Bá Tổng Pháo Hôi Không Có Ham Muốn Trần Tục

Chương 55


Phòng khách sạn.


Giản Vân Xuyên ngồi trên ghế, hai mắt khẽ nhắm hờ, thoải mái đến mức muốn thốt lên một tiếng thở dài.


Nhiệt độ của máy sấy tóc vừa đủ, những ngón tay thon dài luồn qua mái tóc đen nhánh ẩm ướt, thỉnh thoảng dùng đầu ngón tay xoa bóp da đầu một cách nhẹ nhàng.


Lần đầu bỡ ngỡ, lần thứ hai quen thuộc, lần sấy tóc này, rõ ràng tay nghề của Thầy Cố đã tiến bộ hơn hẳn.


Những sợi tóc ướt át dần dần khô đi giữa kẽ ngón tay, Cố Sâm Vũ vừa sấy tóc vừa vô tình liếc mắt xuống, động tác trên tay lập tức dừng lại.


Giản tiểu thiếu gia mặc một chiếc áo choàng ngủ màu đen, cổ áo không thắt chặt quá cũng không lỏng quá. Lúc này nhìn xuống từ trên cao, có thể dễ dàng thấy xương quai xanh nổi rõ trước ngực, một mảng da trắng phát sáng, và cả… cơ ngực hơi nhô lên.


Tiểu Cố Tổng không tự giác mở to hai mắt.


Quá ngưỡng mộ! Anh phải tập luyện bao lâu nữa mới có thể có được thân hình như thế này đây…


Cảm nhận được sự khác lạ từ trên đỉnh đầu, Giản Vân Xuyên vén hàng mi dày và dài lên, nhìn người trong gương, “Em đang nhìn cái gì đấy?”


“Hả?” Cố Sâm Vũ đột nhiên hoàn hồn, tắt máy sấy tóc, “Cậu vừa nói gì cơ?”


Giản Vân Xuyên nhìn thẳng vào anh qua gương, vài giây sau, cậu đưa tay kéo kín cổ áo choàng ngủ.


Tai Cố Sâm Vũ nóng bừng, vãi ò, bị phát hiện nhìn trộm rồi!


Nhưng mọi người đều là đàn ông với nhau cơ mà, nhìn một chút thì sao chứ? Tại sao phải nhỏ nhen như vậy…


“Nếu muốn nhìn, em có thể tùy ý nhìn, thậm chí làm việc khác cũng được.” Giản Vân Xuyên cười ẩn ý, giọng điệu ngập tràn hàm ý sâu xa, “Nhưng phải có danh phận chính đáng.”


Cố Sâm Vũ: …


Không ngờ mình lại hiểu được ý trong lời nói bóng gió của cậu ta, chẳng qua là, đồng ý ở bên cậu mới cho nhìn mà thôi.


“Ai thèm nhìn…” Tiểu Cố Tổng đỏ mặt lẩm bẩm phản bác, bật lại máy sấy tóc lên, dùng sức mạnh lớn hơn một chút để vò mái tóc của đối phương.


Giản Vân Xuyên cũng không tức giận, cứ để mặc anh muốn làm gì thì làm, chỉ là nụ cười trong mắt càng lúc càng sâu.


Kết quả là chưa vò được bao lâu, Cố Sâm Vũ lại không nỡ làm hỏng mái tóc đen nhánh bóng mượt này, động tác lại trở nên dịu dàng.


Hai phút sau, anh tắt hẳn máy sấy, “Thầy Cố hoàn thành công việc rồi, quý khách thấy sao, có hài lòng không?”


“Hài lòng.” Giản Vân Xuyên rất giữ thể diện.


“Cảm ơn đã ghé thăm~ Hoan nghênh lần sau lại tới~” Cố Sâm Vũ cúi người chào, khi đặt máy sấy tóc về chỗ cũ, thậm chí còn vô thức ngân nga một giai điệu.


Anh ngân nga giai điệu không rõ lời, điệu nhạc cũng kỳ quái, nhưng khoảnh khắc Giản Vân Xuyên nghe thấy, trái tim lại như bị một bàn tay siết chặt.


Một cảm giác đau đớn âm ỉ chưa từng có truyền đến từ tim, cậu không kìm được nắm chặt tay vào tay vịn ghế, muốn làm dịu cảm giác khó chịu này.



“Cậu sao đấy?” Cố Sâm Vũ nhanh chóng nhận ra sự khác thường của Giản Vân Xuyên, vội vàng chạy tới, “Không khỏe chỗ nào?”


“Hơi choáng đầu…” Giản Vân Xuyên nhắm mắt lại, khi mở ra đã trở lại bình thường, “Không sao rồi.”


“Cậu cứ ngồi yên đó đi.” Cố Sâm Vũ vẫn cảm thấy rất lo lắng, “Để tôi rót cho cậu một cốc nước đã.”


Ánh mắt Giản Vân Xuyên di chuyển theo bóng lưng bận rộn của anh, “Ngày mai em định… làm thế nào để thuyết phục Quella?”


“Tùy cơ ứng biến thôi.” Cố Sâm Vũ bê cốc nước trở lại trước mặt cậu, nghiêm túc nói, “Thật sự không được, tôi đành phải ôm đùi bà ấy khóc òa lên thôi~”


Giản Vân Xuyên: …


Tháng Mười Hai ở thành phố D vẫn mát mẻ như gió xuân, nhiệt độ vô cùng dễ chịu.


Nơi Quella sinh sống rất xa xôi và yên tĩnh, Cố Sâm Vũ lái xe theo định vị đi lòng vòng rất lâu mới tìm thấy đích đến.


Một căn biệt thự sân vườn kiểu Trung Hoa, vừa vào mắt đã thấy một màu xanh tươi mơn mởn ngập tràn sức sống. Các công trình được chạm khắc tinh xảo, đình đài hồ nước, vừa cổ kính lại vừa tao nhã phong nhã.


“Có chút bất ngờ, Quella lại thích phong cách Trung Quốc đấy.” Cố Sâm Vũ vừa đi vào vừa không khỏi cảm thán.


“Mẹ đỡ đầy của làng thời trang” Quella, người từng dẫn dắt trào lưu thời trang quốc tế suốt hàng chục năm, ảnh tin tức hoạt động đều là son đỏ rực lửa, nhiệt tình và phóng khoáng, không ngờ sau khi âm thầm rút lui, lại chọn trở về với phong cách Trung Hoa cổ điển.


Giản Vân Xuyên kéo người đang đi xa dần về lại bên cạnh mình, “Sau khi gặp bà ấy, có lẽ em sẽ còn bất ngờ hơn nữa.”


Đến khi Cố Sâm Vũ gặp Quella ở ngoài đời, anh mới thực sự hiểu ý của Giản Vân Xuyên nói.


Đẹp, là ấn tượng đầu tiên.


Mắt ngọc mày ngài, da thịt ngọc ngà, vẻ đẹp toát ra từ cốt cách lẫn ngoại hình.


Thanh nhã, là từ thứ hai bật ra trong đầu.


Một chiếc sườn xám hoa văn mực nước màu xanh trắng, tóc dài búi đơn giản sau gáy, cử chỉ điệu bộ, dù tĩnh hay động đều đẹp, tựa như một người phụ nữ bước ra từ bức tranh cổ điển.


“Vân Xuyên.” Bạch Quỳnh chậm rãi đứng dậy, tao nhã và điềm tĩnh bước về phía Giản Vân Xuyên, ôm nhẹ cậu một cái, “Lâu rồi không gặp.”


Giản Vân Xuyên ôm lại bà, “Lâu rồi không gặp, dì Quỳnh.”


“Đã sáu năm rồi.” Bạch Quỳnh mỉm cười nhìn khuôn mặt cậu, “Lần cuối cùng gặp là sinh nhật mười tám tuổi của cháu, giờ đã trưởng thành rồi.”


Giản Vân Xuyên nghiêng người, “Dì Quỳnh, đây là người mà cháu đã nhắc đến với dì.”


“Chào ngài!” Cố Sâm Vũ lập tức cúi gập người, một cái cúi chào chín mươi độ tiêu chuẩn, “Cháu tên là Cố Sâm Vũ, xin lỗi vì đã mạo muội làm phiền ngài.”


“Không sao.” Bạch Quỳnh vén lọn tóc rủ xuống bên tai, “Cháu cứ gọi ta là dì Quỳnh giống Vân Xuyên là được.”


Ba người cùng nhau ngồi xuống.


Trà trên bàn đá đã sôi, hơi nước bốc lên nghi ngút, hương trà tươi mới lan tỏa khắp nơi.



“Có uống ạ, dì Quỳnh.” Cố Sâm Vũ thay đổi cách gọi rất nhanh, lời nói lại ngọt ngào ngoan ngoãn, “Cháu còn mang đến cho dì một hộp trà mới nữa, lát nữa dì có thể thử ạ~”


Ánh mắt Bạch Quỳnh vẫn dừng trên chén trà, “Cháu có lòng rồi.”


Hai người lâu ngày không gặp, hàn huyên tâm sự trong hương trà, Cố Sâm Vũ cũng không khỏi im lặng lắng nghe, thỉnh thoảng mới xen vào một hai câu.


Khi chén trà cạn, Bạch Quỳnh nhìn chàng trai ngoan ngoãn một cái, “Hôm nay hai đứa đến, có việc gì khác không?”


Cố Sâm Vũ và Giản Vân Xuyên nhìn nhau, quyết định nói thẳng mục đích của mình, “Dì Quỳnh, cháu mạo muội đến làm phiền, là muốn mời dì tái xuất.”


“Dì đã từ chối nhân viên của cháu rồi, tại sao cháu vẫn đến đây một chuyến?” Bạch Quỳnh lại rót thêm một chén trà, giọng điệu bình thản, không nghe ra sự khó chịu.


“Bởi vì cháu muốn tự mình đến một lần.” Cố Sâm Vũ cười dịu dàng, giọng nói chân thành, “Tuy rằng vô cùng xin lỗi, nhưng cháu là người như vậy, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.”


Bất kể làm gì, anh đều sẽ cố gắng hết sức để giành lấy, như vậy bất kể kết quả cuối cùng là gì, ít nhất anh sẽ không hối hận.


Bạch Quỳnh ngước mắt lên, “Hồi trẻ dì cũng như vậy.”


“Nếu không phải đã xem qua thông tin, cháu thật sự khó tin vào tuổi tác của dì.” Cố Sâm Vũ mở to đôi mắt long lanh nhìn bà, “Dì trông như cùng tuổi với cháu vậy.”


“Vân Xuyên, bạn học Cố mà cháu dẫn đến, miệng ngọt thật đấy.” Bạch Quỳnh cười, ngũ quan thanh nhã bỗng trở nên sống động và rực rỡ.


“Vâng.” Giản Vân Xuyên không biết nghĩ đến điều gì, cũng cười theo, “Chắc là ngọt thật.”


Cố Sâm Vũ: “Dì Quỳnh, cháu nói đều là lời thật lòng ạ.”


Bạch Quỳnh nhìn anh, đột nhiên chuyển đề tài, “Vì cháu đã xem thông tin của dì, vậy cháu có biết tại sao mười năm trước dì chọn rút lui không?”


“Chuyện này…” Cố Sâm Vũ có chút do dự, “Tin tức báo chí nói chắc chắn không phải sự thật.”


Bạch Quỳnh: “Báo chí nói thế nào?”


“Tài năng cạn kiệt, rút lui khi còn đang ở đỉnh cao.” Cố Sâm Vũ nói xong lại lập tức bổ sung, “Tất nhiên, cháu không nghĩ như vậy.”


Bạch Quỳnh đứng dậy, quay lưng về phía họ, nhìn ra dãy núi xanh tươi trùng điệp ở xa, “Nói vậy, thật ra cũng không sai.”


Cố Sâm Vũ sững người.


“Mười năm trước, nàng thơ của dì đã rời xa dì, cũng mang đi nguồn cảm hứng và đam mê sáng tạo của dì.” Giọng nói trong trẻo trầm xuống, ẩn chứa sự bình tĩnh và tâm trạng tiêu điều của người đã trải qua nhiều thăng trầm.


Mười năm trước…


Một phỏng đoán táo bạo hiện lên trong lòng Cố Sâm Vũ, anh theo phản xạ quay mặt lại, nhìn người đang im lặng lắng nghe bên cạnh.


Cảm nhận được sự nghi ngờ trong mắt anh, Giản Vân Xuyên nhẹ nhàng gật đầu.


Bạch Quỳnh quay người lại, ngồi xuống, “Có trà có cảnh đẹp, hai đứa có muốn nghe một câu chuyện không?”


Câu chuyện bà kể vô cùng đơn giản, về hai cô gái lớn lên cùng nhau từ nhỏ, gia thế tương đương, thân thiết như chị em.



Cả hai chị em đều có ngoại hình và khuôn mặt xinh đẹp, nhưng tính cách lại hoàn toàn khác nhau. Cô em gái tính tình hoạt bát, người theo đuổi không ngớt, cô chị tính cách lạnh lùng, người bạn duy nhất bên cạnh chỉ có cô em.


Khi còn rất nhỏ, ước mơ của cả hai là trở thành nhà thiết kế, thiết kế ra những chiếc váy xinh đẹp nhất thế gian, cùng nhau mặc chúng và sống trọn đời bên nhau.


Sau này bọn họ lớn lên, cô chị thực sự trở thành nhà thiết kế thời trang nổi tiếng trong và ngoài nước, còn cô em lại chìm đắm trong tình yêu, quên mất lời hứa với chị năm xưa.


Cô chị vô cùng đau lòng, nhưng vẫn thiết kế ra chiếc váy cưới đẹp nhất thế giới cho em gái, tự tay đưa cô ấy đến với một người đàn ông khác, rồi nhìn cô ấy vật lộn vì tình suốt hàng chục năm.


Trong những năm đó, cô chị không phải không nghĩ đến việc đưa em gái cao chạy xa bay, tránh xa mọi bất hạnh, nhưng cô em luôn có những chuyện này chuyện kia, và cô ấy căn bản không muốn rời đi, có lần vì hiểu lầm mà hai người suýt chút nữa tuyệt giao với nhau.


Cho đến cuối cùng, cô chị thậm chí còn không được gặp mặt em gái lần cuối.


“Khi dì tự tay mặc váy cưới cho em ấy, ngay cả trong mơ cũng không bao giờ nghĩ tới, cuối cùng váy cưới lại biến thành áo liệm.” Lông mày nhíu lại, Bạch Quỳnh rũ mắt xuống, “Dì thậm chí, không kịp tham dự tang lễ của em ấy.”


Câu chuyện kết thúc, mắt Cố Sâm Vũ nóng lên, anh len lén hít hít mũi.


Anh không kìm được đưa tay ra, nắm lấy bàn tay ấm áp của người bên cạnh dưới gầm bàn.


“Sau này dì đã suy nghĩ rất nhiều lần, nếu có một lần, dì có thể hạ quyết tâm đưa em ấy rời đi, hoặc là…” Bạch Quỳnh lại bật cười, “Hoặc là dì không thiết kế chiếc váy cưới đẹp nhất thế gian đó cho em ấy, với tính cách của em ấy, chắc chắn sẽ trì hoãn hôn lễ.”


“Dì Quỳnh, từ đầu đến cuối, đó không phải là lỗi của dì.” Giản Vân Xuyên lật tay lại nắm lấy bàn tay ấm nóng đó, giữ chặt trong lòng bàn tay của mình, giọng nói bình tĩnh ẩn chứa sự kìm nén, “Mỗi người, đều phải trả giá cho những việc mình đã làm.”


Không ai có thể là ngoại lệ.


Sau khi nghe xong câu chuyện, Cố Sâm Vũ không nhắc lại mục đích đến của mình nữa.


Bạch Quỳnh giữ họ lại ăn tối, trên bàn ăn anh nói năng hoạt bát, cố gắng khuấy động bầu không khí, khiến Bạch Quỳnh thanh nhã như hoa lan cũng bật cười liên tục. Sau bữa tối, bà còn giữ họ ở lại ngủ một đêm.


Cố Sâm Vũ đảo mắt sang một bên, âm thầm trưng cầu ý kiến của Giản tiểu thiếu gia.


Bạch Quỳnh nhận thấy hành động nhỏ của anh, trêu chọc, “Sao nào, người quản việc nhà là Vân Xuyên à?”


“Không phải đâu!” Cố Sâm Vũ theo bản năng phản bác.


Giản Vân Xuyên thuận theo, “Là cháu nghe lời em ấy.”


“Thì ra là vậy.” Bạch Quỳnh cười ý nhị, “Rất tốt.”


Cố Sâm Vũ: …


Sao anh cảm thấy cuộc đối thoại này có vẻ kỳ lạ thế nào ấy nhỉ?


Phòng vẫn chưa được dọn dẹp xong, Bạch Quỳnh nhận một cuộc điện thoại rồi rời đi trước, hai người liền đi dọc theo hành lang về phía vườn, ngắm cảnh đêm tiện thể đi dạo tiêu hóa thức ăn.


Trăng sáng sao thưa, nước chảy róc rách, Cố Sâm Vũ duỗi người một cái, đột nhiên nhớ lại câu chuyện nghe được chiều nay.


Giọng anh không khỏi có chút ưu tư, “Ước gì mọi người và mọi việc trên thế gian này đều được tròn đầy như ánh trăng đêm nay.”


Trong truyện gốc hiếm khi miêu tả cuộc đời của các nhân vật phụ, nhưng khi tự mình trải nghiệm, anh mới nhận ra rằng, mỗi người đều có câu chuyện của riêng mình.



Nghe vậy, Giản Vân Xuyên cũng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm.


“Cậu… có nhớ bà ấy không?” Cố Sâm Vũ nhìn khuôn mặt góc cạnh tuấn tú của đối phương, giọng nói nhẹ nhàng như sợ làm kinh động đến ánh trăng.


“Thỉnh thoảng.” Giản Vân Xuyên có vẻ bình thản, “Nhớ lúc bà ấy cười với tôi, nhớ lúc bà ấy ôm tôi.”


“Ở thế giới của tôi, người lớn thường nói, người thân mất đi sẽ hóa thành những vì sao trên trời, luôn luôn dõi theo bảo vệ chúng ta.” Cố Sâm Vũ đưa tay chỉ lên bầu trời đêm, nhưng phát hiện sao hôm nay có phần thưa thớt.


“Cái đó… tối nay các vì sao đều đi ngủ hết rồi.” Anh hạ tay xuống, nhiệt tình mời mọc, “Hôm khác chúng ta cùng nhau ngắm sao nhé.”


“Được.” Giản Vân Xuyên đồng ý, đột nhiên lại nhíu mày, “Thế giới của em?”


“À…” Cố Sâm Vũ lúc này mới nhận ra, mình hình như lại lỡ lời rồi.


Nhưng lần này, anh không định nói bừa gì đó để lấp l**m nữa.


“Giản Vân Xuyên.” Sau vài giây cân nhắc, Cố Sâm Vũ trịnh trọng gọi tên đối phương.


“Ừm.” Giản Vân Xuyên chuyển ánh mắt từ mặt trăng sang khuôn mặt của anh, “Tôi đây.”


Ánh trăng trong vắt, bạc trắng phủ khắp mặt đất.


“Tôi…” Cố Sâm Vũ nhìn thẳng vào mắt cậu, ánh mắt lo lắng, ngón tay cũng vô thức siết chặt, “Tôi muốn thú nhận với cậu một chuyện… rất quan trọng.”


Đôi mắt cậu vẫn sâu thẳm như thường ngày, khi đối diện với nó, anh luôn có thể cảm nhận được một sức mạnh bình yên và ổn định.


“Dùng từ nghiêm trọng như vậy cơ à?” Giản Vân Xuyên khẽ cười một tiếng.


Môi Cố Sâm Vũ trễ xuống, vẻ mặt có chút đáng thương, “Thật sự khá nghiêm trọng…”


“Lại đây nói.” Giản Vân Xuyên ra hiệu cho anh đến gần mình hơn.


“Không, tôi sẽ đứng ở đây nói!” Cố Sâm Vũ từ chối, hít một hơi thật sâu, ra vẻ sẵn sàng hy sinh, “Tôi không phải là người của thế giới này.”


Xung quanh đột nhiên trở nên yên tĩnh, ngay cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.


Cố Sâm Vũ dồn hết can đảm nói một mạch, sau đó trong tai anh chỉ còn nghe thấy tiếng tim mình đập dồn dập.


“Ừm.” Ngay lúc anh chuẩn bị bẻ gãy ngón tay của mình, Giản Vân Xuyên bình thản đáp một tiếng, “Đây là chuyện mà em muốn thú nhận đấy à?”


“Hả?” Cố Sâm Vũ mở to mắt, giọng điệu có phần do dự, “Cậu… cậu không tin, hay là…”


Hay là cậu nghĩ tôi bị điên rồi?


“Tôi cứ tưởng em muốn nói bí mật kinh thiên động địa gì đó, chỉ giật mình một chút thôi.” Giản Vân Xuyên bước dài đến trước mặt anh, “Em không phải người của thế giới này, thì sao chứ?”


Cố Sâm Vũ ngây ngốc đứng nguyên tại chỗ, trong lúc nhất thời không biết nói gì.


Giản Vân Xuyên cúi người xuống, “Cho dù em không phải là người, tôi cũng chỉ thích em.”


“Chỉ là em mà thôi.”


Bá Tổng Pháo Hôi Không Có Ham Muốn Trần Tục
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Bá Tổng Pháo Hôi Không Có Ham Muốn Trần Tục Truyện Bá Tổng Pháo Hôi Không Có Ham Muốn Trần Tục Story Chương 55
10.0/10 từ 15 lượt.
loading...