Bạn Trai Quá Đứng Đắn - A Ninh Nhi

Chương 25: Chúng ta nói chuyện

88@-

Buổi tối, Hạ Trăn không ngủ được, đầu óc rối bời, lúc thì nghĩ đến gương mặt mê người và ánh mắt làm say lòng người của Bùi Thừa An, lúc thì lại nghĩ đến tờ kế hoạch giấy trắng mực đen kia, mà nghĩ đến nhiều nhất, vẫn là chuyện xấu hổ gặp trong công viên kia, cùng những lời Bùi Thừa An nói sau đó.


Dù là cái gì, cũng đều không thể thiếu bóng dáng của Bùi Thừa An, Hạ Trăn kéo chăn lên trùm kín đầu, sau đó điên cuồng đạp chân trong chăn, cô cảm thấy mình sắp phát điên rồi.


Cô cầm điện thoại muốn gọi cho Bùi Thừa An, muốn biết anh đã ngủ chưa, anh có giống cô, cũng đang suy nghĩ lung tung hay không.


Bùi Thừa An đã gọi điện cho Hạ Trăn lúc 11 giờ tối để chúc ngủ ngon, sau khi cúp máy còn đặc biệt dặn dò cô đừng suy nghĩ nhiều.


Hạ Trăn cảm thấy chính vì lời nhắc nhở đặc biệt đó của anh mà cô mới suy nghĩ nhiều, mới dẫn đến mất ngủ như bây giờ. Ừ, chắc chắn là vậy!


Cho nên, cô phải trả lại món nợ này.


Thế nhưng, vừa nhấn nút gọi, cô đã vội vàng tắt máy. Bởi vì cô chợt nhận ra việc mình gọi điện vào lúc nửa đêm để nói rằng mình không ngủ được, sẽ khiến người ta hiểu lầm rằng cô đang nhớ nhung…


Cô không muốn Bùi Thừa An nghĩ như vậy chút nào! Thế nên cô dứt khoát tắt điện thoại, đặt lên tủ đầu giường, rồi xoay người ép bản thân phải ngủ.


Hôm sau cô ngủ đến tận trưa mới dậy, vừa tỉnh dậy cô đã thắc mắc rằng sao mình không bị các âm báo từ điện thoại đánh thức. Bình thường dù chẳng ai gọi điện cho cô, nhưng với nhiều ứng dụng mạng xã hội như vậy, lúc nào cũng sẽ có người nhắn tin cho cô, trong lúc ngủ vẫn có thể nghe thấy. Còn nữa, Bùi Thừa An…


Đến lúc này cô mới nhớ ra tối qua mình đã tắt nguồn điện thoại.


Sau khi bật máy, quả nhiên hàng loạt thông báo tin nhắn không ngừng vang lên, cô tinh mắt phát hiện tin nhắn từ Bùi Thừa An, cùng với cả một cuộc gọi nhỡ.


Anh nhắn bảo khi nào cô tỉnh dậy thì gọi lại cho anh, không nói thêm điều gì khác, không hiểu sao cô lại thấy hơi thất vọng.


Khi đang lưỡng lự không biết có nên gọi lại cho anh hay không, điện thoại của cô vang lên.


"Alô…" Hạ Trăn nhẹ nhàng nói.


"Dậy rồi à?" Giọng của Bùi Thừa An lại mang theo ý cười.


"Ừm."



"Đồng nghiệp của anh mời anh và em cùng đi ăn, em… Có muốn đi không?" Bùi Thừa An hỏi.


Tim Hạ Trăn bỗng chốc đập lỡ một nhịp: "Đồng nghiệp của anh?"


"Ừ, là một đàn anh rất thân thiết với anh, anh ấy biết anh và em ở bên nhau nên muốn gặp em."


Hạ Trăn im lặng một lát, rồi từ chối: "Hôm nay em có việc, để lần sau nhé."


"Vậy thì để lần sau."


Hạ Trăn cảm thấy có chút băn khoăn, thực ra cô đâu có việc gì, chỉ là không muốn gặp bạn bè của anh. Sau này chưa biết sẽ thế nào, gặp rồi chẳng bằng không gặp: "Buổi sáng anh dậy lúc mấy giờ?"


"6 giờ."


"Sớm vậy?" Vậy chắc đêm qua ngủ ngon lắm nhỉ, thật là không công bằng.


"Thói quen thôi, buổi sáng anh thường dậy sớm để tập thể dục."


"Vậy là đêm qua anh ngủ ngon lắm nhỉ."


Bùi Thừa An trầm ngâm một chút, thành thật đáp: "Không ngủ ngon lắm." Hôm qua anh rất bận rất mệt, về đến nhà thì cũng đã muộn, bình thường anh có thể vào giấc rất nhanh, nhưng khi nằm trên giường lại luôn nghĩ đến giọng nói dáng điệu nụ cười của Hạ Trăn. Nửa đêm, anh còn nằm mơ, mơ thấy Hạ Trăn…


Nghe anh nói vậy, tâm trạng Hạ Trăn lập tức tốt hơn, cô kìm nén ý cười hỏi: "Tại sao lại không ngủ ngon?" Nhưng trong lòng lại đang bảo: Nói là vì nhớ em đi, nói đi nói đi.


Im lặng hồi lâu, Bùi Thừa An khẽ hắng giọng, đáp: "Có thể do tinh thần ở trạng thái hưng phấn, làm rối loạn đồng hồ sinh học."


Hạ Trăn không nhịn được mà trợn trắng mắt: "Nửa đêm anh hưng phấn cái gì?"


"Vì xem tiết mục xiếc tối qua quá k*ch th*ch…" Bùi Thừa An ngừng lại.


Hạ Trăn không hài lòng: "Chỉ vì vậy thôi sao, em còn tưởng là tại em."


Ban đầu, Bùi Thừa An không tiện nói là vì nhớ cô, nhưng giờ cô đã nói đến mức này rồi: "Ừm, nguyên nhân chính là… vì cứ nghĩ đến em." Lúc này Bùi Thừa An đang ngồi trong xe, vành tai của anh đã dần nóng lên, lan đến tận trên mặt, tim cũng đập mạnh.



"Khi nào em ra ngoài?" Bùi Thừa An hỏi.


"Chút nữa là em đi." Đã nói một lời nói dối, thì phải dùng lời nói dối khác để che đậy.


Thời gian này mơ hồ quá, Bùi Thừa An hỏi thêm: "Chút nữa là trong vòng nửa tiếng hay sau nửa tiếng?"


Hạ Trăn không nghĩ ngợi nhiều rằng tại sao anh lại hỏi cặn kẽ đến vậy, thuận miệng đáp: "Trong vòng nửa tiếng."


"Vậy anh qua ngay, có thứ muốn đưa em."


"Cái gì vậy?"


"Xuống nhà sau 5 phút nữa là em sẽ biết." Hiện tại xe của anh đang ở ngã rẽ về nhà mình và nhà Hạ Trăn, chỉ cần vài phút là có thể tới nhà Hạ Trăn.


Hạ Trăn do dự, thật ra lý do cô không muốn đi ăn với anh, phần lớn là bởi hôm nay cô không muốn gặp anh, bởi vì cô phát hiện mình dần quen với việc mỗi ngày đều ở bên anh và luôn mong đợi điều đó, cảm giác này khiến cô thấy bất an.


Nhưng 5 phút… nghĩa là anh đang trên đường tới rồi: "Được thôi."


Cúp máy, Hạ Trăn cúi đầu, thở dài một tiếng, rồi nhanh chóng bật dậy khỏi giường.


5 phút để rửa mặt, trang điểm, thay đồ, thời gian quá ngắn!


Dáng vẻ vội vàng hấp tấp của Hạ Trăn đã khiến ông bà Hạ chú ý, bà Điền hỏi: "Con làm gì mà vội vã như đi đánh trận vậy?"


"Không có gì… Đi gặp Bùi Thừa An thôi, hì hì." Cô dừng lại cười nói, rồi tiếp tục bận rộn.


Tay thì bận rộn, nhưng trong lòng Hạ Trăn lại buồn bã nghĩ, thật ra cô không cần phải cố ý thể hiện trước mặt mẹ rằng mình yêu Bùi Thừa An nhiều thế, vì nếu để vuột mất đi người như Bùi Thừa An, người bình thường cũng sẽ rất đau lòng.


Hạ Trăn mất 10 phút mới ra ngoài, khi cô vội vàng đến nơi, Bùi Thừa An vẫn giống như thường lệ, đứng bên cạnh xe, mỉm cười nhìn cô.


Trái tim Hạ Trăn đập thình thịch, vừa vì chạy bộ, vừa vì anh.


Cô cố gắng tỏ vẻ bình tĩnh, bước đến trước mặt anh, nói: "Xin lỗi vì để anh chờ lâu."



Bùi Thừa An cũng chẳng bận tâm: "Chỉ vài phút thôi, anh nghe nói bạn gái trễ hẹn một hai tiếng là chuyện bình thường, trước đây anh đã chuẩn bị tâm lý rồi."


"Vậy nếu em trễ hẹn 3 tiếng thì sao?" Hạ Trăn nghịch ngợm hỏi.


“Anh sẽ đến tận nơi đón em.”


Hạ Trăn bĩu môi, đưa tay ra hỏi: "Thứ anh muốn đưa cho em đâu?"


Bùi Thừa An quay người mở cửa sau xe, hơi nghiêng người tránh sang một bên.


Hạ Trăn ngạc nhiên nhìn vào trong xe, thấy một vật thể khổng lồ chiếm phần lớn không gian, rồi lại nhìn Bùi Thừa An: "Đây là..."


Bùi Thừa An mỉm cười với cô, cúi người lấy vật đó ra khỏi xe rồi đóng cửa lại.


Lúc này ánh mắt của Hạ Trăn dán chặt vào chú gấu bông Teddy mà cô đã thèm muốn từ lâu nhưng không nỡ mua. Đôi mắt cô lấp lánh niềm vui, sự vui sướng hiện lên rõ ràng trên gương mặt, khiến tâm trạng của Bùi Thừa An cũng trở nên thật tốt.


Anh đưa chú gấu Teddy đến trước mặt cô và nói: "Tặng em."


Hạ Trăn nhìn anh, nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời, sau đó cô mở rộng vòng tay, ôm chặt lấy chú gấu bông.


Khuôn mặt cô tràn đầy hạnh phúc, đến mức Bùi Thừa An bỗng thấy ghen tị với chú gấu ấy.


"Sao anh biết em thích thứ này?" Hạ Trăn biết điều này chắc chắn không phải trùng hợp, trong lòng cô bắt đầu suy đoán, liệu có phải mẹ cô nói với mẹ anh, rồi mẹ anh lại kể với anh không? Nếu vậy thì có tính là gian lận không nhỉ?


Bùi Thừa An trả lời: "Từ vòng bạn bè của em."


Hạ Trăn chớp mắt, hồi tưởng lại, hình như cô đã đăng cái này lên vòng bạn bè từ hai năm trước. Lúc ấy cô rất thích nhưng vì chưa đi làm, không có nhiều tiền nên không mua được, mấy năm qua cô đã bình tĩnh lại, cảm thấy mình cũng không còn trẻ con để mua thứ này nữa, nên thôi không nghĩ đến nữa.


Còn điều khiến cô kinh ngạc là, anh đã xem hết các bài đăng trên vòng bạn bè của cô? Nghĩ đến những bài đăng ngớ ngẩn mà mình thường chia sẻ, Hạ Trăn vô cùng hối hận.


Tuy nhiên, cô vẫn rất vui: "Cảm ơn anh!"


Đúng lúc đó, điện thoại của Bùi Thừa An reo lên, là vị đồng nghiệp mời đi ăn kia của anh gọi đến, hỏi anh khi nào sẽ đến. Bùi Thừa An nói rằng Hạ Trăn bận việc nên không thể đi được.



Hạ Trăn vội vàng lắc đầu: "Không cần đâu, chỗ em đi không xa lắm, với lại em còn phải đem cái này về nhà trước. Anh mau đến chỗ đồng nghiệp đi." Lúc nãy cô nghe đồng nghiệp của anh nói trong điện thoại thúc giục anh đến nhanh, không phải cô cố ý nghe, mà là giọng đối phương quá to, cô đứng gần nên không thể không nghe thấy.


Bùi Thừa An nhìn theo bóng dáng Hạ Trăn bước về nhà, cho đến khi cô khuất hẳn, rồi anh mới quay người mở cửa xe. Chợt, anh nhìn thấy một người quen bước xuống từ chiếc xe đậu bên cạnh.


Là Tiết Thần.


Bùi Thừa An khẽ gật đầu chào anh ấy rồi cúi người định lên xe, Tiết Thần lại gọi anh lại: "Anh Bùi, chúng ta nói chuyện một chút."


Bùi Thừa An đứng thẳng người, nhìn Tiết Thần, gật đầu đồng ý.


Hôm nay Tiết Thần mặc quần bò và áo khoác da đen, trông rất trẻ trung và điển trai. Trong khi đó Bùi Thừa An mặc quần tây và áo khoác dài, toát lên vẻ đẹp trai trưởng thành lịch lãm. Cả hai đều cao ngang nhau, đứng đối diện nhau, tạo nên một khung cảnh thu hút ánh nhìn.


"Chuyện gì?" Bùi Thừa An hỏi một cách bình thản.


Tiết Thần lấy từ túi áo ra một bao thuốc, rút một điếu đưa cho Bùi Thừa An. Bùi Thừa An lịch sự từ chối: "Xin lỗi, tôi không hút thuốc."


Tiết Thần cười nhẹ, cất điếu thuốc lại, anh ấy cũng không hút nữa. Thực ra anh ấy rất ít hút thuốc, vì nó ảnh hưởng đến giọng hát, chỉ khi muốn điều chỉnh tâm trạng anh ấy mới hút, nhưng gần đây tâm trạng không tốt nên anh ấy có hút nhiều hơn.


"Nói về Hạ Trăn."


Bùi Thừa An hiểu ý, ra hiệu cho anh ấy tiếp tục.


Tiết Thần lại muốn rút thuốc nhưng đành cười khổ, nói: "Anh hiểu Hạ Trăn được bao nhiêu? Anh nghĩ hai người thực sự hợp nhau sao? Anh không thấy hai người có quá nhiều điểm khác biệt à, ví dụ như tính cách, sở thích. Anh có từng nghĩ tới, một khi hết cảm giác mới mẻ, có lẽ anh sẽ nhận ra mình không thích cô ấy đến vậy, hoặc nhận ra rằng cô ấy không phải người phù hợp để kết hôn. Anh nên tìm một người giống mình hơn."


Lông mày Bùi Thừa An nhíu chặt, anh nhìn Tiết Thần, ánh mắt kiên định, nói: "Dù tôi thấy những lời này không nên là anh nói ra, nhưng tôi có thể khẳng định, tôi cảm thấy tôi và Hạ Trăn rất thích hợp, và sau này cũng sẽ như vậy."


"Thật sao?" Tiết Thần rõ ràng không tin lời anh nói: "Hy vọng anh suy nghĩ một cách khách quan về những gì tôi vừa nói."


Nói xong, Tiết Thần quay người định rời đi.


"Anh đến đây là để đón Hạ Trăn?" Bùi Thừa An hỏi.


Tiết Thần dừng bước, sau đó quay đầu lại đáp: "Đúng vậy."


Bùi Thừa An không nói thêm gì, lái xe đi.


Bạn Trai Quá Đứng Đắn - A Ninh Nhi
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Bạn Trai Quá Đứng Đắn - A Ninh Nhi Truyện Bạn Trai Quá Đứng Đắn - A Ninh Nhi Story Chương 25: Chúng ta nói chuyện
10.0/10 từ 36 lượt.
loading...