Bậc Thầy Xanh Hóa Hành Tinh

Chương 142

65@-
Chương 142: Chíp chíp chíp
Trong lúc mọi người dè dặt suy nghĩ xem Cổ Lan Cốt tiếp theo sẽ làm gì, thì nghe thấy Cổ Lan Cốt dùng giọng điệu hết sức bình tĩnh nói: “Thật ra anh thấy chất lượng áo lông không liên quan nhiều đến kích thước.”


Miếng bánh mì trong dĩa rung rung.


Thư Thủy Thủy vắt óc tìm lời lẽ thích hợp để cứu vớt bé chim ruồi: “Cốt Cốt nói đúng, chất lượng áo lông phải xem lông vũ, lông của Thúy Thúy vẫn chưa mọc hoàn chỉnh, không tin anh xem nè.”


Vừa nói, Thư Thủy Thủy vừa đi tới lật miếng bánh mì lên. Bé chim ruồi thấy Thư Thủy Thủy quen thuộc thì phấn khích vỗ đôi cánh nhỏ muốn bay tới, chỉ là còn chưa kịp cất cánh đã bị Thư Thủy Thủy túm lấy.


Thư Thủy Thủy nâng chim ruồi lên cao, áp sát trước mặt Cổ Lan Cốt: “Xem chỗ này nè, màu của cọng lông này còn hơi nhạt, cọng này có độ bông chưa đủ, cọng này dính chút bụi, cọng này hình dạng hơi xấu, cọng này này…”


Mọi người: “…” Thái độ nghiêm túc kết hợp với lời giải thích gượng gạo này.


Mặc dù giải thích khá gượng nhưng cuối cùng Cổ Lan Cốt vẫn nể mặt gật đầu, đồng ý với cách nói của Thư Thủy Thủy.


Thư Thủy Thủy thở phào nhẹ nhõm: “Vậy nên trước khi Thúy Thúy lớn lên, Cốt Cốt hãy cùng Thủy Thủy nuôi bé nha!”


Cổ Lan Cốt nhìn chằm chằm vào cục bông nhỏ xíu kia: “Lớn đến cỡ nào?”


Thư Thủy Thủy suy nghĩ: “Cứ lớn bằng nắm tay là được.”


Bé chim ruồi lập tức ‘chíp’ một tiếng tỏ vẻ tán thành.


Cổ Lan Cốt: “…”



Mọi người: “…” Có lẽ đến chết chim ruồi cũng không lớn được đến thế.


Mặc dù vì sự lộ diện bất ngờ của bé chim ruồi khiến bầu không khí bữa tối không được tốt cho lắm, nhưng sau khi vấn đề được giải quyết, bầu không khí trong doanh trại lại trở nên sôi động. Ánh lửa bập bùng, ánh sáng màu vàng ấm áp chiếu lên khuôn mặt mỗi người, đều là biểu cảm mong đợi và hân hoan khi chuyển đến nhà mới.


Thư Thủy Thủy cũng rất vui vẻ, mặc dù quá trình nguy hiểm nhưng kết quả rất tốt đẹp, ít nhất sau này không cần phải lén lút nữa. Hơn nữa đợi Cốt Cốt dùng bùa mô phỏng xong sẽ phát hiện, Thúy Thúy vuốt đã hơn châu chấu rất nhiều. Nghĩ vậy, Thư Thủy Thủy cảm thấy sau này Cổ Lan Cốt và Thúy Thúy sẽ chung sống rất tốt đẹp.


Sau khi được giải phóng khỏi mái tóc của Thư Thủy Thủy, bé chim ruồi bắt đầu thỏa sức bay lượn, mấy ngày nay trốn trong tóc quả thực rất khó chịu, lúc này hiếm khi có thể duỗi cánh, đương nhiên vui vẻ bay lên bay xuống quanh Thư Thủy Thủy.


Cổ Lan Cốt lẳng lặng bỏ thêm một khúc củi, để lửa cháy to hơn một chút. Nhỡ đâu con chim kia bay không vững, bị lửa đốt cháy mấy cọng lông thì Thủy Thủy chắc chắn sẽ không thích nữa. Nghĩ như vậy, tay của Cổ Lan Cốt lại không chịu khống chế bỏ thêm một khúc củi.


Vài phút sau, mọi người vây quanh đống lửa đã ăn ý lùi ra xa một đoạn, thấy Cổ Lan Cốt vẫn đang tiếp tục thêm củi, Dư Tẫn rốt cuộc cũng không nhịn được nói: “Lão đại, củi chúng ta nhặt sắp đốt sạch rồi, với lại thật sự nóng quá đi.”


Động tác của Cổ Lan Cốt cứng đờ, sau đó không biểu cảm gật đầu.


Mọi người thầm thở phào nhẹ nhõm, giữa mùa hè nóng nực như thế này, vốn dĩ nhóm lửa chỉ để xua đuổi dã thú và hơi ẩm, kết quả Cổ Lan Cốt cứ như đang sống trong mùa đông.


Cổ Lan Cốt không thêm củi nữa, theo ngọn lửa yếu dần mà mọi người cũng cũng chậm rãi xích lại gần, tán gẫu chuyện trên trời dưới biển, có người hồi tưởng lại những chuyện thú vị trong quá khứ, có người lên kế hoạch cho những việc ngày mai.


Bé chim ruồi vỗ cánh, cuối cùng thuần thục đáp xuống đầu Thư Thủy Thủy, sau đó bắt đầu theo thói quen dùng mỏ chải chuốc tóc cho Thư Thủy Thủy. Dư Tẫn thấy vậy không khỏi ngưỡng mộ: “Cái lược này tốt ghê ấy! Chải từng sợi từng sợi một, nhưng nói tới thì lúc Thủy Thủy hắt hơi, tui cứ tưởng là hắt nước mũi vào dĩa của lão đại ấy, ha ha ha!”


Mọi người: “…”


Trong tiếng cười như điên của Dư Tẫn, Cổ Lan Cốt vươn tay bỏ thêm một khúc gỗ. Rõ ràng suy nghĩ vừa bị dập tắt lại trỗi dậy, cuối cùng Dư Tẫn bị mọi người đá ra ngoài nhặt củi.


Khi ánh trăng sáng tỏ, độ náo nhiệt trong lòng chảo cũng dần yên tĩnh lại, những đống lửa rải rác như những vì sao không ngừng lấp lánh, giống như hy vọng nóng bỏng, sáng ngời trong lòng thành viên Thủy Tinh Cung lúc này.



Hôm sau, khi mặt trời còn chưa mọc, lòng chảo đã náo nhiệt hẳn lên. Ăn sáng đơn giản một phen, mọi người bắt đầu nóng lòng tham gia vào việc xây dựng quê hương mới.


Nam Ca và Lưu Pha đã bàn bạc kỹ lưỡng về việc phân chia khu vực lòng chảo. Nơi có đất đai màu mỡ nhất đương nhiên dùng để trồng trọt, bây giờ không cần Thư Thủy Thủy bày trận, nhóm người tu hành khá thành công đã có thể hoàn thành công việc này.


Khu vực có ánh sáng tốt dùng để xây dựng khu cư trú. Đương nhiên, vấn đề nhà ở lúc này không quá cấp bách, mọi người chỉ cần dựng lều là được, đối với thành viên Thủy Tinh Cung đã quen thuộc với việc di chuyển, điều này rất dễ dàng.


Tài nguyên trên dãy núi Thương Vực rất phong phú, bao gồm gỗ, đá, khoáng sản, thức ăn… hết thảy đều là nền tảng cho sự phát triển sau này, tiểu đội bao gồm các nhà khoa học và nhân viên thăm dò do chuột xám dẫn đầu đã đi xung quanh tìm hiểu tình hình cụ thể, tốt nhất là phát hiện tài nguyên có thể sử dụng cho việc xây dựng căn cứ.


Về phần đặt tên cho chỗ ở mới, để phân biệt với Thủy Tinh Cung bọn họ xây dựng lúc đầu, nơi này được đặt tên là Thủy Tinh Thành, đương nhiên, tên của căn cứ vẫn là Thủy Tinh Cung. Nhưng xét theo cái tên Thủy Tinh Thành thì mục tiêu lần này quả thực rất lớn. Nếu không có gì bất ngờ, nơi này sẽ là nền tảng và trung tâm phát triển của Thủy Tinh Cung ở bắc bán cầu.


Trong khi Thủy Tinh Cung đâu ra đó xây dựng Thủy Tinh Thành, các công việc khác cũng được triển khai một cách có trật tự.


Ví dụ như thiết lập liên lạc với các căn cứ khác. Giao tiếp với sinh vật biến dị, Thư Thủy Thủy tóm tắt khái niệm tu hành. Đội thăm dò trên biển liên tục dẫn về ba đội thuyền nhỏ, bọn họ rất tích cực gia nhập vào dãy núi Thương Vực.


Trong thời gian này, lệnh chặn giết ở bắc bán cầu cũng có hiệu quả đáng kể, dù sao không phải đội thuyền nào cũng may mắn tránh được cuộc lùng sục và gặp được đội thám hiểm do Thủy Tinh Cung phái ra.


Ít nhất khoảng mười đội thuyền bị thiệt hại nặng nề, trong đó có những đội trực tiếp xung đột với khu A và khu S, cũng có những đội rơi vào tuyệt vọng mà tàn sát lẫn nhau để cướp đoạt tài nguyên, thậm chí còn có những đội cạn kiệt vật tư lựa chọn tự sát tập thể.


Trong quá trình tìm kiếm, Dư Tẫn từng nhìn thấy những chiếc thuyền có vẻ ngoài rất nguyên vẹn, nhưng khi đi vào bên trong lại chất đầy thi thể, có người chết vì đói, chết vì bệnh, chết vì tự sát, còn có người vì đói khát ăn thịt sinh vật biến dị dưới nước mà phát điên bị g**t ch*t. Đủ loại trạng thái chết khác nhau khiến cho ngay cả người đã quen với sống chết như Dư Tẫn cũng không khỏi xót xa.


Nhưng theo nhiệt độ của lệnh chặn giết chậm rãi giảm xuống, ngày càng nhiều đội thuyền sống sót biết đến sự tồn tại của Thủy Tinh Cung, thậm chí tự phát tiến đến dãy núi Thương Vực, thành công gặp được đội tìm kiếm.


Cứ như vậy, số lượng đội thuyền gia nhập dãy núi Thương Vực ngày càng nhiều, sau này gần như tất cả các đội thuyền sống sót đều đến nơi này, bến tàu được mở rộng hết lần này đến lần khác, số lượng thuyền neo đậu ở đó mỗi ngày nhiều đếm không xuể.


Nhiệt độ cao của mùa khô khiến mực nước giảm xuống nhanh chóng, các hồ nước lớn nhỏ dần khô cạn, mặt đất nứt nẻ, trong nhiệt độ cao không mang theo một chút hơi ẩm nào, thuần túy là thô bạo nướng cháy mặt đất. Toàn bộ tinh cầu Thương Chiến giống như một cái lò nướng, từ từ bốc lửa, hành hạ người ta đau khổ không muốn sống.



Tất nhiên, những người ở dãy núi Thương Vực không khổ sở như vậy. Lúc rảnh rỗi còn có thể ướp lạnh vài chùm nho trong con suối nhỏ, sau đó vừa ăn nho vừa trò chuyện.


Trò chuyện về việc hôm nay căn cứ nào đến Thủy Tinh Cung, căn cứ nào đổi nông trường mini? Căn cứ nào xin gia nhập Thủy Tinh Cung thất bại, tám đủ chuyện trên trời dưới đất, cuối cùng còn cảm thán một câu, đây mới là cuộc sống thần tiên, kệ mịa khu A khu S gì đấy, có gan thì đánh đến dãy núi Thương Vực đi!


“Nhưng nói tới thì hình như nội bộ các căn cứ ở bắc bán cầu đang lục đục.”


“Nước vừa rút, đất đai cũng có rồi, cần gì phải lục đục?”


“Nghe nói sau khi lệnh chặn giết được ban ra, có mấy căn cứ đều không hưởng ứng. Hơn nữa vì chuyện đất đai, khu A và khu S đã đắc tội không ít người. Nghe nói mấy căn cứ đó đều nhận được sự giúp đỡ của đội thuyền phương nam, cây cối trồng được đều coi như bảo bối mà nuôi dưỡng, chọc tức khu A và khu S.”


“Trồng cây à? Không biết lần sau Thủy Tinh Cung sẽ đi đâu trồng cây, nhiệm vụ trồng cây khó giành quá!”


“Đúng đấy, tôi đang địnhđổi một nông trường mini trước khi mùa đông đến.”


Tiếng trò chuyện ẩn hiện trong khu rừng xanh tươi, tiếng suối chảy róc rách và tiếng chim hót líu lo.


Sinh vật biến dị đã khai mở trí tuệ cũng phát hiện ra lợi ích của sự hợp tác, ít nhất năm nay ở dãy núi Thương Vực thoải mái hơn rất nhiều, nguồn nước cũng không bị khô cạn nghiêm trọng, dường như số cây con được trồng ở ven bờ đã đóng vai trò rất quan trọng. Nguồn nước được đảm bảo, rừng cây sẽ được đảm bảo.


Không chỉ vậy, phương pháp tu hành mà Thư Thủy Thủy nói cũng rất thích hợp với chúng, mặc dù hiệu quả đối với mỗi người mỗi khác, nhưng quả thực có thể tăng cường sức mạnh của chúng một cách hiệu quả.


Vì đủ loại lợi ích, quá trình chung sống giữa sinh vật biến dị và con người cũng tự nhiên hòa hợp hơn rất nhiều. Thậm chí đã có rất nhiều sinh vật được chuột xám ngoại giao giúp đỡ, thử tiến hành giao tiếp với con người để kiếm thêm thu nhập, đương nhiên, thu nhập phải chia cho chuột xám một nửa, chuột xám lại chia cho Cổ Lan Cốt một nửa.


Cổ Lan Cốt như một vị nhà giàu mới nổi, mỗi ngày thích nhất là lén lút đếm tiền riêng của mình, nhưng anh cứ cảm thấy không đủ, vẫn chưa xứng với Thủy Thủy. Cổ Lan Cốt tham lam cứ như vậy dần dần dưỡng thành sở thích đếm tiền.


Ngược lại, điều Cổ Lan Cốt ghét nhất chính là chăm sóc bé chim ruồi. Kể từ khi Thúy Thúy được giải phóng, nó ngày càng vô tư ở Thủy Tinh Cung, mỗi ngày bay tới bay lui trong doanh trại, đôi khi còn đặc biệt thích đến gần Cổ Lan Cốt, sau đó bị Cổ Lan Cốt dọa cho run lẩy bẩy.



Thư Thủy Thủy thấy vậy thì rất hài lòng, quả nhiên cậu không dự đoán sai, Cổ Lan Cốt và bé chim ruồi chung sống rất vui vẻ, vì thế lại càng yên tâm để Cổ Lan Cốt chăm sóc bé chim ruồi.


Cổ Lan Cốt lộ ra hàm răng trắng, mỉm cười đặc biệt đẹp: “Giao Thúy Thúy cho anh, Thủy Thủy cứ yên tâm.”


Thư Thủy Thủy gật đầu, sau đó đúng hạn dạy sinh vật biến dị tu hành.


Đến tối khi trở về vừa vặn gặp đội tìm kiếm trở về, Dư Tẫn líu ríu kể về những chuyện thú vị đã thấy trong chuyến đi, Nam Ca và Lưu Pha thảo luận về những dự định tiếp theo. Mọi người cùng nhau trở về lòng chảo, vì không thấy Cổ Lan Cốt nên tò mò hỏi thăm, biết được Cổ Lan Cốt hôm nay bận chăm sóc Thúy Thúy, mọi người đều giật mình kinh hãi, cảm thấy Thúy Thúy lành ít dữ nhiều.


Vội vàng chạy đến khu cư trú, ở một góc tường mới dựng, mọi người nhìn thấy bóng lưng của Cổ Lan Cốt.


Cổ Lan Cốt ngồi xổm ở đó đối mặt với góc tường, sau đó phát ra tiếng ‘chíp chíp chíp’ máy móc đặc biệt có quy luật như đồng hồ báo thức lên dây cót.


Mà đối diện Cổ Lan Cốt, bé chim ruồi đang run rẩy ở góc tường, vẻ mặt muốn bay đi nhưng lại không dám.


Mọi người: “…” Chưa bao giờ bọn họ cảm thấy Cổ Lan Cốt giống robot như bây giờ, không có cảm xúc, không có yêu thích, chỉ đang máy móc hoàn thành nhiệm vụ chăm sóc chim ruồi mà Thư Thủy Thủy đã giao cho mình.


“Chíp chíp chíp!” Cổ Lan Cốt vẫn ngồi xổm ở đó, trên mặt không có chút biểu cảm nào, thậm chí lười chớp mắt, tay cầm một cọng cỏ đuôi chó lắc lư có quy luật trước mặt bé chim ruồi, miệng máy móc phát ra âm thanh có vẻ như dỗ dành trẻ con.


Thư Thủy Thủy kiêu hãnh ngẩng đầu, nhỏ giọng nói với người bên cạnh: “Thấy chưa, Thủy Thủy đã nói Cốt Cốt và Thúy Thúy chung sống rất tốt mà!”


Mọi người: “…” Khung cảnh quỷ dị này là chung sống rất tốt đó hả?


Bé chim ruồi: “…” Tui khổ quá mà!


[hết 142]


Bậc Thầy Xanh Hóa Hành Tinh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Bậc Thầy Xanh Hóa Hành Tinh Truyện Bậc Thầy Xanh Hóa Hành Tinh Story Chương 142
10.0/10 từ 39 lượt.
loading...