Bạn Trai Quá Đứng Đắn - A Ninh Nhi

Chương 14: Tình địch nhỏ

70@-

Khi xe của Bùi Thừa An lái vào một ngõ nhỏ yên tĩnh rồi dừng lại trước một võ quán mang đậm nét cổ xưa cực kỳ không tương xứng với những kiến trúc hiện đại xung quanh, Hạ Trăn hoàn toàn ngẩn ngơ.


“Có phải em xuyên không rồi không?”


Bùi Thừa An cười cười, nói: “Chỉ là trang hoàng thành như vậy thôi.”


Được thôi, nhà trắng bản sơn trại cũng có rồi, võ quán cổ xưa một chút đúng là chẳng có gì lạ. Hạ Trăn đã sống trong thành phố này nhiều năm như vậy lại chưa từng nghe nói đến nơi này, cho nên có phần kinh ngạc thôi.


“Sao anh lại biết chỗ này?” Hạ Trăn tò mò hỏi.


Bùi Thừa An nói hết sức nhẹ nhàng: “Đây là do một người chú họ của anh mở.”


Thì ra là vậy, xem ra thân thủ của anh cũng là học ở chỗ này. Chờ đã… đây không phải gặp họ hàng sao? Cô đột nhiên hơi hồi hộp là thế nào ấy nhỉ?


“Chúng ta vào thôi.”


Hạ Trăn căng da đầu đi vào với anh, bố cục bên trong thực tế rất đơn giản, có mấy bộ bàn ghế dùng để nghỉ ngơi, ở giữa là sân tập rộng rãi. Lúc này đang có bảy tám đứa trẻ khoảng mười tuổi đang luyện tập, nhìn thấy Bùi Thừa An và Hạ Trăn, bọn chúng có vẻ khá là hưng phấn.


Một cậu bé gọi vào trong phòng: “Ông ơi, chú Bùi đến rồi!” Sau đó bọn họ cùng nhau vây lại bên cạnh Bùi Thừa An, ríu ra ríu rít trò chuyện với anh.


“Chị gái này là ai thế?” Cậu bé kia nhìn Hạ Trăn hỏi.


Một tiếng “chị gái” này gọi khéo đến mức trong lòng Hạ Trăn nở hoa, không đợi cô lên tiếng, một cô bé khác đã bày ra vẻ mặt ấm ức mà kéo lấy ống tay áo của Bùi Thừa An, nói: “Chú ơi, chị ấy chắc chắn không phải bạn gái chú đúng không?”


Hạ Trăn: “...”



Khi Bùi Thừa An đối diện với đàn trẻ con này, vẻ mặt lại càng dịu dàng, anh xoa xoa tóc cô bé, nói: “Cô ấy là bạn gái của chú.”


“Chú, không phải con đã nói với chú, chờ con lớn sẽ làm cô dâu của chú sao?” Cô bé bày ra vẻ mặt nước mắt lưng tròng, mà tâm trạng hiện tại của Hạ Trăn cũng cực kỳ phức tạp, có một tình địch nhỏ hơn mình đến mười mấy tuổi là loại trải nghiệm thế nào nhỉ?


Bùi Thừa An dở khóc dở cười, gian nan nói; “Chờ con lớn lên, chú đã già rồi.”


“Con không chê chú già!” Cô nhóc vẫn không chịu chấp nhận.


Thằng bé kia giữ chặt cô nhóc, nói như một ông cụ non: “Hân Hân, tớ trưởng thành cũng sẽ lợi hại như chú Bùi vậy, sau này cậu làm cô dâu của tớ là được.”


“Thật vậy sao?” Cô nhóc hỏi.


Cậu bé gật đầu cực kỳ chắc chắn: “Thật, không tin cậu cứ chờ mà xem.”


Hân Hân cúi đầu, miệng nhỏ hơi chu, dáng vẻ rất rối rắm. Bùi Thừa An bất đắc dĩ nói với bé: “Sau này Tiểu Kỳ sẽ còn lợi hại hơn so với chú.”


“Nhưng mà cậu ấy không đẹp trai bằng chú nha.”


Hạ Trăn: “...” Cô cảm thấy thế giới quan của mình đã được làm mới, hóa ra thích mặt đẹp chẳng hề phân biệt tuổi tác.


Nhưng Tiểu Kỳ không phục: “Tớ cũng rất đẹp trai mà, rất nhiều người đều nói tớ là cậu bé đẹp trai.”


Hân Hân lập tức phản bác: “Cậu béo thế này, không có đẹp trai!”


Hạ Trăn: Em gái à, kỳ thị người béo là không đúng đâu.


Đối mặt với sự thật, Tiểu Kỳ không có cách nào phản bác, khuôn mặt trắng trẻo mập mạp tức giận đến đỏ bừng.



Mắt thấy không khí trở nên khẩn trương, Hạ Trăn cảm thấy cần phải nói lời gì đó. Cô ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào hai bé, trên mặt mang theo mỉm cười thiện ý. Cô kéo lấy tay hai đứa bé, nói: “Hân Hân, chị nói với em này, chờ em lớn lên, đến tuổi lấy chồng, chú Bùi của các em đã là ông chú bốn năm mươi tuổi rồi. Tóc của anh ấy có thể đã bạc trắng, trên mặt sẽ xuất hiện rất nhiều nếp nhăn, có thể hàm răng sẽ rụng mất mấy cái, có thể sẽ không còn đẹp trai nữa. Nhưng mà Tiểu Kỳ tuy bây giờ có hơi béo nhưng chỉ cần cậu bé vận động tử tế, sau này sẽ thành một người đàn ông vừa cao ráo vừa đẹp trai.”


Bé con nghe xong lời Hạ Trăn đều ngẩng đầu nhìn lên mặt Bùi Thừa An, giống như muốn nhìn ra vài nếp nhăn vậy.


Hạ Trăn biết nói người khác như vậy thật ra không hay lắm, dù có là đàn ông không để ý bề ngoài, nghe người khác miêu tả dáng vẻ mình khi về già, trong lòng ít nhiều gì cũng không thoải mái. Nhưng tình huống của Hạ Trăn không giống, cô không sợ Bùi Thừa An không vui, không sợ anh không thích cô.


Nói thật thì sau khi cô nói những lời này, cô có một tia kh*** c*m.


Cô cũng nhìn về phía Bùi Thừa An.


Bùi Thừa An nói: “Mười mấy năm sau đúng là chú sẽ không còn trẻ như hiện tại nữa, chẳng qua thói quen sinh hoạt tốt sẽ làm chậm quá trình lão hóa, nếu bảo vệ tốt hàm răng, lúc bốn năm chục tuổi cũng sẽ không bị rụng răng. Cho nên các con phải ăn cơm tử tế, luyện tập võ thuật cho tốt, còn phải bảo vệ hàm răng nữa.”


Hạ Trăn: Sao lại diễn biến thành giáo dục trẻ con rồi.


Bọn trẻ cảm thấy Bùi Thừa An nói có lý, rất ngoan ngoãn mà đáp lại lời anh. Đúng lúc này, từ phòng bên cạnh có một ông lão đầu tóc hoa râm nhưng rất có tinh thần đi ra.


“Các con đừng tưởng rằng chú Bùi đến là có thể lười biếng.” Ông lão bày ra vẻ mặt nghiêm túc, nhưng bọn trẻ lại đều cười hì hì, chẳng hề sợ ông ấy, chẳng qua vẫn ngoan ngoãn chạy đến tiếp tục đá chân vung tay.


Bùi Thừa An đi lên đón, Hạ Trăn theo phía sau anh.


Ông lão nhìn kỹ Hạ Trăn, trên mặt lộ ra tươi cười vừa lòng: “Đây là bạn gái nhỏ của cháu?”


Bạn gái nhỏ gì cơ, Hạ Trăn thẹn thùng, sau khi thấy tình địch nhỏ của mình, cô thật sự không gánh nổi cái từ “nhỏ” này.


Bùi Thừa An giới thiệu hai người với nhau, Hạ Trăn thục nữ mà cũng theo Bùi Thừa An gọi ông ấy một tiếng chú họ.


Lại trò chuyện thêm hai câu, ông lão liền nói: “Nếu cháu đã đến thì nhân tiện giúp chú trông đám trẻ này đi, chú đi ra ngoài một chuyến.” Nói xong là đi luôn.



Bùi Thừa An để bọn trẻ tập một lần những động tác phải luyện tập hôm nay, sau đó sửa lại từng động tác không đúng quy phạm, sau khi sửa lại vài lần, động tác của bọn trẻ đều đúng chuẩn. Bùi Thừa An để bọn chúng tự luyện tập, sau đó đi đến bên cạnh Hạ Trăn, nói với cô: “Đến lượt em.”


“Được.” Hạ Trăn vẫn tương đối tự tin về kỹ thuật của mình, lúc trước khi học, cô chính là người xuất sắc nhất trong đám bạn học. Tối hôm qua khi đối mặt với tên côn đồ là vì cô quá hồi hộp, không phát huy tốt, hôm nay thì sẽ không như vậy.


Hai người đi sang một nơi rộng rãi hơn, Bùi Thừa An bày ra tư thế, nói với Hạ Trăn: “Để anh xem em học được đến trình độ nào.”


“Em học là thuật phòng sói, anh chú ý nhiều chút.” Hạ Trăn cảnh báo trước, rốt cuộc có xảy ra vấn đề gì, cô không muốn chịu trách nhiệm đâu. Tuy trông anh có vẻ rất lợi hại nhưng thuật phòng sói dùng chính là chi tiết nhỏ, chuyên tấn công vào những điểm yếu ớt của con người. Dù có là đàn ông mạnh khỏe, bị đánh trúng chỗ yếu ớt cũng sẽ không chịu nổi.


Bùi Thừa An ho nhẹ một tiếng, nói: “Thuật ngữ chuyên nghiệp hẳn nên gọi là thuật phòng thân của phụ nữ.”


Hạ Trăn nhướng mày: “Bọn em đều gọi là thuật phòng sói, quen rồi.” Cô cố tình không muốn sửa lời, chính là muốn coi anh thành “sói” mà phòng.


Bùi Thừa An hơi bất đắc dĩ lại cũng không bám riết nữa: “Vậy bắt đầu đi.”


Hạ Trăn xoay người đưa lưng về phía Bùi Thừa An: “Vậy bắt đầu từ đơn giản đi, anh nắm bả vai em.”


Một tay Bùi Thừa An nắm lấy bả vai của cô, Hạ Trăn lập tức co khuỷu tay trái, dùng sức thúc về phía sau. Mục đích là đâm vào mặt đối phương, động tác của cô cũng coi như mạnh mẽ, chỉ là Bùi Thừa An vẫn tránh thoát. Hơn nữa, cô phát hiện mình nâng khuỷu tay lên căn bản không đánh tới mặt của anh, chỉ đến cổ, chẳng qua Hạ Trăn chưa dừng lại, tiếp tục công kích bụng của anh.


Kết quả, Hạ Trăn công kích thất bại.


“Tiếp nào!” Lòng hiếu thắng của Hạ Trăn bị khơi dậy.


“Ừ.” Bùi Thừa An đáp, bắt lấy cổ tay của cô. Hạ Trăn dùng tay còn lại bắt lấy cổ tay anh, sau đó nhanh nhẹn xoay tròn cơ thể, vặn cánh tay anh. Động tác của cô đã rất nhanh, lúc luyện tập trước kia, đối tượng luyện tập cùng cũng chưa hóa giải được, chưng Bùi Thừa An thong dong xoay một cái theo động tác của Hạ Trăn, tay của anh không bị vặn đau.


Hạ Trăn lại thất bại lần nữa.


Kế tiếp, Bùi Thừa An ôm cô từ phía sau, Hạ Trăn nhấc chân dùng sức giẫm xuống, Bùi Thừa An tránh được nhưng thân thể bị ép lui về sau một chút. Hạ Trăn nhanh nhẹn dùng khuỷu tay thúc về sau đâm vào bụng anh, cuối cùng lần này cô không còn thất bại hoàn toàn, đã động vào một chút.



Rốt cuộc cảm giác thất bại của Hạ Trăn được vơi bớt đi, lúc quay đầu lại nhìn anh thì trên mặt cô mang theo ý cười, vẻ mặt đắc ý không thèm che giấu.


Bùi Thừa An thầm cười một tiếng, không thể hiện ra. Đối với bạn gái vẫn nên nhường một chút, điểm này anh vẫn hiểu được.


“Tiếp tục, đến lượt túm quần áo đi.” Hiện tại Hạ Trăn đang tràn đầy ý chí chiến đấu, cô cảm thấy là vừa rồi mình chỉ chưa lấy được cảm giác thôi, hiện tại đã vào trạng thái, kế tiếp sẽ biểu hiện rất khá.


Bùi Thừa An duỗi tay nắm lấy cổ áo Hạ Trăn, lúc mới bắt được, Hạ Trăn đã đè cổ tay anh lại ghìm xuống, trong nháy mắt thân thể Bùi Thừa An khom xuống, cô nhấc chân đá vào hạ bộ của anh.


Cuối cùng, Bùi Thừa An nghiêng người đi, Hạ Trăn không đá trúng.


Hạ Trăn yêu cầu tiếp tục, qua mấy tình huống, Hạ Trăn đã thở hổn hển, nhưng mà cô vẫn chưa phục: “Tiếp tục!” Cô không tin không đánh trúng Bùi Thừa An! Đánh thành thế này cô còn mặt mũi nào đi gặp huấn luyện viên năm đó nữa. Hơn nữa, bên cạnh còn có một đám trẻ con đang nhìn kìa, đều nói Bùi Thừa An lợi hại, nói cô thật ngốc.


Cô ngốc chỗ nào! Nếu không phải tuổi bọn họ quá nhỏ, cô tuyệt đối muốn đánh một trận với bọn họ, cho bọn họ nhìn một chút sự lợi hại của cô.


“Nghỉ ngơi một lát đi.” Đánh hơn mười phút nhưng Bùi Thừa An như chẳng có việc gì, chẳng thèm thở gấp một hơi, hoàn toàn đối lập với Hạ Trăn đang thở hổn hển.


“Em không mệt!” Bên cạnh còn có một đám nhóc đang xem náo nhiệt kìa, phải tiếp tục chiến đấu.


Bùi Thừa An nhìn Hạ Trăn dù thở phì phò nhưng ánh mắt lại rất kiên định, cũng nghe thấy đám nhóc càng lúc càng sùng bái anh, ngược lại cảm thấy Hạ Trăn rất không lợi hại, anh cảm thấy hẳn phải cho con gái mặt mũi: “Vậy tiếp tục thôi!”


Sau đó, cuối cùng các bạn nhỏ cũng cho Hạ Trăn tiếng vỗ tay nhiệt liệt, hơn nữa sôi nổi chạy đến mời Hạ Trăn luyện tập với bọn chúng.


Hạ Trăn bị đám nhóc quấn lấy chẳng còn cách nào đành đồng ý.


Cô đi đến bên cạnh Bùi Thừa An, nhỏ giọng nói: “Tuy là anh nhường em nhưng một ngày nào đó em sẽ có thể đánh được anh.”


Bùi Thừa An gật đầu, cong môi, nói: “Anh rất chờ mong.”


Bạn Trai Quá Đứng Đắn - A Ninh Nhi
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Bạn Trai Quá Đứng Đắn - A Ninh Nhi Truyện Bạn Trai Quá Đứng Đắn - A Ninh Nhi Story Chương 14: Tình địch nhỏ
10.0/10 từ 36 lượt.
loading...