Bậc Thầy Xanh Hóa Hành Tinh

Chương 98

61@-
Chương 98: Tôi đáng yêu hơn vàng
Cổ Lan Cốt kinh ngạc hay không không dễ phán đoán, dù sao cho dù khiếp sợ cỡ nào thì anh cũng không có biểu cảm gì rõ ràng.


Có điều biểu cảm của nhóm Dư Tẫn thì rõ ràng đã phát ngốc, ngay cả Nam Ca vẫn luôn trầm ổn cũng khó nén kinh ngạc, không biết nên làm ra phản ứng gì.


Về phần những người khác, người nhận ra thân phận Cổ Lan Cốt cũng lộ ra vẻ mặt ngơ ngác, nói đùa gì vậy? ! Cổ Lan Cốt sinh con! Không có khả năng! Không phải Cổ Lan Cốt không còn tình cảm à? Người không có d*c v*ng sao có thể sinh ra con trai lớn như vậy! Không đúng! Không đúng! Suýt chút nữa bị kéo lệch rồi, hai người đàn ông sao có thể sinh con lớn như vậy? Nếu là ở hành tinh bên ngoài, nhờ vào công nghệ kỹ thuật có thể tiến hành cải tạo tế bào, nhưng nơi này là hành tinh bỏ hoang! Làm gì có được kỹ thuật như vậy!


Ánh mắt mọi người không khỏi chuyển hướng sang thanh niên áo trắng cao lớn, mái tóc đen nhánh buộc cao rũ xuống qua eo, gió thổi qua tung bay làn tóc, áo trắng không nhuộm một hạt bụi, dáng vẻ siêu việt, nhưng kỳ lạ là mọi người lại có cảm giác người này thật sự rất giống Cổ Lan Cốt!


Không phải diện mạo mà là khí chất, đều lạnh lùng, đều ngạo nghễ, đều cao cao tại thượng. Giống như chỉ cần đứng ở nơi đó cũng đủ vượt trội hơn người.


Có lẽ cảm giác này đã k*ch th*ch thần kinh nhạy cảm của bọn họ, có người không khỏi hừ lạnh nói ra lời lẽ gây sự: “Người này hành động ph*ng đ*ng, quần áo chẳng ra ngô ra ngoai, tưởng mặt mình đẹp một chút thì có thể để người ta cảm tâm tình nguyện đổ vỏ à?”


Thư Thủy Thủy nhìn sang, phát hiện là một thanh niên dáng vẻ tuấn tú, nhưng ánh mắt ghen tỵ đã phá đi nét thanh tú của cậu ta.


Thư Thủy Thủy kéo quần áo của mình, quả thực không ra khoai ra ngô gì cả, thân trên là chiếc áo thuận tay chụp lấy từ chỗ Cổ Lan Cốt trước khi vào máy mô phỏng, quần thì lấy từ phóng sách Ly Mộng lúc thức dậy, có điều Thư Thủy Thủy không quen mặc đồ cổ trang nên chỉ mặc một chiếc quần lụa rộng thùng thình màu trắng, loại quần này rõ ràng là mặc bên trong, không thích hợp mặc bên ngoài.


Phong cách ăn mặc chắp vá như vậy thoạt nhìn quả thực rất kỳ quái, nhưng dù sao cũng tốt hơn là không mặc, trước nay Thư Thủy Thủy vẫn luôn có gì nói đó, không hề có sự kiêng dè vốn có của nhân loại: “Tôi mặc chẳng ra gì mà cậu đã ghen tị như vậy rồi, nếu tôi mặc đẹp một chút chẳng phải cậu sẽ tức chết à?”


Người nọ bị vạch trần tâm tư, lập tức có hơi tức giận: “Ai ghen tị cậu! Bớt dát vàng lên mặt mình đi.”


Thư Thủy Thủy khó hiểu hỏi: “Sao phải dát vàng, tôi đáng yêu hơn vàng, Cốt Cốt chỉ thích tôi, không thích vàng. Nếu cậu không ghen tị với tôi thì chính là ghen tị với Đại Bạch Bạch rồi, ghen tị tôi và Cốt Cốt có được con trai trắng trẻo mũm mĩm.”



Người nọ suýt chút nữa bị nghẹn chết, hiển nhiên chưa từng thấy người nào già mồm nhưng lại có lý lẽ tới vậy.


Thư Thủy Thủy thấy người nọ th* d*c kịch liệt, dáng vẻ tức giận tới mức có thể ngất xỉu bất cứ lúc nào thì vội vàng bổ sung: “Đừng tức giận, đứng tức giận, trời hanh khô, cẩn thận cháy nổ.”


Lúc này người nọ thật sự bùng nổ, nhanh chóng từ trong lòng lôi ra một thứ ném tới, những người khác vốn đang khiếp sợ hay nén cười lập tức phản ứng lui về phía sau.


Người có can đảm tiến vào phó bản tập thể đều là người có thực lực hoặc có bối cảnh, vật bị ném ra trong lúc tức giận như vậy tuyệt đối không phải thứ tốt.


Nhóm Nam Ca đứng bên cạnh Thư Thủy Thủy, thứ này vừa vặn bị ném tới trước mặt.


“Cẩn thận! Là bom lượng tử mini, bán kính nổ lên tới hai mươi mét, mau tách ra!” Nam Ca lập tức nhắc nhở, mọi người nhanh chóng tách ra.


Nhưng quả bom lượng tử này được chuẩn bị để tấn công Cổ Lan Cốt, động tác rất nhanh, hơn nữa thứ này còn kèm theo công năng truy lùng và tăng tốc, những người khác có thể trốn, nhưng Thư Thủy Thủy bị nhắm trúng tuyệt đối không thể nào tránh thoát.


Tuy Thư Thủy Thủy chưa từng thấy qua bom lượng tử nhưng cũng không ngốc, tự nhiên theo bản năng né tránh, kết quả vừa mới nhích một bước thì thứ kia cũng chếch sang một chút, Thư Thủy Thủy nháy mắt phản ứng được là không thể né tránh.


Dư Tẫn vừa mới né tránh khỏi chỗ Thư Thủy Thủy, thấy vậy thì vội vàng đẩy nhanh tốc độ hơn nữa, nhưng tốc độ của con người có nhanh cỡ nào cũng không thể bằng tốc độ truy lùng của bom lượng tử, Dư Tẫn cũng không còn ý định trốn tránh, xoay người đứng lại, chuẩn bị cứng rắn chống đỡ, có gì trên chiến trường mà cậu chưa thấy qua chứ, chỉ một quả bom lượng tử thôi, có cần sợ vậy không!


Bom lượng tử gần như đã nháy mắt tiến tới trước mặt, Lưu Pha đưa tay chạm vào một món đồ phòng ngự trong túi áo, tay còn lại túm lấy đứa em trai ngu ngốc nhà mình, những người khác không thoát khỏi phạm vi vụ nổ cũng tự tìm kiếm phương pháp tự cứu.


Nào ngờ lúc bom lượng tử còn cách Thư Thủy Thủy bốn năm bước, bóng dáng Cổ Lan Cốt chợt lóe che chắn ở phía trước, hơn nữa tốc độ chỉ nhanh hơn chứ không hề thua kém bom lượng tử, tốc độ này chỉ sợ bom lượng tử muốn chuyển hướng cũng không kịp.


Mắt thấy bom lượng tử sắp đụng vào cơ thể Cổ Lan Cốt, một luồng ánh sáng màu xanh ngọc đã vọt tới nhanh hơn, sau đó trong vẻ mặt kinh sợ của mọi người, thứ nọ a ô nuốt bom lượng tử vào miệng, bom lượng tử vốn nhắm tới Thư Thủy Thủy gặp phải ngoại lực nháy mắt nổ tung.



Nhóm người nghẹn họng trân trối, không thể tin nổi mà nhìn hình ảnh trước mặt.


Luồng ánh sáng màu xanh ngọc kia chính là thứ có hình dạng như con rắn kia, kích cỡ cỡ hai ngón tay, dài hơn hai mét, trên đầu dán rất nhiều băng keo cá nhân, lúc này vì bom lượng tử nổ tung mà có một luồng khói phun ra từ mũi.


Nhưng cũng chỉ thế mà thôi, không có phản ứng nào khác, thậm chí ngay cả một giọt máu cũng không chảy!


“Sao có thể? Đây là thứ gì vậy? Thế mà lại có thể nuốt bom lượng tử! Không có khả năng không bị gì cả!” Người vừa ném bom cũng kinh hãi không nhỏ, hoàn toàn không tin tưởng phát triển không khoa học này.


Tựa hồ để phù hợp với bầu không khí, thanh giao phối hợp hé miệng, sau đó ở trước mắt bao người ợ một cái vang dội.


Nhóm người: “…”


Cổ Lan Cốt cũng khá bất ngờ, không biết thứ trước mặt là gì.


Thư Thủy Thủy thì vọt tới, níu lấy cổ thanh giao, sau đó tách miệng nó ra nhìn vào bên trong: “Bé nhõng nhẽo à, con có biết đó là gì không mà ăn bậy vậy hả? Lỡ như bị đau bụng thì sao? Còn phà khói nữa chứ! Lỡ bị người ta hiểu nhầm là con hút thuốc thì sao? Cốt Cốt yên tâm, Thủy Thủy tuyệt đối không có dạy thói hư cho bé nhõng nhẽo.”


Biểu cảm của Cổ Lan Cốt có chút dao động, nhưng lực chú ý có hơi sai lệch: “Bé nhõng nhẽo?” Xưng hô này sao có vẻ còn thân thiết hơn cả Cốt Cốt vậy?


Thư Thủy Thủy gật đầu, lúc này mới nhớ ra: “À đúng rồi Cốt Cốt, đây chính là bất ngờ thứ hai, đây là… con trai nhỏ của chúng ta! Lớn lên xanh xanh biếc biếc, có cảm giác rất ngon miệng.”


Bé nhõng nhẽo khò khè một tiếng coi như đáp lời.


Cổ Lan Cốt: ? ? ?



Trái tim vừa mới bình ổn lại của nhóm Dư Tẫn lại một lần nữa kinh hoảng! Một đứa con còn chưa đủ! Còn thêm một đứa nữa, không đúng, là một con! Con này ngay cả người cũng không phải!


Qua một hồi lâu Cổ Lan Cốt vẫn chưa nói gì, Thư Thủy Thủy tự nhận là thấu hiểu tiến tới vỗ vai Cổ Lan Cốt: “Thủy Thủy biết Cốt Cốt mới làm cha nên chưa thể thích ứng, không sao, Thủy Thủy có thể dạy anh, Thủy Thủy từng nuôi nhiều lắm rồi, lúa nước nè, lúa mì nè, châu chấu nè, sò nè. Thủy Thủy cũng có thể coi là kinh nghiệm phong phú, đã có Thủy Thủy rồi, Cốt Cốt cứ yên tâm, Thủy Thủy chịu trách nhiệm kiếm tiền nuôi gia đình, Cốt Cốt chịu trách nhiệm xinh đẹp như hoa là được, không cần áp lực.”


Nhóm người: “…” Nếu người trước mặt không phải Cổ Lan Cốt, bọn họ suýt chút nữa đã tin rồi. Thế nhưng nghĩ tới người này lại chính là đại sát thần thì những lời này nghe thế nào cũng thực mất tự nhiên.


Cố tình Cổ Lan Cốt vốn có vẻ mặt lạnh nhạt nghe xong lại nghiêm túc gật đầu, không chút xấu hổ đáp: “Ừm, đều nghe Thủy Thủy.”


Nhóm người suýt chút nữa đã quỳ rạp xuống, nghi hoặc có phải mình nhận nhầm người hay không, người trước mặt căn bản không phải Cổ Lan Cốt đã xoay chuyển chiến cục vũ trụ, đánh bại thiên hà Thiên Ca! Nhất định là người khác giả mạo.


Nhóm Dư Tẫn hết lần này tới lần khác bị khiếp sợ không nhỏ, nhưng vẫn kịp nắm bắt tin tức quan trọng, mắt Dư Tẫn suýt chút nữa đã trừng tới lọt ra ngoài: “Thủy Thủy! Thủy Thủy! Cậu là Thủy Thủy!” Âm cuối gần như muốn vỡ ra, có thể thấy mức độ kinh hãi không nhỏ.


Thư Thủy Thủy lộ ra nụ cười tươi rói, rõ ràng không phải chuột nhưng nụ cười này mờ ảo trùng khớp với gương mặt đáng yêu chết người của Thư Thủy Thủy: “Khăn tắm, cổ họng cậu có ổn không vậy, người trẻ tuổi phải chú ý bảo vệ cổ họng, để chốc nữa Thủy Thủy hầm canh tuyết lê cho cậu uống nhé? Một lọ đi.”


Sau khi xác nhận thân phận Thư Thủy Thủy, Dư Tẫn quả thực mừng rỡ không thôi, tất cả đề phòng đều tan biến, vui mừng xông tới ôm chầm lấy Thư Thủy Thủy: “Thật tốt quá Thủy Thủy, tiến vào phó bản không thấy Thủy Thủy đâu, bọn tôi cứ tưởng Thủy Thủy xảy ra chuyện, hỏi thì lão đại không chịu nói gì cả, bọn tôi lo lắng muốn chết…”


Dư Tẫn còn chưa dứt lời đã bị Cổ Lan Cốt túm cổ áo ném văng ra ngoài, Dư Tẫn lùi lại phía sau rồi ngã phịch xuống, đặt mông ngồi dưới đất kêu la ài ui không ngừng: “Lão đại, anh làm gì vậy?”


Cổ Lan Cốt lạnh lùng liếc nhìn Dư Tẫn, tuy Dư Tẫn không hiểu gì cả nhưng vẫn thức thời ngoan ngoãn ngậm miệng lại.


Ở bên kia Lưu Độ hưng phấn muốn xông tới nhưng bị anh trai nhà mình kéo lại. Lưu Độ khó hiểu nhìn Lưu Pha. Lưu Pha nhịn không được đỡ trán, đứa em ruột thịt này sao không giống anh chút nào hết vậy? Ngay cả Dư Tẫn còn bị ném ra xa như vậy, em xông lên chắc chắn sẽ bị ném ngã chết.


Cổ Lan Cốt không có phản ứng gì, Thư Thủy Thủy có chút quan tâm: “Khăn tắm ổn không? Có phải cậu lại chọc giận Cốt Cốt không?”



“Ai dám chọc ảnh chứ, mấy ngày nay chẳng ừ hử câu nào, cứ như có thể bùng nổ bất cứ lúc nào ấy.” Dư Tẫn nhỏ giọng rì rầm nhưng không dám nói ra thật: “Tôi không sao, Thủy Thủy yên tâm.”


Cổ Lan Cốt hiển nhiên rất bất mãn với hành vi cách không ‘liếc mắt đưa tình’ của hai người, cứng rắn đưa tay mình tới trước mặt Thư Thủy Thủy. Thư Thủy Thủy không hiểu gì cả, cúi đầu nhìn bàn tay đẹp mắt của Cổ Lan Cốt.


Mặc dù không biết vì sao nhưng có tiện nghi ngu gì không chiếm, Thư Thủy Thủy lập tức đưa tay mình tới lén lút s* s**ng hai cái, cảm nhận thử cảm giác của móng người, không, là tay người, sau đó mới hỏi: “Tay Cốt Cốt làm sao vậy?”


Giọng điệu của Cổ Lan Cốt không hề chột dạ: “Tay đau.”


“Tay đau?” Thư Thủy Thủy không khỏi kiểm tra cẩn thận: “Sao lại đau? Thoạt nhìn không giống bị thương.”


Thư Thủy Thủy nói tiếp: “Dư Tẫn nặng quá, ném một cái nên tay bị đau, phù phù.”


Dư Tẫn vừa mới đứng dậy đang phủi bụi trên người suýt chút nữa đã lảo đảo ngã sấp xuống, vẻ mặt không dám tin nhìn Cổ Lan Cốt, cái nồi này cũng muốn cậu gánh là sao chứ? Lão đại ném người ta xong còn muốn trách người ta à? Quả thực không có thiên lý!


Vẻ mặt Thư Thủy Thủy thực bất đắc dĩ, lại càng cưng chiều hơn: “Rồi rồi rồi, phù phù.” Nói xong thì cúi đầu thổi nhẹ lên tay Cổ Lan Cốt.


Hơi thở dịu nhẹ ấm áp làm ngón tay Cổ Lan Cốt hơi run khẽ, con ngươi sâu thẳm giống như ẩn chứa cả dãy ngân hà.


Thư Thủy Thủy thổi không bao lâu thì thanh giao ở bên cạnh cũng trừng mắt sáp tới, nghiêng đầu nhìn tay Cổ Lan Cốt, cái đầu thò tới, cố gắng phồng phá thổi vào tay Cổ Lan Cốt.


Đại Bạch vốn định tiến tới một bước thấy vậy thì dừng lại, lạnh lùng hừ một tiếng: “Yếu ớt!”


Ánh mắt Cổ Lan Cốt liếc nhìn Đại Bạch, cơ thể Đại Bạch cứng đờ những vẫn cứng rắn không chịu cúi đầu, lạnh lùng đối diện với Cổ Lan Cốt. Bầu không khí bên này ngọt ngán chết người, người xung quanh cảm thấy ê hết cả răng, không phải bọn họ tới đánh nhau à? Sao đột nhiên lại biến thành hiện trường phát cơm chó thế này? Hơn nữa một nhà bốn người hạnh phúc có thể làm người ta tức chết này là sao chứ?


[hết 98]


Bậc Thầy Xanh Hóa Hành Tinh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Bậc Thầy Xanh Hóa Hành Tinh Truyện Bậc Thầy Xanh Hóa Hành Tinh Story Chương 98
10.0/10 từ 39 lượt.
loading...