Bá Tổng Pháo Hôi Không Có Ham Muốn Trần Tục

Chương 12


Không kịp quan sát sắc mặt của Giản Vân Xuyên, Cố Tổng dứt khoát đóng cửa phòng nghỉ, sau đó hít sâu một hơi.


“Cố Sâm Vũ, mở cửa!” Người bên ngoài tăng giọng, nghe có vẻ đã mất kiên nhẫn.


Cố Sâm Vũ vừa đi về phía cửa, vừa nới lỏng cà vạt, rồi tùy tiện vò rối tóc mái, cuối cùng dùng lòng bàn tay vỗ đỏ má, lúc này mới mở cửa: “Anh cả, sao anh lại đến đây?”


Giọng nói chậm rãi nghe có vẻ mơ màng buồn ngủ, quả thật rất giống.


Cố Diệp đánh giá thằng đần trước mắt từ trên xuống dưới: “Chú đang làm gì, sao lâu thế mới mở cửa?”


“Em lỡ ngủ quên mất rồi~” Cố Sâm Vũ ngáp một cái, diễn kịch cho trọn vẹn.


“Một phút trước chúng ta vẫn còn nói chuyện điện thoại, một phút sau chú đã ngủ rồi sao?” Cố Diệp vẻ mặt “chú đang lừa ai”.


Cố Sâm Vũ lắc đầu: “Anh cả, cái này anh không biết rồi, em có một siêu năng lực đặc biệt.”


Cố Diệp nhíu mày: “Cái gì?”


“Siêu thích—” Cố Sâm Vũ phanh gấp, nhanh chóng bổ sung trước khi người kia kịp phản ứng: “Là siêu năng lực ngủ trong một giây đó ha ha ha!”


Cố Diệp: “…”


“Tránh ra.”


Cố Sâm Vũ ngoan ngoãn nhường đường, làm động tác “mời”: “Tự nhiên tham quan.”


Trong một ngày đã dẫn hai người tham quan văn phòng tổng giám đốc của mình, hay là mình xem xét thu phí nhỉ? Phát triển thành một ngành kinh doanh bền vững, mỗi lần tham quan thu một trăm tệ.


Và Cố Diệp bước vào văn phòng, ánh mắt quét khắp nơi, như đang tìm kiếm thứ gì đó.


Cố Sâm Vũ ngẩng cao đầu hóp bụng, mang theo nụ cười thân thiện, giả giọng phát thanh viên: “Quý khách du lịch thân mến, chúng ta hiện đang ở cửa văn phòng tổng giám đốc, điều đầu tiên thu vào tầm mắt là chiếc bàn làm việc phiên bản siêu cấp sang trọng. Chiếc bàn này được làm từ gỗ kim tơ nam mộc quý hiếm, tổng giám đốc hàng ngày làm việc tại chiếc bàn này—”


“Câm miệng.” Cố Diệp quay đầu lườm thằng em đần một cái.


“Vâng.” Cố Sâm Vũ nghe lời ngậm miệng, nhìn thấy bước chân anh cả nhà họ Cố đi về phía phòng nghỉ, quyết định ra tay trước: “Anh cả, tư thế này của anh rất giống bắt gian đấy.”



“Bắt gian?” Cố Diệp cười lạnh một tiếng, quay lại nhìn thằng em nhà mình: “Cần phải bắt gian của chú sao?”


Cố Sâm Vũ chớp chớp mắt, cố ý giả vờ đáng thương: “Haizz, trời đất chứng giám, hôm nay em đã nghiêm túc học tập cả ngày, đến ngụm nước cũng chưa kịp uống, bây giờ vẫn còn đói — Ợ!”


Nói xong, anh ợ một tiếng vang dội.


Cố Diệp: “???”


“Đói đến mức ợ hơi.” Cố Sâm Vũ mặt không đổi sắc biện minh: “Nhưng mà anh cả, anh đặc biệt đến kiểm tra công việc của em sao?”


Cố Diệp đi đến trước ghế sofa, tao nhã ngồi xuống: “Anh đến xem xem, rốt cuộc chú muốn gây trò quỷ gì.”


Cố Sâm Vũ bối rối gãi đầu: “Không phải mà anh cả, sao em nhất định phải gây trò quỷ chứ, em không thể sống đàng HSo?”


Cố Diệp: “Ha ha.”


“Lẽ nào…” Cố Sâm Vũ búng tay, đột nhiên hiểu ra: “Ý của anh cả là em quá đẹp, giống như hồ ly tinh mê hoặc nhân gian gì đó ấy hả?”


Cố Diệp: “…”


“Anh thấy chú chính là cái máy bíp bíp thành tinh.”


“Không được.” Cố Sâm Vũ nghiêm túc: “Sau khi thành lập nước thì không được thành tinh nữa.”


Cố Diệp giơ tay: “Câm miệng cho anh.”


Anh nhận ra mình không thể nói chuyện đàng hoàng với Cố Sâm Vũ được, đây không chỉ là cái máy bíp bíp thành tinh, mà còn là bậc thầy kiểm soát nhịp điệu, bất kể ban đầu anh muốn nói gì, chưa nói được vài câu, ý tưởng sẽ bị dẫn đi tận chân trời góc bể.


Cố Sâm Vũ mím môi, làm động tác kéo khóa miệng.


Cố Diệp tựa lưng vào sofa: “Chú nói muốn kinh doanh tốt thời trang Samy, hôm nay đi làm một ngày, thay đổi ý định chưa?”


Cố Sâm Vũ khó khăn ra dấu.


Cố Diệp: “… Có thể nói chuyện rồi.”


“Trên đời không có việc gì khó.” Cố Sâm Vũ chân thành nhìn anh trai mình: “Chỉ sợ lòng không bền.”



“Anh cả đã nói như thế, thì em không buồn ngủ nữa đâu.” Cố Sâm Vũ lập tức kéo một chiếc ghế, ngồi đối diện anh: “Em là người không chịu nổi chiêu khích tướng.”


Cố Diệp gác tay lên lưng ghế sofa: “Vậy thì sao, chú định làm thế nào để doanh số của Samy tăng gấp đôi trong vòng nửa năm?”


“Cái này thuộc về bí mật kinh doanh rồi.” Cố Sâm Vũ ngả người về sau, khóe môi nở một nụ cười bí ẩn: “Anh cả, anh muốn đến moi móc bí mật thương mại của em hả?”


Cố Diệp: “? Chú có cái quái gì đáng để anh moi móc? Bù thêm cho anh một trăm triệu anh cũng không cần.”


“Vậy chúng ta cứ xem kết quả thôi.” Giọng điệu của Cố Sâm Vũ nhẹ nhàng: “Muốn đánh cược không?”


Cố Diệp nhìn anh: “Cược cái gì?”


Cố Sâm Vũ nghiêng đầu: “Nếu em hoàn thành thỏa thuận với cha, anh hãy đồng ý một yêu cầu của em.”


Không đợi Cố Diệp trả lời, anh lại bổ sung: “Hợp lý hợp pháp, không trái với luân thường đạo lý.”


Cố Diệp khẽ nheo mắt lại: “Nếu chú thua thì sao?”


Cố Sâm Vũ tùy ý nói: “Nếu em thua, từ nay về sau em không còn đụng đến bất kỳ tài sản nào của nhà họ Cố nữa.”


Nghe vậy, Cố Diệp ngồi thẳng người, biểu cảm trên mặt cũng thay đổi: “Chú biết chú đang nói cái gì không?”


“Nếu em thua, chứng tỏ em không hợp quản lý công ty thôi mà.” Cố Sâm Vũ cong cong mắt: “Vậy thứ em muốn cũng không nhiều, chỉ vài căn nhà, vài chiếc xe, thêm vài cái thẻ và—”


“Hôm nay anh chỉ đi ngang qua gần đây, tiện thể ghé xem một chút.” Cố Diệp ngắt lời thằng em nhà mình: “Vì cha đã dặn dò anh dẫn dắt chú, nên công ty có bất kỳ vấn đề gì, cứ đến hỏi anh bất cứ lúc nào.”


Cố Sâm Vũ: “Nửa đêm cũng được ạ?”


Cố Diệp tức giận: “Chú nhất định phải đợi đến nửa đêm để tìm anh bàn chuyện công?”


Cố Sâm Vũ vội vàng giải thích: “Không không không, em không có ý đó…”


Cố Diệp giơ tay nhìn đồng hồ đeo tay: “Bây giờ đã rất muộn rồi, hôm nay đến đây thôi.”


“Anh cả, anh về nhà trước đi.” Cố Sâm Vũ còn bận tâm đến người trong phòng nghỉ, nghiêm túc nói qua loa: “Em còn có việc cần dặn dò Thư ký Lâm.”


“Được.” Cố Diệp đứng dậy: “Đừng ở lại công ty quá muộn.”



Cố Sâm Vũ cố gắng kiềm chế vẻ vui mừng trên mặt: “Em tiễn anh nhé, anh cả.”


“Không cần.” Cố Diệp vừa đi về phía cửa, vừa dặn dò: “Chú nên nhớ rằng—”


Kết quả vừa bước ra khỏi cửa văn phòng, “bịch” một tiếng, cánh cửa đã đóng sầm lại sau lưng anh.


Cố Sâm Vũ kêu vọng qua cửa: “Em tiễn đến cửa thôi nhé, anh cả!”


Cố Diệp: “…”


Tiễn xa khủng khiếp.


Cuối cùng cũng tiễn được người đi, Cố Sâm Vũ vội vã chạy về phía phòng nghỉ, vừa mở cửa, liền thấy một người đẹp ngủ say đang nằm trên giường đơn.


Có lẽ vì đợi quá lâu, Giản Vân Xuyên mặc nguyên quần áo nằm trên giường ngủ thiếp đi.


Đôi mắt đầy tính công kích nhắm lại một cách yên tĩnh, hàng mi dày dài, làn da trắng tuyết, sống mũi thẳng tắp, đôi môi hình dáng đẹp, Giản tiểu thiếu gia lúc ngủ đẹp như một bức tranh.


Cố Sâm Vũ khẽ thở dài, nếu nói Giản Vân Xuyên là kiệt tác được Nữ Oa dụng tâm nhào nặn, thì mình chính là vệt bùn được Nữ Oa vô tình hất ra vậy.


Nhớ lại việc mình vừa đối xử thô bạo với kiệt tác của Nữ Oa, thầy Cố vô cùng hối lỗi, thuận tay cởi áo khoác vest, cúi người chuẩn bị đắp cho cậu.


Tuy nhiên chưa kịp đến gần, cổ tay đã bị một bàn tay lớn ấm áp nắm chặt một cách chính xác.


Giản Vân Xuyên mở mắt, đáy mắt hoàn toàn tỉnh táo, không hề có vẻ gì là vừa ngủ dậy.


“Cậu giả vờ ngủ đấy à?” Cố Sâm Vũ gỡ tay ra, vẻ mặt bị lừa dối.


Giản Vân Xuyên ngồi thẳng người: “Vụ cá cược anh vừa chơi với Cố Diệp, là nghiêm túc?”


“Cậu nghe thấy à?” Cố Sâm Vũ “chậc” một tiếng: “Người tu hành không nói dối.”


Giản Vân Xuyên dường như có chút hứng thú: “Anh lấy tự tin ở đâu ra?”


Cố Sâm Vũ vuốt tóc mái: “Rejoice, là tự tin đó.”


(* (piāo róu) hay Rejoice là tên một thương hiệu dầu gội nổi tiếng của Trung Quốc, với slogan là “Rejoice, chính là sự tự tin”).



“Đã muộn rồi, tôi đưa cậu về nhé.” Cố Sâm Vũ kết thúc chủ đề, dựa trên tinh thần quý ông, chủ động đề nghị đưa người về nhà.


Giản Vân Xuyên liếc xéo đối phương: “Xe gì?”


Cố Sâm Vũ cười hề hề: “Dù sao cũng không phải là xe điện nhỏ.”


Hai người đi thang máy xuống lầu, rất nhanh đã xuống đến tầng một.


Tiếng “Ting” vang lên, cửa thang máy mở ra, Cố Sâm Vũ và anh cả nhà họ Cố đã quay lại bốn mắt nhìn nhau.


Giây tiếp theo, Cố Sâm Vũ nhiệt tình chào hỏi: “Anh cả, trùng hợp quá, anh vẫn chưa về ạ!”


Ánh mắt Cố Diệp chuyển sang người đẹp cao ráo bên cạnh em trai nhà mình.


“Anh cả có thấy hơi quen mặt không?” Cố Sâm Vũ tỏ vẻ bình tĩnh tự nhiên.


Cố Diệp: “Không chỉ hơi quen mặt?”


Cố Sâm Vũ nói bừa: “À giới thiệu một chút, đây là người mẫu nhỏ mới ký hợp đồng với công ty chúng ta, có khuôn mặt đại chúng.”


Cố Diệp: “… Chú nghĩ anh mù rồi à?”


Cố Sâm Vũ lời lẽ chân thành: “Cuộc đời mà, nhắm một mắt mở một mắt là qua thôi.”


Vừa dứt lời, anh bước mạnh một bước về phía trước, nhân lúc Cố Diệp chưa kịp phản ứng, ngón giữa nhấn điên cuồng vào nút thang máy.


Cửa thang máy lại đóng lại, Cố Sâm Vũ thở phào một hơi, vừa định rút chân đã bước ra, kết quả “áu” một tiếng cứng đờ.


Giản Vân Xuyên: “Lại sao nữa?”


Cố Sâm Vũ: “Bước chân quá rộng, bị căng cơ rồi…”


Giản Vân Xuyên: “…”


Tác giả có lời muốn nói:


Cố Sâm Vũ: Công tâm mà nói, tôi rốt cuộc là hồ ly tinh hay cái máy bíp bíp thành tinh?


Giản Vân Xuyên: Người trưởng thành, không chọn 1 đáp án.


Bá Tổng Pháo Hôi Không Có Ham Muốn Trần Tục
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Bá Tổng Pháo Hôi Không Có Ham Muốn Trần Tục Truyện Bá Tổng Pháo Hôi Không Có Ham Muốn Trần Tục Story Chương 12
10.0/10 từ 15 lượt.
loading...