Bạn Trai Quá Đứng Đắn - A Ninh Nhi

Chương 15: Không phục thì đánh

73@-

Hạ Trăn vẫn luôn rất có duyên với trẻ con, hẳn là bởi vì cô vốn đã như một đứa bé chưa trưởng thành.


Thỉnh thoảng Hạ Trăn cùng bọn trẻ làm một ít trò chơi, kể mấy chuyện cổ tích thú vị, bọn trẻ đều vây xung quanh cô. Bùi Thừa An đứng bên ngoài đám người, nhìn Hạ Trăn bị vây quanh kín mít, không bao lâu sau, anh lên tiếng phá vỡ bầu không khí hài hòa này: “Các em còn không luyện tập tử tế, đợi lát nữa Quán chủ trở về sẽ phạt các em đấy.”


Những lời này rất có lực uy h**p, đám đông vây quanh Hạ Trăn lập tức tản đi, xếp hàng chỉnh tề, bắt đầu khoa tay múa chân.


Hạ Trăn bị bầu không khí thay đổi đột ngột này làm ngẩn ra, nhỏ như vậy đã được huấn luyện thành bài bản thế này thật sự được hả? Cô tự hổ thẹn không bằng mà.


Có người đi đến cạnh mình, Hạ Trăn quay đầu nhìn lại thì thấy khoảng cách hơi gần quá, cô ngửa đầu thấy hơi mệt. Vẫn là cúi đầu nhìn người khác mang lại cảm giác tốt hơn mà, những bé con xinh xắn đáng yêu biết bao: “Sao anh lại dọa bọn nó?” Tuy chơi chung với bọn trẻ chưa được bao lâu nhưng Hạ Trăn đã bồi dưỡng ra được tình cảm với chúng.


“Lời anh nói là sự thật.”


“Em thấy bọn nó đã luyện được khá tốt.”


“Ừm, đúng là tốt hơn em một chút.” Những gì Bùi Thừa An nói đúng là sự thật, đánh một trận với Hạ Trăn, anh biết cô chỉ biết một vài động tác giống như những người tập thể dục theo đài, nếu thật sự gặp phải kẻ xấu thì sẽ giống với tối hôm qua, tập kích thất bại. Cô như vậy còn không bằng đám trẻ con đã học xong kiến thức cơ bản này.


Hạ Trăn: “...” Cô không phục! “Em chỉ là hơi ngượng tay vì đã lâu không ra tay thôi, ngày xưa em chính là người luyện tốt nhất trong lớp.”


Bùi Thừa An nhìn Hạ Trăn, mím môi, im lặng. Có một số lời đúng là không dễ nghe, anh lựa chọn không nói.


Dáng vẻ muốn nói lại thôi này của anh thật sự gai mắt, Hạ Trăn kiêu căng mà hừ một tiếng: “Anh muốn nói gì thì nói đi.”


“Anh không muốn nói.”


“Không muốn nói cũng phải nói, em muốn nghe.” Cho dù biết không phải lời hay ho gì nhưng không nghe cô lại thấy khó chịu.



Bùi Thừa An do dự, đàn anh đã dặn đi dặn lại anh, không biết nói lời ngon tiếng ngọt cũng không sao cả, mấu chốt là không được nói lời khó nghe, đặc biệt là lời nghi ngờ sắc đẹp và trí tuệ của bạn gái, đánh chết cũng không được nói.


Trong lúc anh đang do dự, đôi mắt đang nheo lại của Hạ Trăn b*n r* ánh sáng nguy hiểm: “Anh đang dùng lời nói dối để qua loa với em sao?”


“Không phải.”


Vẫn luôn gặp thất bại về mặt giá trị vũ lực, lúc này Hạ Trăn không định dễ dàng buông tha cho Bùi Thừa An: “Có phải anh định nói huấn luyện viên của bọn em không dạy tốt không?”


“Không phải.”


“Định nói bạn bè đều đang nhường em?” Quý bà Điền đã từng nói như vậy.


Bùi Thừa An thấy dáng vẻ của cô là không đạt mục đích sẽ không từ bỏ, nghĩ lời thật thì khó nghe, kỹ thuật không tốt cũng không sao cả, nhưng không thể tự cao, khinh địch sẽ tạo thành hậu quả càng thảm hơn.


“Là bạn của em đều không học tốt.”


Hạ Trăn: “...” Cho nên anh dựa vào thực lực của cô mà xác định được những người bạn cùng cô học thuật phòng thân lúc trước rất…


“Bùi Thừa An, em muốn khiêu chiến anh!” Hạ Trăn nói xong, lập tức nhấc chân giẫm xuống, Bùi Thừa An không kịp đề phòng, tránh né thì đã muộn, bị cô giẫm trúng. Hạ Trăn không dừng động tác, trong nháy mắt Bùi Thừa An rút chân về sau, cô đã nhấc chân đá lên người anh.


Bùi Thừa An tránh thoát trong đường tơ kẽ tóc, Hạ Trăn thừa thắng xông lên, tay chân không ngừng lại cứ như được tiêm máu gà vậy.


Bùi Thừa Anh biết, đây là anh đã chọc giận cô, nhưng mà vậy cũng tốt, động tác cô học được coi như đúng chuẩn, luyện tập thêm sẽ có tiến bộ rất lớn, tự bảo vệ mình lúc đối mặt với người thường thì vẫn dùng được.


Bùi Thừa An phối hợp với Hạ Trăn, chẳng qua động tác phòng thân đều là đánh vào những chỗ mềm yếu, đương nhiên Bùi Thừa An không thể để cô đánh thật, nhưng mà Hạ Trăn rất thích giơ chân đá…


Vào lúc cô lại nhấc chân đá về phía anh, sau vài lần trốn tránh, Bùi Thừa An không né nữa mà giơ tay bắt lấy mắt cá chân của cô. Động tác đột nhiên bị cản trở, thân thể lại vẫn nhào về phía trước theo quán tính, mất đi trọng tâm khiến Hạ Trăn “a” một tiếng.



Thời gian dường như ngừng lại, tiếng cười của bọn trẻ ở bên tai cũng trở nên mơ hồ, như được truyền đến từ một nơi rất xa.


Bên tai Hạ Trăn chỉ còn lại tiếng tim đập thình thịch, có của Bùi Thừa An, còn có của chính cô. Cô cũng ngửi được mùi hương trên người anh, còn cảm nhận được độ ấm cơ thể anh. Vừa rồi cô ra tay quá mạnh, lúc này dừng lại lại có chỗ dựa vào, trong lòng không nhịn được cảm thấy thật thoải mái.


“Khụ!”


Một âm thanh đột ngột vang lên, Hạ Trăn như vừa sực tỉnh từ trong mộng, lập tức buông Bùi Thừa An ra, còn lùi lại hai bước. Lúc buông ra cô mới phát hiện, vừa rồi cô lại đang vòng hai tay ôm chặt eo anh.


Cô quay đầu nhìn về phía ông già tinh thần quắc thước đang nghỉ chân ở cửa, khuôn mặt tức thì càng đỏ hơn.


“Các cháu đánh cũng náo nhiệt đấy.” Ông già cười ha ha nói.


“Ông ơi, ông ơi, ông có nhìn thấy chị ngã không? Lá gan của chị thật là nhỏ mà, chị sợ bị ngã nên cứ ôm chặt chú không chịu thả ra, giống hệt em trai cháu vậy.” Tiểu Kỳ cực kỳ phấn khích mà nói với chú họ của Bùi Thừa An.


Lúc này Hạ Trăn cực kỳ oán giận, nhìn từ đâu mà thấy cô ôm Bùi Thừa An không chịu buông tay hả? Cô không có nha! Hơn nữa không phải bây giờ đã buông ra rồi sao? “Tiểu Kỳ, em nói lố quá rồi.”


“Vừa rồi các cháu có lười biếng không, nhanh đánh một lượt cho ông xem nào.” Chú họ bày khí thế ra, đám trẻ nghe vậy lại ngoan ngoãn đi xếp hàng đánh quyền.


Tình huống vừa rồi cứ thế bị lướt qua, ba người lớn xem một đám trẻ đánh quyền, không ai nói gì.


Một đám trẻ con múa may tay nhỏ chân nhỏ, khung cảnh này không phải đáng yêu bình thường, khiến cho Hạ Trăn nhìn mà không nhịn được nghĩ sau này cũng để con mình luyện võ. Ý nghĩ này vừa nảy ra, cô quả thực sắp bị chính mình dọa chết, con cái gì đó là chuyện rất xa xôi, cô khỏi phải nghĩ.


Rất nhanh, một bộ quyền đã đánh xong, Hạ Trăn vỗ tay hết sức hào phóng, vỗ tay xong, chú họ nói: “Vậy các cháu thì sao? Luyện đến đâu rồi?”


Tối hôm qua Bùi Thừa An đã gọi điện thoại cho ông, nói muốn dẫn bạn gái đến luyện một chút. Là một người dạy võ, đương ông nhiên muốn chỉ dẫn vài đường.


Trong lòng Hạ Trăn kêu lộp bộp, bắt đầu căng thẳng. Tuy cô tự nhận là đã học không tệ, cũng không phục việc Bùi Thừa An nói cô luyện không tốt, nhưng đối mặt với vị “cao nhân” này thì cô không tự tin nổi.



“Cũng không tệ lắm.”


“Chẳng ra sao cả.”


Hai người đồng thanh lên tiếng, mở miệng nói không tệ là Bùi Thừa An, còn khiêm tốn là Hạ Trăn. Quan điểm tráo đổi, hai người không nhịn được liếc nhau một cái. Bùi Thừa An ngược lại thấy rất mừng, mừng vì cuối cùng cô cũng biết khiêm tốn, về phía Hạ Trăn, cô lại hừ lạnh trong lòng, thầm nghĩ anh đang nói dối.


“Các cháu đánh một chút chú xem nào.”


Hai người nghiêm túc đánh một lượt, chú họ xem xong thì nói với Bùi Thừa An: “Cháu quá dịu dàng.” Sau đó ông chỉ cho Hạ Trăn mấy chỗ cần chú ý của các động tác, chẳng qua vừa rồi Bùi Thừa An đã nói những thứ này rồi, chỉ là nhất thời cô chưa làm tốt được thôi.


Ở lại võ quán nửa ngày, bố mẹ bọn trẻ lần lượt đón chúng về nhà, Bùi Thừa An và Hạ Trăn thì ở lại ăn cơm xong mới đi.


Trải qua nửa ngày ở chung, cộng thêm các loại tiếp xúc tứ chi, giữa hai người đã gần gũi hơn một chút.


Buổi sáng lúc ra ngoài vẫn là trời đầy mây, đến giữa trưa đã là mặt trời lên cao, chiếu sáng cả người ấm áp. Dưới sự đề nghị của Bùi Thừa An, hai người cùng đến bờ sông có phong cảnh hợp lòng người đi dạo.


Thời tiết ấm áp, bờ sông có không ít người, Bùi Thừa An và Hạ Trăn chậm rãi tản bộ bên bờ sông.


“Anh bắt đầu luyện, ừm, võ thuật này từ khi nào.” Hạ Trăn hỏi, chẳng qua cô vẫn cảm thấy võ thuật gì đó thật hư ảo, dù sao trước đây cũng mới chỉ thấy trên TV, tuy nói trong thực tế cũng có nhưng bản thân cô chưa được tiếp xúc. Hôm qua nhìn thấy anh ra tay, cô vẫn chỉ coi là thể trạng của anh tốt, nhiều nhất cũng chỉ học sơ qua mấy chiêu như cô thôi. Hôm nay anh dẫn cô đến nới đó, thật sự khiến cô vừa kinh ngạc vừa có cảm giác mới mẻ, còn có cả tò mò nữa.


“Bảy tuổi.” Bùi Thừa An trả lời.


“Em nhớ đến Tiểu Kỳ, chẳng lẽ trước kia anh cũng là một nhóc béo giống nó?” Hạ Trăn xấu xa hỏi, hê hê, cô muốn phá hỏng bầu không khí, phá hỏng hình tượng của anh. Hạ Trăn đã nghĩ thông suốt rồi, căn bản là cô không cần cố tình bày ra dáng vẻ Bùi Thừa An không thích ở trước mặt anh, người rõ ràng chưa chơi đủ là không chịu yên ổn, cộng thêm không có nửa phần dính dáng đến hình tượng vợ hiền mẹ đảm như cô, những người đàn ông thành công còn đang vội vã kết hôn sinh con đều sẽ không chọn đâu.


Sau khi nghĩ thông suốt thì nhẹ nhõm hơn rất nhiều, kế hoạch đã làm lúc trước cứ bỏ đi.


Bùi Thừa An trả lời nhẹ nhàng như gió thổi mây bay: “Từ khi nhớ được đến nay, anh chưa bao giờ béo.”



Loại cảm giác không còn nỗi lo sau này thật sự quá tuyệt vời.


Nghe cô nói xong, Bùi Thừa An nhìn Hạ Trăn từ trên xuống dưới một lượt, cứ như đang tưởng tượng ra dáng vẻ lúc cô béo.


Hạ Trăn thầm nghĩ, hãy phát huy sức tưởng tượng của anh hết cỡ đi, mập mạp chính là rất không đẹp đấy.


Ai ngờ Bùi Thừa An lại cười cười, nói: “Lúc em béo chắc chắn càng đáng yêu hơn.”


“Nghe nói khi đánh giá một cô gái không xinh đẹp, thường lấy từ đáng yêu ra để hình dung.” Hạ Trăn nói.


Bùi Thừa An: “...” Nhất thời anh không biết nên đáp lại những lời này thế nào, dường như có nói thế nào cũng không ổn lắm.


Hạ Trăn cũng không cần câu trả lời của anh, tiếp tục phá hỏng hình tượng: “Người có tiền sử bị béo như em đây, sau này rất có khả năng sẽ bị béo lại, đặc biệt là lúc sinh con xong. Sau này cánh tay có thể to gấp đôi bây giờ, eo tròn như lu nước, đi mấy bước đã thở phì phò, đúng rồi, còn mặt cũng to gấp đôi bây giờ.”


Cô vừa nói vừa quan sát phản ứng của Bùi Thừa An.


Cô thấy Bùi Thừa An khẽ nhíu mày, sau đó trịnh trọng khác thường nói: “Anh sẽ không ghét bỏ em.” Lúc anh xem vòng bạn bè của cô có thấy một bài viết được cô chia sẻ lại, trong đó viết, khi một cô gái tự bôi xấu mình trước mặt bạn trai, thường thì không phải muốn nghe lời khích lệ mà là muốn xem họ có phản ứng thế nào. Chỉ cần nói “mọi chuyện có anh đây”, “dù em có thể nào anh cũng thích em” này nọ, hoặc là ôm một cái, hôn một cái.


Nhưng Hạ Trăn lại bị những lời này chặn cho cạn lời cứng họng, cái cô muốn đâu phải thế này!


Dù anh có bắt cô ăn ít một chút cho đỡ béo cũng được mà, lại nói cái gì mà không chê, đáng ghét.


“Anh thấy phản cảm nhất với loại phụ nữ nào? Hành vi hoặc là nhân phẩm gì đó.” Hạ Trăn cảm thấy, vẫn nên dựa theo kế hoạch trước kia tốt hơn, cô coi nhẹ sức hút của bản thân rồi, khụ khụ khụ.


Hạ Trăn đã từng hỏi vấn đề thế này rồi, còn không chỉ một lần, anh chưa từng trả lời cụ thể bao giờ. Hiện tại cô lại hỏi, rõ ràng là rất để tâm. Bùi Thừa An suy nghĩ một lát, nói: “Không lương thiện, nói tục không dứt miệng, giá trị quan vặn vẹo.”


Đáp án này lại khiến Hạ Trăn phát sầu, cô vốn định chuyên chọn những việc anh không thích để làm, nhưng những điều này đều vượt ra khỏi phạm vi cô có thể chấp nhận. Cô nghĩ đến không lương thiện là bắt nạt trẻ nhỏ người già, ngược đãi động vật linh tinh, cô không làm được. Còn về chửi thề, cũng có lúc cô đã nói thật, nhưng mà chửi thề không dứt miệng này thì cô sẽ bị mẹ già nhà mình đánh chết, có thể cả ông bố vẫn luôn thương cô nhất cũng sẽ nhẫn tâm đánh chết cô luôn. Đối với giá trị quan vặn vẹo, a, cô lại càng không làm được.


Độ khó khăn quá cao.


Bạn Trai Quá Đứng Đắn - A Ninh Nhi
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Bạn Trai Quá Đứng Đắn - A Ninh Nhi Truyện Bạn Trai Quá Đứng Đắn - A Ninh Nhi Story Chương 15: Không phục thì đánh
10.0/10 từ 36 lượt.
loading...