Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng
Chương 30
Nói xong câu này, không chỉ Đới Dương sững sờ, mà ngay cả chính Vân Vụ Lai cũng ngây người.
Nhà thiết kế khâu quần áo cho người mẫu, chuyện này cũng bình thường như ăn cơm uống nước. Việc quỳ xuống đất khâu vá ngay trước giờ lên sân khấu lại càng làm nổi bật tinh thần chuyên nghiệp và khả năng ứng biến của cô.
Trên sàn diễn không có quá nhiều kiêng kỵ về sự riêng tư của cơ thể, ví dụ như người mẫu nữ mặc đồ xuyên thấu đến đâu cũng sẽ không mặc nội y. Cơ thể của người mẫu chính là bệ trưng bày, hoàn toàn phục vụ cho tác phẩm.
Hành động né tránh này của cô rất không chuyên nghiệp, giống như người ngoại đạo làm ầm ĩ lên vì chuyện bé xé ra to.
Vân Vụ Lai nhanh chóng nhận ra lý do, cô sợ Chúc Khải Toàn nhìn thấy sẽ nghĩ nhiều.
Nhận thức này khiến cô có chút hoảng hốt.
Sau khi phần trình diễn của người mẫu kết thúc là đến phần chào kết của nhà thiết kế.
Bùi Cao Trác và một người mẫu chào kết khác cùng quay trở lại hậu trường. Lúc đi lướt qua nhau, Vân Vụ Lai nói với anh ta: “Đừng tự tháo.”
Cách khâu vá cô dùng khá phức tạp, không yên tâm để người ngoại đạo tháo ra, sợ sẽ làm hỏng mất.
Bùi Cao Trác liếc cô một cái: “Ồ.”
Bên ngoài đã bắt đầu đến phần chào kết của các nhà thiết kế, Vân Vụ Lai chuẩn bị đi ra phía sau cánh gà thì thấy Đới Dương vẫn còn đứng ngóng ở một bên, cô liền đổi ý: “Không có gì đâu, cứ coi như tôi chưa nói gì, anh muốn viết thì cứ viết đi.”
Đới Dương lại tự suy diễn ra chuyện khác, anh ta nói nhỏ: “Hai người muốn kín đáo một chút đúng không? Không vấn đề gì, tôi sẽ không đưa đoạn này vào.”
Vân Vụ Lai thở dài một hơi, đã đi được hai bước rồi, nhưng cô không muốn để Đới Dương tiếp tục hiểu lầm dù chỉ một giây, bèn dừng lại: “Không sao đâu, tôi và anh ta không phải mối quan hệ như anh nghĩ.”
“Ồ ồ ồ, được rồi tôi biết rồi” Đới Dương gật đầu như giã tỏi, vẻ mặt “tôi hiểu mà”, “Cô cứ yên tâm một vạn lần đi, ảnh ban nãy tôi sẽ không đăng ra ngoài đâu.”
Vân Vụ Lai cảm thấy có gì đó là lạ.
Người điều phối sân khấu đã sốt ruột đến sắp bốc khói, mặc dù phía trước vẫn còn mấy nhà thiết kế chờ chào kết, nhưng bộ đồ của Bùi Cao Trác ban nãy suýt nữa đã gây ra sự cố nghiêm trọng, khiến cô ấy giờ đây cứ như chim sợ cành cong, vẫy tay gọi Vân Vụ Lai tới tấp: “Lai, nhanh lên!! Sắp đến lượt cô rồi.”
Vân Vụ Lai đứng sau cánh gà, cuối cùng cũng nghĩ thông suốt.
Không lẽ Đới Dương cho rằng, không phải quan hệ bạn trai bạn gái, vậy thì là bạn giường?
Chết tiệt.
Các nhà thiết kế phía trước lần lượt đi ra, khán phòng liên tục vang lên những tràng pháo tay.
“MyBride, Lai.” MC giới thiệu.
Đến lượt cô rồi.
Giữa những tràng pháo tay nồng nhiệt lạ thường, Vân Vụ Lai ung dung bước ra khỏi cánh gà, lần đầu tiên trong đời xuất hiện trước công chúng với thân phận là Lai.
Sàn diễn là sân khấu chính của thiết kế và người mẫu, nhà thiết kế không nên lấn át chủ nhà. Cô búi tóc, mặc một chiếc áo len bó sát màu trắng, bên dưới là quần ống rộng màu xám, trông vừa gọn gàng vừa sạch sẽ.
Ngay khoảnh khắc đầu tiên bước ra, cô đã tìm thấy vị trí của Chúc Khải Toàn, nhưng cô không nhìn anh ngay.
Cô nhìn Kerr trước, Kerr giơ ngón tay cái về phía cô.
Yến Tùy đang vỗ tay rất mạnh cho cô.
Vân Sương ở hàng ghế sau, giơ cao tay để thu hút sự chú ý của cô.
Cô còn nhìn thấy cả Nghê Đông và Háo Tử, cả hai đều mang vẻ mặt kinh ngạc, e là hoàn toàn không ngờ cô lại là nhà thiết kế của QC.
Cuối cùng, Vân Vụ Lai mới nhìn Chúc Khải Toàn.
Lòng cô rất thấp thỏm, lần đầu tiên vào QC trình bày tác phẩm của mình cho Kerr xem cũng không thấp thỏm đến thế. Khi đó cô còn trẻ người non dạ, tự phụ đến cực điểm, vô cùng tự tin vào tác phẩm của mình, chút lo lắng duy nhất cũng không phải dành cho bản thân, mà là sợ Kerr không biết nhìn hàng.
Nhưng giờ phút này, cô căng thẳng đến mức hơi khó thở.
Bởi vì sự công nhận của Chúc Khải Toàn còn quan trọng hơn bất kỳ ai khác.
Cô hy vọng trong mắt anh, cô là một người mạnh mẽ và tỏa sáng, chứ không phải là “cũng thường thôi”.
Cô hy vọng khi cô lại một lần nữa đứng bên cạnh anh, họ sẽ bình đẳng, môn đăng hộ đối.
Cô hy vọng khi cô công bố tin kết hôn, anh, và cả gia đình anh, đều có thể cảm thấy tự hào vì cô là Lai.
Và điều cô hy vọng nhất, nhất, nhất là anh có thể hiểu và thông cảm rằng, quyết định năm đó cô không muốn làm con chim hoàng yến được nhà họ Chúc nuôi dưỡng, thà vứt bỏ tình yêu để bay cao bay xa không phải là không biết lượng sức mình, càng không phải là không biết điều.
Chúc Khải Toàn chỉ ngồi đó, lặng lẽ dõi theo cô, gương mặt không chút biểu cảm.
Tựa như một gáo nước lạnh dội thẳng từ đầu xuống.
Có lẽ trong mắt anh, mọi việc cô làm trước giờ đều vô nghĩa, bất kể cô thành công hay thất bại, anh đều không thể nào ủng hộ và thấu hiểu.
Tiếng huyên náo bên tai dường như biến mất, tất cả sự náo nhiệt đều trở thành phông nền không quan trọng. Cô thu ánh mắt lại, chỉ muốn mau chóng hoàn thành xong quy trình này, bước đi một cách máy móc, vẫy tay, cười với mọi người, rồi cúi đầu chào khán giả.
Lúc ngẩng đầu lên lần nữa, Vân Vụ Lai phát hiện bóng người nổi bật nhất trong tầm mắt mình có động tác giơ tay lên.
Ngón tay cô co lại, vô thức nhìn sang.
Chúc Khải Toàn đang nhìn cô, khóe môi cong lên một đường thoải mái.
Anh khẽ vỗ hai tay vào nhau, tách ra, rồi lại vỗ.
Chúc Khải Toàn đang vỗ tay cho cô.
Ánh mắt anh rất dịu dàng, nhưng lại mang theo một sự kiên định đầy công nhận, suýt nữa đã khiến cô chết chìm trong đó.
Tâm trạng của Vân Vụ Lai như trải qua một vòng tàu lượn siêu tốc, vẫn chưa hoàn hồn. Cô có cảm giác không thật như đang mơ, tâm trạng rất phức tạp, có chút tức giận vì bị trêu đùa, lại có chút e thẹn sau khi nhận được sự công nhận. Cô vô thức bĩu môi dưới về phía anh, ánh mắt long lanh, vừa giận vừa vui.
Đây là biểu cảm quen thuộc mỗi khi cô làm nũng với anh ngày trước.
Chúc Khải Toàn đã rất nhiều năm chưa từng trông thấy.
Sau khi chụp ảnh chung, Vân Vụ Lai quay trở lại hậu trường.
Cô là một trong những người cuối cùng, khu vực chờ ở hậu trường đã gần như trống không, chỉ còn nhân viên hậu cần và các nhà thiết kế vẫn đang bận rộn với công việc dọn dẹp cuối cùng.
Bùi Cao Trác đã thay lại áo của mình, uể oải ngồi trên ghế nghịch điện thoại đợi cô.
“Nhanh lên đi.” Anh ta có chút mất kiên nhẫn thúc giục “Làm gì mà lâu thế.”
Tiểu An đứng bên cạnh, khó xử nói với Vân Vụ Lai: “Chị Vụ Lai, em nói em giúp anh ấy tháo, nhưng anh ấy không yên tâm, nhất định phải là chị cơ.”
“Ừ.” Vân Vụ Lai rất bình tĩnh đáp lời, cầm lấy dao cắt chỉ đi về phía anh ta. Trên đường đi, cô thuận tay kéo một chiếc ghế, đặt xuống trước mặt anh ta rồi ngồi xuống, vừa tháo chỉ, vừa dùng giọng điệu như đang nói chuyện phiếm hỏi “Sao anh rảnh rỗi thế?”
Lần một thì lạ, lần hai thì quen. Bùi Cao Trác lần này rõ ràng bình tĩnh hơn nhiều, anh ta vừa nghe xong, liền cau mày nghi hoặc: “Cô không phải nghĩ là tôi cố tình làm hỏng quần của mình đấy chứ?”
“Tôi chẳng nói gì cả, anh đừng có lạy ông tôi ở bụi này.” Vân Vụ Lai tay chân lanh lẹ, đầu cũng không ngẩng lên.
Nhưng thật ra, trong lòng cô rất rõ, không thể nào là Bùi Cao Trác. Năng lực chuyên môn của anh ta rất mạnh, ngoại hình xuất chúng, bây giờ lại có thêm danh hiệu người mẫu kết màn của QC, thành công chỉ còn là chuyện sớm muộn. Dù anh ta có lông bông đến đâu cũng không thể nào vì trêu chọc cô mà đem sự nghiệp tiền đồ vô hạn của mình ra đùa giỡn.
“Mẹ kiếp.” Bùi Cao Trác nổi giận “Nói cho cùng thì cô vẫn đang nghi ngờ tôi, đúng không?”
Vân Vụ Lai lơ đãng đáp trả: “Tôi chưa từng nói thế.”
Cô nhìn tình trạng của khóa kéo, suy nghĩ xem đây rốt cuộc là tai nạn hay có người cố ý.
Bùi Cao Trác chất vấn: “Cô có hiểu ‘lạy ông tôi ở bụi này’ nghĩa là gì không mà bảo là không có?”
Đang lúc ồn ào, cửa hậu trường mở ra, có người bước vào. Sau khi nhìn rõ cảnh tượng trong phòng, người đó dừng bước.
Vân Vụ Lai theo tiếng động nhìn lại.
Tay cô vẫn còn đang đặt ở bộ phận khó nói của Bùi Cao Trác, nhưng trong con ngươi lại phản chiếu hình ảnh của Chúc Khải Toàn.
Cảnh tượng này, tuyệt đối là một sự kỳ quặc ở cấp độ sách giáo khoa.
Bùi Cao Trác: “…”
Vân Vụ Lai: “…”
Hay lắm rồi, giờ thì chẳng cần Đới Dương đăng tin, đã bị bắt quả tang tại trận luôn.
Đúng là tuyệt vời.
Về diễn biến tiếp theo, Vân Vụ Lai tự biên tự diễn một vở kịch lớn trong đầu.
Cô: Chồng ơi không phải như vậy đâu anh nghe em giải thích em trong sạch em không làm chuyện gì có lỗi với anh hết xin anh hãy tin em!!!
Chúc Khải Toàn: Không nghe không nghe tôi không nghe, cô đúng là đồ đàn bà lẳng lơ bại hoại đạo đức, dám làm ra chuyện dơ bẩn này ngay dưới mí mắt tôi, mặt mũi của tôi đều bị cô làm cho mất hết rồi, tôi phải đem đôi gian phu dâm phụ các người đi nhúng lồng heo!
Hoặc là, Chúc Khải Toàn sẽ giống như tấm ảnh chế kia, đội một chiếc mũ xanh mướt, rộng lượng nói: Đương nhiên là chọn cách tha thứ cho cô ấy rồi!
Đương nhiên những cảnh trên chỉ tồn tại trong trí tưởng tượng của Vân Vụ Lai, trong đời thực, đã đến lúc cặp vợ chồng sống riêng ba năm so tài diễn xuất.
Ánh mắt của Chúc Khải Toàn dừng lại một lát, rồi độ lượng hỏi: “Có cần tôi tránh đi một chút không?”
Vân Vụ Lai lại cúi đầu xuống, bắt đầu hành động tháo chỉ, bình tĩnh trả lời: “Không cần, xong rất nhanh thôi.”
Vân Vụ Lai không ngừng tự nhủ, mình là một nhà thiết kế chuyên nghiệp, đang làm một việc chuyên nghiệp với một người mẫu chuyên nghiệp, cô không có gì phải hổ thẹn với lương tâm, cô quang minh chính đại, cô không có lỗi với bất kỳ ai.
Nhưng chẳng hiểu sao, bị ông chồng hờ nhìn chằm chằm, cô lại không thể nào kiềm chế được sự chột dạ của mình, cả quá trình có thể nói là như ngồi trên đống lửa, như có gai sau lưng.
Vì chột dạ, cô còn vô tình móc một sợi chỉ từ trên vải ra. Vấn đề tuy nhỏ, nhưng trong mắt một nhà thiết kế cầu toàn thì lại cực kỳ nghiêm trọng. Cô giật mình, không còn tâm trí đâu mà chột dạ nữa, nhanh chóng tháo xong chỉ, thậm chí còn hấp tấp định ra tay c** q**n của Bùi Cao Trác.
Bùi Cao Trác bị cô dọa cho hết hồn, vung tay cô ra: “Làm gì đấy? Tự tôi làm được.”
Anh ta trêu cô thì trêu cô, chỉ muốn phá vỡ sự bình tĩnh của cô để xem dáng vẻ thẹn quá hóa giận của gái nhà lành, ai mà ngờ cô lại to gan đến thế.
Quan trọng nhất là, để thể hiện tác phẩm thiết kế một cách tối ưu nhất, người mẫu nam đi catwalk cũng cần phải mặc q**n l*t dây chữ T, để tránh lộ viền q**n l*t bên dưới lớp vải, rất ảnh hưởng đến thị giác.
Bùi Cao Trác không muốn để chồng của Vân Vụ Lai chứng kiến cảnh mình mặc q**n l*t dây chữ T, điều này khiến anh ta cảm thấy mất mặt.
Bùi Cao Trác đi vào sau tấm rèm, không lâu sau đã thay đồ của mình rồi cầm chiếc quần đi ra, ném cho Vân Vụ Lai. Anh ta sa sầm mặt mày bỏ đi, trước khi đi còn nhấn mạnh: “Nói lại lần nữa, không phải tôi làm, cô tự đi mà điều tra xem có ai muốn hại cô không đi.”
Tiểu An cũng rất biết ý mà lảng đi, đến một nơi không làm ảnh hưởng đến cuộc trò chuyện của hai vợ chồng.
Vân Vụ Lai cầm lấy chiếc quần, cẩn thận sửa lại sợi chỉ bị móc ra, mãi đến khi lớp vải hoàn toàn phẳng phiu trở lại, cô mới thở phào một hơi.
“Có người muốn hại em, là có ý gì?” Chúc Khải Toàn vẻ mặt tự nhiên, hoàn toàn không đề cập đến chuyện liên quan đến Bùi Cao Trác.
Vân Vụ Lai nói: “Trước khi người mẫu lên sân khấu, phát hiện khóa kéo bị kẹt vải, không kéo lên được. Chiếc quần trước đó vẫn ổn, hơn nữa Garnett…” Cô dừng lại, giải thích “Chính là người ban nãy, anh ta cũng có một lượt diễn ở bộ sưu tập trước, nên không có nhiều thời gian để thay đồ, kết quả lại đúng là chiếc quần của anh ta gặp vấn đề, cho nên chúng tôi có lý do để nghi ngờ là có người cố ý.”
“Garnett này có đáng ngờ không?” Chúc Khải Toàn hỏi.
“Không có.” Dành cho một người đàn ông khác sự khẳng định tuyệt đối ngay trước mặt chồng mình, Vân Vụ Lai lại tự nhiên thấy chột dạ, cô vội đổi lời “Tôi nghĩ là không, vì buổi diễn hôm nay đối với anh ta cũng rất quan trọng, anh ta là người mẫu kết màn.”
Chúc Khải Toàn lãnh đạm đáp: “Ừ.”
Ừ? Cứ thế thôi à?
Rốt cuộc anh có giận không vậy?
Vân Vụ Lai thầm oán trong lòng rồi cúi đầu, thử vài lần, cuối cùng cũng thành công gỡ được miếng vải ra khỏi khóa kéo, sau đó kéo lên kéo xuống hai lượt, xác nhận khóa kéo đã trơn tru. Cô yên tâm, gấp quần lại, ngẩng đầu lên nhìn Chúc Khải Toàn, trong lòng cảm thấy rất nặng nề, cắn c*n m** d***, vẫn quyết định giải thích ngọn nguồn sự việc: “Lúc đó thời gian rất gấp, để cho chắc ăn, tôi chỉ có thể khâu quần của anh ta lại, lúc tháo chỉ cũng không dám để anh ta tự làm, tôi sợ anh ta tự mình làm hỏng quần.”
Chúc Khải Toàn gật đầu, hỏi: “Vậy ở đây có camera giám sát gì để kiểm tra không?”
Mấy cái camera đều bị vải bọc lại rồi. Đây là hậu trường, người mẫu đều thay đồ ở đây, phải đảm bảo sự riêng tư cho mọi người, không thể lắp camera được. Hơn nữa trước buổi diễn hậu trường rất hỗn loạn, người qua kẻ lại, nhân chứng cũng rất khó tìm.
Vân Vụ Lai nhìn quanh một vòng, cô lắc đầu: “Chắc là không được.”
Chúc Khải Toàn rất biết điều, hoàn toàn không ghen tuông bậy bạ, chẳng hề để tâm đến việc cô tiếp xúc với bộ phận nhạy cảm của người đàn ông khác, chứng tỏ việc cô lo lắng như gặp phải đại địch, không cho Đới Dương quay cảnh cô khâu quần cho Bùi Cao Trác trước đó hoàn toàn không cần thiết.
Nhưng cô lại có chút mất mát khó tả.
Về kẻ chủ mưu, cả hai đều cùng nghĩ đến Nhậm Ngân Dao.
Chỉ là không có bằng chứng, cho dù có nghi ngờ lớn đến đâu cũng không thể tùy tiện định tội cho người khác.
“Thôi bỏ đi, sau này hãy nói.”
Vừa kết thúc một trận chiến cam go, bao vất vả mấy tháng trời cuối cùng cũng đến hồi kết, Vân Vụ Lai tạm thời không muốn vướng bận những chuyện phiền lòng này.
Chúc Khải Toàn nhìn ra vẻ mệt mỏi của cô,”Em còn việc gì không? Hay là cùng đi uống gì đó đi.”
Vân Vụ Lai nhớ đến em gái mình: “Vân Sương đâu?”
Chúc Khải Toàn nói: “Tiểu Tùy với mọi người đưa con bé đi rồi.”
“Ồ, vậy cũng được.” Cô dường như ngày càng quen với việc ở riêng cùng anh.
Cô lục tìm túi xách của mình dưới một đống quần áo, thay một đôi giày bệt thoải mái: “Đi thôi.”
Chúc Khải Toàn lại không chịu nhúc nhích, anh nhìn thẳng về phía trước, đưa ra một yêu cầu rất vô lý: “Em đi rửa tay trước đi.”
Trên trán Vân Vụ Lai từ từ hiện ra một dấu chấm hỏi.
Một lúc sau cô mới phản ứng lại, rồi từ từ gõ ra một chuỗi dấu chấm lửng.
“Tại sao?” Cô giả vờ không hiểu.
Ánh mắt đầy gian xảo.
Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng
Đánh giá:
Truyện Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng
Story
Chương 30
10.0/10 từ 17 lượt.
