Bậc Thầy Xanh Hóa Hành Tinh
Chương 96
120@-
Bậc Thầy Xanh Hóa Hành Tinh
Chương 96: Thứ này tổn thương tóc
Lớn lên thì dễ thao tác hơn, Thư Thủy Thủy lôi một cuộn băng vải trong linh phủ ra, nói tới thì Thư Thủy Thủy từng định dùng vải này để may quần áo nhưng không thực thi, không ngờ bây giờ lại có đất dụng võ.
Thư Thủy Thủy thấy trên bàn vẫn còn đặt miếng băng keo cá nhân bị vứt bỏ kia, định đưa tay ném đi.
Thế nhưng động tác của Đại Bạch nhanh hơn một bước, nhặt lấy miếng băng keo kia, nắm chặt trong tay: “Để con mang đi bỏ.”
Thư Thủy Thủy ò một tiếng, đặt lực chú ý vào vết thương trên lòng bàn tay, vết thương dài khoảng một tấc, không thể do sánh với vết thương của thanh giao, Thư Thủy Thủy thổi nhẹ lòng bàn tay Đại Bạch: “Phù phù, không đau nữa.”
Đại Bạch chớp chớp mắt, tựa hồ muốn nói thứ thổi vào lòng bàn tay không phải linh lực, không có khả năng hết đau, nhưng không biết vì sao lại không thể nào mở miệng, chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu.
Đây là lần đầu tiên Thư Thủy Thủy quấn băng vải, cũng may từng là chuột tự may quần áo cho mìn, năng lực của Thư Thủy Thủy không tệ lắm, hai ba cái đã băng bó kỹ lưỡng, tuy cuối cùng không thể thắt thành nơ bướm nhưng cũng không tệ.
Đại Bạch lật tay xem tới xem lui: “Cám ơn cha, đã hết đau rồi.”
Thư Thủy Thủy xoa đầu Đại Bạch: “Đại Bạch Bạch, ngủ sớm một chút, ngủ ngon thì cơ thể mới cao lớn.”
Động tác của Đại Bạch có chút cứng ngắc, trải qua chín ngàn năm, rốt cuộc cũng một lần nữa nghe thấy âm thanh quen thuộc: “Người cũng ngủ sớm một chút đi, bên đó là giường của người.”
Theo hướng Đại Bạch chỉ, Thư Thủy Thủy nhìn thấy chiếc giường gỗ màu nâu đậm có lẫn chút đỏ nhạt, chiếc giường tinh xảo rộng rãi, chín ngàn năm cũng không thể lưu lại chút dấu vết nào, ngay cả rèm cửa sổ cũng không dính hạt bụi.
Sau khi nói chúc ngủ ngon, Thư Thủy Thủy và Đại Bạch đều tự chuẩn bị ngủ. Đại Bạch thu nhỏ thân mình chui vào trong vỏ quả phỉ, ngồi trên đống vụn giấy Tuyên Thành mềm mại, nhìn bàn tay được băng bó của mình, lộ ra nụ cười đạt được ước muốn.
Cười ngây ngô hồi lâu, Đại Bạch mới xòe tay còn lại, bên trong là miếng băng keo cá nhân đã bị thu nhỏ, miếng băng keo mini có hơi nhăn nhúm. Đại Bạch xem một hồi, sau đó giẫm lên giấy Tuyên Thành mềm mại đi tới góc phòng quả phỉ, nơi đó có đặt một chiếc hòm nhỏ màu đen.
Trên hòm còn có một chiếc khóa đồng đặc biệt có cảm giác nghi thức, Đại Bạch lấy ra một chiếc chìa khóa mở khóa, bên trong có rất nhiều món đồ, có một hòn đá nhỏ, một miếng tiêu bản hoa khô, còn có một miếng vỏ sò, một viên ngọc trai…
Phần lớn mấy thứ linh tinh này là do hai vị cha đã cho lúc Đại Bạch vẫn còn nhỏ, một phần là do thanh giao mang tới trong chín ngàn năm nay, tất nhiên còn có hai món đồ rất xinh đẹp, là Đại Bạch dành tặng cho hai người cha, chỉ là quá ngạo kiều nên thẹn thùng không mở miệng.
Đại Bạch cố gắng vuốt phẳng miếng băng keo bị nhăn, sau đó đặt vào trong một góc hòm, khép nắp lại, cài khóa, lúc này mới hài lòng gật đầu.
Đại Bạch quay trở lại trên đống giấy Tuyên Thành vụn, nằm bẹp xuống lăn lộn, vùi mình vào trong đống giấy Tuyên Thành coi như đã đắp chăn, nhắm mắt lại chìm vào mộng đẹp.
Phía sau bình phong, Thư Thủy Thủy cũng bò lên giường, thậm chí còn buông rèm che cửa sổ để có cảm giác nghi thức, màn cửa sổ mỏng như sương, thoạt nhìn đã biết không phải vật bình thường, Thư Thủy Thủy đưa tay sờ một chút, suy nghĩ độ khả khi khi dùng tấm rèm này may thành quần áo chống nắng cho Cốt Cốt.
Nghĩ tới chuyện làm đồ vật, Thư Thủy Thủy ngồi ngay ngắn, bắt đầu lấy đồ trong linh phủ ra ngoài, cuối cùng Thư Thủy Thủy tìm được một sợi dây cột tóc co dãn, vài miếng vải màu nâu, màu sắc và chất liệu đều gần giống với băng keo cá nhân.
Nương theo ánh nến ở đầu giường, Thư Thủy Thủy dự định làm vài món đồ, nhưng kim chỉ trước kia dùng rất thuận tay hiện giờ lại không dễ dàng chút nào, ngón tay không thể nào đút vừa lỗ kéo.
Không còn cách nào, Thư Thủy Thủy chỉ có thể biến thành hình thái chuột, cục nắm béo tròn ngồi trên giường, thuần thục cầm lấy cây kéo nhỏ cắt vải.
Phòng sách vào ban đêm rất yên tĩnh, tiếng gào rít bên ngoài tựa hồ cũng bị ngăn cản, ngọn đèn dầu ấm áp cung cấp sự ấm áp và an tâm.
Bên trong lớp rèm che, ánh nến chiếu rọi một bóng dáng nhỏ bé đang bận rộn. Bóng dáng nọ ngồi nghiêm túc cắt vải, cắt xong thì đứng dậy, giơ kim, giống như giơ kiếm bắt đầu khâu vá, móng vuốt nhỏ giẫm lên mặt vải, cố gắng rướng cao người, động tác thuần thục đến mức làm người ta nghĩ rằng may quần áo phải như vậy.
Chờ sau khi hoàn thành tác phẩm của mình, Thư Thủy Thủy mới phản ứng được lúc dùng kim khâu có thể hóa thành hình người, chỉ là làm chuột quen rồi, lúc làm người ngược lại không được thoải mái lắm.
Chuột nhỏ tỏ vẻ già dặn thở dài, sau đó vươn móng vuốt vỗ đầu mình: “Thủy Thủy đã là lão thú con rồi, chuột lão niên dễ quên cũng không sao.”
Tự an ủi chính mình xong, tâm trạng cũng cân bằng, Thư Thủy Thủy thu dọn đồ đạc trên giường, một lần nữa biến thành hình người. Vén rèm che, Thư Thủy Thủy nghiêng đầu nhìn về phía kệ sách đặt vỏ quả phỉ, bên đó rất yên tĩnh, chắc Đại Bạch đã ngủ rồi.
Thư Thủy Thủy rón rén bước xuống giường, cầm món đồ mình vừa làm xong ở bên cạnh vỏ quả phỉ trên kệ sách, sau đó lại rón rén quay trở lại giường.
Một lần nữa nằm xuống, lúc này Thư Thủy Thủy mới yên tâm nhắm mắt lại: “Cốt Cốt ngủ ngon.” Thư Thủy Thủy vẫn luôn nằm xuống là ngủ ngay, lúc này lại theo bản năng mơ hồ nói.
Trong căn phòng vắng, trong đầu Thư Thủy Thủy vang lên một âm thanh thật trầm: “Thủy Thủy ngủ ngon.”
Thư Thủy Thủy nhếch khóe môi, một giây sau đã nặng nề chìm vào giấc mơ, mà tiếng thì thầm vừa nãy giống như một giấc mộng đẹp.
Ngày hôm sau, Đại Bạch theo thói quen suốt chín ngàn năm nay tỉnh lại, vừa chui ra khỏi vỏ quả phỉ thì phát hiện bên cạnh có một thứ gì đó.
Là một sợi dây tròn, bên trên có treo một vật trang trí bằng vải, mà hình dạng của vật này chính là băng keo cá nhân, là hai miếng băng keo cá nhân đan chéo.
Đại Bạch đưa tay sờ một chút, nhận ra miếng băng keo này quả thực chỉ là vật trang trí đơn thuần, bởi vì chúng không có độ dính, nhưng sợi dây hình tròn kia thì rất có độ co dãn.
Lúc Đại Bạch tò mò nghiên cứu thì một giọng nói mang theo ý cười và sự cưng chiều vang lên: “Có thích không? Ta thấy con rất thích băng dán cá nhân nên mới làm món trang trí nhỏ này.”
Đại Bạch cố gắng xoay chuyển cơ thể cứng ngắc của mình, sau đó hơi ngẩng đầu: “Cũng được, là dây lưng ạ? Phải quấn hai vòng.”
Thư Thủy Thủy: “…” Không, không phải.
Nhìn cục nắm nhỏ tuy rất kiêu kỳ nhưng tay vẫn nắm chặt không chịu buông, ánh mắt Thư Thủy Thủy chuyển động: “Đây là vòng lắc eo.”
Cho dù đã xem qua rất nhiều sách, Đại Bạch cũng nghẹn ngang: “Vòng lắc eo là cái gì?” Sao tên lại quái dị như vậy?
Thư Thủy Thủy đưa tay tới tròng vòng lắc eo vào người Đại Bạch, sau đó bảo Đại Bạch bắt đầu lắc hông: “Vòng lắc eo là một loại dụng cụ tập thể dục, thông qua lắc eo để chuyển động nó, nào, thử xem…”
Đại Bạch: “…” Vốn muốn phun ra hai chữ hoang đường nhưng nhìn ánh mắt trong suốt của Thư Thủy Thủy, Đại Bạch chỉ đành nuốt trở xuống, bắt đầu cứng ngắc lắc eo.
Sau hai lần thất bại, Đại Bạch nhanh chóng nắm giữ bí quyết để lắc vòng. Ánh mắt Thư Thủy Thủy cong thành hình trăng khuyết, có kích động sau này biến về hình thái chuột cũng nên thử một phen. Có điều so với kích cỡ eo của Đại Bạch, cơ thể lông xù của Thư Thủy Thủy gần như lấp đầy chiếc vòng, đại khái là không thể nào lắc được.
Có điều cuối cùng Thư Thủy Thủy vẫn nhịn xuống, không chút keo kiệt khen ngợi: “Đại Bạch Bạch giỏi quá, là người lắc vòng đáng yêu nhất ta từng thấy.”
Đại Bạch dừng lại, tao nhã đứng trên kệ sách: “So với múa kiếm, cái này đơn giản hơn nhiều.”
Thư Thủy Thủy gật đầu: “Đại Bạch Bạch nói đúng, có điều chiếc vòng lắc eo này còn một công dụng nữa, chính là có thể thay thế ngọc trâm giữ tóc…”
Sau khi được Thư Thủy Thủy nghiêm túc giải thích cách dùng chính xác, Đại Bạch không chút nghi ngờ hóa thành hình người, hưởng thụ dịch vụ được Thư Thủy Thủy buộc tóc.
Thư Thủy Thủy nắm lấy bảy phần tóc, sau đó buộc lên cao như đuôi ngựa.
Thư Thủy Thủy lấy chiếc gương nhỏ ra đặt trước mặt Đại Bạch: “Sao hả?”
Đại Bạch nhìn mình và vật trang trí hình băng keo cá nhân trên đầu mình, lặng lẽ phun ra mấy chữ: “Thứ này hơi tổn thương tóc.”
Thư Thủy Thủy: “…” Nhân loại nói không sai, nuôi trẻ con thực khó.
Tuy ngoài miệng nói là tổn thương tóc nhưng Đại Bạch vẫn để tóc như vậy đi xuống lầu, bước chân rõ ràng nhanh hơn không ít.
Thư Thủy Thủy theo sát phía sau, trước khi xuống lầu ánh mắt vẫn còn lưu luyến nhìn tấm rèm cửa, có lẽ quần áo chống nắng của Cốt Cốt phải chờ một chút, tuy từ thông tin nắm giữ hiện giờ, mình có lẽ là Lê Mộng, cũng là Mạnh Mạch Ly, cũng chính là chủ nhân phòng sách này. Nhưng không có phần ký ức đó nên Thư Thủy Thủy vẫn cứ cảm thấy thiếu cảm giác hòa hợp.
Đi xuống lầu, Thư Thủy Thủy phát hiện Đại Bạch lắc lư trước chiếc chén của thanh giao, thanh giao đang nằm trong chén lúc lắc đuôi, không quá quan tâm tới Đại Bạch.
Còn Cổ Lan Ý thì Thư Thủy Thủy thực sự khâm phục, Cổ Lan Ý vẫn còn đang đọc sách, ngay cả tư thế cũng không thay đổi: “Người anh em, cậu dậy sớm vậy?”
Cổ Lan Ý ừ một tiếng, sau đó mờ mịt ngẩng đầu: “Sớm? Sáng rồi hả?”
Thư Thủy Thủy: “…” Không có cách nào hiểu được suy nghĩ của người thức đêm, là vì giường không mềm hay cảm giác ngủ không ngon?
Cổ Lan Ý nhìn ra ngoài cửa sổ một chút, quả nhiên có tia nắng sớm lành lạnh chiếu rọi vào.
Đại Bạch phất tay dập tắt ánh nến trong phòng, độ ấm của nến không thể xua tan được ý lạnh. Tiếng kêu gào trong đêm ở bên ngoài phòng sách đã biến mất khi nắng sớm chiếu rọi, thành trì khôi phục yên tĩnh.
Cổ Lan Ý xoay xoay cần cổ cứng ngắc, thậm chí có chút chưa thỏa mãn nói: “Sao nhanh vậy đã sáng rồi? Tôi chỉ mới xem xong một kệ.”
Đại Bạch bất ngờ liếc nhìn Cổ Lan Ý, có điều rất nhanh sau đó đã ném chuyện này ra sau đầu. Cổ Lan Ý quả thực nghiện sách như mạng, hoặc là thích nghiên cứu văn hóa, văn minh, lịch sử, chữ viết mới lạ…
Nếu không phải trước đây đã quen biết Tạ Phong, có lẽ Thư Thủy Thủy không nhất định có thể hiểu được Cổ Lan Ý: “Xem cả đêm có phát hiện gì không?”
Cổ Lan Ý ngáp một cái, dù sao cả đêm đều ở trong trạng thái dùng não cao độ, không mệt mỏi là chuyện không có khả năng, hơn nữa máy mô phỏng vốn đã là thiết bị tiêu hao tinh thần lực: “Thời không này gọi là đại lục Hoàn Tinh, là một thế giới tiến hóa sử dụng loại năng lượng tên là linh lực, từ con người tới sinh vật của thế giới này đều có thể hấp thu loại năng lượng này, dùng nó để cường hóa chính mình, căn cứ theo mức độ hấp thu khác nhau sẽ phân chia cấp bậc chặt chẽ.”
“Không chỉ sinh vật, địa vực cũng có phân chia, căn cứ theo phương thức tấn công khác nhau, mỗi thế lực cũng có khu vực sinh hoạt của người bình thường, có cảm giác đó là một thế giới thần kỳ, thậm chí trong ghi chép, khi thực lực mạnh mẽ tới một trình độ nhất định thì có thể bay ra khỏi hành tinh mà không cần dùng tới thiết bị phi hành…”
Đối với những vấn đề mình có hứng thú, Cổ Lan Ý vẫn luôn huyên thuyên không ngừng nghỉ. Đột nhiên Cổ Lan Ý hiểu được vì sao Cổ Lan Ý nổi tiếng trong không gian mô phỏng như vậy, phần lớn phó bản của máy mô phỏng đều thuộc về các nền văn minh xa lạ, những nền văn minh này tuy khá tương tự thiên hà Thương Hải nhưng dù sao cũng là sai một ly đi nghìn dặm.
Trong những lúc thế này, có được năng lực tìm hiểu và học tập mạnh mẽ là rất quan trọng, có thể tìm hiểu nền văn minh của phó bản thì có tỷ lệ tìm được mục tiêu nhiệm vụ nhanh hơn, thậm chí phát hiện phần thưởng của phó bản.
Nghe một hồi, Thư Thủy Thủy giơ ngón cái với Cổ Lan Ý: “Thực lợi hại.” Sách ở nơi này đều là chữ phồn thể, hơn nữa còn ghi chép theo phương thức cổ văn, thoạt nhìn rất tối nghĩa, khó hiểu. Cổ Lan Ý không chỉ tìm hiểu cả đêm, thậm chí còn nắm được kiến thức cơ bản về thế giới này.
Căn cứ theo ghi chép trong sách, ban đầu mảnh đại lục Hoàn Tinh này có linh lực dồi dào, thịnh vượng phồn vinh, thậm chí có rất nhiều thần thú có huyết mạch thượng cổ. Tuy phi thăng khó khăn nhưng không phải không có.
Nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, cho dù là thú hay người hay linh, tất cả đều không thể độ kiếp phi thăng, mọi sự sống đều phải đối mặt với số phận bị vây khốn ở đại lục Hoàn Tinh.
Trong tình huống như vậy tự nhiên có vô số người tìm kiếm phương thức tự cứu. Nhưng cuối cùng tự cứu không thành công, ngược lại không biết vì sao lại dẫn tới linh lực mất đi, tử khí lan tràn.
Cứ vậy tai họa tận thế ập xuống, đại lục chìm vào hỗn loạn.
Cố tình vào lúc này, thần thú thanh long mạnh mẽ nhất trong truyền thuyết dự định rời khỏi nơi này, bỏ mặc tai họa ở đại lục.
Có người suy đoán thần thú thanh long đã tìm được phương pháp phi thăng, cũng có người nói thanh long vô tình vô nghĩa, không tim không phổi, trong lúc tuyệt vọng có người còn nguyền rủa thanh long vĩnh viễn bị vây khốn ở đại lục Hoàn Tinh…
Trong thời kỳ nhạy cảm đó, mọi người cần có một phương phức phát tiết để giảm bớt tuyệt vọng và bất lực.
Đại lục vốn hỗn loạn diễn ra một lần bao vây diệt trừ, yêu cầu thanh long giao ra bí mật phi thăng.
Kết cục của trận diệt trừ đó không được ghi chép trong sử sách, có lẽ sau khi thanh long bị vây quét thì không còn viết sách nữa, vì thế trong phòng sách cũng không có tin tức về những chuyện sau đó.
“Đây chỉ là nội dung trong kệ sách này, quả thực làm người ta rung động, tuy trình bày rất đơn giản nhưng lại làm người ta thấy được cả một thế giới.” Cổ Lan Ý xúc động nói.
Cuối cùng thanh long thế nào? Thật ra không cần ghi chép, từ bầu không khí tử khí âm trầm ở thế giới này đã có được đáp án, người bao vây diệt trừ thanh long đã thất bại, hoặc là vốn không tồn tại phương pháp phi thăng nào cả.
“Thế giới này thật sự không thể phi thăng à?”
Đại Bạch gật đầu: “Lúc bảy ngàn năm ta đã đạt tới Bán Thần, từ đó không còn tiếp tục thăng tiến, ngoại trừ thanh giao. Năm đó cũng không phải không có lý do mà nhiều người nghi ngờ thanh long có phương pháp phi thăng.”
Thanh giao đột nhiên bị điểm danh, nó bay ra khỏi chén, đảo một vòng quanh người Thư Thủy Thủy.
“Nếu Cốt Cốt là thanh long Lam Cốt, anh ấy nhất định sẽ không giấu giếm phương pháp phi thăng mà tự mình rời đi như vậy.” Thư Thủy Thủy không chút nghĩ ngợi nói.
Đại Bạch nhìn Thư Thủy Thủy, ánh mắt phức tạp: “Năm đó cha Lam cũng nói như vậy.”
“Sao cơ?” Thư Thủy Thủy không hiểu.
“Năm đó lúc Lam Cốt rời đi cũng nói về cha như vậy, dù sao thì cha chính là người rời khỏi đại lục Hoàn Tinh đầu tiên. Không phải không có người nghi ngờ cha, tuy nhiên đều bị Lam Cốt phản bác, đó cũng là nguyên nhân vì sao sau này Lam Cốt bị người đời bao vây diệt trừ.” Đại Bạch giải thích.
Nghe thấy Lam Cốt bị người đời bao vây diệt trừ, Thư Thủy Thủy cảm thấy trái tim mình đau xót: “Đại Bạch, năm đó trước khi đi ta có nói gì không?”
Đại Bạch bị khơi lại ký ức không vui, hừ lạnh nói: “Còn có thể nói cái gì, nói con hãy chờ người, người sẽ về nhanh thôi.”
“Trước khi ta rời đi có hành động gì kỳ lạ không?” Thư Thủy Thủy không tin mình lại rời đi mà không hề có dự báo nào như vậy, nhất là khi đại lục xuất hiện dấu hiệu tai họa tận thế.
“Có nói, Lam Cốt cũng từng hỏi con. Trước khi rời đi người từng ngủ một khoảng thời gian rất dài, sau khi tỉnh lại đã nói tám chữ: thế giới song sinh, đại lục Hoàn Thần.”
“Thế giới song sinh, đại lục Hoàn Thần? Nghe giống như một đại lục tu chân.” Thư Thủy Thủy không có ký ức, không có cách nào biết được khi đó Mạnh Mạch Ly rốt cuộc đã biết được chuyện gì.
Đại Bạch gật đầu: “Con và cha Lam cũng nghĩ như vậy, chỉ là bọn con không biết người thông qua phương pháp gì để rời khỏi Hoàn Tiunh, chỉ có thể suy đoán tai họa tận thế ở đại lục Hoàn Tinh có liên quan tới đại lục song sinh, cha Lam suy đoán người đã tới đại lục Hoàn Thần kia nên muốn đi tìm người, sau đó… giống như trong sách viết, sau lần bao vây diệt trừ kia thì không ai biết cha Lam đã đi đâu, mà thế giới này cũng chậm rãi tiến về hướng hủy diệt.”
Nếu là người bình thường, lúc này chỉ sợ đã mắc kẹt trong vòng nhân quả luẩn quẩn phức tạp kiếp trước kiếp này, nhưng Thư Thủy Thủy là một con chuột đơn giản, một con chuột sóc chỉ muốn ngủ thật ngon và sống thật tốt mỗi ngày.
Chuyện chín ngàn năm trước, Thư Thủy Thủy không có chút trí nhớ nào tự nhiên nghĩ mãi mà vẫn không rõ: “Bỏ đi, chúng ta chuẩn bị đi thôi, đi tìm Cốt Cốt.”
“Sao không gọi là Lam Lam nữa?” Đại Bạch khó hiểu hỏi.
Thư Thủy Thủy kịp phản ứng, chờ đến khi gặp Cổ Lan Cốt thì phải làm sao giới thiệu con trai mọt sách đây? Về phần vì sao không gọi là Lam Lam, bởi vì đối với Thư Thủy Thủy, kiếp trước gì đó không thể nào sánh bằng Cốt Cốt hiện tại, nghiêm túc đối đãi với mỗi kiếp mới không uổng phí đã quen biết nhau. Cốt Cốt là Cốt Cốt, Thủy Thủy là Thủy Thủy, chứ không phải là Mạnh Mạch Ly và Lam Cốt.
Bởi vì phải chuẩn bị rời đi, Đại Bạch lên lầu chuẩn bị hành lý, đối với Đại Bạch chưa từng đi xa nhà, lần xuất hành này rất trịnh trọng, ít nhất phải mang theo bất động sản của mình.
Thanh giao thì tự tại hơn nhiều, chỉ cần mang theo chính mình là được, thừa dịp Đại Bạch lên lầu thu dọn đồ đạc nó tranh thủ nhìn chính mình trong gương, xác nhận băng keo trên đầu vẫn hoàn hảo không bị tổn hại.
Cổ Lan Ý tha thiết chạy tới bên cạnh Thư Thủy Thủy: “Người anh em à, mặc dù không hiểu hết được toàn bộ mọi chuyện đã xảy ra nhưng có vẻ cậu chính là chủ nhân phòng sách này, vì thế cậu có thể mang theo hết số sách này không? Không phải cậu vung tay một cái là có thể thu hết đống sừng rồng à? Số sách này chắc cũng chỉ là chuyện nhỏ nhỉ? Dù sao thế giới này cũng sẽ hủy diệt, để số sách này ở lại đây cũng lãng phí, không bằng mang đi có lẽ sẽ phát huy giá trị.”
Thư Thủy Thủy nhìn Cổ Lan Ý: “Thế giới này vẫn chưa hủy diệt, còn có kết giới mà chúng ta dịch chuyển tới lúc đầu, có phòng sách, có Đại Bạch, có bé nhõng nhẽo nữa.”
Cổ Lan Ý sửng sốt, dù sao trước khi bọn họ tham gia phó bản tập thể đã được thông báo đây là một kỷ nguyên diệt vong. Mặc dù thế giới này khác với trước kia nhưng tóm lại vẫn là ngày diệt vong không sai, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Thư Thủy Thủy, Cổ Lan Ý lại không thể phản đối: “Vậy không phải những số sách này sẽ mai một vĩnh viễn à?”
Vừa vặn lúc này Đại Bạch từ trên lầu đi xuống nói: “Người có thể mang số sách này đi, để lại đây quả thực rất lãng phí, con đã xem hết rồi, hơn nữa chúng vốn là của người, phòng sách cũng là của người.”
Mặc dù Đại Bạch nói vậy, nhưng sau khi suy tư Thư Thủy Thủy nói: “Bé ngoài ý muốn, cậu có thể chọn một quyển sách để mang đi.”
Ánh mắt Cổ Lan Ý sáng ngời, sau đó lại có chút mất mát: “Chỉ có thể mang một quyển thôi à?”
Thư Thủy Thủy gật đầu: “Chỉ được một quyển thôi.”
Cổ Lan Ý nhanh chóng xốc lại tinh thần, dù sao số sách này cũng không phải của mình, có được một quyển là tốt lắm rồi. Cuối cùng Cổ Lan Ý do dự thật lâu, chọn một quyển có nội dung về trận pháp, quyển này hôm qua cậu đã xem qua rồi, chỉ là quá thâm sâu phức tạp nên xem không hiểu, chỉ hiểu đại khái là thông qua những phương pháp này có thể giải mã được tất cả những chữ viết không biết, nghe có vẻ không có khả năng nhưng Cổ Lan Ý thích nhất là khiêu chiến những thứ mình không biết: “Tôi chọn xong rồi… không phải chứ, người anh em chỉ mang mấy quyển này thôi à?”
Cổ Lan Ý quay đầu lại, phát hiện Thư Thủy Thủy cũng chọn vài quyển sách, nhưng chỉ là vài quyển, không có ý định đụng tới cả phòng sách to lớn này, quả thực quá phung phí của trời.
Thư Thủy Thủy bỏ vài quyển sách kia vào linh phủ, sau đó chuẩn bị xuất phát: “Mấy quyển này đủ rồi.” Khăn tắm một quyển, Tiểu Ca Ca một quyển, Tiểu Phương Phương một quyển, bụng nhỏ một quyển, Tiểu Phong Phong một quyển…
Hiển nhiên Thư Thủy Thủy chọn cho mỗi người một quyển.
Đại Bạch bước ra khỏi phòng sách nói: “Thật ra người có thể mang cả phòng sách đi, không gian chứa đồ của người có thể chứa đủ.”
Thư Thủy Thủy lắc đầu, không nói gì. Có thể nói gì đây? Nói căn cứ theo suy đoán của cậu, sau khi phó bản kết thúc cậu và Cổ Lan Cốt sẽ rời đi, mà Đại Bạch và thanh giao có lẽ vẫn phải ở lại nơi này. Nếu mang phòng sách đi thì tương đương có được một bảo tàng khổng lồ, nhưng không có phòng sách thì Đại Bạch phải ở đâu đây?
Đột nhiên Thư Thủy Thủy dừng bước, quay đầu sang nói với Đại Bạch và thanh giao: “Nếu ta nói ta sẽ trở về nhanh thôi, các con còn tin ta không?”
Thanh giao không chút suy nghĩ gật đầu, Đại Bạch có hơi xù lông, chỉ là Đại Bạch thông minh nhanh chóng thông suốt gì đó, cuối cùng chỉ hừ một tiếng: “Miễn cưỡng tin người thêm một lần.”
Nói xong, Đại Bạch quay đầu qua một bên.
Thư Thủy Thủy bước qua, thấy rõ ánh nước trong mắt Đại Bạch, cậu đưa tay sờ đầu Đại Bạch: “Đại Bạch ngoan, không khóc.”
Đại Bạch lại quay đầu đi: “Nói đùa, người chín ngàn tuổi sớm đã không còn nước mắt rồi, chúng ta còn chưa đi à?”
Thư Thủy Thủy cười cười: “Đi, bây giờ đi nè.” Hiện giờ đã có nhẫn, thời gian sẽ không còn là vấn đề, sau khi phó bản kết thúc, cậu nhất định sẽ quay trở lại đây.
So với cưỡi thanh giao, Cổ Lan Ý lại càng thích ngồi trên quyển sách hơn, trước khi leo lên sách, đột nhiên Cổ Lan Ý hỏi Đại Bạch: “Người anh em, cậu có giấy phép lái xe không?”
Đại Bạch lạnh lùng liếc nhìn Cổ Lan Ý: “Đó là thứ gì?”
Cổ Lan Ý: “…” Cảm giác khủng hoảng khi cưỡi rồng trước đó lại quay trở lại rồi.
Thư Thủy Thủy trấn an vỗ vai Cổ Lan Ý: “Nếu cậu thích tôi có thể vẽ cho cậu một cái.”
Mặc dù khá lo lắng nhưng khi chân chính bước lên sách, Cổ Lan Ý thức cả đêm liền lăn ra ngủ. Cứ cách một khoảng thời gian Đại Bạch lại quay đầu lại liếc nhìn một cái, tựa hồ sợ Cổ Lan Ý ngủ say tới ch** n**c miếng, dáng vẻ của Đại Bạch giống như sẵn sàng ném Cổ Lan Ý xuống đất bất cứ lúc nào.
[hết 96]
Lớn lên thì dễ thao tác hơn, Thư Thủy Thủy lôi một cuộn băng vải trong linh phủ ra, nói tới thì Thư Thủy Thủy từng định dùng vải này để may quần áo nhưng không thực thi, không ngờ bây giờ lại có đất dụng võ.
Thư Thủy Thủy thấy trên bàn vẫn còn đặt miếng băng keo cá nhân bị vứt bỏ kia, định đưa tay ném đi.
Thế nhưng động tác của Đại Bạch nhanh hơn một bước, nhặt lấy miếng băng keo kia, nắm chặt trong tay: “Để con mang đi bỏ.”
Thư Thủy Thủy ò một tiếng, đặt lực chú ý vào vết thương trên lòng bàn tay, vết thương dài khoảng một tấc, không thể do sánh với vết thương của thanh giao, Thư Thủy Thủy thổi nhẹ lòng bàn tay Đại Bạch: “Phù phù, không đau nữa.”
Đại Bạch chớp chớp mắt, tựa hồ muốn nói thứ thổi vào lòng bàn tay không phải linh lực, không có khả năng hết đau, nhưng không biết vì sao lại không thể nào mở miệng, chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu.
Đây là lần đầu tiên Thư Thủy Thủy quấn băng vải, cũng may từng là chuột tự may quần áo cho mìn, năng lực của Thư Thủy Thủy không tệ lắm, hai ba cái đã băng bó kỹ lưỡng, tuy cuối cùng không thể thắt thành nơ bướm nhưng cũng không tệ.
Đại Bạch lật tay xem tới xem lui: “Cám ơn cha, đã hết đau rồi.”
Thư Thủy Thủy xoa đầu Đại Bạch: “Đại Bạch Bạch, ngủ sớm một chút, ngủ ngon thì cơ thể mới cao lớn.”
Động tác của Đại Bạch có chút cứng ngắc, trải qua chín ngàn năm, rốt cuộc cũng một lần nữa nghe thấy âm thanh quen thuộc: “Người cũng ngủ sớm một chút đi, bên đó là giường của người.”
Theo hướng Đại Bạch chỉ, Thư Thủy Thủy nhìn thấy chiếc giường gỗ màu nâu đậm có lẫn chút đỏ nhạt, chiếc giường tinh xảo rộng rãi, chín ngàn năm cũng không thể lưu lại chút dấu vết nào, ngay cả rèm cửa sổ cũng không dính hạt bụi.
Sau khi nói chúc ngủ ngon, Thư Thủy Thủy và Đại Bạch đều tự chuẩn bị ngủ. Đại Bạch thu nhỏ thân mình chui vào trong vỏ quả phỉ, ngồi trên đống vụn giấy Tuyên Thành mềm mại, nhìn bàn tay được băng bó của mình, lộ ra nụ cười đạt được ước muốn.
Cười ngây ngô hồi lâu, Đại Bạch mới xòe tay còn lại, bên trong là miếng băng keo cá nhân đã bị thu nhỏ, miếng băng keo mini có hơi nhăn nhúm. Đại Bạch xem một hồi, sau đó giẫm lên giấy Tuyên Thành mềm mại đi tới góc phòng quả phỉ, nơi đó có đặt một chiếc hòm nhỏ màu đen.
Trên hòm còn có một chiếc khóa đồng đặc biệt có cảm giác nghi thức, Đại Bạch lấy ra một chiếc chìa khóa mở khóa, bên trong có rất nhiều món đồ, có một hòn đá nhỏ, một miếng tiêu bản hoa khô, còn có một miếng vỏ sò, một viên ngọc trai…
Phần lớn mấy thứ linh tinh này là do hai vị cha đã cho lúc Đại Bạch vẫn còn nhỏ, một phần là do thanh giao mang tới trong chín ngàn năm nay, tất nhiên còn có hai món đồ rất xinh đẹp, là Đại Bạch dành tặng cho hai người cha, chỉ là quá ngạo kiều nên thẹn thùng không mở miệng.
Đại Bạch cố gắng vuốt phẳng miếng băng keo bị nhăn, sau đó đặt vào trong một góc hòm, khép nắp lại, cài khóa, lúc này mới hài lòng gật đầu.
Đại Bạch quay trở lại trên đống giấy Tuyên Thành vụn, nằm bẹp xuống lăn lộn, vùi mình vào trong đống giấy Tuyên Thành coi như đã đắp chăn, nhắm mắt lại chìm vào mộng đẹp.
Phía sau bình phong, Thư Thủy Thủy cũng bò lên giường, thậm chí còn buông rèm che cửa sổ để có cảm giác nghi thức, màn cửa sổ mỏng như sương, thoạt nhìn đã biết không phải vật bình thường, Thư Thủy Thủy đưa tay sờ một chút, suy nghĩ độ khả khi khi dùng tấm rèm này may thành quần áo chống nắng cho Cốt Cốt.
Nghĩ tới chuyện làm đồ vật, Thư Thủy Thủy ngồi ngay ngắn, bắt đầu lấy đồ trong linh phủ ra ngoài, cuối cùng Thư Thủy Thủy tìm được một sợi dây cột tóc co dãn, vài miếng vải màu nâu, màu sắc và chất liệu đều gần giống với băng keo cá nhân.
Nương theo ánh nến ở đầu giường, Thư Thủy Thủy dự định làm vài món đồ, nhưng kim chỉ trước kia dùng rất thuận tay hiện giờ lại không dễ dàng chút nào, ngón tay không thể nào đút vừa lỗ kéo.
Không còn cách nào, Thư Thủy Thủy chỉ có thể biến thành hình thái chuột, cục nắm béo tròn ngồi trên giường, thuần thục cầm lấy cây kéo nhỏ cắt vải.
Phòng sách vào ban đêm rất yên tĩnh, tiếng gào rít bên ngoài tựa hồ cũng bị ngăn cản, ngọn đèn dầu ấm áp cung cấp sự ấm áp và an tâm.
Bên trong lớp rèm che, ánh nến chiếu rọi một bóng dáng nhỏ bé đang bận rộn. Bóng dáng nọ ngồi nghiêm túc cắt vải, cắt xong thì đứng dậy, giơ kim, giống như giơ kiếm bắt đầu khâu vá, móng vuốt nhỏ giẫm lên mặt vải, cố gắng rướng cao người, động tác thuần thục đến mức làm người ta nghĩ rằng may quần áo phải như vậy.
Chờ sau khi hoàn thành tác phẩm của mình, Thư Thủy Thủy mới phản ứng được lúc dùng kim khâu có thể hóa thành hình người, chỉ là làm chuột quen rồi, lúc làm người ngược lại không được thoải mái lắm.
Chuột nhỏ tỏ vẻ già dặn thở dài, sau đó vươn móng vuốt vỗ đầu mình: “Thủy Thủy đã là lão thú con rồi, chuột lão niên dễ quên cũng không sao.”
Tự an ủi chính mình xong, tâm trạng cũng cân bằng, Thư Thủy Thủy thu dọn đồ đạc trên giường, một lần nữa biến thành hình người. Vén rèm che, Thư Thủy Thủy nghiêng đầu nhìn về phía kệ sách đặt vỏ quả phỉ, bên đó rất yên tĩnh, chắc Đại Bạch đã ngủ rồi.
Thư Thủy Thủy rón rén bước xuống giường, cầm món đồ mình vừa làm xong ở bên cạnh vỏ quả phỉ trên kệ sách, sau đó lại rón rén quay trở lại giường.
Một lần nữa nằm xuống, lúc này Thư Thủy Thủy mới yên tâm nhắm mắt lại: “Cốt Cốt ngủ ngon.” Thư Thủy Thủy vẫn luôn nằm xuống là ngủ ngay, lúc này lại theo bản năng mơ hồ nói.
Trong căn phòng vắng, trong đầu Thư Thủy Thủy vang lên một âm thanh thật trầm: “Thủy Thủy ngủ ngon.”
Thư Thủy Thủy nhếch khóe môi, một giây sau đã nặng nề chìm vào giấc mơ, mà tiếng thì thầm vừa nãy giống như một giấc mộng đẹp.
Ngày hôm sau, Đại Bạch theo thói quen suốt chín ngàn năm nay tỉnh lại, vừa chui ra khỏi vỏ quả phỉ thì phát hiện bên cạnh có một thứ gì đó.
Là một sợi dây tròn, bên trên có treo một vật trang trí bằng vải, mà hình dạng của vật này chính là băng keo cá nhân, là hai miếng băng keo cá nhân đan chéo.
Đại Bạch đưa tay sờ một chút, nhận ra miếng băng keo này quả thực chỉ là vật trang trí đơn thuần, bởi vì chúng không có độ dính, nhưng sợi dây hình tròn kia thì rất có độ co dãn.
Lúc Đại Bạch tò mò nghiên cứu thì một giọng nói mang theo ý cười và sự cưng chiều vang lên: “Có thích không? Ta thấy con rất thích băng dán cá nhân nên mới làm món trang trí nhỏ này.”
Đại Bạch cố gắng xoay chuyển cơ thể cứng ngắc của mình, sau đó hơi ngẩng đầu: “Cũng được, là dây lưng ạ? Phải quấn hai vòng.”
Thư Thủy Thủy: “…” Không, không phải.
Nhìn cục nắm nhỏ tuy rất kiêu kỳ nhưng tay vẫn nắm chặt không chịu buông, ánh mắt Thư Thủy Thủy chuyển động: “Đây là vòng lắc eo.”
Cho dù đã xem qua rất nhiều sách, Đại Bạch cũng nghẹn ngang: “Vòng lắc eo là cái gì?” Sao tên lại quái dị như vậy?
Thư Thủy Thủy đưa tay tới tròng vòng lắc eo vào người Đại Bạch, sau đó bảo Đại Bạch bắt đầu lắc hông: “Vòng lắc eo là một loại dụng cụ tập thể dục, thông qua lắc eo để chuyển động nó, nào, thử xem…”
Đại Bạch: “…” Vốn muốn phun ra hai chữ hoang đường nhưng nhìn ánh mắt trong suốt của Thư Thủy Thủy, Đại Bạch chỉ đành nuốt trở xuống, bắt đầu cứng ngắc lắc eo.
Sau hai lần thất bại, Đại Bạch nhanh chóng nắm giữ bí quyết để lắc vòng. Ánh mắt Thư Thủy Thủy cong thành hình trăng khuyết, có kích động sau này biến về hình thái chuột cũng nên thử một phen. Có điều so với kích cỡ eo của Đại Bạch, cơ thể lông xù của Thư Thủy Thủy gần như lấp đầy chiếc vòng, đại khái là không thể nào lắc được.
Có điều cuối cùng Thư Thủy Thủy vẫn nhịn xuống, không chút keo kiệt khen ngợi: “Đại Bạch Bạch giỏi quá, là người lắc vòng đáng yêu nhất ta từng thấy.”
Đại Bạch dừng lại, tao nhã đứng trên kệ sách: “So với múa kiếm, cái này đơn giản hơn nhiều.”
Thư Thủy Thủy gật đầu: “Đại Bạch Bạch nói đúng, có điều chiếc vòng lắc eo này còn một công dụng nữa, chính là có thể thay thế ngọc trâm giữ tóc…”
Sau khi được Thư Thủy Thủy nghiêm túc giải thích cách dùng chính xác, Đại Bạch không chút nghi ngờ hóa thành hình người, hưởng thụ dịch vụ được Thư Thủy Thủy buộc tóc.
Thư Thủy Thủy nắm lấy bảy phần tóc, sau đó buộc lên cao như đuôi ngựa.
Thư Thủy Thủy lấy chiếc gương nhỏ ra đặt trước mặt Đại Bạch: “Sao hả?”
Đại Bạch nhìn mình và vật trang trí hình băng keo cá nhân trên đầu mình, lặng lẽ phun ra mấy chữ: “Thứ này hơi tổn thương tóc.”
Thư Thủy Thủy: “…” Nhân loại nói không sai, nuôi trẻ con thực khó.
Tuy ngoài miệng nói là tổn thương tóc nhưng Đại Bạch vẫn để tóc như vậy đi xuống lầu, bước chân rõ ràng nhanh hơn không ít.
Thư Thủy Thủy theo sát phía sau, trước khi xuống lầu ánh mắt vẫn còn lưu luyến nhìn tấm rèm cửa, có lẽ quần áo chống nắng của Cốt Cốt phải chờ một chút, tuy từ thông tin nắm giữ hiện giờ, mình có lẽ là Lê Mộng, cũng là Mạnh Mạch Ly, cũng chính là chủ nhân phòng sách này. Nhưng không có phần ký ức đó nên Thư Thủy Thủy vẫn cứ cảm thấy thiếu cảm giác hòa hợp.
Đi xuống lầu, Thư Thủy Thủy phát hiện Đại Bạch lắc lư trước chiếc chén của thanh giao, thanh giao đang nằm trong chén lúc lắc đuôi, không quá quan tâm tới Đại Bạch.
Còn Cổ Lan Ý thì Thư Thủy Thủy thực sự khâm phục, Cổ Lan Ý vẫn còn đang đọc sách, ngay cả tư thế cũng không thay đổi: “Người anh em, cậu dậy sớm vậy?”
Cổ Lan Ý ừ một tiếng, sau đó mờ mịt ngẩng đầu: “Sớm? Sáng rồi hả?”
Thư Thủy Thủy: “…” Không có cách nào hiểu được suy nghĩ của người thức đêm, là vì giường không mềm hay cảm giác ngủ không ngon?
Cổ Lan Ý nhìn ra ngoài cửa sổ một chút, quả nhiên có tia nắng sớm lành lạnh chiếu rọi vào.
Đại Bạch phất tay dập tắt ánh nến trong phòng, độ ấm của nến không thể xua tan được ý lạnh. Tiếng kêu gào trong đêm ở bên ngoài phòng sách đã biến mất khi nắng sớm chiếu rọi, thành trì khôi phục yên tĩnh.
Cổ Lan Ý xoay xoay cần cổ cứng ngắc, thậm chí có chút chưa thỏa mãn nói: “Sao nhanh vậy đã sáng rồi? Tôi chỉ mới xem xong một kệ.”
Đại Bạch bất ngờ liếc nhìn Cổ Lan Ý, có điều rất nhanh sau đó đã ném chuyện này ra sau đầu. Cổ Lan Ý quả thực nghiện sách như mạng, hoặc là thích nghiên cứu văn hóa, văn minh, lịch sử, chữ viết mới lạ…
Nếu không phải trước đây đã quen biết Tạ Phong, có lẽ Thư Thủy Thủy không nhất định có thể hiểu được Cổ Lan Ý: “Xem cả đêm có phát hiện gì không?”
Cổ Lan Ý ngáp một cái, dù sao cả đêm đều ở trong trạng thái dùng não cao độ, không mệt mỏi là chuyện không có khả năng, hơn nữa máy mô phỏng vốn đã là thiết bị tiêu hao tinh thần lực: “Thời không này gọi là đại lục Hoàn Tinh, là một thế giới tiến hóa sử dụng loại năng lượng tên là linh lực, từ con người tới sinh vật của thế giới này đều có thể hấp thu loại năng lượng này, dùng nó để cường hóa chính mình, căn cứ theo mức độ hấp thu khác nhau sẽ phân chia cấp bậc chặt chẽ.”
“Không chỉ sinh vật, địa vực cũng có phân chia, căn cứ theo phương thức tấn công khác nhau, mỗi thế lực cũng có khu vực sinh hoạt của người bình thường, có cảm giác đó là một thế giới thần kỳ, thậm chí trong ghi chép, khi thực lực mạnh mẽ tới một trình độ nhất định thì có thể bay ra khỏi hành tinh mà không cần dùng tới thiết bị phi hành…”
Đối với những vấn đề mình có hứng thú, Cổ Lan Ý vẫn luôn huyên thuyên không ngừng nghỉ. Đột nhiên Cổ Lan Ý hiểu được vì sao Cổ Lan Ý nổi tiếng trong không gian mô phỏng như vậy, phần lớn phó bản của máy mô phỏng đều thuộc về các nền văn minh xa lạ, những nền văn minh này tuy khá tương tự thiên hà Thương Hải nhưng dù sao cũng là sai một ly đi nghìn dặm.
Trong những lúc thế này, có được năng lực tìm hiểu và học tập mạnh mẽ là rất quan trọng, có thể tìm hiểu nền văn minh của phó bản thì có tỷ lệ tìm được mục tiêu nhiệm vụ nhanh hơn, thậm chí phát hiện phần thưởng của phó bản.
Nghe một hồi, Thư Thủy Thủy giơ ngón cái với Cổ Lan Ý: “Thực lợi hại.” Sách ở nơi này đều là chữ phồn thể, hơn nữa còn ghi chép theo phương thức cổ văn, thoạt nhìn rất tối nghĩa, khó hiểu. Cổ Lan Ý không chỉ tìm hiểu cả đêm, thậm chí còn nắm được kiến thức cơ bản về thế giới này.
Căn cứ theo ghi chép trong sách, ban đầu mảnh đại lục Hoàn Tinh này có linh lực dồi dào, thịnh vượng phồn vinh, thậm chí có rất nhiều thần thú có huyết mạch thượng cổ. Tuy phi thăng khó khăn nhưng không phải không có.
Nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, cho dù là thú hay người hay linh, tất cả đều không thể độ kiếp phi thăng, mọi sự sống đều phải đối mặt với số phận bị vây khốn ở đại lục Hoàn Tinh.
Trong tình huống như vậy tự nhiên có vô số người tìm kiếm phương thức tự cứu. Nhưng cuối cùng tự cứu không thành công, ngược lại không biết vì sao lại dẫn tới linh lực mất đi, tử khí lan tràn.
Cứ vậy tai họa tận thế ập xuống, đại lục chìm vào hỗn loạn.
Cố tình vào lúc này, thần thú thanh long mạnh mẽ nhất trong truyền thuyết dự định rời khỏi nơi này, bỏ mặc tai họa ở đại lục.
Có người suy đoán thần thú thanh long đã tìm được phương pháp phi thăng, cũng có người nói thanh long vô tình vô nghĩa, không tim không phổi, trong lúc tuyệt vọng có người còn nguyền rủa thanh long vĩnh viễn bị vây khốn ở đại lục Hoàn Tinh…
Trong thời kỳ nhạy cảm đó, mọi người cần có một phương phức phát tiết để giảm bớt tuyệt vọng và bất lực.
Đại lục vốn hỗn loạn diễn ra một lần bao vây diệt trừ, yêu cầu thanh long giao ra bí mật phi thăng.
Kết cục của trận diệt trừ đó không được ghi chép trong sử sách, có lẽ sau khi thanh long bị vây quét thì không còn viết sách nữa, vì thế trong phòng sách cũng không có tin tức về những chuyện sau đó.
“Đây chỉ là nội dung trong kệ sách này, quả thực làm người ta rung động, tuy trình bày rất đơn giản nhưng lại làm người ta thấy được cả một thế giới.” Cổ Lan Ý xúc động nói.
Cuối cùng thanh long thế nào? Thật ra không cần ghi chép, từ bầu không khí tử khí âm trầm ở thế giới này đã có được đáp án, người bao vây diệt trừ thanh long đã thất bại, hoặc là vốn không tồn tại phương pháp phi thăng nào cả.
“Thế giới này thật sự không thể phi thăng à?”
Đại Bạch gật đầu: “Lúc bảy ngàn năm ta đã đạt tới Bán Thần, từ đó không còn tiếp tục thăng tiến, ngoại trừ thanh giao. Năm đó cũng không phải không có lý do mà nhiều người nghi ngờ thanh long có phương pháp phi thăng.”
Thanh giao đột nhiên bị điểm danh, nó bay ra khỏi chén, đảo một vòng quanh người Thư Thủy Thủy.
“Nếu Cốt Cốt là thanh long Lam Cốt, anh ấy nhất định sẽ không giấu giếm phương pháp phi thăng mà tự mình rời đi như vậy.” Thư Thủy Thủy không chút nghĩ ngợi nói.
Đại Bạch nhìn Thư Thủy Thủy, ánh mắt phức tạp: “Năm đó cha Lam cũng nói như vậy.”
“Sao cơ?” Thư Thủy Thủy không hiểu.
“Năm đó lúc Lam Cốt rời đi cũng nói về cha như vậy, dù sao thì cha chính là người rời khỏi đại lục Hoàn Tinh đầu tiên. Không phải không có người nghi ngờ cha, tuy nhiên đều bị Lam Cốt phản bác, đó cũng là nguyên nhân vì sao sau này Lam Cốt bị người đời bao vây diệt trừ.” Đại Bạch giải thích.
Nghe thấy Lam Cốt bị người đời bao vây diệt trừ, Thư Thủy Thủy cảm thấy trái tim mình đau xót: “Đại Bạch, năm đó trước khi đi ta có nói gì không?”
Đại Bạch bị khơi lại ký ức không vui, hừ lạnh nói: “Còn có thể nói cái gì, nói con hãy chờ người, người sẽ về nhanh thôi.”
“Trước khi ta rời đi có hành động gì kỳ lạ không?” Thư Thủy Thủy không tin mình lại rời đi mà không hề có dự báo nào như vậy, nhất là khi đại lục xuất hiện dấu hiệu tai họa tận thế.
“Có nói, Lam Cốt cũng từng hỏi con. Trước khi rời đi người từng ngủ một khoảng thời gian rất dài, sau khi tỉnh lại đã nói tám chữ: thế giới song sinh, đại lục Hoàn Thần.”
“Thế giới song sinh, đại lục Hoàn Thần? Nghe giống như một đại lục tu chân.” Thư Thủy Thủy không có ký ức, không có cách nào biết được khi đó Mạnh Mạch Ly rốt cuộc đã biết được chuyện gì.
Đại Bạch gật đầu: “Con và cha Lam cũng nghĩ như vậy, chỉ là bọn con không biết người thông qua phương pháp gì để rời khỏi Hoàn Tiunh, chỉ có thể suy đoán tai họa tận thế ở đại lục Hoàn Tinh có liên quan tới đại lục song sinh, cha Lam suy đoán người đã tới đại lục Hoàn Thần kia nên muốn đi tìm người, sau đó… giống như trong sách viết, sau lần bao vây diệt trừ kia thì không ai biết cha Lam đã đi đâu, mà thế giới này cũng chậm rãi tiến về hướng hủy diệt.”
Nếu là người bình thường, lúc này chỉ sợ đã mắc kẹt trong vòng nhân quả luẩn quẩn phức tạp kiếp trước kiếp này, nhưng Thư Thủy Thủy là một con chuột đơn giản, một con chuột sóc chỉ muốn ngủ thật ngon và sống thật tốt mỗi ngày.
Chuyện chín ngàn năm trước, Thư Thủy Thủy không có chút trí nhớ nào tự nhiên nghĩ mãi mà vẫn không rõ: “Bỏ đi, chúng ta chuẩn bị đi thôi, đi tìm Cốt Cốt.”
“Sao không gọi là Lam Lam nữa?” Đại Bạch khó hiểu hỏi.
Thư Thủy Thủy kịp phản ứng, chờ đến khi gặp Cổ Lan Cốt thì phải làm sao giới thiệu con trai mọt sách đây? Về phần vì sao không gọi là Lam Lam, bởi vì đối với Thư Thủy Thủy, kiếp trước gì đó không thể nào sánh bằng Cốt Cốt hiện tại, nghiêm túc đối đãi với mỗi kiếp mới không uổng phí đã quen biết nhau. Cốt Cốt là Cốt Cốt, Thủy Thủy là Thủy Thủy, chứ không phải là Mạnh Mạch Ly và Lam Cốt.
Bởi vì phải chuẩn bị rời đi, Đại Bạch lên lầu chuẩn bị hành lý, đối với Đại Bạch chưa từng đi xa nhà, lần xuất hành này rất trịnh trọng, ít nhất phải mang theo bất động sản của mình.
Thanh giao thì tự tại hơn nhiều, chỉ cần mang theo chính mình là được, thừa dịp Đại Bạch lên lầu thu dọn đồ đạc nó tranh thủ nhìn chính mình trong gương, xác nhận băng keo trên đầu vẫn hoàn hảo không bị tổn hại.
Cổ Lan Ý tha thiết chạy tới bên cạnh Thư Thủy Thủy: “Người anh em à, mặc dù không hiểu hết được toàn bộ mọi chuyện đã xảy ra nhưng có vẻ cậu chính là chủ nhân phòng sách này, vì thế cậu có thể mang theo hết số sách này không? Không phải cậu vung tay một cái là có thể thu hết đống sừng rồng à? Số sách này chắc cũng chỉ là chuyện nhỏ nhỉ? Dù sao thế giới này cũng sẽ hủy diệt, để số sách này ở lại đây cũng lãng phí, không bằng mang đi có lẽ sẽ phát huy giá trị.”
Thư Thủy Thủy nhìn Cổ Lan Ý: “Thế giới này vẫn chưa hủy diệt, còn có kết giới mà chúng ta dịch chuyển tới lúc đầu, có phòng sách, có Đại Bạch, có bé nhõng nhẽo nữa.”
Cổ Lan Ý sửng sốt, dù sao trước khi bọn họ tham gia phó bản tập thể đã được thông báo đây là một kỷ nguyên diệt vong. Mặc dù thế giới này khác với trước kia nhưng tóm lại vẫn là ngày diệt vong không sai, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Thư Thủy Thủy, Cổ Lan Ý lại không thể phản đối: “Vậy không phải những số sách này sẽ mai một vĩnh viễn à?”
Vừa vặn lúc này Đại Bạch từ trên lầu đi xuống nói: “Người có thể mang số sách này đi, để lại đây quả thực rất lãng phí, con đã xem hết rồi, hơn nữa chúng vốn là của người, phòng sách cũng là của người.”
Mặc dù Đại Bạch nói vậy, nhưng sau khi suy tư Thư Thủy Thủy nói: “Bé ngoài ý muốn, cậu có thể chọn một quyển sách để mang đi.”
Ánh mắt Cổ Lan Ý sáng ngời, sau đó lại có chút mất mát: “Chỉ có thể mang một quyển thôi à?”
Thư Thủy Thủy gật đầu: “Chỉ được một quyển thôi.”
Cổ Lan Ý nhanh chóng xốc lại tinh thần, dù sao số sách này cũng không phải của mình, có được một quyển là tốt lắm rồi. Cuối cùng Cổ Lan Ý do dự thật lâu, chọn một quyển có nội dung về trận pháp, quyển này hôm qua cậu đã xem qua rồi, chỉ là quá thâm sâu phức tạp nên xem không hiểu, chỉ hiểu đại khái là thông qua những phương pháp này có thể giải mã được tất cả những chữ viết không biết, nghe có vẻ không có khả năng nhưng Cổ Lan Ý thích nhất là khiêu chiến những thứ mình không biết: “Tôi chọn xong rồi… không phải chứ, người anh em chỉ mang mấy quyển này thôi à?”
Cổ Lan Ý quay đầu lại, phát hiện Thư Thủy Thủy cũng chọn vài quyển sách, nhưng chỉ là vài quyển, không có ý định đụng tới cả phòng sách to lớn này, quả thực quá phung phí của trời.
Thư Thủy Thủy bỏ vài quyển sách kia vào linh phủ, sau đó chuẩn bị xuất phát: “Mấy quyển này đủ rồi.” Khăn tắm một quyển, Tiểu Ca Ca một quyển, Tiểu Phương Phương một quyển, bụng nhỏ một quyển, Tiểu Phong Phong một quyển…
Hiển nhiên Thư Thủy Thủy chọn cho mỗi người một quyển.
Đại Bạch bước ra khỏi phòng sách nói: “Thật ra người có thể mang cả phòng sách đi, không gian chứa đồ của người có thể chứa đủ.”
Thư Thủy Thủy lắc đầu, không nói gì. Có thể nói gì đây? Nói căn cứ theo suy đoán của cậu, sau khi phó bản kết thúc cậu và Cổ Lan Cốt sẽ rời đi, mà Đại Bạch và thanh giao có lẽ vẫn phải ở lại nơi này. Nếu mang phòng sách đi thì tương đương có được một bảo tàng khổng lồ, nhưng không có phòng sách thì Đại Bạch phải ở đâu đây?
Đột nhiên Thư Thủy Thủy dừng bước, quay đầu sang nói với Đại Bạch và thanh giao: “Nếu ta nói ta sẽ trở về nhanh thôi, các con còn tin ta không?”
Thanh giao không chút suy nghĩ gật đầu, Đại Bạch có hơi xù lông, chỉ là Đại Bạch thông minh nhanh chóng thông suốt gì đó, cuối cùng chỉ hừ một tiếng: “Miễn cưỡng tin người thêm một lần.”
Nói xong, Đại Bạch quay đầu qua một bên.
Thư Thủy Thủy bước qua, thấy rõ ánh nước trong mắt Đại Bạch, cậu đưa tay sờ đầu Đại Bạch: “Đại Bạch ngoan, không khóc.”
Đại Bạch lại quay đầu đi: “Nói đùa, người chín ngàn tuổi sớm đã không còn nước mắt rồi, chúng ta còn chưa đi à?”
Thư Thủy Thủy cười cười: “Đi, bây giờ đi nè.” Hiện giờ đã có nhẫn, thời gian sẽ không còn là vấn đề, sau khi phó bản kết thúc, cậu nhất định sẽ quay trở lại đây.
So với cưỡi thanh giao, Cổ Lan Ý lại càng thích ngồi trên quyển sách hơn, trước khi leo lên sách, đột nhiên Cổ Lan Ý hỏi Đại Bạch: “Người anh em, cậu có giấy phép lái xe không?”
Đại Bạch lạnh lùng liếc nhìn Cổ Lan Ý: “Đó là thứ gì?”
Cổ Lan Ý: “…” Cảm giác khủng hoảng khi cưỡi rồng trước đó lại quay trở lại rồi.
Thư Thủy Thủy trấn an vỗ vai Cổ Lan Ý: “Nếu cậu thích tôi có thể vẽ cho cậu một cái.”
Mặc dù khá lo lắng nhưng khi chân chính bước lên sách, Cổ Lan Ý thức cả đêm liền lăn ra ngủ. Cứ cách một khoảng thời gian Đại Bạch lại quay đầu lại liếc nhìn một cái, tựa hồ sợ Cổ Lan Ý ngủ say tới ch** n**c miếng, dáng vẻ của Đại Bạch giống như sẵn sàng ném Cổ Lan Ý xuống đất bất cứ lúc nào.
[hết 96]
Bậc Thầy Xanh Hóa Hành Tinh
Đánh giá:
Truyện Bậc Thầy Xanh Hóa Hành Tinh
Story
Chương 96
10.0/10 từ 39 lượt.