Bá Tổng Pháo Hôi Không Có Ham Muốn Trần Tục
Chương 41
Một giây, hai giây, ba giây…
“À anh cả, bên này em đột nhiên có chút việc gấp nên không nói chuyện với anh nữa, hẹn gặp lại, bái bai!” Tiểu Cố Tổng dùng tốc độ nói nhanh nhất trong đời nói xong, ngón tay chọc mạnh vào màn hình điện thoại, không giải thích gì mà cúp điện thoại.
Làm xong một loạt động tác này, anh lén lút mở mắt ra, nhìn về phía người đang đứng thẳng tắp như cây tùng ở cửa.
Giản tiểu thiếu gia hôm nay mặc một chiếc áo khoác dài màu xanh xám rộng rãi và đứng dáng, cánh tay bị thương giấu trong ống tay áo, trông không khác gì ngày thường.
Chỉ là vẻ mặt đặc biệt lạnh lùng, khó đoán vui buồn.
“Khụ khụ…” Cố Sâm Vũ lấy ho khan làm chiến thuật, “Cậu đến lúc nào thế, sao không báo trước một tiếng?”
Nghe vậy, Giản Vân Xuyên sải bước chân dài đi vào văn phòng.
“Sao, cần phải báo cáo trước với em à?” Giọng điệu bình tĩnh, không nghe ra cảm xúc tốt hay xấu.
“Không, không có…” Cố Sâm Vũ liên tục phủ nhận, thấy cậu không có gì bất thường, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm.
Đúng vậy, cuộc trò chuyện vừa nãy của anh với anh cả không chỉ đích danh ai, Giản Vân Xuyên cũng không nhất thiết phải đoán được tiểu tiên nam là ám chỉ chính mình.
Quan trọng nhất là, người nói tiểu tiên nam bị liệt dương là anh cả, cùng lắm thì đổ hết tội lên người anh cả…
Chỉ trong vài bước chân ngắn ngủi, trong đầu Tiểu Cố Tổng đã diễn ra một cuộc chiến dữ dội.
Giản Vân Xuyên dừng lại trước bàn làm việc, ánh mắt cúi xuống, “Sáng nay tại sao lại đi sớm như vậy?”
“Đương nhiên là vì… vì sáng nay có một cuộc họp đặc biệt quan trọng.” Tiểu Cố Tổng nói dối không chút ngượng miệng, “Cậu cũng biết đấy, bây giờ công ty không thể thiếu tôi dù chỉ một khắc.”
Mới là lạ.
“Thật à?” Giản Vân Xuyên nghiêng người về phía trước, “Đêm qua—”
“Đêm qua tôi ngủ rất ngon!” Cố Sâm Vũ với một đôi quầng thâm mắt, nói dối mà mắt không hề chớp.
Dừng lại một chút, anh lại nhấn mạnh: “Thật đấy, tôi ngủ say là như một con heo chết, sấm đánh cũng không động.”
Giản Vân Xuyên: …
Bàn tay khớp xương rõ ràng chống trên bàn, cách một cái bàn làm việc, cậu cúi người từng chút một tiến gần đến người đang ngồi trên ghế.
Cố Sâm Vũ không biết cậu muốn làm gì, chỉ có thể cảnh giác ngả người ra phía sau, cho đến khi đầu nặng chân nhẹ, chiếc ghế suýt chút nữa bị lật.
Một tiếng kêu “Á” vừa thốt ra, cánh tay đã kịp thời bị giữ lại, sau đó chiếc ghế trượt về phía trước, dừng lại khi chạm vào mép bàn.
Khuôn mặt vô thức ngẩng lên, cách khuôn mặt hoàn hảo không tì vết kia chỉ một tấc.
Lông mi như cánh quạ rõ từng sợi, đáy mắt sâu thẳm như tảng băng sắp tan chảy, ẩn chứa nguy hiểm và sóng gió dưới vẻ bình tĩnh.
Khoảnh khắc này, thời gian bị kéo dài vô tận, Cố Sâm Vũ thậm chí có thể nghe thấy tim mình đập như trống, làm tai anh tê dại.
“Cố Nhị thiếu, nhân viên công ty các cậu tan làm—” Phùng Thiệu Văn đẩy cánh cửa đang khép hờ ra, vừa nhìn thấy cảnh tượng trong văn phòng, lập tức dừng bước lại, “Xin lỗi, đã làm phiền rồi!”
Cố Sâm Vũ giật mình, đột nhiên giơ tay đẩy mạnh người đang ở gần trong gang tấc ra.
Vì không phòng bị, Giản Vân Xuyên bị đẩy lùi lại một bước.
“Cậu không sao chứ?” Vừa đẩy người xong, Cố Sâm Vũ liếc thấy cánh tay phải đang rũ xuống của cậu, lập tức cảm thấy hối hận, “Xin lỗi, tôi không nên dùng lực mạnh như vậy…”
Giản Vân Xuyên thản nhiên đáp: “Không sao.”
Cố Sâm Vũ nhớ ra bên ngoài còn có một vị khách không mời mà đến, nâng cai giọng, “Phùng Thiếu, cậu có thể vào rồi!”
Phùng Thiệu Văn có chút ngạc nhiên, thầm nghĩ đã kết thúc nhanh vậy sao?
Hắn lại đẩy cửa văn phòng ra, cười gượng đầy ngại ngùng: “Thật sự xin lỗi, tôi thấy cửa khép hờ, nên cứ đẩy cửa vào luôn.”
“Không sao, không sao.” Cố Sâm Vũ đứng dậy đón, vẻ mặt bình tĩnh trêu đùa, “Phùng Thiếu, hôm nay có thời gian ghé thăm cơ à?”
Phùng Thiệu Văn giải thích: “Tôi vừa hay có việc ở gần đây, tiện thể muốn đến thăm xem Cố Nhị thiếu dạo này thế nào, không ngờ…”
Suýt chút nữa phá hỏng chuyện tốt của Cố Nhị thiếu.
“Thì ra là vậy.” Cố Sâm Vũ làm ra vẻ bừng tỉnh, “Đến sớm không bằng đến đúng lúc, chúng tôi vừa hay chuẩn bị đi ăn tối, Phùng Thiếu đi cùng không?”
Chỉ cần có thể phá vỡ tình cảnh ngượng ngùng giữa mình và Giản Vân Xuyên, bất kể là Phùng Thiếu hay Lý Thiếu, Vương Thiếu đến, anh cũng mời hết cả lũ.
“Được, được chứ!” Khả năng quan sát tinh tế theo kiểu Schrödinger bị tắt ngúm, Phùng Thiệu Văn đồng ý ngay lập tức, “Vậy tôi không khách sáo nữa.”
Chỉ là sao hắn lại cảm thấy ánh mắt Giản mỹ nhân vô tình liếc nhìn mình, dường như mang theo một chút sát khí nhỉ?
Địa điểm ăn tối là một nhà hàng ẩm thực tư gia kiểu Trung Quốc.
“Tôi là người yêu thích ẩm thực Trung Quốc.” Cố Sâm Vũ kéo ghế, vừa giúp Giản Vân Xuyên cởi áo khoác, vừa nói chuyện với Phùng Thiệu Văn, “Phùng Thiếu, nếu cậu muốn ăn món ăn khác, nói bây giờ vẫn chưa muộn đâu.”
Phùng Thiệu Văn thẳng thắn nói: “Món Trung Quốc ngon chứ, đồ mà tổ tiên chúng ta ăn mới là thực sự ngon, mấy món đồ của người nước ngoài ăn đi ăn lại cũng chỉ có — ơ, cánh tay của Giản mỹ… thiếu gia bị sao vậy?”
Ánh mắt Cố Sâm Vũ nhìn vào băng gạc trắng, cảm giác hối lỗi trong lòng lại trào lên, “Đây là tối qua—”
Giản Vân Xuyên cắt ngang lời anh: “Không có gì, chỉ bị xước da mà thôi, không đáng ngại.”
“À… vậy sau này vẫn phải cẩn thận mới được.” Phùng Thiệu Văn không nghĩ nhiều, tự kéo ghế ngồi xuống.
Cố Sâm Vũ mím môi, khẽ khàng nói: “Ngồi xuống trước đi.”
Phùng Thiệu Văn không nhịn được hỏi: “Cố Nhị thiếu, cậu gọi những món này có hơi nhiều thịt quá không?”
“Đã mời Phùng Thiếu ăn cơm, nhất định phải gọi những món ngon nhất, đắt nhất ở đây.” Cố Sâm Vũ với vẻ mặt trưởng giả học làm sang, lại gọi thêm món canh gà ác hầm táo đỏ kỷ tử.
Phùng Thiệu Văn: “Chà, với mối quan hệ của chúng ta, cần gì phải khách sáo như vậy?”
Giản Vân Xuyên bên cạnh vén mi mắt, lạnh nhạt quét qua hắn một cái.
Phùng Thiệu Văn cảm thấy trong phòng riêng hơi lạnh.
“Không khách sáo, không khách sáo…” Để giảm bớt gánh nặng tâm lý cho hắn, Cố Sâm Vũ giải thích, “Thực ra là, tự tôi muốn bồi bổ cơ thể.”
Ánh mắt Phùng Thiệu Văn nhìn anh không khỏi thay đổi, “Bồi bổ cơ thể?”
“Ừm, đúng vậy.” Cố Sâm Vũ vẻ mặt thản nhiên, “Gọi thêm món giò heo hầm đậu nành nữa đi.”
Phùng Thiệu Văn: …
Xem ra là sau khi Cố Nhị thiếu cưa đổ Giản mỹ nhân, cuộc sống quá đỗi sung sướng, có chút không kiềm chế được rồi.
Nhưng đợi đến khi món ăn được dọn lên bàn, hắn lại phát hiện, Cố Sâm Vũ suốt bữa đều gắp thức ăn cho Giản mỹ nhân.
Cố Sâm Vũ: “Ăn món này không?”
Giản Vân Xuyên: “Không ăn.”
Cố Sâm Vũ: “Thế còn món này?”
Giản Vân Xuyên: “Ăn.”
Cố Sâm Vũ: “Thế món này, món này cũng ăn đi, tốt cho phục hồi sức khỏe của cậu!”
Giản Vân Xuyên: “… Được.”
Phùng Thiệu Văn tròn xoe mắt.
Đây là tình huống gì? Chẳng lẽ người cần bồi bổ cơ thể không phải Cố Nhị thiếu, mà là… Giản mỹ nhân?
“Phùng Thiếu, là bạn cũ rồi, tôi không gắp thức ăn cho cậu nữa nha.” Cố Sâm Vũ bận rộn một hồi lâu, đột nhiên nhớ ra mình lạnh nhạt với khách, “Thích ăn gì thì tự lấy đi, tuyệt đối đừng khách sáo.”
“Yên tâm, yên tâm, không hề khách sáo!” Phùng Thiệu Văn tạm thời gạt bỏ những lời thầm thì trong lòng, “À đúng rồi, lần trước cậu nói về việc hợp tác với chú nhỏ của tôi, tiến triển thế nào rồi?”
“Hợp tác vô cùng thuận lợi.” Cố Sâm Vũ đặt đũa xuống, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, “Gần đây, một số phòng livestream có lưu lượng lớn dưới trướng Thần Tinh đều đang quảng cáo cho thời trang Samy, Samy chúng tôi cũng đã mở phòng livestream nền tảng thương mại điện tử của riêng mình, mượn một vài streamer từ Thần Tinh, nhưng hiện tại vẫn chưa hình thành quy mô nhất định.”
“Mới bắt đầu chuyển đổi đều sẽ gặp khó khăn, cứ bình tĩnh thôi.” Giản Vân Xuyên bâng quơ nói, như thể đang an ủi anh.
Cố Sâm Vũ gật đầu, “Sắp tới Samy sẽ cùng Thần Tinh đồng tổ chức một hoạt động thương mại điện tử quy mô lớn, để đưa thời trang Samy hoàn toàn ra mắt công chúng.”
Cố Sâm Vũ cũng cười theo, an ủi hắn: “Thuật nghiệp có chuyên môn riêng, Phùng Thiếu không hiểu những thứ này cũng rất bình thường.”
Phùng Thiệu Văn lập tức tinh thần phấn chấn, “Vậy Cố Nhị thiếu cảm thấy, tôi chuyên môn về mặt nào hơn?”
Cố Sâm Vũ: “Ờm…”
Phùng Thiệu Văn: “Hoặc cậu cảm thấy tôi phù hợp làm ngành nào?”
Cố Sâm Vũ: …
Ăn chơi nhảy múa?
“Phùng Thiếu có thể thử phát triển ngành ẩm thực, ngành giải trí.” Giản Vân Xuyên chủ động tiếp lời, giọng điệu bình thản, không giống như đang nói đùa.
“Thật sao?” Phùng Thiệu Văn hưng phấn vỗ bàn, “Nếu Giản tiểu thiếu gia đã nói như vậy, vậy sau khi về tôi phải thương lượng kỹ với cha của tôi, xem rốt cuộc tôi nên kinh doanh cái gì!”
Cố Sâm Vũ lặng lẽ giơ ngón cái, ngầm tán thưởng Giản tiểu thiếu gia.
Nói không sai chút nào, ăn chơi nhảy múa chẳng phải chính là ngành ẩm thực và giải trí sao?
Ba người vừa ăn vừa trò chuyện, đương nhiên chủ lực vẫn là Cố Sâm Vũ và Phùng Thiệu Văn, Giản tiểu thiếu gia thỉnh thoảng lạnh nhạt xen vào một hai câu.
Giữa chừng, Phùng Thiệu Văn nhận một cuộc điện thoại, “Là Chu Tử Ngang.”
Hắn không tránh mặt hai người, bắt máy điện thoại, sau vài câu lại bâng quơ hỏi: “Hôm nay Cố Nhị thiếu đãi khách, Giản tiểu thiếu gia cũng ở đây, cậu có muốn qua không?”
Cúp điện thoại, hắn giải thích: “Chu Tử Ngang vừa hay cũng đang có việc ở gần đây.”
“Ừm ừm, cậu ta có qua không?” Cố Sâm Vũ lại lén lút gắp một miếng giò heo mềm rục vào bát người bên cạnh.
Phùng Thiệu Văn gật đầu, “Nói là đến, lát nữa tôi ra ngoài đón cậu ta một chút.”
Đợi Phùng Thiệu Văn đi ra ngoài, trong phòng riêng chỉ còn lại Cố Sâm Vũ và Giản Vân Xuyên.
Tiểu Cố Tổng đột nhiên lại cảm thấy không thoải mái, bề ngoài thì cúi đầu chuyên tâm ăn uống, nhưng mông lại vô thức từng chút một nhích về phía bên kia.
“Trên ghế ngồi mọc đinh à?” Giản Vân Xuyên liếc xéo anh một cái.
“Hả? Không mọc, không mọc…” Cơ thể Cố Sâm Vũ cứng đờ, dừng lại không dám động nữa.
Giản Vân Xuyên dùng giọng điệu trần thuật nói: “Em cố ý tránh tôi.”
“Không có mà!” Cố Sâm Vũ giả ngu, kiên quyết phủ nhận, “Cậu nghĩ nhiều rồi, sao tôi lại tránh cậu được chứ?”
“Nếu tối nay tôi không đến tìm em, em có định quay về tìm tôi không?” Giản Vân Xuyên đặt đũa xuống bàn “cạch” một tiếng, giọng điệu lạnh buốt.
Tên lừa đảo nhỏ này, nói là mấy ngày này sẽ chăm sóc cậu thật tốt, kết quả sáng sớm đã chuồn mất dạng, cả ngày không có một tin nhắn, một cuộc điện thoại nào.
Vẫn chưa nghĩ xong.
“Nhìn tôi nói.” Giản Vân Xuyên duỗi cánh tay ra, dứt khoát kéo cả người lẫn ghế của anh về phía mình.
Cố Sâm Vũ nào dám nhìn thẳng vào đôi mắt sắc bén đó, “Thì…”
Anh chắc chắn sẽ không bỏ mặc người bị thương như vậy, chỉ là anh cần một chút thời gian để giảm bớt sự ngượng ngùng và chuẩn bị tâm lý nữa.
Tác động tối qua mang lại cho anh thực sự quá lớn.
“Thì thế nào?” Ánh mắt Giản Vân Xuyên như đinh đóng cột trên mặt anh, thấy anh quay mặt đi, cậu không vui đưa tay muốn bẻ mặt anh quay lại đối diện với mình.
Kết quả ngón tay còn chưa chạm vào má, Cố Sâm Vũ đã phản xạ có điều kiện né về phía sau, hai tay vung loạn trên bàn như bị mù, ngay lập tức làm đổ cốc nước vào…
Vị trí từ hông Giản Vân Xuyên trở xuống.
Chiếc cốc thủy tinh lăn lông lốc xuống, cả ly nước làm ướt hết…
“Xin lỗi, xin lỗi…” Cố Sâm Vũ cuống quýt dùng mông đẩy ghế ra, rút mấy tờ khăn giấy rồi ngồi xổm xuống, cố gắng dùng giấy thấm khô vị trí vải bị ướt.
Giản Vân Xuyên ngồi bất động, chỉ có những ngón tay đang nắm chặt mép ghế nổi gân xanh, để lộ cảm xúc của cậu vào lúc này.
Cậu mặc kệ đôi tay trắng nõn mềm mại đó quậy phá trên người mình, giọng nói lại vô thức khàn đi, “Liệt dương?”
“Hở?” Cố Sâm Vũ động tác khựng lại, ngẩng mặt lên, dùng ánh mắt vô tội nhìn đối phương, “Gì cơ?”
Giản Vân Xuyên cười lạnh một tiếng, hơi cúi người xuống, ngón tay thon dài mạnh mẽ siết lấy chiếc cổ mong manh kia, “Tôi có liệt dương hay không, chẳng phải em là người biết rõ nhất sao?”
Một tiếng “bộp” tùy tiện vang lên.
Phùng Thiệu Văn đang đứng ở cửa đứng hình, chai nước ngọt trên tay rơi xuống đất.
Chu Tử Ngang thò người vào trong, ngay lập tức cũng thu hoạch được vẻ mặt mắt tròn xoe tương tự.
Chỉ thấy Giản Vân Xuyên ngồi trên ghế, dưới sự che khuất của bàn và khăn trải bàn, mơ hồ có một người đang quỳ gối phía trước, chỉ lộ ra cái đầu tóc bù xù, còn cậu dường như đang bạo lực siết lấy cổ người ở dưới thân…
Phùng Thiệu Văn: !!!
Chu Tử Ngang: !!!
Tác giả có lời muốn nói:
Phùng Thiệu Văn: Cố Nhị thiếu quả nhiên vì tình yêu mà…
Chu Tử Ngang: Giản mỹ nhân hóa ra là phái cuồng dã…
Cố Sâm Vũ: ??? Không phải như các người nghĩ đâu!
Giản Vân Xuyên: Ừm, những gì các người nghĩ đều đúng cả đấy.
Bá Tổng Pháo Hôi Không Có Ham Muốn Trần Tục
Đánh giá:
Truyện Bá Tổng Pháo Hôi Không Có Ham Muốn Trần Tục
Story
Chương 41
10.0/10 từ 15 lượt.
