Bá Tổng Pháo Hôi Không Có Ham Muốn Trần Tục
Chương 42
Cố Sâm Vũ vẫn chưa nhận ra tư thế hiện tại của bọn họ dễ gây ra những liên tưởng mờ ám đến mức nào, vừa nghe thấy tiếng động đã muốn đứng dậy.
Kết quả là do tư thế ngồi xổm không đúng, lúc đứng lên bắp chân bỗng nhiên tê dại, anh lại lao đầu xuống và ngã vào lòng Giản Vân Xuyên.
“Xít…” Giản Vân Xuyên hít một hơi lạnh, nhưng vì có người ngoài ở đó, cậu chỉ có thể kiềm chế, dùng một tay nhấc cổ áo sau của chú mèo nhỏ, mạnh mẽ kéo khuôn mặt đang vùi vào ngực mình ra.
“Tôi thật sự không cố ý…” Cố Sâm Vũ ngẩng mặt lên, giải thích một cách yếu ớt và tái nhợt, ánh mắt nhỏ bé chột dạ không tự chủ mà liếc về phía chỗ big big nào đó.
Cú va chạm vừa rồi của anh hình như hơi mạnh, không biết Giản Vân Xuyên có thực sự bị mình…
Lúc này, hai người đang đứng sững ở cửa cuối cùng cũng hoàn hồn, cùng lúc đó quay người muốn rời khỏi đây, kết quả là cả hai lại ăn ý quay về cùng một hướng, “Bịch” một tiếng, va vào nhau thật mạnh.
Phùng Thiệu Văn ôm đầu kêu la: “Áu!”
“Ơ?” Cố Sâm Vũ ổn định thân hình, nhìn thấy họ liền nhiệt tình chào hỏi: “Chu Thiếu, cậu đến rồi, mau vào ngồi đi!”
Chu Tử Ngang và Phùng Thiệu Văn liếc nhau, giả vờ tự nhiên chào hỏi: “Cố thiếu, lâu rồi không gặp.”
Sau khi hàn huyên một hồi, ánh mắt Chu Tử Ngang vô tình lướt qua khuôn mặt lạnh nhạt của Giản mỹ nhân, còn có bộ phận căng như dây đàn nào đó, thầm nghĩ hai người này đúng là những kẻ lì lợm.
Chuyện tốt bị ngắt ngang mà lại điềm tĩnh đến vậy, đặc biệt là Cố nhị thiếu, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Đương nhiên, điều khiến hắn thấy sốc nhất vẫn là—
Cố nhị thiếu lại chịu hạ mình, cam tâm tình nguyện ở nơi như thế này mà làm cho Giản mỹ nhân… bằng miệng…
“Hả…” Phát hiện ánh mắt của hai người cứ liếc nhìn xuống phía dưới của Giản Vân Xuyên, Tiểu Cố Tổng đột nhiên nhận ra hình như cần phải giải thích một chút: “Cái đó, vừa nãy tôi không cẩn thận làm đổ nước, làm ướt quần của cậu ấy.”
Chu Tử Ngang: “Không sao không sao, chúng tôi hiểu, chúng tôi đều hiểu hết mà.”
Chẳng qua là làm ướt thôi, rất bình thường mà…
Cố Sâm Vũ: Hiểu cái gì cơ?
Anh luôn cảm thấy có chỗ nào đó kỳ lạ, nhưng nhất thời lại không biết là không đúng chỗ nào.
“Đồ ăn đã ăn được một nửa rồi, tôi sẽ bảo phục vụ thêm hai món nóng nữa.” Tiểu Cố Tổng không bận tâm nữa, giơ tay bấm chuông gọi phục vụ. “Chu Thiếu xem thực đơn đi, xem có món nào mà mình thích ăn không?”
“Không cần đâu.” Chu Tử Ngang xua tay: “Cố thiếu đừng khách sáo, tôi ăn như các cậu là được rồi.”
“Đúng đúng đúng, Cố nhị thiếu gọi đủ món rồi.” Phùng Thiệu Văn cuối cùng cũng lấy lại được khả năng ngôn ngữ: “Ăn chực thì không có nhiều yêu cầu đâu ha ha!”
Mấy người ngồi xuống ghế lại.
Cố Sâm Vũ không uống rượu, nhưng cũng đã mở một chai đặt trên bàn, thấy Chu Tử Ngang đến, liền mời phục vụ rót rượu cho bọn họ.
“Làm phiền, tôi cũng muốn một ly.” Giản Vân Xuyên đẩy ly của mình qua.
Người phục vụ không nói hai lời, rót đầy ly rồi đưa lại.
“Cậu cũng muốn uống rượu à?” Cố Sâm Vũ ngẩn người, không nhịn được lên tiếng khuyên can: “Vết thương của cậu vẫn còn chưa lành mà, bác sĩ nói không được uống rượu.”
Giản Vân Xuyên không để ý đến anh, nâng ly rượu lên định đưa đến môi.
Kết quả là rượu vừa chạm vào môi, tay cậu đột nhiên bị nắm lấy.
Giản Vân Xuyên vén hàng mi lên, thấy anh kiên quyết lắc đầu với mình.
Vài giây sau, những ngón tay thon dài nới lỏng lực, để anh cầm ly rượu đi.
Hai người đối diện đang âm thầm quan sát, sau đó lại nhìn nhau lần nữa.
Phùng Thiệu Văn: Không sai, đây chính là “vợ quản nghiêm” trong lời đồn!
Chu Tử Ngang: Có cái mùi vị đó rồi, Cố nhị thiếu một đời phong lưu, không ngờ, không ngờ…
Sau bữa tối, Phùng Thiệu Văn chủ động đề nghị đi tiếp: “Khó khăn lắm mới gặp Cố nhị thiếu một lần, hay là tiếp theo tôi mời, chúng ta cùng đi hát KTV?”
“Cái này…” Cố Sâm Vũ tự cho là kín đáo lén nhìn người bên cạnh: “Bây giờ cũng muộn rồi, hay là để hôm khác?”
Phùng Thiệu Văn kêu lên một cách khoa trương: “Mới có tám giờ thôi, muộn gì mà muộn, cuộc sống về đêm còn chưa bắt đầu cơ mà!”
“Muốn đi thì đi đi.” Giản Vân Xuyên hơi nghiêng mặt nhìn anh, giọng điệu bình thản, không nghe ra vui buồn.
“Đi thôi đi thôi, đừng sống theo kiểu người già như thế chứ!” Phùng Thiệu Văn thân thiết khoác vai Cố nhị thiếu, nhưng giây tiếp theo, lại nhanh chóng buông tay dưới ánh mắt lạnh lùng của Giản mỹ nhân.
Hắn lại quên mất, Cố thiếu bây giờ là “người đã có chồng”, không thể tùy tiện khoác vai bá cổ nữa.
“Được rồi.” Cố Sâm Vũ không từ chối nữa: “Vậy thì làm phiền Phùng thiếu tốn kém rồi.”
Ngoại trừ Giản Vân Xuyên, hai người này là hai người bạn duy nhất còn có chút chân thành mà anh gặp được kể từ khi xuyên đến thế giới này. Hơn nữa, Samy còn có sự hợp tác lớn với Thần Tinh, giao tiếp xã giao cần thiết là không thể tránh khỏi.
Suy nghĩ một chút, anh sắp xếp: “Vậy các cậu đi trước đi, tôi đưa Giản Vân Xuyên về nhà rồi sẽ đến tìm các cậu.”
Giản Vân Xuyên khẽ nhíu mày: “Tôi ở đây, cản trở em à?”
“Hả?” Cố Sâm Vũ mở to mắt, lập tức giải thích: “Sao lại thế được? Tôi chỉ sợ cậu không thích những nơi ồn ào.”
Giản Vân Xuyên nhìn thẳng vào anh: “Em không hỏi, sao biết tôi không thích?”
Câu Lạc Bộ Giải Trí Quân Hào.
Mặc dù chỉ có bốn người, Phùng Thiệu Văn vẫn bao một phòng VIP sang trọng.
Phòng rất rộng, có thể hát karaoke, có quầy bar tự phục vụ, có cả bàn mạt chược lớn nhỏ, các hoạt động giải trí đều đầy đủ.
“Cố nhị thiếu, tôi chưa từng nghe cậu hát bao giờ.” Phùng Thiệu Văn mở màn hình chọn bài: “Hôm nay cậu trổ tài ca hát đi?”
Giản Vân Xuyên ngồi trên ghế sofa, nhắc nhở với vẻ mặt lạnh nhạt: “Hy vọng cậu sẽ không hối hận vì quyết định này.”
Phùng Thiệu Văn khó hiểu: “Tại sao lại phải hối hận?”
Nhưng rất nhanh sau đó, hắn hoàn toàn hiểu được lời của Giản mỹ nhân có ý nghĩa gì.
“Nếu hai chữ đó không run rẩy~ Tôi sẽ không phát hiện~ Tôi khó chịu không sao nói nên lời~” Hai câu mở đầu ra, còn coi là bình thường, ngoài việc thực sự không nghe ra có chút giai điệu nào.
“Mười năm trước~ Tôi không quen biết anh~ Anh không thuộc về tôi~” Hát đến đoạn cao trào, Tiểu Cố Tổng càng lúc càng hăng say, một tay ôm micro, tay kia vung vẩy đầy kích động: “Hát cùng nhau nào! Chúng ta vẫn như vậy~ Bên cạnh một người xa lạ~”
Một bài [Thập Niên] được hát lên nghe thật thảm thiết, hát đến mức Phùng Thiệu Văn và Chu Tử Ngang mặt mày méo xệch, nhưng lại không dám trực tiếp bịt tai, đành phải ngả người ra sau theo chiến thuật, cố gắng cách xa nguồn âm thanh nhất có thể.
Ngược lại là Giản mỹ nhân mặt mày bình thản, thậm chí còn nhẹ nhàng gõ nhịp theo tiết tấu.
Ánh mắt hai người nhìn đối phương không khỏi thêm vài phần kính trọng.
Người đàn ông có thể chinh phục được Tiểu Cố Tổng quả nhiên là phi thường!
“Người cưỡi ngựa~” Cố Sâm Vũ đưa micro cho vài khán giả phía dưới, cố gắng tương tác: “Anh uy vũ hùng tráng~”
Chu Tử Ngang: “Danh sách bài hát của Cố nhị thiếu…”
Giản Vân Xuyên: “Sao?”
Chu Tử Ngang: “Rất mang đặc sắc xã hội chủ nghĩa Trung Quốc!”
Phùng Thiệu Văn: …
Cố Sâm Vũ hát liền tù tì ba bài, tuy rằng hát rất hăng say, nhưng những bài tiếp theo không phải là do anh chọn, đành miễn cưỡng đưa micro cho Phùng Thiệu Văn.
Ba người có mặt ở đó đồng loạt thở phào nhẹ nhõm, Phùng Thiệu Văn vội vàng nói: “Cố nhị thiếu, cậu mau nghỉ ngơi chút đi, hát khô cả cổ rồi.”
“Mới đến đâu đâu cơ chứ?” Cố Sâm Vũ lắc lắc ngón tay: “Mới chỉ khởi động giọng thôi, còn chưa phát huy được một phần mười thực lực của tôi đâu.”
Chu Tử Ngang: “Cái này… đã rất kinh ngạc rồi.”
Cố Sâm Vũ cười khiêm tốn: “Đâu có đâu có~”
Bài tiếp theo là song ca tình ca, Chu Tử Ngang cũng bước lên sân khấu KTV.
Cố Sâm Vũ nhân tiện ngồi xuống cạnh Giản Vân Xuyên, cầm ly uống một ngụm nước ép, quan tâm hỏi: “Cánh tay của cậu còn đau không?”
“Tạm ổn.” Giản Vân Xuyên tựa lưng vào ghế sofa, nghiêng mặt, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt đỏ bừng của đối phương.
Cố Sâm Vũ vẫn không yên tâm về vết thương của cậu, che một tay lên môi, ghé sát lại nói với cậu: “Một lát nữa chúng ta sẽ về trước.”
Giản Vân Xuyên cúi người xuống, lại ghé sát hơn một chút: “Về đâu?”
“Về…” Đôi mắt màu hổ phách đảo quanh một vòng, Cố Sâm Vũ hạ quyết tâm nói: “Cậu muốn về đâu cũng được.”
Giản Vân Xuyên nhìn chằm chằm vào mắt Cố Sâm Vũ: “Thế còn em?”
Ánh đèn trong phòng bao chia khuôn mặt tuấn tú, góc cạnh thành hai nửa sáng tối rõ rệt, Cố Sâm Vũ nhìn vào đôi mắt đen nhánh đó, mơ hồ nhận thấy, dường như có điều gì đó đã thay đổi trong ánh mắt đối phương.
Nhưng anh không nghĩ quá sâu.
“Tôi đi cùng cậu mà.” Tiểu Cố Tổng cười cong khóe mắt: “Tôi phải chăm sóc cậu chứ, nên cậu về đâu tôi về đó.”
Dừng một chút, Giản Vân Xuyên đưa tay xoa đầu anh: “Không trốn tôi nữa à?”
“Đâu có trốn cậu…” Tiểu Cố Tổng ngoan cố cãi chày cãi cối, ánh mắt nhỏ lại bay đi chỗ khác: “Khụ khụ… Cái đó, mọi người đều là đàn ông, tôi hoàn toàn có thể hiểu được nhu cầu đó…”
Mặc dù Giản tiểu thiếu gia trong lòng anh là một tiểu tiên nam, nhưng xét cho cùng cũng không phải là người thật sự không ăn khói lửa nhân gian, có nhu cầu đó cũng rất bình thường.
Hơn nữa người ta là nửa đêm tự mình lén lút giải quyết, chỉ trách anh tỉnh dậy không đúng lúc.
“Em nói cái gì?” Âm thanh từ loa bên tai hơi ồn ào, anh lại nói lắp bắp, Giản Vân Xuyên không nghe rõ.
“Tôi nói—” Cố Sâm Vũ đành phải nâng cao giọng: “Mọi người đều là đàn ông, tôi có thể hiểu được nhu cầu của cậu!”
Vừa dứt lời, căn phòng bao đột nhiên chìm vào một khoảng lặng.
Chu Tử Ngang ngượng ngùng chỉ vào màn hình: “Vừa nãy chuyển bài rồi…”
Cố Sâm Vũ: …
Anh quyết định tạm thời rời đi: “Tôi ra ngoài đi vệ sinh một lát.”
Giản Vân Xuyên nhạy cảm đứng dậy: “Đi cùng đi.”
Dù sao thì người nào đó và nhà vệ sinh rất có duyên, hễ Cố Sâm Vũ đi vệ sinh thì đa phần sẽ gặp chuyện, lần này cậu phải b*p ch*t cái nghiệt duyên này ngay trong trứng nước.
Cố Sâm Vũ: “Cái này…”
Không cho anh có cơ hội từ chối, Giản Vân Xuyên đi trước bằng những bước chân dài, anh cũng chỉ có thể chạy theo sau.
Hai người trước sau bước ra khỏi phòng bao, Phùng Thiệu Văn gãi gãi gáy, khó hiểu hỏi: “Trong phòng bao không có nhà vệ sinh à?”
“Cái này mà cũng không hiểu à?” Chu Tử Ngang liếc nhìn hắn ta: “Cậu không nghe Cố nhị thiếu nói à, nhu cầu về mặt kia của Giản mỹ nhân rất lớn đấy?”
Phùng Thiệu Văn bừng tỉnh.
Bên kia, Cố Sâm Vũ đi theo sau Giản Vân Xuyên, dọc theo hành lang đi thẳng về phía trước.
Hành lang của câu lạc bộ trải một lớp thảm đỏ dày, đi lại hầu như không phát ra tiếng động, tường phòng bao có hiệu quả cách âm tốt, ngăn cách thế giới ăn chơi hưởng thụ bên trong.
Cho đến khi hai người đi ngang qua một phòng bao, nghe thấy bên trong truyền ra một tràng tiếng khóc than ghê rợn.
Bước chân của Cố Sâm Vũ vô thức khựng lại.
“Sao thế?” Giản Vân Xuyên như có cảm ứng, gần như cùng lúc quay đầu lại.
“Giọng hát của người này…” Cố Sâm Vũ do dự một chút, giọng điệu có chút thấp thỏm: “Lúc tôi hát nghe có vẻ cũng… như thế này à?”
Giản Vân Xuyên mặt không đổi sắc: “Tất nhiên là không.”
“Vậy thì tốt…” Cố Sâm Vũ thầm thở phào nhẹ nhõm, chợt nhíu mày: “Khoan đã, nhưng sao tôi càng nghe càng thấy giọng này quen quen thế nhỉ?”
Anh tiến sát đến cửa phòng bao hơn một chút, đúng lúc này có người từ bên trong mở cửa.
“Mẹ ơi! Hết hồn!” Bốn mắt nhìn nhau, cô gái đột nhiên lùi lại một bước: “Anh là ai?”
Cố Sâm Vũ nhanh trí: “Xin lỗi, tôi đi nhầm phòng rồi, đi ngay đây, xin lỗi.”
“Ai đấy?” Cố Khinh Chu trong phòng bao đặt micro xuống, nhìn ra cửa: “Vãi ò! Anh hai?”
Cố Sâm Vũ: ?
Một phút sau, Cố Sâm Vũ đứng ngoài hành lang dạy dỗ em trai.
“Cố Khinh Chu, đi học lớp tự học buổi tối mà lại đến câu lạc bộ giải trí, em giỏi lắm.”
“Hôm nay là sinh nhật bạn học của em.” Cố Khinh Chu lưng dựa vào bức tường lạnh lẽo, hạ giọng nói: “Anh hai, anh nể mặt em một chút, coi như không nhìn thấy em được không?”
“Không được!” Cố Sâm Vũ từ chối một cách nghiêm nghị: “Em đã thành niên chưa mà chạy đến câu lạc bộ giải trí?”
“Em có làm gì đâu, chẳng qua chỉ hát hai bài thôi mà?” Cố Khinh Chu cãi lại với vẻ không phục: “Em còn chưa uống rượu nữa! Hơn nữa, anh hai, anh cũng đang chơi ở đây còn gì?”
“Hát à?” Cố Sâm Vũ được cậu ta nhắc nhở, nhìn từ trên xuống dưới: “Tràng tiếng quỷ khóc sói gào vừa rồi quả nhiên là em.”
Cố Khinh Chu: “Quỷ khóc sói gào gì cơ?”
Cố Sâm Vũ: “Em hát dở như vậy, bạn học của em không muốn đánh em hả?”
“Hả?” Cố Khinh Chu đứng thẳng người dậy, khoanh tay chắp lại: “Nói về hát dở, em xin chịu thua anh đó.”
“Đừng khiêm tốn, giọng hát của em út mới là ma âm xuyên tai.” Cố Sâm Vũ cũng chắp tay đáp lễ.
Cố Khinh Chu cúi người xuống: “Anh hai nói sai rồi.”
Cố Sâm Vũ cúi người sâu hơn: “Em út mới hơn hẳn một bậc.”
“Tuyệt đối là anh hai dẫn đầu…”
“Vẫn là em út một mình phi nước đại…”
Hai anh em không ai chịu nhường ai, vừa đối đáp bằng thành ngữ, vừa suýt nữa thì bò rạp xuống đất để chứng minh bản thân.
Cho đến khi lưng của cả hai đều sắp không chịu nổi nữa, người phía sau Cố Sâm Vũ kịp thời tiến lên một bước, vững vàng kéo anh vào lòng.
Giây tiếp theo, một mình Cố Khinh Chu loạng choạng, suýt nữa thì ngã sấp xuống thảm trước mặt mọi người.
“Anh Giản!” Cố Khinh Chu kiên cường giữ vững bước chân, ánh mắt đầy mong đợi chuyển sang Giản Vân Xuyên: “Anh nói một câu công bằng đi, em và anh hai, rốt cuộc ai hát dở hơn?”
Giản Vân Xuyên siết chặt cánh tay đặt trên vòng eo thon gọn, không chút do dự đáp: “Cậu.”
Cố Khinh Chu: ???
Cố Sâm Vũ: “Ha ha ha ha ha ha ha!”
Tác giả có lời muốn nói:
Cố Sâm Vũ: Cái này còn phải hỏi? Tự rước nhục vào người.
Cố Diệp: Chú đừng nói nó, người tám lạng kẻ nửa cân.
Cố Khinh Chu: Em đã sớm nói, tình yêu khiến người ta tai điếc mắt mù….
Bá Tổng Pháo Hôi Không Có Ham Muốn Trần Tục
Đánh giá:
Truyện Bá Tổng Pháo Hôi Không Có Ham Muốn Trần Tục
Story
Chương 42
10.0/10 từ 15 lượt.
