Bạn Trai Quá Đứng Đắn - A Ninh Nhi

Chương 27: Anh có nhớ em không

71@-

Hạ Trăn và Bùi Thừa An không gặp nhau đã bốn ngày rồi.


Công ty của Hạ Trăn vẫn đang phải đối mặt với khủng hoảng chưa được giải quyết, kể từ thứ Hai trở đi, ngày nào cô cũng tăng ca đến tám chín giờ tối.


Gần đây Bùi Thừa An cũng có chút bận rộn, tuy không cần tăng ca, nhưng anh phải tranh thủ thời gian sau giờ làm việc để chuẩn bị rất nhiều tài liệu. Khoảng cách giữa họ quá xa, việc đi lại tốn rất nhiều thời gian.


Mỗi ngày hai người đều tranh thủ thời gian nghỉ ngơi để gọi điện thoại cho nhau, hiện giờ cả hai đều thích gọi điện hơn, vì những lời nói qua điện thoại sẽ được đáp lại ngay lập tức.


Sau vài ngày, khung giờ gọi điện của hai người đã trở thành một quy luật cố định, thời gian tiêu hóa sau bữa trưa, bữa tối và trước khi đi ngủ, hầu như sẽ không bao giờ bỏ lỡ.


Trưa nay, Hạ Trăn cùng Tiểu Lê ăn cơm hộp với nhau, hôm nay các cô ăn muộn hơn một chút, Hạ Trăn có hơi sốt ruột, thỉnh thoảng lại nhìn điện thoại.


Rốt cuộc Tiểu Lê cũng không nhịn được mà trợn trắng mắt, nói: "Đừng nhìn nữa, cô sắp nhìn thủng cả điện thoại rồi, điện thoại có chức năng chuông báo cuộc gọi đến, cô quên rồi à?"


Hạ Trăn không hề ngại ngùng mà nói: "Tôi muốn thấy cuộc gọi của anh ấy ngay lập tức, cô không có bạn trai nên không hiểu đâu."


"Cô đây là công kích cá nhân! Phải quan tâm người độc thân chút chứ, cô có hiểu không hả?" Tiểu Lê buồn bực, cô ấy cũng muốn có bạn trai có được không hả? Đặc biệt là người như Bùi Thừa An.


Đúng vậy, sau khi bị Tiểu Lê ép buộc đủ kiểu, chủ yếu là đe dọa, Hạ Trăn đã tiết lộ một chút thông tin về Bùi Thừa An, thông tin quan trọng nhất là — anh không có anh em trai, anh em họ hàng thì có, nhưng đều đã kết hôn hoặc chưa đủ tuổi. Tiểu Lê đành hết hy vọng.


Hạ Trăn không để ý đến người đang thiếu thốn tình cảm như Tiểu Lê, vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm vào điện thoại, trong lòng suy nghĩ có nên chủ động gọi điện không.


Đối với Hạ Trăn mấy ngày nay, điều cô mong chờ nhất mỗi ngày không phải là tan làm, mà là cuộc gọi của Bùi Thừa An. Cô biết tình trạng này của bản thân cho thấy cô đã động lòng với Bùi Thừa An, cô cũng biết điều này đi ngược lại kế hoạch của mình, nhiều lúc cô cũng giằng co trong lòng, nhưng mỗi khi nhớ đến anh hoặc trò chuyện cùng anh, mọi băn khoăn đều bị cô quẳng ra sau đầu.


Kế hoạch tự do gì chứ, ở bên anh cũng chẳng có gì là không tự do, nếu sau này không tự do nữa thì tính sau vậy.



Khi cô vừa ăn xong, chuẩn bị chủ động gọi cho Bùi Thừa An thì điện thoại reo lên.


Nhìn nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt cô, Tiểu Lê buông một câu “Hết thuốc chữa” rồi chuồn đi, cô ấy không muốn bị tra tấn bởi cặp đôi này.


“Xin lỗi vì bây giờ mới gọi được, vừa rồi anh hơi bận.” Bùi Thừa An giải thích.


Đương nhiên Hạ Trăn không để bụng: “Thật trùng hợp, hôm nay em cũng rất bận, trước khi anh gọi nửa phút thì em mới ăn xong nốt miếng cơm trưa cuối cùng. À, anh ăn cơm chưa?”


“Chưa ăn.” Đọc Full Tại Truyenfull.vision


“Vậy anh mau đi ăn đi, nếu không nhà ăn sẽ hết cơm mất.”


“Bây giờ có lẽ đã hết rồi, anh định về ký túc xá nấu mì ăn.” Bùi Thừa An vừa nói vừa bước ra ngoài, vừa rời phòng thí nghiệm anh đã gọi ngay cho Hạ Trăn, anh rất sợ Hạ Trăn phải chờ quá lâu.


“Bây giờ anh đang ở đâu?” Hạ Trăn hỏi. Những cuộc đối thoại của họ đều là những chuyện vặt vãnh đời thường, với Hạ Trăn trước đây mà nói, những đề tài như vậy đúng là rất nhàm chán, nhưng bây giờ Hạ Trăn cảm thấy cũng không tệ. Cô vốn thích trêu đùa đấu khẩu với người khác, nhưng khi nói chuyện với Bùi Thừa An cô lại luôn rất ngoan ngoãn, nguyên nhân chính là bởi vì Bùi Thừa An quá quy củ. Thỉnh thoảng cô cũng sẽ đùa giỡn với anh, nhìn vẻ mặt cạn lời của anh, cô lập tức cảm thấy rất vui, đương nhiên, hiện tại cô vẫn chưa dám lấn lướt quá.


“Vẫn đang ở văn phòng, anh đang chuẩn bị rời đi.”


“Vậy anh có nhớ em không?” Hỏi xong, Hạ Trăn không nhịn được mà bật cười, hai má nóng bừng, nhưng không sao, dù gì anh cũng không thấy được.


Tương tự, cô cũng không nhìn thấy tai của Bùi Thừa An đang trở nên đỏ bừng. Văn phòng không có ai khác, Bùi Thừa An thẳng thắn thừa nhận: “Nhớ.”


Mặc dù đã biết trước câu trả lời, nhưng khi tận tai nghe thấy, cô vẫn vui mừng khôn xiết. Nhưng Hạ Trăn còn chưa kịp cười được bao lâu thì đầu dây bên kia vang lên một giọng nói không quá xa lạ.


“Đàn anh! Em lấy cơm cho anh rồi này.”


Đây là giọng của Lữ Mộng Kỳ, âm thanh ngọt ngào, trong lòng Hạ Trăn hừ nhẹ: “Nói chuyện nũng nịu như thế làm gì chứ, cứ như đang làm nũng ấy.”



“Có người đẹp đặc biệt lấy cơm cho anh à? Anh đúng là số hưởng đấy.” Giọng Hạ Trăn mang theo ý cười, cô kiềm chế cảm giác ghen tuông đang dâng trào trong lòng. Hôm Chủ nhật vừa rồi, lần đầu tiên nghe Lữ Mộng Kỳ nói những lời có chút mập mờ với Bùi Thừa An qua điện thoại, Hạ Trăn chỉ thấy hơi khó chịu, nhưng sau đó cũng không nghĩ ngợi gì thêm, nhưng mấy ngày nay, mỗi trưa khi nói chuyện với Bùi Thừa An cô ta đều cố ý vô tình nói chuyện với Bùi Thừa An, Hạ Trăn gần như khẳng định cô ta đang cố tình.


Bùi Thừa An chỉ khẽ gật đầu với Lữ Mộng Kỳ, sau đó nói với Hạ Trăn:
“Nếu là em thì anh mới được tính là số hưởng.”


Được rồi, nể mặt mấy lời nói dễ nghe này, Hạ Trăn rộng lượng nói: “Anh đi ăn cơm đi, dù không phải em lấy cơm cho anh, nhưng lúc ăn chỉ được phép nghĩ đến em.”


Bùi Thừa An bật cười, đáp: “Được.”


Lữ Mộng Kỳ vẫn đứng không xa chờ Bùi Thừa An, đúng lúc Bùi Thừa An nói xong lời tạm biệt, cô ta đã bước tới, gương mặt vô hại giơ hộp cơm lên, nói: “Nhà ăn có để lại cơm cho chúng ta, nhưng họ sắp phải dọn vệ sinh rồi, cho nên em mang về ăn.”


“Cảm ơn.” Bùi Thừa An nhận hộp cơm bằng cả hai tay.


“Chúng ta qua bên kia ăn nhé.”


Bùi Thừa An lịch sự nói: "Tôi phải về ký túc xá một chuyến."


Nụ cười trên mặt Lữ Mộng Kỳ khựng lại, cố níu kéo nói: "Ăn xong rồi đi cũng được mà."


"Có việc gấp, tôi về đó ăn là được rồi, cảm ơn cô." Bùi Thừa An nói xong lập tức rời đi. Tâm tư của Lữ Mộng Kỳ rõ như ban ngày, chỉ là cô ta luôn thẳng thắn thừa nhận mình ngưỡng mộ Bùi Thừa An, tỏ ra nhiệt tình với anh cũng là điều dễ hiểu, chẳng ai nói được điều gì.


Theo lý mà nói, anh chỉ cần giữ khoảng cách với cô ta là được, nhưng vì phải làm việc chung nên vẫn phải chạm mặt nhau rất nhiều. May mắn là chuyện tình cảm giữa Bùi Thừa An và Hạ Trăn đã trở thành điều mà ai cũng biết ở viện nghiên cứu, chỉ hy vọng Lữ Mộng Kỳ đừng nảy sinh suy nghĩ nào khác.


Thứ Bảy, Hạ Trăn và Bùi Thừa An đều tăng ca, chỉ có Chủ nhật là được nghỉ.


Trước khi tan làm vào thứ Bảy, khi cả hai bàn xem ngày Chủ nhật sẽ làm gì, Hạ Trăn bất ngờ nghĩ ra ý tưởng, nói: "Tuần trước chưa kịp ăn tối cùng đồng nghiệp của anh, hay tuần này bù lại nhé."


Bùi Thừa An suy nghĩ một chút rồi đồng ý ngay, nhưng bù thế nào, Hạ Trăn hơi khó nghĩ, mỗi lần tụ tập với bạn bè cô đều đi ăn lẩu, ăn nướng BBQ hoặc đi quán bar 0°. Mấy nơi này đều là mấy nơi có đồ ăn không lành mạnh, Hạ Trăn cảm thấy những người như Bùi Thừa An cùng đồng nghiệp có lẽ không thích.



Thế là cô ném bài toán khó này sang cho Bùi Thừa An, rất nhanh Bùi Thừa An đã đưa ra một kiến nghị: "Ở ngoại ô phía Nam có một nhà hàng tên Nông Gia Nhạc, còn có thể câu cá, hay là đến đó."


"Là căn nhà gỗ nhỏ, bên cạnh có một cái hồ, còn có cả xe chở nước đúng không?"


"Đúng, chính là chỗ đó."


Hạ Trăn rất phấn khích: "Em cũng từng đến đó rồi!” Đột nhiên cô cảm thấy rất kỳ diệu, đến lúc đó cô có thể nói: “Hóa ra anh cũng đã từng đến đây.” Rất có cảm giác điện ảnh.


"Thế nào? Đi không?" Đọc Full Tại Truyenfull.vision


"Đi chứ, tất nhiên phải đi!" Hạ Trăn hào hứng nói, chợt lại bình tĩnh bổ sung: "Nhớ gọi đồng nghiệp của anh đến đấy nhé."


"Được."


"Gọi mấy người ăn tối cùng anh tuần trước ấy nhé.” Chủ yếu là vì trong đó có Lữ Mộng Kỳ, cô rất muốn nhìn xem người có ý đồ xấu xa với bạn trai mình rốt cuộc trông như thế nào.


"Được."


Chiều thứ Bảy được tan làm sớm, Bùi Thừa An lái xe đến công ty đón Hạ Trăn.


Từ sau khi gặp thoáng qua Bùi Thừa An vào tuần trước, Tiểu Lê vẫn luôn mong ngóng được gặp lại anh lần nữa, cả tuần này cô ấy cứ bám riết lấy Hạ Trăn, nhưng tiếc là ngày nào cũng phải tăng ca, mong muốn đó của cô ấy vẫn chưa thực hiện được.


Hạ Trăn nhìn thái độ nhiệt tình của cô ấy với ánh mắt đầy cảnh giác: "Cô cứ như báo săn nhìn chằm chằm vào anh ấy, sao tôi dám để cô gặp anh ấy được."


"Nói gì vậy, tôi chỉ đơn thuần là thưởng thức thôi, cô cũng biết đấy, từ trước đến nay tôi chưa từng tận mắt thấy trai đẹp bao giờ, khó khăn lắm mới gặp được một người, tiếc là chưa nhìn rõ, tôi vô cùng khẩn thiết mà năn nỉ mong cô cho tôi gặp anh ấy một lần." Tiểu Lê rất mê những người đẹp trai cao ráo.


"Chẳng phải cô từng gặp Ngô Ngạn Tổ rồi sao?" Hạ Trăn vạch trần.



"Đừng nhắc nữa có được không, xa quá tôi nhìn không rõ. Tôi tính nhường vị trí nam thần cho bạn trai cô đấy."


"Đừng! Tuyệt đối đừng! Cô nói thế làm tôi càng không cho cô gặp." Hạ Trăn xua tay liên tục. Bên kia đã có một người tôn thờ Bùi Thừa An làm nam thần cô còn chưa xử lý xong, cô không muốn có thêm một người nữa đâu.


"Cô đừng như thế, tôi cũng đâu có định cướp, cô biết đấy, với tôi mà nói, đàn ông đẹp chỉ cần ngắm thôi là đủ, quen thuộc quá sẽ phát hiện ra một đống vấn đề, ảnh hưởng đến hình tượng trong lòng tôi." Không đợi Hạ Trăn trả lời, cô ấy lại nói tiếp: "Ví dụ như cô đấy, thu phục được người đẹp trai thế kia mà vẫn bình tĩnh như không, chẳng phải là do cô đã quá quen thuộc với anh ấy rồi sao. Có phải cô cảm thấy anh ấy thực ra rất bình thường đúng không?"


Hạ Trăn híp mắt cười: "Hoàn toàn ngược lại, càng quen thuộc tôi lại càng thấy anh ấy đẹp trai hơn."


"Khoe ân ái!" Tiểu Lê giận dữ: "Cô quên Vương Tổ Lam của cô rồi à?"


"Có quên đâu."


"Chẳng phải cô thích kiểu người như Vương Tổ Lam, tuy không đẹp trai nhưng dễ thương và thú vị sao? Tôi nhớ rõ cô từng nói Bùi Thừa An ít nói lại còn rất nghiêm túc mà."


Hạ Trăn mỉm cười: "Tôi đều thích."


Tiểu Lê không nói được gì nữa, quay lại vấn đề chính: "Vậy cô có định giới thiệu bạn trai cô cho tôi làm quen chút không?"


Hạ Trăn nhìn đồng hồ, nói: "Ngày mai bọn tôi sẽ đi câu cá ở ngoại ô phía Nam cùng đồng nghiệp của anh ấy, cô có muốn đi không?"


"Tất nhiên là muốn! Nói xem, đồng nghiệp của anh ấy có ai giống như anh ấy không? Đẹp trai xuất chúng ấy?" Hai mắt Tiểu Lê mắt sáng rực.


Vẻ mặt Hạ Trăn đầy tiếc nuối: "Tuy là tôi chưa gặp, nhưng tôi nghĩ là không có đâu."


Tiểu Lê không tin cô, bắt đầu mơ mộng về ngày mai.


Tối đó Hạ Trăn và Bùi Thừa An đi ăn tối bên ngoài, sau đó cùng đi siêu thị mua trái cây và đồ ăn vặt để chuẩn bị cho buổi câu cá ngày hôm sau.


Bọn họ không ngờ rằng, đi siêu thị thôi mà cũng có thể gặp được người quen.


Bạn Trai Quá Đứng Đắn - A Ninh Nhi
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Bạn Trai Quá Đứng Đắn - A Ninh Nhi Truyện Bạn Trai Quá Đứng Đắn - A Ninh Nhi Story Chương 27: Anh có nhớ em không
10.0/10 từ 36 lượt.
loading...