Bá Tổng Pháo Hôi Không Có Ham Muốn Trần Tục

Chương 15


Ngày hôm sau, Cố Sâm Vũ lại thức dậy sớm, muốn tự tay làm một bữa bữa sáng ngập tràn yêu thương cho gia đình.


Cố Diệp vừa xuống lầu đã ngửi thấy một mùi cháy diễn tả thành lời, kinh hãi hỏi: “Nhà cháy rồi sao?”


Cố Sâm Vũ bưng khay thức ăn bước ra từ nhà bếp, tràn đầy năng lượng chào hỏi: “Anh cả, chào buổi sáng!”


“Thứ chú đang cầm trên tay là cái gì?” Cố Diệp nhíu mày, ánh mắt vô cùng cảnh giác.


“Trứng ốp la yêu thương.” Cố Sâm Vũ nhe răng cười, nhiệt tình mời mọc: “Anh cả mau ngồi xuống, vừa hay chúng ta cùng nhau ăn sáng.”


“Thằng hai, con làm bữa sáng à?” Lúc này Cố Kiến Lâm cũng bước xuống lầu, nghe vậy có chút kinh ngạc.


“Vâng thưa cha, con cố ý dậy sớm để chuẩn bị bữa sáng cho mọi người đó.” Cố Sâm Vũ đặt khay thức ăn lên bàn, thần sắc ngượng ngùng: “Lần đầu thử sức, có lẽ làm không được đẹp lắm.”


Cố Kiến Lâm vô cùng cảm động: “Ngon hay không là thứ yếu, tấm lòng mới quan trọng hơn.”


“Thưa cha—” Cố Diệp nhìn cục đen sì không phân biệt được hình dạng kia, muốn nói lại thôi.


“Thật sao, vậy thì con yên tâm rồi.” Cố Sâm Vũ nghe vậy càng vui hơn, vẫy vẫy cái tay nhỏ: “Vậy trứng ốp la yêu thương đầu tiên xin dành cho cha.”


Cố Kiến Lâm cảm động ngồi xuống bàn ăn, ánh mắt rơi xuống trứng ốp la, sự cảm động trên mặt bỗng nhiên đóng băng.


Vài giây sau, người cha già đẩy cái đĩa về phía con trai lớn: “Thời gian này thằng cả vất vả nhiều rồi, quả trứng đầu tiên vẫn nên để thằng cả ăn đi.”


“Không không không, cha vất vả hơn ạ.” Cố Diệp vội vàng đẩy lại: “Cha là chủ gia đình, Cố Sâm— Tiểu Vũ lần đầu vào bếp, chắc chắn phải hiếu kính cha trước.”


Cố Kiến Lâm còn muốn nói gì đó, Cố Sâm Vũ cười híp mắt ngắt lời sự khiêm nhường của hai cha con: “Trong bếp còn mấy cái trứng ốp la yêu thương nữa cơ, đừng lo, ai cũng sẽ được ăn!”


Cố Kiến Lâm: “…”


Cố Diệp: “…”


Bữa sáng này, Cố Diệp ăn đến mức trong mắt lấp lánh nước mắt.


Cố Sâm Vũ tinh mắt phát hiện ra, kinh ngạc hỏi: “Anh cả, anh cũng không cần cảm động đến thế chứ?”



Cảm động đến mức sắp khóc rồi.


Cố Diệp ngước mắt nhìn anh một cái, ánh mắt sắc như dao.


“À đúng rồi, báo cáo hôm qua anh bảo em viết, em đã viết xong rồi.” Cố Sâm Vũ đang ăn nửa chừng chủ động nhắc đến chuyện công việc: “Em quyết định đầu tư vào một công ty quản lý người nổi tiếng trên mạng trước.”


“Đầu tư công ty người nổi tiếng trên mạng?” Cố Diệp đặt dụng cụ ăn uống xuống: “Chú lại nảy ra ý tưởng bất chợt nào nữa vậy?”


“Không có mà, em đã suy nghĩ nghiêm túc rồi.” Cố Sâm Vũ mở to mắt một chút: “Anh cả xem báo cáo là biết mà.”


Cố Diệp cười lạnh một tiếng: “Mấy năm nay chú đầu tư quán bar, quán bar đóng cửa, đầu tư KTV, KTV bị niêm phong, bây giờ lại muốn đi gây họa cho công ty người nổi tiếng trên mạng?”


Cố Sâm Vũ: “…”


Cái vận may tiền bạc của nguyên chủ này cũng thật là khủng khiếp.


Anh cắn răng tranh thủ cho mình: “Nhưng lần này thật sự khác…”


Cố Diệp lười nghe thằng em nhà mình biện minh: “Khác chỗ nào? Sợ là chú muốn mượn danh nghĩa đầu tư—”


“Thằng cả, trước tiên nghe ý kiến của thằng hai đã.” Cố Kiến Lâm lên tiếng ngăn cản con trai lớn, ánh mắt chuyển sang con trai thứ hai: “Con vừa cam kết với cha là sẽ làm tốt Samy, tại sao đột nhiên lại muốn đi đầu tư công ty người nổi tiếng trên mạng?”


“Đầu tư công ty người nổi tiếng trên mạng là gắn liền với nghiệp vụ của công ty.” Cố Sâm Vũ nói nghiêm túc, vội vàng giải thích: “Doanh số Samy giảm sút trong những năm gần đây, không thể tách rời việc livestream thương mại điện tử chiếm lĩnh thị trường truyền thống, mô hình kinh doanh từ trước đến nay của công ty chúng ta đã không còn phù hợp với thị trường mới này nữa rồi.”


Sắc mặt Cố Kiến Lâm trở nên nghiêm túc: “Nói tiếp đi.”


“Mấy gã khổng lồ thương mại điện tử đều nuôi dưỡng công ty quản lý người nổi tiếng trên mạng của riêng mình, rất nhiều thương hiệu thời trang ít người biết đến, qua tay người nổi tiếng/streamer đã trở thành thương hiệu bán chạy, bao gồm cả đối thủ truyền kiếp của Samy, năm nay cũng đã đi theo con đường livestream quảng bá.” Cố Sâm Vũ đã tra cứu tài liệu gần nửa đêm hôm qua, chuẩn bị đủ đầy: “Đương nhiên, việc nuôi dưỡng thành công một công ty quản lý người nổi tiếng trên mạng là rất lâu dài tốn công sức, hơn nữa có rủi ro lớn, vì vậy con muốn lùi một bước, trực tiếp góp vốn vào công ty người nổi tiếng trên mạng, và thiết lập mối quan hệ hợp tác đôi bên cùng có lợi với bọn họ.”


Nghe xong một tràng, Cố Diệp nhìn em trai mình bằng ánh mắt gần như sửng sốt, hiếm khi không lên tiếng.


Và Cố Kiến Lâm thì nở nụ cười, các nếp nhăn trên mặt cũng giãn ra: “Ý tưởng rất hay.”


“Danh tiếng Samy chúng ta không lớn hơn những thương hiệu nhỏ đó sao? Chất lượng sản phẩm của chúng ta không tốt hơn những trang phục không rõ tên tuổi đó sao?” Cố Sâm Vũ được khích lệ, thừa thắng xông lên: “Đầu tư công ty quản lý người nổi tiếng trên mạng chỉ là bước đầu tiên, thưa cha, con còn rất nhiều việc muốn làm.”


“Tốt, tốt, tốt!” Cố Kiến Lâm vỗ tay đồng tình: “Cứ từng bước một mà làm, về mặt vốn cần hỗ trợ, tìm anh cả con.”


Cố Diệp kìm nén những suy nghĩ ngổn ngang trong lòng, khẽ đáp: “Vâng, cha.”



Đến đây, Cố Sâm Vũ cuối cùng cũng lặng lẽ thở phào một hơi, trong lòng vô cùng biết ơn sự hỗ trợ ngoài sân của Giản tiểu thiếu gia.


Anh ngước mắt nhìn Cố Diệp với vẻ mặt thâm sâu khó lường, tươi tỉnh nói: “Anh cả, để cảm ơn sự hỗ trợ của anh trong tương lai, em sẽ chiên thêm cho anh một quả trứng ốp la yêu thương nữa nhé!”


“Hoàn toàn không cần thiết!” Cố Diệp đột nhiên đứng bật dậy: “Cha, con đi công ty trước đây.”


Nói xong liền bước nhanh ra cửa như chạy trốn.


“Gấp gáp thế sao anh cả.” Cố Sâm Vũ tăng giọng: “Vậy em để dành cho anh, tối về ăn nhé!”


Cố Diệp lảo đảo một cái.


Thời trang Samy là công ty con thuộc sở hữu hoàn toàn của Tập đoàn Đằng Phi, công ty không có cổ đông, cũng không có hội đồng quản trị, các quyết định quan trọng chỉ cần cổ đông lớn duy nhất là Tập đoàn Đằng Phi đồng ý là được.


Mặc dù nhận được sự ủng hộ hết mình của Cố Kiến Lâm, nhưng trên danh nghĩa vẫn phải làm ra vẻ, Hội đồng quản trị đã được triệu tập tại trụ sở tập đoàn vào thứ Hai.


Cố Sâm Vũ lần đầu tiên tham dự Hội đồng quản trị với tư cách là Tổng giám đốc Thời trang Samy, chuẩn bị vài ngày, vest chỉnh tề thao thao bất tuyệt tại cuộc họp, gần như làm lóa mắt các cổ đông khác.


Các cổ đông lâu năm không tán thành việc đầu tư vào công ty quản lý người nổi tiếng trên mạng, cảm thấy thứ này khó mà đường hoàng xuất hiện trong những dịp trang trọng, nhưng dù sao Cố Kiến Lâm cũng ngồi ở cuối bàn họp, thể diện vẫn được giữ đầy đủ.


Hơn nữa, Thời trang Samy chỉ là một công ty con ngoài lề của Tập đoàn Đằng Phi, không liên quan đến nghiệp vụ cốt lõi của Đằng Phi, sống hay chết cũng không quan trọng lắm.


Cuộc họp kết thúc thuận lợi, Cố Sâm Vũ ngồi lại ghế, lúc này mới nhận ra lưng mình ướt đẫm mồ hôi.


Mặc dù thầy Cố không phải là chưa từng thấy cảnh tượng lớn, nhưng tuyệt đối là lần đầu tiên đứng trên bục vẽ ra bánh vẽ cho các cổ đông tập đoàn.


“Hổ phụ sinh ra không có con chó, Tiểu Cố Tổng đứng trên bục báo cáo, rất có phong thái của Cố Đổng ngày xưa!” Cổ đông ngồi gần Cố Kiến Lâm nhất chủ động bắt chuyện, không hề tiếc lời khen ngợi.


“Đâu có đâu có.” Cố Sâm Vũ mỉm cười, khiêm tốn nói: “So với Cố Đổng vẫn còn kém xa.”


“Thằng bé còn rất nhiều thứ phải học, bây giờ đều là nói suông.” Cố Kiến Lâm trước mặt người ngoài không lộ hỉ nộ ra mặt: “Chờ khi đạt được thành tích, khen ngợi cũng chưa muộn.”


Cổ đông liên tục nói: “Vâng vâng vâng, Cố Đổng nói chí phải.”


Các cổ đông trong phòng họp lần lượt tản đi, Cố Kiến Lâm lúc này mới tán thưởng vỗ vai con trai, giọng điệu không giấu được niềm tự hào: “Làm rất tốt.”


Đúng là có chút phong thái của ông ngày xưa rồi.



Phương án đầu tư đã được thông qua nghị quyết, tiếp theo là thực hành.


Dưới sự nhắc nhở của Thư ký Lâm, Cố Sâm Vũ quyết định sử dụng mối quan hệ rộng lớn của nguyên chủ.


Anh ngồi trên ghế giám đốc, quay số điện thoại di động của Phùng Thiệu Văn: “Phùng thiếu, gần đây sống thế nào rồi?”


“Cố nhị thiếu? Cuối cùng cậu cũng chủ động liên hệ với tôi rồi.” Giọng Phùng Thiệu Văn nghe có vẻ rất bất ngờ: “Gần đây cậu không chịu ra ngoài chơi, chúng tôi cũng không nghĩ ra được trò gì mới mẻ nữa.”


“Tôi đây không phải đang bận quay đầu làm người lương thiện sao?” Cố Sâm Vũ tự giễu: “Thế này đi, tối nay tôi mời cậu ăn cơm tạ tội, địa điểm cậu chọn.”


Bảy giờ tối, Câu lạc bộ giải trí cao cấp Vân Điên.


Một chiếc xe thể thao màu sắc nổi bật dừng trước cửa câu lạc bộ, một người đàn ông trẻ tuổi mặc vest áo măng tô bước xuống xe.


Dưới sự hướng dẫn của người phục vụ, Cố Sâm Vũ bước vào câu lạc bộ tráng lệ.


Anh nhìn xung quanh một lượt, thầm nghĩ Phùng Thiệu Văn thật biết chọn địa điểm, tối nay sáu con số nhỏ cũng chưa chắc đã đủ.


Nhưng không nỡ bỏ con non thì không bắt được sói mẹ, nhà họ Phùng làm giàu từ ngành giải trí, chú út của Phùng Thiệu Văn đang điều hành Văn hóa Thần Tinh, một trong ba công ty quản lý người nổi tiếng trên mạng lớn nhất.


“Cố nhị thiếu!” Cố Tổng đang âm thầm suy tính trong lòng, Phùng Thiệu Văn theo sát vào: “Trùng hợp thế?”


Cố Sâm Vũ quay người lại, cười nói: “Làm gì có trùng hợp nào, tôi đang đợi cậu đấy?”


“Ha ha ha, Cố nhị thiếu nói chuyện càng ngày càng thú vị!” Phùng Thiệu Văn cười lớn, bước lại gần hai bước: “Cố nhị thiếu, cậu xem cậu trai xinh đẹp bên cạnh tôi thế nào?”


Ánh mắt Cố Sâm Vũ rơi xuống người mà Phùng Thiệu Văn dẫn theo.


Ăn mặc kiểu học sinh, khí chất trầm tĩnh, ngũ quan tinh tế nhìn có chút gì đó quen thuộc.


“Khá đẹp.” Cố Sâm Vũ lịch sự trả lời một câu.


“Chỉ thế thôi?” Phùng Thiệu Văn không đợi được phản ứng mình muốn, dứt khoát bước tới khoác vai Cố nhị thiếu: “Cậu không thấy cậu ấy nhìn có chút quen mặt à?”


Cố Sâm Vũ không hề động đậy nhích sang một bên: “Người xấu mỗi người một kiểu xấu, người đẹp luôn có những điểm tương đồng.”


“Cậu nhìn kỹ lại xem?” Nụ cười của Phùng Thiệu Văn lan rộng hơn: “Cậu không thấy cậu ấy rất giống Giản Vân Xuyên ư?”



Cố Sâm Vũ: “?”


Anh khẽ nhíu mày, nghiêm túc quan sát kỹ khuôn mặt của chàng trai trẻ.


Dường như bị ánh mắt cảu anh nhìn làm cho ngượng ngùng, cậu trai đỏ mặt cúi đầu xuống.


“Không giống.” Cố Sâm Vũ khẳng định kết luận.


Giản Vân Xuyên là tác phẩm đắc ý của Đấng Tạo Hóa, nhưng gạt bỏ khuôn mặt sắc nét đó, khí chất thanh lãnh kiêu ngạo trên người cậu ấy càng độc nhất vô nhị, là cảm giác chỉ có thể nhìn từ xa mà không thể vấy bẩn.


“Không phải, tôi đã rất khó khăn mới tìm được người này đấy.” Phùng Thiệu Văn có phần sốt ruột: “Cậu nhìn kỹ lại xem? Vóc dáng này không giống ư?”


Cố Sâm Vũ: Vóc dáng giống chỗ nào? Chân không dài bằng Giản Vân Xuyên, eo cũng không thon bằng Giản Vân Xuyên…


“Phùng thiếu, cậu bé này rất tốt, cậu ấy cứ là chính mình không được sao?” Cố Sâm Vũ bất đắc dĩ trả lời.


Phùng Thiệu Văn cao giọng: “Còn chẳng phải tôi là vì anh em cậu sao? Tôi sợ cậu mê mẩn Giản Vân Xuyên không dứt ra được, tâm lý vặn vẹo vì cầu mà không được, nên mới tìm cho cậu một người giống cậu ta—”


Cố Sâm Vũ: “…”


Sao cái này lại chơi trò văn học thế thân vậy? Yếu tố quá nhiều rồi.


“Phùng thiếu, bây giờ tôi thật sự không hứng thú với Giản tiểu thiếu gia nữa rồi.” Cố Tổng làm động tác tạm dừng, nghiêm chỉnh nói: “Bây giờ tôi toàn tâm toàn ý chỉ muốn gây dựng sự nghiệp, gây dựng sự nghiệp cậu hiểu không?”


Phùng Thiệu Văn đứng đờ người một lúc lâu, vừa định nói gì đó, ánh mắt vô tình liếc thấy một bóng dáng quen thuộc, biểu cảm lập tức thay đổi.


“Khụ khụ…” Hắn ho hai tiếng, cố gắng ám chỉ Cố nhị thiếu: “Cái đó, đứng đây nói chuyện không tiện lắm, chúng ta vào trong thôi?”


Cố Sâm Vũ vẫn đắm chìm trong màn trình diễn của mình, giọng điệu cực kỳ sâu lắng: “Có câu nói thế nào nhỉ? Đàn ông, chỉ ảnh hưởng đến tốc độ rút kiếm của tôi—”


“Bốp”.


Một tiếng động lạ trong trẻo, ngắt lời bài diễn thuyết ngẫu hứng của Cố Tổng.


Tác giả có lời muốn nói:


Cố Sâm Vũ: Trong lòng không có đàn ông, rút kiếm tự nhiên thần thông!


Giản Vân Xuyên: Bốp, cho em bẻ gãy kiếm.


Bá Tổng Pháo Hôi Không Có Ham Muốn Trần Tục
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Bá Tổng Pháo Hôi Không Có Ham Muốn Trần Tục Truyện Bá Tổng Pháo Hôi Không Có Ham Muốn Trần Tục Story Chương 15
10.0/10 từ 15 lượt.
loading...