Bá Tổng Pháo Hôi Không Có Ham Muốn Trần Tục

Chương 13


“Nhanh nhanh nhanh~” Cố Sâm Vũ cứng đờ người, hoàn toàn không dám cử động, chỉ có thể vẫy tay nhẹ nhàng: “Cứu mạng, mau đến đỡ tôi một cái…”


Giản Vân Xuyên thấy tư thế vẫy tay của đối phương có chút dễ thương, giống như chú mèo thần tài nhỏ đặt trên bàn làm việc, nhưng tần suất vẫy tay lại nhanh hơn mèo thần tài rất nhiều.


“Giản Vân Xuyên, cậu nhìn cái gì thế?” Vẫy tay nửa ngày, cũng không thấy ai để ý đến mình, Cố Sâm Vũ sốt ruột: “Cậu muốn thấy chết không cứu à? Tôi vì ai mà ra nông nỗi này?”


Giản Vân Xuyên mím chặt môi, vươn cánh tay, một tay ôm lấy vai chú mèo thần tài nhỏ, nửa đỡ nửa ôm giúp người đứng thẳng lên.


“Phù~” Cố Sâm Vũ cẩn thận cử động bắp chân, vô tình ngước mắt lên, vừa vặn đối diện với khuôn mặt tuấn tú ở gần trong gang tấc.


Anh chăm chú nhìn hai cái: “Có phải cậu đang cười trộm không?”


Giản Vân Xuyên nhấn nhẹ khóe môi: “Không có.”


Nhưng hàng mi dày cong rõ ràng lại khẽ rung lên, rõ ràng là đang nhịn cười.


Cố Sâm Vũ: “Mỹ nhân lạnh lùng” như đã hứa đâu?


“Tôi không đưa cậu về nữa!” Anh xích ra phía sau, tránh khỏi bàn tay lớn chắc khỏe: “Cậu tự bắt taxi về đi.”


Anh phải cứng rắn lên, địa vị giữa bạn bè phải bình đẳng, anh không thể cứ khúm núm với Giản Vân Xuyên mãi được!


Nghe vậy, Giản Vân Xuyên hé mí mắt: “Tôi quên mất, anh nói cho tôi mấy ngày để suy nghĩ ấy nhỉ?”


“Ôi chao, không vội không vội, những chuyện quan trọng như thế này phải nghĩ thêm vài ngày chứ!” Cố Sâm Vũ lập tức trình diễn màn đổi mặt nạ Tứ Xuyên, đôi mắt to tròn long lanh ánh lên vẻ đáng thương tội nghiệp.


Giản Vân Xuyên bước ra khỏi thang máy: “Vậy tôi về trước đây.”


Cố Sâm Vũ: “Sao có thể để cậu về một mình được? Nửa đêm nửa hôm thế này, con trai về nhà một mình nguy hiểm lắm chứ!”


Giản Vân Xuyên: “…”


Lần này, cuối cùng Cố Tổng cũng thực hiện được mong muốn lái xe thể thao chở trai đẹp đi hóng gió, suốt dọc đường tâm trạng bay bổng, quên sạch lời đe dọa của anh cả nhà mình.


Rất nhanh, xe dừng trước biệt thự nhà họ Giản.


Giản Vân Xuyên đang nhắm mắt giả vờ ngủ mở mắt ra, nhưng có lẽ vẫn chưa hoàn hồn, nhất thời không cử động.



Cố Sâm Vũ cân nhắc một chút, hỏi một cách thận trọng: “Cậu có từng nghĩ đến việc, chuyển ra ngoài sống riêng không?”


Giản Vân Xuyên nghiêng mặt, ngược lại hỏi với giọng điệu bình tĩnh không chút gợn sóng: “Tại sao tôi phải chuyển ra ngoài?”


Cố Sâm Vũ: “Tôi chỉ cảm thấy—”


“Anh cũng nghĩ tôi mặt dày sao?” Giản Vân Xuyên ngắt lời đối phương, ánh mắt trở nên lạnh nhạt.


“Cậu nói gì vậy? Người mặt dày rõ ràng là người khác mà.” Cố Sâm Vũ nhíu mày, nói nghiêm túc: “Cậu đừng nghĩ nhiều, tôi chỉ cảm thấy nhà họ Giản quá xa công ty chúng ta, cậu đi lại bất tiện.”


Nếu anh không biết sự thật, có lẽ cũng sẽ thắc mắc tương tự, tại sao Giản Vân Xuyên không chuyển ra khỏi nhà họ Giản?


Giản Chính Bân ở rể nhà họ Tạ năm đó, phát tài nhờ sự hỗ trợ của nhà vợ Tạ Ân.


Nhưng sau khi kết hôn, Tạ Ân mới biết Giản Chính Bân có một đời vợ trước, và một con trai. Tạ Ân nhân hậu đồng ý đón Giản Tùng về nhà sống, không lâu sau đó, bà cũng mang thai và sinh con trai của mình.


Nhưng vài năm sau, bà mới biết chồng mình đã ngoại tình với người tình khi mình mang thai, thậm chí còn sinh ra một đứa con gái. Lời thề non hẹn biển năm xưa vẫn còn rõ mồn một, nỗi đau của Tạ Ân không có chỗ giải tỏa, trong một lần say rượu ở quán bar đã quan hệ với người đàn ông khác, rồi lại mang thai.


Để trả thù người chồng không chung thủy, Tạ Ân đã giữ lại đứa bé này, nhưng vừa sinh con xong, bà đã mắc chứng trầm cảm sau sinh. Kể từ đó luôn u uất không vui, khi Giản Vân Xuyên mười bốn tuổi, tiểu công chúa nhà họ Tạ yểu mệnh qua đời.


Cùng lúc đó, việc kinh doanh của Giản Chính Bân lại ngày càng phát đạt, thậm chí âm thầm thao túng nhà họ Tạ, một bước biến thành tập đoàn gia tộc có máu mặt tại địa phương.


Cố Sâm Vũ hoàn toàn có thể hiểu tại sao Giản Vân Xuyên vẫn ở lại nhà họ Giản, vì tất cả mọi thứ của nhà họ Giản có bây giờ, đều là dẫm lên nhà họ Tạ mà đạt được.


Cậu ấy là người, của mình thì nhất định phải lấy lại bằng tay mình, không phải của mình thì một phân cũng không lấy.


“Tôi vẫn chưa đồng ý nhận việc của anh.” Giản Vân Xuyên tháo dây an toàn: “Lái xe về nhà cẩn thận.”


“Cậu sớm muộn gì cũng sẽ đồng ý với tôi thôi.” Cố Sâm Vũ thò đầu ra khỏi cửa sổ xe: “Bye bye, ngủ ngon!”


Giản Vân Xuyên nhìn đôi mắt sáng lấp lánh ấy, trái tim vốn lạnh lùng như sắt của cậu, âm thầm sụp đổ một góc.


Tại sao lại có người luôn vui vẻ như vậy nhỉ? Cứ như một động cơ vĩnh cửu không biết mệt mỏi, lại như mặt trời nhỏ không bao giờ lặn, luôn tỏa ra sức sống mạnh mẽ, thậm chí còn khiến mọi thứ xung quanh trở nên đơn giản vui vẻ hơn.


“Đi đi.” Cậu thu hồi ánh mắt, xoay người đi về phía biệt thự.


Đi được hai bước, cậu chậm rãi dừng lại, không nhịn được quay đầu nhìn lại phía sau.


Đầu chú mèo thần tài nhỏ vẫn thò ra bên ngoài cửa sổ, đang nhìn theo bóng dáng cậu.



Trái tim cậu lại mềm đi một chút: “Đừng nhìn nữa, về đi.”


“Cái đó…” Cố Sâm Vũ vẫn đang khó khăn mò mẫm nút nâng hạ cửa kính xe: “Đầu tôi hình như bị kẹt rồi…”


Giản Vân Xuyên: “…”


Cậu cam chịu đi ngược trở lại, luồn cánh tay vào khe hở cửa kính xe, những ngón tay thon dài nhấn hai cái, cửa kính xe cuối cùng cũng hạ xuống.


“Cẩn thận.” Giản Vân Xuyên nhanh mắt nhanh tay rút tay lại, dùng mu bàn tay chắn đỉnh cửa kính xe, cái đầu lông xù cạ vào lòng bàn tay cậu rột roạt.


“Cảm ơn nha.” Cố Sâm Vũ cố gắng giả vờ như không có gì: “Cái đó, là do cái cửa kính xe này quá dởm, tuyệt đối không phải đầu tôi quá to đâu.”


Chỉ cần mình không thấy ngại, thì cái ngại sẽ thuộc về cửa kính xe!


“Ừm.” Giản Vân Xuyên đáp khẽ, vô thức để lộ một nụ cười đẹp mắt.


Khoảnh khắc này, dường như cả ánh trăng cũng trở nên dịu dàng hơn.


Vài ngày tiếp theo, Cố Tổng bắt đầu đi làm từ 9 giờ sáng đến 10 giờ tối, nghiêm túc học tập các công việc liên quan của công ty.


Anh rút ra được bài học từ chuyện đêm hôm đó, đường phải đi từng bước một, bước đi quá rộng, dễ bị căng cơ…


Mặc dù chưa từng học cách quản lý một công ty, nhưng may mắn là thầy Cố đủ chăm học hỏi, dựa vào khả năng hiểu và ghi nhớ siêu phàm, sau vài ngày đã nắm được chút manh mối.


Trong thời gian này, Cố Tổng bận rộn trăm công nghìn việc, còn tranh thủ thời gian đi gặp giáo viên chủ nhiệm của đứa em trai hư hỏng.


Chiếc Mercedes Benz màu xanh đen phong cách dừng trước cổng trường cấp ba tư thục quý tộc, ngay cả những cậu ấm đã quen nhìn xe sang cũng không nhịn được huýt sáo khi nhìn thấy.


Cửa xe mở ra, một người đàn ông trẻ tuổi mặc vest trắng bước xuống, các nữ sinh đi ngang qua thi nhau kêu lên khe khẽ.


“Thư ký Lâm, anh có biết đường không?” Cố Sâm Vũ kéo kính râm xuống một chút, cầu cứu thư ký vạn năng của mình.


Thư ký Lâm gật đầu: “Cứ giao cho tôi, Cố Tổng.”


Rất nhanh, Cố Tổng đã thuận lợi đến văn phòng giáo viên chủ nhiệm lớp 12/3.


Cố Khinh Chu đang đứng trước bàn làm việc, cúi gằm mặt nghe mắng, hoàn toàn không còn dáng vẻ vua quậy phá lúc ở nhà.


Cố Sâm Vũ âm thầm bật cười trong lòng, cảnh tượng này anh đã quá quen rồi.



Người đàn ông cao ráo đẹp trai đứng đó, cả văn phòng dường như sáng bừng lên.


“Chào cô Trương, tôi là anh trai của Cố Khinh Chu.” Cố Sâm Vũ chủ động bước tới, giọng điệu điềm tĩnh tự giới thiệu: “Bình thường Cố Khinh Chu làm phiền cô nhiều rồi.”


Cô giáo Trương vội vàng đứng dậy: “À, không không, đó là trách nhiệm của tôi…”


Cố Khinh Chu thở phào một hơi, dùng ánh mắt giao tiếp với anh hai nhà mình: Tiếp theo tùy thuộc vào anh đó.


Cố Sâm Vũ an ủi nhìn cậu ta: Yên tâm đi.


Nghiêm túc lắng nghe lời than phiền của cô Trương mới biết, lý do chính khiến Cố Khinh Chu bị gọi phụ huynh, không chỉ là vì thi giữa kỳ thất bại.


“Khinh Chu rất thông minh, nhưng bây giờ tâm trí của thằng bé hiển nhiên không đặt vào việc học.” Cô Trương nói đến đó lại phấn khích hơn: “Người ta làm bài thi nghiêm túc, thằng bé lại vẽ đầy hình nhân hoạt hình lên bài thi! Đây không phải là vấn đề học tập, đây là vấn đề thái độ!”


“Cố Khinh Chu, em nghĩ sao?” Cố Sâm Vũ lập tức quay đầu: “Em học là vì ai? Với thái độ này em có thể làm tốt được việc gì? Ngay cả khi em về nhà nuôi heo, heo cũng sẽ bị em bỏ đói!”


Cố Khinh Chu: “Em—”


Cố Sâm Vũ sầm mặt: “Không được cãi lời!”


Thế là, trong hai mươi phút tiếp theo, hoàn toàn trở thành sân khấu chính của thầy Cố.


Toàn bộ giáo viên trong văn phòng há hốc mồm nhìn Cố Tổng mắng em trai, hoàn toàn không có chỗ xen lời.


Cuối cùng, cô Trương yếu ớt lên tiếng: “Thực ra… thành tích của em Cố Khinh Chu cũng không tệ đến thế… chúng tôi vẫn chủ trương giáo dục khuyến khích là chính…”


Cố Sâm Vũ mỉm cười, ngừng lại ngay lập tức: “Cô Trương nói đúng ạ.”


Ra khỏi văn phòng, Cố Khinh Chu vẫn còn ngơ ngác.


Đi đến cổng trường, cậu ta cuối cùng mới hoàn hồn, không thể tin được kêu lên: “Cố Sâm Vũ, em gọi anh đến là để giúp em, không phải để mắng em, anh thật sự mắng em đủ hai mươi phút sao?”


“Ồ, em cũng biết chỉ có hai mươi phút à.” Cố Sâm Vũ lạnh lùng liếc cậu ta một cái: “Nếu không phải anh ra tay trước, hôm nay hai tiếng cũng không xong đâu.”


Cố Khinh Chu sững sờ: “Cái gì?”


“Đi trên con đường của người khác, khiến người khác không có đường để đi.” Cố Sâm Vũ đeo lại kính râm lên mặt: “Nói lời của giáo viên, khiến giáo viên không có gì để nói.”


Cố Khinh Chu do dự: “Này, là thế này sao…”



Cố Sâm Vũ tâm huyết nói: “Em trai à, những thứ em cần học, còn nhiều lắm đấy.”


Ánh mắt Cố Khinh Chu nhìn anh hai nhà mình thay đổi, thêm vào nhiều sự kính trọng.


Xem ra, trước đây cậu ta đã sai lầm lớn, cậu ta chỉ là chưa khám phá ra nội hàm và chiều sâu của anh hai nhà mình mà thôi.


Cố Sâm Vũ còn muốn nói gì đó để củng cố địa vị của mình trong lòng em trai, nhưng chuông điện thoại lại vang lên không đúng lúc.


“Suỵt, đừng nói chuyện.” Anh làm động tác im lặng: “Là anh cả gọi đến.”


Cố Sâm Vũ bắt máy: “Alo, anh cả.”


“Bây giờ chú đang ở đâu?” Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói trầm thấp quen thuộc.


Cố Sâm Vũ mặt không đổi sắc nói dối: “Đương nhiên em đang ở công ty làm việc rồi, em còn có thể ở đâu được nữa?”


Cố Diệp bình thản: “Đưa điện thoại cho Cố Khinh Chu.”


“Được ạ.” Cố Sâm Vũ không hề suy nghĩ đưa điện thoại cho Cố Khinh Chu.


Hai anh em cách khoảng không bốn mắt nhìn nhau.


Một giây, hai giây, ba giây—


Cố Sâm Vũ cầm điện thoại làm động tác kéo giãn: “Alo alo? Tín hiệu không tốt lắm… Gió to quá em không nghe thấy…”


Cố Diệp tung mồi: “Hôm nay anh gặp con trai nhỏ nhà họ Giản, chú đoán xem thế nào?”


“Thật hay giả?” Cố Sâm Vũ lập tức thu lại điện thoại: “Anh cả, anh không làm gì cậu ấy đấy chứ?”


Cố Diệp cười lạnh một tiếng: “Tín hiệu nhanh thế đã tốt rồi à?”


Cố Sâm Vũ: “Chắc chắn là sóng tình yêu, kết nối hai chúng ta trở lại rồi.”


Cố Khinh Chu: “???”


Cậu ta phải rút lại lời vừa nói! Không để lại một chữ nào!


Tác giả có lời muốn nói:


Cố Sâm Vũ: Vô tình như thế? Tôi xấu gì cũng để lại hai chữ “nội hàm” chứ!


Bá Tổng Pháo Hôi Không Có Ham Muốn Trần Tục
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Bá Tổng Pháo Hôi Không Có Ham Muốn Trần Tục Truyện Bá Tổng Pháo Hôi Không Có Ham Muốn Trần Tục Story Chương 13
10.0/10 từ 15 lượt.
loading...