Bạn Trai Quá Đứng Đắn - A Ninh Nhi

Chương 26: Đàn em

105@-

Hạ Trăn vừa ra ngoài không được bao lâu đã ôm một con gấu bông to đùng về nhà, khiến hai ông bà Hạ vô cùng ngạc nhiên: "Đây là Tiểu Bùi tặng con à?" Ông Hạ hỏi.


Hạ Trăn cười gật đầu, ông Hạ có phần khinh thường, nói: "Con đâu phải trẻ ba tuổi nữa, còn tặng mấy thứ này."


"Ông thì biết cái gì? Đây gọi là trái tim thiếu nữ." Bà Điền phản bác: "Chẳng lẽ ông muốn thằng bé tặng nhẫn cầu hôn thì ông mới vui à?" Nếu hỏi bà Điền thích đấu khẩu với ai nhất, thì chắc chắn không phải Hạ Trăn, mà là ông Hạ. Tuy nhiên mỗi lần tranh luận với ông Hạ thường không kéo dài, vì ông ấy luôn nhường nhịn bà.


Đúng như vậy, ông Hạ nhấc tờ báo đã đọc xong từ lâu lên, lại lật ra xem: "Được được được, chỉ cần con gái tôi thích, tặng cái gì cũng được."


Hạ Trăn cười hì hì nói: "Bố à, đây là thứ con đã muốn từ hai năm trước rồi."


Ông Hạ nghe vậy, lại đặt tờ báo xuống: "Sao con không nói với bố, bố mua cho con."


"Quên mất đó ạ." Hạ Trăn cố ý trả lời như vậy.


Bà Điền chen vào: "Sao con về nhanh thế? Không đi hẹn hò à?"


Hạ Trăn hơi biến sắc, nói: "Anh ấy có việc bận."


Bà Điền không hỏi thêm, Hạ Trăn mang con gấu Teddy vào phòng, đặt trên giường, ngồi ngắm nghía.


Một lúc sau, Tiết Thần gọi điện tới rủ cô đi ăn cơm cùng với hội Đại Cù. Hạ Trăn suy nghĩ một lát rồi đồng ý, gần đây mọi người ít có dịp tụ họp, bạn bè thì vẫn phải thường xuyên liên lạc, không thể vì chuyện giữa cô và Tiết Thần mà xa lánh họ.


"Tôi đang ở gần nhà cậu, để tôi qua đón." Tiết Thần nói, anh ấy đương nhiên không thể để Hạ Trăn biết rằng anh ấy đã chờ ở dưới nhà cô từ lâu.


Hạ Trăn không nghĩ ngợi nhiều, đáp: "Được, bao lâu nữa cậu đến?"


"Mười phút."


Hạ Trăn ăn tạm một quả táo cho đỡ đói rồi xuống lầu, khi đối diện với Tiết Thần cô đã trở nên rất bình thản, thoải mái như trước kia.


Tối qua sau khi xem xong buổi biểu diễn xiếc, Tiết Thần và Tiết Nam đã bước tới từ hàng ghế sau, Hạ Trăn nhớ lại, chắc hai người họ đã thấy cô và Bùi Thừa An tương tác với nhau. Cô biết khi đó hai người khá thân mật, Tiết Nam còn trò chuyện với Bùi Thừa An, Tiết Thần hầu như không nói gì, nhưng Hạ Trăn biết anh ấy đã nhìn chằm chằm vào bàn tay đang nắm lấy nhau của cô và Bùi Thừa An rất lâu.


Hạ Trăn nghĩ, chắc anh ấy đã từ bỏ rồi nhỉ? Dù cho không từ bỏ, khi thấy cảnh cô và Bùi Thừa An thân mật như vậy cũng là lời khẳng định cho lập trường rõ ràng của cô.


"Làm việc ở công ty nhà mình đã quen chưa?" Trên xe, Hạ Trăn quan tâm hỏi.


"Làm cũng lâu nên sớm đã quen rồi."


"Vậy tốt rồi, cậu sắp trở thành tinh anh thành phố rồi. Nhưng mà, lâu không biểu diễn, các cậu có thấy nhớ không?"



"Không nhớ." Tiết Thần điềm tĩnh đáp, anh ấy vốn là người ít nói, nhưng Hạ Trăn hiểu tính cách ngoài lạnh trong nóng của anh, nên cũng không để bụng.


Dù không để bụng, nhưng điều này cũng chứng tỏ anh ấy không có hứng trò chuyện, Hạ Trăn cũng không nói gì nữa.


Tâm trạng Tiết Thần bây giờ rất phức tạp, lời nói trước đó của Bùi Thừa An khiến anh ấy cảm thấy khó chịu, có rất nhiều điều muốn nói với Hạ Trăn, nhưng anh ấy cũng biết mình không có tư cách.


"Cậu... biết chuyện giữa chị tôi với Bùi Thừa An không?" Tiết Thần hỏi.


Hạ Trăn mím môi cười: "Biết." Cô tỏ ra thoải mái, khiến Tiết Thần hơi thất vọng.


"Biết đến đâu?" Thực ra Tiết Thần biết chuyện đó chỉ nghiêm trọng đối với Tiết Nam, còn với những người khác mà nói, đó chỉ là chuyện nhỏ nhặt không đáng nhắc tới. Anh ấy cũng từng gặp phải những chuyện tương tự, và anh ấy không đồng tình với Tiết Nam, ban đầu anh ấy không định nói điều này với Hạ Trăn, nhưng anh ấy lại muốn phá hỏng mối quan hệ giữa cô và Bùi Thừa An.


Anh ấy trở nên không giống bản thân mình, và anh ấy cũng khinh thường chính mình.


“Biết là chị Tiết Nam hồi nhỏ từng nói muốn gả cho Bùi Thừa An đó, đều là trẻ con cả, tôi trước đây cũng từng nói muốn gả cho thầy giáo thể dục mà.” Hạ Trăn thực sự không để chuyện này trong lòng.


Tiết Thần cười tự giễu, không nói gì thêm.


Bùi Thừa An đang ăn cơm tại nhà của đàn anh Đậu Soái, tổng cộng có tám người ngồi quanh một bàn, rất náo nhiệt, nhưng anh có vẻ không tập trung.


Họ đều là dân học sinh vật học, khá chú trọng đến vệ sinh thực phẩm, vậy nên thường không thích ăn ở bên ngoài, thậm chí cả những buổi liên hoan tụ tập cũng thường tổ chức tại nhà.


Tụ họp thì dĩ nhiên là để nói nói cười cười trò chuyện đủ thứ, ăn uống chỉ là thứ yếu. Bùi Thừa An vốn là người ít nói, nên việc anh im lặng cũng không có gì là lạ.


Dĩ nhiên, người hiểu anh nhất là Đậu Soái đã nhận ra điều khác thường.


Nhân lúc Bùi Thừa An rời bàn ra ban công hóng gió, anh ấy bước tới bên cạnh và hỏi nhỏ: “Có phải cãi nhau với bạn gái rồi không?”


“Không, sao lại hỏi thế?”


Đậu Soái nói: “Thấy em trông có vẻ có tâm sự, đoán thôi. Chẳng lẽ em nhớ cô ấy rồi?” Thấy Bùi Thừa An vì chìm trong tình yêu mà thay đổi, Đậu Soái cảm thấy rất lạ lẫm.


“Không phải.”


“Chậc! Đây là cậu không đúng rồi, khi bạn gái không ở bên cạnh, em phải nhớ đến cô ấy từng giây từng phút.” Đậu Soái từ lâu đã tự nhận vai trò quân sư tình cảm cho Bùi Thừa An.


Bùi Thừa An suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Nếu có tình địch thì phải làm sao?”


“Tình địch! Mới bao lâu mà đã gặp tình địch rồi? Nhưng như vậy cũng chứng tỏ cô Hạ của em là người có sức hút, em nhìn đi, có thể làm cho một người độc thân ngàn năm như em rung động, chắc chắn là rất cuốn hút.” Đậu Soái nói rất nhiều.


Bùi Thừa An bình tĩnh nhắc nhở: “Anh chưa trả lời câu hỏi của em.”



Đậu Soái cười đắc ý: “Chuyện này không phải quá dễ sao? Trước đây em gặp đối thủ cạnh tranh thì sẽ làm gì? Không phải là tự mình nỗ lực gấp bội, khiến đối phương thất bại thảm hại à.”


“Em chưa từng gặp đối thủ cạnh tranh.” Bùi Thừa An nói thật.


Đậu Soái nghẹn lời, rồi bực bội nói: “Hừ! Học sinh xuất sắc thì giỏi lắm chắc!”


“Anh cũng là học sinh xuất sắc mà.”


“Trước mặt em, anh không dám nhận bốn chữ đó.”


“Nỗ lực sao?” Bùi Thừa An rơi vào trầm tư, những lời Tiết Thần nói với anh khiến anh dù đã vững tin vào bản thân, cũng cảm thấy có một chút nguy cơ. Anh nhận ra tình cảm của Hạ Trăn dành cho mình có chút không ổn định, trước đây anh nghĩ cứ phát triển từ từ thế này là tốt rồi, nhưng giờ lại cảm thấy cần phải làm gì đó mới được.


Nỗ lực… Nahưng làm thế nào để nỗ lực?


Anh chưa nghĩ ra, cũng không hỏi thêm.


“Đàn anh Đậu, mọi người gọi anh kìa.” Lữ Mộng Kỳ mỉm cười bước tới. Cô ta từng học cùng trường với Đậu Soái và Bùi Thừa An, chỉ là khi cô ta vào năm nhất, Bùi Thừa An đã sắp tốt nghiệp. Hiện tại cô ta vừa tốt nghiệp thạc sĩ, mới vào viện nghiên cứu được nửa tháng.


Đậu Soái quay lại bàn, Lữ Mộng Kỳ lại không đi, mà bước tới chỗ Bùi Thừa An. Cô ta cười ngọt ngào, làn gió nhẹ thổi qua chiếc váy trắng dài, trông rất đẹp. Nhưng những điều này, Bùi Thừa An không hề để tâm tới, lúc này anh đang cầm điện thoại mở danh sách cuộc gọi.


“Đàn anh Bùi, anh ăn no chưa?” Lữ Mộng Kỳ nhẹ nhàng hỏi.


Lúc này Bùi Thừa An mới ngẩng đầu, gật đầu nói: “No rồi.” Sau đó cúi xuống nhấn phím gọi, đặt điện thoại lên tai.


Thấy anh định gọi điện, Lữ Mộng Kỳ thức thời lui lại, chỉ là bước chân rất chậm rãi.


Điện thoại nhanh chóng được bắt máy, đầu dây bên kia của Hạ Trăn ồn ào náo nhiệt, giọng cô nghe có vẻ rất hứng khởi. “Sao giờ mới gọi, anh ăn xong tiệc rồi à?”


“Chưa, còn em?” Nghe giọng cô, tâm trạng của Bùi Thừa An trở nên vui vẻ hơn hẳn.


“Chưa xong, đang vừa ăn vừa trò chuyện.”


Bùi Thừa An mỉm cười, hỏi: “Là với bạn bè trong ban nhạc của em à?”


“Đúng vậy, dạo này bận quá, lâu rồi không tụ tập với họ, nên hôm nay gặp nhau tụ tập một chút.” Hạ Trăn giải thích.


“Đàn anh Bùi, ăn trái cây này.”


Bùi Thừa An còn chưa kịp trả lời, đã bị Lữ Mộng Kỳ cắt ngang, anh lịch sự nói với cô ta: “Mọi người cứ ăn trước đi.”


Lữ Mộng Kỳ vẫn tiến lên, tay bưng một đĩa trái cây nhỏ, cười tươi nói: “Không ăn ngay thì hết đó, có món dứa anh thích đấy, anh nếm thử chút đi.” Cô ta cứ như không biết Bùi Thừa An đang gọi điện, lúc này còn cầm nĩa xiên một miếng dứa đưa tới trước mặt Bùi Thừa An.



Bùi Thừa An khẽ nhíu mày, nói: “Tôi nói chuyện xong sẽ ăn, cảm ơn.” Anh cầm lấy nĩa trong tay Lữ Mộng Kỳ, đặt lại đĩa.


Lữ Mộng Kỳ không để tâm, vẫn mỉm cười như cũ, đặt đĩa trái cây vào tay anh, nói: “Vậy em không làm phiền anh nữa.” Nói xong thì rời đi.


“Hóa ra anh thích ăn dứa à.” Hạ Trăn chậm rãi nói.


“Cũng không phải thích ăn nhất.” Bùi Thừa An cũng không hiểu sao Lữ Mộng Kỳ lại nói anh thích ăn dứa.


“Ồ, vừa rồi là ai thế?” Đàn em? Thân lắm sao?


“Đồng nghiệp mới vào viện nghiên cứu nửa tháng trước, tốt nghiệp cùng trường với anh.” Bùi Thừa An trả lời thật.


“Ồ, bọn Đại Cù gọi em, em không nói chuyện với anh nữa nha.”


“Được.”


“Tạm biệt.”


“Đợi chút.”


Hạ Trăn nghi hoặc: “Hả?”


“Buổi chiều em còn bận không? Hoặc tối cũng được.” Bùi Thừa An muốn gặp cô, từ sau khi gặp Tiết Thần, anh đã muốn gặp cô.


“Lát nữa em và bọn Đại Cù phải đi thăm một người bạn cũ đang bị bệnh, nhà cậu ấy có hơi xa, chắc phải khuya mới về được.” Đây là sự thật, một người bạn của họ vừa phải làm một cuộc phẫu thuật lớn, đang ở nhà dưỡng bệnh, họ vừa mới biết tin, cho nên quyết định đến thăm.


Nếu bận, vậy không còn cách nào khác.


Cúp máy xong, Bùi Thừa An cầm đĩa trái cây bước vào nhà.


Đậu Soái lập tức trêu ghẹo nói: “Ôi chao, nói xong mấy lời âu yếm với bạn gái rồi hả?”


Bùi Thừa An mỉm cười không nói gì.


Mọi người cũng hùa theo Đậu Soái chọc ghẹo anh, nhưng Bùi Thừa An bình thản, để mặc họ nói. Cuối cùng Lữ Mộng Kỳ đổi chủ đề, bắt đầu kể lại những chuyện xưa cũ.


“Đàn anh Bùi luôn được yêu mến, đến giờ vẫn là huyền thoại của học viện chúng ta.”


“Giờ vẫn thế à?” Đậu Soái hỏi.


Khuôn mặt Lữ Mộng Kỳ đầy tự hào, đáp: “Đương nhiên rồi, đến giờ anh ấy vẫn còn là nam thần trong lòng tất cả nữ sinh khoa sinh vật.”



“Cũng là nam thần của em sao?” Có người xấu xa hỏi.


Lữ Mộng Kỳ không chút e ngại, mà thẳng thắn thừa nhận: “Tất nhiên rồi, từ ngày đầu tiên bước vào học viện, gặp được đàn anh Bùi, anh ấy đã là nam thần không thể vượt qua trong lòng em.” Khi nói điều này, ánh mắt cô ta nhìn thẳng vào Bùi Thừa An, nụ cười tự tin rạng rỡ, khiến người ta không phân biệt được cô ta đang nói đùa, hay là thật sự thích Bùi Thừa An.


Dù thế nào, câu nói này vẫn rất mập mờ, chẳng qua là sự mập mờ của cô ta quá táo bạo, mọi người đều xem như lời nói đùa.


“Tôi không phải nam thần gì cả.” Bùi Thừa An nghiêm túc nói, anh không thích bị gọi là nam thần.


Đậu Soái nói: “Đây không phải do em quyết định đâu, ví dụ như anh đây, vợ anh nói anh là nam thần của cô ấy, vậy thì anh chính là nam thần rồi.”


“Em nói anh là nam thần của em khi nào chứ? Sao em có thể nói ra những lời như vậy được!” Vợ Đậu Soái từ bếp bước ra, không nể mặt anh ấy chút nào mà nói thẳng.


Đậu Soái vội vàng tìm bậc thang để leo xuống: “Trước đây em từng nói mà, em quên rồi đấy, quên thì quên, mình anh nhớ là được.”


“Em không quên, chỉ là anh nghe nhầm thôi. Em nói là “nam thần kinh”, anh đừng có tự mình đa tình.”


“Ha ha ha.”


Mọi người cười vang, Đậu Soái đỏ bừng mặt.


Câu chuyện lại được chuyển hướng, nhưng Bùi Thừa An cảm nhận được ánh mắt của Lữ Mộng Kỳ thỉnh thoảng lại dừng trên người mình. Ngồi thêm một lát, Bùi Thừa An lấy cớ có việc rời đi trước, mọi người đều nghĩ anh đi tìm bạn gái, rất dễ dàng thả anh rời đi.


Nhưng không ngờ rằng anh vừa ra tới cửa, Lữ Mộng Kỳ cũng tìm lý do rời đi.


Khi Bùi Thừa An đang chờ thang máy, từ phía sau vang lên tiếng giày cao gót bước nhanh tới. Anh quay đầu nhìn lại.


Lữ Mộng Kỳ mỉm cười bước tới, nói: “Em cũng có việc cần phải đi về.”


Bùi Thừa An nhạt nhẽo đáp “Ừ” một tiếng, đối mặt với con gái, anh luôn luôn giữ khoảng cách, tránh để người khác hiểu lầm.


“Tinh.” Cửa thang máy mở ra.


Bùi Thừa An và Lữ Mộng Kỳ bước vào. Trong thang máy chỉ có hai người họ, Bùi Thừa An cũng không có ý định trò chuyện, nhưng Lữ Mộng Kỳ lại nhanh chóng tìm được đề tài. Trên thực tế, cô ta có rất nhiều điều muốn nói với Bùi Thừa An.


“Đàn anh Bùi, em đã đọc tất cả các bài báo của anh đăng trên các tạp chí khoa học, em thấy anh thực sự rất giỏi, sau này nếu có điều không hiểu em có thể hỏi anh được không?”


“Có thể.”


“Thật tốt quá, cảm ơn đàn anh Bùi.” Lữ Mộng Kỳ giống như một fan nhỏ, rất phấn khích.


So với cô ta, thái độ của Bùi Thừa An vẫn luôn lạnh nhạt, giữ khoảng cách.


Bạn Trai Quá Đứng Đắn - A Ninh Nhi
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Bạn Trai Quá Đứng Đắn - A Ninh Nhi Truyện Bạn Trai Quá Đứng Đắn - A Ninh Nhi Story Chương 26: Đàn em
10.0/10 từ 36 lượt.
loading...