Bậc Thầy Xanh Hóa Hành Tinh
Chương 95
62@-
Chương 95: Cọng mì đầu to
Nhưng thực đáng tiếc, số băng keo cá nhân Thư Thủy Thủy mang theo đã dùng hết rồi, ai bảo đầu thanh giao to như vậy.
Đại Bạch chờ một hồi, cái đầu của thanh giao đã chui hẳn vào trong bát, chỉ còn mỗi chóp đuôi thò ra bên ngoài không ngừng vung qua vung lại, thoạt nhìn có chút đắc ý, dáng vẻ rất thiếu đánh.
Lúc Thư Thủy Thủy suy nghĩ xem nên làm thế nào cho vẹn toàn đôi bên thì Đại Bạch đưa tay túm lấy chóp đuôi thanh giao, sau đó xách ngược lên. Thanh giao giống như một sợi mì bị xách ngược, sợi râu dài vung thành một đường cong ở giữa không trung.
Thanh giao cuộn người tạo thành một vòng tròn nhìn đuôi mình.
Đại Bạch nhìn chằm chằm băng keo cá nhân dán trên đầu thanh giao, sau đó đưa tay tới. Thanh giao vội vàng nghiêng đầu tránh đi, đồng thời cố gắng trừng mắt lộ ra ý tứ cảnh cáo, trong cổ họng cũng phát ra tiếng hô trầm khàn.
Nhưng đáng tiếc, đối với thanh giao dạng mì sợi thì Đại Bạch không có chút kinh sợ nào. Cộng thêm trải qua chín ngàn năm, Đại Bạch sớm đã biết rõ, thanh giao chắc chắn sẽ không tổn thương mình.
Cuối cùng thanh giao bị túm cổ, bị Đại Bạch chọn lựa một phen rồi lột một miếng băng keo cá nhân dán ở khá xa vết thương.
Thanh giao giống như một con gà bị chộp cổ, móng vuốt đạp loạn khó khăn né tránh, sau đó vèo một tiếng bay vọt tới bên cạnh Thư Thủy Thủy, quấn quanh cổ cậu tìm kiếm an ủi.
Thư Thủy Thủy đưa tay xoa xoa thanh giao: “Rồi rồi, bé nhõng nhẽo ngoan nhất.”
Kết quả không ngờ câu nói này làm động tác tự dán băng keo của Đại Bạch cứng ngắc, đầu không ngẩng lên, lòng bàn tay nắm lại, siết miếng băng keo trong tay.
“Con lên lầu ngủ đây, mọi người cứ tùy tiện.” Đại Bạch cúi đầu nói, sau đó không quay đầu lại đi thẳng tới cầu thang.
Thư Thủy Thủy: “…” Chưa từng có kinh nghiệm ở chung với người ngạo kiều, Thư Thủy Thủy khá đau đầu, suy nghĩ xem nên làm sao dỗ đứa trẻ?
Thế giới bên ngoài phòng sách hoàn toàn tối sầm, cả thành trì chỉ có phòng sách tỏa ra ánh sáng ấm áp trong đêm đen, ánh nến xuyên qua cửa sổ chiếu rọi ra ngoài nhưng không thể rọi sáng quá xa.
Bởi vì lời nhắc nhở của Đại Bạch mà Cổ Lan Ý đặc biệt cảnh giác với bên ngoài. Lúc bên ngoài phòng sách truyền tới tiếng rít kỳ dị, Cổ Lan Ý liền vọt tới bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Không tới hai giây, Cổ Lan Ý đã cấp tốc lùi lại, vẻ mặt mờ mịt.
“Sao vậy?” Thư Thủy Thủy thấy phản ứng của Cổ Lan Ý không giống bị dọa, ngược lại giống như nhìn thấy thứ gì đó khó hiểu. Hỏi xong Thư Thủy Thủy cũng áp sát cửa sổ.
Cổ Lan Ý có chút ngơ ngác đáp lại: “Tui cũng không biết, chỉ cảm thấy rất khó chịu, giống như không có gì lại giống như chen đầy ắp vậy.”
Thư Thủy Thủy vừa nghe Cổ Lan Ý nói vừa tiến tới cửa sổ nhìn ra ngoài.
Thế giới bên ngoài là một vùng tăm tối, cho dù là phó bản thì cũng có cảm giác nặng nề, giống như ánh sáng từ phòng sách chiếu rọi ra ngoài đều bị bóng tối cắn nuốt.
Thư Thủy Thủy cảm thấy năng lực nhìn trong đêm tối của mình không tệ, giống như Cổ Lan Ý nói, bên ngoài tựa hồ không có gì, nhưng trong bóng tối kia lại có những tiếng gào chát chúa, âm thanh kia đặc biệt chói tai đặc biệt âm u lạnh lẽo, hoàn toàn không giống như âm thanh của vật sống phát ra.
Qua một hồi lâu, Thư Thủy Thủy tìm kiếm câu trả lời từ trong đầu mình: “Hẳn là oán khí, thế giới hủy diệt, luân hồi tự nhiên cũng sụp đổ, sinh linh không tiêu tan, tử linh không siêu thoát, hỗn độn dung hợp, oán hận tận trời, chín ngàn năm, số oán hận này vẫn không thể tiêu tan, cuối cùng tạo thành luồng khí, ban ngày chúng không xuất hiện nhưng ban đêm sẽ hiện ra, cắn nuốt hết thảy mọi vật còn sống, nguyên nhân là chúng có oán hận rất lớn đối với những sinh mạng còn sống…”
Tuy đây là lần đầu tiên Cổ Lan Ý tiếp xúc với tình huống này, nhưng không hổ là chuyên gia nghiên cứu kiến thức văn hóa, cộng thêm Thư Thủy Thủy giải thích nên cũng không tính là hoàn toàn không hiểu: “Tôi biết trong văn hóa cổ xưa có nói về loài quỷ, ý của người anh em Thư chính là ban đêm ở bên ngoài chính là thế giới của quỷ à?”
Thư Thủy Thủy suy nghĩ một chút, không phủ nhận: “Mặc dù không chuẩn xác lắm nhưng đúng là có thể hiểu như vậy.” Thứ bên ngoài không chỉ là loài quỷ đơn thuần, bởi vì thế giới này bị hủy diệt nên oán niệm đã tồn tại tích lũy suốt chín ngàn năm.
“Nếu vậy người công lược phó bản khác không tìm được chỗ trú ẩn vào ban đêm thì chẳng phải rất nguy hiểm à?” Cổ Lan Ý cảm thấy may mắn khi lúc đầu mình đã lựa chọn ôm đúng đùi vàng.
“Này phải xem vận may rồi.” Thật ra phần lớn kiến trúc có thể kiên cố không ngã sau chín ngàn năm đều có thể ngăn chặn oán khí xâm lấn, vì thế phải dựa vào vị trí sau khi dịch chuyển tới: “Như chúng ta thì đúng là vận may không tệ, trong kết giới đó cho dù là ban đêm cũng không bị oán khí quấy nhiễu.”
Cổ Lan Ý gật đầu: “Tôi hiểu rồi, nơi đó tràn đầy sức sống hoàn toàn khác với ở đây. Sau khi từ chỗ đó ra ngoài thì ngay cả cây xanh cũng hiếm thấy.” Tất nhiên ngoại trừ vách đá mà thanh giao đụng đầu.
“Trong phòng sách rất an toàn, cậu tìm chỗ nào đó nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải gấp rút lên đường.” Hiện giờ Thư Thủy Thủy cũng bó tay không có cách nào với số oán khí kia, chỉ có thể án binh bất động, chờ sáng mai xuất phát, tìm được Cổ Lan Cốt rồi tính sau.
Cổ Lan Ý một lần nữa đứng dậy: “Người anh em mệt thì ngủ trước đi, tôi còn muốn xem sách một hồi.” Nói xong, giống như sợ bị ngăn cản mà vọt thẳng tới chỗ kệ sách.
Thư Thủy Thủy nhún vai, gỡ thanh giao trên cổ xuống, đặt vào chiếc chén kia trong sự quyến luyến của thanh giao: “Bé ngoan nè, ngủ đi.”
Thanh giao nghe lời hơn Cổ Lan Ý, nó gật cái đầu nhỏ, lại rướn tới cọ cọ ngón tay Thư Thủy Thủy, sau đó mới chui vào trong chén.
Thư Thủy Thủy nhìn sang Cổ Lan Ý, Cổ Lan Ý thoáng chốc đã chìm đắm vào trong biển sách, ngọn đèn hiển nhiên được thắp sáng suốt đêm, Cổ Lan Ý ngồi ở bên cạnh, ánh mắt không hề rời khỏi sách.
Phòng sách khôi phục yên tĩnh, có điều so với sự tịch mịch lúc ban đầu, hiện giờ nó đã có thêm vài phần khói lửa.
Thư Thủy Thủy theo cầu thang lên lầu hai, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy tình cảnh trên này. Lầu hai có ít kệ sách hơn lầu một, có điều có thêm một chiếc bình phong và giường nghỉ ngơi, bàn làm việc có giấy Tuyên Thành được xếp chỉnh tề.
Thư Thủy Thủy dạo một vòng trên lầu hai nhưng không thấy bóng người, cậu không khỏi khó hiểu, rõ ràng Đại Bạch đã đi lên lầu. Đang nghi hoặc thì âm thanh quen thuộc của Đại Bạch từ một chỗ trên kệ sách truyền tới.
Thư Thủy Thủy không khỏi đau lòng, tình cảnh này giống như quả phỉ bị sâu ăn vậy.,
Tuy hiện thực cũng không kém bao nhiêu. Một người tí hon từ trong quả phỉ bị đục một lỗ tròn nhỏ kia chui ra! Vỏ quả phỉ kia to cỡ bàn tay, người tí hon chui ra to cỡ ngón cái.
Người họ hình như đang làm gì đó, tay chắp sau lưng, dáng vẻ lạnh lùng kiêu ngạo: “Sao không ở cùng bé nhõng nhẽo ngoan nhất nữa đi, lên lầu làm gì?”
Thư Thủy Thủy bị nghẹn, hơi mím môi: “Xem sách, lầu hai và lầu một không giống nhau.”
Đại Bạch hừ một tiếng, nhưng vẫn ngoan ngoãn đáp lại: “Tất nhiên không giống rồi, lầu hai đều là sách quý, còn có rất nhiều sách cổ viết về việc tu luyện, trước kia người không đủ thực lực căn bản không có tư cách lên lầu hai, đây là quy tắc do người đặt ra, dù sao có rất nhiều thứ chỉ có cường giả mới có thể khống chế.”
Thư Thủy Thủy không ngờ mình chó ngáp phải ruồi, sách ở lầu hai còn quý hơn lầu một. Cậu tiện tay lật xem hai quyển, phát hiện quả thực giống như Đại Bạch nói, sách ở đây đều là sách quý, cho dù có vài tác giả không phải là danh nhân nhưng những thứ được ghi chép đều rất hữu hiệu, được sắp xếp chỉnh sửa biên soạn lại.
Ngoại trừ số sách quý này còn có một kệ sách chuyên đặt sách do chính Mạnh Mạch Ly biên soạn.
Tuy Thư Thủy Thủy cảm thấy rất hứng thú với bản chép tay của Lê Mộng nhưng hiện giờ không phải thời gian đọc sách, Thư Thủy Thủy vẫn nhớ mục đích mình lên lầu là muốn dỗ dành thú con kiêu kỳ nhà mình.
“Đại Bạch đang làm gì đấy?” Thư Thủy Thủy áp sát vỏ quả phỉ: “Vỏ quả phỉ này lớn thật.”
Đại Bạch hơi ngẩng đầu lên, kiêu ngạo giới thiệu: “Đây là bất động sản tư nhân của con, bên trong là con tự mình sắp xếp, người có muốn vào xem thử không?”
“Ta vẫn chưa thể sử dụng màu sắc tự vệ, không thể thu nhỏ thân hình.” Thư Thủy Thủy tiếc nuối nói: “Có điều, ta có thể thông qua cửa sổ để nhìn vào bên trong.” Thư Thủy Thủy chỉ hai cái lỗ thủng nhỏ hơn ở trên lớp vỏ, cũng không biết có phải là lỗ thông khí hay không.
Ánh mắt Đại Bạch lúc sáng lúc tối, mãi tới khi Thư Thủy Thủy nói xong mới rụt rè mỉm cười: “Nếu người nghĩ vậy thì con miễn cưỡng đồng ý vậy.”
Thư Thủy Thủy cố gắng áp tới gần, híp một mắt nhìn vào trong vỏ quả phỉ.
Không gian trong vỏ quả phỉ rất lớn, không chỉ chứa được bé Đại Bạch mà còn có bộ bàn ghế nhỏ, thậm chí Thư Thủy Thủy còn thấy một cái giường nhỏ, trên giường phủ những mảnh giấy Tuyên Thành nhỏ, thoạt nhìn rất mềm mại.
Trên chiếc bàn nhỏ, Thư Thủy Thủy còn thấy miếng băng keo cá nhân được vuốt phẳng đặt trên bàn. Ngoại trừ băng keo cá nhân thì còn có một chén đồ kỳ lạ, thoạt nhìn giống như hồ dán: “Đại Bạch Bạch, ta hỏi con, có phải có một loại cao màu trắng có mùi cây cối thơm ngát không?”
Đại Bạch nói: “Đương nhiên là có rồi, hơn nữa không chỉ một loại, thứ keo trắng đó rất khó loại bỏ, nhưng là thứ tốt để dán những thứ khác lại với nhau.”
Thư Thủy Thủy gõ vỏ phỉ: “Giống như thứ con dùng đấy hả?”
Đại Bạch: “…”
Âm thanh của Đại Bạch hơi nhỏ: “Không biết vì sao thứ băng keo này lột ra rồi thì không dính nữa, làm ảnh hưởng vết thương của con khép lại.”
Vì thế Đại Bạch mới tìm chất keo dính này, dự định bôi một ít lên băng keo cá nhân rồi dán lên người mình, như vậy sẽ dính chắc hơn, không rớt ra.
Thư Thủy Thủy hiểu được thì không khỏi xoa cái đầu nhỏ của Đại Bạch: “Tuy không còn băng keo cá nhân nhưng ta còn băng vải, để ta băng cho con, không cần dùng miếng băng kia.”
Nghe vậy thì ánh mắt Đại Bạch lóe sáng, leo ra khỏi quả phỉ, sau đó giơ tay mình lên.
Thư Thủy Thủy cảm thấy mình cần một chiếc kính lúp, việc băng bó này quá khảo nghiệm kỹ thuật.
Đại Bạch phối hợp chuyển hóa thành hình thái trưởng thành, sau đó ngồi xuống cạnh bàn chờ Thư Thủy Thủy băng cho mình.
[hết 95]
Bậc Thầy Xanh Hóa Hành Tinh
Chương 95: Cọng mì đầu to
Nhưng thực đáng tiếc, số băng keo cá nhân Thư Thủy Thủy mang theo đã dùng hết rồi, ai bảo đầu thanh giao to như vậy.
Đại Bạch chờ một hồi, cái đầu của thanh giao đã chui hẳn vào trong bát, chỉ còn mỗi chóp đuôi thò ra bên ngoài không ngừng vung qua vung lại, thoạt nhìn có chút đắc ý, dáng vẻ rất thiếu đánh.
Lúc Thư Thủy Thủy suy nghĩ xem nên làm thế nào cho vẹn toàn đôi bên thì Đại Bạch đưa tay túm lấy chóp đuôi thanh giao, sau đó xách ngược lên. Thanh giao giống như một sợi mì bị xách ngược, sợi râu dài vung thành một đường cong ở giữa không trung.
Thanh giao cuộn người tạo thành một vòng tròn nhìn đuôi mình.
Đại Bạch nhìn chằm chằm băng keo cá nhân dán trên đầu thanh giao, sau đó đưa tay tới. Thanh giao vội vàng nghiêng đầu tránh đi, đồng thời cố gắng trừng mắt lộ ra ý tứ cảnh cáo, trong cổ họng cũng phát ra tiếng hô trầm khàn.
Nhưng đáng tiếc, đối với thanh giao dạng mì sợi thì Đại Bạch không có chút kinh sợ nào. Cộng thêm trải qua chín ngàn năm, Đại Bạch sớm đã biết rõ, thanh giao chắc chắn sẽ không tổn thương mình.
Cuối cùng thanh giao bị túm cổ, bị Đại Bạch chọn lựa một phen rồi lột một miếng băng keo cá nhân dán ở khá xa vết thương.
Thanh giao giống như một con gà bị chộp cổ, móng vuốt đạp loạn khó khăn né tránh, sau đó vèo một tiếng bay vọt tới bên cạnh Thư Thủy Thủy, quấn quanh cổ cậu tìm kiếm an ủi.
Thư Thủy Thủy đưa tay xoa xoa thanh giao: “Rồi rồi, bé nhõng nhẽo ngoan nhất.”
Kết quả không ngờ câu nói này làm động tác tự dán băng keo của Đại Bạch cứng ngắc, đầu không ngẩng lên, lòng bàn tay nắm lại, siết miếng băng keo trong tay.
“Con lên lầu ngủ đây, mọi người cứ tùy tiện.” Đại Bạch cúi đầu nói, sau đó không quay đầu lại đi thẳng tới cầu thang.
Thư Thủy Thủy: “…” Chưa từng có kinh nghiệm ở chung với người ngạo kiều, Thư Thủy Thủy khá đau đầu, suy nghĩ xem nên làm sao dỗ đứa trẻ?
Thế giới bên ngoài phòng sách hoàn toàn tối sầm, cả thành trì chỉ có phòng sách tỏa ra ánh sáng ấm áp trong đêm đen, ánh nến xuyên qua cửa sổ chiếu rọi ra ngoài nhưng không thể rọi sáng quá xa.
Bởi vì lời nhắc nhở của Đại Bạch mà Cổ Lan Ý đặc biệt cảnh giác với bên ngoài. Lúc bên ngoài phòng sách truyền tới tiếng rít kỳ dị, Cổ Lan Ý liền vọt tới bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Không tới hai giây, Cổ Lan Ý đã cấp tốc lùi lại, vẻ mặt mờ mịt.
“Sao vậy?” Thư Thủy Thủy thấy phản ứng của Cổ Lan Ý không giống bị dọa, ngược lại giống như nhìn thấy thứ gì đó khó hiểu. Hỏi xong Thư Thủy Thủy cũng áp sát cửa sổ.
Cổ Lan Ý có chút ngơ ngác đáp lại: “Tui cũng không biết, chỉ cảm thấy rất khó chịu, giống như không có gì lại giống như chen đầy ắp vậy.”
Thư Thủy Thủy vừa nghe Cổ Lan Ý nói vừa tiến tới cửa sổ nhìn ra ngoài.
Thế giới bên ngoài là một vùng tăm tối, cho dù là phó bản thì cũng có cảm giác nặng nề, giống như ánh sáng từ phòng sách chiếu rọi ra ngoài đều bị bóng tối cắn nuốt.
Thư Thủy Thủy cảm thấy năng lực nhìn trong đêm tối của mình không tệ, giống như Cổ Lan Ý nói, bên ngoài tựa hồ không có gì, nhưng trong bóng tối kia lại có những tiếng gào chát chúa, âm thanh kia đặc biệt chói tai đặc biệt âm u lạnh lẽo, hoàn toàn không giống như âm thanh của vật sống phát ra.
Qua một hồi lâu, Thư Thủy Thủy tìm kiếm câu trả lời từ trong đầu mình: “Hẳn là oán khí, thế giới hủy diệt, luân hồi tự nhiên cũng sụp đổ, sinh linh không tiêu tan, tử linh không siêu thoát, hỗn độn dung hợp, oán hận tận trời, chín ngàn năm, số oán hận này vẫn không thể tiêu tan, cuối cùng tạo thành luồng khí, ban ngày chúng không xuất hiện nhưng ban đêm sẽ hiện ra, cắn nuốt hết thảy mọi vật còn sống, nguyên nhân là chúng có oán hận rất lớn đối với những sinh mạng còn sống…”
Tuy đây là lần đầu tiên Cổ Lan Ý tiếp xúc với tình huống này, nhưng không hổ là chuyên gia nghiên cứu kiến thức văn hóa, cộng thêm Thư Thủy Thủy giải thích nên cũng không tính là hoàn toàn không hiểu: “Tôi biết trong văn hóa cổ xưa có nói về loài quỷ, ý của người anh em Thư chính là ban đêm ở bên ngoài chính là thế giới của quỷ à?”
Thư Thủy Thủy suy nghĩ một chút, không phủ nhận: “Mặc dù không chuẩn xác lắm nhưng đúng là có thể hiểu như vậy.” Thứ bên ngoài không chỉ là loài quỷ đơn thuần, bởi vì thế giới này bị hủy diệt nên oán niệm đã tồn tại tích lũy suốt chín ngàn năm.
“Nếu vậy người công lược phó bản khác không tìm được chỗ trú ẩn vào ban đêm thì chẳng phải rất nguy hiểm à?” Cổ Lan Ý cảm thấy may mắn khi lúc đầu mình đã lựa chọn ôm đúng đùi vàng.
“Này phải xem vận may rồi.” Thật ra phần lớn kiến trúc có thể kiên cố không ngã sau chín ngàn năm đều có thể ngăn chặn oán khí xâm lấn, vì thế phải dựa vào vị trí sau khi dịch chuyển tới: “Như chúng ta thì đúng là vận may không tệ, trong kết giới đó cho dù là ban đêm cũng không bị oán khí quấy nhiễu.”
Cổ Lan Ý gật đầu: “Tôi hiểu rồi, nơi đó tràn đầy sức sống hoàn toàn khác với ở đây. Sau khi từ chỗ đó ra ngoài thì ngay cả cây xanh cũng hiếm thấy.” Tất nhiên ngoại trừ vách đá mà thanh giao đụng đầu.
“Trong phòng sách rất an toàn, cậu tìm chỗ nào đó nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải gấp rút lên đường.” Hiện giờ Thư Thủy Thủy cũng bó tay không có cách nào với số oán khí kia, chỉ có thể án binh bất động, chờ sáng mai xuất phát, tìm được Cổ Lan Cốt rồi tính sau.
Cổ Lan Ý một lần nữa đứng dậy: “Người anh em mệt thì ngủ trước đi, tôi còn muốn xem sách một hồi.” Nói xong, giống như sợ bị ngăn cản mà vọt thẳng tới chỗ kệ sách.
Thư Thủy Thủy nhún vai, gỡ thanh giao trên cổ xuống, đặt vào chiếc chén kia trong sự quyến luyến của thanh giao: “Bé ngoan nè, ngủ đi.”
Thanh giao nghe lời hơn Cổ Lan Ý, nó gật cái đầu nhỏ, lại rướn tới cọ cọ ngón tay Thư Thủy Thủy, sau đó mới chui vào trong chén.
Thư Thủy Thủy nhìn sang Cổ Lan Ý, Cổ Lan Ý thoáng chốc đã chìm đắm vào trong biển sách, ngọn đèn hiển nhiên được thắp sáng suốt đêm, Cổ Lan Ý ngồi ở bên cạnh, ánh mắt không hề rời khỏi sách.
Phòng sách khôi phục yên tĩnh, có điều so với sự tịch mịch lúc ban đầu, hiện giờ nó đã có thêm vài phần khói lửa.
Thư Thủy Thủy theo cầu thang lên lầu hai, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy tình cảnh trên này. Lầu hai có ít kệ sách hơn lầu một, có điều có thêm một chiếc bình phong và giường nghỉ ngơi, bàn làm việc có giấy Tuyên Thành được xếp chỉnh tề.
Thư Thủy Thủy dạo một vòng trên lầu hai nhưng không thấy bóng người, cậu không khỏi khó hiểu, rõ ràng Đại Bạch đã đi lên lầu. Đang nghi hoặc thì âm thanh quen thuộc của Đại Bạch từ một chỗ trên kệ sách truyền tới.
Thư Thủy Thủy không khỏi đau lòng, tình cảnh này giống như quả phỉ bị sâu ăn vậy.,
Tuy hiện thực cũng không kém bao nhiêu. Một người tí hon từ trong quả phỉ bị đục một lỗ tròn nhỏ kia chui ra! Vỏ quả phỉ kia to cỡ bàn tay, người tí hon chui ra to cỡ ngón cái.
Người họ hình như đang làm gì đó, tay chắp sau lưng, dáng vẻ lạnh lùng kiêu ngạo: “Sao không ở cùng bé nhõng nhẽo ngoan nhất nữa đi, lên lầu làm gì?”
Thư Thủy Thủy bị nghẹn, hơi mím môi: “Xem sách, lầu hai và lầu một không giống nhau.”
Đại Bạch hừ một tiếng, nhưng vẫn ngoan ngoãn đáp lại: “Tất nhiên không giống rồi, lầu hai đều là sách quý, còn có rất nhiều sách cổ viết về việc tu luyện, trước kia người không đủ thực lực căn bản không có tư cách lên lầu hai, đây là quy tắc do người đặt ra, dù sao có rất nhiều thứ chỉ có cường giả mới có thể khống chế.”
Thư Thủy Thủy không ngờ mình chó ngáp phải ruồi, sách ở lầu hai còn quý hơn lầu một. Cậu tiện tay lật xem hai quyển, phát hiện quả thực giống như Đại Bạch nói, sách ở đây đều là sách quý, cho dù có vài tác giả không phải là danh nhân nhưng những thứ được ghi chép đều rất hữu hiệu, được sắp xếp chỉnh sửa biên soạn lại.
Ngoại trừ số sách quý này còn có một kệ sách chuyên đặt sách do chính Mạnh Mạch Ly biên soạn.
Tuy Thư Thủy Thủy cảm thấy rất hứng thú với bản chép tay của Lê Mộng nhưng hiện giờ không phải thời gian đọc sách, Thư Thủy Thủy vẫn nhớ mục đích mình lên lầu là muốn dỗ dành thú con kiêu kỳ nhà mình.
“Đại Bạch đang làm gì đấy?” Thư Thủy Thủy áp sát vỏ quả phỉ: “Vỏ quả phỉ này lớn thật.”
Đại Bạch hơi ngẩng đầu lên, kiêu ngạo giới thiệu: “Đây là bất động sản tư nhân của con, bên trong là con tự mình sắp xếp, người có muốn vào xem thử không?”
“Ta vẫn chưa thể sử dụng màu sắc tự vệ, không thể thu nhỏ thân hình.” Thư Thủy Thủy tiếc nuối nói: “Có điều, ta có thể thông qua cửa sổ để nhìn vào bên trong.” Thư Thủy Thủy chỉ hai cái lỗ thủng nhỏ hơn ở trên lớp vỏ, cũng không biết có phải là lỗ thông khí hay không.
Ánh mắt Đại Bạch lúc sáng lúc tối, mãi tới khi Thư Thủy Thủy nói xong mới rụt rè mỉm cười: “Nếu người nghĩ vậy thì con miễn cưỡng đồng ý vậy.”
Thư Thủy Thủy cố gắng áp tới gần, híp một mắt nhìn vào trong vỏ quả phỉ.
Không gian trong vỏ quả phỉ rất lớn, không chỉ chứa được bé Đại Bạch mà còn có bộ bàn ghế nhỏ, thậm chí Thư Thủy Thủy còn thấy một cái giường nhỏ, trên giường phủ những mảnh giấy Tuyên Thành nhỏ, thoạt nhìn rất mềm mại.
Trên chiếc bàn nhỏ, Thư Thủy Thủy còn thấy miếng băng keo cá nhân được vuốt phẳng đặt trên bàn. Ngoại trừ băng keo cá nhân thì còn có một chén đồ kỳ lạ, thoạt nhìn giống như hồ dán: “Đại Bạch Bạch, ta hỏi con, có phải có một loại cao màu trắng có mùi cây cối thơm ngát không?”
Đại Bạch nói: “Đương nhiên là có rồi, hơn nữa không chỉ một loại, thứ keo trắng đó rất khó loại bỏ, nhưng là thứ tốt để dán những thứ khác lại với nhau.”
Thư Thủy Thủy gõ vỏ phỉ: “Giống như thứ con dùng đấy hả?”
Đại Bạch: “…”
Âm thanh của Đại Bạch hơi nhỏ: “Không biết vì sao thứ băng keo này lột ra rồi thì không dính nữa, làm ảnh hưởng vết thương của con khép lại.”
Vì thế Đại Bạch mới tìm chất keo dính này, dự định bôi một ít lên băng keo cá nhân rồi dán lên người mình, như vậy sẽ dính chắc hơn, không rớt ra.
Thư Thủy Thủy hiểu được thì không khỏi xoa cái đầu nhỏ của Đại Bạch: “Tuy không còn băng keo cá nhân nhưng ta còn băng vải, để ta băng cho con, không cần dùng miếng băng kia.”
Nghe vậy thì ánh mắt Đại Bạch lóe sáng, leo ra khỏi quả phỉ, sau đó giơ tay mình lên.
Thư Thủy Thủy cảm thấy mình cần một chiếc kính lúp, việc băng bó này quá khảo nghiệm kỹ thuật.
Đại Bạch phối hợp chuyển hóa thành hình thái trưởng thành, sau đó ngồi xuống cạnh bàn chờ Thư Thủy Thủy băng cho mình.
[hết 95]
Bậc Thầy Xanh Hóa Hành Tinh
Đánh giá:
Truyện Bậc Thầy Xanh Hóa Hành Tinh
Story
Chương 95
10.0/10 từ 39 lượt.