Bá Tổng Pháo Hôi Không Có Ham Muốn Trần Tục
Chương 11
Hiện trường rơi vào thế bế tắc, nhưng tay Phó Cẩn Chi không hề rút về, giọng điệu ngược lại càng ôn hòa hơn: “Nhưng tôi muốn biết tên cậu hơn, không tiện sao?”
Cố Sâm Vũ cố gắng duy trì nụ cười sảng khoái trên mặt, né tránh điều quan trọng mà nói đến điều thứ yếu: “Tôi họ Cố, Ngài Phó có thể gọi tôi là Tiểu Cố.”
Vai pháo hôi công như mình trong truyện gốc này, sự tồn tại trước mặt công chính càng mờ nhạt càng tốt.
Phó Cẩn Chi nhanh chóng tìm kiếm cái họ này trong đầu, đột nhiên như nhớ ra điều gì đó: “Tiểu Cố? Chẳng lẽ cậu là—”
“Hai người cứ chậm rãi trò chuyện.” Đúng lúc này, Giản Vân Xuyên với khuôn mặt lạnh như sương đột nhiên phát ra tiếng động, “bẹp” một tiếng hất bàn tay đang đặt trên vai mình ra, xoay người bước ra ngoài.
Chậm chạp như thầy Cố, giờ phút này cũng cuối cùng cảm nhận được áp suất cực thấp trên người Giản tiểu thiếu gia.
“Tôi cũng đi trước đây.” Cố Sâm Vũ tăng tốc lời nói, nóng lòng tạm biệt đối phương: “Ngài Phó, vậy chúng ta hữu duyên gặp lại lần sau, bye bye!”
Mặc dù cuộc gặp gỡ đầu tiên của hai người đã bị anh làm hỏng, nhưng là CP định mệnh của cuốn sách này, anh tin vào duyên phận vô hình, chắc chắn sẽ khiến họ gặp lại nhau.
Tình yêu tuyệt đẹp này tuyệt đối không phải là thứ pháo hôi nhỏ như anh có thể can thiệp được!
Và Phó Cẩn Chi suy tư nhìn chú thỏ nhỏ vẫy tay qua loa với mình, sau đó chạy nhanh theo thanh niên đang phía đi trước.
Thú vị, lần đầu tiên vẻ ngoài và sự ngụy trang của hắn không hề mang lại cho hắn một chút ưu thế xã giao nào.
“Giản Vân Xuyên, cậu đợi tôi với!” Cố Sâm Vũ bước dài đuổi theo.
Giản Vân Xuyên cố ý lén lút giảm tốc độ, đợi người đuổi kịp, mới lạnh lùng liếc đối phương một cái: “Tôi thấy hai người rất hợp ý nhau, sao không nói chuyện tiếp?”
“Hợp ý? Giản Vân Xuyên, cậu tha cho tôi đi.” Cố Sâm Vũ nhe răng, vô thức tìm cách thân thiết: “Tôi vẫn là hợp ý với cậu hơn.”
Kể từ khi anh xuyên sách đến nay, cơ thể và ký ức của nguyên chủ lần đầu tiên phát ra tín hiệu mạnh mẽ, chắc chắn là đã bị Phó Cẩn Chi hành hạ đến mức ám ảnh rồi.
Giản Vân Xuyên khựng chân lại, nhiệt độ trong mắt âm thầm tăng lên một chút, giọng điệu vẫn rất lạnh: “Giải thích một chút, anh em tốt mãi mãi là có ý gì?”
“Á?” Cố Sâm Vũ nhớ lại lời mình vừa nói: “Cái đó, tôi nói tôi là anh em tốt của cậu, có phải xúc phạm đến cậu rồi không?”
Giản Vân Xuyên không lên tiếng.
“Tôi nói linh tinh thôi.” Cố Sâm Vũ lập tức chân thành xin lỗi: “Tôi biết tôi không xứng, lần sau tuyệt đối không nói bậy nữa.”
Xem ra trong lòng Giản Vân Xuyên vẫn chưa hoàn toàn coi mình là người bạn đáng tin cậy.
Cách mạng vẫn chưa thành công, đồng chí vẫn cần cố gắng!
Giản Vân Xuyên: “…”
Nước đổ đầu vịt
Hai người mỗi người một tâm tư quay lại phòng riêng.
Cố Sâm Vũ gọi phục vụ, thanh toán xong vẫn không nhịn được hỏi: “Lát nữa cậu có kế hoạch gì?”
Giản Vân Xuyên đặt tách trà xuống: “Về.”
“Tôi còn phải về công ty tiếp tục làm việc.” Cố Sâm Vũ nghĩ một lát, quyết định khách sáo một chút: “Đã lặn lội đến đây rồi, cậu có muốn tham quan công ty tôi một chút không?”
Giản Vân Xuyên nhấc hàng mi lên: “Anh muốn tôi đi không?”
Cố Sâm Vũ: “Ờm… cũng không hẳn…”
Giản Vân Xuyên mặt không cảm xúc: “Không muốn tôi đi?”
“Đương nhiên không phải!” Cố Sâm Vũ lập tức phủ nhận.
Mười phút sau, hai người vai kề vai bước về phía tòa nhà công ty.
Lúc này Cố Sâm Vũ mới hiểu, thế nào là tự mình đào hố, anh quyết định lần sau không khách sáo nữa.
Nhưng hôm nay sự kiên nhẫn của Giản tiểu thiếu gia lại tốt một cách kỳ lạ, biết đâu để cậu ấy tham quan công ty của mình, cậu ấy sẽ đồng ý nhận việc ngay tại chỗ thì sao?
Nghĩ đến đây, Cố Tổng lại lấy lại tinh thần.
Màn đêm buông xuống, ánh đèn trong tòa nhà công ty đã thắp sáng.
Vài cô gái ở phòng thiết kế đang chuẩn bị ra ngoài lấp đầy bụng, vừa bước ra khỏi cầu thang, đã bị hai anh đẹp trai cao ráo chân dài đi ngược chiều làm lóa mắt.
Một người vest thẳng thớm, một người áo măng tô dài đến đầu gối, ngay lập tức biến công ty bình thường thành sàn diễn thời trang Paris.
“A a a nhìn kìa nhìn kìa nhìn kìa!”
“Nhìn cái gì— Mẹ ơi! Sao công ty chúng ta lại xuất hiện hai siêu mẫu nam?”
“Tuyệt vời! Vóc dáng của hai anh đẹp trai này mà không mặc đồ tôi thiết kế thì phí quá…”
Trong lúc các cô gái nghiêm túc che miệng hét thầm, hai người mẫu nam dần tiến đến gần.
“Chào buổi tối, các cô vẫn chưa tan làm ư?” Cố Tổng thân mật chào hỏi nhân viên của mình.
“A— Cố Tổng!” Các cô gái mê trai cuối cùng cũng hoàn hồn, lập tức đồng loạt cúi chào: “Chào Cố Tổng!”
Cố Sâm Vũ dừng bước: “Đã trễ thế này rồi, vẫn còn tăng ca sao?”
Việc đầu tiên anh làm khi đến công ty hôm nay là học quy định công ty, bây giờ rõ ràng đã quá giờ tan ca sáu giờ rồi.
“À cái đó, vẫn còn một chút việc chưa làm xong ạ.” Cô thiết kế trưởng lập tức trả lời: “Chúng tôi muốn đi ăn một chút trước.”
Thực ra, mọi người đáng lẽ đã lần lượt tan làm rồi, nhưng tổng giám đốc ngày đầu tiên đi làm vẫn chưa về, một số nhân viên yêu nghề kính nghiệp và đại đa số lãnh đạo chỉ có thể cố gắng tiếp tục tăng ca.
Chỉ sợ tổng giám đốc đột nhiên nghĩ ra đi kiểm tra.
“Đúng vậy, lấp đầy cái bụng quan trọng hơn.” Cố Sâm Vũ cười một tiếng: “Các cô đi ăn trước đi, ăn thêm nhiều món ngon, công ty thanh toán cho các cô.”
“A, thật sao?”
“Cảm ơn Cố Tổng! Vậy chúng tôi không khách sáo nữa!”
Các cô gái vui vẻ đi ra ngoài ăn uống.
Hai người tiếp tục đi về phía thang máy, Cố Sâm Vũ nhấn nút thang máy: “Các cô gái công ty chúng tôi đáng yêu chứ?”
Vừa dứt lời, lại nhớ đến xu hướng giới tính của người bên cạnh là nam, lập tức đổi lời: “Thực ra trai đẹp còn nhiều hơn!”
Giản Vân Xuyên mờ mịt nhìn đối phương một cái.
Cố Sâm Vũ quyết đoán ngậm miệng.
“Tôi nghĩ anh có thiên phú làm lãnh đạo đấy.” Lần này Giản Vân Xuyên chủ động mở lời, giọng điệu không rõ là khen ngợi hay châm chọc: “Rất biết cách mua chuộc lòng người.”
Còn rất giỏi dùng đôi mắt ngây thơ đó mê hoặc người khác.
“Mua chuộc lòng người?” Cố Sâm Vũ đảo mắt: “Cậu nói tôi vừa mời bọn họ ăn cơm sao? Tôi chỉ đơn thuần muốn mời họ ăn một bữa cơm thôi.”
Giản Vân Xuyên cười khẽ một tiếng, không bình luận.
Thang máy đi thẳng lên tầng trên cùng, Cố Sâm Vũ đi ra trước: “Nào, dẫn cậu tham quan văn phòng tổng giám đốc sang trọng của tôi.”
“Thấy sao, được đấy chứ?” Cố Sâm Vũ ngồi trên ghế giám đốc, xoay một vòng tại chỗ: “Nếu cậu thích, văn phòng của tôi có thể chia cho cậu một nửa.”
Cách bàn làm việc, Giản Vân Xuyên cụp hàng mi xuống nhìn Cố Sâm Vũ, trên khuôn mặt tuấn tú xuất hiện một nụ cười nhạt: “Công ty các anh nghèo đến mức, tổng giám đốc phải dùng chung văn phòng với giám đốc ư?”
Mặc dù vật nhỏ này rất ồn ào náo nhiệt, nhưng nếu cùng làm việc, tâm trạng chắc sẽ không tồi.
“Cái đó có gì mà không được?” Cố Sâm Vũ nhún vai: “Công ty của tôi, tôi nói được là được.”
“Ấy đợi một chút!” Cố Sâm Vũ đột nhiên giơ tay: “Không được! Danh tiếng của tôi tệ hại đến thế, không thể để cậu ở cùng với tôi được.”
Giản Vân Xuyên khẽ nhíu mày: “Vậy anh nghĩ, danh tiếng của tôi thế nào?”
Cố Sâm Vũ chớp chớp mắt, quen thói chuyển hướng đề tài: “À đúng rồi, tôi vừa nãy đã muốn hỏi cậu một câu—”
“Err err~ Err err err~” Tiếng rung điện thoại đột nhiên vang lên.
“Xin lỗi, tôi nghe điện thoại trước— Ối giời ơi!” Màn hình cuộc gọi đến đập vào mắt, Cố Sâm Vũ lập tức căng thẳng: “Là anh cả của tôi, cậu đừng nói gì đấy nhé!”
Cứ tưởng sáng sớm đi sớm như vậy đã tránh được một kiếp, sao giờ đã tối rồi mà Cố Diệp vẫn còn nhớ tìm mình gây chuyện vậy?
Giản Vân Xuyên chống tay trên bàn làm việc, không lên tiếng.
Cố Sâm Vũ lấy hơi một chút, bắt máy: “Alo anh cả, anh tìm em có việc gì không?”
“Không có việc thì không được tìm chú à?” Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói quen thuộc.
Cố Sâm Vũ: “Em không có ý đó ha ha…”
“Ngày đầu tiên đi làm ở công ty, cảm giác thế nào?” Giọng điệu Cố Diệp nghe có vẻ bình tĩnh, như thói quen quan tâm em trai.
“Rất tốt ạ.” Cố Sâm Vũ cứng miệng: “Em thấy mình thích nghi rất tốt.”
Mới lạ!
“Thật à?” Cố Diệp cười lạnh một tiếng: “Bây giờ chỉ có một mình chú trong văn phòng thôi à?”
“Đương nhiên!” Cố Sâm Vũ nói không chút do dự: “Em đang tăng ca một mình.”
Cố Diệp lại hỏi: “Khi nào tan làm về nhà?”
Cố Sâm Vũ bĩu môi, gọi điện đến quả nhiên không có ý tốt.
“Có thể sẽ rất muộn, bây giờ em cũng không rõ nữa, phải xử lý xong công việc đang dang dở đã.” Cố Tổng giả vờ bận rộn lật tài liệu, gây ra tiếng động sột soạt: “Anh cả ngủ sớm đi nhé, không cần đợi em đâu.”
“Được.” Cố Diệp cũng không nói nhảm với Cố Sâm Vũ nữa: “Cúp máy đây.”
Thật là một khung cảnh anh em tương thân tương ái!
Cố Sâm Vũ cúp điện thoại, thở phào một hơi. Vừa ngẩng đầu lên, phát hiện Giản Vân Xuyên đang nhìn mình với ánh mắt khó tả.
Anh cảnh giác ngả người về phía sau: “Làm gì mà nhìn tôi ghê thế?”
“Anh rất sợ anh trai mình?” Giản Vân Xuyên hơi cúi người xuống.
Vật nhỏ này thật là kỳ lạ, nói đối phương to gan, nhưng nhận điện thoại của người nhà lại căng thẳng đến không chịu được.
Nói đối phương nhát gan, nhưng lại nhiều lần đứng trước mặt mình, như thể không sợ trời không sợ đất.
“Hả?” Cố Sâm Vũ như nghe thấy một câu chuyện cười không thể tin được, phát ra một tiếng cười lớn khoa trương: “Cậu đang nói đùa cái gì thế, tôi mà thèm sợ Cố Diệp à?”
Giản Vân Xuyên khẽ nhướng mày: “Vậy tức là, anh sợ anh ta biết chúng ta đang ở bên nhau?”
“Làm gì có?” Cố Sâm Vũ giả vờ bình tĩnh: “Hai chúng ta lại không làm chuyện gì mờ ám, tôi có gì mà phải sợ? Cho dù Cố Diệp bây giờ đứng ngay ở đây—”
“Cộc cộc cộc!”
“Cố Sâm Vũ, mở cửa.” Sau một tràng gõ cửa có quy luật, giọng nói vừa rồi trong điện thoại lại thực sự vang lên ngoài cửa.
Cố Sâm Vũ bật phắt dậy khỏi ghế giám đốc: “Vãi ò! Đến thật đấy à?”
Cái mồm quạ của mình linh nghiệm thế sao?
“Cái đó cậu… cậu trốn đi đã!” Không kịp giải thích chi tiết, Cố Sâm Vũ nắm chặt cổ tay Giản tiểu thiếu gia, vừa kéo vừa đẩy đưa người vào phòng nghỉ độc quyền của tổng giám đốc.
Anh vốn dĩ đã chuẩn bị làm xong chuyện lớn sau lưng Cố Diệp, đến lúc đó gạo đã nấu thành cơm, anh cả có không đồng ý cũng hết cách.
Giản Vân Xuyên tựa người vào khung cửa, thản nhiên nhắc nhở: “Hai chúng ta lại không có quan hệ bất chính gì, anh căng thẳng làm gì?”
Cố Sâm Vũ dứt khoát: “Tôi đổi tên thành Bất Chính rồi, từ bây giờ cậu có quan hệ với Bất Chính rồi đấy, mau vào trong đi!”
Tác giả có lời muốn nói:
Cố Diệp: Mở cửa ra, Cố Nhị Đấu, chú có bản lĩnh giấu đàn ông, chú có bản lĩnh mở cửa ra đi!
Giản Vân Xuyên: Quan hệ bất chính? Rất tốt.
Bá Tổng Pháo Hôi Không Có Ham Muốn Trần Tục
Đánh giá:
Truyện Bá Tổng Pháo Hôi Không Có Ham Muốn Trần Tục
Story
Chương 11
10.0/10 từ 15 lượt.
