Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng
Chương 32
Dưới sự chú mục của cả hội trường, Vân Vụ Lai không vội không vàng bước xuống sân khấu, đi thẳng về phía Chúc Khải Toàn.
Lướt qua người phục vụ bưng khay, cô đưa tay lấy một ly sâm panh.
Đi đến trước mặt Chúc Khải Toàn, hai vợ chồng vô cùng ăn ý cùng đưa ly về phía đối phương.
“Coong.” Ly thủy tinh phát ra tiếng chạm giòn tan.
Nhìn nhau, nhấp môi.
Cả hội trường một lần nữa dành những tràng pháo tay như sấm cho cặp đôi bích nhân đẹp như tranh vẽ này.
Phó Hành Thử dở khóc dở cười, anh ta là người biết nhiều chuyện nội bộ nhất, vì vậy chỉ vỗ tay vài cái lấy lệ, hạ thấp giọng hỏi Chúc Khải Toàn: “Hai người tập luyện mấy lần rồi?”
“Diễn xuất ngẫu hứng, cậu tin không?” Chúc Khải Toàn đáp.
“Tin chứ, sao lại không tin.” Phó Hành Thử không chút do dự “Nhưng mà đã ăn ý như vậy rồi, hai người còn gồng cái gì nữa?”
Bên kia, hai quý cô cũng đang trò chuyện.
Yến Tùy cười đầy ẩn ý: “Những lời cậu nói, tớ tin thật rồi đó.”
Vân Vụ Lai không biết đã nói câu gì, là ba chữ, giọng nói bị nhấn chìm trong tiếng ồn ào xung quanh.
Phó Hành Thử hỏi Chúc Khải Toàn: “Vợ cậu nói gì vậy?”
“Không biết.” Chúc Khải Toàn không có khả năng đọc khẩu hình, vả lại anh cũng không muốn biết cô nói gì cho lắm, dù sao trực giác của anh mách bảo sẽ chẳng phải lời hay ý đẹp gì.
Phó Minh Chước bên cạnh có thính giác kinh người, lập tức lon ton làm loa truyền thanh: “Anh ơi, chị Vân Vụ nói là: ‘Nghĩ nhiều rồi’.”
Cô bé ra vẻ kể công.
Chúc Khải Toàn không nỡ làm cô bé thất vọng, đành phải xoa đầu cô bé, nói lời cảm ơn trái với lòng mình: “…Cảm ơn Chước Chước.”
Nghê Đông ở bên cạnh vẫn đang trong trạng thái chết lặng, ánh mắt nghi hoặc của anh ta lúc thì nhìn hai đương sự là Chúc Khải Toàn và Vân Vụ Lai, không nhìn ra manh mối gì, cả hai đều rất bình tĩnh, gần như không còn thấy được sự xa cách và vi diệu của những người yêu cũ trước đây; lúc thì lại nhìn vợ chồng Phó Hành Thử và Yến Tùy, ngay cả một đứa nhóc con chẳng hiểu gì như Phó Minh Chước cũng không hề tỏ ra ngạc nhiên trước tin tức “kết hôn ba năm”; lúc thì lại nhìn bố mẹ Chúc Khải Toàn ở phía xa, hai ông bà đang vui vẻ trò chuyện với bạn bè, mặt mày phơi phới.
Tiếp nhận quá nhiều thông tin, anh ta vô cùng hỗn loạn, nhưng điều duy nhất rõ ràng là, Chúc Khải Toàn và Vân Vụ Lai thật sự có quan hệ hôn nhân.
Biểu cảm của Nghê Đông khiến mọi người nhớ đến câu hát mở đầu trong bài “Nghe Lời Mẹ”: Bạn nhỏ ơi, có phải bạn đang có rất nhiều dấu chấm hỏi không.
Chúc Khải Toàn búng tay trước mặt anh ta: “Bí Đao, hoàn hồn đi.”
Nghê Đông thật sự bị cái búng tay này gọi hồn về.
Mọi người đều cười hi hi ha ha, Phó Hành Thử cũng trêu Nghê Đông và Háo Tử: “Bất ngờ không? Ngạc nhiên chưa?”
Yến Tùy phu xướng phụ tùy: “Cố tình không nói trước cho hai cậu đấy, định tối nay cho hai cậu một bất ngờ.”
“Bất ngờ cái gì, là dọa người thì có?” Háo Tử kháng nghị “Các người quá không có nghĩa khí, kết hôn ba năm rồi mà giờ mới nói cho bọn này biết.”
Phó Hành Thử nói: “Tôi cũng mới biết được mấy hôm thôi.”
Háo Tử lập tức im re, Phó Hành Thử cũng mới biết mấy hôm, anh ta bây giờ mới biết thì đã sao? Thì đã sao!
Hoàn toàn không có gì để ấm ức cả.
So với sự kích động của Háo Tử, Nghê Đông chỉ cười gượng gạo, hồn bay phách lạc.
Tâm trạng anh ta rất phức tạp, vậy Đặng Điểm Điểm là sao đây, cô ấy có biết Chúc Khải Toàn đã kết hôn không?
Vân Vụ Lai tối nay nhận được rất nhiều sự chú ý, không ở lại với nhóm nhỏ của Chúc Khải Toàn được bao lâu đã bị Kerr gọi đi xã giao.
Người có tâm trạng phức tạp không chỉ có một mình Nghê Đông, mà còn có Đới Dương.
Đới Dương đưa đoạn phỏng vấn hậu trường của Vân Vụ Lai cho ông chủ xem, kích động đến nỗi ông chủ của họ nói năng cũng không lưu loát: “Được lắm Đới Dương, không ngờ cậu lại có mối quan hệ thế này, lấy được phỏng vấn của Lai từ trước.”
Lai cho đến nay vẫn chưa nhận lời phỏng vấn độc quyền của bất kỳ phương tiện truyền thông hay tự truyền thông nào, họ là đơn vị đầu tiên.
Chuyện Đới Dương được thăng chức tăng lương là chắc chắn rồi.
Nhưng ông chủ không biết đủ, đưa ra yêu cầu cao hơn: “Vậy cậu có thể bàn bạc thêm với Lai, bảo cô ấy và chồng cùng nhận lời phỏng vấn của chúng ta, hoặc một vài tương tác nhỏ độc quyền cũng được.”
Đới Dương từ trong thâm tâm không muốn lắm.
Anh ta hiểu rất rõ rằng bây giờ thông qua mối quan hệ để có được bài phỏng vấn độc quyền hoặc tương tác nhỏ của vợ chồng Vân Vụ Lai và Chúc Khải Toàn là một cơ hội thăng tiến tuyệt vời cho anh ta, cho cả studio.
Nhưng anh ta thật sự không nỡ.
Chúc Khải Toàn ở ngay cách đó không xa, tuy đang trò chuyện với bạn bè, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng lại dõi tìm bóng hình Vân Vụ Lai khắp hội trường, mỗi lần đều chỉ là liếc nhìn một cái nhàn nhạt rồi lại dời đi, vô cùng kiềm chế.
Đới Dương từ đó tưởng tượng ra sự quyến luyến đậm sâu, còn thấy trên đầu Chúc Khải Toàn có một đám mây xanh lè, còn xanh hơn cả mái tóc xanh của anh.
Trong đầu anh ta không ngừng hồi tưởng lại ngày anh ta và Vạn Hựu cãi nhau đòi chia tay, anh ta lặn lội ngàn dặm đuổi theo đến Paris, rồi nhìn thấy người mẫu kết màn trong show diễn thời trang hôm nay bước ra từ phòng của Vân Vụ Lai.
Đều là người lớn cả rồi, họ không thể nào ở trong phòng thảo luận về trình diễn hay thiết kế được, phải không?
Cùng là đàn ông, Đới Dương đặt mình vào hoàn cảnh bị Vạn Hựu phản bội, chỉ cảm thấy sự phẫn nộ ngút trời và nỗi bi thương vô cớ.
Làm sao anh ta có thể giả vờ không biết, đưa ra yêu cầu phỏng vấn, để mặc Vân Vụ Lai diễn kịch, nhẫn tâm nhìn Chúc Khải Toàn bị lừa dối?
Đới Dương rất đau khổ, rất dằn vặt.
Ông chủ thấy anh ta một lúc lâu không hành động, khó hiểu đi tới hỏi: “Đới Dương, cậu sao vậy?”
Đới Dương nở một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc: “Không có gì ạ.”
“Vậy thì mau đi đi.” Ông chủ thúc giục.
Đới Dương máy móc cất bước.
Trong lúc đó, anh ta lướt qua Bùi Cao Trác.
Ánh mắt Bùi Cao Trác đầy vẻ trêu tức.
Từ khi biết Vạn Hựu có bạn trai, anh ta đã không mấy để ý đến cô ấy nữa, nhưng có lẽ chính vì vậy mà đã khơi dậy h*m m**n chinh phục của cô ấy.
“Hey.” Bùi Cao Trác chủ động chào hỏi Đới Dương.
Đới Dương không tiện làm mất mặt anh ta, cũng lịch sự chào lại: “Hi.”
“Ăn kẹo cao su không?” Bùi Cao Trác vừa nhai kẹo cao su, vừa tiện tay đưa cho Đới Dương một thanh.
“Cảm ơn, không cần đâu.” Đới Dương khéo léo từ chối.
Người này thật khó hiểu, họ đâu có thân, nhiều nhất cũng chỉ là gặp mặt vài lần, tự dưng chạy lên đưa kẹo cao su là sao.
“Tiểu tam” nam thời nay đều ngang ngược vậy sao?
Và khi Đới Dương nhận ra trong tay Bùi Cao Trác là một thanh kẹo cao su Lục Tiễn (Mũi Tên Xanh) (tên tiếng Trung của hãng kẹo cao su Wrigley’s Doublemint), anh ta bỗng nhiên nảy ra một ý, đổi ý nói: “Cũng được, nhớ ra hôm qua ăn sườn nướng tỏi, trong miệng có mùi.”
Anh ta đã hạ quyết tâm, dù thế nào, anh ta vẫn phải bóng gió nhắc nhở Chúc Khải Toàn một chút, để lòng mình được yên, nếu không lương tâm anh sẽ không yên.
“Chúc tổng, chào anh.” Đới Dương đến trước mặt Chúc Khải Toàn, đưa tay ra.
Chúc Khải Toàn ngừng nói cười với mấy người bạn, nhìn về phía Đới Dương, dùng ánh mắt hỏi người tới là ai.
“Tôi là bạn trai của Vạn Hựu.” Đới Dương tự giới thiệu.
Chúc Khải Toàn gần như không biết gì về cuộc sống của Vân Vụ Lai ở Pháp, đừng nói là tên bạn cùng phòng của Vân Vụ Lai, anh ngay cả việc Vân Vụ Lai có bạn cùng phòng cũng không biết.
Lấy bất biến ứng vạn biến, anh vừa cố nhớ lại Vạn Hựu là ai, vừa đứng dậy, bình tĩnh đưa tay ra: “Chào anh.”
Sau vài câu, anh đã hiểu ra, đây có lẽ là bạn trai của bạn thân ở bên Pháp của Vân Vụ Lai, xem ra quan hệ của hai cô gái rất tốt.
Sau khi hiểu ra, thái độ của anh rõ ràng nhiệt tình hơn không ít.
Đới Dương giải thích mục đích đến đây: “Tôi là giám đốc sáng tạo của studio Thang Đạt Đạt, muốn làm một bài phỏng vấn nhỏ với hai vị, hoặc một tương tác nhỏ, sẽ không chiếm nhiều thời gian của hai vị, được không ạ?”
Chúc Khải Toàn dễ nói chuyện hơn trong tưởng tượng nhiều, hoàn toàn không có vẻ kiêu ngạo của thái tử Duy Phong: “Chỉ cần Vân Vụ Lai đồng ý là được.” Anh hất cằm về phía Vân Vụ Lai đang nâng ly mời rượu ở xa xa “Cô ấy vẫn còn bận, hay là anh ở đây đợi một lát.”
“Được, cảm ơn Chúc tổng.” Điều này càng khiến Đới Dương thêm kiên định với quyết định phải nhắc nhở Chúc Khải Toàn, anh ta giả vờ vô tình nhưng vẻ mặt lại đầy sơ hở, với một tư thế cực kỳ gượng gạo, đưa thanh Lục Tiễn mà Bùi Cao Trác đưa cho ra “Chúc tổng, ăn Lục Tiễn không?”
Chúc Khải Toàn: “…”
Anh khó hiểu liếc nhìn Đới Dương một cái, từ chối: “Không cần, cảm ơn.”
Hai người tùy ý trò chuyện vài câu, có người phục vụ đi qua, bưng một khay cocktail đủ màu sắc, trong đó có vài ly Châu Chấu Xanh.
Đới Dương đưa tay ra hiệu cho người phục vụ, lấy hai ly cocktail một đỏ một xanh, rồi đưa ly Châu Chấu Xanh (tên tiếng Anh là The Grasshopper) cho Chúc Khải Toàn: “Chúc tổng, uống cocktail không?”
Chúc Khải Toàn lại một lần nữa khéo léo từ chối: “Không cần đâu, cảm ơn.”
Đới Dương cảm thấy sự ám chỉ của mình dường như hoàn toàn không có tác dụng, vừa hay lại có một nữ minh tinh mặc váy xanh lục kéo theo vạt váy dài đi qua, đi đã xa mà hương thơm vẫn chưa tan, Đới Dương quyết định tung đòn cuối cùng, còn Chúc Khải Toàn có hiểu hay không, thì phải xem tạo hóa của anh.
“Chúc tổng, nữ minh tinh mặc váy xanh lục này tên là gì nhỉ, khá xinh đẹp, tôi nhất thời không nhớ ra tên.”
Chúc Khải Toàn: “…?”
Tiệc bắt đầu được một lúc, Đặng Điểm Điểm mới chậm rãi tới.
Đặng Điểm Điểm quét mắt một vòng, tìm thấy chỗ của Chúc Khải Toàn, đang định qua chào hỏi anh họ, thì có người vỗ vai cô ấy từ phía sau.
“Điểm Điểm, sao em lại đến đây?” Sắc mặt Nghê Đông không tốt lắm, “Em định làm gì?”
“Nghê Đông, anh cũng đến à.” Đặng Điểm Điểm chào hỏi anh xong, chuẩn bị rời đi “Em định đi tìm anh Khải Toàn.”
Nghê Đông vươn tay, chặn đường cô ấy: “Điểm Điểm, sau này em đừng tìm anh ấy nữa!”
Xem ra, Đặng Điểm Điểm vẫn chưa biết gì cả.
Trước đây anh ta còn nể mặt Chúc Khải Toàn, không dám nói, nhưng bây giờ Vân Vụ Lai và Chúc Khải Toàn đã gần như công khai, tin tức thế nào cũng sẽ tràn ngập khắp nơi, phía Đặng Điểm Điểm hoàn toàn không thể giấu được nữa.
“Tại sao?” Đặng Điểm Điểm ngơ ngác.
Nghê Đông nhắm mắt làm liều: “Anh hỏi em, em có biết, A Khải đã kết hôn rồi không?”
Cảnh tượng Đặng Điểm Điểm bị sét đánh ngang tai như anh ta dự liệu đã không xảy ra.
“Sao em lại không biết chứ?” Đặng Điểm Điểm trả lời một cách hiển nhiên.
Nghê Đông sững sờ, một lúc lâu sau, anh ta đau lòng nói: “Em biết? Em biết mà em còn… em nghĩ gì vậy?”
Cô gái trông đơn thuần đáng yêu sao có thể không biết tự trọng như vậy, biết rõ đối phương là người đã có gia đình mà còn bám lấy?
“Đúng vậy, em biết từ lâu rồi, biết được mấy hôm rồi.” Đặng Điểm Điểm buồn rầu thở dài một hơi “Nhưng em không biết vợ anh ấy là ai, anh ấy không chịu nói cho em biết.”
Nghê Đông chỉ muốn bổ đầu cô ra xem bên trong chứa thứ gì: “Cho dù em không biết vợ anh ấy là ai, thì cũng không thể thay đổi sự thật anh ấy đã kết hôn!”
Đặng Điểm Điểm ngẩn người, chậm chạp gật đầu: “Em biết mà.”
Nghê Đông rất tức giận, đã là lời lẽ nghiêm khắc: “Nếu đã biết, vậy tại sao em còn muốn phá hoại gia đình anh ấy?!”
Đặng Điểm Điểm kinh ngạc.
Cô ấy hơi hé miệng, vận dụng toàn bộ trí thông minh, nhưng vẫn còn nghèo nàn của mình để suy nghĩ xem rốt cuộc Nghê Đông đang nói gì, tại sao cô ấy không hiểu một chữ nào cả.
Nghê Đông không chịu yếu thế mà nhìn lại.
Ngay lúc hai bên đang nhìn nhau, bên cạnh có một người phụ nữ đi qua, thân mật gọi Đặng Điểm Điểm một tiếng, cắt ngang sự đối đầu của hai người: “Điểm Điểm, cháu đến khi nào vậy?”
Nghê Đông nhìn kỹ, còn đặc sắc hơn, mẹ của Chúc Khải Toàn.
Đặng Hoa Phong lại chào hỏi Nghê Đông: “Nghê Đông.”
Nghê Đông cứng nhắc gật đầu.
Mẹ của Chúc Khải Toàn và nhân tình của Chúc Khải Toàn quan hệ tốt như vậy ư?!
Trong đầu Nghê Đông đã tưởng tượng ra một trăm tám mươi tập phim hào môn ân oán, lẽ nào bà Đặng không thích con dâu, mặc định cho con trai tìm nhân tình bên ngoài?
Nhưng, một giây sau anh ta đã hoàn toàn hoài nghi nhân sinh.
Đặng Điểm Điểm ngoan ngoãn gọi Đặng Hoa Phong: “Cô.”
Vân Vụ Lai đi theo Kerr một vòng, để ý thấy Đới Dương đang ngồi bên cạnh Chúc Khải Toàn, liền nói với Kerr một tiếng, quay lại tìm Chúc Khải Toàn.
Cô hỏi: “Hai người đang nói chuyện gì vậy?”
Đới Dương có chút chột dạ, tuy Vân Vụ Lai ngoại tình trong hôn nhân là sai, nhưng anh ta vừa ngấm ngầm nhắc nhở ông chồng bị cắm sừng, vừa muốn kiếm lợi từ phía cô, cảm giác tội lỗi khiến anh ta thậm chí không dám nhìn thẳng vào cô: “Muốn quay một đoạn hai người chung khung hình, rất ngắn thôi, được không?”
Mà Vân Vụ Lai cũng mang tâm lý bù đắp cho Đới Dương, bằng lòng dành thời gian ra giúp đỡ, rất sảng khoái đồng ý: “Được chứ.”
Đới Dương càng áy náy hơn, anh ta lòng nặng trĩu mà gọi quay phim chuẩn bị, hỏi hai vợ chồng: “Vậy chúng ta bắt đầu nhé, hai người tự nhiên thể hiện hay thế nào?”
Tự nhiên thể hiện. Chúc Khải Toàn dùng hành động thực tế trả lời anh ta, anh ôm eo Vân Vụ Lai để cô ngồi xuống bên cạnh mình, đôi môi thân mật ghé sát vào tai cô, thậm chí còn mơ hồ chạm vào d** tai cô.
Hơi thở nóng rực, đôi môi bỏng rẫy, Vân Vụ Lai gần như ngay lập tức nổi da gà, cô rất ngứa, nhưng vì hiệu quả lên hình, cô cố nén không né tránh.
Chúc Khải Toàn biết tai cô là bộ phận nhạy cảm, anh ôm lấy thân thể có phần cứng đờ của cô, rất muốn nói thẳng cho cô biết “bạn trai của bạn em, cứ liên tục nhắc nhở tôi nhìn những thứ màu xanh lá, em có thể giải thích cho tôi đầu đuôi sự việc được không”.
Nhưng lời đến bên miệng, anh lại nuốt vào.
Anh không biết những năm qua cô đã sống thế nào.
Kerr nói cô luôn một mình, nhưng dù quan hệ của cô và Kerr có tốt đến đâu, Kerr cũng không phải ở dưới gầm giường nhà cô, không thể nào hiểu hết được đời sống tình cảm của cô, ví dụ như tin tức kết hôn của họ, Kerr đến tận bây giờ mới biết.
Thôi bỏ đi.
Thà không hỏi gì cả, đỡ phải biết rồi lại phiền lòng.
Đã quyết định, thế là Chúc Khải Toàn đổi cách nói, hạ thấp giọng hỏi: “Tối nay em đi đâu?”
Nói thừa, cô ngoài việc về khách sạn ngủ một mình ra thì còn có thể đi đâu?
Nếu anh ngỏ lời mời, thì lại là chuyện khác.
Vân Vụ Lai do dự một chút, đổi lại là cô thì thầm vào tai anh: “Tôi phải đi tìm Vân Sương.”
“Lại đi tìm Vân Sương.” Chúc Khải Toàn rất nghi ngờ, “Trước đây sao tôi không biết hai người quan hệ tốt như vậy?”
Anh luôn biết, Vân Vụ Lai và Vân Sương không phải là hai chị em quá thân thiết, vì tính cách không hợp, hai người không hợp cạ cho lắm.
Tuy rằng quan hệ cũng trên mức trung bình, nhưng ít nhất so với việc Phó Hành Thử đối với Phó Minh Chước như nuôi con gái, thì mức độ quan tâm của Vân Vụ Lai đối với em gái kém xa vạn dặm, dù sao cũng không tốt đến mức hai đêm liền dính lấy nhau.
Vân Vụ Lai giải thích: “Tôi luôn chưa nói cho nó biết chuyện của chúng ta, lúc nãy qua đây, nó nghe bên A Tùy nói mới biết, có lẽ hơi không vui, đến cả tiệc cũng không chịu tham gia.”
Chuyện này Chúc Khải Toàn lúc nãy đã nghe từ vợ chồng Phó Hành Thử và Yến Tùy rồi.
Bạn bè biết, mà người nhà lại không biết, em vợ cảm thấy chạnh lòng cũng là chuyện thường tình.
Đúng là nên đi dỗ dành một chút.
Đương nhiên, bảo anh không một lời oán thán, là không thể.
Chúc Khải Toàn lại một lần nữa thân mật cọ cọ vào d** tai cô, cảm nhận được thân thể trong lòng khẽ run rẩy, lúc này mới cảm thấy hả giận đôi chút, anh ngừng hành hạ cô trước mặt mọi người, nhưng tay vẫn đặt trên eo cô, hỏi Đới Dương: “Được chưa?”
Đới Dương gật đầu như giã tỏi, anh ta đâu dám có yêu cầu gì thêm, huống hồ đoạn tương tác ngắn ngủi một phút này, trai tài gái s*c t*nh chàng ý thiếp, sự ngọt ngào đã tràn ra ngoài, tự mang theo hiệu ứng bong bóng màu hồng.
Nếu không phải anh ta biết chút chuyện nội bộ, anh ta nhất định cũng sẽ bị cảm động bởi một màn thần tiên quyến lữ này.
Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng
Đánh giá:
Truyện Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng
Story
Chương 32
10.0/10 từ 17 lượt.
