Bậc Thầy Xanh Hóa Hành Tinh

Chương 144

60@-
Chương 144: Phiên dịch viên mạnh nhất
Bề mặt khô cằn theo thời gian, vết nứt ngày càng sâu hơn, khe rãnh ngày càng rộng hơn, dường như đang biểu đạt hành tinh này đang nhanh chóng già đi. Nhưng trên vùng đất nứt nẻ đó lại luôn có một chút sức sống đang sinh trưởng mạnh mẽ.


Khi cái nóng và khô hạn bao phủ tinh cầu Thương Chiến, màu xanh biếc và màu của nước trở nên đặc biệt hấp dẫn.


Dãy núi Thương Vực chính là sự tồn tại như vậy, ngay cả khi mực nước rút đi, để lộ ra những vùng đất rộng lớn có thể sinh sống, nhưng đây vẫn là nơi khiến người ta khao khát.


Sinh vật sống ở đây có thể thoải mái vượt qua mùa hè nóng bức, trong núi có sông Thương Hà là sông chính, còn có rất nhiều nhánh. Có thể nói là tươi mát thoải mái, là một nơi tốt để tránh nóng dưỡng già.


Trước đây, vùng đất quý báu này bị sinh vật biến dị chiếm giữ, người đặt chân vào đó, hầu như không có ai sống sót trốn thoát. Ý thức lãnh địa của sinh vật rất mạnh mẽ, đặc biệt là sinh vật biến dị, một khi cuồng hóa sẽ rất khó bình tĩnh lại, ngay cả khi nắm giữ các loại vũ khí, căn cứ lớn cũng khó toàn thân rút lui.


Sau rất nhiều lần thất bại, khu A và khu S cuối cùng đã từ bỏ miếng thịt béo bở này, sự an ủi duy nhất có lẽ là không chỉ họ, mà những người khác cũng không thể tiến vào dãy núi Thương Vực.


Nhưng bây giờ, từng chiếc thuyền dọc theo sông Thương Hà, tiến vào dãy núi Thương Vực, nơi từng tránh còn không kịp giờ lại trở thành nơi ẩn náu của họ. Những con chó nhà có tang trốn chạy từ nam bán cầu lại chiếm được khu vực thoải mái nhất, tài nguyên giàu có nhất của bắc bán cầu.


Trong tình cảnh như vậy, khu A và khu S sao có thể ngồi yên. Lệnh chặn giết đã được ban hành một thời gian, tiến triển ban đầu còn rất thuận lợi, thậm chí bọn họ còn tiêu diệt được đội thuyền Thanh Mộng Tinh Hà đứng thứ ba trong danh sách chặn giết. Phong cách của đội thuyền này giống như tên của nó, cực kỳ văn vẻ, thậm chí còn cố gắng đàm phán.


Kết quả đương nhiên là thất bại, tuy tên rất tao nhã, nhưng người của đội thuyền lại không dễ chọc, đội săn giết bị tổn hại nặng nề, nhưng thu hoạch cũng khá lớn. Ngoại trừ thức ăn không đủ, trữ lượng đá năng lượng trên thuyền thực sự không tệ, có lẽ căn cứ này đã từng may mắn phát hiện ra mỏ đá năng lượng.


Tuy không tìm thấy thi thể của Khanh Mộng Tinh, người lãnh đạo căn cứ Thanh Mộng Tinh Hà, nhưng cho dù hắn còn sống thì cũng chỉ còn một mình, không đáng sợ.


Sau khi đội thuyền thứ ba trong danh sách bị tiêu diệt, sau đó lại có thêm mấy khoản thu nhập không nhỏ, thật sự thì gia sản của đám chó nhà có tang đến từ phương nam đều không tệ.



Chỉ là niềm vui chẳng thể kéo dài, những đội thuyền đó dường như đã biết được tin tức gì đó, bắt đầu trốn vào dãy núi Thương Vực.


Nều đội săn giết đuổi theo sẽ gặp phải sự tấn công điên cuồng, trong lòng sông chật hẹp, hai bên núi cao chót vót trở thành địa điểm tấn công tuyệt vời. Hơn nữa nơi đó ngày đêm đều có mai phục, hơn nữa thực lực mạnh mẽ, đội săn giết nhất thời khó tiến thêm một bước, chỉ có thể trơ mắt nhìn những đội thuyền kia trốn thoát.


Đường thủy không thông, tự nhiên muốn đi đường núi, nhưng chỉ cần họ đặt chân vào dãy núi Thương Vực, sẽ bị sinh vật biến dị phát hiện trong thời gian cực ngắn, tiếp đó cũng sẽ bị tấn công điên cuồng. Đám sinh vật biến dị đó giống như bị trúng tà vậy, chỉ chăm chăm tấn công bọn họ, ngược lại làm ngơ với đội thuyền trốn vào dãy núi Thương Vực.


Nắm đấm của Lộ Châu Chi ầm một tiếng đấm mạnh xuống bàn, với tư cách là người sáng lập khu A, Lộ Châu Chi có uy tín rất cao, từ khi thành danh đến nay chưa từng gặp phải tình huống quỷ dị như vậy: “Đám sinh vật biến dị đó còn biết phân biệt người nữa à? Nếu không được, chúng ta cứ dốc toàn lực tiến công!”


Hôm nay là hội nghị hợp tác giữa khu A và khu S, lãnh đạo của hai căn cứ lớn gặp mặt thảo luận về việc tấn công dãy núi Thương Vực.


Người ngồi ở phía bên kia bàn dài lắc đầu, đồng thời ra hiệu cho Lộ Châu Chi bình tĩnh. Người này trông gầy hơn Lộ Châu Chi một chút, có khuôn mặt chữ quốc, khoảng ba mươi tuổi, diện mạo bình thường không dễ chú ý, chỉ có đôi mắt sâu thẳm giống hệt như loài sói: “Không vội, hai căn cứ lớn chúng ta bắt tay, chẳng lẽ lại tay không mà về. Chỉ là cục xương này đúng là khó gặm.”


Người này chính là Mang Nha, lãnh đạo của khu S, cũng tức là khu an toàn. Hắn không phải người sáng lập ban đầu của khu S, mà là đột nhiên xuất hiện vào mùa đông năm ngoái, ám sát lãnh đạo khu S, cũng nhanh gọn lẹ xử lý tất cả những người phản đối trong khu S, thủ đoạn trấn áp của hắn đơn giản mà thô bạo, không phục thì giết!


Vì vậy chỉ trong một thời gian ngắn, Mang Nha đã hoàn toàn nắm quyền kiểm soát khu S. Mặc dù thông tin về hắn rất ít, nhưng có thể thấy được từ cách hắn hành sự, người này là một kẻ hoàn toàn thuộc về bóng tối, thủ đoạn ám sát của hắn cực kỳ chuyên nghiệp, chắc chắn đã trải qua huấn luyện nghiêm khắc. Một người như vậy đến tinh cầu Thương Chiến chắc chắn có mục đích riêng.


Mãi đến khi Thủy Tinh Cung xuất hiện, Mang Nha đã chỉ đích danh muốn giết một người: Cổ Lan Cốt. Mọi người bỗng nhiên hiểu ra, người này là vì Cổ Lan Cốt mà đến.


Ngón tay của Mang Nha gõ nhẹ lên mặt bàn: “Muốn tiến vào dãy núi Thương Vực, trước tiên phải tìm ra nguyên nhân khiến sinh vật biến dị nhanh chóng phát hiện ra chúng ta và giải quyết nó. Như vậy mới có cơ hội đi sâu vào bên trong. Dãy núi Thương Vực có vô số sinh vật biến dị, đặc biệt là năm nay, tùy tiện tiến vào tuyệt đối không phải là hành động sáng suốt.”


Tuy Lộ Châu Chi rất tức giận nhưng cũng không lập tức phản bác, dịu đi một hồi mới đưa ra nghi vấn: “Sinh vật biến dị vốn rất cảnh giác, vừa vào đã bị phát hiện cũng không phải không có khả năng, chẳng lẽ phải giết hết sinh vật biến dị sao? Nếu chúng ta có năng lực đó thì đã sớm tiến vào dãy núi Thương Vực rồi.”


Mang Nha không chút biến sắc nói: “Không thể nào, cho dù cảnh giác đến đâu cũng không thể nào nhận biết ngay lập tức. Chúng ta đã đổi vô số điểm đổ bộ mà vẫn như vậy, chỉ có thể nói, bọn chúng có đội tuần tra hoặc phương thức tuần tra đặc biệt, có thể là một loại sản phẩm giám sát công nghệ cao nào đó, dù sao theo tư liệu truyền về thì không phát hiện dấu vết của đội tuần tra.”



Hai người đang bàn bạc nào biết rằng, đội tuần tra ưu tú nhất của Thủy Tinh Cung chính là chuột xám gia chính. Đừng nói là người, ngay cả một con ruồi cũng không thoát khỏi mắt của chuột xám. Giống như lời hứa khi rời đi, chuột xám chưa bao giờ lơi lỏng công tác tuần tra, đảm bảo an toàn cho dãy núi Thương Vực.


Thấy thái độ Mang Nha kiên quyết, Lộ Châu Chi cũng chỉ có thể gật đầu tỏ vẻ đồng ý, dù sao khu A chung quy vẫn không mạnh bằng khu S, đặc biệt là tên Mang Nha này, làm việc không có quy củ, không nên đắc tội thì tốt hơn. Có điều chính vì vậy, Lộ Châu Chi khá tò mò, vì sao Mang Nha không trực tiếp đi ám sát Cổ Lan Cốt? Hắn thoạt nhìn không phải là loại người sẽ nương tay để người khác đi giết.


Mang Nha chỉ lạnh nhạt liếc nhìn Lộ Châu Chi một cái, đôi mắt kia phảng phất có thuật đọc tâm: “Cổ Lan Cốt rất mạnh, sau khi tiến vào tinh cầu Thương Chiến không những không suy yếu như dự kiến, ngược lại càng trở nên càng mạnh hơn. Hơn nữa bên cạnh Cổ Lan Cốt có một người không có trong tư liệu, thân phận bí ẩn, thực lực không rõ, nhưng tuyệt đối không yếu.”


Vẻ mặt Mang Nha không có chút sơ hở nào, trong lòng lại cực kỳ đau buồn, hắn có thể nói sau khi Thủy Tinh Cung dời vào thung lũng kia, hắn xoay quanh ở bên ngoài gần năm ngày, ngay cả thung lũng cũng không vào được à? Vì né tránh cái lạnh khắc nghiệt của mùa đông, cộng thêm những tư liệu nắm được nên hắn mới di chuyển sớm đến bắc bán cầu.


Lộ Châu Chi tỏ ra kinh ngạc, trong lòng thầm suy tư, thì ra lời đồn là thật!


Theo lời đồn, Cổ Lan Cốt vì mất khống chế nên bị gia tộc Cổ Lan vứt bỏ, nhưng trong đầu Cổ Lan Cốt chứa đựng một lượng lớn thông tin tư liệu, bao gồm các loại kỹ thuật đỉnh cao, cơ mật quân sự, tin tức quan trọng của gia tộc Cổ Lan, bí mật của mấy thế gia lớn khác, toàn là những thông tin khiến người ta kiêng kỵ.


Cho nên sau khi Cổ Lan Cốt bị lưu đày đến tinh cầu Thương Chiến không lâu, một lượng lớn sát thủ cũng theo tới, một khi tiến vào tinh cầu Thương Chiến, không quản có thân phận gì cũng không thể rời đi, sát thủ cũng không ngoại lệ, cho nên bọn họ đã ký hợp đồng sinh tử, đã định sẵn đây là cuộc ám sát có đi mà không có về.


Kết quả đến nay, Cổ Lan Cốt vẫn còn sống khỏe mạnh, thậm chí chưa từng nghe nói có tin tức bị thương, những sát thủ kia cũng không biết tung tích.


Có người đoán rằng, những sát thủ kia đã bị Cổ Lan Cốt âm thầm giải quyết, cũng có lời đồn rằng, Cổ Lan Cốt ôm được một cái đùi vàng, được một người tên là Thư Thủy Thủy bảo vệ. Nghe nói Thư Thủy Thủy kia cao lớn vạm vỡ, có thể dễ dàng nhấc bổng Cổ Lan Cốt. Toàn bộ trên dưới Thủy Tinh Cung đều là răm rắp nghe lời người này, bao gồm cả Cổ Lan Cốt. Đối với những lời đồn trên, mọi người càng tin vào điều thứ nhất hơn, dù sao nhìn thế nào thì Cổ Lan Cốt cũng không giống loại người sẽ ôm đùi vàng.


Lúc này Thư Thủy Thủy cao lớn vạm vỡ đang hóa thành hình chuột, đội mũ đầu bếp, nghiêm túc nhìn chằm chằm vào món châu chấu nướng trước mặt. Dù sao châu chấu nhỏ như vậy, vẫn là hình chuột dễ nắm bắt độ nóng khi nướng hơn. Về phần Cổ Lan Cốt ôm được đùi vàng trong lời đồn đang dùng bùa hóa hình, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh nắm chuột, bên kia nắm chuột là bé chim ruồi đangchải chuốt lông vũ, thỉnh thoảng cảnh giác liếc nhìn Cổ Lan Cốt. Một nhà ba người quây quần bên đống lửa nhỏ, trông bầu không khí đặc biệt ấm áp.


Nắm chuột cầm que tre lật châu chấu: “Lần thứ mười tám nhìn trộm, Thúy Thúy thích Cốt Cốt như vậy thì dứt khoát qua bên này ngồi đi, như vậy không cần phải nhìn trộm nữa.”


Thư Thủy Thủy vui mừng vì gia đình hòa thuận, đem bé chim ruồi đặt vào giữa mình và Cổ Lan Cốt.



Cổ Lan Cốt: “…”


Bé chim ruồi: “…”


Hai người nhìn nhau một cái, bé chim ruồi kêu một tiếng rồi quay đầu đi, Cổ Lan Cốt mặt không biểu cảm ngồi ngây ra đó, cả hai đều coi như không có chuyện gì xảy ra, ai ngồi chỗ nấy.


Thư Thủy Thủy cười hiểu ý: “Thúy Thúy ngại hả? Không sao, Cốt Cốt rất dịu dàng, đừng sợ.”


Bé chim ruồi: “Chíp chíp chíp!”


Thư Thủy Thủy gãi gãi đầu: “Thủy Thủy nghe không hiểu lắm, hay là Thúy Thúy đợi Thủy Thủy học xong tiếng chim nha. Có điều Thủy Thủy đoán, khẳng định là Thúy Thúy đang khen Cốt Cốt, không sao, Thủy Thủy sẽ khen thay Thúy Thúy.”


Bé chim ruồi: “Chíp chíp chíp chíp!”


Thư Thủy Thủy: “Cốt Cốt tuyệt nhất!”


Bé chim ruồi: “Chíp chíp chíp!”


Thư Thủy Thủy: “Đáng yêu nhất!”


Bé chim ruồi: “Chíp chíp!”


Thư Thủy Thủy: “Dịu dàng!”



Bé chim ruồi: “Chíp!”


Thư Thủy Thủy: “Đẹp trai!”


Bé chim ruồi: “…” Không lên tiếng nữa.


Thư Thủy Thủy sờ cái cằm lông xù của mình: “Ngầu đến mức không thể diễn tả bằng lời!”


Bé chim ruồi ngã xuống đất, sống không còn gì luyến tiếc.


Thư Thủy Thủy thấy vậy liền nói: “Ngầu đến mức khiến người ta bái phục sát đất!”


Cuối cùng Cổ Lan Cốt cũng bật cười, đôi mắt sáng long lanh: “Thì ra trong lòng Thúy Thúy anh tốt như vậy à?” Tuy rằng ngoài miệng nói là Thúy Thúy, nhưng ánh mắt dính người của Cổ Lan Cốt lại dừng trên người Thư Thủy Thủy.


Thư Thủy Thủy gật đầu: “Bởi vì Cốt Cốt vốn dĩ tốt như vậy.”


Hiển nhiên, Cổ Lan Cốt không tốt như vậy trong lòng Thúy Thúy, mà là ở trong lòng Thư Thủy Thủy, bộ lọc dày đến mức khiến Cổ Lan Cốt vui vẻ, khiến Thúy Thúy tuyệt vọng.


Thúy Thúy tuyệt vọng dứt khoát dùng lông vũ quét dọn một cái hố nhỏ tại chỗ, cuộn tròn bên trong, hai tai không thèm nghe chuyện của hai người cha nữa.


Hai người cha, một người thì gian, một người thì ngốc, cải thìa tội nghiệp không có ai thương. Thậm chí Thúy Thúy không muốn kêu chíp chíp nữa, sợ Thư Thủy Thủy lại dịch ra những lời thần kỳ gì đó.


[hết 144]


Bậc Thầy Xanh Hóa Hành Tinh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Bậc Thầy Xanh Hóa Hành Tinh Truyện Bậc Thầy Xanh Hóa Hành Tinh Story Chương 144
10.0/10 từ 39 lượt.
loading...