Bạn Trai Quá Đứng Đắn - A Ninh Nhi

Chương 13: Sói ẩn nấp

72@-

“Sau này… đừng một mình đến mấy chỗ thế này.” Trên đường lớn, Bùi Thừa An dừng bước, xoay người đối mặt với Hạ Trăn, kiên định nói.


“Ồ.” Hạ Trăn hơi cúi đầu, vẻ mặt uể oải. Cô cảm nhận được anh đang không vui, tuy tình trạng như vậy là điều cô mong đợi, nhưng đến lúc xảy ra thật thì cô lại không hề vui chút nào. Đã một tuần không gặp, vừa gặp nhau lại trong hoàn cảnh này, ôi…


Bùi Thừa An cho là cô đang qua loa lấy lệ, vẻ mặt lại càng nghiêm túc: “Những chỗ thế này rồng rắn lẫn lộn, một cô gái như em rất dễ bị bắt nạt.”


“Em không đi một mình, Đại Cù mới vừa đi, anh nói muốn đến nên em ở lại thêm một chút, không ngờ lại gặp phải cặn bã.” Hạ Trăn giải thích. Rất nhiều người cho rằng những cô gái thích đi quán bar là con gái hư, kiểu thanh niên tốt chỉ biết đọc sách như Bùi Thừa An hẳn là cũng như vậy nhỉ?


Hình như không đúng, anh đâu phải chỉ biết đọc sách, vừa rồi anh chỉ nhẹ nhàng đã khống chế được hai tên lưu manh kia, rõ ràng là từng luyện võ. Tuần trước, từ việc leo núi biết được thể lực của anh tốt, chỉ cho rằng vì anh leo nhiều, vừa rồi anh như vậy thật sự khiến cô kinh ngạc.


Nhưng dáng vẻ bây giờ có hơi dữ dằn, khiến sự sùng bái của cô bị đè xuống.


“Bình thường ngoài Linh Độ em không đến quán bar nào khác, hôm nay là đến để học tập, gặp phải tình huống như vậy em cũng sợ lắm chứ, cũng không ngờ lại xui đến vậy. Vốn cũng không định đến đây đâu, là vì em chán quá, mấy hôm nay trừ đi làm thì đều ngồi lì ở nhà. Bạn bè trước kia biết em có bạn trai thì không còn tìm em chơi nữa, nhưng thực tế thì sao, bạn trai ở đâu cũng không biết, có lẽ đang ở đâu đó cùng cô gái khác tình chàng ý thiếp cũng nên.” Hạ Trăn càng nói càng hăng, thậm chí bản thân cũng sắp bị chính mình thuyết phục rồi, cứ như sự thật chính là như lời cô nói: “Nếu anh có lựa chọn tốt hơn, xin nói trước với em, em sẽ không quấn lấy anh đâu.”


Không biết vì sao, nói xong cô lại thấy ấm ức, hai mắt hơi nóng lên.


“Anh không có!” Bùi Thừa An kinh ngạc, anh trăm triệu lần không nghĩ đến lại là vì mình “lơ là” mà khiến Hạ Trăn cho rằng anh đang cố ý lạnh nhạt cô. Nghe thấy cô nói vậy, anh cẩn thận nghĩ lại, cảm thấy đúng thật là bởi vì anh chưa làm tốt mới khiến cô sinh ra phỏng đoán như vậy: “Mấy hôm nay ngày nào anh cũng ở viện nghiên cứu, không thể ở bên em là lỗi của anh.”


Hạ Trăn chớp chớp mắt, nén nước mắt lại, sau đó mới ngẩng đầu nhìn thẳng anh, nói: “Em không trách anh bận bịu công việc, chỉ là muốn nói một câu với anh, dù sao, em ghét nhất là người ngoại tình.”


Ngoại tình…


Từ trước đến nay Bùi Thừa An chưa bao giờ nghĩ mình và hai chữ này sẽ có liên quan, chẳng qua biết Hạ Trăn lo lắng chuyện này, anh cũng yên tâm: “Anh sẽ không ngoại tình, anh cảm thấy em rất tốt.”


“Bây giờ cảm thấy em tốt, sau này cũng có thể cảm thấy người khác tốt. Nhưng mà không sao cả, mọi người đều là người cởi mở, thích thì bên nhau, không thích thì chia tay, không có gì.” Hạ Trăn cho anh một gương mặt tươi cười, dáng vẻ rất rộng rãi.



Nói rõ ràng trước như vậy cũng khá tốt. Về sự không thoải mái vừa rồi, Hạ Trăn định lướt qua.


Bùi Thừa An mím chặt môi, mày cũng cau chặt, nhìn tình hình là muốn trả lời lại Hạ Trăn một cách nghiêm túc. Hạ Trăn không cho anh cơ hội mở lời đã xoay người đi về phía trước, sau đó quay đầu nói với anh: “Vừa rồi anh đẹp trai lắm, giống như nam chính trong phim điện ảnh vậy.” Nụ cười của cô xán lạn, trong lòng lại hơi chua xót, không lâu nữa là bọn họ phải chia tay rồi.


Vừa rồi Bùi Thừa An đang sắp xếp lại ngôn từ, muốn thể hiện quyết tâm bản thân sẽ không thay lòng, nhưng lại cảm thấy dùng lời nói để biểu đạt thì có vẻ sáo rỗng quá, loại chuyện thế này nên dùng hành động để chứng minh mới được.


“Thuật phòng thân của em thiếu tính thực chiến.” Bùi Thừa An nói đúng sự thật.


Hạ Trăn: “Vậy… sau này em luyện tập với anh.” Hạ Trăn tưởng tượng đến hình ảnh coi anh thành sói háo sắc, không hiểu sao lại thấy rất sướng.


“Được.” Bùi Thừa An trả lời rất nghiêm túc, hơn nữa bổ sung thêm: “Em đừng kêu khổ là được.” Anh đã nhìn ra, giá trị thể lực của Hạ Trăn khá thấp, cũng không thích những hoạt động tốn sức.


Vốn còn đang có chút đắc ý nhưng nghe anh nói xong, trong lòng Hạ Trăn lại hơi hoảng hốt, bắt đầu sinh ra hối hận. Những ngày học thuật phòng thân trước kia khổ không thể tả, theo lý thuyết, học xong tăng mạnh huấn luyện sẽ không vất vả như vậy, nhưng bây giờ cô lại có dự cảm điềm xấu sắp đến.


“Anh sẽ không tiến hành huấn luyện ma quỷ gì đó với em chứ?”


Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi đến bên cạnh xe, Bùi Thừa An mở cửa xe, vẻ mặt như thường mà đáp lại Hạ Trăn: “Nhìn tình huống.”


Hạ Trăn: “...” Nhớ lại hình ảnh hai tên côn đồ bị anh đánh vừa rồi, cô đột nhiên cảm thấy trên người hơi đau. Cô rất muốn đổi ý thì làm sao đây?


Lên xe, Bùi Thừa An hít sâu một hơi, nói: “Vừa rồi anh rất lo cho em, anh biết không thể nào bắt em sau này không đến quán bar. Nguy hiểm đâu đâu cũng có, lúc anh có mặt có thể bảo vệ em, nhưng những lúc không có anh, anh hy vọng em có thể có năng lực tự bảo vệ mình, như vậy, anh cũng không cần lúc nào cũng lo cho em.”


Hạ Trăn ngẩn ra, anh nói sự việc nghiêm trọng quá, làm cứ như phim võ hiệp vậy.


Dưới ánh mắt nghiêm túc và kiên quyết của anh, Hạ Trăn đáp dịu dàng: “Vâng.”


Cuối cùng vẻ mặt Bùi Thừa An cũng dịu lại, khóe miệng cong lên: “Vậy ngày mai chúng ta bắt đầu luôn, bây giờ anh đưa em về nhà, tối nay ngủ sớm một chút.”



Vì thế đôi người yêu suốt một tuần không gặp, gặp không bao lâu đã ai về nhà nấy.


Hạ Trăn vừa về đến nhà, quý bà Điền đã hỏi: “Sao lại về sớm thế?”


Nhìn vẻ mặt không chào đón con gái về nhà của bà, Hạ Trăn hơi đau lòng, nói: “Muộn thế rồi, một đứa con gái còn ở bên ngoài không an toàn biết bao.” Lời này là quý bà Điền thường xuyên nói, bây giờ Hạ Trăn mượn lại.


“Nay đã khác xưa, trước kia con là một thân một mình, hiện tại không phải con đã có sứ giả bảo vệ hoa rồi sao, mẹ đây rất yên tâm.” Quý bà Điền đã sớm nhận được tin Bùi Thừa An đến gặp Hạ Trăn.


“Mẹ, mẹ chắc chắn là sứ giả bảo vệ hoa chứ không phải sói ẩn nấp hả?” Hạ Trăn đang cảm thấy mẹ già nhà mình quá dễ tin người, cô chỉ muốn nhắc nhở mẹ phải có ý thức phòng bị mà thôi.


Quý bà Điền lại nhún nhún vai, vẻ mặt vô cảm, nói: “Bùi Thừa An hẳn là một đứa không tệ, dù nó có hóa thân thành sói thì cũng chẳng có gì, con cũng già đầu rồi, tuổi xuân tươi đẹp, nên hưởng thụ sự thoải mái của tình yêu. Bằng không chờ đến khi con lớn tuổi rồi sẽ hối hận đã bỏ lỡ với thời gian tốt đẹp này.”


Sự thật chứng minh, thảo luận loại đề tài này với mẹ là rất không sáng suốt. Hạ Trăn đi về hướng phòng mình, nói: “Mẹ, mai con đi học thuật phòng thân.”


“Không phải hồi đại học con đã học rồi sao?”


“Sói quá mạnh, con cũng phải trở nên càng mạnh hơn mới được.”


Quý bà Điền nhìn cửa phòng con gái, cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng, sau đó bà tươi cười rạng rỡ, cầm di động lên bắt đầu thảo luận với thông gia tương lai.


Chờ đến khi Hạ Trăn tắm xong mở cửa phòng tắm ra, lại lần nữa bị quý bà Điền đang cưởi tủm tỉm dựa vào cửa dọa sợ.


“Mẹ, mẹ không đi xem phim truyền hình, ở đây làm gì?” Còn cười kinh khủng như vậy nữa.


“Có phải ngày mai con đi học cái gì mà thuật phòng thân với Bùi Thừa An đúng không?”


“Tin tức đúng là nhanh nhạy, mẹ, mẹ nói thật đi, có phải mẹ cùng Bùi Thừa An thông đồng một giuộc không?” Nhìn dáng vẻ Bùi Thừa An không giống như sẽ thông đồng với người khác, nhưng mẹ cô đối với người ngoài còn tốt hơn đối với cô, cô không thể không nghi ngờ.



“Không nhìn ra, con chỉ cảm thấy mẹ đang hố con, chuyên nghiệp hố con gái một trăm năm.”


“Không hố con, mẹ là đến báo cáo tình báo cho con.” Quý bà Điền còn đang nói tiếp: “Mẹ vốn dĩ đang sợ Bùi Thừa An quá thuộc phái học thuật, là người trói gà không chặt, không ngờ nó là đứa văn võ song toàn, quả thực chính là ứng cử viên độc nhất vô nhị cho vị trí con rể hoàn mỹ.”


Hạ Trăn không tỏ ý kiến.


Quý bà Điền lại nói: “Nghe dì Trương của con nói, trước kia nó còn từng đánh với một cao thủ quyền đạo gì đó, kết quả là nó thắng.”


“Ồ.” Hạ Trăn cũng không ngạc nhiên.


“Sao phản ứng của con lại lạnh nhạt như vậy?”


Suýt thì Hạ Trăn đã quên phải “biểu hiện thật tốt” trước mặt mẫu thân đại nhân. Cô mau chóng lên tiếng cứu vãn: “Con từng kích động rồi, hơn nữa con đã tranh thủ được cơ hội luyện tập cùng nhau, không phải sao?”


“Ôi, không đúng, sao con biết thân thủ của nó lợi hại? Con từng thấy? Sao mà thấy được?”


Hạ Trăn đương nhiên không muốn để quý bà Điền biết đêm nay cô đã gặp phải chuyện gì, bằng không có thể sẽ bị cấm cửa: “Mẹ, chuyện giữa người yêu với nhau mẹ đừng hỏi nhiều như vậy. Con đi ngủ đây, mẹ yêu, ngủ ngon.”


Tám giờ sáng hôm sau, Hạ Trăn còn đang ngủ say thì một loạt tiếng chuông điện thoại vang lên đánh thức cô.


Gian nan mở mắt ra, cho dù nhìn thấy là số điện thoại của Bùi Thừa An, cô cũng không có giọng điệu tốt: “Không phải đã nói đến chín giờ mới đi sao?”


“Trước khi đi thì ăn sáng đã.” Bùi Thừa An nói, sau đó hỏi: “Em còn chưa dậy hả?”


“Nói chính xác thì em còn chưa tỉnh ngủ.”


Bùi Thừa An: “...”



Hạ Trăn lại nói: “Anh có nói cùng ăn sáng đâu, em bảo đảm trước chín giờ ra khỏi nhà là được nhỉ.” Cô muốn ngủ tiếp.


“Anh muốn ăn cùng em.”


Nhưng mà cô không muốn, cô chỉ muốn ngủ. Hạ Trăn không nói những lời này ra, bởi vì Bùi Thừa An lại nói: “Có phải tối hôm qua em lại ngủ muộn không?”


Hạ Trăn chột dạ, lại vẫn ngụy biện: “Ngủ sớm, nhưng không ngủ được, thói quen khó sửa.”


“Sớm biết vậy anh đã không đưa em về nhà sớm như vậy.” Bùi Thừa An bất đắc dĩ.


Hạ Trăn nghe từ trong điện thoại truyền ra tiếng báo trạm dừng của xe buýt, vì thế vội vàng ngồi dậy, hỏi: “Bây giờ anh đang ở ngoài khu nhà em hả?”


“Ừ.”


“Anh thay đổi kế hoạch sao lại không nói trước với em một tiếng? Anh đợi một chút, khoảng hai mươi phút là em có thể xuống.”


“Ừ… em không cần vội đâu.” Sáng sớm anh đã tỉnh, tỉnh lại là bắt đầu nhớ nhung Hạ Trăn, sau khi rời giường rửa mặt anh muốn cùng ăn sáng với Hạ Trăn, đi đến khu dân cư của Hạ Trăn, vốn định đợi đến tám rưỡi lại gọi cho cô… tóm lại, tất cả đều đi chệch khỏi kế hoạch của anh.


Không đến hai mươi phút Hạ Trăn đã đến, Bùi Thừa An nói: “Nghe nói con gái không chuẩn bị đến một giờ thì không ra khỏi cửa được, xem ra lời đồn không thể tin.”


Hạ Trăn giơ ngón trỏ lên lắc lắc, nói: “Anh vẫn nên tin một phần thì tốt hơn, rốt cuộc em không phải con gái bình thường, em là một cô gái có vẻ đẹp trời sinh, không cần trang điểm cầu kỳ đã đẹp rồi.” Quen nhau cũng gần được nửa tháng, cuối cùng Hạ Trăn cũng để lộ tật xấu tự luyến.


Chẳng qua Bùi Thừa An cảm thấy cô nói không sai, làn da cô trắng nõn, ngũ quan thanh tú, cũng chẳng cần trang điểm gì thêm. So với những cô gái trang điểm tinh xảo diễm lệ, anh càng thích cô gái tự nhiên tươi mát lại có phần đáng yêu như Hạ Trăn hơn. Vậy nên anh gật đầu rất nghiêm túc: “Anh tán thành.”


“Ôi chao, những lúc thế này anh hẳn nên đả kích em mới đúng.” Thật là ngại.


Bùi Thừa An: “Anh không tìm được từ nào để đả kích em.”


Hạ Trăn: Bùi Thừa An, anh dùng vẻ mặt nghiêm túc nói lời ngon tiếng ngọt như vậy thật sự được hả?


Bạn Trai Quá Đứng Đắn - A Ninh Nhi
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Bạn Trai Quá Đứng Đắn - A Ninh Nhi Truyện Bạn Trai Quá Đứng Đắn - A Ninh Nhi Story Chương 13: Sói ẩn nấp
10.0/10 từ 36 lượt.
loading...