Bá Tổng Pháo Hôi Không Có Ham Muốn Trần Tục

Chương 56


Khuôn mặt ở khoảng cách gần ngay gang tấc này thanh tú, kiều diễm, đẹp đến mức tựa như yêu quái, nhưng ánh mắt lại chan chứa sự dịu dàng mà ngay cả ánh trăng cũng không thể sánh bằng.


Hơi thở của Cố Sâm Vũ ngưng lại, ngay giây tiếp theo, trái tim nhỏ bé đột nhiên bắt đầu đập loạn xạ “thình thịch” một cách không kiểm soát.


“Ha ha… tất nhiên tôi là người rồi, không phải người thì tôi còn có thể là thứ gì nữa chứ…” Anh cố tình dùng giọng điệu đùa cợt trả lời, cố gắng che giấu sự lòng rối như tơ vò của mình.


Giản Vân Xuyên nhìn chằm chằm vào anh thật sâu, kiên định lắc đầu, “Tôi không bận tâm.”


Cố Sâm Vũ: ?


Khẩu vị của Giản tiểu thiếu gia lại nặng đến mức này sao?


“Vậy, vậy cậu cũng đừng nhìn chằm chằm vào tôi như thế chứ,” Anh mở to đôi mắt long lanh của mình, nhỏ giọng khẩn cầu, “cậu nhìn tôi như vậy, tôi không thể nói tiếp được.”


Vài giây sau, Giản Vân Xuyên đáp, “Được.”


Nói rồi, cậu xoay người sang một bên, trở về vị trí bên cạnh anh.


Hai người vai kề vai, tiếp tục đi về phía trước.


Mãi cho đến khi đi qua chiếc cầu vòm, Cố Sâm Vũ cuối cùng mới có thể sắp xếp lại được những suy nghĩ hỗn loạn của mình, “Thật ra… tôi xuyên đến từ một thế giới khác tới, tên thật của tôi cũng là Cố Sâm Vũ, nhưng tôi mà cậu đang nhìn thấy bây giờ, không phải là tôi thật sự.”


Một khi đã bắt đầu, việc nói ra toàn bộ sự việc sau đó trở nên hợp lẽ tự nhiên, dễ dàng, không còn khó mở lời nữa.


“Xuyên đến?” Giản Vân Xuyên nắm bắt chính xác từ khóa.


“Đúng vậy…” Cố Sâm Vũ nhìn chằm chằm vào những viên đá nhỏ dưới chân, “Ngủ một giấc tỉnh dậy, từ thế giới của tôi, đi đến thế giới này.”


Tạm thời anh không muốn nói mình là xuyên vào sách, nếu có người chạy đến nói với bạn rằng thế giới mà bạn đang sống chỉ là một cuốn tiểu thuyết, mọi thứ của bạn đều do người khác thiết lập và điều khiển, thì anh nhất định không muốn chấp nhận điều đó.


Có lẽ nói là xuyên đến sẽ dễ chấp nhận hơn một chút.


Giản Vân Xuyên khẽ đáp, “Ừm.”


“Hả? Cậu không thấy nó rất không thể tin được hả?” Cố Sâm Vũ không nhịn được liếc trộm đối phương bằng khóe mắt, “Chuyện xuyên đến các thứ…”


“Tôi đã sớm phát hiện ra rằng, em và Cố Sâm Vũ ban đầu hoàn toàn khác nhau.” Giản Vân Xuyên liếc mắt nhìn một cái, giọng điệu bình tĩnh, “Một người đột nhiên thay đổi tính cách lớn như vậy, tất phải có nguyên nhân.”


Cậu đã nghĩ đến rất nhiều lý do, chỉ là không ngờ được, nguyên nhân thực sự lại là — thay đổi một linh hồn.


“Ồ…” Cố Sâm Vũ không nói nên lời, chỉ kéo dài âm cuối để bày tỏ sự tôn kính.


Quả nhiên không hổ danh là nam chính lớn nhất của cuốn sách này, ngay cả khi đối mặt với chuyện nghe có vẻ rất nhảm nhí như xuyên đến, cậu ấy vẫn bình tĩnh tự nhiên hơn người khác.


Lúc này, hai người đã đi đến cuối con đường nhỏ này, vô cùng ăn ý quay người đi trở về.



Trên đường trở về, Cố Sâm Vũ cảm thấy bước chân của mình chưa bao giờ nhẹ nhàng đến thế.


Tối nay thú nhận với Giản Vân Xuyên là ý định bất chợt, đồng thời cũng là kế hoạch đã ấp ủ từ lâu.


Sau khi đến thế giới này, mặc dù gia đình và bạn bè đều đối xử rất tốt với anh, nhưng anh luôn cảm thấy mình không thuộc về thế giới này, mọi thứ ở đây đều giống như một giấc mơ mà anh đã mơ.


Nhưng anh không dám nói với bất cứ ai, sợ bị bắt đi vì bị coi là người thần kinh, cũng sợ nhận được ánh mắt hoài nghi, sợ hãi và không tin tưởng.


Và anh có nằm mơ cũng không ngờ rằng, Giản Vân Xuyên không chỉ không nghĩ anh đang nói lời điên rồ, mà còn dành cho anh sự tin tưởng như vậy.


Anh thật sự vô cùng vui sướng…


“Em đến thế giới này khi nào?” Đang đi, Giản Vân Xuyên bất ngờ hỏi.


“Hả?” Cố Sâm Vũ dừng bước, lắp bắp trả lời, “Chính là… chính là lần ở trong khách sạn đó…”


Giản Vân Xuyên hỏi tiếp, “Lần nào?”


“Ôi chao! Chính là lần trói cậu trên giường lớn trong khách sạn, định chơi đấu địa chủ với cậu đó!” Tiểu Cố Tổng dứt khoát bình mẻ không sợ rơi mà hét lên, cổ lại mơ hồ nhuộm sắc đỏ hồng.


Giản Vân Xuyên từ từ cong khóe môi lên, “Lần đưa tôi rời đi xa ngàn dặm đó à?”


Cố Sâm Vũ: …


“Đúng, chính là lần đó.”


“Haizz.” Giản tiểu thiếu gia khẽ thở dài một tiếng, giọng điệu nghe ra lại có vẻ đáng tiếc, “Em đã tốn công sức lớn như vậy để trói tôi trên giường, lại chỉ là để đánh bài với tôi.”


“Nguyên chủ không phải là vì đấu địa chủ.” Cố Sâm Vũ lập tức phản bác, “Đó chẳng phải là tôi có ló có cái khôn à?”


“Sao cơ?” Ánh mắt Giản Vân Xuyên nhìn anh càng lúc càng ngập tràn ý cười, “Sau này em mà muốn trói tôi lên giường nữa, thì không cần phiền phức đến thế.”


Cố Sâm Vũ: !!!


Sáng hôm sau, Cố Sâm Vũ bị tiếng chim chiêm chiếp ngoài cửa sổ đánh thức.


Hình như anh đã nằm mơ cả một đêm, nhưng vừa tỉnh dậy, lại quên sạch sành sanh.


Anh ôm chăn, thẫn thờ ngồi trên giường để hoàn hồn, một lúc lâu sau mới đứng dậy xuống giường.


Mắt đảo quanh căn phòng một vòng, anh phát hiện dưới đáy cốc nước trên bàn hình như có một tờ giấy bị đè lại.


Rút ra xem, hóa ra là Giản Vân Xuyên viết cho mình.


[Công ty có một vấn đề khẩn cấp, cần tôi quay về xử lý ngay, thấy em ngủ ngon quá, tôi không nỡ đánh thức em.


Tôi đã nói chuyện với dì Quỳnh rồi, em dậy có thể hỏi dì ấy thêm. Nếu dì ấy thật sự không muốn tái xuất, em cũng đừng nản lòng, nhất định còn có cách khác.



Tôi sẽ nhớ em, nếu em cũng có thể nhớ tôi, tôi sẽ rất vui.


Hẹn gặp lại.]


Chữ ký là ba chữ “Giản Vân Xuyên” viết bay bổng, phóng khoáng.


Sáng sớm, Cố Sâm Vũ tay nắm chặt tờ giấy mỏng này, lật đi lật lại xem mấy lần, vậy mà mặt anh đã đỏ bừng lên.


Rõ ràng chỉ cần nhắn tin là được rồi, nhưng đối phương lại cố tình dùng thư viết tay để lại lời nhắn.


Chữ viết đẹp như vậy đã đành, còn dùng những lời tình tứ khiến tim đập mặt hồng này để trêu ghẹo mình…


Cố Sâm Vũ mím chặt khóe môi đang không kìm được cong lên, cẩn thận gấp tờ giấy lại, đặt gọn gàng vào túi áo.


Rửa mặt xong, anh bước ra khỏi phòng, dựa vào trí nhớ đêm qua đi loanh quanh bảy lần ngoặt tám lần rẽ, phải mất một lúc lâu mới tìm thấy phòng ăn sáng.


Bạch Quỳnh đang ngồi trước bàn ăn đọc báo, nghe thấy tiếng động thì ngước mắt nhìn, “Đêm qua ngủ ngon chứ?”


Hôm nay bà thay một chiếc sườn xám màu xanh lục đậm, khí chất càng thêm trầm tĩnh, tao nhã, ánh mắt nhìn Cố Sâm Vũ hiền hòa và thân thiết.


“Ngủ rất ngon!” Cố Sâm Vũ không chút do dự gật đầu, rồi chào hỏi đầy sức sống, “Dì Quỳnh, chào buổi sáng ạ!”


“Chào buổi sáng.” Bạch Quỳnh khẽ mỉm cười, “Cháu rất đáng yêu, thảo nào Vân Xuyên lại thích cháu như vậy.”


Cố Sâm Vũ lại đỏ mặt tía tai, lắp bắp nói: “Không, không có đâu ạ…”


Cứu mạng, rõ ràng đến thế sao, ngay cả dì Quỳnh cũng nhìn ra rồi?


“Ánh mắt không thể lừa dối được đâu.” Bạch Quỳnh vẫy vẫy tay, ra hiệu cho anh qua ngồi, “Khi nó nhìn cháu, trong mắt nó không thể chứa đựng bất cứ thứ gì khác.”


Cố Sâm Vũ không biết phải nói gì, chỉ ngoan ngoãn ngồi đối diện bà, cầm thìa lên lặng lẽ ăn cháo.


“Đứa trẻ Vân Xuyên này, từ nhỏ đã chịu nhiều vất vả.” Bạch Quỳnh khẽ thở dài, “Dì không biết cháu hiểu được bao nhiêu, nhưng dì Quỳnh có thể đảm bảo với cháu, nó là một đứa trẻ tốt, rất chung thủy, giống mẹ của nó vậy, một khi đã xác định một điều gì đó thì cho dù có chết cũng không hối hận. Nếu cháu cũng thích nó, có thể yên tâm ở bên nó.”

   
“Khụ khụ…” Cố Sâm Vũ suýt nữa thì bị sặc cháo, ho khan hai tiếng, ánh mắt bối rối không biết đặt vào đâu, “Cháu, thật ra cháu…”


Bạch Quỳnh ngạc nhiên, “Lẽ nào cháu không thích nó?”


“Đương nhiên không phải!” Cố Sâm Vũ không hề suy nghĩ phủ nhận.


“Vậy là thích rồi.” Bạch Quỳnh mỉm cười hài lòng.


Cố Sâm Vũ rủ mi mắt xuống, “Cháu không chắc, dì Quỳnh, cháu chưa bao giờ, chưa bao giờ thích một người nào…”


“Lần đầu tiên thì luôn xa lạ, dần dần cháu sẽ quen thôi.” Bạch Quỳnh gập tờ báo lại, giọng điệu bình tĩnh như nước, “Không nhìn thấy nó thì sẽ nhớ nhung, vừa nhìn thấy nó thì dường như cả thế giới bỗng chốc bừng sáng. Cảm xúc của cháu sẽ dao động theo nó, niềm vui nỗi buồn của cháu gắn liền với nó, cháu muốn ở bên nó trọn đời.”


Cố Sâm Vũ im lặng không nói gì, bề ngoài trấn tĩnh, nhưng thực tế càng nghe càng kinh hãi.



“Ngày mai và bất ngờ, chúng ta không thể biết điều nào sẽ đến trước.” Ánh mắt Bạch Quỳnh nhìn vào khoảng không trông rỗng, giọng điệu đầy ẩn ý, “Tiểu Sâm Vũ à, nếu có thể, xin hãy trân trọng mỗi ngày mà các cháu có thể ở bên nhau.”


Sau bữa sáng, Cố Sâm Vũ lịch sự đề nghị cáo từ, “Dì Quỳnh, lần sau có cơ hội cháu sẽ đến thăm dì.”


Trong ánh mắt Bạch Quỳnh âm thầm chứa đựng sự thăm dò, “Tiểu Sâm Vũ, cháu cứ thế mà đi ư?”


“Hả?” Cố Sâm Vũ mơ hồ gãi gãi sau gáy, “Dì Quỳnh còn dặn dò gì nữa ạ?”


“Mục đích cháu đến đây, chẳng phải là để mời dì làm giám khảo cuộc thi đó à?” Bạch Quỳnh lại nhìn anh cười cười, “Nhưng bây giờ cháu chẳng phải là tay trắng ra về sao?”


“Sao có thể coi là tay trắng ra về được ạ?” Cố Sâm Vũ không đồng tình lắc đầu, “Có trà có cảnh đẹp, lại còn có câu chuyện, thu hoạch đầy đủ mới đúng.”


Bạch Quỳnh giãn lông mày ra, “Đúng là một đứa trẻ đáng yêu.”


“Cháu tôn trọng lựa chọn của dì, nhưng cháu hy vọng dì có thể tin tưởng một điều.” Cố Sâm Vũ thần sắc nghiêm túc, giọng điệu trịnh trọng nói, “Dù sau này dì quay lại với thiết kế, hay ở ẩn cả đời, dì Tạ ở thế giới bên kia, chắc hẳn chỉ mong dì được vui vẻ thật sự.”

   
“Người tuy đã khuất, nhưng trong lòng những người đang sống, dì ấy sẽ mãi mãi dừng lại ở khoảnh khắc đẹp nhất, sống động nhất.”


Máy bay hạ cánh xuống thành phố S, rồi lái xe về trung tâm thành phố, khi đến công ty thì đã là chạng vạng tối.


Đưa trợ lý Kha an toàn trao trả lại cho thư ký Lâm, Tiểu Cố Tổng quay về văn phòng tổng giám đốc, dựa vào chiếc ghế giám đốc thoải mái, mở điện thoại, báo cáo tin tức mới nhất cho người nhà.


Thư ký Lâm cũng đi theo vào văn phòng, “Cố Tổng, phía bên Quella nói sao?”


“Hết hy vọng rồi.” Cố Sâm Vũ không ngẩng đầu lên, ngón tay gõ lách tách chữ, “Chúng ta khởi động Plan B đi.”


“Vâng, Cố tổng.” Thư ký Lâm không hề nghi ngờ quyết định của sếp nhà mình, “Bắt đầu thực hiện ngay.”


Hắn mở tập tài liệu, báo cáo thêm vài việc quan trọng rồi đóng cửa đi ra.


Cố Sâm Vũ đổi tư thế, cả người lún sâu vào chiếc ghế giám đốc rộng lớn.


Người nhà đều nhanh chóng trả lời tin nhắn của anh, nhưng anh vẫn luôn cảm thấy, trong lòng trống rỗng một cách khó hiểu.


Ngón tay trượt trên giao diện danh sách WeChat, cho đến khi một ảnh đại diện quen thuộc lọt vào mắt, anh cuối cùng hiểu ra lý do tại sao.


Hóa ra đây chính là điều dì Quỳnh đã nói…


Cảm giác nhớ nhung.


Anh cố tình hay vô tình bấm vào khung chat của hai người, một lúc lâu sau mới nhập một dòng chữ.


Cố Sâm Vũ: [Tôi về rồi!]


Cố Sâm Vũ: [Việc của cậu xử lý thế nào rồi?]


Gửi tin nhắn xong, anh ôm chặt điện thoại bằng hai tay, đôi mắt to dán chặt vào khung chat của hai người, chờ đợi câu trả lời.



May mắn thay, anh nhanh chóng nhận được tin nhắn trả lời.


Giản Vân Xuyên: [Vẫn chưa xong.]


Cố Sâm Vũ chớp chớp mi mắt, đang khổ sở suy nghĩ bước tiếp theo nên nói gì, thì một tin nhắn mới lại bật ra trong khung chat.


Giản Vân Xuyên: [Em về nhà rồi, hay vẫn ở công ty?]


Cố Sâm Vũ: [Tôi đang ở công ty.]


Trả lời tin nhắn này xong, Tiểu Cố Tổng rút một tay ra, vô thức gặm móng tay.


Nỗi nhớ là một cảm giác rất huyền diệu, khi anh ý thức rõ ràng được nó, tình cảm liền như cửa đập mở xả lũ, mênh mông cuồn cuộn không thể ngăn lại được.


Bây giờ, anh rất muốn gặp Giản Vân Xuyên. Dù chưa nghĩ ra phải nói gì, nhưng chỉ là muốn gặp người này…


Cùng lúc đó, Giản Vân Xuyên mặc vest chỉnh tề ngồi trước bàn họp, mi mắt rủ xuống, nhìn chằm chằm vào dòng chữ [Đối phương đang nhập tin nhắn…] ở phía trên khung chat liên tục biến mất rồi lại xuất hiện.


Cậu kiên nhẫn chờ đợi, cuối cùng cũng chờ được tin nhắn mới nhất.


Cố Sâm Vũ: [Khi nào cậu bận xong, tôi có thể đến tìm cậu không?]


Cố Sâm Vũ: [Ngoan ngoãn.jpg]


Khóe môi Giản Vân Xuyên tràn ra nụ cười đẹp mắt, nhanh chóng trả lời: [Đương nhiên là có thể.]


“Nhìn gì mà cười d*m đ*ng thế?” Trác Húc Nghiêu dập tắt điếu thuốc trên tay, không nhịn được thò đầu qua.


Giản Vân Xuyên theo bản năng nghiêng màn hình điện thoại, “Không liên quan đến cậu.”


“Không phải chứ, tôi nhìn màn hình điện thoại của cậu một chút cũng không được sao?” Trác Húc Nghiêu kiên trì duỗi dài cổ, “Anh em tốt không biết chia sẻ niềm vui à?”


Giản Vân Xuyên: “Cút.”


“Vì sao điện thoại không cho anh em tốt xem? Vì sao niềm vui không chia sẻ với anh em tốt?” Trác Húc Nghiêu tại chỗ biểu diễn một màn đau lòng day dứt, “Đằng sau tất cả những chuyện này, rốt cuộc là lương tâm bị hủy diệt, là đạo đức suy đồi, hay là nhân tính bị bóp méo?”


Giản Vân Xuyên vẻ mặt không cảm xúc nhìn người anh em làm trò điên rồ, cho đến khi điện thoại lại bật ra một tin nhắn nữa.


Cậu liếc nhìn thoáng qua một cái, giơ điện thoại lên, màn hình điện thoại hướng thẳng về phía Trác Húc Nghiêu.


“Như thế này mới đúng chứ…” Trác Húc Nghiêu vẻ mặt hớn hở nhìn về phía màn hình điện thoại, kết quả suýt bị biểu tượng cảm xúc làm mù mắt chó.


Cố Sâm Vũ: [Mèo con cọ cọ.gif]


Cố Sâm Vũ: [Bắn tim.gif]


Trác Húc Nghiêu: …


“Hóa ra là tôi rẻ rúng à!”


Bá Tổng Pháo Hôi Không Có Ham Muốn Trần Tục
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Bá Tổng Pháo Hôi Không Có Ham Muốn Trần Tục Truyện Bá Tổng Pháo Hôi Không Có Ham Muốn Trần Tục Story Chương 56
10.0/10 từ 15 lượt.
loading...