Bậc Thầy Xanh Hóa Hành Tinh
Chương 31
71@-
[31] Chuột phi – Buổi Sáng Tốt Lành Nha Áo Lông
***
Đêm nay Thư Thủy Thủy ngủ rất say, hoặc có lẽ là phần lớn thời gian Thư Thủy Thủy đều ngủ rất say, đương nhiên ngoại trừ lúc mơ thấy ác mộng, ví dụ như mơ thấy bị mèo dí, hoặc là mơ thấy quả phỉ bị mèo ăn mất.
Thư Thủy Thủy từng nghe nói trong nhân loại có một người gọi là Sadako người này rất lợi hại, không hề sợ mèo, Thư Thủy Thủy rất nhiều lần muốn bồi dưỡng cây phỉ của mình lợi hại như Sadako, sau này nằm mơ sẽ không sợ quả phỉ bị mèo ăn hết nữa. []
Chỉ là sau đó Thư Bảo nói cho nó biết, phương pháp này còn không bằng bồi dưỡng ra một cây phỉ tinh, vì thế kế hoạch bồi dưỡng cây phỉ Sadako của Thư Thủy Thủy thất bại.
Trong lúc Thư Thủy Thủy đang hưởng thụ mộng đẹp, đêm nay có rất nhiều người không ngủ được, ví dụ như lãnh đạo tiểu đội khu B Lưu Độ, tuy buổi tối không thích hợp hành động nên đoàn người đã nghỉ ngơi nhưng Lưu Độ vẫn ôm một bụng tâm sự, cứ có dự cảm xấu.
Hai cái máy mô phỏng kia rốt cuộc đã bị ai nhặt đi? Vì sao một chút vết tích cũng không lưu lại? Không! Không đúng! Lưu Độ đột nhiên nghĩ tới xác con muỗi biến dị đã thấy trước đó.
Càng nghĩ Lưu Độ càng cảm thấy không thích hợp, liền đá tỉnh người ngủ bên cạnh: “Còn nhớ xác con muỗi nhìn thấy vào ban ngày không? Cậu cảm thấy nó chết thế nào?”
“Hả?” Người bị đá tỉnh vốn có chút mơ hồ, nghe thấy vấn đề của Lưu Độ thì có cảm giác mình đang nằm mơ.
“Hỏi cậu đó, ngáo cái gì vậy?” Lưu Độ nhịn không được hối thúc.
“Anh Độ, anh có bị làm sao không? Máy mô phỏng không tìm được thì thôi, lương thực trong căn cứ chúng ta cũng đủ để chống chọi qua mùa đông này, đừng quá để ý.” Người bị đánh thức tưởng rằng Lưu Độ bị áp lực tâm lý quá lớn dẫn tới hành động điên rồ.
Lưu Độ lại cho người nọ một đá: “Thành thật trả lời, léo nhéo nhiều như vậy làm cái quái gì.”
Lực đạo của Lưu Độ đương nhiên không quá mạnh, nhưng cuối cùng cũng làm người nọ hồi phục tinh thần: “Muỗi thì còn có thể chết thế nào chứ, đương nhiên là bị đập chết….”
Người nọ khựng lại, tựa hồ cũng nhận ra được gì đó: “Không đúng! Nếu vậy sao xác con muỗi lại không bị đập bẹp, hình như chỉ có phân nửa bị đập mà thôi?”
Với lại nếu phát hiện động vật máu nóng thể hình lớn, muỗi biến dị sẽ kết thành đàn mà xuất hiện, vì sao nơi đó chỉ có duy nhất một xác?
“Phải đập bằng cách nào mà chỉ đập có phân nửa con muỗi? Thứ khó đối phó nhất của muỗi biến dị chính là cái vòi sắc bén của nó, thân thể ngược lại không hề có lực phòng ngự, rất dễ bị đập bẹp, ai lại chỉ đập có phân nửa như vậy?” Lưu Độ cảm thấy mình có lẽ đã phát hiện được gì đó, thế nhưng trong đầu không thể nào đưa ra câu trả lời hài lòng.
Lúc tỉnh lại người nọ sờ sờ mũi: “Anh Độ, anh có nhớ trên xác con muỗi còn có một đóa hoa vàng không? Anh nói coi, cố ý đặt ở vị trí đó có phải thoạt nhìn giống như tang lễ không?”
“…” Giống cái quỷ ấy, ai mà làm tang lễ cho một con muỗi chứ? Lưu Độ cảm thấy não mình trướng tới phát đau, cuối cùng không thảo luận ra kết quả gì, chỉ có thể ôm tâm sự nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Thư Thủy Thủy không biết hành động của mình đã tạo thành quấy nhiễu không nhỏ với tiểu đội khu B. Dù sao con muỗi cũng lớn như vậy, móng vuốt nhỏ của Thư Thủy Thủy không thể nào đập chết muỗi được, chỉ có thể quật vào tảng đá.
Về phần đóa hoa vàng kia, dù sao muỗi cũng không hút được máu, tuy có chọt được vài lỗ nhỏ trên gò má Thư Thủy Thủy nhưng thật sự vẫn chưa ghim vào, nếu không phải nó mơ ước hai con châu chấu, Thư Thủy Thủy cảm thấy mình có thể tha thứ cho con muỗi kia.
Đặt một đóa hoa vàng là Thư Thủy Thủy hi vọng nếu có một ngày nó bất đắc dĩ vì trộm súc vật của người khác mà bị đánh chết, người đó cũng đặt một đóa hoa nhỏ lên xác nó.
Cuộc sống chính là cho dù là thời điểm tử vong vẫn phải có cảm giác nghi thức.
Đối mặt với vấn đề này, Thư Thủy Thủy kỳ thực có cái nhìn rất thoáng, Thư Thủy Thủy sẽ không vì đập chết một con muỗi mà khổ sở, đồng dạng, Thư Thủy Thủy cũng sẽ không vì mình bị ăn sạch mà khổ sở, bởi vì cá lớn nuốt cá bé, sinh lão bệnh tử chính là quy tắc tự nhiên, mà Thư Thủy Thủy không cho rằng mình là đặc biệt.
Thư Thủy Thủy có thể thản nhiên đối mặt với sống chết như vậy đại khái chính là nguyên nhân Thư Bảo nói nó có thiên phú.
Thư Thủy Thủy không vì trường sinh mà tu hành, cũng không vì cường đại mà tu hành, nó chỉ đơn thuần là vì sống mà tu hành. Nếu sinh ra ở đại lục tu chân, Thư Thủy Thủy chính là loại thể chất không có tâm ma, là loại tu hành nước chảy thành sông chỉ cần tu vi tới thì sẽ thăng cấp.
Sáng sớm hôm sau Thư Thủy Thủy tỉnh lại trong tiếng chim hót véo von, nó run run lỗ tai nhỏ, mở mắt ra nhìn thấy cái ổ thì duỗi thân thể nhỏ, dùng sức duỗi người.
“Buổi sáng tốt lành nha Cốt Cốt.” Thư Thủy Thủy theo thường lệ vỗ vỗ đầu mình để chào hỏi Cổ Lan Cốt không ở bên cạnh.
Sau đó nó nhảy ra khỏi ổ nhỏ, vén mành thò đầu chui ra ngoài.
Tìm theo hướng phát ra âm thanh thì phát hiện là một con chim vàng nhạt, ánh mắt Thư Thủy Thủy sáng lên, vung móng vuốt chào hỏi: “Buổi sáng tốt lành nha áo lông.”
Bé chim vàng đương nhiên nghe không hiểu, nó nghiêng cái đầu nhỏ, đôi mắt đen lúng liếng to tròn nhìn cục nắm dưới đất.
Thư Thủy Thủy cũng ngoẹo đầu nhìn bé chim trên nhánh cây, hai bên nhìn nhau một hồi, vì không chịu nổi áp lực nên bé chim vỗ cánh bay đi.
Chim nhỏ bay đi, Thư Thủy Thủy cực kỳ tiếc nuối, ánh mắt vẫn dính chặt vào lông vũ trên người bé chim kia, áo lông tốt biết bao nhiêu cứ vậy bay đi mất.
Thư Thủy Thủy nhón chân nhìn theo bóng dáng bé chim vàng hoàn toàn biến mất ở trong rừng. Quay cái đầu nhỏ lại, Thư Thủy Thủy duỗi móng vuốt vỗ vỗ gò má mình một cái, phát hiện trong rừng tùng đã bắt đầu rơi sương sớm rồi.
Giọt sương đọng lại ở đầu mũi lá giống như một hạt châu thủy tinh trong suốt, ánh mặt trời chiếu rọi làm nó long lanh phát ra một quầng sáng bảy màu.
Thư Thủy Thủy thấy vậy thì lập tức lưu loát thu thập đồ đạc, thời điểm này chính là lúc châu chấu ra uống sương sớm, đương nhiên không thể uổng phí.
Vác hai con châu chấu trên lưng, Thư Thủy Thủy một lần nữa bước lên hành trình, chuột nhỏ xuyên qua lùm cỏ xanh, khó tránh bị sương làm ướt lông.
Bề mặt lông tơ bị thấm ướt rồi bị gió hong khô lập tức vểnh lên, Thư Thủy Thủy duỗi móng vuốt đè ép xuống nhưng hiệu quả thật sự không cao.
Đột nhiên, Thư Thủy Thủy khựng lại, sau đó cẩn thận buông hai con châu chấu xuống, bởi vì phía trước không xa có một con châu chấu đang đậu trên lá cây uống sương sớm.
Thư Thủy Thủy lặng lẽ tới gần, tới gần, giống như thợ săn ưu tú trong rừng rậm, lại giống như mãnh thú đi săn trên thảo nguyên, vẻ mặt đặc biệt nghiêm túc, thoạt nhìn quả thực có vài phần sát thủ mặt búng ra sữa. [nãi hung, là từ mạng TQ, ý là mèo con chó con cho dù tỏ ra tức giận thì bạn vẫn thấy đáng yêu]
Mạnh mẽ nhảy bật lên, nhào tới trước, Thư Thủy Thủy chuẩn xác nhào lên chiếc lá, móng vuốt nhỏ túm lấy con châu chấu đang uống sương sớm.
Theo thói quen ôm châu chấu lăn qua lộn lại ngửi ngửi, phát hiện ngon hơn hai con trước một chút, quả nhiên là hàng được ăn ngon uống tốt!
Thảm thực vật tươi tốt, giọt sương trong suốt, không khí ướt át, là điều kiện thuận lợi để Thư Thủy Thủy bắt châu chấu.
Đi hơn hai ngày, Thư Thủy Thủy rốt cuộc tìm được cơ hội phát huy bản lĩnh, mà châu chấu ở trong rừng này cũng không ít, tới khi sương sớm bị bốc hơi hết, Thư Thủy Thủy cũng bắt được rất nhiều châu chấu, châu chấu bị thống nhất trói thành dạng kén, động cũng không thể động, chỉ có thể thành thành thật thật mặc cho chuột xâm lược.
“Một con châu chấu, hai con châu chấu, ba con châu chấu… mười con châu chấu, mười bốn con châu chấu… hai mươi mốt con châu chấu, hai mươi hai con châu chấu…. một chén châu chấu!”
Thư Thủy Thủy lôi ra một cái túi, độ thông khí của chiếc túi khá tốt, sẽ không để châu chấu bị chết ngộp, Thư Thủy Thủy vừa đếm châu chấu vừa bỏ chúng vào trong túi.
Sau khi mỹ mãn đếm xong châu chấu, kéo chặt miệng túi lại, vác chiếc túi ‘khổng lồ’ lên vai, Thư Thủy Thủy bắt đầu chuẩn bị quay trở về.
Lạch bạch chầm chầm bước trên mặt đất lưu lại một chuỗi dấu chân, cục nắm vừa đi vừa lẩm bẩm: “Mười con nướng giòn, năm con hấp muối, năm con chiên dầu, đầu châu chấu băm thịt, chân châu chấu kho tàu…. không biết Cốt Cốt thích ăn kiểu gì nhỉ?”
Bởi vì đang trong núi nên Thư Thủy Thủy dự định tiếp tục xuyên qua ngọn núi, sau khi ra ngoài sẽ lượn quanh một chút tìm đường đi bằng phẳng, vác bao châu chấu lớn như vậy trèo đèo lội suối rất dễ bị đánh cướp.
Giống như sáng nay gặp phải áo lông vàng nhạt vậy, nếu lại tới thêm mấy con, Thư Thủy Thủy sẽ không chịu nổi mất.
Cùng lúc này, tiểu đội Cổ Lan Cốt rốt cuộc cũng đụng mặt tiểu đội khu B, hơn nữa còn trùng hợp là cả hai đội cơ hồ đồng thời phát hiện một cái máy mô phỏng.
Trong tình huống bình thường, Lưu Độ tuyệt đối sẽ không muốn trêu tới Cổ Lan Cốt, thế nhưng sau khi tổn thất hai cái máy mô phỏng, đây chính là cái cuối cùng, Lưu Độ hiển nhiên sẽ không dễ dàng chịu từ bỏ: “Cổ Lan Cốt tiên sinh, nếu hôm nay đã gặp thì ngài ra giá đi, máy mô phỏng này hôm nay tôi nhất quyết phải lấy đi.”
Ý tứ của Lưu Độ rất rõ ràng, ngoại giao trước quân sự sau, nếu như có thể hòa bình giải quyết thì tốt, nếu không thể thì khu B cũng không sợ khai chiến. Lưu Độ dám nói như vậy, hiển nhiên là trên người có mang theo lá bài tẩy.
Dư Tẫn cảm thấy cực kỳ tức giận, người trong đội muốn chạy cũng thôi đi, khó khăn lắm mới phát hiện được máy mô phỏng lại có người muốn cướp: “Năm nay số lượng máy mô phỏng rất ít, làm sao có thể phán định giá trị, nếu thật sự có lòng thành thì xuất ra một nửa lương thực khu B đi, bọn tôi sẽ đưa máy mô phỏng cho.”
Dư Tẫn không phải kẻ ngu, hai ngày nay một cái máy mô phỏng cũng không thấy, Cổ Lan Cốt còn phóng thiết bị giám sát ra ngoài nhưng cũng không thấy bóng dáng, chứng tỏ không phải vấn đề vận may, rõ ràng là số lượng máy mô phỏng năm nay rất ít.
Một nửa lương thực đủ cho người căn cứ Cổ Lan Cốt vượt qua mùa đông này. Mà Lưu Độ cũng không có khả năng đồng ý: “Tôi có lòng thành, nhưng mấy người thoạt nhìn lại không có thành ý.”
Lúc nói chuyện, Lưu Độ cũng bày xong thế trận, hiển nhiên là chuẩn bị chiến đấu.
Cổ Lan Cốt không nói gì, chỉ là mắt dần dần chuyển thành màu băng lam, là dấu hiệu mở hình thức chiến đấu, năng lượng tràn đầy.
Hai bên đều không phải người hướng nội, sau khi xác định không có cách nào hòa bình giải quyết thì lập tức chiến vào trạng thái chiến đấu.
Tám người còn lại trong tiểu đội Cổ Lan Cốt có chút luống cuống, bọn họ muốn gia nhập khu B, kết quả vừa mới gặp mặt nói được hai ba câu hai bên đã muốn đánh nhau rồi.
Trong lúc do dự, Lưu Độ đã xông tới, mục tiêu chính là tám người bọn họ.
Bóng dáng Cổ Lan Cốt lóe lên, vì bảo hộ tám người mà mất đi cơ hội công kích. Lưu Độ thấy vậy thì mừng thầm trong lòng, ở trên chiến trường, thành bại chỉ trong một nháy mắt mà thôi.
Lưu Độ lôi khẩu súng lục ra, công kích theo một góc độ mà Cổ Lan Cốt không có cách nào né tránh.
Tiếng súng vang lên, mục tiêu chính là trái tim. Trên mặt đám người tiểu đội B đều lộ ra vui sướng, chiến thần cũng chỉ như vậy là thôi!
Thế nhưng giây tiếp theo, Cổ Lan Cốt chợt xông tới trước, một quyền nặng nề đánh vào người Lưu Độ.
Lưu Độ bay ra ngoài, cùng lúc đó, Cổ Lan Cốt xòe tay, trong lòng ban tay chính là một viên đạn!
Dư Tẫn tích tụ lửa tụ đã lâu, thấy vậy lập tức khai mở hình thức xỉa xói: “Vậy mà cũng là đạn à? Nhóc con, có biết khái niệm tốc độ bảy phần triệu năm ánh sáng là gì không? Muốn thử à?”
[*]
[Tác giả] Thư Thủy Thủy: “Buổi sáng tốt lành nha áo lông.”
Bé chim vàng: “Chiếp chiếp chiếp ~”
[end 31]
Bậc Thầy Xanh Hóa Hành Tinh
[31] Chuột phi – Buổi Sáng Tốt Lành Nha Áo Lông
***
Đêm nay Thư Thủy Thủy ngủ rất say, hoặc có lẽ là phần lớn thời gian Thư Thủy Thủy đều ngủ rất say, đương nhiên ngoại trừ lúc mơ thấy ác mộng, ví dụ như mơ thấy bị mèo dí, hoặc là mơ thấy quả phỉ bị mèo ăn mất.
Thư Thủy Thủy từng nghe nói trong nhân loại có một người gọi là Sadako người này rất lợi hại, không hề sợ mèo, Thư Thủy Thủy rất nhiều lần muốn bồi dưỡng cây phỉ của mình lợi hại như Sadako, sau này nằm mơ sẽ không sợ quả phỉ bị mèo ăn hết nữa. []
Chỉ là sau đó Thư Bảo nói cho nó biết, phương pháp này còn không bằng bồi dưỡng ra một cây phỉ tinh, vì thế kế hoạch bồi dưỡng cây phỉ Sadako của Thư Thủy Thủy thất bại.
Trong lúc Thư Thủy Thủy đang hưởng thụ mộng đẹp, đêm nay có rất nhiều người không ngủ được, ví dụ như lãnh đạo tiểu đội khu B Lưu Độ, tuy buổi tối không thích hợp hành động nên đoàn người đã nghỉ ngơi nhưng Lưu Độ vẫn ôm một bụng tâm sự, cứ có dự cảm xấu.
Hai cái máy mô phỏng kia rốt cuộc đã bị ai nhặt đi? Vì sao một chút vết tích cũng không lưu lại? Không! Không đúng! Lưu Độ đột nhiên nghĩ tới xác con muỗi biến dị đã thấy trước đó.
Càng nghĩ Lưu Độ càng cảm thấy không thích hợp, liền đá tỉnh người ngủ bên cạnh: “Còn nhớ xác con muỗi nhìn thấy vào ban ngày không? Cậu cảm thấy nó chết thế nào?”
“Hả?” Người bị đá tỉnh vốn có chút mơ hồ, nghe thấy vấn đề của Lưu Độ thì có cảm giác mình đang nằm mơ.
“Hỏi cậu đó, ngáo cái gì vậy?” Lưu Độ nhịn không được hối thúc.
“Anh Độ, anh có bị làm sao không? Máy mô phỏng không tìm được thì thôi, lương thực trong căn cứ chúng ta cũng đủ để chống chọi qua mùa đông này, đừng quá để ý.” Người bị đánh thức tưởng rằng Lưu Độ bị áp lực tâm lý quá lớn dẫn tới hành động điên rồ.
Lưu Độ lại cho người nọ một đá: “Thành thật trả lời, léo nhéo nhiều như vậy làm cái quái gì.”
Lực đạo của Lưu Độ đương nhiên không quá mạnh, nhưng cuối cùng cũng làm người nọ hồi phục tinh thần: “Muỗi thì còn có thể chết thế nào chứ, đương nhiên là bị đập chết….”
Người nọ khựng lại, tựa hồ cũng nhận ra được gì đó: “Không đúng! Nếu vậy sao xác con muỗi lại không bị đập bẹp, hình như chỉ có phân nửa bị đập mà thôi?”
Với lại nếu phát hiện động vật máu nóng thể hình lớn, muỗi biến dị sẽ kết thành đàn mà xuất hiện, vì sao nơi đó chỉ có duy nhất một xác?
“Phải đập bằng cách nào mà chỉ đập có phân nửa con muỗi? Thứ khó đối phó nhất của muỗi biến dị chính là cái vòi sắc bén của nó, thân thể ngược lại không hề có lực phòng ngự, rất dễ bị đập bẹp, ai lại chỉ đập có phân nửa như vậy?” Lưu Độ cảm thấy mình có lẽ đã phát hiện được gì đó, thế nhưng trong đầu không thể nào đưa ra câu trả lời hài lòng.
Lúc tỉnh lại người nọ sờ sờ mũi: “Anh Độ, anh có nhớ trên xác con muỗi còn có một đóa hoa vàng không? Anh nói coi, cố ý đặt ở vị trí đó có phải thoạt nhìn giống như tang lễ không?”
“…” Giống cái quỷ ấy, ai mà làm tang lễ cho một con muỗi chứ? Lưu Độ cảm thấy não mình trướng tới phát đau, cuối cùng không thảo luận ra kết quả gì, chỉ có thể ôm tâm sự nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Thư Thủy Thủy không biết hành động của mình đã tạo thành quấy nhiễu không nhỏ với tiểu đội khu B. Dù sao con muỗi cũng lớn như vậy, móng vuốt nhỏ của Thư Thủy Thủy không thể nào đập chết muỗi được, chỉ có thể quật vào tảng đá.
Về phần đóa hoa vàng kia, dù sao muỗi cũng không hút được máu, tuy có chọt được vài lỗ nhỏ trên gò má Thư Thủy Thủy nhưng thật sự vẫn chưa ghim vào, nếu không phải nó mơ ước hai con châu chấu, Thư Thủy Thủy cảm thấy mình có thể tha thứ cho con muỗi kia.
Đặt một đóa hoa vàng là Thư Thủy Thủy hi vọng nếu có một ngày nó bất đắc dĩ vì trộm súc vật của người khác mà bị đánh chết, người đó cũng đặt một đóa hoa nhỏ lên xác nó.
Cuộc sống chính là cho dù là thời điểm tử vong vẫn phải có cảm giác nghi thức.
Đối mặt với vấn đề này, Thư Thủy Thủy kỳ thực có cái nhìn rất thoáng, Thư Thủy Thủy sẽ không vì đập chết một con muỗi mà khổ sở, đồng dạng, Thư Thủy Thủy cũng sẽ không vì mình bị ăn sạch mà khổ sở, bởi vì cá lớn nuốt cá bé, sinh lão bệnh tử chính là quy tắc tự nhiên, mà Thư Thủy Thủy không cho rằng mình là đặc biệt.
Thư Thủy Thủy có thể thản nhiên đối mặt với sống chết như vậy đại khái chính là nguyên nhân Thư Bảo nói nó có thiên phú.
Thư Thủy Thủy không vì trường sinh mà tu hành, cũng không vì cường đại mà tu hành, nó chỉ đơn thuần là vì sống mà tu hành. Nếu sinh ra ở đại lục tu chân, Thư Thủy Thủy chính là loại thể chất không có tâm ma, là loại tu hành nước chảy thành sông chỉ cần tu vi tới thì sẽ thăng cấp.
Sáng sớm hôm sau Thư Thủy Thủy tỉnh lại trong tiếng chim hót véo von, nó run run lỗ tai nhỏ, mở mắt ra nhìn thấy cái ổ thì duỗi thân thể nhỏ, dùng sức duỗi người.
“Buổi sáng tốt lành nha Cốt Cốt.” Thư Thủy Thủy theo thường lệ vỗ vỗ đầu mình để chào hỏi Cổ Lan Cốt không ở bên cạnh.
Sau đó nó nhảy ra khỏi ổ nhỏ, vén mành thò đầu chui ra ngoài.
Tìm theo hướng phát ra âm thanh thì phát hiện là một con chim vàng nhạt, ánh mắt Thư Thủy Thủy sáng lên, vung móng vuốt chào hỏi: “Buổi sáng tốt lành nha áo lông.”
Bé chim vàng đương nhiên nghe không hiểu, nó nghiêng cái đầu nhỏ, đôi mắt đen lúng liếng to tròn nhìn cục nắm dưới đất.
Thư Thủy Thủy cũng ngoẹo đầu nhìn bé chim trên nhánh cây, hai bên nhìn nhau một hồi, vì không chịu nổi áp lực nên bé chim vỗ cánh bay đi.
Chim nhỏ bay đi, Thư Thủy Thủy cực kỳ tiếc nuối, ánh mắt vẫn dính chặt vào lông vũ trên người bé chim kia, áo lông tốt biết bao nhiêu cứ vậy bay đi mất.
Thư Thủy Thủy nhón chân nhìn theo bóng dáng bé chim vàng hoàn toàn biến mất ở trong rừng. Quay cái đầu nhỏ lại, Thư Thủy Thủy duỗi móng vuốt vỗ vỗ gò má mình một cái, phát hiện trong rừng tùng đã bắt đầu rơi sương sớm rồi.
Giọt sương đọng lại ở đầu mũi lá giống như một hạt châu thủy tinh trong suốt, ánh mặt trời chiếu rọi làm nó long lanh phát ra một quầng sáng bảy màu.
Thư Thủy Thủy thấy vậy thì lập tức lưu loát thu thập đồ đạc, thời điểm này chính là lúc châu chấu ra uống sương sớm, đương nhiên không thể uổng phí.
Vác hai con châu chấu trên lưng, Thư Thủy Thủy một lần nữa bước lên hành trình, chuột nhỏ xuyên qua lùm cỏ xanh, khó tránh bị sương làm ướt lông.
Bề mặt lông tơ bị thấm ướt rồi bị gió hong khô lập tức vểnh lên, Thư Thủy Thủy duỗi móng vuốt đè ép xuống nhưng hiệu quả thật sự không cao.
Đột nhiên, Thư Thủy Thủy khựng lại, sau đó cẩn thận buông hai con châu chấu xuống, bởi vì phía trước không xa có một con châu chấu đang đậu trên lá cây uống sương sớm.
Thư Thủy Thủy lặng lẽ tới gần, tới gần, giống như thợ săn ưu tú trong rừng rậm, lại giống như mãnh thú đi săn trên thảo nguyên, vẻ mặt đặc biệt nghiêm túc, thoạt nhìn quả thực có vài phần sát thủ mặt búng ra sữa. [nãi hung, là từ mạng TQ, ý là mèo con chó con cho dù tỏ ra tức giận thì bạn vẫn thấy đáng yêu]
Mạnh mẽ nhảy bật lên, nhào tới trước, Thư Thủy Thủy chuẩn xác nhào lên chiếc lá, móng vuốt nhỏ túm lấy con châu chấu đang uống sương sớm.
Theo thói quen ôm châu chấu lăn qua lộn lại ngửi ngửi, phát hiện ngon hơn hai con trước một chút, quả nhiên là hàng được ăn ngon uống tốt!
Thảm thực vật tươi tốt, giọt sương trong suốt, không khí ướt át, là điều kiện thuận lợi để Thư Thủy Thủy bắt châu chấu.
Đi hơn hai ngày, Thư Thủy Thủy rốt cuộc tìm được cơ hội phát huy bản lĩnh, mà châu chấu ở trong rừng này cũng không ít, tới khi sương sớm bị bốc hơi hết, Thư Thủy Thủy cũng bắt được rất nhiều châu chấu, châu chấu bị thống nhất trói thành dạng kén, động cũng không thể động, chỉ có thể thành thành thật thật mặc cho chuột xâm lược.
“Một con châu chấu, hai con châu chấu, ba con châu chấu… mười con châu chấu, mười bốn con châu chấu… hai mươi mốt con châu chấu, hai mươi hai con châu chấu…. một chén châu chấu!”
Thư Thủy Thủy lôi ra một cái túi, độ thông khí của chiếc túi khá tốt, sẽ không để châu chấu bị chết ngộp, Thư Thủy Thủy vừa đếm châu chấu vừa bỏ chúng vào trong túi.
Sau khi mỹ mãn đếm xong châu chấu, kéo chặt miệng túi lại, vác chiếc túi ‘khổng lồ’ lên vai, Thư Thủy Thủy bắt đầu chuẩn bị quay trở về.
Lạch bạch chầm chầm bước trên mặt đất lưu lại một chuỗi dấu chân, cục nắm vừa đi vừa lẩm bẩm: “Mười con nướng giòn, năm con hấp muối, năm con chiên dầu, đầu châu chấu băm thịt, chân châu chấu kho tàu…. không biết Cốt Cốt thích ăn kiểu gì nhỉ?”
Bởi vì đang trong núi nên Thư Thủy Thủy dự định tiếp tục xuyên qua ngọn núi, sau khi ra ngoài sẽ lượn quanh một chút tìm đường đi bằng phẳng, vác bao châu chấu lớn như vậy trèo đèo lội suối rất dễ bị đánh cướp.
Giống như sáng nay gặp phải áo lông vàng nhạt vậy, nếu lại tới thêm mấy con, Thư Thủy Thủy sẽ không chịu nổi mất.
Cùng lúc này, tiểu đội Cổ Lan Cốt rốt cuộc cũng đụng mặt tiểu đội khu B, hơn nữa còn trùng hợp là cả hai đội cơ hồ đồng thời phát hiện một cái máy mô phỏng.
Trong tình huống bình thường, Lưu Độ tuyệt đối sẽ không muốn trêu tới Cổ Lan Cốt, thế nhưng sau khi tổn thất hai cái máy mô phỏng, đây chính là cái cuối cùng, Lưu Độ hiển nhiên sẽ không dễ dàng chịu từ bỏ: “Cổ Lan Cốt tiên sinh, nếu hôm nay đã gặp thì ngài ra giá đi, máy mô phỏng này hôm nay tôi nhất quyết phải lấy đi.”
Ý tứ của Lưu Độ rất rõ ràng, ngoại giao trước quân sự sau, nếu như có thể hòa bình giải quyết thì tốt, nếu không thể thì khu B cũng không sợ khai chiến. Lưu Độ dám nói như vậy, hiển nhiên là trên người có mang theo lá bài tẩy.
Dư Tẫn cảm thấy cực kỳ tức giận, người trong đội muốn chạy cũng thôi đi, khó khăn lắm mới phát hiện được máy mô phỏng lại có người muốn cướp: “Năm nay số lượng máy mô phỏng rất ít, làm sao có thể phán định giá trị, nếu thật sự có lòng thành thì xuất ra một nửa lương thực khu B đi, bọn tôi sẽ đưa máy mô phỏng cho.”
Dư Tẫn không phải kẻ ngu, hai ngày nay một cái máy mô phỏng cũng không thấy, Cổ Lan Cốt còn phóng thiết bị giám sát ra ngoài nhưng cũng không thấy bóng dáng, chứng tỏ không phải vấn đề vận may, rõ ràng là số lượng máy mô phỏng năm nay rất ít.
Một nửa lương thực đủ cho người căn cứ Cổ Lan Cốt vượt qua mùa đông này. Mà Lưu Độ cũng không có khả năng đồng ý: “Tôi có lòng thành, nhưng mấy người thoạt nhìn lại không có thành ý.”
Lúc nói chuyện, Lưu Độ cũng bày xong thế trận, hiển nhiên là chuẩn bị chiến đấu.
Cổ Lan Cốt không nói gì, chỉ là mắt dần dần chuyển thành màu băng lam, là dấu hiệu mở hình thức chiến đấu, năng lượng tràn đầy.
Hai bên đều không phải người hướng nội, sau khi xác định không có cách nào hòa bình giải quyết thì lập tức chiến vào trạng thái chiến đấu.
Tám người còn lại trong tiểu đội Cổ Lan Cốt có chút luống cuống, bọn họ muốn gia nhập khu B, kết quả vừa mới gặp mặt nói được hai ba câu hai bên đã muốn đánh nhau rồi.
Trong lúc do dự, Lưu Độ đã xông tới, mục tiêu chính là tám người bọn họ.
Bóng dáng Cổ Lan Cốt lóe lên, vì bảo hộ tám người mà mất đi cơ hội công kích. Lưu Độ thấy vậy thì mừng thầm trong lòng, ở trên chiến trường, thành bại chỉ trong một nháy mắt mà thôi.
Lưu Độ lôi khẩu súng lục ra, công kích theo một góc độ mà Cổ Lan Cốt không có cách nào né tránh.
Tiếng súng vang lên, mục tiêu chính là trái tim. Trên mặt đám người tiểu đội B đều lộ ra vui sướng, chiến thần cũng chỉ như vậy là thôi!
Thế nhưng giây tiếp theo, Cổ Lan Cốt chợt xông tới trước, một quyền nặng nề đánh vào người Lưu Độ.
Lưu Độ bay ra ngoài, cùng lúc đó, Cổ Lan Cốt xòe tay, trong lòng ban tay chính là một viên đạn!
Dư Tẫn tích tụ lửa tụ đã lâu, thấy vậy lập tức khai mở hình thức xỉa xói: “Vậy mà cũng là đạn à? Nhóc con, có biết khái niệm tốc độ bảy phần triệu năm ánh sáng là gì không? Muốn thử à?”
[*]
[Tác giả] Thư Thủy Thủy: “Buổi sáng tốt lành nha áo lông.”
Bé chim vàng: “Chiếp chiếp chiếp ~”
[end 31]
Bậc Thầy Xanh Hóa Hành Tinh
Đánh giá:
Truyện Bậc Thầy Xanh Hóa Hành Tinh
Story
Chương 31
10.0/10 từ 39 lượt.