Bá Tổng Pháo Hôi Không Có Ham Muốn Trần Tục

Chương 43


Cố Sâm Vũ cười quá mức đắc ý, thậm chí còn có chút hụt hơi, lắc lư như một con lật đật, may mắn là phía sau luôn có người vững vàng đỡ lấy anh, nên mới không bị ngã lăn quay xuống đất.


“Đáng lẽ tôi phải biết!” Cố Khinh Chu vẻ mặt không phục, tố cáo: “Anh Giản, anh thiên vị!”


Giản Vân Xuyên cười rất nhẹ: “Không rõ ràng sao?”


Cậu chỉ có một trái tim, đương nhiên chỉ thiên vị người mà mình yêu thương.


Cố Khinh Chu tức giận: “Hai vị anh trai, có thể nào yêu thương một chút đối với người là động vật được bảo vệ cấp quốc gia như em không?”


“Em ấy hả?” Cố Sâm Vũ ngừng cười một chút: “Động vật được bảo vệ cấp quốc gia gì cơ?”


Cố Khinh Chu nhấn mạnh từng chữ: “Chó, độc, thân!”


Cố Sâm Vũ: …


“Xí, ai mà chẳng là quý tộc độc thân chứ?” Giọng điệu khinh thường, anh đứng thẳng dậy rồi nghiêm nghị nói: “Em mau về nhà đi, nhân lúc anh cả chưa phát hiện ra.”


“Anh cả tối nay đi xã giao rồi, sẽ không phát hiện em ở đây đâu.” Cố Khinh Chu hiển nhiên đã chuẩn bị từ trước, vỗ ngực đầy vẻ tự tin: “Chỉ cần anh không nói em không nói, anh cả, tuyệt đối sẽ không biết!”


Cố Sâm Vũ nhìn với ánh mắt nghi ngờ: “Thật sao?”


Với khả năng mắt nhìn sáu hướng tai nghe tám phương của anh cả, lần nào bắt bọn họ cũng bắt trúng.


“Thật, tin em đi!” Cố Khinh Chu cam đoan: “Em đã điều tra kỹ lưỡng trước khi đến đây rồi!”


Trong nháy mắt, Cố Sâm Vũ bị sự tự tin của cậu ta làm cho mê hoặc, thậm chí quên mất rằng vấn đề mấu chốt không phải là liệu cậu ta có bị anh cả phát hiện hay không.


“Cố Khinh Chu, cậu nói chuyện xong chưa?” Lúc này, một cái đầu đáng yêu ló ra từ trong phòng bao.


Chính là cô gái vừa nãy bị Cố Sâm Vũ làm cho giật mình.


Cố Khinh Chu quay đầu lại: “Tớ đến ngay đây, tớ nói chuyện với anh hai tớ thêm vài câu.”


“Anh hai?” Cô gái chớp mắt, nhiệt tình mời: “Vậy sao không vào chơi cùng luôn đi!”


Vài phút sau, Cố Sâm Vũ ngồi trên ghế sofa trong phòng bao, ngắm nhìn những nam thanh nữ tú tràn đầy sức sống tụ tập lại với nhau hát hò.


“Tôi chỉ muốn xem bạn bè của Cố Khinh Chu là những người như thế nào thôi.” Anh quay mặt đi, nhỏ giọng giải thích bên tai Giản Vân Xuyên: “Ở thêm hai phút nữa thôi, chúng ta sẽ đi.”


Anh cảm thấy bản thân mình tối nay, hết lần này đến lần khác cố gắng thử thách giới hạn của Giản tiểu thiếu gia.



Tuy nhiên, vẻ mặt Giản Vân Xuyên không hề tỏ ra khó chịu, ánh mắt nhìn anh cũng dịu dàng đến bất ngờ.


“Anh thật sự là anh hai của Cố Khinh Chu ạ?” Trong lúc hai người đang nói chuyện, cô gái tóc ngắn ăn mặc kiểu s*x* không hề khách sáo chen vào ngồi trên ghế sofa, ánh mắt tò mò nhìn đi nhìn lại trên mặt Cố Sâm Vũ.


Anh theo bản năng dịch người về phía Giản Vân Xuyên: “Sao thế, trông anh không giống à?”


Cô gái tóc ngắn cười hì hì: “Trông anh rất trẻ.”


“Cái này rất bình thường.” Cố Sâm Vũ cũng cười: “Anh là anh hai của Cố Khinh Chu, chứ không phải chú hai của nó.”


Cô gái tóc ngắn: …


Tuy nhiên cô gái lại cảm thấy thú vị hơn: “Anh hai, anh đúng là biết cách nói chuyện.”


Cố Sâm Vũ khiêm tốn: “Đâu có đâu có~”


“Hai người nói chuyện gì mà vui vẻ thế?” Cố Khinh Chu đi đến trước ghế sofa, cúi người nhặt một chai nước khoáng lên: “Anh hai, không ngờ anh và bọn em lại không có khoảng cách thế hệ nào cả.”


Cố Sâm Vũ khẽ nhướng mày: “Anh hai của em vẫn luôn là mười tám tuổi, lấy đâu ra khoảng cách thế hệ?”


“Chậc… Dám nói thật đấy.” Cố Khinh Chu vặn nắp chai, ngửa cổ uống một ngụm nước.


“Cố Khinh Chu, cậu có chị dâu chưa?” Cô gái tóc ngắn bên cạnh bất ngờ hỏi một câu.


“Phụt—” Cố Khinh Chu phun hết ngụm nước vừa uống ra: “Cậu nói cái gì cơ?”


Sắc mặt Giản Vân Xuyên đột nhiên tối sầm lại.


Cố Sâm Vũ tưởng cậu bị nước miếng bắn vào, vội vàng rút một tờ khăn giấy trên bàn trà: “Lại đây lau mặt đi, đừng giận đừng giận…”


Cố Khinh Chu mặt mũi đầy vẻ không thể tin được, kéo mạnh cô gái trên ghế sofa đứng dậy, hạ giọng hỏi: “Trần Nguyệt, đừng nói là cậu thích anh hai tớ rồi đấy nhé?”


Trần Nguyệt nhún vai: “Không được à?”


“Không được!” Cố Khinh Chu cuống lên, tiếp tục kéo cô đi ra ngoài: “Cậu nhìn kỹ lại xem…”


“Giản Vân Xuyên, cậu nói xem—” Cùng lúc đó, Cố Sâm Vũ nhìn bóng lưng hai người kia mà rơi vào trầm ngâm: “Nguyên nhân khiến thành tích của Cố Khinh Chu sa sút, sẽ không phải là đang yêu đấy chứ?”


Trẻ con bây giờ đều trưởng thành sớm lắm, chiêu trò chơi bời còn nhiều hơn cả bọn họ hồi đó.


“Yêu đương à?” Dường như bị ba chữ này chạm đến một sợi dây thần kinh nào đó, Giản Vân Xuyên khẽ nhíu mày, ngón tay nhẹ nhàng nhéo nhẹ gáy anh: “Em… muốn không?”


“Hả?” Cố Sâm Vũ ngẩn người, sau khi hoàn hồn, cái đầu lắc lắc như trống bỏi: “Không muốn không muốn, tôi phải độc thân đến cùng!”



Cố Sâm Vũ khẽ rên lên: “Chúng ta đi thôi.”


Hai người đi ra cửa, phát hiện Cố Khinh Chu đang bị cô gái tóc ngắn bá đạo áp sát vào tường.


Cố Sâm Vũ: “Đây… Đây chính là cái gọi là đẩy vào tường trong truyền thuyết hả?”


“Anh hai, hai người đi rồi à?” Cố Khinh Chu rất nhanh đã phát hiện ra bọn họ.


“Ừm, bọn anh đi trước đây.” Cố Sâm Vũ khoác lại vẻ nghiêm nghị của người anh trai: “Anh sẽ chào hỏi, hóa đơn chơi hôm nay đều tính vào tên anh.”


Cố Khinh Chu không dám tin: “Anh hai, sao anh đột nhiên hào phóng thế?”


Cố Sâm Vũ nhìn giờ trên điện thoại: “Chín giờ rưỡi tối, về nhà trước mười một giờ, không có lần sau đâu đấy.”


Đã lỡ ra ngoài rồi, thì cứ để nó chơi vui vẻ, chuyện khác về nhà rồi tính.


“Ôi, tiếc thật đấy.” Cô gái tóc ngắn buông tay, ánh mắt lướt qua hai người đang đứng cạnh nhau.


Thật đáng tiếc, trai đẹp luôn thuộc về trai đẹp.


Cố Khinh Chu cân nhắc hai bên một hồi, cuối cùng vẫn quyết định hôm nay dừng lại ở đây.


“Anh hai, anh đợi em một chút, em đi chào bạn, rồi sẽ về nhà cùng anh.”


Cố Sâm Vũ: “Nhanh thế? Nhưng anh không về—”


Chưa dứt lời, em trai anh đã như một cơn gió chạy quay lại phòng bao.


“Cái đó, tôi lái xe đưa Cố Khinh Chu về nhà trước, được không?” Cố Sâm Vũ quay người lại, thành khẩn thương lượng với Giản tiểu thiếu gia.


Dù sao đó cũng là em trai nhà mình, đã gặp rồi thì không thể làm như không có chuyện gì.


Giản Vân Xuyên đút một tay vào túi quần: “Rồi sao nữa?”


“Rồi thì…”


Rồi thì sao nữa, anh vẫn chưa nghĩ ra.


“Về nhà tôi đi.” Sau vài giây im lặng, Giản Vân Xuyên nói với giọng điệu bình thản.


Mãi đến khi ngồi lên taxi, Cố Khinh Chu mới nhận ra hình như có gì đó không đúng.


Cậu thò đầu ra khỏi cửa sổ xe: “Hai người không lên xe à?”



“Thế còn anh?” Cố Khinh Chu vô cùng khó hiểu: “Anh không về nhà cùng em hả?”


“Về.” Cố Sâm Vũ dặn dò xong, lạnh lùng vô tình nói: “Bác tài, bác có thể lái xe được rồi.”


Đương nhiên là phải về nhà, chỉ là về, không phải nhà của anh.


Tiễn em trai đi xong, Cố Sâm Vũ lái xe của mình, chuẩn bị cùng Giản Vân Xuyên về nhà họ Giản.


“Sai hướng rồi.” Giản Vân Xuyên ngồi ở ghế phụ, nhắc nhở một cách nhàn nhạt.


“Không sai mà.” Cố Sâm Vũ nhìn định vị: “Tôi nhớ đường đến nhà cậu mà, tôi đâu phải là người mù đường.”


“Ai nói là về nhà họ Giản?” Giản Vân Xuyên nghiêng mặt: “Về nhà của tôi.”


Trong nháy mắt, Cố Sâm Vũ đột nhiên hiểu ra: “Cậu muốn về… nhà họ Tạ?”


Giản Vân Xuyên đáp: “Ừm.”


Cố Sâm Vũ thầm hít một hơi.


Tạ lão gia, tức là ông ngoại của Giản Vân Xuyên, hiện tại vẫn còn sống.


Từ nhỏ Giản Vân Xuyên đã không được mẹ yêu thương, nhưng lại rất được ông ngoại cưng chiều. Ban đầu nhà họ Tạ còn chưa bị Giản Chính Bân thao túng, Tạ lão gia đối với đứa cháu ngoại nhỏ này gần như là có cầu tất ứng, muốn sao có sao, muốn trăng hái trăng, vì vậy, tình cảm của Giản Vân Xuyên đối với ông ngoại cũng rất đặc biệt.


Cố Sâm Vũ không ngờ, cậu ấy lại muốn dẫn mình về nhà họ Tạ.


Chiếc Maybach màu đen dừng ở vành đai ngoài của căn nhà cũ, hai người xuống xe đi bộ.


Mặc dù nhà họ Tạ đã không còn như trước đây, nhưng rốt cuộc cũng là một gia tộc có nền tảng sâu, căn nhà cũ lặng lẽ ẩn mình dưới ánh đèn đường, tuy đã lâu năm, nhưng vẫn trông vô cùng bề thế.


Cố Sâm Vũ đột nhiên cảm thấy có chút căng thẳng, hắng giọng: “Cái đó, muộn thế này rồi, có làm phiền người lớn tuổi không?”


“Ông ngoại sức khỏe không tốt, giờ này, chắc ông đã ngủ rồi.” Giản Vân Xuyên nhận thấy sự bất an của anh, nhẹ nhàng trấn an: “Đừng lo lắng, chúng ta về thẳng phòng của tôi.”


Quả nhiên, trong ngoài căn nhà cũ đều tĩnh lặng, Giản Vân Xuyên dùng chìa khóa mở cổng lớn, đẩy cửa bước vào.


“Phòng của tôi ở tòa nhà phía sau.” Giản Vân Xuyên dẫn angh đi qua phòng khách, xuyên qua khu vườn, đến một tòa nhà khác.


“Ủ ôi! Nhà của cậu thật sự rất cổ kính và bề thế!” Cố Sâm Vũ không kìm được cảm thán một câu, rồi lại cười chính mình: “Xong rồi, tôi cảm thấy mình có chút giống bà Lưu vào vườn Đại Quan*.”


(*Lưu mỗ mỗ tiến đại quan viên – : là một điển cố nổi tiếng từ tiểu thuyết “Hồng Lâu Mộng” của Tào Tuyết Cần. Nó mô tả cảnh bà Lưu, một góa phụ nông thôn, lần đầu tiên đến thăm Vườn Lớn của phủ Giả và cảm thấy kinh ngạc trước mọi thứ.)


“Thích không?” Giản Vân Xuyên vô thức nhếch môi, như là khách sáo nói một câu: “Thích thì sau này có thể thường xuyên đến.”



(*Khu du lịch 5A (AAAAA) là một thuật ngữ chỉ các khu du lịch, điểm tham quan du lịch quan trọng nhất ở Trung Quốc, được chính phủ Trung Quốc công nhận là hạng cao nhất, dựa trên các tiêu chí như tài nguyên, khả năng tiếp cận, chỗ ở, tiện nghi và thái độ phục vụ.)


Giản Vân Xuyên: …


Cậu đưa tay lên, v**t v* đỉnh đầu mềm mại của đối phương: “Nếu em muốn, thì có thể.”


Cố Sâm Vũ cười “hề hề”: “Thế có thu vé vào cổng không?”


Giản Vân Xuyên: “Có thể thu thứ khác.”


Cố Sâm Vũ: “Ví dụ như?”


Lần này Giản Vân Xuyên không trả lời, bước chân của cậu dừng lại trước cửa một phòng ngủ.


“Tôi cũng lâu rồi không về đây.” Ngón tay thon dài đặt trên tay nắm cửa: “Nói trước, phong cách phòng ngủ không phải do tôi quyết định.”


Cố Sâm Vũ hơi mơ hồ: “Hả? Ý gì?”


“Ý là…” Giản Vân Xuyên dừng lại một chút: “Em vào rồi, đừng nghĩ nhiều.”


Cố Sâm Vũ ngơ ngác “ồ” một tiếng, ánh mắt di chuyển theo cánh cửa phòng chậm rãi mở ra.


Vào mắt chính là—


Một mảng màu hồng.


Tường màu hồng trắng, rèm cửa màu hồng xanh xen kẽ, thậm chí chăn ga gối đệm cũng thêu những bông hoa hồng phấn.


Cố Sâm Vũ mở to mắt, rồi đưa tay dụi dụi mắt: “Cậu chắc chắn đây là… là phòng của mình chứ?”


“Là phòng của tôi.” Giản Vân Xuyên nghiêng người nhìn anh: “Đừng cười, đây không phải là chuyện tôi có thể quyết định được.”


“Tôi không, không có muốn cười…” Cố Sâm Vũ mím chặt môi, trong lúc nhất thời nghẹn đến đỏ bừng cả mặt.


Vành tai nhạy cảm nóng lên, Giản Vân Xuyên kéo anh vào trong phòng, đóng cửa lại, giam anh giữa cơ thể của mình và cánh cửa.


“Ông ngoại luôn muốn có một đứa cháu gái, nên đã trang trí phòng ngủ tốt nhất thành như thế này.” Cậu giải thích với vẻ bất đắc dĩ: “Nhưng sau khi tôi ra đời, ông ngoại yêu thích tôi nhất, nên đã dành căn phòng này cho tôi, tôi cũng không muốn tự ý thay đổi tâm ý của người lớn tuổi.”


Đặc biệt là sự ra đi của con gái đã gây một cú sốc rất lớn cho ông ngoại.


“Tôi… tôi hiểu…” Cố Sâm Vũ run rẩy khắp cơ thể, khó khăn thốt ra: “Không sao đâu, tôi, tôi không có, định kiến giới tính, đàn ông thép cũng có thể mặc màu hồng…”


Thấy Cố Sâm Vũ nhịn cười thật sự rất khổ sở, Giản Vân Xuyên nghiến răng: “Muốn cười thì cười đi.”


“Tôi không, phụt—” Cố Sâm Vũ cuối cùng cũng phá vỡ sự kiềm chế: “Ha ha ha ha ha ha ha!”


Bá Tổng Pháo Hôi Không Có Ham Muốn Trần Tục
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Bá Tổng Pháo Hôi Không Có Ham Muốn Trần Tục Truyện Bá Tổng Pháo Hôi Không Có Ham Muốn Trần Tục Story Chương 43
10.0/10 từ 15 lượt.
loading...