Bá Tổng Pháo Hôi Không Có Ham Muốn Trần Tục

Chương 39


Người đầu tiên nhận ra bầu không khí căng như dây đàn là Trác Húc Nghiêu, hắn vỗ đùi “bốp” một cái, đứng dậy khỏi ghế sofa, “Đột nhiên tôi nhận ra không còn sớm nữa, tôi phải về nhà thôi.”


Giản Vân Xuyên: “Ngồi xuống.”


Trác Húc Nghiêu không ngừng nghỉ một giây nào, nhanh chóng ngồi lại về chỗ cũ.


Cảnh này đáng lẽ phải rất buồn cười, nhưng Cố Sâm Vũ lúc này thực sự không cười nổi, chỉ có thể cẩn thận đề nghị: “Cái đó, hay là chúng ta đi tìm một khách sạn gần đây, ở tạm một đêm trước đã?”


Hứa Gia Diệc giơ tay phát biểu: “Căn hộ này có ba phòng lận, em chỉ ở phòng của mình, còn trống tận hai phòng, ngủ được mà!”


Cố Sâm Vũ lại nháy mắt ra hiệu cho cậu ta, đây là chuyện có mấy phòng trống sao? Chuyện này liên quan đến danh dự của tôi—


Thôi, mình còn có danh dự gì nữa đâu…


“Được.” Nhưng không ngờ, Giản Vân Xuyên lại dễ dàng đồng ý, “Phòng nào sạch sẽ?”


Cố Sâm Vũ ngây người: “À? Cậu muốn ở lại hả?”


Giản Vân Xuyên lạnh lùng nhìn anh, “Không thì sao, em tự mình ở lại à?”


“Không không không, tôi không có ý đó…” Cố Sâm Vũ liên tục phủ nhận, “Cũng tốt, muộn thế này rồi, chúng ta đừng lăn tăn nữa, cứ nghỉ ngơi một đêm thật tốt rồi tính sau.”


Trác Húc Nghiêu thấy mọi chuyện có chuyển biến tốt, lại đứng dậy, “Vậy tôi hoàn thành nhiệm vụ và rút lui nhé?”


Giản Vân Xuyên không quay đầu lại, “Cậu cũng ở lại.”


Trác Húc Nghiêu lại ngồi phịch xuống ghế sofa, “Không phải chỉ có ba phòng thôi à, chúng ta đông người thế này ngủ đủ không?"


Lần này, Giản Vân Xuyên quay người lại, ban cho hắn một ánh mắt kiểu “tự mình cảm nhận”.


Đây là một căn hộ duplex rộng rãi và sáng sủa, tầng một là phòng khách, nhà bếp và phòng ngủ, tầng hai có hai phòng ngủ lớn và một phòng làm việc, bố cục hợp lý, không gian sử dụng khá cao.


“Em luôn ngủ ở phòng nhỏ tầng dưới này.” Hứa Gia Diệc chỉ vào phòng của mình, “Hai phòng ngủ lớn ở tầng trên, em chưa từng đi vào, đảm bảo sạch sẽ.”


Trác Húc Nghiêu cảm thấy rất khó xử: “Nhưng mà, vấn đề là— chúng ta có bốn người, phân chia thế nào đây?”


Thành thật mà nói, hắn rất không muốn ngủ chung giường với người không quen. Nhưng rất rõ ràng, Giản Vân Xuyên sẽ không cho phép Tiểu Cố Tổng của mình ngủ chung giường với người khác.


Thư ký Lâm hiểu ý nói: “Buổi tối tôi còn có việc khác, không tiện ở lại, xin phép không làm phiền.”


Trác Húc Nghiêu: “Vậy thì dễ rồi, tôi và A Xuyên ngủ chung một phòng là được.”


Giản Vân Xuyên liếc nhìn hắn bằng khóe mắt.


Trác Húc Nghiêu: ?


Sao thế, là cái ý mà hắn đang nghĩ đáy à?


Cố Sâm Vũ búng tay, “OK, cứ quyết định thế đi.”



Cuối cùng cũng phân chia xong vấn đề phòng ốc.


“Khoan đã…” Trác Húc Nghiêu đột nhiên hối hận, “Tôi nhớ ra rồi, tư thế ngủ của tôi đặc biệt tệ, nhỡ nửa đêm đánh trúng cánh tay Giản Vân Xuyên thì không hay đâu.”


“Hả?” Cố Sâm Vũ cũng thấy khó xử, nhỏ giọng nói, “Vậy hai chúng ta ngủ chung một phòng—”


“Đi theo tôi.” Giản Vân Xuyên ngắt lời anh, dẫn đầu đi lên cầu thang gỗ.


Cố Sâm Vũ theo bản năng đi theo, để lại Trác Húc Nghiêu và Hứa Gia Diệc mắt đối mắt, mắt to trừng mắt nhỏ.


“Bọn họ…” Một lát sau, Hứa Gia Diệc muốn nói lại thôi, “Cái anh đẹp trai kia, chẳng lẽ anh ấy… anh ấy có quan hệ đó với Cố Tổng sao?”


“Phải—” Trác Húc Nghiêu dừng lại, “Nhưng không hoàn toàn là.”


Hứa Gia Diệc: Không hiểu…


Đẩy cửa phòng ngủ chính ra, Giản Vân Xuyên quét mắt nhìn xung quanh, quả thật sạch sẽ ngăn nắp đến bất ngờ.


Cậu bước vào phòng, “Lần gần nhất em đến đây là khi nào?”


Cố Sâm Vũ thầm nghĩ tôi biết làm sao được, dù sao từ khi xuyên qua, tôi chưa từng đặt chân đến nơi này.


Không nhận được câu trả lời, Giản Vân Xuyên quay đầu lại nhìn anh.


“Khụ khụ…” Cố Sâm Vũ hắng giọng, “Nói thật, tôi có chút không nhớ rõ nữa, chắc là lâu lắm rồi không đến.”


Dường như đang phân biệt lời anh nói có bao nhiêu phần đáng tin, ánh mắt Giản Vân Xuyên rơi trên mặt anh, nhìn đến mức mặt anh gần như sắp cháy rực lên.


“Cậu đừng nhìn tôi như vậy mà…” Âm cuối của Tiểu Cố Tổng vô thức nhếch lên, nghe như đang làm nũng, “Khoảng thời gian này tôi bận rộn cái gì, chẳng phải cậu rất rõ ràng sao, tôi lấy đâu ra thời gian làm chuyện khác?”


Thật đáng thương cho anh, một trinh nam nho nhỏ, còn chưa từng hôn một sinh vật sống nào, vừa xuyên đến đã phải gánh lấy cái nồi đen của nguyên chủ, người tình bé bỏng ở khắp mọi nơi, ba bước một người, năm bước ba người.


Giản Vân Xuyên thu lại ánh mắt, “Tôi không rõ.”


“Không còn sớm nữa, cậu đi tắm trước đi!” Thầy Cố triển khai đại pháp chuyển hướng đề tài, “Tôi đi tìm quần áo thay cho cậu.”


Theo hiểu biết của anh về nguyên chủ, mỗi cái hang đều phải được trang bị đầy đủ mới phải.


Quả nhiên, khi anh mở cánh tủ đựng đồ chiếm hết cả bức tường, chỉ thấy bên trong treo đầy các loại quần áo.


Cố Sâm Vũ tìm ra hai bộ áo choàng ngủ, lại lục ra chiếc q**n l*t có vẻ còn rất mới, đưa cho Giản tiểu thiếu gia, “Lại phải làm khó cậu tạm chấp nhận một đêm, ngày mai chúng ta đi mua đồ mới hoàn toàn nhé.”


Giản Vân Xuyên một tay nhận lấy quần áo thay, đi về phía phòng tắm.


Hơi thở Cố Sâm Vũ giữ lại cuối cùng cũng thả lỏng ra.


Quá đáng sợ rồi, vừa nãy có một khoảnh khắc, anh còn nghi ngờ Giản Vân Xuyên sẽ tuyệt giao với mình.


Người đàn ông không giữ được đạo đức đàn ông, không xứng làm bạn với Giản tiểu thiếu gia…


Kết quả giây tiếp theo, trong phòng tắm lại truyền đến giọng nói quen thuộc, “Cố Sâm Vũ.”



Giản Vân Xuyên đứng trong phòng tắm, giơ cánh tay phải đang được bọc kín mít lên.


“Ối, cái đầu heo của tôi!” Cố Sâm Vũ mạnh mẽ vỗ trán, “Sao tôi lại quên cánh tay của cậu không được dính nước cơ chứ?”


“Đừng vỗ đầu.” Giọng Giản Vân Xuyên vẫn lạnh nhạt, “Vốn dĩ đã đần rồi.”


Thầy Cố không phục, “Sao tôi đần được chứ? IQ tôi là 180 đấy!”


Dù sao cũng là sinh viên tốt nghiệp đại học danh tiếng cơ mà.


Giản Vân Xuyên: “Cao hơn chút nữa.”


Cố Sâm Vũ: “Cậu cũng cảm thấy thế phải không?”


Giản Vân Xuyên: “250*.”


(* Ý là Ngốc/Ngu ngốc)


Cố Sâm Vũ: …


Sao anh lại bị mắng một cách vô duyên vô cớ thế này?


Tuy nhiên, Thầy Cố rộng lượng quyết định không so đo với bệnh nhân, anh chạy ra ngoài như một cơn gió, khi quay lại trên tay đã cầm một hộp màng bọc thực phẩm.


“Trước hết bọc cánh tay cậu lại.” Anh cẩn thận bọc một lớp màng bọc thực phẩm bên ngoài băng gạc, “Không được dính nước nhé.”


Giản Vân Xuyên rủ mi mắt xuống, đứng bất động mặc kệ anh muốn làm gì thì làm.


“Xong rồi!” Cố Sâm Vũ ngước mắt lên, “Còn cần tôi giúp gì nữa không?”


Giản Vân Xuyên thản nhiên nói: “Tay trái không dễ cởi cúc áo.”


Cố Sâm Vũ: !


“Cái này… cái này có phần không thích hợp rồi?”


Giản Vân Xuyên không thúc giục anh nữa, giơ ngón tay thon dài như ngọc lên, lóng ngóng cởi cúc áo sơ mi.


Cố Sâm Vũ không nhìn nổi nữa, bước lên một bước, “Để tôi giúp cậu đi.”


Toàn là đàn ông con trai với nhau cả, Giản Vân Xuyên lại vì mình mà bị thương, giúp cởi cúc áo thì có sao chứ?


Mùi rượu thoang thoảng xen lẫn hương thơm lạnh lùng quấn quýt quanh chóp mũi, cậu mắt nhìn xuống mũi, mũi nhìn xuống tim, chuyên tâm từng chiếc từng chiếc cởi cúc áo.


Chiếc áo sơ mi đen dần dần được lột ra, để lộ bờ ngực săn chắc khỏe khoắn.


Đối diện ở cự ly gần với sự tác động của cơ thể gần như hoàn hảo này, đôi mắt Tiểu Cố Tổng lại có chút đờ đẫn.


Tại sao sự khác biệt giữa người với người lại lớn đến vậy cơ chứ? Không được, anh phải đưa việc tập gym vào lịch trình, ngay ngày mai!


Khó khăn lắm mới cởi được áo sơ mi, Giản Vân Xuyên giọng điệu bình tĩnh nói: “Cả thắt lưng nữa, giúp tôi tháo ra luôn đi.”



Giản Vân Xuyên kiên nhẫn chờ đợi anh.


Không sao, không sao, đều là đàn ông với nhau cả, Cố Sâm Vũ mình đừng có kiểu cách!


Tự mình xây dựng tâm lý xong, anh chậm rãi đưa hai tay lên, chạm vào khóa thắt lưng ở giữa hông Giản Vân Xuyên.


Nhưng anh vẫn không dám nhìn xuống, đành hơi nghiêng mặt sang một bên, ánh mắt nhìn vào gạch lát sàn phòng tắm.


Còn từ góc độ của Giản Vân Xuyên, chỉ có thể nhìn thấy vành tai đỏ hồng, cùng với một đoạn cổ dài trắng hồng.


Cậu không lộ vẻ gì nghiến răng, kiềm chế h*m m**n cắn lên đó, nhưng giọng nói lại vô thức trầm xuống, “Em đang sờ loạn cái gì đấy?”


“Hả?” Cố Sâm Vũ hoảng hốt, lòng bàn tay trực tiếp ấn lên bụng dưới săn chắc như bàn giặt.


Giản Vân Xuyên rên lên một tiếng trong im lặng, không tự chủ lùi lại một bước.


“Xin lỗi, xin lỗi…” Cố Sâm Vũ vội vàng xin lỗi, “Tôi không cố ý…”


“Thôi được rồi, em ra ngoài đi.” Giản Vân Xuyên bất lực nhắm mắt lại, “Để tôi tự làm.”


“Được!” Cố Sâm Vũ đồng ý ngay lập tức, trước khi đi vẫn không quên quay đầu dặn dò, “Cánh tay tuyệt đối không được chạm nước đấy nhé.”


Giản Vân Xuyên mở mắt ra, ánh mắt mơ hồ khó hiểu, “Không muốn đi, thì quay lại giúp tôi tắm.”


“Thôi thì bỏ đi…” Tiểu Cố Tổng lập tức chùn bước, nhanh nhẹn kéo cửa kính lại, chuồn mất trong nháy mắt.


Có lẽ tắm bằng một tay thực sự rất bất tiện, Giản Vân Xuyên rất lâu sau mới bước ra khỏi phòng tắm, tóc còn ướt sũng, dây áo choàng ngủ cũng chưa được buộc chặt.


Cố Sâm Vũ tiến lên đón, việc đầu tiên là kiểm tra cánh tay của cậu.


“May mà không bị ướt.” Ánh mắt anh dừng lại ở dây áo choàng ngủ, tự giác nói, “Để tôi buộc lại giúp cậu nhé?”


c** q**n áo không giỏi, buộc dây thì vẫn làm được.


Giản Vân Xuyên gật đầu đồng ý.


“Tiểu Cố Tổng, tôi không có đồ thay—” Trác Húc Nghiêu đẩy cánh cửa phòng đang hé mở, nhìn rõ hành động của hai người trong phòng ngủ, lập tức lùi ra, “Xin lỗi đã làm phiền, tôi không thấy gì hết!”


Cố Sâm Vũ khó hiểu: “Cậu ta bị làm sao thế?”


Giản Vân Xuyên giọng điệu bình tĩnh: “Chắc bị bệnh rồi.”


“Tiểu Cố Tổng, tôi không có q**n l*t để thay!” Trác Húc Nghiêu gọi vọng qua cửa, “Cậu tiện tìm cho tôi một chiếc được không?”


Giản Vân Xuyên nhíu mày, nhanh chóng đi đến cửa, kéo cửa phòng ra, “Mặc đồ của cậu đi.”


“Không phải chứ, cởi ra rồi sao mà mặc lại được nữa?” Trác Húc Nghiêu vẻ mặt ghét bỏ, không chịu thua hỏi lại lần nữa, “Tiểu Cố Tổng, cậu có dư q**n l*t không?”


Cố Sâm Vũ muốn nói cả tủ đều là của mình, đáng tiếc Giản tiểu thiếu gia lại không cho anh cơ hội mở lời.


“Không muốn mặc thì đừng mặc.” Giản Vân Xuyên lạnh lùng vô tình nói.



Giản Vân Xuyên: “Vậy thì, cậu có thể đi.”


“Chậc chậc…” Trác Húc Nghiêu vẻ mặt ngập tràn ẩn ý, “Làm phiền thế giới hai người của các cậu rồi, phải không?”


Một tiếng “Rầm”, cánh cửa phòng bị đóng lại không thương tiếc trước mặt hắn.


“Tôi cũng đi tắm đây.” Cố Sâm Vũ cố gắng quên đi cuộc đối thoại vừa rồi của hai người, “Tôi tắm nhanh lắm, cậu đừng ngủ vội, lát nữa tôi giúp cậu sấy tóc nha.”


Giản Vân Xuyên nhướng mày, “Nhanh đến mức nào?”


“Xìu xìu xìu” Cố Sâm Vũ làm động tác phi tiêu, “Đặc biệt nhanh!”


Giản Vân Xuyên: …


Tiếng nước chảy rào rào trong phòng tắm vang lên, cậu quay người bước ra khỏi phòng ngủ, đi dọc cầu thang xuống tầng một.


“Ể?” Hứa Gia Diệc đang khoanh chân ngồi trên ghế sofa xem laptop, nghe thấy tiếng động ngẩng mặt lên, “Sao anh lại xuống đây?”


“Uống nước.” Giản Vân Xuyên tích chữ như vàng.


“Để tôi rót giúp anh!” Hứa Gia Diệc đặt laptop xuống, động tác thuần thục rót một ly nước sôi để nguội, “Cố Tổng ngủ rồi à?”


Giản Vân Xuyên nhận lấy ly nước, đột nhiên hỏi: “Cậu đã theo cậu ấy bao lâu rồi?”


“Gì cơ?” Hứa Gia Diệc ngẩn người một chút, phản ứng lại, “Ồ, không lâu lắm, khoảng nửa năm thôi.”


Giản Vân Xuyên cố gắng kiềm chế cơn giận đang trào lên trong lòng, tự hành hạ mình tiếp tục hỏi: “Tần suất cậu ấy tìm cậu, có cao không?”


Hứa Gia Diệc lắc đầu: “Không cao — không đúng, tôi chưa gặp Cố Tổng được mấy lần nữa.”


Sắc mặt Giản Vân Xuyên dịu đi một chút.


“Haiz, nói ra anh đừng có mà không tin.” Hứa Gia Diệc đột nhiên ghé sát vào đối phương, giọng nói hạ cực kỳ thấp, “Nửa năm rồi, Cố Tổng chưa ngủ với tôi lần nào.”


Ngón tay Giản Vân Xuyên đang nắm chặt ly nước siết lại, “Ý cậu là sao?”


“Thì là cái ý mà anh hiểu đó…” Vẻ mặt Hứa Gia Diệc trông không giống giả dối, “Tôi cũng cảm thấy rất kỳ lạ, nhưng mấy lần anh ấy đến đều là rủ tôi uống rượu, uống say rồi thì ôm gối ngủ ngáy o o.”


Kể từ khi chấp nhận bao nuôi, ban đầu cậu ta đã chuẩn bị sẵn sàng làm tròn nghĩa vụ của một người tình nhỏ, không ngờ lại chẳng hề có dịp dùng đến, cứ thế bị giải tán một cách vô lý.


Đôi môi mỏng của Giản Vân Xuyên mím chặt, trong lúc kinh ngạc đến mức quên cả né tránh người đang ghé sát vào mình.


“Nói thật, tôi nghi ngờ…” Hứa Gia Diệc nhìn xung quanh một lượt, xác nhận Cố Tổng không có gần đó, lúc này mới nói ra suy đoán đã chôn kín trong lòng bấy lâu, “Tôi nghi ngờ Cố Tổng, anh ấy—”


“Không được.”


Giản Vân Xuyên: …


Tác giả có lời muốn nói:


Cố Sâm Vũ: Đứa nào vu khống tôi không được, hả? Ra đây đơn đấu đi!


Giản Vân Xuyên: Ngoan, chồng được là được rồi.


Bá Tổng Pháo Hôi Không Có Ham Muốn Trần Tục
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Bá Tổng Pháo Hôi Không Có Ham Muốn Trần Tục Truyện Bá Tổng Pháo Hôi Không Có Ham Muốn Trần Tục Story Chương 39
10.0/10 từ 15 lượt.
loading...