Bậc Thầy Xanh Hóa Hành Tinh
Chương 97
79@-
Bậc Thầy Xanh Hóa Hành Tinh
Chương 97: Trắng trẻo mập mạp
Thư Thủy Thủy nghĩ rằng khoảng cách của mình và Cổ Lan Cốt rất xa, nhưng không ngờ lại xa tới vậy.
Đại Bạch chở bọn họ không ngừng bay vọt lên cao, cuối cùng rời khỏi vùng đại lục này, lúc này Thư Thủy Thủy mới nhận ra hành tinh diệt vong này lớn cỡ nào.
Thư Thủy Thủy từng thông qua kính thiên văn ngắm nhìn phong cảnh ngân hà, hư vô, khổng lồ lại xán lạn vô ngần, đó là sự lộng lẫy mà ngay cả những viên đá quý đẹp nhất cũng không thể nào sánh bằng.
Thế nhưng ở thiên hà này lại lạnh như băng, lờ mờ, yếu ớt, ngoại trừ vài hằng tinh còn phát ra ánh sáng thì gần như không thể nhìn thấy màu sắc nào khác.
Mặc dù Đại Bạch không thể phá vỡ hư không rời khỏi thời không này, thế nhưng du hành giữa các hành tinh ở thời không này thì vẫn được, chỉ là suốt chín ngàn năm nay, Đại Bạch vẫn cố chấp trông coi phòng sách Ly Mộng, chưa từng rời khỏi đại lục này.
Phi hành trong vũ trụ, Đại Bạch không dựa vào tốc độ mà là nhảy vọt không gian. Xung quanh quyển sách sớm đã tạo thành kết giới hình tròn cắt đứt mọi tổn hại bên ngoài, đồng thời cung cấp linh lực để nhóm người sinh tồn.
Kết giới màu xanh nước biển giống như một ngôi sao nhỏ lấp lánh chở nhóm người nhảy vọt trong vũ trụ, mang tới một chút màu sắc cho vũ trụ u ám đầy tử khí này.
Cổ Lan Ý không biết ngủ bao lâu thì thỏa mãn tỉnh lại, mắt còn chưa mở ra đã ngồi dậy giãn người, chỉ mới ngáp được phân nửa đã bị cảnh tượng trước mắt dọa cho nuốt cú ngáp vào bụng.
Cổ Lan Ý nghẹn họng, sau đó nhịn không được nấc một cái, sau đó vừa nấc vừa khó khăn hỏi: “Người anh em Thư Thư Thư à… chúng ta… đang ở…”
Thư Thủy Thủy đang quấn thanh giao thành một cái nơ con bướm, nghe vậy thì quay sang nhìn Cổ Lan Ý: “Bé ngoài ý muốn, cậu tỉnh rồi hả, sao vậy? Bất ngờ quá bị dọa à?”
Cổ Lan Ý hung hăng nhéo đùi mình một cái, vừa nấc vừa giống như muốn khóc nói: “Anh anh lớn à… tôi gọi cậu là anh lớn luôn rồi đấy… nơi này… thật sự quá ngoài ý muốn… quả thực là sợ phát hoảng đấy… được không?”
Thư Thủy Thủy nghiêng đầu, sau đó nhích tới một chút, đưa tay vỗ vỗ đầu Cổ Lan Ý.
Cổ Lan Ý sửng sốt với hành động của Thư Thủy Thủy, đợi nửa ngày cũng không nghe Thư Thủy Thủy nói gì, nhất thời không rõ Thư Thủy Thủy có ý gì: “Làm gì vậy? Úi? Tui hết nấc cụt rồi.”
Thư Thủy Thủy cởi bỏ nơ con bướm thanh giao trong tay, thanh giao thân thiết quấn lấy ngón tay Thư Thủy Thủy: “Không phải cậu hoảng sợ à? Xoa lông một chút thì hết sợ rồi.”
Cổ Lan Ý? ? ? Thân là bậc thầy văn hóa số một, thật sự không hiểu logic của câu này nằm ở đâu.
Có điều tình huống hiện giờ hiển nhiên không có thời gian để quan tâm chuyện này, ánh mắt Cổ Lan Ý chuyển về phía vũ trụ gần trong gang tấc: “Chúng ta rời khỏi tinh cầu rồi à? Tôi đang ngồi trên một quyển sách du hành trong vũ trụ á? Chuyện này thực không khoa học!”
“Bé ngoài ý muốn, cậu biết không, cậu rất giống một người bạn của tôi á.” Người Thư Thủy Thủy nói tới tự nhiên chính là Tạ Phong. Có thể tưởng tượng, chờ tới khi gặp lại mọi người, hai vị cuồng khoa học này gặp nhau không biết sẽ lóe tia lửa cỡ nào.
Cổ Lan Ý đứng dậy, đi tới sát rìa sách, thử chạm vào kết giới màu xanh nước biển, phát hiện mình không thể rời ra ngoài được thì an tâm hơn không ít, ít nhất không cần lo lắng mình bị rớt ra ngoài. Dát sát vào kết giới, mắt Cổ Lan Ý không chớp chút nào nhìn vũ trụ bao la bên ngoài: “Có chút kỳ quái.”
Thư Thủy Thủy biết Cổ Lan Ý nghiên cứu rất nhiều về văn hóa, trong bối cảnh thời đại tinh tế hiện giờ, chắc chắn cũng nghiên cứu khá sâu về vũ trụ: “Có gì kỳ quái? Thiên hà diệt vong không phải như vậy à?”
“Người anh em Thư không biết phân loại về thiên hà diệt vong của liên minh thiên hà à?”
“Không biết.” Thư Thủy Thủy khá thành thực.
“Hiện giờ chủ yếu chia thành hai phe về kết cục cuối cùng của vũ trụ, có người cho rằng cuối cùng hằng tinh sẽ bùng cháy tiêu vong, sau khi hằng tinh chết đi, vũ trụ sẽ mất đi độ ấm và ánh sáng, vì thế kết cục cuối cùng của vũ trụ là đóng băng. Cũng có người cho rằng vũ trụ sẽ bành trướng lên rồi xé toạc, thời không hỗn loạn sẽ hủy hoại tất cả hành tinh trong chốc lát, hằng tinh nổ tung, sóng năng lượng sẽ thiêu hủy tất cả, vì thế kết cục cuối cùng của vũ trụ là biển lửa. Ngoài ra còn có người cho rằng lỗ đen sẽ cắn nuốt tất cả, dưới lực hút cực mạnh đó tất cả sẽ hóa thành hư vô, mà hiện giờ người anh em cho rằng thiên hà diệt vong này thuộc về tình huống nào?” [hằng tinh có thể tỏa sáng, hành tinh thì không]
Thư Thủy Thủy nhìn biển sao vô ngần ở bên ngoài, không thể kết luận.
Cổ Lan Ý nói tiếp: “Thông qua máy mô phỏng tôi đã thấy qua không ít hành tinh và thiên hà ở kỷ nguyên diệt vong. Thế nhưng ở nơi này, hằng tinh vẫn sáng ngời, không hề có dấu hiệu suy yếu, tựa hồ có thứ gì đó đang chống đỡ hằng tinh thiêu đốt, nơi này rất tĩnh lặng nhưng lại không phải kiểu tĩnh mịch lạnh như băng, cảm giác… thay vì nói là kỷ nguyên diệt vong thì càng giống như thiên hà ngủ say hơn.”
Cả một tinh hệ được bao trùm bởi một giấc mơ mờ ảo xám xịt, rất yên tĩnh nhưng lại không phải lặng ngắt như tờ.
Thiên hà ngủ say? Có lẽ bởi vì là chuột sóc nên Thư Thủy Thủy đặc biệt chú ý tới hai chữ ngủ say, thiên hà cũng có thể ngủ à? Sao lại ngủ?
Cổ Lan Ý và Thư Thủy Thủy đều không khỏi rơi vào suy tư.
Âm thanh của Đại Bạch vang lên ở phía trước: “Hẳn là nơi này.”
Hai người ngẩng đầu, trước mặt là một hành tinh màu cam, Thư Thủy Thủy cảm nhận nhẫn Lan một chút, xác định quả thực là ở đây, vì thế cậu gật đầu.
Chút trầm ổn vừa xuất hiện của Cổ Lan Ý lập tức tiêu tan thành mây khói: “Quao quao quao! Cậu chú ý chút đi! Có thể chậm lại một chút không? Tầng khí quyển cọ xát có thể thiêu chết chúng ta đấy! Trời ơi trời ơi trời ơi! Cứ vậy xông vào có ổn không vậy? Nè nè nè! Không giảm tốc độ hả? Chúng ta làm sao…”
Đừng nói Đại Bạch, ngay cả Thư Thủy Thủy cũng có kích động muốn bịt tai lại. Có lẽ trong mắt Cổ Lan Ý, tất cả mọi thứ không khoa học đều tồn tại hiểm họa ngầm.
Cuối cùng sự hoảng sợ tới không dám mở mắt của Cổ Lan Ý, quyển sách xuyên qua tầng khí quyển, lơ lửng giữa không trung.
Cảm giác mất trọng lượng biến mất, lúc này Cổ Lan Ý mới mở mắt ra, sau đó thoáng chốc sững sờ. Hiện giờ bọn họ cách mặt đất khoảng ba bốn ngàn mét, phạm vi tầm nhìn khá trống trải, vì thế liếc mắt nhìn xuống liền nhìn thấy biển cát bao la vô tận!
Biển cát vàng óng ánh trải rộng mênh mông như những cơn sóng trên đại dương, lúc thì lặng lẽ lúc lại cuộn trào dữ tợn, có những vùng thung lũng với đường nét mờ ảo, cũng có những gò núi với đường cong rõ ràng, trong tầm mắt không có chút tạp sắc, chỉ có một màu vàng thuần khiết.
Thời điểm hạ cánh vào lúc giữa trưa, cho dù không tới gần mặt đất cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng.
“Sa mạc hóa toàn cầu, chẳng trách hành tinh này từ bên ngoài nhìn vào lại có màu cam như thế.” Cổ Lan Ý ngẩng đầu nhìn bầu trời, không hề ngạc nhiên, bầu trời cũng có màu cam, cả hành tinh giống như được bao phủ bởi một tầng bão cát.
Cuối cùng Cổ Lan Ý ngậm ngùi một câu: “Người bị dịch chuyển tới tinh cầu này hơi bị thảm.”
Nào chỉ là hơi thảm, nguồn nước khan hiếm, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày và đêm rất lớn, cộng thêm buổi tối xuất hiện oán khí xuất quỷ nhập thần, người có thể sống sót trong hoàn cảnh này thực sự không đơn giản.
“Đại Bạch, đi hướng tây nam.” Thư Thủy Thủy cảm nhận chỉ dẫn từ chiếc nhẫn, có chút kích động nói, cậu cảm nhận được Cổ Lan Cốt đang ở gần đây.
Thư Thủy Thủy vốn định dùng ý thức liên hệ với Cổ Lan Cốt, có điều nếu cách biệt không xa thì không bằng trực tiếp qua đó, có thể tạo ra niềm vui bất ngờ.
Ngoài mặt Đại Bạch trông rất bình tĩnh, nhưng ngay khi Thư Thủy Thủy nói xong, quyển sách đã lao vọt đi thật nhanh.
Cổ Lan Ý có chút câm nín, cũng may quyển sách này có tầng phòng hộ, bằng không kiểu tóc của bọn họ đúng là đáng xem: “Người anh em Thư, cậu đang tìm Cổ Lan Cốt thật à?”
Thư Thủy Thủy không ngờ qua một khoảng thời gian dài như vậy rồi mà Cổ Lan Ý vẫn không tin chuyện mình tìm kiếm Cổ Lan Cốt. Hẳn là trải qua nhiều phen tìm kim đáy biển thất bại, Cổ Lan Ý đã bị đả kích nặng nề: “Bé ngoài ý muốn, chốc nữa đừng có khóc đấy nhé.”
Cổ Lan Ý bĩu môi: “Sao có thể.” Tuy ngoài miệng nói vậy nhưng trong mắt vẫn ánh lên chút mong đợi.
Bởi vì tầm nhìn trống trải nên từ rất xa Thư Thủy Thủy đã nhìn thấy những điểm đen chi chít và tàn tích của kiến trúc. Đợi sách bay tới gần hơn, tầm nhìn lại càng rõ ràng hơn.
Trong biển cát rộng lớn, phía trước có một tòa thành đã bị xói mòn, so với tòa thành ở chỗ phòng sách Ly Mộng, nơi này tổn hại nghiêm trọng hơn, nhưng nó có thể vững vàng tồn tại giữa biển cát vàng như vậy tuyệt đối rất chắc chắn, ít nhất sẽ không đến mức chạm nhẹ liền biến thành bột phấn.
Ở bên ngoài thành phố tựa hồ có rất nhiều người đang giằng co, Thư Thủy Thủy chỉ liếc mắt một cái đã nhìn thấy Cổ Lan Cốt.
Khí thế mạnh mẽ không hòa hợp với xung quanh, cho dù cách rất xa vẫn có thể nhận ra rất rõ.
Hôm nay là ngày thứ năm kể từ khi nhóm Cổ Lan Cốt đã bị dịch chuyển tới hành tinh cát này, mặc dù trước đó đã được thông báo sẽ bị đưa tới thiên hà diệt vong, sinh tồn sẽ rất gian nan, nhưng không ngờ lại khó khăn đến mức độ này. May mắn bọn họ là thể tinh thần được máy mô phỏng dịch chuyển tới, bằng không không ăn không uống trong sa mạc suốt năm ngày có lẽ đã sớm ngoẻo rồi.
Hơn nữa cứ tiếp tục tiêu hao quá lớn như vậy, cho dù là thể tinh thần cũng khó lòng sóng sót. Càng sốt ruột hơn là một khi màn đêm ập xuống, tinh cầu này sẽ biến thành một hình thức săn giết cực kỳ chấn động, trừ phi trốn vào trong phòng có ánh sáng, bằng không sẽ bị những thứ như sương đen kia tấn công.
Trải qua vài ngày, người bị dịch chuyển tới hành tinh này dần dần tập trung lại một chỗ, ít nhất những người ở gần đều tụ tập tới. Bởi vì khu vực này chỉ còn mỗi thành phố này còn tồn tại.
Nếu không tìm được thức ăn nước uống, bọn họ không thể sống lâu hơn, cộng thêm hoàn cảnh sinh tồn khó khăn làm bọn họ không tìm được dấu vết nào của phương pháp qua ải.
Dần dần có người bắt đầu nhắm tới những người khác, dù sao cũng đều là đối thủ cạnh tranh, cũng là vật sống duy nhất có thể tiếp xúc, cắn nuốt thể tinh thần cũng có thể bổ sung cho thể tinh thần của mình, loại phương pháp này chẳng khác nào ăn thịt người. Nhưng vẫn có một số kẻ điên cuồng mất nhân tính như vậy tồn tại, dù sao cũng đều là người trên hành tinh bỏ hoang, ngoại trừ tù binh thì chính là đám tội phạm tội ác tày trời.
Tiểu đội Cổ Lan Cốt nhanh chóng phát hiện hiện tượng này, vì thế xung đột là khó né tránh. Mọi người ăn ý đi ra ngoài thành, dù sao tổn tại kiến trúc trong thành cũng không có ích lợi gì cho ai.
Mà Thư Thủy Thủy chính là trong tình cảnh đó ngồi trên một quyển sách to lớn không phù hợp với khoa học từ trên trời giáng xuống, trước đó thậm chí còn có tiếng huýt sáo quen thuộc.
Không chỉ nhóm Cổ Lan Cốt ngây người, người tham chiến và người vây xem ở xung quanh cũng sửng sốt. Sách bay là một chuyện, người ngồi trên sách cũng không hợp với lẽ thường, trong thời tiết khắc nghiệt nóng chết người này lại mặc quần áo cổ trang rườm rà, còn có một con rắn biết bay dán đầy băng keo cá nhân đầy đầu?
Lúc còn cách mặt đất khoảng hai ba mét, Thư Thủy Thủy trực tiếp nhảy xuống bổ nhào về phía Cổ Lan Cốt.
Nhóm người bên cạnh Cổ Lan Cốt có chút không đành lòng nhìn thẳng, cậu thanh niên có dung mạo rất xinh đẹp này chắc chắn sẽ ngã nhào xuống đất. Nhưng ngoài dự đoán của mọi người, Cổ Lan Cốt giang rộng cánh tay, vững vàng đỡ lấy đối phương, thậm chí còn chủ động ôm người ta vào lòng.
Thư Thủy Thủy lập tức cọ tới, dùng đỉnh đầu cọ cằm Cổ Lan Cốt: “Cốt Cốt, tìm được anh rồi, Cốt Cốt có nhớ Thủy Thủy không?”
Đám người phía sau Cổ Lan Cốt suýt chút nữa đã rớt cằm, nhịn không được cẩn thận đánh giá người vừa xuất hiện. Tướng tá quả thực hiếm có, thân hình cũng không tệ, mái tóc màu nâu thoạt nhìn rất mềm mại, xuất sắc nhất là đôi mắt như biết nói kia. Nhưng mặc dù vậy cũng tuyệt đối không có khả năng dụ dỗ Cổ Lan Cốt.
Nhất là Trình Khuyết, cậu ta bị nụ cười của Cổ Lan Cốt chấn kinh, trong khoảnh khắc đó Trình Khuyết vẫn luôn tự nhận là rất hiểu về Cổ Lan Cốt lại không có cách nào phân biệt nụ cười này là bộ não ra chỉ lệnh hành động hay là phản ứng của bản thân Cổ Lan Cốt.
Với tư cách là bán người máy hoàn mỹ nhất hiện giờ, chỉ cần Cổ Lan Cốt muốn cười thì anh có thể làm ra nụ cười hoàn mỹ nhất thế giới, có thể lừa dối tất cả mọi người nhưng không thể lừa được Trình Khuyết đã từng tham gia công trình cải tạo.
Nhưng nháy mắt vừa nãy, Trình Khuyết thừa nhận mình không thể làm ra phán đoán, bởi vì nụ cười kia quá chói mắt, tựa hồ bao hàm rất nhiều cảm xúc, thỏa mãn, bất ngờ, vui sướng, quyến luyến…
Trong lúc nhóm người đang sững sờ, người trong lòng Cổ Lan Cốt đã chủ động nhìn về phía bọn họ, sau đó giống như rất thân quen chào hỏi: “Haiiii, xin chào mọi người, có nhớ tôi không?”
Nam Ca cười lễ phép nhưng không trả lời.
Những người khác thì tỏ vẻ lạnh lùng, dù sao cũng quá khác với hình thái Thư Thủy Thủy mà bọn họ nhận biết. Người này từ trên trời rơi xuống như vậy rõ ràng không hề đơn giản, cơ mà nói tới chuyện rơi từ trên trời xuống lại còn suýt sáo, Dư Tẫn cảm thấy hình ảnh này thực quen mắt nhưng lại không thể nhớ ra.
Lúc nhóm người đang ngơ ngác thì quyển sách đã đáp xuống, sau đó biến mất không thấy đâu nữa, người trên sách đứng sau người tóc mâu kia.
Đại Bạch ho khẽ một tiếng, vẻ mặt rụt rè đứng thẳng lưng, dáng vẻ công tử nho nhã, dung mạo tuyệt thế. Cổ Lan Ý thì vẫn còn chìm đắm trong khiếp sợ khi thấy được anh họ, thanh giao ở trạng thái mini lơ lửng trên không trung bay tới giữa Thư Thủy Thủy và Cổ Lan Cốt, cái đầu nhỏ nhìn xung quanh, cổ họng không ngừng phát ra tiếng khò khè vui vẻ.
Thư Thủy Thủy vội vàng nhảy khỏi vòng tay Cổ Lan Cốt, chuẩn bị giới thiệu con trai mọt sách nhà mình: “Cốt Cốt, Thủy Thủy có niềm vui bất ngờ muốn nói với anh.”
Ánh mắt Cổ Lan Cốt nhìn sang Cổ Lan Ý đã phát hiện từ sớm: “Bất ngờ mà Thủy Thủy nói là Tiểu Ý à?”
Cổ Lan Ý vui vẻ cười khúc khích tiến tới, dự định nhận người thân nhưng bị cánh tay Đại Bạch cản lại.
Thư Thủy Thủy lắc đầu: “Cậu ta á? Không phải, cậu ta là sự cố ngoài ý muốn, không phải bất ngờ, đây mới là bất ngờ.” Thư Thủy Thủy kéo Đại Bạch tới bên cạnh: “Xem nè, con của chúng ta, trắng trẻo mũm mĩm, đã lớn như vầy rồi! Có bất ngờ không?”
Cổ Lan Cốt: ? ? ?
Nhóm Dư Tẫn: ! ! !
[hết 97]
Thư Thủy Thủy nghĩ rằng khoảng cách của mình và Cổ Lan Cốt rất xa, nhưng không ngờ lại xa tới vậy.
Đại Bạch chở bọn họ không ngừng bay vọt lên cao, cuối cùng rời khỏi vùng đại lục này, lúc này Thư Thủy Thủy mới nhận ra hành tinh diệt vong này lớn cỡ nào.
Thư Thủy Thủy từng thông qua kính thiên văn ngắm nhìn phong cảnh ngân hà, hư vô, khổng lồ lại xán lạn vô ngần, đó là sự lộng lẫy mà ngay cả những viên đá quý đẹp nhất cũng không thể nào sánh bằng.
Thế nhưng ở thiên hà này lại lạnh như băng, lờ mờ, yếu ớt, ngoại trừ vài hằng tinh còn phát ra ánh sáng thì gần như không thể nhìn thấy màu sắc nào khác.
Mặc dù Đại Bạch không thể phá vỡ hư không rời khỏi thời không này, thế nhưng du hành giữa các hành tinh ở thời không này thì vẫn được, chỉ là suốt chín ngàn năm nay, Đại Bạch vẫn cố chấp trông coi phòng sách Ly Mộng, chưa từng rời khỏi đại lục này.
Phi hành trong vũ trụ, Đại Bạch không dựa vào tốc độ mà là nhảy vọt không gian. Xung quanh quyển sách sớm đã tạo thành kết giới hình tròn cắt đứt mọi tổn hại bên ngoài, đồng thời cung cấp linh lực để nhóm người sinh tồn.
Kết giới màu xanh nước biển giống như một ngôi sao nhỏ lấp lánh chở nhóm người nhảy vọt trong vũ trụ, mang tới một chút màu sắc cho vũ trụ u ám đầy tử khí này.
Cổ Lan Ý không biết ngủ bao lâu thì thỏa mãn tỉnh lại, mắt còn chưa mở ra đã ngồi dậy giãn người, chỉ mới ngáp được phân nửa đã bị cảnh tượng trước mắt dọa cho nuốt cú ngáp vào bụng.
Cổ Lan Ý nghẹn họng, sau đó nhịn không được nấc một cái, sau đó vừa nấc vừa khó khăn hỏi: “Người anh em Thư Thư Thư à… chúng ta… đang ở…”
Thư Thủy Thủy đang quấn thanh giao thành một cái nơ con bướm, nghe vậy thì quay sang nhìn Cổ Lan Ý: “Bé ngoài ý muốn, cậu tỉnh rồi hả, sao vậy? Bất ngờ quá bị dọa à?”
Cổ Lan Ý hung hăng nhéo đùi mình một cái, vừa nấc vừa giống như muốn khóc nói: “Anh anh lớn à… tôi gọi cậu là anh lớn luôn rồi đấy… nơi này… thật sự quá ngoài ý muốn… quả thực là sợ phát hoảng đấy… được không?”
Thư Thủy Thủy nghiêng đầu, sau đó nhích tới một chút, đưa tay vỗ vỗ đầu Cổ Lan Ý.
Cổ Lan Ý sửng sốt với hành động của Thư Thủy Thủy, đợi nửa ngày cũng không nghe Thư Thủy Thủy nói gì, nhất thời không rõ Thư Thủy Thủy có ý gì: “Làm gì vậy? Úi? Tui hết nấc cụt rồi.”
Thư Thủy Thủy cởi bỏ nơ con bướm thanh giao trong tay, thanh giao thân thiết quấn lấy ngón tay Thư Thủy Thủy: “Không phải cậu hoảng sợ à? Xoa lông một chút thì hết sợ rồi.”
Cổ Lan Ý? ? ? Thân là bậc thầy văn hóa số một, thật sự không hiểu logic của câu này nằm ở đâu.
Có điều tình huống hiện giờ hiển nhiên không có thời gian để quan tâm chuyện này, ánh mắt Cổ Lan Ý chuyển về phía vũ trụ gần trong gang tấc: “Chúng ta rời khỏi tinh cầu rồi à? Tôi đang ngồi trên một quyển sách du hành trong vũ trụ á? Chuyện này thực không khoa học!”
“Bé ngoài ý muốn, cậu biết không, cậu rất giống một người bạn của tôi á.” Người Thư Thủy Thủy nói tới tự nhiên chính là Tạ Phong. Có thể tưởng tượng, chờ tới khi gặp lại mọi người, hai vị cuồng khoa học này gặp nhau không biết sẽ lóe tia lửa cỡ nào.
Cổ Lan Ý đứng dậy, đi tới sát rìa sách, thử chạm vào kết giới màu xanh nước biển, phát hiện mình không thể rời ra ngoài được thì an tâm hơn không ít, ít nhất không cần lo lắng mình bị rớt ra ngoài. Dát sát vào kết giới, mắt Cổ Lan Ý không chớp chút nào nhìn vũ trụ bao la bên ngoài: “Có chút kỳ quái.”
Thư Thủy Thủy biết Cổ Lan Ý nghiên cứu rất nhiều về văn hóa, trong bối cảnh thời đại tinh tế hiện giờ, chắc chắn cũng nghiên cứu khá sâu về vũ trụ: “Có gì kỳ quái? Thiên hà diệt vong không phải như vậy à?”
“Người anh em Thư không biết phân loại về thiên hà diệt vong của liên minh thiên hà à?”
“Không biết.” Thư Thủy Thủy khá thành thực.
“Hiện giờ chủ yếu chia thành hai phe về kết cục cuối cùng của vũ trụ, có người cho rằng cuối cùng hằng tinh sẽ bùng cháy tiêu vong, sau khi hằng tinh chết đi, vũ trụ sẽ mất đi độ ấm và ánh sáng, vì thế kết cục cuối cùng của vũ trụ là đóng băng. Cũng có người cho rằng vũ trụ sẽ bành trướng lên rồi xé toạc, thời không hỗn loạn sẽ hủy hoại tất cả hành tinh trong chốc lát, hằng tinh nổ tung, sóng năng lượng sẽ thiêu hủy tất cả, vì thế kết cục cuối cùng của vũ trụ là biển lửa. Ngoài ra còn có người cho rằng lỗ đen sẽ cắn nuốt tất cả, dưới lực hút cực mạnh đó tất cả sẽ hóa thành hư vô, mà hiện giờ người anh em cho rằng thiên hà diệt vong này thuộc về tình huống nào?” [hằng tinh có thể tỏa sáng, hành tinh thì không]
Thư Thủy Thủy nhìn biển sao vô ngần ở bên ngoài, không thể kết luận.
Cổ Lan Ý nói tiếp: “Thông qua máy mô phỏng tôi đã thấy qua không ít hành tinh và thiên hà ở kỷ nguyên diệt vong. Thế nhưng ở nơi này, hằng tinh vẫn sáng ngời, không hề có dấu hiệu suy yếu, tựa hồ có thứ gì đó đang chống đỡ hằng tinh thiêu đốt, nơi này rất tĩnh lặng nhưng lại không phải kiểu tĩnh mịch lạnh như băng, cảm giác… thay vì nói là kỷ nguyên diệt vong thì càng giống như thiên hà ngủ say hơn.”
Cả một tinh hệ được bao trùm bởi một giấc mơ mờ ảo xám xịt, rất yên tĩnh nhưng lại không phải lặng ngắt như tờ.
Thiên hà ngủ say? Có lẽ bởi vì là chuột sóc nên Thư Thủy Thủy đặc biệt chú ý tới hai chữ ngủ say, thiên hà cũng có thể ngủ à? Sao lại ngủ?
Cổ Lan Ý và Thư Thủy Thủy đều không khỏi rơi vào suy tư.
Âm thanh của Đại Bạch vang lên ở phía trước: “Hẳn là nơi này.”
Hai người ngẩng đầu, trước mặt là một hành tinh màu cam, Thư Thủy Thủy cảm nhận nhẫn Lan một chút, xác định quả thực là ở đây, vì thế cậu gật đầu.
Chút trầm ổn vừa xuất hiện của Cổ Lan Ý lập tức tiêu tan thành mây khói: “Quao quao quao! Cậu chú ý chút đi! Có thể chậm lại một chút không? Tầng khí quyển cọ xát có thể thiêu chết chúng ta đấy! Trời ơi trời ơi trời ơi! Cứ vậy xông vào có ổn không vậy? Nè nè nè! Không giảm tốc độ hả? Chúng ta làm sao…”
Đừng nói Đại Bạch, ngay cả Thư Thủy Thủy cũng có kích động muốn bịt tai lại. Có lẽ trong mắt Cổ Lan Ý, tất cả mọi thứ không khoa học đều tồn tại hiểm họa ngầm.
Cuối cùng sự hoảng sợ tới không dám mở mắt của Cổ Lan Ý, quyển sách xuyên qua tầng khí quyển, lơ lửng giữa không trung.
Cảm giác mất trọng lượng biến mất, lúc này Cổ Lan Ý mới mở mắt ra, sau đó thoáng chốc sững sờ. Hiện giờ bọn họ cách mặt đất khoảng ba bốn ngàn mét, phạm vi tầm nhìn khá trống trải, vì thế liếc mắt nhìn xuống liền nhìn thấy biển cát bao la vô tận!
Biển cát vàng óng ánh trải rộng mênh mông như những cơn sóng trên đại dương, lúc thì lặng lẽ lúc lại cuộn trào dữ tợn, có những vùng thung lũng với đường nét mờ ảo, cũng có những gò núi với đường cong rõ ràng, trong tầm mắt không có chút tạp sắc, chỉ có một màu vàng thuần khiết.
Thời điểm hạ cánh vào lúc giữa trưa, cho dù không tới gần mặt đất cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng.
“Sa mạc hóa toàn cầu, chẳng trách hành tinh này từ bên ngoài nhìn vào lại có màu cam như thế.” Cổ Lan Ý ngẩng đầu nhìn bầu trời, không hề ngạc nhiên, bầu trời cũng có màu cam, cả hành tinh giống như được bao phủ bởi một tầng bão cát.
Cuối cùng Cổ Lan Ý ngậm ngùi một câu: “Người bị dịch chuyển tới tinh cầu này hơi bị thảm.”
Nào chỉ là hơi thảm, nguồn nước khan hiếm, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày và đêm rất lớn, cộng thêm buổi tối xuất hiện oán khí xuất quỷ nhập thần, người có thể sống sót trong hoàn cảnh này thực sự không đơn giản.
“Đại Bạch, đi hướng tây nam.” Thư Thủy Thủy cảm nhận chỉ dẫn từ chiếc nhẫn, có chút kích động nói, cậu cảm nhận được Cổ Lan Cốt đang ở gần đây.
Thư Thủy Thủy vốn định dùng ý thức liên hệ với Cổ Lan Cốt, có điều nếu cách biệt không xa thì không bằng trực tiếp qua đó, có thể tạo ra niềm vui bất ngờ.
Ngoài mặt Đại Bạch trông rất bình tĩnh, nhưng ngay khi Thư Thủy Thủy nói xong, quyển sách đã lao vọt đi thật nhanh.
Cổ Lan Ý có chút câm nín, cũng may quyển sách này có tầng phòng hộ, bằng không kiểu tóc của bọn họ đúng là đáng xem: “Người anh em Thư, cậu đang tìm Cổ Lan Cốt thật à?”
Thư Thủy Thủy không ngờ qua một khoảng thời gian dài như vậy rồi mà Cổ Lan Ý vẫn không tin chuyện mình tìm kiếm Cổ Lan Cốt. Hẳn là trải qua nhiều phen tìm kim đáy biển thất bại, Cổ Lan Ý đã bị đả kích nặng nề: “Bé ngoài ý muốn, chốc nữa đừng có khóc đấy nhé.”
Cổ Lan Ý bĩu môi: “Sao có thể.” Tuy ngoài miệng nói vậy nhưng trong mắt vẫn ánh lên chút mong đợi.
Bởi vì tầm nhìn trống trải nên từ rất xa Thư Thủy Thủy đã nhìn thấy những điểm đen chi chít và tàn tích của kiến trúc. Đợi sách bay tới gần hơn, tầm nhìn lại càng rõ ràng hơn.
Trong biển cát rộng lớn, phía trước có một tòa thành đã bị xói mòn, so với tòa thành ở chỗ phòng sách Ly Mộng, nơi này tổn hại nghiêm trọng hơn, nhưng nó có thể vững vàng tồn tại giữa biển cát vàng như vậy tuyệt đối rất chắc chắn, ít nhất sẽ không đến mức chạm nhẹ liền biến thành bột phấn.
Ở bên ngoài thành phố tựa hồ có rất nhiều người đang giằng co, Thư Thủy Thủy chỉ liếc mắt một cái đã nhìn thấy Cổ Lan Cốt.
Khí thế mạnh mẽ không hòa hợp với xung quanh, cho dù cách rất xa vẫn có thể nhận ra rất rõ.
Hôm nay là ngày thứ năm kể từ khi nhóm Cổ Lan Cốt đã bị dịch chuyển tới hành tinh cát này, mặc dù trước đó đã được thông báo sẽ bị đưa tới thiên hà diệt vong, sinh tồn sẽ rất gian nan, nhưng không ngờ lại khó khăn đến mức độ này. May mắn bọn họ là thể tinh thần được máy mô phỏng dịch chuyển tới, bằng không không ăn không uống trong sa mạc suốt năm ngày có lẽ đã sớm ngoẻo rồi.
Hơn nữa cứ tiếp tục tiêu hao quá lớn như vậy, cho dù là thể tinh thần cũng khó lòng sóng sót. Càng sốt ruột hơn là một khi màn đêm ập xuống, tinh cầu này sẽ biến thành một hình thức săn giết cực kỳ chấn động, trừ phi trốn vào trong phòng có ánh sáng, bằng không sẽ bị những thứ như sương đen kia tấn công.
Trải qua vài ngày, người bị dịch chuyển tới hành tinh này dần dần tập trung lại một chỗ, ít nhất những người ở gần đều tụ tập tới. Bởi vì khu vực này chỉ còn mỗi thành phố này còn tồn tại.
Nếu không tìm được thức ăn nước uống, bọn họ không thể sống lâu hơn, cộng thêm hoàn cảnh sinh tồn khó khăn làm bọn họ không tìm được dấu vết nào của phương pháp qua ải.
Dần dần có người bắt đầu nhắm tới những người khác, dù sao cũng đều là đối thủ cạnh tranh, cũng là vật sống duy nhất có thể tiếp xúc, cắn nuốt thể tinh thần cũng có thể bổ sung cho thể tinh thần của mình, loại phương pháp này chẳng khác nào ăn thịt người. Nhưng vẫn có một số kẻ điên cuồng mất nhân tính như vậy tồn tại, dù sao cũng đều là người trên hành tinh bỏ hoang, ngoại trừ tù binh thì chính là đám tội phạm tội ác tày trời.
Tiểu đội Cổ Lan Cốt nhanh chóng phát hiện hiện tượng này, vì thế xung đột là khó né tránh. Mọi người ăn ý đi ra ngoài thành, dù sao tổn tại kiến trúc trong thành cũng không có ích lợi gì cho ai.
Mà Thư Thủy Thủy chính là trong tình cảnh đó ngồi trên một quyển sách to lớn không phù hợp với khoa học từ trên trời giáng xuống, trước đó thậm chí còn có tiếng huýt sáo quen thuộc.
Không chỉ nhóm Cổ Lan Cốt ngây người, người tham chiến và người vây xem ở xung quanh cũng sửng sốt. Sách bay là một chuyện, người ngồi trên sách cũng không hợp với lẽ thường, trong thời tiết khắc nghiệt nóng chết người này lại mặc quần áo cổ trang rườm rà, còn có một con rắn biết bay dán đầy băng keo cá nhân đầy đầu?
Lúc còn cách mặt đất khoảng hai ba mét, Thư Thủy Thủy trực tiếp nhảy xuống bổ nhào về phía Cổ Lan Cốt.
Nhóm người bên cạnh Cổ Lan Cốt có chút không đành lòng nhìn thẳng, cậu thanh niên có dung mạo rất xinh đẹp này chắc chắn sẽ ngã nhào xuống đất. Nhưng ngoài dự đoán của mọi người, Cổ Lan Cốt giang rộng cánh tay, vững vàng đỡ lấy đối phương, thậm chí còn chủ động ôm người ta vào lòng.
Thư Thủy Thủy lập tức cọ tới, dùng đỉnh đầu cọ cằm Cổ Lan Cốt: “Cốt Cốt, tìm được anh rồi, Cốt Cốt có nhớ Thủy Thủy không?”
Đám người phía sau Cổ Lan Cốt suýt chút nữa đã rớt cằm, nhịn không được cẩn thận đánh giá người vừa xuất hiện. Tướng tá quả thực hiếm có, thân hình cũng không tệ, mái tóc màu nâu thoạt nhìn rất mềm mại, xuất sắc nhất là đôi mắt như biết nói kia. Nhưng mặc dù vậy cũng tuyệt đối không có khả năng dụ dỗ Cổ Lan Cốt.
Nhất là Trình Khuyết, cậu ta bị nụ cười của Cổ Lan Cốt chấn kinh, trong khoảnh khắc đó Trình Khuyết vẫn luôn tự nhận là rất hiểu về Cổ Lan Cốt lại không có cách nào phân biệt nụ cười này là bộ não ra chỉ lệnh hành động hay là phản ứng của bản thân Cổ Lan Cốt.
Với tư cách là bán người máy hoàn mỹ nhất hiện giờ, chỉ cần Cổ Lan Cốt muốn cười thì anh có thể làm ra nụ cười hoàn mỹ nhất thế giới, có thể lừa dối tất cả mọi người nhưng không thể lừa được Trình Khuyết đã từng tham gia công trình cải tạo.
Nhưng nháy mắt vừa nãy, Trình Khuyết thừa nhận mình không thể làm ra phán đoán, bởi vì nụ cười kia quá chói mắt, tựa hồ bao hàm rất nhiều cảm xúc, thỏa mãn, bất ngờ, vui sướng, quyến luyến…
Trong lúc nhóm người đang sững sờ, người trong lòng Cổ Lan Cốt đã chủ động nhìn về phía bọn họ, sau đó giống như rất thân quen chào hỏi: “Haiiii, xin chào mọi người, có nhớ tôi không?”
Nam Ca cười lễ phép nhưng không trả lời.
Những người khác thì tỏ vẻ lạnh lùng, dù sao cũng quá khác với hình thái Thư Thủy Thủy mà bọn họ nhận biết. Người này từ trên trời rơi xuống như vậy rõ ràng không hề đơn giản, cơ mà nói tới chuyện rơi từ trên trời xuống lại còn suýt sáo, Dư Tẫn cảm thấy hình ảnh này thực quen mắt nhưng lại không thể nhớ ra.
Lúc nhóm người đang ngơ ngác thì quyển sách đã đáp xuống, sau đó biến mất không thấy đâu nữa, người trên sách đứng sau người tóc mâu kia.
Đại Bạch ho khẽ một tiếng, vẻ mặt rụt rè đứng thẳng lưng, dáng vẻ công tử nho nhã, dung mạo tuyệt thế. Cổ Lan Ý thì vẫn còn chìm đắm trong khiếp sợ khi thấy được anh họ, thanh giao ở trạng thái mini lơ lửng trên không trung bay tới giữa Thư Thủy Thủy và Cổ Lan Cốt, cái đầu nhỏ nhìn xung quanh, cổ họng không ngừng phát ra tiếng khò khè vui vẻ.
Thư Thủy Thủy vội vàng nhảy khỏi vòng tay Cổ Lan Cốt, chuẩn bị giới thiệu con trai mọt sách nhà mình: “Cốt Cốt, Thủy Thủy có niềm vui bất ngờ muốn nói với anh.”
Ánh mắt Cổ Lan Cốt nhìn sang Cổ Lan Ý đã phát hiện từ sớm: “Bất ngờ mà Thủy Thủy nói là Tiểu Ý à?”
Cổ Lan Ý vui vẻ cười khúc khích tiến tới, dự định nhận người thân nhưng bị cánh tay Đại Bạch cản lại.
Thư Thủy Thủy lắc đầu: “Cậu ta á? Không phải, cậu ta là sự cố ngoài ý muốn, không phải bất ngờ, đây mới là bất ngờ.” Thư Thủy Thủy kéo Đại Bạch tới bên cạnh: “Xem nè, con của chúng ta, trắng trẻo mũm mĩm, đã lớn như vầy rồi! Có bất ngờ không?”
Cổ Lan Cốt: ? ? ?
Nhóm Dư Tẫn: ! ! !
[hết 97]
Bậc Thầy Xanh Hóa Hành Tinh
Đánh giá:
Truyện Bậc Thầy Xanh Hóa Hành Tinh
Story
Chương 97
10.0/10 từ 39 lượt.