Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng

Chương 31


Chúc Khải Toàn từ chối trả lời.


Anh tiện tay hỏi một nhân viên đi ngang qua xem nhà vệ sinh ở đâu, sau đó nhận lấy túi xách và quần áo từ tay Vân Vụ Lai, thản nhiên lặp lại câu trả lời của nhân viên cho cô nghe: “Ra ngoài rẽ phải, đi đến cuối rồi rẽ trái. Đồ để tôi cầm cho.”


Vân Vụ Lai đã ở đây cả ngày rồi, chẳng lẽ không biết nhà vệ sinh ở đâu sao? Hơn nữa giọng của nhân viên lúc nãy lớn như vậy, cô cần anh lặp lại một lần nữa à?


Nhưng cô vẫn ngoan ngoãn đi rửa tay, trước khi đi còn nói với Tiểu An: “Em về đi, nghỉ ngơi cho khỏe nhé, vất vả cho em rồi.”


Tiểu An hiểu rằng sếp tạm thời không muốn có cái bóng đèn này, gật đầu đồng ý. Cô ấy thân tình nhắc nhở Vân Vụ Lai: “Chị Vụ Lai, hai người nhớ đừng đi cổng chính nhé, chắc chắn sẽ có phóng viên chặn chị đấy.”


Người bí ẩn đứng sau MyBride lần đầu lộ diện, không ít người muốn phỏng vấn cô, các lối vào hậu trường đều bị chặn kín người.


“Biết rồi, tôi đã giải quyết xong rồi.” Chúc Khải Toàn thay cô trả lời, làm sao anh có thể không nghĩ đến chuyện này được.


Tiểu An có chút nghi ngờ.


Giải quyết xong rồi?


Giải quyết thế nào?


“Yên tâm đi.” Vân Vụ Lai đi vào nhà vệ sinh, cô vỗ nhẹ vào cánh tay Tiểu An, nói: “Giới thiệu một chút, vị này là…” Cô cân nhắc từ ngữ, “… đối tác hợp tác lần này của chúng ta, chủ tịch của tập đoàn Duy Phong.”


Tiểu An lập tức kính nể.


Chủ tịch của tập đoàn Duy Phong lại trẻ như vậy!


Vân Vụ Lai nói tiếp: “… con trai của ông ấy.”


Tiểu An: “…”


Được rồi, vẫn ngầu như thường, tóm lại là một thân phận có thể dễ dàng điều động đội an ninh tại hiện trường để bảo vệ Vân Vụ Lai an toàn.


Chúc Khải Toàn dở khóc dở cười.


Anh xem như đã nhìn ra, có người đang ngấm ngầm mỉa mai anh là công tử bột, thùng rỗng kêu to đây mà.


Vân Vụ Lai rửa tay xong trong nhà vệ sinh, ngẩng đầu lên nhìn mình trong gương, cô thở dài một hơi.


Nhìn thế nào cũng giống một cô vợ nhỏ cam chịu.


Trở lại hậu trường, cô không vào trong mà đứng ở cửa gọi anh: “Chúc Khải Toàn, đi thôi.”


Chúc Khải Toàn cúi đầu bấm điện thoại đi ra, xác nhận con đường họ định đi đã được dọn dẹp để tránh bị phóng viên làm phiền.



Hai người sóng vai bước đi, anh rất tự nhiên cầm túi và giày của cô mà không trả lại.


Vân Vụ Lai cũng không hỏi xin lại.


Anh dặn dò cấp dưới xong, cất điện thoại đi rồi liếc nhìn tay cô, không yên tâm hỏi: “Rửa chưa?”


Vân Vụ Lai cảm thấy mình bị nghi ngờ, có chút không vui, cố tình nói ngược lại với anh: “Chưa rửa.”


Ồ, xem ra là rửa rồi.


Chúc Khải Toàn yên tâm.


Từ cửa sau đi ra khỏi địa điểm tổ chức show diễn, cơn gió lạnh buốt táp vào mặt. Đêm qua vừa có một trận mưa, hôm nay nhiệt độ giảm đi không ít, tệ nhất là trời còn âm u, không khí ẩm lạnh len lỏi trong gió, tấn công cơ thể người như một đòn phép thuật. Vân Vụ Lai quấn chặt chiếc áo khoác dạ, đút tay vào túi.


Cách đó không xa có một cửa hàng HeyTea.


Chúc Khải Toàn huơ huơ đôi giày của cô, chỉ về phía đó, hỏi ý kiến cô.


“Sao cũng được.” Vân Vụ Lai không kén chọn.


Bây giờ đâu phải lúc để ý xem uống gì.


“Uống bao giờ chưa, mấy năm gần đây món này hot lắm.” Chúc Khải Toàn bâng quơ hỏi.


Vân Vụ Lai lắc đầu.


Cô ở nước ngoài bao nhiêu năm, làm sao biết trong nước đang thịnh hành loại trà sữa nào.


Chúc Khải Toàn nói: “Tôi cũng chưa uống bao giờ, nghe nói vị cũng không tệ.”


“Ồ, được thôi, vậy đi mua hai ly.”


Hai người băng qua đường, ở một ngã tư không có đèn giao thông, tất cả xe cộ qua lại đều dừng lại chờ họ đi qua.


Vân Vụ Lai theo Chúc Khải Toàn rảo bước, cảm thán nói: “Bây giờ ở Cẩm Thành việc xe nhường người đi bộ làm khá tốt đấy.”


Cẩm Thành đã thay đổi rất nhiều, nhiều nơi hoàn toàn khác so với lúc cô rời đi, quy hoạch đô thị thay đổi từng ngày, rất nhiều tòa nhà và con đường đều mới được xây dựng, đi trên đường cô luôn cảm thấy xa lạ.


Chúc Khải Toàn vẫn giống như lần trước mua súng nước cho cô, ra hiệu cảm ơn các phương tiện qua lại.


Người đàn ông lịch thiệp, phong độ thế này thật sự rất quyến rũ.


Buổi chiều ngày làm việc, không có nhiều người xếp hàng mua trà sữa, chỉ là quá trình pha chế hơi chậm một chút. Chúc Khải Toàn cầm hai ly trà hoa quả do nhân viên giới thiệu đến chỗ Vân Vụ Lai.


Cô ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ, đầu tựa vào tấm kính, đã ngủ thiếp đi.



Dưới mắt cô có quầng thâm nhàn nhạt mà mỹ phẩm cũng không che hết được.


Sau nhiều tháng quay cuồng liên tục, cuối cùng buổi trình diễn thời trang cũng kết thúc viên mãn, cả người cô bỗng chốc thả lỏng, sự mệt mỏi cũng theo đó ập đến, ngay cả thời gian chờ trà sữa cũng không thắng nổi cơn buồn ngủ.


Chúc Khải Toàn đứng trước mặt cô, lúc này mới muộn màng nhận ra, người phụ nữ trước mắt này là Lai, người sở hữu trí tưởng tượng và sức sáng tạo bay bổng, là át chủ bài của Quennell Cooper – thương hiệu khiến hàng triệu phụ nữ trên thế giới khao khát. Cô mới 25 tuổi, nhưng đã đứng trên đỉnh kim tự tháp trong ngành của mình, ngạo nghễ nhìn xuống chúng sinh.


Trong ấn tượng của anh, cô rõ ràng vẫn là một cô nhóc ngốc nghếch có đời sống nội tâm phong phú nhưng lại thích tỏ ra lạnh lùng, có chút bướng bỉnh, lại có chút khó chiều.


Làm thế nào mà cô lại trở thành Lai, thật không thể tin nổi.


Sao trước đây anh chưa từng nghĩ rằng, người phụ nữ này có ngày lại có thể tài giỏi đến thế?


Điều tài giỏi nhất là, ba năm trước trong một phút bốc đồng, anh đã không để vuột mất người phụ nữ này, mà biến cô thành vợ của mình.


Sau khi chỉnh trang và chuẩn bị, tiệc mừng công của QC được tổ chức đúng 6 giờ tối tại một câu lạc bộ tư nhân của nhà họ Chúc.


Vân Vụ Lai không nghi ngờ gì là một trong những tâm điểm của bữa tiệc. Cô đã thay một bộ lễ phục lộng lẫy, mái tóc dài như thác đổ. Chiếc váy lụa dài màu trắng ngà tôn lên những đường cong quyến rũ, để lộ gần hết tấm lưng trần. Từ sau gáy rủ xuống một viên ngọc trai màu tím khói, rung rinh theo từng chuyển động của cô, sợi dây chuyền bạc lấp lánh ánh sáng li ti, phong cách phiêu dật tựa tiên nữ hoàn toàn trái ngược với hình ảnh gọn gàng, dứt khoát lúc kết thúc show diễn.


Cô vẫn cùng Kerr tiến vào, khi đi qua thảm đỏ, đèn flash của giới truyền thông dọc đường không ngừng nháy lên một giây nào.


Nay đã khác xưa, trước đây cô đi cùng Kerr tham dự tiệc, mọi người chỉ coi cô là bạn đồng hành của Kerr, đóng vai trò một bình hoa di động, không ai thèm để mắt đến cô nhiều.


Vào đến phòng tiệc, những người vây quanh để chào hỏi hoặc làm quen càng lúc càng đông.


Tại đây có rất nhiều ngôi sao trong giới giải trí, nhưng cũng chỉ có vài ngôi sao hạng A hàng đầu mới dám chủ động đến bắt chuyện để đặt lễ phục hoặc váy cưới, Vân Vụ Lai khách sáo đáp lại rằng nếu có thời gian sẽ cân nhắc.


Cô lặng lẽ tìm kiếm trong đám đông một vòng, không thấy Chúc Khải Toàn đâu.


Một lúc sau Chúc Khải Toàn mới cùng bố mẹ đến, hai người nhìn nhau từ xa qua biển người, lòng hiểu không nói.


Trợ lý của Kerr lại bắt đầu phổ cập kiến thức cho Kerr: “Đó là chủ tịch của tập đoàn Duy Phong cùng phu nhân và con trai ông ấy.”


Vân Vụ Lai thêm vào một câu: “Cũng chính là bố mẹ chồng và chồng của tôi.”


Kerr: “…” Không cần cô nhấn mạnh thì tôi đây cũng biết rồi.


Đến giờ anh ta vẫn chưa hoàn toàn tiêu hóa được sự thật Vân Vụ Lai là người đã có chồng, đặc biệt là khi nhìn gia đình họ Chúc tiến lại gần, anh ta bỗng có chút căng thẳng, cảm giác như mang trong mình sứ mệnh thiêng liêng của một cuộc gặp mặt thông gia.


“Tôi nên dùng thân phận gì để giao lưu với họ đây?” Anh ta hỏi Vân Vụ Lai.


Vân Vụ Lai trấn an anh ta: “Cứ coi như đối tác kinh doanh mà giao tiếp bình thường là được.”


“Được.” Kerr gật đầu.


Vân Vụ Lai bổ sung: “Nhưng đừng quên khen con dâu của họ nhé.”



Kerr: “…”


Chúc Hàng và Đặng Hoa Phong nghe Kerr khen con dâu, quả thực cảm thấy vô cùng tự hào, cười không khép được miệng, nhưng trong xương tủy người Trung Quốc đã khắc sâu dấu ấn của sự khiêm tốn, được khen rồi vẫn phải khách sáo vài câu: “Đâu có đâu có, là do anh dìu dắt cả.”


Chúc Khải Toàn ngoài việc chào hỏi lúc đầu, sau đó vẫn luôn im lặng, nhìn họ trò chuyện vui vẻ.


Nếu như trước đây, bố mẹ chấp nhận Vân Vụ Lai là vì yêu ai yêu cả đường đi lối về, cộng thêm việc đã đăng ký kết hôn, họ không còn cách nào khác ngoài việc thỏa hiệp, thì sau buổi trình diễn thời trang lần này, bố mẹ lần đầu tiên đối mặt và trực tiếp nhận ra thành công to lớn của Vân Vụ Lai trong sự nghiệp, và bắt đầu thật tâm ngưỡng mộ cô con dâu này.


Điểm này, có thể thấy rõ qua việc bố mẹ giả vờ phủ nhận sự xuất sắc của Vân Vụ Lai trước mặt Kerr, người lớn chỉ khi đối diện với người nhà mới không khách sáo như vậy.


Vân Vụ Lai không còn là cô bé nhà quê, chưa từng trải sự đời năm nào nữa.


Đứng bên cạnh anh, trở thành một thành viên của nhà họ Chúc, cô có đủ tự tin, không cần lo lắng bất cứ ai sẽ nghi ngờ cô trèo cao.


Sau một hồi chào hỏi, gia đình ba người họ Chúc rời đi.


Trước khi đi, hai vợ chồng họ vẫn trao cho nhau một ánh mắt ngầm hiểu ý nhau.


Kerr lo lắng nhìn Vân Vụ Lai: “Lai, bố mẹ chồng cô có vẻ không thích cô lắm nhỉ, tôi khen cô mà họ lại phản bác tôi.”


Vân Vụ Lai: “…”


Cô phải giải thích cho Kerr về sự khách sáo của người Trung Quốc như thế nào đây?


Sau đó, có thêm không ít người quen đến, Nghê Đông và Háo Tử đều dẫn theo bạn nữ đi cùng, đến tâng bốc cô một trận. Họ đều là những cậu ấm ăn chơi lêu lổng, đối với những người phụ nữ mạnh mẽ trong sự nghiệp, đặc biệt là kiểu tay trắng làm nên, đều tràn đầy sự kính phục.


Khi bữa tiệc sắp bắt đầu, Phó Hành Thử và Yến Tùy cũng đến, họ còn mang theo cả Phó Minh Chước vừa tan học.


Phó Minh Chước mặc chiếc quần yếm quen thuộc, đáng yêu ngây thơ, đứng giữa anh trai và chị dâu, mỗi tay nắm một tay, đôi mắt to tròn lấp lánh không ngừng đánh giá Vân Vụ Lai, vô cùng tò mò.


Vân Vụ Lai xoa má cô bé: “Chước Chước, chào em.”


“Chị đã cưới anh Khải Toàn làm chồng rồi ạ?” Giọng Phó Minh Chước đầy nghi ngờ.


“Đúng vậy.” Vân Vụ Lai hơi cúi người, làm động tác “suỵt” với cô bé, “Nhưng em phải giữ bí mật nhé, vì bây giờ tạm thời chưa có nhiều người biết.”


“Vậy khi nào hai người mới kết hôn ạ?” Ý của Phó Minh Chước là tổ chức đám cưới “Với lại chị cũng không ở nhà anh Khải Toàn.”


Vân Vụ Lai không trả lời thẳng: “Vậy đợi lúc chị kết hôn mời em làm phù dâu nhí được không?”


“Dạ được.” Phó Minh Chước vui vẻ đồng ý “Vậy chị nhớ thiết kế cho em bộ đồ thật đẹp nhé.”


“Không thành vấn đề, cứ giao cho chị.”


Dỗ dành Phó Minh Chước xong, Vân Vụ Lai đứng thẳng người, hỏi hai vợ chồng bạn thân: “Vân Sương đâu?”



“Tớ nhắn tin cho cậu mà cậu không thấy.” Yến Tùy có chút đau đầu, “Sao cậu ngay cả em gái mình cũng không nói, trên đường tới đây bọn tớ nói chuyện này với Chước Chước, kết quả là em gái cậu lại hoàn toàn không biết gì, sống chết không chịu tin cậu đã kết hôn. Mãi mới khiến con bé tin bọn tớ không đùa, nó lại không chịu đến nữa, nói là công ty có việc, nhất quyết đòi xuống xe giữa đường, bọn tớ đành phải đưa nó đến Duy Phong.”


Vân Sương đã xin nghỉ cả ngày rồi, công ty có thể có việc gì được, hơn nữa còn là công ty của nhà anh rể, lý do này giả trân hết sức.


Lúc này Vân Vụ Lai có chút hối hận, nghĩ rằng hôm qua mình quả thực nên báo trước cho Vân Sương một tiếng. Đặt mình vào vị trí của Vân Sương, cảm thấy tức giận là điều khó tránh khỏi, bạn bè ai cũng biết, kết quả là người em gái duy nhất lại không hề hay biết.


Nhưng tối qua, cô bị Vân Sương trêu chọc đến mức có chút tức giận, cộng thêm việc muốn yên tĩnh không muốn giải thích lòng vòng, đầu óc nhất thời không được minh mẫn, cứ thế cho qua chuyện.


Vân Vụ Lai đi vào phòng nghỉ ở hậu trường, lấy điện thoại ra, gửi cho Vân Sương một tin nhắn giải thích: “Không phải chị cố tình giấu em, tình hình của chị và anh rể em hơi phức tạp, tối về chị sẽ nói kỹ với em.”


Cô đợi một lúc lâu, Vân Sương không trả lời.


Vân Vụ Lai đành tạm thời gác lại chuyện này, quay trở lại phòng tiệc.


Tiệc mừng công diễn ra theo đúng quy trình, sau khi Chúc Khải Toàn đại diện tập đoàn Duy Phong phát biểu ngắn gọn, Kerr lên sân khấu, bài phát biểu cũng ngắn gọn không kém, lúc kết thúc, anh ta mỉm cười đưa tay về phía Vân Vụ Lai: “Chào mừng ngôi sao sáng nhất của chúng ta tối nay, nữ thần bí ẩn đằng sau MyBride, Lai.”


Vân Vụ Lai xách váy, duyên dáng bước lên sân khấu trong tiếng vỗ tay.


Cô tự giới thiệu đơn giản và bày tỏ lòng cảm ơn đối với QC và Kerr.


Ngoài ra, còn có phần phỏng vấn của giới truyền thông tại hiện trường, tất nhiên các câu hỏi đều đã được thông báo trước, đều là những câu hỏi cơ bản, cô không kiêu ngạo cũng không tự ti mà trả lời từng câu một.


“Xin hỏi cô Lai, đã thiết kế ra nhiều bộ váy cưới tuyệt đẹp như vậy, chắc hẳn trong cuộc sống cô cũng có những kỳ vọng rất đẹp về tình yêu phải không ạ, cô có bao giờ tưởng tượng đến ngày mình mặc chiếc váy cưới do chính mình thiết kế để lên xe hoa không? Cô có thể chia sẻ một chút về đời sống tình cảm của mình không?”


“Tôi đã kết hôn được ba năm.” Vân Vụ Lai đi thẳng vào vấn đề, dưới sân khấu không ngờ cô lại thẳng thắn như vậy, lập tức một tràng xôn xao vang lên.


Đợi dưới sân khấu yên tĩnh lại, cô tiếp tục nói: “Tình yêu quả thực là một phần rất quan trọng đối với tôi. Những điều tốt đẹp trong tình yêu khiến tôi tràn đầy kỳ vọng vào mỗi ngày và cảm thấy hạnh phúc từ tận đáy lòng, đồng thời cũng mang lại cho tôi rất nhiều cảm hứng sáng tạo, giống như có câu nói nghệ thuật bắt nguồn từ cuộc sống.”


“Trông cô còn rất trẻ, vậy mà đã kết hôn được ba năm rồi.” Phóng viên tò mò “Chúng tôi rất tò mò, chồng của cô là một người như thế nào ạ?”


“Mọi người vừa mới gặp anh ấy rồi.” Vân Vụ Lai làm động tác giới thiệu về phía Chúc Khải Toàn cách đó không xa.


Mọi người tò mò nhìn sang, kinh ngạc nhận ra chàng trai cao ráo, tuấn tú đó chính là người đại diện của tập đoàn Duy Phong mười lăm phút trước.


Vân Vụ Lai nhìn vào mắt anh, không theo câu trả lời tiêu chuẩn mà bên quan hệ công chúng đã đưa ra trước đó, ngẫu hứng nói tiếp: “Anh ấy tên là Chúc Khải Toàn, là một người thú vị và đáng yêu. Tôi có thể dùng rất, rất nhiều tính từ tốt đẹp để miêu tả anh ấy, dịu dàng, khiêm tốn, lương thiện, chính trực… Ngoài ra, đối với tôi, anh ấy còn là tất cả tình yêu của tôi, mang đến cho tôi niềm vui và sự thỏa mãn không gì sánh được, toàn tâm toàn ý thuộc về tôi, và tôi cũng toàn tâm toàn ý thuộc về anh ấy. Tất cả cảm hứng sáng tạo của tôi đều đến từ anh ấy, anh ấy là chàng thơ của tôi.”


“Vãi chưởng, vãi chưởng…” Nghê Đông cả đời này chưa từng nói nhiều từ “vãi chưởng” đến thế “Em nghe thấy cái gì vậy, A Khải, có phải kỹ năng nghe tiếng Anh của em bị thoái hóa rồi không, sao chị ấy… chị ấy lại nói mình kết hôn với anh ba năm rồi? Hai người đang PR à?”


Chúc Khải Toàn không rảnh để ý, lặng lẽ nghe Vân Vụ Lai nói xong. Trong tiếng vỗ tay như sấm và những lời bàn tán xôn xao, anh đứng giữa tâm điểm của cả khán phòng, qua biển người, xa xa nâng ly sâm panh ra hiệu với cô.


Được lắm Vân Vụ Lai, nói cứ như thật ấy. Anh suýt nữa thì tin rồi.


Sao trước đây không phát hiện ra kỹ năng diễn xuất của cô tốt như vậy nhỉ?


Nhưng mà, đã có gan lôi anh ra để PR, anh không cần biết trong những lời này của cô có bao nhiêu phần thật lòng, bao nhiêu phần giả dối, tóm lại đã trêu chọc anh rồi, thì cô đừng hòng toàn thân rút lui.


Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng Truyện Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng Story Chương 31
10.0/10 từ 17 lượt.
loading...