Bá Tổng Pháo Hôi Không Có Ham Muốn Trần Tục

Chương 16


Nghe thấy tiếng động, Cố Sâm Vũ theo bản năng quay đầu lại, đập vào mắt là một khuôn mặt mỹ nhân lạnh lùng.


Giản Vân Xuyên hôm nay mặc nguyên một cây đen, càng tôn lên vóc dáng thon dài và khí chất cao ngạo lạnh lùng, bên cạnh còn đứng một người đàn ông lạ mặt.


Ánh mắt hai người va vào nhau giữa không trung, Cố Sâm Vũ chột dạ liếc mắt đi.


Nghĩ lại thấy không đúng, mình có làm gì mờ ám đâu, tại sao phải tránh Giản Vân Xuyên?


Thế là anh ưỡn thẳng lưng lại, chuẩn bị chào Giản tiểu thiếu gia một tiếng.


Tuy nhiên, giây tiếp theo, Giản Vân Xuyên đi thẳng qua bên cạnh anh, không hề liếc nhìn.


Đi thẳng qua bên cạnh, không hề liếc nhìn…


Bàn tay nhỏ sẵn sàng hành động của Cố Tổng đứng khựng giữa không trung, anh lập tức quyết định rẽ sang hướng khác, phong thái vuốt một cái vào tóc mái rủ xuống trước trán.


Chỉ cần mình không thấy ngại, thì người ngại chính là người khác.


“Cố nhị thiếu, tôi suýt nữa đã nghĩ cậu lại muốn lắc tay nghệ thuật cho tôi xem rồi đấy.” Thấy người đã đi xa, Phùng Thiệu Văn lại mạnh dạn hơn: “Tôi về tra rồi, cử chỉ tay đó thật sự khá phức tạp, nhưng học cái này để làm gì?”


“Phùng thiếu, cái này cậu không hiểu rồi.” Cố Sâm Vũ lại bắt đầu nói bừa: “Sau này cậu theo đuổi người trong mộng, thỉnh thoảng biểu diễn lắc tay nghệ thuật, đảm bảo người đó sẽ bị cậu mê mẩn hoa mắt chóng mặt.”


Ánh mắt Phùng Thiệu Văn rất nghi ngờ: “Thật hay giả?”


Cố Sâm Vũ: “Giả.”


“Nhị thiếu đừng chọc tôi nữa.” Phùng Thiệu Văn hoàn hồn, cười va vào vai anh một cái: “Đi thôi, chúng ta vào trong nói chuyện tiếp.”


Hai người dưới sự hướng dẫn của người phục vụ đi về phía phòng riêng, cậu trai mà Phùng Thiệu Văn dẫn theo thì im lặng đi theo sau bọn họ.


Vừa bước vào cửa mới phát hiện, người bên trong đã tụ tập đủ một bàn mạt chược.


Chu Tử Ngang đi đầu đứng dậy đón: “Cố thiếu, Phùng thiếu, chỉ còn đợi hai cậu thôi đấy.”


Mặc dù Cố Sâm Vũ vốn dĩ chỉ muốn mời Phùng Thiệu Văn, nhưng cả nhóm chơi thân với nhau đều quen hành động chung, nên anh cũng chỉ có thể tiếp đãi luôn một mẻ.


“Nghe nói Cố nhị thiếu quay đầu làm người lương thiện, hôm nay gặp mặt, quả nhiên khí chất cũng khác biệt rồi.” Một thanh niên tóc vuốt keo mặt búng ra sữa châm chọc: “Nhìn đặc biệt có văn hóa.”


Cố Sâm Vũ dang tay ra, giọng điệu bất đắc dĩ lại hài hước: “Các cậu đừng châm chọc tôi nữa, tôi chỉ là bắt chước theo, kết quả công ty bị tôi làm cho rối tung rối mù, doanh số năm nay giảm sút nghiêm trọng, suýt chút nữa bị cha tôi mắng chết rồi.”


“Ôi chao, có gì đâu, lát nữa tôi bảo nhân viên công ty tôi đi mua quần áo Samy của các cậu là được chứ gì?” Phùng Thiệu Văn vẻ mặt “chuyện nhỏ như con thỏ”.


“Đúng vậy, Cố nhị thiếu nếu gặp khó khăn gì, cứ nói, chúng tôi là anh em sao có thể không giúp?”



“Chính xác! Cố nhị thiếu tương lai còn thừa kế Tập đoàn Đằng Phi, một Samy nhỏ bé sao có thể làm khó nhị thiếu được?”



Mọi người xúm vào tâng bốc, Cố Sâm Vũ mỉm cười chăm chú lắng nghe, nhưng trong lòng anh hiểu rất rõ.


Đám bạn này của nguyên chủ đều là bạn nhậu, có thể cùng hưởng thụ sung sướng chứ không thể cùng chịu khó khăn. Khi nguyên chủ phong độ tiêu tiền không tiếc tay, xưng huynh gọi đệ với mọi người, nhưng cuối cùng khi sa cơ thảm hại, từng người không những không ra tay giúp đỡ, mà còn hùa vào đâm thọt.


Tuy nhiên không sao, dù sao cũng là mối quan hệ lợi dụng lẫn nhau.


Chu Tử Ngang cười kéo ghế: “Ngồi xuống nói chuyện tiếp.”


“Ài, hôm nay chủ yếu là muốn tụ họp với mọi người, chúng ta đừng nói những chuyện buồn phiền đó nữa.” Cố Sâm Vũ ngồi xuống: “Mọi người muốn chơi thế nào thì chơi, toàn bộ chi phí tôi thanh toán.”


Rượu đã cạn ba vòng, mọi người bắt đầu xiêu vẹo, không khí trên bàn cũng trở nên ngày càng nóng lên.


Cố Sâm Vũ nói cười vui vẻ, đẩy chén mời rượu toàn bộ đều nhường cho người khác uống, riêng anh uống đi uống lại cùng một ly rượu.


“À đúng rồi, cậu bé xinh đẹp mà Phùng thiếu dẫn theo tên là gì thế?” Uống rượu được một lúc, ánh mắt d*m đ*ng của Tiền Vân Sinh rơi xuống cậu trai bên cạnh Phùng Thiệu Văn.


Phùng Thiệu Văn cũng say khướt rồi, lưỡi líu lại trả lời: “Cậu ấy tên là Tiểu Hòa, Tiểu Hòa mau chào mọi người!”


Tiểu Hòa nhút nhát gọi một tiếng: “Tiền thiếu, chào anh.”


Cồn đã xông lên não, Tiền Vân Sinh nảy sinh ý định chiếm tiện nghi, cố ý nói lớn: “Bảo bối Tiểu Hòa lại đây lại đây, rót đầy rót đầy, thiếu gia uống với em một ly!”


Nói xong, vô liêm sỉ chọn chiếc ly lớn nhất trên bàn, rót đầy rượu, đưa đến trước mặt Tiểu Hòa.


Sắc mặt Tiểu Hòa trắng bệch đi, giải thích lắp bắp: “Tiền, Tiền thiếu, em không biết… không biết uống rượu…”


“Sao, coi thường Tiền thiếu đấy à?” Sắc mặt Tiền Vân Sinh trầm xuống, trông có vẻ sắp trở mặt ngay tại chỗ.


Những người khác hùa theo kích động: “Uống uống uống! Không uống chính là coi thường Tiền thiếu chúng tôi!”


Cơn say của Phùng Thiệu Văn tỉnh lại một chút, đang định hòa giải, liền nghe thấy một giọng nói trong trẻo mát lạnh nhàn nhạt vang lên.


“Tiền thiếu, chúng ta đừng làm khó trẻ con nữa, ly rượu này, tôi xin phép uống thay cậu ấy.” Cố Sâm Vũ đứng dậy, giữ lấy ly rượu trước mặt Tiểu Hòa, vẻ mặt cười như không cười: “Thế nào, mặt mũi tôi có đủ lớn không?”


Sắc mặt Tiền Vân Sinh lập tức âm chuyển sang tinh: “Cố nhị thiếu tối nay chưa uống bao nhiêu, tôi đều nhìn thấy rồi, ly rượu này chúng ta phải uống cạn một hơi!”


“Đổi ly khác đi.” Chu Tử Ngang nhanh chóng đổi một chiếc ly nhỏ hơn, đưa cho Cố Sâm Vũ: “Lát nữa còn chương trình khác, đừng say hết một lượt.”


Cố Sâm Vũ biết ơn nhìn hắn một cái, nhận lấy ly rượu uống cạn một hơi, rồi đổ ngược ly rượu: “Tôi uống cạn rồi, Tiền thiếu tùy ý.”


Tiền Văn Sinh cười lớn: “Ha ha ha! Cố nhị thiếu thật sảng khoái!”



Không khí trên bàn rượu khôi phục lại sự náo nhiệt.


Cố Sâm Vũ vừa ngồi xuống, đã cảm thấy tai mình như muốn bỏng rát, đành đứng dậy đi ra ngoài: “Tôi đi vệ sinh một lát, mọi người cứ tiếp tục.”


Phòng vệ sinh của Câu lạc bộ Vân Điên cũng được xây dựng lộng lẫy như cung điện, Cố Sâm Vũ vừa bước vào trong, liền lập tức dùng nước lạnh rửa mặt.


Tửu lượng của anh không tốt, hơn nữa hễ uống rượu là chạy lên mặt ngay, may mà lúc nãy Chu Tử Ngang đã đổi cho anh ly nhỏ, miễn cưỡng không đến nỗi say gục ngay lập tức.


Không phải anh muốn anh hùng cứu mỹ nhân, chỉ là cậu trai Tiểu Hòa đó không lớn hơn học sinh của anh quá hai tuổi, nhìn thái độ của Tiền Văn Sinh khi nãy, rõ ràng là muốn chuốc say người ta, để tiện bề làm xằng làm bậy.


Anh không thể khoanh tay đứng nhìn.


Cố Sâm Vũ nhấc hàng mi lên, nhìn khuôn mặt lạ lẫm mà quen thuộc trong gương.


Đến thế giới này nửa tháng rồi, mỗi sáng thức dậy soi gương đều thấy khuôn mặt này, bây giờ anh càng ngày càng cảm thấy, dương như mình vốn dĩ đã trông như thế này.


Còn đang hoang mang, trong gương không biết lại xuất hiện một khuôn mặt khác từ lúc nào.


“Giản Vân Xuyên?” Anh đột nhiên mở to hai mắt, vịn tay vào bồn rửa tay xoay người lại: “Sao cậu cũng đến đây?”


Giản Vân Xuyên một tay đút túi quần, đứng yên tại chỗ đánh giá người đối diện.


Đôi mắt trong veo ngây thơ bị bao phủ một tầng rượu, trở nên long lanh ánh nước, đuôi mắt hơi hếch cũng nhuốm màu hồng nhạt, kéo theo nốt ruồi lệ kia trông có chút yêu dị.


Nước trên mặt chưa kịp lau khô, tóc mái và lông mi đều ẩm ướt, giọt nước lăn xuống gò má đỏ ửng đến cằm nhọn, rồi lại trượt vào cổ áo mở rộng…


Giản Vân Xuyên khẽ cụp mắt xuống, ánh mắt chuyển lên khu vực an toàn.


Mấy lần gặp mặt này, cậu mơ hồ cảm thấy thanh niên này hình như lần nào cũng trở nên… xinh đẹp hơn.


Rốt cuộc là vì sao?


“Cậu đến đây làm gì?” Cố Sâm Vũ đột nhiên bĩu môi.


Giản Vân Xuyên: “Đến phòng vệ sinh, anh nói tôi có thể làm gì?”


Cố Sâm Vũ cãi lại: “Ai mà biết? Biết đâu cậu đến để ăn—”


Anh nuốt nửa câu phạm thượng còn lại, chuyển sang tố cáo: “Vừa rồi tại sao cậu lại giả vờ không quen tôi?”


Giản Vân Xuyên bước vào thêm một bước, hỏi ngược lại: “Là ai chột dạ liếc mắt đi trước?”


“Tôi chột dạ á? Tôi có gì mà chột dạ?” Cố Sâm Vũ ưỡn ngực ngẩng cao đầu, đáp lại đầy thẳng thắn: “Tôi đến đây là để bàn chuyện làm ăn, còn cậu?”


“Tôi đến đây cũng là bàn chuyện làm ăn.” Đến gần hơn, Giản Vân Xuyên lúc này mới ngửi thấy mùi rượu, không khỏi nhíu mày: “Anh đã uống bao nhiêu rượu rồi?”



Giản Vân Xuyên đoán bừa: “Nửa cân?”


“Đoán sai rồi!” Cố Sâm Vũ giơ một ngón tay, chạm vào sống mũi cao thẳng: “Một ly! Tôi chỉ uống một ly rượu thôi đó!”


Giọng điệu tự hào như một gã béo ba trăm cân.


Giản Vân Xuyên: “…”


Làm thế nào mà chỉ một ly lại say đến mức này?


Cậu ra lệnh: “Anh đứng yên ở đó, ngoan ngoãn đừng nhúc nhíhc.”


“Tại sao?” Cố Sâm Vũ không chịu: “Tôi muốn đi vệ sinh, chúng ta cùng nhau đi vệ sinh đi!”


Nói xong liền bước tới, muốn kéo tay Giản Vân Xuyên, cùng nhau tay trong tay đi vệ sinh.


Giản Vân Xuyên còn chưa kịp ngăn cản, giây tiếp theo, con ma men nhỏ này đã tự mình vấp chân nay vào chân kia, lao thẳng về phía mình.


“Cố nhị thiếu, sao cậu vẫn còn chưa ra—” Âm cuối đột nhiên ngừng lại, Phùng Thiệu Văn mắt trợn to như chuông đồng, cả người hóa đá ở cửa phòng vệ sinh.


Từ góc nhìn của hắn, Cố Sâm Vũ đang quỳ nửa người trước mặt Giản Vân Xuyên, hai tay giật mạnh chiếc quần tây cứng cáp xuống, chiếc quần tây có thắt lưng bị kéo tụt xuống một đoạn ngắn.


Đệt đệt đệt, cái này, cái này k*ch th*ch đến mức này luôn hả?!


Giản Vân Xuyên nhắm mắt lại, vị trí sau tai nối liền cổ, mơ hồ thấy gân xanh nổi lên: “Có thể làm phiền anh, ra ngoài một lát được không?”


Cố Sâm Vũ mắt mơ màng nghiêng đầu, nồng nhiệt mời gọi: “Phùng thiếu, cậu cũng muốn đi vệ sinh à? Vào đi, chúng ta cùng nhau đi!”


“Ra ngoài!” Giản Vân Xuyên lạnh lùng quát một tiếng.


“À? Ồ ồ ồ…” Phùng Thiệu Văn như bừng tỉnh khởi cơn mơ, tay chân luống cuống lùi lại phía sau, miệng liên tục lẩm bẩm “xin lỗi xin lỗi xin lỗi!”


“Ủa? Sao cậu ấy đi rồi?” Cố Sâm Vũ khó khăn ngẩng mặt lên: “Giản Vân Xuyên, sao cậu lại cao lên nữa vậy? Tôi nói chuyện với cậu mỏi cổ quá!”


Giọng nói trong trẻo ngày thường vì say rượu trở nên mềm mại ngọt ngào, âm cuối của mỗi câu nói đều dính dính kéo dài, hệt như đang làm nũng.


Giản Vân Xuyên vừa tức vừa buồn cười, dứt khoát cúi người xuống, dùng một tay bế người lên.


Người đàn ông cao mét tám, cậu bế dễ dàng như bế một đứa trẻ, nhẹ nhàng đặt người lên bồn rửa tay.


“Trước hết đừng nhúc nhích.” Cậu trấn an bằng giọng trầm ấm: “Tôi sẽ xong ngay đây.”


Cố Sâm Vũ chớp chớp mắt, nhìn đôi tay thon dài đẹp mắt đang chỉnh sửa ở vòng eo của mình, đột nhiên tò mò hỏi: “Giản Vân Xuyên, cậu bao nhiêu tuổi rồi?”


Ngón tay đang cài vào thắt lưng đột nhiên dừng lại, yết hầu Giản Vân Xuyên khẽ động, ánh mắt tối sầm xuống: “Anh muốn biết?”



“Không không không!” Cố Sâm Vũ vội vàng dùng hai cái tay nhỏ che mắt: “Phi lễ chớ nhìn, tôi không muốn nhìn đâu!”


Nói xong, lại lặng lẽ mở một ngón tay ra, cố gắng nhìn trộm qua khe hở giữa các ngón tay.


“Ha ha…” Giản Vân Xuyên cuối cùng cũng không nhịn được cười thành tiếng: “Rốt cuộc là muốn nhìn hay không muốn nhìn?”


“Thôi được rồi, tôi đưa anh về.” Thấy con mèo nhỏ say sỉn sắp nổi cáu, Giản Vân Xuyên kịp thời ngừng cười: “Ân oán tối nay cứ tạm thời gác lại đã.”


Với tình trạng của Cố Sâm Vũ hiện tại, nếu còn tiếp tục ở chung với đám bạn bè xấu đó, không biết sẽ xảy ra chuyện gì.


Giản Vân Xuyên nửa dỗ dành nửa ôm, cưỡng ép đưa người ra khỏi Câu lạc bộ Vân Điên, nhét vào taxi.


“Hai anh đẹp trai, đi đâu đây?” Lên xe, chú tài xế lớn tuổi hỏi như thường lệ.


“Đi Thiên Đường!” Cố Sâm Vũ hét lên một tiếng: “Chú ơi, chú có biết đường đến Phố Thiên Thần không?”


Chú tài xế: “?”


Ông mang tâm trạng lo lắng quay mặt nhìn về ghế sau, nhưng kinh hãi phát hiện, trên ghế chỉ có một thanh niên.


Khuôn mặt trẻ đẹp lúc sáng lúc tối dưới ánh đèn neon ngoài cửa sổ xe, đang mặt không cảm xúc nhìn thẳng ông.


Chú tài xế dụi mắt thật mạnh, run rẩy hỏi: “Cậu cậu cậu… Các cậu vừa nói… nói muốn đi…”


Cố Sâm Vũ cố gắng ngóc đầu lên: “Chú ơi, chúng cháu muốn đi Thiên—”


Giản Vân Xuyên một tay bịt miệng đối phương lại, ấn người trở lại đùi của mình.


“Chúng tôi đi Khu biệt thự Ngọc Long Loan.” Cậu bình tĩnh đọc một địa chỉ chi tiết: “Bạn tôi say rượu rồi, chú không cần bận tâm đến cậu ấy.”


“Được được được!” Chú tài xế lúc này mới hoàn hồn, giật mình thấy mình toát hết mồ hôi lạnh vì sợ.


“Hu hu! Hu hu hu hu…” Taxi chậm rãi lăn bánh vào đường lớn, Cố Sâm Vũ gối đầu trên đùi Giản Vân Xuyên lại vùng vẫy.


“Còn nhúc nhích nữa, tôi sẽ vứt anh xuống đấy.” Giản Vân Xuyên cụp hàng mi đen nhánh xuống, khẽ giọng đe dọa con mèo say sỉn không yên phận.


Lần này Cố Sâm Vũ không dám động đậy nữa, chỉ còn lại đôi mắt linh hoạt tròn xoe xoay chuyển một vòng.


Nhưng rất nhanh, Giản Vân Xuyên cảm thấy lòng bàn tay bị đầu lưỡi ẩm ướt mềm mại khẽ l**m một cái.


Giống như mèo con l**m nước.


Tác giả có lời muốn nói:


Cố Sâm Vũ: Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn! [Mèo con nhìn lén.jpg].


Giản Vân Xuyên: Muốn nhìn thì cứ mạnh dạn mà nhìn, không chỉ có thể nhìn, còn có thể…


Bá Tổng Pháo Hôi Không Có Ham Muốn Trần Tục
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Bá Tổng Pháo Hôi Không Có Ham Muốn Trần Tục Truyện Bá Tổng Pháo Hôi Không Có Ham Muốn Trần Tục Story Chương 16
10.0/10 từ 15 lượt.
loading...