Bậc Thầy Xanh Hóa Hành Tinh
Chương 143
51@-
Bậc Thầy Xanh Hóa Hành Tinh
Chương 143: Từ ngủ đến hầm canh
Cảm nhận được động tĩnh phía sau, Cổ Lan Cốt máy móc xoay đầu, cả người tỏa ra hơi thở cứng ngắc. Nhưng khi nhìn thấy Thư Thủy Thủy, trông anh như thể vừa được nhấn nút khởi động, cổ không cứng nữa, giọng nói cũng không lạnh nữa, nháy mắt từ trạng thái chờ chuyển sang trạng thái đầy năng lượng.
“Hôm nay Cốt Cốt vất vả rồi!” Thư Thủy Thủy vươn tay vỗ đầu Cổ Lan Cốt, tỏ ý an ủi.
Cổ Lan Cốt mỉm cười hiền lành: “Không vất vả, trẻ con mà, nghịch ngợm một chút là phải.”
Bé chim ruồi vì duy trì động tác quá lâu mà cứng đờ, nghe vậy liền lảo đảo ngã xuống đất, miệng ủy khuất kêu lên một tiếng.
Những người khác lặng lẽ không nói gì, chiêu trò thấp kém này từ năm ba tuổi bọn họ đã không thèm dùng nữa rồi! Lão đại à, trí tuệ tung hoành trên chiến trường vạn dặm, đùa bỡn kẻ địch trong lòng bàn tay của anh đâu mất rồi?
Thư Thủy Thủy nghe thấy tiếng bé chim ruồi kêu nên nghiêng đầu nhìn qua, Cổ Lan Cốt thực bình tĩnh tiến lên, nhặt bé chim ruồi đang nằm dưới đất lên: “Nhìn xem, lông bẩn hết rồi này, anh đi rửa cho nó, sạch sẽ mới lớn lên trắng trẻo mập mạp được.”
Thư Thủy Thủy gật đầu, cảm thấy Cốt Cốt đã hoàn toàn trưởng thành trở thành một vú em đủ tiêu chuẩn, hơn nữa trắng trẻo mập mạp, nghe thôi đã thấy hợp gu thẩm mỹ của cậu.
Bé chim ruồi vốn tưởng rằng sau khi Thư Thủy Thủy trở về mình sẽ được giải thoát, nào ngờ lại bị bế đi tắm. Bé chim ruồi đáng thương còn chưa kịp trải nghiệm tuổi thơ đã phải trải qua khoảng thời gian cay đắng khi có cha kế.
Nhóm người đi theo bên cạnh Thư Thủy Thủy liếc nhìn nhau, cảm thấy Cổ Lan Cốt thật sự cần được bảo dưỡng rồi, đầu óc sắp rỉ sét đến nơi rồi. Nhưng Thư Thủy Thủy lại hoàn toàn không nhận ra, có lẽ đây chính là cái gọi là ‘yêu nhau yêu cả đường đi lối về’, bọn họ chỉ có thể âm thầm mặc niệm cho bé chim ruồi.
Đợi đến khi Thư Thủy Thủy và Cổ Lan Cốt trở về nơi ở, phát hiện Cổ Lan Cốt đang nâng bé chim ruồi trong lòng bàn tay đứng trước vòi nước. Bé chim ruồi bây giờ đã ướt như chuột lột dưới vòi nước, một cục nhỏ xíu xấu xí không ngừng vỗ cánh.
Cổ Lan Cốt cười toe toét: “Thủy Thủy xem, Thúy Thúy cũng thích tắm lắm, vui vẻ đến mức muốn bay lên kìa.”
Vì dòng nước quá mạnh nên Thúy Thúy không thể không vỗ cánh: “…chíp chíp chíp!”
Cổ Lan Cốt: “Nghe kìa, vui mừng đến mức ca hát luônrồi!”
“Chíp chíp chíp! Chíp chíp chíp!” Cuối cùng Thúy Thúy cũng bùng nổ, thật sự không coi chim ra gì mà, bé vỗ cánh muốn bay lên nhưng lại bị Cổ Lan Cốt vỗ một cái, ôm vào lòng bàn tay, sau đó bế đến chỗ khăn mặt, đặt vào khăn mặt xoa xoa một hồi. Đến khi Thúy Thúy vùng vẫy thoát ra khỏi khăn mặt thì lông trên người đã xù hết cả lên, đội cái đầu ngố, Thúy Thúy đầu óc choáng váng như say rượu, xoay hai vòng rồi ngồi phịch xuống bàn.
Cổ Lan Cốt chọc chọc Thúy Thúy: “Xem ra buồn ngủ rồi, trẻ con ban ngày chơi mệt quá, buổi tối phải đi ngủ sớm, như vậy mới dễ béo.”
Thư Thủy Thủy ở bên cạnh gật đầu: “Cốt Cốt nói có lý.”
Vừa nói, hai người vừa đặt bé chim ruồi vào một chiếc chén sứ trắng, đương nhiên trong chén có lót vải bông mềm mại, bên trên trải lớp lụa trắng tinh. Nếu không phải vật chứa quá kỳ lạ thì thoạt nhìn cũng là một chiếc giường không tệ. Thư Thủy Thủy mỉm cười dùng ngón tay chạm nhẹ đầu bé chim ruồi: “Ngủ ngon nhé, Thúy Thúy ngủ sớm dậy sớm, mau chóng béo lên nhé.”
Bé chim ruồi: “…” Cuối cùng chỉ có thể không tình nguyện ‘chíp’ một tiếng, sau đó dùng mỏ ngậm chăn nhỏ tự đắp cho mình, ngoan ngoãn nằm xuống ngủ.
Thư Thủy Thủy và Cổ Lan Cốt lặng lẽ rời đi, Thư Thủy Thủy áp sát tai Cổ Lan Cốt nhẹ nhàng nói: “Xem ra Thúy Thúy rất thích chiếc giường anh tặng, quả nhiên Cốt Cốt là tốt nhất, không ai không thích Cốt Cốt cả.”
Cổ Lan Cốt cười nhạt: “Thúy Thúy thích là tốt rồi, cái chén này có thể để nó dùng cả đời.” Từ ngủ đến hầm canh, quy trình trọn gói.
Thư Thủy Thủy gật đầu: “Ừ, có thể ngủ, có thể dùng để ăn cơm, còn có thể dùng để tắm, quả nhiên là thiết thực.”
Bé chim ruồi căng thẳng tinh thần suốt cả ngày, lúc này đã mệt mỏi chìm vào giấc ngủ: “Chíp ~”
Thư Thủy Thủy nhìn bé chim ruồi, sau đó giơ ngón tay lên làm động tác im lặng: “Nói mớ kìa, chúng ta đi thôi, đừng làm ồn đến nó.” Hai người ăn ý rời đi, ra ngoài ăn tối.
Trên đường đi, Thư Thủy Thủy còn hỏi thăm Thúy Thúy có ăn cơm đúng giờ không, có nghịch ngợm không, Cổ Lan Cốt kiên nhẫn giải đáp: “Buổi sáng ăn rất ngon miệng, hai đóa hoa hái xuống đều ăn hết, buổi trưa uống một giọt nước, buổi chiều…”
Hai người một hỏi một đáp, trông cũng khá ăn ý hài hòa, như đôi vợ chồng già nhiều năm đang thảo luận về vấn đề nuôi dưỡng con cái. Thúy Thúy nằm ngủ ở nhà không hề hay biết hình tượng người cha ưu tú của Cổ Lan Cốt trong lòng Thư Thủy Thủy đã ngày càng kiên cố hơn. Là một con chim bé nhỏ, quãng đời còn lại của nó sẽ rất gian nan.
Vì mọi người đều có phân công riêng nên thời gian ăn cơm cũng không giống nhau. Lúc Thư Thủy Thủy và Cổ Lan Cốt vừa ngồi xuống thì Tạ Phong và Trình Khuyết đã vội vàng ăn xong rồi nhanh chóng rời đi. Trình Khuyết và Tạ Phong chìm đắm trong nghiên cứu không thể tự thoát ra được, có lúc cảm thấy hệ thống làm chuột bạch còn rảnh rang hơn cả hai người, ít nhất thỉnh thoảng có thể thấy quả cầu ánh sáng của hệ thống lười biếng nằm ườn trên tảng đá phơi nắng, phơi xong mặt trước còn tự động lật sang phơi mặt sau.
Hệ thống vẫn không thể nói chuyện, nhưng khiến mọi người bất ngờ là hệ thống lại khá thân thiết với người làm thí nghiệm là Tạ Phong, nhưng ngẫm kỹ lại thì trong đám bọn họ, có lẽ chỉ có Tạ Phong hiểu hệ thống nhất, dù sao phương hướng nghiên cứu khoa học của Tạ Phong chính là các loại công nghệ. Mà hệ thống không bài xích thí nghiệm, Tạ Phong không có ý định làm hại nó, nó cũng vui vẻ phối hợp, tận hưởng cuộc sống độc thân tạm thời, không vội vàng trói buộc ký chủ.
Thí nghiệm của Trình Khuyết cũng tiến vào giai đoạn đột phá quan trọng, một ngày ngoại trừ ăn cơm thì cơ bản đều ở trong phòng thí nghiệm, hơn nữa ăn cơm cũng chỉ giải quyết trong vòng ba phút, tuyệt đối không lãng phí thêm một giây nào. Nếu có thể phá giải vấn đề cuồng hóa của sinh vật biến dị sẽ gây ra chấn động cho tinh cầu Thương Chiến, thậm chí là toàn bộ thiên hà. Trình Khuyết rất hưng phấn, cũng hiểu rõ, cho dù vấn đề cuồng hóa của sinh vật biến dị được giải quyết thì cũng không thể cứu vớt được thiên hà Thương Hải và thiên hà Tiên Ca, sau khi chứng kiến sự mạnh mẽ của nền văn minh bảy chiều, cậu sớm đã biết không thể nàochống lại!
Nhưng kỳ lạ là Trình Khuyết lại không cảm thấy sợ hãi nữa, dường như những trải nghiệm dài dằng dặc nhưng có vẻ rất ngắn ngủi ở kiếp trước thật sự đã biến thành một giấc mơ, vẫn còn có thể hình dung ra hình ảnh của nó, nhưng giống như bị phủ lên một lớp vải mỏng mà trở nên mơ hồ. Cho dù nền văn minh bảy chiều đến như đã định thì dường như chỉ cần ở tinh cầu Thương Chiến, chỉ cần ở Thủy Tinh Cung thì không có gì đáng sợ cả.
Trong căn cứ Thủy Tinh Cung, người giống như Trình Khuyết, như Tạ Phong có rất nhiều. Ăn vội vàng cho xong bữa tối, có người không muốn lãng phí thời gian, tiếp tục làm những việc mình có thể làm.
Có người kẽo kẹt mài gỗ, bọn họ đã lên kế hoạch dùng nhà gỗ thay thế cho lều trại, bản thân nhà gỗ có độ thoải mái và an toàn cao hơn, nơi này lại là dãy núi Thương Vực, khai thác gỗ hợp lý còn có thể chỉnh sửa địa hình của Thủy Tinh Cung.
Có người đang lắp ráp thiết bị phát điện quang học, dự định sáng sớm mai sẽ đi lắp đặt thiết bị, có người đang chỉnh sửa lưới điện, lên kế hoạch cho công việc trải điện ngày mai. Cũng có người đang xử lý thu hoạch gần đây của căn cứ, bao gồm cả con mồi và thực vật.
Sinh vật ở dãy núi Thương Vực không phải đều là sinh vật biến dị, dù sao sinh vật biến dị chỉ chiếm một phần nhỏ, trong dãy núi vẫn còn rất nhiều sinh vật bình thường. Những sinh vật này vừa là nguồn thức ăn của con người, vừa là nguồn thức ăn của sinh vật biến dị.
Khu vực chính trong lòng chảo đã có điện, ánh đèn gần như bao phủ toàn bộ phạm vi lòng chảo, cảnh tượng náo nhiệt trông như một thành phố có cuộc sống về đêm phong phú và đa dạng.
Nơi này quả thật là một mảnh phong thủy bảo địa, điển hình là đông ấm hè mát, thoải mái không thua gì thung lũng Thủy Tinh Cung, dù sao thung lũng đó có đại trận bảo vệ do Thư Thủy Thủy thiết lập, còn lòng chảo này lại tự có chức năng điều chỉnh khí hậu, ngoài việc không thể chống đỡ đòn tấn công thì các điều kiện như khí hậu, nhiệt độ, ánh sáng đều không tệ.
Rất nhanh sau đó, hai anh em Nam Ca Nam Phương cũng đến ăn cơm, hôm nay căn cứ đã hoàn thành hai trạm phát điện, mấy ngày sắp tới sẽ đưa vào sử dụng.
Ngay sau đó, tiểu đội chuyên trồng cây và tiểu đội thăm dò trên biển cũng lục tục trở về. Tiểu đội trồng cây có người và chuột xen lẫn, hiệu suất làm việc của chuột xám thậm chí còn cao hơn cả người, hơn nữa giai đoạn đầu trồng cây chỉ triển khai ở dãy núi Thương Vực, vai trò của chuột xám là không thể thiếu.
Trái ngược với tình trạng tranh nhau bể đầu để gia nhập được tiểu đội trồng cây, tiểu đội thăm dò biển lại khá bình thường. Bây giờ hầu như tất cả các đội tàu có thể tìm thấy đều đã tìm được, việc tìm kiếm hiện tại chủ yếu là để tìm hiểu tình hình bên ngoài, phòng ngừa khu A và khu S tấn công. Độ rủi ro rất cao, hơn nữa thế giới bên ngoài dãy núi Thương Vực giống như chảo lửa vậy, nóng bức khiến người ta khó chịu. Mặc dù điều kiện gian khổ nhưng mọi người đều ăn ý thay phiên nhau, cũng không có xung đột.
“Mùa khô còn chưa đến một tháng mà bên ngoài đã từ đại dương vô tận biến thành vùng đất khô cằn rồi, mực nước giảm xuống rất nhanh, lòng sông Thương Hà hẹp lại, bến tàu trước đây của chúng ta đã phải sửa chữa nhiều lần, chỉ cần sông Thương Hà không cạn thì nơi đó vẫn dùng được.” Dư Tẫn từ bên ngoài trở về tỏ vẻ lo lắng về mực nước.
Đây chính là tinh cầu Thương Chiến, nước nhiều gây họa, nước ít gây tai, tóm lại là không thể nào thoải mái nổi.
Nam Ca đánh giá Dư Tẫn vài lần: “Trông thảm hại như vậy, gặp phải đội săn giết rồi à?”
Dư Tẫn gật đầu, trên mặt không hề có chút sợ hãi nào: “Một đội săn giết cỡ nhỏ, không phải chủ lực, đi loanh quanh gần dãy núi, chắc định thăm dò tình hình, tiếc là không bắt được người sống.”
Đây không phải là lần đầu tiên Thủy Tinh Cung chạm mặt đội săn giết, trong vòng nửa tháng nay, hai bên không có xung đột lớn, nhưng thăm dò lẫn nhau thì vẫn có. Thành viên của đội săn giết đều rất điên cuồng, rất hiếm khi bắt được người sống, hơn nữa có người vì nâng cao chiến lực mà trực tiếp ăn sinh vật biến dị để khiến mình rơi vào trạng thái cuồng hóa, loại tấn công tử chiến này thật sự làm người ta đau đầu.
Thư Thủy Thủy ở bên cạnh kiên nhẫn lắng nghe, thấy mọi người báo cáo gần xong rồi thì cũng bắt đầu nói về tiến triển của mình: “Đã có thể xác định, thể chất của sinh vật biến dị thích hợp tu hành hơn con người, có lẽ bản thân sự biến dị của chúng là để chuẩn bị cho việc tu hành. Sinh vật biến dị đã thức tỉnh trí tuệ đều có thiên phú rất cao, lâu nhất khoảng một tuần là có thể cảm ứng được linh lực. Hươu trắng tiên sinh có thiên phú cao nhất, đã dẫn khí nhập thể, hơn nữa có thể tự phát hấp thu linh lực.”
Đương nhiên, thiên phú ít nhiều cũng liên quan đến hoàn cảnh, dù sao bản thân núi Thương Vực vốn đã là bảo địa, linh lực nồng đậm, nếu không thì cho dù có thiên phú mạnh đến đâu mà không có linh lực thì cũng chỉ là nói suông.
Đợi đến khi Thư Thủy Thủy nói xong tiến triển ngày hôm nay của mình, ánh mắt của mọi người tự nhiên mà nhìn về phía Cổ Lan Cốt. Cổ Lan Cốt thản nhiên nói: “Trông trẻ con cả ngày, sâu sắc cảm thấy việc nuôi con không dễ, may mà đám mấy người đều là cẩu độc thân, không cần lo lắng về vấn đề này. Về phần thu hoạch thì có lẽ là chim ruồi không thích ăn sâu cho lắm, nhưng cũng có thể chỉ là giả vờ.”
Mọi người “…”
Nam Ca: “Mọi người đi rửa mặt nghỉ ngơi sớm đi, không có việc gì thì giải tán thôi.”
Mọi người hiếm khi ăn ý như vậy, đều đứng dậy, từ chối gặm thức ăn cho chó và não tàn, nghỉ ngơi nhiều mới tốt.
[hết 143]
Cảm nhận được động tĩnh phía sau, Cổ Lan Cốt máy móc xoay đầu, cả người tỏa ra hơi thở cứng ngắc. Nhưng khi nhìn thấy Thư Thủy Thủy, trông anh như thể vừa được nhấn nút khởi động, cổ không cứng nữa, giọng nói cũng không lạnh nữa, nháy mắt từ trạng thái chờ chuyển sang trạng thái đầy năng lượng.
“Hôm nay Cốt Cốt vất vả rồi!” Thư Thủy Thủy vươn tay vỗ đầu Cổ Lan Cốt, tỏ ý an ủi.
Cổ Lan Cốt mỉm cười hiền lành: “Không vất vả, trẻ con mà, nghịch ngợm một chút là phải.”
Bé chim ruồi vì duy trì động tác quá lâu mà cứng đờ, nghe vậy liền lảo đảo ngã xuống đất, miệng ủy khuất kêu lên một tiếng.
Những người khác lặng lẽ không nói gì, chiêu trò thấp kém này từ năm ba tuổi bọn họ đã không thèm dùng nữa rồi! Lão đại à, trí tuệ tung hoành trên chiến trường vạn dặm, đùa bỡn kẻ địch trong lòng bàn tay của anh đâu mất rồi?
Thư Thủy Thủy nghe thấy tiếng bé chim ruồi kêu nên nghiêng đầu nhìn qua, Cổ Lan Cốt thực bình tĩnh tiến lên, nhặt bé chim ruồi đang nằm dưới đất lên: “Nhìn xem, lông bẩn hết rồi này, anh đi rửa cho nó, sạch sẽ mới lớn lên trắng trẻo mập mạp được.”
Thư Thủy Thủy gật đầu, cảm thấy Cốt Cốt đã hoàn toàn trưởng thành trở thành một vú em đủ tiêu chuẩn, hơn nữa trắng trẻo mập mạp, nghe thôi đã thấy hợp gu thẩm mỹ của cậu.
Bé chim ruồi vốn tưởng rằng sau khi Thư Thủy Thủy trở về mình sẽ được giải thoát, nào ngờ lại bị bế đi tắm. Bé chim ruồi đáng thương còn chưa kịp trải nghiệm tuổi thơ đã phải trải qua khoảng thời gian cay đắng khi có cha kế.
Nhóm người đi theo bên cạnh Thư Thủy Thủy liếc nhìn nhau, cảm thấy Cổ Lan Cốt thật sự cần được bảo dưỡng rồi, đầu óc sắp rỉ sét đến nơi rồi. Nhưng Thư Thủy Thủy lại hoàn toàn không nhận ra, có lẽ đây chính là cái gọi là ‘yêu nhau yêu cả đường đi lối về’, bọn họ chỉ có thể âm thầm mặc niệm cho bé chim ruồi.
Đợi đến khi Thư Thủy Thủy và Cổ Lan Cốt trở về nơi ở, phát hiện Cổ Lan Cốt đang nâng bé chim ruồi trong lòng bàn tay đứng trước vòi nước. Bé chim ruồi bây giờ đã ướt như chuột lột dưới vòi nước, một cục nhỏ xíu xấu xí không ngừng vỗ cánh.
Cổ Lan Cốt cười toe toét: “Thủy Thủy xem, Thúy Thúy cũng thích tắm lắm, vui vẻ đến mức muốn bay lên kìa.”
Vì dòng nước quá mạnh nên Thúy Thúy không thể không vỗ cánh: “…chíp chíp chíp!”
Cổ Lan Cốt: “Nghe kìa, vui mừng đến mức ca hát luônrồi!”
“Chíp chíp chíp! Chíp chíp chíp!” Cuối cùng Thúy Thúy cũng bùng nổ, thật sự không coi chim ra gì mà, bé vỗ cánh muốn bay lên nhưng lại bị Cổ Lan Cốt vỗ một cái, ôm vào lòng bàn tay, sau đó bế đến chỗ khăn mặt, đặt vào khăn mặt xoa xoa một hồi. Đến khi Thúy Thúy vùng vẫy thoát ra khỏi khăn mặt thì lông trên người đã xù hết cả lên, đội cái đầu ngố, Thúy Thúy đầu óc choáng váng như say rượu, xoay hai vòng rồi ngồi phịch xuống bàn.
Cổ Lan Cốt chọc chọc Thúy Thúy: “Xem ra buồn ngủ rồi, trẻ con ban ngày chơi mệt quá, buổi tối phải đi ngủ sớm, như vậy mới dễ béo.”
Thư Thủy Thủy ở bên cạnh gật đầu: “Cốt Cốt nói có lý.”
Vừa nói, hai người vừa đặt bé chim ruồi vào một chiếc chén sứ trắng, đương nhiên trong chén có lót vải bông mềm mại, bên trên trải lớp lụa trắng tinh. Nếu không phải vật chứa quá kỳ lạ thì thoạt nhìn cũng là một chiếc giường không tệ. Thư Thủy Thủy mỉm cười dùng ngón tay chạm nhẹ đầu bé chim ruồi: “Ngủ ngon nhé, Thúy Thúy ngủ sớm dậy sớm, mau chóng béo lên nhé.”
Bé chim ruồi: “…” Cuối cùng chỉ có thể không tình nguyện ‘chíp’ một tiếng, sau đó dùng mỏ ngậm chăn nhỏ tự đắp cho mình, ngoan ngoãn nằm xuống ngủ.
Thư Thủy Thủy và Cổ Lan Cốt lặng lẽ rời đi, Thư Thủy Thủy áp sát tai Cổ Lan Cốt nhẹ nhàng nói: “Xem ra Thúy Thúy rất thích chiếc giường anh tặng, quả nhiên Cốt Cốt là tốt nhất, không ai không thích Cốt Cốt cả.”
Cổ Lan Cốt cười nhạt: “Thúy Thúy thích là tốt rồi, cái chén này có thể để nó dùng cả đời.” Từ ngủ đến hầm canh, quy trình trọn gói.
Thư Thủy Thủy gật đầu: “Ừ, có thể ngủ, có thể dùng để ăn cơm, còn có thể dùng để tắm, quả nhiên là thiết thực.”
Bé chim ruồi căng thẳng tinh thần suốt cả ngày, lúc này đã mệt mỏi chìm vào giấc ngủ: “Chíp ~”
Thư Thủy Thủy nhìn bé chim ruồi, sau đó giơ ngón tay lên làm động tác im lặng: “Nói mớ kìa, chúng ta đi thôi, đừng làm ồn đến nó.” Hai người ăn ý rời đi, ra ngoài ăn tối.
Trên đường đi, Thư Thủy Thủy còn hỏi thăm Thúy Thúy có ăn cơm đúng giờ không, có nghịch ngợm không, Cổ Lan Cốt kiên nhẫn giải đáp: “Buổi sáng ăn rất ngon miệng, hai đóa hoa hái xuống đều ăn hết, buổi trưa uống một giọt nước, buổi chiều…”
Hai người một hỏi một đáp, trông cũng khá ăn ý hài hòa, như đôi vợ chồng già nhiều năm đang thảo luận về vấn đề nuôi dưỡng con cái. Thúy Thúy nằm ngủ ở nhà không hề hay biết hình tượng người cha ưu tú của Cổ Lan Cốt trong lòng Thư Thủy Thủy đã ngày càng kiên cố hơn. Là một con chim bé nhỏ, quãng đời còn lại của nó sẽ rất gian nan.
Vì mọi người đều có phân công riêng nên thời gian ăn cơm cũng không giống nhau. Lúc Thư Thủy Thủy và Cổ Lan Cốt vừa ngồi xuống thì Tạ Phong và Trình Khuyết đã vội vàng ăn xong rồi nhanh chóng rời đi. Trình Khuyết và Tạ Phong chìm đắm trong nghiên cứu không thể tự thoát ra được, có lúc cảm thấy hệ thống làm chuột bạch còn rảnh rang hơn cả hai người, ít nhất thỉnh thoảng có thể thấy quả cầu ánh sáng của hệ thống lười biếng nằm ườn trên tảng đá phơi nắng, phơi xong mặt trước còn tự động lật sang phơi mặt sau.
Hệ thống vẫn không thể nói chuyện, nhưng khiến mọi người bất ngờ là hệ thống lại khá thân thiết với người làm thí nghiệm là Tạ Phong, nhưng ngẫm kỹ lại thì trong đám bọn họ, có lẽ chỉ có Tạ Phong hiểu hệ thống nhất, dù sao phương hướng nghiên cứu khoa học của Tạ Phong chính là các loại công nghệ. Mà hệ thống không bài xích thí nghiệm, Tạ Phong không có ý định làm hại nó, nó cũng vui vẻ phối hợp, tận hưởng cuộc sống độc thân tạm thời, không vội vàng trói buộc ký chủ.
Thí nghiệm của Trình Khuyết cũng tiến vào giai đoạn đột phá quan trọng, một ngày ngoại trừ ăn cơm thì cơ bản đều ở trong phòng thí nghiệm, hơn nữa ăn cơm cũng chỉ giải quyết trong vòng ba phút, tuyệt đối không lãng phí thêm một giây nào. Nếu có thể phá giải vấn đề cuồng hóa của sinh vật biến dị sẽ gây ra chấn động cho tinh cầu Thương Chiến, thậm chí là toàn bộ thiên hà. Trình Khuyết rất hưng phấn, cũng hiểu rõ, cho dù vấn đề cuồng hóa của sinh vật biến dị được giải quyết thì cũng không thể cứu vớt được thiên hà Thương Hải và thiên hà Tiên Ca, sau khi chứng kiến sự mạnh mẽ của nền văn minh bảy chiều, cậu sớm đã biết không thể nàochống lại!
Nhưng kỳ lạ là Trình Khuyết lại không cảm thấy sợ hãi nữa, dường như những trải nghiệm dài dằng dặc nhưng có vẻ rất ngắn ngủi ở kiếp trước thật sự đã biến thành một giấc mơ, vẫn còn có thể hình dung ra hình ảnh của nó, nhưng giống như bị phủ lên một lớp vải mỏng mà trở nên mơ hồ. Cho dù nền văn minh bảy chiều đến như đã định thì dường như chỉ cần ở tinh cầu Thương Chiến, chỉ cần ở Thủy Tinh Cung thì không có gì đáng sợ cả.
Trong căn cứ Thủy Tinh Cung, người giống như Trình Khuyết, như Tạ Phong có rất nhiều. Ăn vội vàng cho xong bữa tối, có người không muốn lãng phí thời gian, tiếp tục làm những việc mình có thể làm.
Có người kẽo kẹt mài gỗ, bọn họ đã lên kế hoạch dùng nhà gỗ thay thế cho lều trại, bản thân nhà gỗ có độ thoải mái và an toàn cao hơn, nơi này lại là dãy núi Thương Vực, khai thác gỗ hợp lý còn có thể chỉnh sửa địa hình của Thủy Tinh Cung.
Có người đang lắp ráp thiết bị phát điện quang học, dự định sáng sớm mai sẽ đi lắp đặt thiết bị, có người đang chỉnh sửa lưới điện, lên kế hoạch cho công việc trải điện ngày mai. Cũng có người đang xử lý thu hoạch gần đây của căn cứ, bao gồm cả con mồi và thực vật.
Sinh vật ở dãy núi Thương Vực không phải đều là sinh vật biến dị, dù sao sinh vật biến dị chỉ chiếm một phần nhỏ, trong dãy núi vẫn còn rất nhiều sinh vật bình thường. Những sinh vật này vừa là nguồn thức ăn của con người, vừa là nguồn thức ăn của sinh vật biến dị.
Khu vực chính trong lòng chảo đã có điện, ánh đèn gần như bao phủ toàn bộ phạm vi lòng chảo, cảnh tượng náo nhiệt trông như một thành phố có cuộc sống về đêm phong phú và đa dạng.
Nơi này quả thật là một mảnh phong thủy bảo địa, điển hình là đông ấm hè mát, thoải mái không thua gì thung lũng Thủy Tinh Cung, dù sao thung lũng đó có đại trận bảo vệ do Thư Thủy Thủy thiết lập, còn lòng chảo này lại tự có chức năng điều chỉnh khí hậu, ngoài việc không thể chống đỡ đòn tấn công thì các điều kiện như khí hậu, nhiệt độ, ánh sáng đều không tệ.
Rất nhanh sau đó, hai anh em Nam Ca Nam Phương cũng đến ăn cơm, hôm nay căn cứ đã hoàn thành hai trạm phát điện, mấy ngày sắp tới sẽ đưa vào sử dụng.
Ngay sau đó, tiểu đội chuyên trồng cây và tiểu đội thăm dò trên biển cũng lục tục trở về. Tiểu đội trồng cây có người và chuột xen lẫn, hiệu suất làm việc của chuột xám thậm chí còn cao hơn cả người, hơn nữa giai đoạn đầu trồng cây chỉ triển khai ở dãy núi Thương Vực, vai trò của chuột xám là không thể thiếu.
Trái ngược với tình trạng tranh nhau bể đầu để gia nhập được tiểu đội trồng cây, tiểu đội thăm dò biển lại khá bình thường. Bây giờ hầu như tất cả các đội tàu có thể tìm thấy đều đã tìm được, việc tìm kiếm hiện tại chủ yếu là để tìm hiểu tình hình bên ngoài, phòng ngừa khu A và khu S tấn công. Độ rủi ro rất cao, hơn nữa thế giới bên ngoài dãy núi Thương Vực giống như chảo lửa vậy, nóng bức khiến người ta khó chịu. Mặc dù điều kiện gian khổ nhưng mọi người đều ăn ý thay phiên nhau, cũng không có xung đột.
“Mùa khô còn chưa đến một tháng mà bên ngoài đã từ đại dương vô tận biến thành vùng đất khô cằn rồi, mực nước giảm xuống rất nhanh, lòng sông Thương Hà hẹp lại, bến tàu trước đây của chúng ta đã phải sửa chữa nhiều lần, chỉ cần sông Thương Hà không cạn thì nơi đó vẫn dùng được.” Dư Tẫn từ bên ngoài trở về tỏ vẻ lo lắng về mực nước.
Đây chính là tinh cầu Thương Chiến, nước nhiều gây họa, nước ít gây tai, tóm lại là không thể nào thoải mái nổi.
Nam Ca đánh giá Dư Tẫn vài lần: “Trông thảm hại như vậy, gặp phải đội săn giết rồi à?”
Dư Tẫn gật đầu, trên mặt không hề có chút sợ hãi nào: “Một đội săn giết cỡ nhỏ, không phải chủ lực, đi loanh quanh gần dãy núi, chắc định thăm dò tình hình, tiếc là không bắt được người sống.”
Đây không phải là lần đầu tiên Thủy Tinh Cung chạm mặt đội săn giết, trong vòng nửa tháng nay, hai bên không có xung đột lớn, nhưng thăm dò lẫn nhau thì vẫn có. Thành viên của đội săn giết đều rất điên cuồng, rất hiếm khi bắt được người sống, hơn nữa có người vì nâng cao chiến lực mà trực tiếp ăn sinh vật biến dị để khiến mình rơi vào trạng thái cuồng hóa, loại tấn công tử chiến này thật sự làm người ta đau đầu.
Thư Thủy Thủy ở bên cạnh kiên nhẫn lắng nghe, thấy mọi người báo cáo gần xong rồi thì cũng bắt đầu nói về tiến triển của mình: “Đã có thể xác định, thể chất của sinh vật biến dị thích hợp tu hành hơn con người, có lẽ bản thân sự biến dị của chúng là để chuẩn bị cho việc tu hành. Sinh vật biến dị đã thức tỉnh trí tuệ đều có thiên phú rất cao, lâu nhất khoảng một tuần là có thể cảm ứng được linh lực. Hươu trắng tiên sinh có thiên phú cao nhất, đã dẫn khí nhập thể, hơn nữa có thể tự phát hấp thu linh lực.”
Đương nhiên, thiên phú ít nhiều cũng liên quan đến hoàn cảnh, dù sao bản thân núi Thương Vực vốn đã là bảo địa, linh lực nồng đậm, nếu không thì cho dù có thiên phú mạnh đến đâu mà không có linh lực thì cũng chỉ là nói suông.
Đợi đến khi Thư Thủy Thủy nói xong tiến triển ngày hôm nay của mình, ánh mắt của mọi người tự nhiên mà nhìn về phía Cổ Lan Cốt. Cổ Lan Cốt thản nhiên nói: “Trông trẻ con cả ngày, sâu sắc cảm thấy việc nuôi con không dễ, may mà đám mấy người đều là cẩu độc thân, không cần lo lắng về vấn đề này. Về phần thu hoạch thì có lẽ là chim ruồi không thích ăn sâu cho lắm, nhưng cũng có thể chỉ là giả vờ.”
Mọi người “…”
Nam Ca: “Mọi người đi rửa mặt nghỉ ngơi sớm đi, không có việc gì thì giải tán thôi.”
Mọi người hiếm khi ăn ý như vậy, đều đứng dậy, từ chối gặm thức ăn cho chó và não tàn, nghỉ ngơi nhiều mới tốt.
[hết 143]
Bậc Thầy Xanh Hóa Hành Tinh
Đánh giá:
Truyện Bậc Thầy Xanh Hóa Hành Tinh
Story
Chương 143
10.0/10 từ 39 lượt.