Bá Tổng Pháo Hôi Không Có Ham Muốn Trần Tục
Chương 40
Cố Sâm Vũ tắm xong đi ra ngoài, phát hiện trong phòng ngủ không có ai.
“Giản Vân Xuyên?” Anh vừa dùng khăn lau tóc, vừa tìm người khắp nơi, “Giản tiểu thiếu gia, cậu đi đâu rồi?”
Không ai đáp lời anh.
“Kỳ lạ thật đấy…” Cố Sâm Vũ lẩm bẩm trong miệng, đột ngột vén chăn ga lên, thò đầu xuống gầm giường.
Thế là Giản Vân Xuyên vừa bước vào phòng, đã thấy một tư thế méo mó như vậy.
Đầu thò vào gầm giường, mông nhếch rất cao, vạt áo choàng ngủ màu đen trượt lên, để lộ gốc đùi trắng nõn nà.
Rượu uống hồi tối dường như có chút ngấm, yết hầu Giản Vân Xuyên khẽ động, “Em đang làm cái gì thế?”
“Á!” Cố Sâm Vũ giật mình, một tay chống vào ván giường, cả người cứng đờ tại chỗ không nhúc nhích.
“Sao thế?” Nhận ra điều bất ổn, Giản Vân Xuyên nhanh chóng bước đến bên giường.
Cố Sâm Vũ “xì xì” hít hà, “Eo… eo hình như bị trẹo rồi, xì…”
Giản Vân Xuyên im lặng một lúc, đưa bàn tay còn nguyên vẹn ra, ôm lấy vòng eo thon gọn, mảnh mai kia từ phía trước, ổn định và chậm rãi kéo người lên.
“Phù…” Cố Sâm Vũ đứng thẳng người, thở phào một hơi dài, “Cảm ơn, cảm ơn… lớn tuổi rồi, eo cũng không còn tốt nữa.”
Giản Vân Xuyên buông tay, “Em tìm cái gì dưới gầm giường thế?”
“Tìm cậu chứ sao!” Cố Sâm Vũ quay người lại, “Tôi cứ tưởng cậu trốn ở dưới đó.”
Giản Vân Xuyên: …
“Tại sao tôi phải trốn dưới gầm giường?”
“Ha ha…” Cố Sâm Vũ cười gượng hai tiếng, “Tôi nhất thời nghĩ sai thôi mà, tôi a a a—”
Chưa nói hết câu, chân anh trượt một cái, thân hình lại mất thăng bằng nhào về phía đối phương.
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, Giản Vân Xuyên túm lấy cánh tay của anh.
Hai người ngã đè lên nhau trên chiếc giường lớn mềm mại.
Vài giây sau, Cố Sâm Vũ hoàn hồn, hai tay chống giường, chật vật nâng nửa thân trên lên.
“Tôi thề, tôi thực sự không cố ý.” Anh ánh mắt chân thành nhìn về phía khuôn mặt xinh đẹp đang ở dưới thân mình, “Tối nay cậu cứu tôi hai lần rồi, cái ơn lớn này tôi phải—”
Mắt Giản Vân Xuyên đen sâu thẳm, giọng nói khàn khàn, “Em ngồi dậy trước đã.”
Cố Sâm Vũ lúc này mới giật mình nhận ra tư thế hiện tại của mình có vẻ hơi không thích hợp, “Xin lỗi, tôi xuống ngay!”
Vừa nói, đầu gối anh vô thức nhích lên trên, rồi đột nhiên dừng lại hẳn.
“Ơ, cái gì thế này…” Cố Sâm Vũ cúi đầu xuống, phát hiện đầu gối mình đang mắc kẹt g*** h** ch*n dài thẳng tắp của đối phương.
Im lặng…
Giản Vân Xuyên chịu đựng cắn răng, “Vẫn chưa xuống nữa?”
“Hả? À tôi lăn ngay đây!” Cố Sâm Vũ tay chân luống cuống lùi về phía sau, lùi đến mép giường thì rơi thẳng xuống, cả người lăn trên tấm thảm.
Hoàn toàn thực hiện đúng một chữ “lăn”.
Giản Vân Xuyên hít sâu một hơi, ngồi dậy khỏi giường, “Em… em có thể yên phận chút được không?”
Nếu không phải biết đối phương thiếu suy nghĩ, cậu đã phải nghi ngờ người này cố ý nhào vào lòng mình…
Cố Sâm Vũ ôm đầu gối, “Tôi không biết gì hết đâu nhé, tôi chỉ là một quả bóng tròn trịa thôi.”
Giản Vân Xuyên: …
Cậu ngồi trên giường, duỗi đôi chân dài ra, mũi chân nhẹ nhàng chạm vào chú mèo nhỏ đang giả làm quả bóng, “Vừa nãy tôi xuống dưới, gặp minh tinh kia rồi.”
“Cái gì?” Cố Sâm Vũ lập tức trở lên căng thẳng, “Cậu ta không nói linh tinh gì với cậu đấy chứ?”
Giản Vân Xuyên rủ mi mắt nhìn con mèo nhỏ, thần sắc thâm sâu khó dò.
Cố Sâm Vũ bị nhìn đến mức trong lòng đánh trống, chỉ có thể cứng họng giải thích: “Có lẽ trước đây tôi đúng là có chút ngông cuồng của tuổi trẻ, nhưng tôi đã không còn những h*m m**n trần tục đó nữa rồi, bây giờ tôi chỉ muốn làm việc chăm chỉ, tiến lên mỗi ngày, cố gắng trở thành một thanh niên mới của thời đại, gánh vác trọng trách và không phụ sứ mệnh!”
Giản Vân Xuyên cau mày.
Chẳng lẽ… cái suy đoán đó là đúng, đối phương thực sự không được?
Phòng ngủ lại chìm vào một đợt im lặng mới.
“Bất kể cậu ta nói với cậu điều gì về tôi, tuyệt đối đều là giả!” Cố Sâm Vũ trấn tĩnh lại, nghiêm túc nhấn mạnh, “Tôi hy vọng cậu có thể tự mình tìm hiểu tôi, thay vì qua lời nói của người khác.”
“Em muốn tôi…” Nghe vậy, Giản Vân Xuyên chậm rãi cúi người xuống, “Tự mình tìm hiểu em như thế nào?”
Cố Sâm Vũ suy nghĩ một chút, giơ ngón tay làm hình trái tim nhỏ, “Dùng, dùng tấm lòng tìm hiểu?”
Giản Vân Xuyên: …
Tắm lại một lần nữa, đợi đến khi Cố Sâm Vũ bước ra, Giản tiểu thiếu gia đã nằm trên giường, đang một tay cầm điện thoại trả lời tin nhắn.
“Muộn thế này rồi, còn ai tìm cậu hả?” Anh lê dép đến bên giường.
Giản Vân Xuyên ngước mắt nhìn anh một cái, “Ừm, vấn đề công việc.”
“Cậu đánh máy bằng một tay như vậy, có mệt không?” Cố Sâm Vũ trèo lên giường, nhiệt tình nói, “Hay để tôi cầm điện thoại cho cậu nhé?”
Giản Vân Xuyên: “Cầm như thế nào?”
Cố Sâm Vũ quỳ thẳng trên giường, cầm lấy điện thoại của cậu, ngón tay giữ thân máy, đáy máy dùng lòng bàn tay chống đỡ, “Giá đỡ hình người, hê hê hê”
Đèn trần trong phòng ngủ đã tắt, chỉ còn lại một chiếc đèn ngủ đầu giường.
Tóc mái mềm mại của thanh niên rủ trên trán, dưới ánh đèn tông ấm, khuôn mặt trông đặc biệt non nớt và ngoan ngoãn, nghiêm túc giơ điện thoại cho cậu, vừa đáng yêu lại vừa lấy lòng.
Giản Vân Xuyên giãn mày ra, nở một nụ cười đẹp mắt.
“Được rồi, tạm thế đã.” Ngón tay ấn vài cái trên màn hình, cậu quyết định kết thúc công việc ngày hôm nay.
Cố Sâm Vũ đặt điện thoại lên tủ đầu giường, bò về vị trí của mình, vén chăn chui vào trong.
“Tư thế ngủ của tôi rất tốt, cậu không cần lo lắng đâu.” Anh đắp chăn cẩn thận, hai tay áp sát hai bên người, hứa hẹn chắc chắn, “Tôi tuyệt đối sẽ không đánh vào cậu, càng không đạp cậu xuống giường.”
“Ừm.” Giản Vân Xuyên tắt đèn đầu giường, giọng trầm đáp lại, “Ngủ ngon.”
Đây không phải lần đầu tiên Cố Sâm Vũ ngủ chung giường với người khác, dù sao lớn lên trong viện mồ côi, đôi khi mấy đứa trẻ chen chúc nhau trên một cái giường là chuyện bình thường.
Thêm vào việc tối nay trải qua một loạt chuyện lùm xùm, anh cũng có chút mệt rồi, nói “ngủ ngon” xong, rất nhanh đã chìm vào giấc mơ.
Còn Giản Vân Xuyên nằm trong bóng tối, cánh tay đau âm ỉ, cồn chưa được chuyển hóa hết, chỉ có thể lắng nghe tiếng hít thở đều đặn bên tai, buộc mình phải ngủ…
Nửa đêm, Cố Sâm Vũ bị khát nước làm tỉnh giấc.
Anh mơ mơ màng màng mở mắt ra, muốn mò điện thoại xem mấy giờ rồi, nhưng tay vừa vươn ra, đã nghe thấy một tiếng th* d*c nhẹ từ phía sau.
Anh đột nhiên tỉnh táo trở lại, nhưng chưa kịp mở lời quan tâm bệnh nhân, lại một tiếng r*n r* thoát ra, kèm theo tiếng quần áo sột soạt.
Sau khi nhận thức được động tĩnh phía sau, đại não Cố Sâm Vũ “bùng” một tiếng nổ tung, mặt cũng đỏ bừng sắp bốc khói rồi.
Giản Vân Xuyên cậu ấy… cậu ấy không phải đang…
Cố Sâm Vũ cứng đờ từ đầu ngón tay đến sợi tóc, thậm chí ngay cả hơi thở cũng hạ xuống mức nhẹ nhất, không dám cử động, sợ người phía sau phát hiện anh đã tỉnh.
Trong đôi mắt sâu không thấy đáy cuồn cuộn cơn bão bị kiềm chế, ánh mắt nặng nề của Giản Vân Xuyên rơi trên gáy tròn trịa phía trước, đôi môi mỏng khẽ mở, tùy ý tuôn ra những âm thanh dễ nghe.
Bây giờ thì lại giả vờ vô tội, nửa đêm trước đó áo choàng ngủ xộc xệch lăn vào lòng mình, ôm mình cọ tới cọ lui, bị mình đẩy ra lại r*n r* đưa tay ôm chặt lấy mình không chịu buông ra.
Tư thế ngủ rất tốt?
Tên lừa đảo nhỏ đầy lời nói dối này, nên nhận một chút trừng phạt.
Đối với Cố Sâm Vũ, mỗi giây tiếp theo đều trở nên dài đằng đẵng và khó khăn để chịu đựng.
Anh nhắm chặt mắt, thầm đếm cừu trong lòng, cố gắng chuyển hướng sự chú ý của mình.
Không nghe, không nghe, rùa con đang niệm kinh…
Không biết qua bao lâu, hơi thở hỗn loạn phía sau cuối cùng cũng dần bình ổn trở lại.
Lại qua một lúc nữa, một tiếng “kẽo kẹt” rất nhẹ, người bên cạnh hành động rất khẽ đứng dậy, dường như đi về phía phòng tắm.
Cố Sâm Vũ cuối cùng cũng dám mở mắt, vô thanh “oa oa” kêu hai tiếng, lúc này mới run rẩy cử động tứ chi cứng đờ tê dại, cố gắng lưu thông máu đang ngưng trệ.
Sáng hôm sau, khi Giản Vân Xuyên tỉnh dậy, phát hiện trên giường chỉ còn lại một mình mình.
Cậu sờ vào chỗ trống bên cạnh, ga giường còn sót lại chút hơi ấm, không khí dường như vẫn còn lưu lại mùi hương tươi mát dễ chịu.
Cậu nhớ lại những chuyện xảy ra đêm qua, hiếm khi tỉnh dậy lại không có tâm trạng khó chịu buổi sáng, tâm trạng vui vẻ đứng dậy rời giường.
Nhưng tâm trạng tốt của cậu, chỉ kéo dài cho đến khi xuống lầu.
“A Xuyên, cậu dậy rồi à.” Trác Húc Nghiêu ngồi ở bàn uống cà phê, “Vừa kịp lúc, cùng ăn sáng đi.”
Giản Vân Xuyên nhìn xung quanh một lượt, “Cố Sâm Vũ đâu?”
“À, Cố Tổng đã được thư ký Lâm đón đi rồi.” Hứa Gia Diệc quay đầu lại, miệng còn nhét đầy thức ăn, “Nhưng đã mua bữa sáng cho chúng ta rồi, Cố Tổng quả thật rất chu đáo.”
Giản Vân Xuyên cau mày, “Đi lúc nào?”
“Đi từ sáng sớm rồi.” Hứa Gia Diệc uống một ngụm sữa, rồi bổ sung, “À đúng rồi, hôm nay tôi sẽ chuyển đi. Tiếp theo, anh có thể yên tâm ở lại đây rồi.”
Sắc mặt Giản Vân Xuyên trở nên lạnh lùng.
Chủ nhân của căn hộ không có ở đây, một mình cậu ở lại đây thì có ý nghĩa gì?
Cùng lúc đó, Cố Sâm Vũ đang một tay chống đầu, ngồi trong phòng họp nghe giám đốc bộ phận báo cáo, buồn ngủ đến mức mí mắt cứ đánh nhau liên tục.
“Cố Tổng, Cố Tổng… Cố Tổng!” Thư ký Lâm buộc phải tăng giọng.
“Có, có đây!” Cố Sâm Vũ đột ngột mở to mắt, cố gắng lấy lại tinh thần, “Vừa nãy anh nói cuộc khảo sát mới nhất cho thấy…”
Sau khi cuộc họp kết thúc, thư ký Lâm không nhịn được quan tâm hỏi: “Cố Tổng, tối qua ngài ngủ không ngon sao?”
“Chuyện này chẳng phải quá rõ ràng rồi sao?” Cố Sâm Vũ nằm bò ra bàn họp, giọng điệu đáng thương, “Không chỉ là ngủ không ngon, mà còn bị tàn phá nữa.”
Thư ký Lâm: “Nghiêm trọng như vậy sao? Có chỗ nào tôi có thể giúp được không?”
“Haiz…” Cố Sâm Vũ thở dài, “Hình như là không có.”
Cả ngày hôm sau, Tiểu Cố Tổng cố ý làm cho mình bận rộn lên, cố gắng tránh nghĩ đến người nào đó và chuyện nào đó.
Cho đến khi tan làm buổi tối, anh ngồi trên ghế giám đốc, buộc phải suy nghĩ tiếp theo nên làm gì.
Cả ngày hôm nay anh không liên lạc với Giản Vân Xuyên, đương nhiên đối phương cũng không chủ động tìm anh, vì vậy bây giờ anh không chắc chắn, Giản tiểu thiếu gia còn ở trong căn hộ của mình hay không, và anh phải đối mặt như thế nào một cách tự nhiên…
“À há, mình có thể liên lạc với Trác Húc Nghiêu mà!” Cố Sâm Vũ vỗ bàn làm việc, tự nhủ trong lòng, “Như vậy chẳng phải có thể vòng vo hỏi thăm được tin tức rồi sao?”
Anh rút điện thoại ra, đang do dự không biết mở lời hỏi thăm thế nào, thì nhận được một cuộc gọi từ Cố Diệp.
“Alo, anh cả.” Cố Sâm Vũ đặt điện thoại lên bàn, tiện tay bật loa ngoài, mệt mỏi chào một tiếng.
“Xảy ra chuyện gì thế, giọng nói yếu ớt vậy?” Cố Diệp nghe là biết thằng em nhà mình không ổn rồi.
“Không có gì đâu, chỉ là tối qua ngủ không ngon thôi.” Cố Sâm Vũ đâu dám nói thật, tùy tiện tìm một cái cớ.
Cố Diệp truy vấn: “Tối qua chú không về nhà, ngủ ở đâu?”
“Thì… tăng ca quá muộn, ngủ ở công ty thôi mà.” Cố Sâm Vũ chột dạ, “Em đã nhắn tin cho Cố Khinh Chu rồi mà.”
“Ha ha.” Cố Diệp cười lạnh, “Yêu công việc đến thế cơ à?”
Cố Sâm Vũ liên tục gật đầu, “Đúng vậy, đúng vậy, em yêu công việc, công việc yêu em.”
“Chú có yêu công việc hay không anh không biết, công việc chắc chắn sẽ không yêu chú.” Cố Diệp châm chọc anh, đột nhiên lại lạnh lùng hỏi, “Giản Vân Xuyên đâu, không lẽ cậu ta cũng ngủ ở công ty chú à?”
“Á? Sao lại thế được?” Nghe thấy cái tên này, trong lòng Cố Sâm Vũ giật thót một cái, “Cậu ấy đương nhiên là ngủ ở nhà của mình rồi, ha ha…”
Cố Diệp: “Tốt nhất là như thế.”
Cố Sâm Vũ nằm bò ra bàn giám đốc, “Anh cả, có một chuyện em muốn hỏi ý kiến của anh.”
Dù sao anh cả kinh nghiệm sống phong phú, có lẽ sẽ biết cách xử lý tình huống này hơn mình.
“Nói đi.” Cố Diệp đáp lời ngắn gọn.
Cố Sâm Vũ ấp úng, “Thì là…”
Cố Diệp mất kiên nhẫn, “Rốt cuộc có nói không?”
“Thì là em có một người bạn—” Cố Sâm Vũ hạ quyết tâm, “Cậu ấy có một chuyện khó đối mặt.”
“Ừm, rồi sao nữa?” Cố Diệp lười vạch trần thằng em nhà mình, thuật theo lời nó nói.
“Bạn em có một người bạn nữa, trong lòng cậu ấy, người này luôn là một tiểu tiên nam không vướng bụi trần.” Cố Sâm Vũ nói một lèo, “Nhưng một ngày nọ, cậu ấy đột nhiên phát hiện ra, tiểu tiên nam lại hạ phàm rồi, nhất thời có chút khó đối mặt.”
Cố Diệp im lặng vài giây, “Lớp lọc thần tượng tan vỡ? Chú— bạn của chú không lẽ không biết, phàm là người thì đều phải ăn uống, vệ sinh cá nhân à?”
Cố Sâm Vũ nghẹn lời, “Đương nhiên không phải ý đó.”
Đi vệ sinh thì tính là gì mà hạ phàm, anh còn từng tay nắm tay đi vệ sinh với Giản Vân Xuyên rồi.
“Vậy thì là gì?” Cố Diệp trầm ngâm một lát, do dự nói, “Chẳng lẽ là… chú phát hiện tiểu tiên nam bị liệt dương?”
Cố Sâm Vũ: …
Mặc dù câu trả lời hoàn toàn trái ngược, nhưng lại có chút giống cái ý đó rồi?
Anh thở dài thườn thượt, vừa ngẩng đầu lên, phát hiện ở cửa văn phòng không biết đã đứng một người cao ráo chân dài từ lúc nào …
Tiểu tiên nam.
Tác giả có lời muốn nói:
Cố Diệp: Anh trả thù cho chú rồi.
Giản Vân Xuyên: Ha ha…
Cố Sâm Vũ: Anh cả cứu em!
Bá Tổng Pháo Hôi Không Có Ham Muốn Trần Tục
Đánh giá:
Truyện Bá Tổng Pháo Hôi Không Có Ham Muốn Trần Tục
Story
Chương 40
10.0/10 từ 15 lượt.
