Bá Tổng Pháo Hôi Không Có Ham Muốn Trần Tục
Chương 54
Sự im lặng đột nhiên giăng xuống trong thang máy một cách không kịp trở tay thay quần áo.
Cố Sâm Vũ hạ bàn tay đang giơ lên xuống, yếu ớt hỏi: “Chẳng lẽ tôi đoán sai rồi à?”
Chẳng lẽ vẫn là do kiến thức của anh quá ít?
Giản Vân Xuyên quay mặt lại, “Thuê phòng khách sạn năm sao, chỉ để chơi điện tử thâu đêm?”
“Vậy có lẽ là vì, dịch vụ của khách sạn nhà chúng tôi tốt hơn quán net và khu trò chơi điện tử chăng…” Cố Sâm Vũ nhỏ giọng phản bác.
Tiếng “đinh” vang lên, thang máy đã đến tầng phòng của bọn họ.
Giản Vân Xuyên: “Các cặp đôi đi cùng nhau à?”
Gương mặt nhỏ của Cố Sâm Vũ đỏ bừng, không khỏi nhớ đến chuyện cô nhân viên lễ tân vừa rồi hiểu nhầm hai người bọn họ là một cặp tình nhân.
Chẳng lẽ trông hai người bọn họ rất giống một đôi sao?
Không! Anh không xứng!
“Cố Tổng…” Lúc này, trợ lý Kha đành phải cẩn thận mở miệng nhắc nhở, “Nếu ngài không đi ra, cửa thang máy sẽ đóng lại đấy.”
“À được rồi!” Cố Sâm Vũ hoàn hồn, vừa định bước ra cửa thang máy, thì cửa thang máy đã bắt đầu khép lại.
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, một bàn tay thon dài, trắng lạnh đưa vào trong thang máy, hai bên cửa thang máy cảm ứng được, lại mở ra một lần nữa.
Cố Sâm Vũ nhìn chằm chằm vào bàn tay trước mặt, như bị ma xui quỷ khiến chậm rãi nâng tay lên.
Dường như cũng có một cảnh tượng như thế này trong ký ức, một ngày mưa anh ngồi xổm trên mặt đất, trước mặt có người chìa tay ra với mình.
Nắm lấy người đó, nắm lấy người đó…
Một giọng nói xa lạ vang lên trong đại não, dường như là phản xạ có điều kiện đã khắc sâu vào bản năng của anh.
Khoảnh khắc các ngón tay chạm vào nhau, dòng điện tách tách đột nhiên nổ tung ở đầu ngón tay hai người.
“Á…” Cố Sâm Vũ vội vàng rụt tay lại, tiếng tim đập lập tức vang như tiếng trống trận.
“Ra ngoài đi.” Giản Vân Xuyên bất đắc dĩ bước lên một bước, nắm lấy cổ tay của đối phương, nhẹ nhàng kéo anh ra khỏi thang máy.
Trợ lý Kha đứng phía sau hai người, nội tâm lại đang gào thét không tiếng động:
A a a How pay!
“Khụ khụ…” Cố Sâm Vũ ổn định tinh thần, gỡ tay đối phương ra, nhỏ giọng nói, “Trợ lý Kha còn ở đây, chú ý giữ hình tượng chút đi.”
“Ồ?” Giản Vân Xuyên khẽ nhướng mày, “Vậy ý của em là, nếu không có người ngoài, tôi có thể…”
Muốn làm gì thì làm?
“Yên tâm! Tôi sẽ không nói lung tung đâu ạ! Mời hai vị cứ xem tôi như người vô hình!” Trợ lý Kha chộp lấy vali hành lý rồi chạy vọt lên trước, “Cố Tổng, cố vấn Giản, tôi không làm phiền hai vị nữa!”
“Ấy đợi đã!” Cố Sâm Vũ vội vàng gọi cô lại, “Trợ lý Kha, cô đi nhầm hướng rồi.”
Trợ lý Kha phanh gấp, quay người lại như một cơn gió lướt qua hai người một lần nữa, phóng về hướng chính xác.
Giản Vân Xuyên: …
Chẳng lẽ đây chính là câu nói truyền thuyết, có ông chủ thế nào thì có nhân viên thế ấy sao?
“Vậy… vậy tôi cũng về phòng mình đây.” Cố Sâm Vũ nắm chặt vali.
“Đi thôi.” Giản Vân Xuyên đi trước, dẫn anh đi về phía trước.
Phòng của hai người sát cạnh nhau, anh tận mắt nhìn thấy Giản Vân Xuyên vào phòng, rồi mới mở cửa phòng mình ra.
Cắm thẻ phòng vào khe, đèn trắng sáng rực lên.
Anh đặt vali xuống, cởi chiếc áo khoác ngoài, cả người nhào vào chiếc giường lớn mềm mại.
Kết quả là chưa nằm được ba phút, cửa phòng đã bị gõ.
“Đến đây đến đây~” Anh ngồi bật dậy khỏi giường, vừa mở cửa phòng ra, đã nhìn thấy một gương mặt thanh tú, quyến rũ, “Sao vậy?”
Thất sách rồi! Lẽ ra anh nên mang cả khẩu trang và kính râm theo!
Giản Vân Xuyên nhìn anh, “Không ăn tối à?”
“À suýt thì quên mất.” Cố Sâm Vũ xoa xoa cái bụng nhỏ phẳng lì, “Được, gọi cả trợ lý Kha, chúng ta cùng đi ăn tối thôi.”
Bữa tối tại khách sạn vẫn là buffet, Cố Sâm Vũ chọn một chỗ ngồi cạnh cửa sổ có thể ngắm cảnh đêm, mấy người tự đi chọn đồ ăn tối.
Tiệc buffet của khách sạn năm sao có tiêu chuẩn khá cao, nhưng lần này Cố Sâm Vũ ăn vào miệng, lại cảm thấy không ngon như lần trước.
Chẳng lẽ ngay cả khách sạn chuỗi, trình độ của mỗi đầu bếp cũng không đồng đều sao?
“Tôm buổi trưa thật sự rất ngon.” Cố Sâm Vũ chép chép miệng, giọng điệu đầy hoài niệm, “Canh gà cũng đặc biệt ngon nữa.”
Giản Vân Xuyên nâng mi mắt lên, “Sau khi về, tôi sẽ làm lại cho em ăn.”
“Ủa?” Trợ lý Kha không nhịn được xen vào, vẻ mặt tò mò, “Cố vấn Giản còn biết nấu ăn ạ?”
“Ừm.” Giản Vân Xuyên đáp nhẹ một tiếng, “Mới học.”
“Trời ơi! Siêu quá!” Trợ lý Kha kính cẩn, thậm chí muốn vỗ tay, “Mới học mà đã có thể làm ngon như vậy sao?”
Với thân phận của Cố Tổng, sơn hào hải vị gì mà chưa từng ăn qua, vậy mà lại nhớ mãi không quên món ăn do cố vấn Giản làm.
“Ủ ôi~ Cô không biết đâu trợ lý Kha à—” Cố Sâm Vũ khoa trương khoa tay múa chân, “Ngon cực kỳ, ngon hơn đồ chúng ta đang ăn bây giờ nhiều!”
Nghe vậy, khóe môi Giản Vân Xuyên khẽ nhếch lên, nở một nụ cười không rõ ràng.
Trợ lý Kha bày tỏ sự ngưỡng mộ, nhưng cô biết mình không có cái phúc được ăn, bèn chuyển sang hỏi: “Vậy nên cố vấn Giản, tại sao anh lại đột nhiên nghĩ đến việc học nấu ăn vậy?”
Cố Sâm Vũ cũng có chút tò mò, không khỏi dựng hai tai lên, “Tại sao?”
Điều quá đáng nhất là mới bắt đầu học, đã hoàn toàn vượt xa tài nấu nướng của anh.
Người so với người thật là tức chết người mà.
Không ngờ, ánh mắt Giản Vân Xuyên chan chứa ý cười rơi trên mặt anh, “Học vì một người nào đó.”
Cố Sâm Vũ thốt ra: “Ai cơ?”
Ánh mắt hai người giao nhau, anh đột nhiên nhận ra “người nào đó” là ám chỉ ai.
Thế là, mặt của người nào đó “phụt” một tiếng đỏ bừng.
“Cái đó…” Trợ lý Kha hắng giọng, đứng dậy rút lui, “Tôi đi lấy thêm mì xào…”
Bị ép ăn một miệng cơm chó, bữa tối năm sao trong miệng đột nhiên không còn thơm ngon nữa.
Cố Sâm Vũ không biết phải nói gì, dứt khoát cúi đầu cắm cúi ăn đồ ăn, hận không thể vùi cả mặt vào đĩa thức ăn.
Nhưng vành tai lộ ra vẫn đỏ au.
Giản Vân Xuyên nhìn chằm chằm vào d** tai đỏ như nhỏ máu của anh, đột nhiên mở miệng hỏi: “Thật sự thích à?”
“Thích cái gì?” Cố Sâm Vũ ngơ ngác ngẩng mặt lên.
Giản Vân Xuyên: “Món ăn tôi nấu.”
“À~” Cố Sâm Vũ đột nhiên hiểu ra, giọng điệu khẳng định đáp lại, “Đương nhiên! Miệng tôi kén ăn lắm đó!”
Giản Vân Xuyên khẽ cười.
Cố Sâm Vũ tiếp lời: “Món cậu nấu, làm tôi nhớ đến hương vị của mẹ!”
Giản Vân Xuyên: …
“Cũng không phải là mẹ ruột thật đâu!” Vừa dứt lời, Cố Sâm Vũ đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn, vội vàng bổ sung, “Chỉ là một kiểu hình dung thôi, rất ấm áp và rất ngon—”
Thậm chí có mùi vị quen thuộc một cách khó hiểu.
“Câm miệng.” Giản Vân Xuyên ngắt lời anh, “Ăn cơm của em đi.”
Cố Sâm Vũ ngoan ngoãn ngậm miệng lại, đôi mắt to vẫn chớp chớp, cố gắng truyền đạt suy nghĩ chân thật trong lòng mình.
Anh chưa từng ăn cơm mẹ nấu, chỉ cảm thấy hẳn là hương vị như thế này.
Trong lòng Giản Vân Xuyên cảm thấy đáng yêu nhưng cũng có chút tức giận, cuối cùng sự đáng yêu chiếm thế thượng phong, ánh mắt vô thức trở nên dịu dàng, “Biết rồi, mau ăn đi.”
Tiểu Cố Tổng lúc này mới yên tâm, cúi mặt vào đĩa thức ăn lần nữa.
Sau khi ăn tối xong, ba người ngồi bên cửa sổ ngắm cảnh đêm tuyệt đẹp một lúc, rồi mới về phòng riêng.
Cố Sâm Vũ tắm xong đi ra, cầm điện thoại trên bàn lên, phát hiện anh cả đã gửi cho mình mấy tin nhắn—
Cố Diệp: [Đã đến nơi an toàn chưa?]
Cố Diệp: [Người đâu?]
Cố Diệp: [?]
Thời gian gửi dấu hỏi đã là mười ba phút trước, Cố Sâm Vũ vội vàng gọi lại.
“Anh cả, em vừa tắm xong, không xem điện thoại.” Điện thoại vừa kết nối, Cố Sâm Vũ đã nhanh chóng giải thích, “Không phải cố ý không trả lời tin nhắn của anh đâu nha!”
“Đến nơi an toàn là được rồi.” Giọng Cố Diệp xuyên qua tiếng ồn ào nền truyền đến, “Buổi tối ngủ nhớ khóa cửa cẩn thận.”
“Yên tâm đi anh cả, em đang ở khách sạn chuỗi của nhà mình mà.” Cố Sâm Vũ một tay cầm điện thoại, tay kia cầm khăn lau tóc, “Với lại, em là đàn ông con trai to đùng, em sợ cái gì chứ?”
Cố Diệp im lặng hai giây, đột nhiên hỏi: “Chú đi Thành phố D một mình à?”
Tim Cố Sâm Vũ giật thót một cái, “Không ạ, còn có trợ lý của thư ký Lâm nữa.”
Lời này không tính là nói dối, chỉ là anh không nói ra toàn bộ sự thật mà thôi.
“Không quên không quên, chuyện anh cả dặn dò, em làm sao quên được?” Cố Sâm Vũ vỗ ngực cam đoan, “Dù bên em có thành công hay không, em cũng sẽ về trước cuối tuần, tuyệt đối không làm lỡ tiệc rượu của anh cả.”
Cố Diệp lại dặn dò vài câu, nhưng hình như có người đang gọi anh, anh đành bỏ qua việc lải nhải, “Tạm thế đã, có bất kỳ vấn đề gì thì tìm anh ngay lập tức.”
Cố Sâm Vũ lẩm bẩm nhỏ giọng: “Lần trước còn nói có bất kỳ vấn đề gì cũng đừng tìm anh cơ mà…”
Cố Diệp: “Lầm bầm gì đấy? Nói to lên.”
“Cố Tổng, sao lại trốn ở đây…” Từ đầu dây bên kia xa xa truyền đến một giọng nam trầm thấp, từ tính.
Cố Sâm Vũ mơ hồ cảm thấy giọng nói này có chút quen tai, nhưng chưa kịp suy nghĩ kỹ, điện thoại đã vội vàng bị ngắt.
“Haiz, anh cả khẩu xà tâm phật của em ơi~” Anh lắc đầu, nghĩ nghĩ, lại gửi tin nhắn cho cha và dì Lan Lan báo bình an.
Cảm giác này khá kỳ diệu, ra ngoài, biết ở nhà có người luôn nhớ đến mình, nên cũng phải nhớ báo bình an cho người nhà.
Đây là trải nghiệm mà anh chưa từng có trong thế giới thực.
Gửi xong tin nhắn cất điện thoại đi, vừa chuẩn bị sấy tóc, cửa phòng lại bị gõ.
“Ai đấy?” Cố Sâm Vũ đi đến cửa phòng, nhớ đến lời dặn của anh cả, cảnh giác nhìn qua mắt mèo ra hành lang ngoài cửa.
“Là tôi.” Giọng nói quen thuộc truyền đến, dù là góc độ bị biến dạng, mặt Giản Vân Xuyên vẫn đẹp trai như vậy.
Cố Sâm Vũ thở phào nhẹ nhõm, mở cửa phòng, “Sao thế?”
“Không cho tôi vào trong à?” Giản Vân Xuyên hất cằm, ý bảo anh nhường đường.
“Cái đó…” Cố Sâm Vũ do dự một chút, lắp bắp nói, “Đêm hôm khuya khoắt cô nam quả nam không tiện lắm đâu…”
Giản Vân Xuyên bình thản nhìn anh, “Trong lòng em, tôi là loại người đó à?”
Cố Sâm Vũ: “Loại nào?”
Giản Vân Xuyên: “Lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn.”
“Không không không, đương nhiên không phải!” Cố Sâm Vũ liên tục phủ nhận, nghiêng người né sang một bên, nhường một lối đi, “Mời cậu vào.”
Là anh đã lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử rồi, tiểu tiên nam sẽ không phải là loại người đói khát mà ăn bừa đâu!
Hơn nữa, bây giờ mới hơn tám giờ, chưa tính là đêm hôm khuya khoắt.
Giản Vân Xuyên thong thả bước vào phòng, “Ngày mai em định, làm thế nào để gặp Quella?”
Cố Sâm Vũ thăm dò: “Lái xe đi?”
Giản Vân Xuyên: …
“Ý tôi hỏi, em dùng cách nào, để bà ấy đồng ý gặp mình?”
“À, cậu hỏi cái này à.” Cố Sâm Vũ tùy ý ngồi lên tay vịn ghế sofa, “Tôi đã hỏi thăm rồi, Quella cứ cách một ngày sẽ đến một quán trà, chiều mai chúng ta sẽ rình ở con đường bà ấy nhất định phải đi qua để đến quán trà đó, ngồi chờ sung rụng!”
“Em chắc chắn chứ?” Giản Vân Xuyên khẽ nhíu mày.
“Không thì cũng chẳng còn cách nào khác.” Cố Sâm Vũ bĩu môi, “Bà ấy hoàn toàn không muốn gặp khách, tôi chỉ có thể dùng cách này mà thôi.”
Vừa nói, Tiểu Cố Tổng vừa nắm tay lại tự cổ vũ bản thân, “Tuy nhiên, chỉ cần để tôi gặp được bà ấy, tôi sẽ cố gắng tranh thủ thuyết phục bà ấy!”
Giản Vân Xuyên nhìn anh đầy vẻ suy tư, đột nhiên lấy điện thoại ra từ túi áo choàng ngủ, gọi một dãy số điện thoại.
Đầu dây bên kia mơ hồ truyền đến một giọng nữ trong trẻo.
Cố Sâm Vũ không nghe rõ đối phương đang nói gì, nhưng vì lịch sự nên cũng không cố ý nghe lén, ngoan ngoãn chờ cậu gọi điện thoại xong.
“Ngày mai dì có rảnh không ạ, cháu muốn đến thăm dì một chuyến.” Sau lời chào hỏi ngắn gọn, Giản Vân Xuyên đi vào vấn đề chính, “Vừa hay có chút việc, hôm nay cháu vừa mới đến Thành phố D.”
Hai người lại trao đổi vài câu, rồi mới cúp điện thoại.
Cố Sâm Vũ không kìm được tò mò hỏi, “Hóa ra cậu còn có người quen ở Thành phố D à?”
“Ừm.” Giản Vân Xuyên đáp.
Cố Sâm Vũ nhớ đến giọng nữ dễ nghe ở đầu dây bên kia, trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả, “Nghe giọng thì hẳn là một quý cô trẻ đẹp, cậu sẽ không… sẽ không phải là vì cô ấy mới cùng tôi đến Thành phố D đấy chứ?”
Giản Vân Xuyên suy nghĩ một chút, rồi mới thừa nhận: “Cũng có thể là nói như vậy.”
Cái vị chua không tên nào đó đột nhiên trở nên rõ ràng, hơi thở phì ra từ hai lỗ mũi, Cố Sâm Vũ nặng nề đáp lại: “Ồ!”
Nói là đến để đi cùng mình, kết quả lại là có hẹn với người đẹp, còn hại mình căng thẳng lo lắng bấy lâu nay!
Giản Vân Xuyên nhìn chằm chằm vào khuôn mặt phồng lên vì giận dỗi của đối phương, chậm rãi mở miệng: “Sao lại giận rồi?”
“Tôi không giận!” Cố Sâm Vũ vô thức phủ nhận, “Vô duyên vô cớ, tôi giận vì cái gì?”
“Còn nói không giận, miệng sắp phồng thành con cá nóc rồi kìa.” Giản Vân Xuyên đi đến trước mặt đối phương, đưa ngón tay chọc chọc vào cái má bầu bĩnh.
Cố Sâm Vũ nghiêng mặt, né tránh sự đụng chạm của đối phương, cãi chầy cãi cối: “Mặt tôi béo không được à?”
“Béo chỗ nào, để tôi xem nào.” Giản Vân Xuyên không muốn anh né tránh mình, bàn tay lớn giữ lấy cái cằm nhọn, không cho phép từ chối mà bẻ mặt anh lại trước mặt mình, “Không béo, vừa vặn.”
Cố Sâm Vũ không có tâm trạng nghe những lời trêu chọc mình, rủ mi mắt xuống không nhìn cậu, “Vậy ngày mai, tôi tự mình đi gặp Quella vậy.”
Không sao, dù sao vốn dĩ anh đã định tự mình giải quyết Quella rồi, Giản Vân Xuyên đi cùng anh là tình nghĩa, không đi cùng anh là bổn phận.
Anh có gì mà phải làm vẻ ta đây, thật là…
Giản Vân Xuyên bật cười, ngón tay có vết chai nhẹ nhàng gãi nhẹ vào phần mềm dưới cằm anh, “Em không biết, tên tiếng Trung của Quella là Bạch Quỳnh à?”
“Đương nhiên tôi biết tên tiếng Trung của bà ấy là—” Nói đến nửa câu đột nhiên nghẹn lại, ba giây sau, Cố Sâm Vũ cuối cùng cũng phản ứng kịp thời, đôi mắt trợn tròn hơn cả quả nho, “Người cậu vừa hẹn chính là bà ấy!”
“Ngốc chết đi được.” Giản Vân Xuyên nghiêng người tới gần, giọng điệu thân mật, “Sao ngay cả giấm của dì tôi mà em cũng dám ăn?”
“Tôi…” Tiểu Cố Tổng giờ mới cảm thấy ngượng ngùng, hơi nóng xấu hổ cũng từng chút một nhuộm đỏ gò má, “Cậu đừng có mà nói bậy, tôi nào có ghen?”
Ghen là cảm giác gì, anh căn bản không biết có được không!
Giản Vân Xuyên nhìn chằm chằm vào anh không chớp mắt, nhìn đến mức đỉnh đầu anh sắp bốc khói luôn rồi, mới buông ngón tay ra, lùi lại một bước.
“Em nói không có, thì là không có đi.” Nói là vậy, nhưng giọng nói lại ẩn chứa niềm vui không hề che giấu.
Cảm giác áp bức nghẹt thở tan đi, Cố Sâm Vũ không khỏi lặng lẽ thở phào một hơi.
Tuy nhiên, giây tiếp theo, giọng nói lạnh nhạt lại vang lên, “Máy sấy tóc phòng tôi bị hỏng rồi, giúp tôi sấy tóc một chút, được không?”
“À…” Cố Sâm Vũ chuyển ánh mắt sang mái tóc đen hơi ẩm ướt của cậu, không lập tức đồng ý.
Giản Vân Xuyên đợi anh một lát, giọng điệu mang theo sự thất vọng nhàn nhạt, “Đây là người mà em gọi là anh em tốt đấy à, ngay cả giúp sấy tóc cũng không muốn?”
Cố Sâm Vũ: …
“Muốn chứ, đương nhiên muốn!”
Bá Tổng Pháo Hôi Không Có Ham Muốn Trần Tục
Đánh giá:
Truyện Bá Tổng Pháo Hôi Không Có Ham Muốn Trần Tục
Story
Chương 54
10.0/10 từ 15 lượt.
