Bá Tổng Pháo Hôi Không Có Ham Muốn Trần Tục

Chương 17


Đầu lưỡi ấm nóng mềm mại ướt át khác thường, một cảm giác tê dại chưa từng có lan dọc từ lòng bàn tay chạy thẳng lên trên, Giản Vân Xuyên buông tay ra như bị điện giật.


“A~” Cố Sâm Vũ cuối cùng cũng có khoảng trống để thở, mếu máo mở miệng tố cáo: “Giản Vân Xuyên! Cậu có phải là muốn mưu tài hại mệnh không?”


Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi này, đuôi mắt hếch lên lại đỏ ửng hơn, đôi mắt xinh đẹp cũng bị phủ một tầng hơi nước, đang phồng má trừng cậu, trông rất đáng yêu, càng đặc biệt khiến người ta muốn…


Muốn hung hăng bắt nạt một trận.


Giản Vân Xuyên âm tùy ý động, bàn tay vừa buông ra lại che lên chiếc miệng không yên phận kia, giọng nói hạ thấp nhẹ nhàng pha chút quái dị: “Nếu anh còn không ngoan ngoãn, tôi không dám đảm bảo, sẽ làm những chuyện đáng sợ gì với anh đâu.”


Chú tài xế ở ghế lái, phía sau lưng lập tức lại toát mồ hôi lạnh, liên tục nhìn vào gương chiếu hậu: “Cái đó… Anh đẹp trai, cậu, cậu cậu bình tĩnh một chút đi…”


Giản Vân Xuyên không đáp lời, đôi mắt đen kịt sâu thẳm khóa chặt khuôn mặt dưới lòng bàn tay, dường như có thứ gì đó sắp phá vỡ xiềng xích sâu thẳm bên trong.


“Anh đẹp, đẹp trai! Cậu ngàn vạn lần đừng hành động bồng bột!” Chú tài xế không nghe được hồi âm, sợ hãi đạp thắng một cái.


Tuy nhiên ông còn chưa kịp kiểm tra tình hình, đã nghe thấy một tiếng thở đều truyền đến từ ghế sau.


Ngoảnh đầu nhìn, nửa khuôn mặt của cậu trai xinh đẹp ẩn trong bóng tối, nhắm chặt mắt ngủ say sưa.


“Ngủ rồi.” Giản Vân Xuyên giải thích với giọng điệu bình thản, nghĩ một lát lại dặn dò: “Làm ơn lái chậm lại một chút, cảm ơn.”


Sau đó cậu cứ nhìn chằm chằm vào gương mặt ngủ say của Cố Sâm Vũ suốt cả quãng đường, cho đến khi đến đích.


Taxi chậm rãi dừng lại, Giản Vân Xuyên đỡ Cố Sâm Vũ dựng lên tựa vào lưng ghế, sau đó mò điện thoại di động ra từ túi quần tây, nhẹ nhàng nắm lấy ngón tay mềm mại trắng nõn, nhấn để mở khóa điện thoại.


Đúng là mèo con say sỉn, hoàn toàn không có tâm phòng bị.


Taxi không thể đi vào khu biệt thự, cậu cũng không biết số nhà cụ thể, chỉ có thể gọi điện cho gia đình của Cố Sâm Vũ.


Sau vài tiếng “tút tút”, một giọng nam trầm thấp vang lên trong xe: “Alo, có chuyện gì mau nói, không rảnh quan tâm chú.”


“Cố Sâm Vũ say rượu rồi, làm phiền ra đón cậu ấy một chút.” Giản Vân Xuyên nói rõ tình hình một cách ngắn gọn.


Giọng Cố Diệp lập tức trở nên căng thẳng: “Cậu là ai?”


Giản Vân Xuyên lười trả lời câu hỏi không cần thiết này, cúp máy ngay lập tức.


Cậu nhét điện thoại lại, thành thạo quét mã thanh toán tiền xe, sau đó mở cửa bước xuống xe.


Vốn định gọi mèo con say sỉn tỉnh dậy, nhưng thấy người đó nghiêng đầu ngủ say ngon lành, cậu lại thở dài, cúi người ôm ngang người ta ra ngoài.


Tiểu Cố Tổng bình thường trông có vẻ hét ra lửa, ôm vào lòng chỉ là một cục bông nhỏ, còn tự giác chủ động vươn cánh tay thon dài mềm mại, bám chặt vào lưng cậu.


Giống như một con lười nhỏ bám vào một cây đại thụ.


Ánh mắt Giản Vân Xuyên không khỏi mềm mại thêm vài phần, vừa định quay lại nói với tài xế một tiếng “cảm ơn”, thì phát hiện taxi sau khi quay đầu đã phóng đi không dừng lại, chỉ để lại một làn khói xe.


Giống như sợ rằng chậm một bước sẽ không đi được nữa.


Giản Vân Xuyên: “…”


Cậu quay người lại, ôm thanh niên trong lòng, vững vàng đi về phía khu biệt thự.


Bảo vệ ở cổng ngoài rõ ràng đã nhận được tin tức, lập tức mở cổng cho đi.


Đi được một lúc, một bóng dáng cao lớn xuất hiện trong tầm nhìn.


“Giản Vân Xuyên?” Cố Diệp kinh ngạc dừng bước: “Tại sao lại là cậu?”



Giản Vân Xuyên cũng dừng lại, hoàn toàn không có ý định tiếp lời, ánh mắt liếc về phía người trong lòng: “Say rượu ngủ rồi.”


Cố Diệp: “???”


Dưới ánh đèn đường, biểu cảm của anh cả nhà họ Cố có chút méo mó.


Giản Vân Xuyên bế Cố Sâm Vũ kiểu công chúa, cảnh này trong mắt anh ta gần như không khác gì mỹ nhân ôm quái thú, nhìn thế nào cũng thấy rùng rợn.


Nhưng xứng đáng là người thừa kế tương lai của Tập đoàn Đằng Phi, anh ta nhanh chóng trấn tĩnh lại: “Hai người đi uống rượu cùng nhau à?”


“Không phải.” Giản Vân Xuyên phủ nhận.


Cố Diệp đánh giá cậu ta một cái: “Được rồi, người có thể giao cho tôi.”


Trước hết đưa thằng em trai say như chết về nhà, sau này sẽ có nhiều cơ hội để tính sổ.


Tuy nhiên, làm thế nào để đưa con lợn chết này về nhà, đây là một vấn đề nghiêm túc.


Đại Cố Tổng anh minh thần võ mắc kẹt trong sự do dự.


Anh ta phải ôm Cố Sâm Vũ về nhà ư? Điều này khiến anh ta làm sao…


Tuy nhiên, không đợi anh ta hạ quyết tâm, chỉ nghe thấy Cố Sâm Vũ “áu” lên một tiếng, sau đó cả người tỉnh giấc.


Giản Vân Xuyên đặt người xuống đất: “Về đến nhà rồi.”


Cảm giác đau trên đùi vẫn còn, Cố Sâm Vũ mặt mày ngơ ngác: “Sao vậy? Xảy ra chuyện gì à?”


Giản Vân Xuyên xoa đầu đối phương, vuốt phẳng mái tóc bị vểnh lên khi ngủ xuống: “Không có gì, về nhà với anh trai anh đi.”


“Anh cả?” Cố Sâm Vũ lập tức chuyển sang trạng thái đề phòng: “Anh cả, anh nghe em giải thích!”


Cố Diệp: “Chú mau qua đây cho anh, đừng làm mất mặt trước người ngoài.”


Giản Vân Xuyên khẽ nhíu mày.


“Anh cả, Giản Vân Xuyên không phải người ngoài!” Cố Sâm Vũ cố gắng giữ vững thân hình lắc lư của mình, biểu cảm nghiêm túc: “Cậu ấy là nam chính trong tiểu thuyết, nắm giữ kịch bản đại nam chủ anh hiểu không? Tương lai các anh đều là kẻ thất bại dưới tay cậu ấy đấy!”


Cố Diệp: “…”


Sáng hôm sau, thầy Cố bị đồng hồ sinh học đánh thức đúng giờ, nhắm mắt r*n r* một tiếng khó chịu.


Đầu đau dữ dội, như bị ai đánh một trận.


Anh ngồi dậy nửa thân trên, cố gắng nhớ lại chuyện đã xảy ra đêm qua, nhưng ký ức chỉ đến lúc mình gặp Giản Vân Xuyên trong phòng vệ sinh, sau đó hoàn toàn mất kiểm soát.


Chuyện gì vậy, có phải Giản Vân Xuyên đưa mình về nhà không?


Vệ sinh cá nhân và thay quần áo xng, anh chậm chạp đi xuống cầu thang, phát hiện Cố Diệp và Cố Khinh Chu đang ngồi ở bàn ăn ăn sáng.


“Anh cả, Khinh Chu, chào buổi sáng.” Cố Sâm Vũ yếu ớt chào hỏi hai người anh em trai.


Cố Khinh Chu lười biếng đáp lời: “Sớm.”


Mặc dù kết quả của lần gọi phụ huynh trước không được như ý muốn, nhưng từ đó thái độ của Cố Khinh Chu đối với anh hai nhà mình đã tốt hơn rất nhiều, ít nhất sẽ không cố ý phớt lờ anh nữa.


Cố Sâm Vũ ngồi đối diện Cố Diệp, đang chuẩn bị lấy một ly sữa để giải rượu, thì nghe thấy Cố Diệp đột nhiên cất tiếng hỏi: “Tỉnh rượu?”


“Khụ khụ…” Cố Sâm Vũ giả vờ ho hai tiếng, cưỡng ép lấy lại tinh thần: “Tỉnh rồi, anh cả.”


Ánh mắt Cố Diệp như dao: “Chú có biết tối qua mình về nhà bằng cách nào không?”



Cố Sâm Vũ thăm dò nhìn anh ấy: “Bò, bò về à?”


“Phụt—” Cố Khinh Chu cười phun cả mẩu bánh mì ra khỏi miệng.


“Chú ý vệ sinh một chút.” Cố Diệp khinh thường liếc cậu ta một cái, ánh mắt quay lại nhìn Cố Sâm Vũ: “Chú và Giản Vân Xuyên lại dây dưa với nhau bằng cách nào?”


“Anh cả, cách dùng từ của anh có phần không đúng rồi.” Thầy Cố lập tức nghiêm túc chỉnh sửa: “Em và Giản Vân Xuyên là giao tiếp bạn bè bình thường, mối quan hệ nam nam thuần khiết không thể thuần khiết hơn, đừng dùng từ ‘dây dưa’ kiểu này, không thanh lịch chút nào.”


“Ha ha.” Cố Diệp cười lạnh một tiếng: “Cả người chú treo trên người người ta thì thanh lịch lắm à?”


Cố Sâm Vũ mặt đầy kinh ngạc: “Em thật sự làm thế á?”


Tiêu rồi, sẽ không phải là mình mượn rượu làm càn, cố ý chiếm tiện nghi của Giản Vân Xuyên đấy chứ?


Cố Diệp: “Cái đó không quan trọng, quan trọng là tại sao chú lại ở cùng với cậu ta?”


“Chúng em chỉ là… ngẫu nhiên gặp nhau ở câu lạc bộ mà thôi.” Cố Sâm Vũ chột dạ: “Giản tiểu thiếu gia đưa em về nhà vì tinh thần nhân đạo thôi mà.”


Cố Diệp lại cười lạnh: “Anh đã cảnh cáo chú rất nhiều lần rồi, sau này xảy ra chuyện, đừng nói với bên ngoài chú là em trai anh.”


Cố Sâm Vũ âm thầm càu nhàu: Dù sao anh cũng đâu có coi nguyên chủ là em trai ruột của anh đâu.


Ngừng lại một chút, anh chủ động hỏi: “À đúng rồi anh cả, tối qua em sau khi uống rượu… có nói linh tinh gì không?”


“Có.” Cố Diệp uống một ngụm cà phê, đánh giá ngắn gọn: “Nói nhảm nhí.”


Cố Sâm Vũ: “Ví dụ như?”


Cố Diệp nhấc mí mắt lên: “Chú nói thằng nhóc Giản Vân Xuyên đó nắm giữ kịch bản đại nam chủ.”


Cố Sâm Vũ: “!!!”


Anh căng thẳng siết chặt ly: “Em còn nói gì nữa?”


Nhưng lần này Cố Diệp không trả lời, chỉ dùng ánh mắt không rõ ý tứ nhìn chằm chằm vào anh.


Mồ hôi lạnh lặng lẽ rịn ra trên trán Cố Sâm Vũ, cố gắng duy trì sự bình tĩnh bề ngoài: “Những lời nói sau khi uống rượu thường không tính—”


“Chú nói tương lai, anh sẽ là kẻ thất bại dưới tay cậu ta.” Cố Diệp “bốp” một tiếng đập đũa xuống: “Cố Sâm Vũ, chú còn nhớ rõ mình họ gì không? Tăng thêm chí khí cho người ngoài diệt đi uy phong của chính mình, chú giỏi lắm nha, còn dám nguyền rủa anh?”


Cố Sâm Vũ: “…”


“Em ăn xong rồi, đi làm trước đây!” Lần này chạy trốn nhanh nhẹn chuyển sang Cố Sâm Vũ: “Khinh Chu, anh tiện đường đưa em đi học luôn, mau lên!”


“Ha.” Cố Diệp cười lạnh lần thứ n trong buổi sáng: “Cứ đợi mà xem.”


Đêm qua say bí tỉ, việc chính không bàn được việc nào, việc đầu tiên Cố Sâm Vũ làm khi ngồi vào văn phòng, là gửi tin nhắn cho Phùng Thiệu Văn.


Gần trưa, Phùng Thiệu Văn gọi điện thoại lại: “Cố nhị thiếu, sao cậu dậy sớm thế?”


Giọng nói nghe như vẫn chưa tỉnh ngủ.


“Phùng thiếu, bây giờ tôi là dân công sở chính hiệu, chấm công đúng giờ từ chín giờ sáng đến mười giờ tối đấy.” Cố Sâm Vũ tựa lưng vào ghế giám đốc: “Tối qua thế nào, chơi vui vẻ không?”


May mà anh có tiên kiến trước, đã nói trước với quản lý câu lạc bộ, những gì cần sắp xếp đều đã sắp xếp xong, tất cả chi tiêu đều ghi vào thẻ VIP vàng của mình.


“Rất vui, chỉ tiếc là cậu rời đi sớm.” Phùng Thiệu Văn nói rồi, giọng điệu đột nhiên trở nên mập mờ: “Cố nhị thiếu chơi tối qua còn vui không?”


Cố Sâm Vũ không hiểu sao: “Tôi say rồi, về thẳng nhà luôn.”


“Không phải chứ?” Phùng Thiệu Văn kêu lên: “Tối qua cậu không ở cùng với Giản Vân Xuyên à?”



Cố Sâm Vũ tim đập nhanh một cái, nói dối trắng trợn: “Không có, anh cả tôi đến đón tôi về nhà rồi. Tại sao cậu hỏi vậy?”


“Không phải… Vậy hai người trong phòng vệ sinh—” Phùng Thiệu Văn muốn nói lại thôi.


Cố Sâm Vũ hơi sốt ruột: “Chúng tôi làm gì trong phòng vệ sinh?”


“Cậu—” Phùng Thiệu Văn nhớ lại tư thế của hai người lúc đó, trong lòng cảm thấy có chút không đúng, nghĩ thầm có lẽ là Cố nhị thiếu uống rượu nhiều quá mới chịu hạ mình làm cái chuyện đó cho Giản Vân Xuyên…


Nhưng nếu hắn nói thẳng ra, lỡ Cố nhị thiếu mất mặt thì sao?


“Hai người cùng nhau vào phòng vệ sinh.” Phùng Thiệu Văn nói giảm nói tránh.


Cố Sâm Vũ: Chỉ có vậy thôi ư?


Anh thầm thở phào một hơi, lúc này mới nhớ đến mục đích tìm Phùng Thiệu Văn, nhanh chóng chuyển hướng câu chuyện: “À đúng rồi, nếu tôi nhớ không lầm, Tổng giám đốc Phùng của Văn hóa Thần Tinh là chú út của cậu đúng không?”


“Đúng vậy, là chú út tôi.” Sự chú ý của Phùng Thiệu Văn lập tức bị chuyển hướng: “Sao, Cố nhị thiếu cũng quen chú út tôi à?”


“Là thế này, gần đây Samy chúng tôi muốn tìm một công ty người nổi tiếng trên mạng để triển khai hợp tác, không phải là nghĩ ngay đến Văn hóa Thần Tinh sao.” Cố Sâm Vũ cười: “Nếu phù hợp, Phùng thiếu, có thể giúp tôi giới thiệu một chút không?”


“Có gì mà không phù hợp?” Phùng Thiệu Văn đồng ý ngay lập tức: “Tôi gọi điện hẹn thời gian với chú út tôi ngay.”


Cố Sâm Vũ hài lòng cúp điện thoại.


Phùng Thiệu Văn mặc dù đôi khi như thiếu một sợi gân, nhưng tính cách vẫn rất trượng nghĩa.


Chú út của Phùng Thiệu Văn, Phùng Thù Lẫm, là một công tử nhà giàu đi theo con đường không bình thường, năm đó dứt khoát từ bỏ sự nghiệp gia tộc nhà họ Phùng, tự lập tạo ra Văn hóa Thần Tinh, hiện nay các blogger, người nổi tiếng đầu ngành của công ty đã bao phủ gần như tất cả lĩnh vực.


Nếu có thể hợp tác với Văn hóa Thần Tinh, tuyệt đối có thể mở rộng danh tiếng của Samy trên mạng rất nhanh.


Chỉ là những người nhắm đến Văn hóa Thần Tinh không chỉ có một mình Samy.


Có sự kết nối của Phùng Thiệu Văn, rất nhanh Cố Sâm Vũ đã có được cơ hội đến thăm hỏi.


Trụ sở Văn hóa Thần Tinh nằm ở thành phố H, đây là lần đầu tiên Cố Sâm Vũ có cơ hội khám phá bản đồ mới sau khi đến thế giới này.


Lan Tuyết Nhu thu dọn hành lý giúp anh trước một ngày, trước khi ra khỏi cửa, lại kéo tay anh lo lắng dặn dò: “Tiểu Vũ, đây là lần đầu tiên con đi xa như vậy, nhất định phải tự chăm sóc bản thân thật tốt nhé.”


“Yên tâm đi, dì Lan Lan, con sẽ tự chăm sóc tốt bản thân.” Cố Sâm Vũ mặt đầy tự tin: “Đợi con về.”


Cố Diệp không chịu nổi, không nhịn được nhắc nhở: “Dì ơi, thằng đó nó chỉ đi hai ngày thôi.”


Đi công tác hai ngày mà cứ làm như sinh ly tử biệt không bằng.


Lan Tuyết Nhu trách móc nhìn anh ta một cái, quay mặt lại tiếp tục dặn dò: “Đến nơi, nhớ báo bình an cho chúng ta. Nếu có vấn đề gì không giải quyết được, thì gọi điện cho anh cả con cầu cứu, người một nhà đừng ngại biết không?”


Cố Sâm Vũ ngoan ngoãn đáp lời, một mình kéo vali đi ra khỏi cổng lớn.


Cố Diệp đi theo anh đến cửa, lạnh lùng nói: “Có bất kỳ chuyện gì không giải quyết được, đều đừng tìm anh.”


Cố Sâm Vũ: “Anh cả, sao anh lại vô—”


Lời còn chưa dứt, cánh cửa “bốp” một tiếng đóng sầm lại trước mặt anh.


Cố Sâm Vũ: “…”


Chuyện gì vậy, tại sao anh lại có cảm giác thất thế như bị đuổi ra khỏi nhà?


Sẽ không phải là âm mưu của anh cả đấy chứ? Anh cả có phải đã muốn đuổi mình ra khỏi nhà từ lâu rồi không?


Anh ôm trong lòng nghi ngờ nặng trĩu vội vàng đến công ty, hội họp với Thư ký Lâm xong lái xe đi đến thành phố H.



Không còn cách nào khác, khoảng cách giữa hai thành phố quá gần, máy bay cũng không muốn bay.


Khoảng ba giờ sau, Cố Tổng thuận lợi đến thành phố H.


Tuy nhiên bọn họ còn chưa kịp nhận phòng, thành phố H bị mây đen bao phủ đã đổ một trận mưa lớn.


Hạt mưa to như hạt đậu lộp bộp đập vào nóc xe, cần gạt nước hoàn toàn không có tác dụng, cả không gian hỗn độn một màu, hoàn toàn không thấy rõ đường phía trước.


“Cố Tổng, chúng ta dừng ở đây một lát đi ạ.” Thư ký Lâm bất đắc dĩ đỗ xe vào lề đường: “Đợi mưa nhỏ một chút rồi đi tiếp được không?”


“Được, an toàn là quan trọng, cũng không cần vội lúc này.” Cố Sâm Vũ tỏ ý đồng ý.


Trong thời gian chờ mưa tạnh, anh nhàn rỗi chơi điện thoại, chơi một lúc đột nhiên nhớ đến Giản Vân Xuyên.


Mấy ngày nay anh bận rộn chuyện công ty, không liên lạc với Giản Vân Xuyên, đối phương cũng không chủ động tìm anh.


Vậy chuyện vào làm ở Samy, Giản tiểu thiếu gia rốt cuộc đã cân nhắc thế nào rồi?


Cố Tổng do dự lướt điện thoại, một lúc lâu sau hạ quyết tâm, mở WeChat nhập số điện thoại của Giản Vân Xuyên, thử tìm kiếm WeChat.


Anh đã hứa không chủ động gọi điện thoại làm phiền Giản Vân Xuyên, nhưng chưa nói là không được chủ động gửi WeChat nhé.


Lại một lần nữa cảm thấy mình thông minh.


Biệt danh WeChat tìm kiếm bằng số điện thoại là một dấu chấm hết (.), ảnh đại diện đen kịt, miễn cưỡng có thể nhận ra dường như là ảnh chụp ở bãi biển.


Hoàn toàn là phong cách của Giản Vân Xuyên.


Cố Sâm Vũ không ôm hy vọng gì thêm bạn WeChat.


Không ngờ, một phút sau anh nhận được thông báo đã chấp nhận lời mời kết bạn.


Anh lập tức sáng mắt, lịch sự gửi một “xin chào” qua.


Đợi một lúc, đối phương không trả lời.


Cố Tổng hoàn toàn không nản lòng, cố gắng hết sức, lại gửi một câu “Cậu đang làm gì vậy?”


Tuy nhiên, tin nhắn này vẫn như đá chìm đáy biển, không nhận được bất kỳ phản hồi nào.


“Ừm? Tại sao chấp nhận rồi lại không trả lời tin nhắn của mình?” Cố Sâm Vũ không nhịn được tự nói một mình: “Làm thế nào để làm thân đây?”


Thư ký Lâm không nhịn được nhắc nhở: “Cố Tổng, chào hỏi với bạn bè mới đừng quá cứng nhắc, có thể thử dùng biểu tượng cảm xúc, có thể nhanh chóng kéo gần khoảng cách giữa hai người.”


“Ồ~ Thì ra là vậy!” Cố Sâm Vũ bừng tỉnh, giơ ngón cái: “Quả nhiên Thư ký Lâm kinh nghiệm phong phú đầy mình.”


Nói xong, anh mở thư viện biểu tượng cảm xúc sưu tầm từ nhiều nơi, tỉ mỉ chọn một cái biểu tượng cảm xúc chú chó đáng yêu và tinh nghịch gửi qua.


[Baba không cần con nữa.gif]


Ba giây sau, anh như ý nguyện nhận được một tin nhắn thoại.


Tác giả có lời muốn nói:


Cố Sâm Vũ: Mỗi ngày học được một mẹo nhỏ kết bạn.


Sau này—


Giản Vân Xuyên: Ai là baba?


Cố Sâm Vũ: Baba tha cho con ưm ưm…


Bá Tổng Pháo Hôi Không Có Ham Muốn Trần Tục
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Bá Tổng Pháo Hôi Không Có Ham Muốn Trần Tục Truyện Bá Tổng Pháo Hôi Không Có Ham Muốn Trần Tục Story Chương 17
10.0/10 từ 15 lượt.
loading...