Ảnh Đế Từ Chối Tình Tay Ba

Chương 27


Lúc bị Phó Yến Dung nắm lấy cổ tay, Tống Lâm Du hối hận vô cùng. Bản thân chỉ lơ đễnh mất cảnh giác trong chớp mắt, vậy mà đã đánh mất luôn cơ hội để từ chối.


Vì thế, trong lúc lặng lẽ đi phía sau Phó Yến Dung, ai kia đã nghĩ ra vô số cách để bỏ chạy. Chẳng hạn như đột ngột đẩy mạnh anh từ phía sau để cả hai cùng ngã, hoặc quay sang nói những lời gay gắt cảnh cáo anh đừng xen vào chuyện không liên quan. Nhưng nghĩ hết mấy cách đó rồi, hắn vẫn không thực hiện được cái nào.


Sau vụ Tô Đường, Tống Lâm Du đặc biệt ghét kiểu con trai có vẻ ngoài giống như thiếu gia nhà giàu, lúc nào cũng ra vẻ cao cao tại thượng. Thế nhưng, người đi cạnh hắn lúc này lại không giống Tô Đường. Đối phương không ồn ào khó chịu, cũng không luôn cho rằng mình đẹp trai rồi mỗi ngày trang điểm như con bướm hoa sặc sỡ.


Ngược lại, dẫu trên người chỉ mặc bộ đồng phục đơn giản của trường nhưng khí chất và ngoại hình đã đủ xuất chúng. Anh cũng không trách móc gì việc Tống Lâm Du bỏ chạy linh tinh, chỉ điềm đạm đi phía trước dẫn đường, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn để chắc chắn rằng người kia vẫn theo kịp.


Những lời gay gắt xoay vòng mấy lượt trong đầu, cuối cùng Tống Lâm Du lại chọn ra được một câu mở đầu cực kỳ mất lịch sự.


Hắn nói: “Này……”

   
Phó Yến Dung quay đầu nhìn.


May mà lúc đó TV không đang chiếu bộ phim Cùng nhau ngắm mưa, nếu không, lời thoại mà Tống Lâm Du có thể phải nghe chính là: “Thứ nhất, tôi không tên là ‘Này’, tôi tên là…”


Nhưng còn chưa kịp nói tiếp thì Phó Yến Dung đã nhìn hắn vài giây, rồi căn cứ vào chiều cao chênh lệch mà hơi hạ vai xuống, mang theo dáng vẻ của một người anh lớn, bình thản hỏi: “Đau chỗ nào à?”


Tống Lâm Du lập tức ngậm chặt miệng. Một lát sau, cổ tay bắt đầu rịn mồ hôi mỏng, hơi run lên theo phản xạ. Hắn lạnh lùng nói: “Đừng xen vào chuyện người khác.”


Phó Yến Dung từ nhỏ vốn không phải người thích giúp đỡ bừa bãi, chỉ là được dạy rằng phải có trách nhiệm với từng hành động của mình.


Trong mắt anh, vết thương của cậu ta là do mình gây ra, vậy nên anh cần đưa người ta đến phòng y tế xử lý xong rồi mới rời đi. Còn chuyện bản thân Tống Lâm Du có đồng ý hay không, thật ra chẳng quan trọng. Vì vậy, Phó Yến Dung chỉ bình tĩnh “ừ” một tiếng, nhưng tay thì không hề buông ra mà ngược lại còn nắm chặt hơn, để đề phòng Tống Lâm Du lại giở trò không phối hợp.


Tống Lâm Du hơi giãy giụa vì không quen cảm giác bị kéo đi, nhưng không có kết quả. Kế hoạch đẩy Phó Yến Dung ra cũng… chẳng hiểu sao cuối cùng lại không thực hiện được.



Chẳng rõ đã đi bao lâu, Phó Yến Dung rốt cuộc cũng đưa Tống Lâm Du đến phòng y tế của trường. Vừa thấy anh, thầy giáo hoảng hốt đứng bật dậy, liên tục hỏi: “Có chuyện gì vậy? Thực hành thể chất bị thương ở đâu à?”

   
Phó Yến Dung nghiêng người sang một bên, chỉ Tống Lâm Du đang đứng sau lưng mình, nói: “Là cậu ấy ạ, phiền thầy xử lý giúp em một chút. Cảm ơn.”


Nhìn thấy Tống Lâm Du đứng đằng sau, thầy giáo hơi sững người. Hai học sinh này rõ ràng quá khác biệt: Phó Yến Dung mặc đồng phục chỉnh tề, còn Tống Lâm Du thì khoác chiếc áo cũ sờn, vừa nhìn đã thấy không giống học sinh của trường này.


Ngay lúc thầy còn đang khựng lại vì ngạc nhiên, Phó Yến Dung đã ấn người ngồi xuống giường khám bệnh, sau đó tự mình ngồi sang một bên, biểu hiện rất rõ ràng: Em sẽ đợi ở đây, phiền thầy xử lý nhanh chút.


Thế nên thầy giáo cũng không hỏi thêm gì, chỉ đeo khẩu trang, lấy khay y tế kim loại rồi đứng trước mặt Tống Lâm Du cẩn thận xử lý vết thương trên cằm hắn trước, rồi kéo tay sang để kiểm tra xem còn chỗ nào bị thương nữa không theo thói quen.


Không xem thì thôi, chứ càng kiểm tra càng hoảng hốt. Vừa vén tay áo Tống Lâm Du lên, thầy giáo không kìm được khẽ hít một hơi, nhíu mày hỏi: “Em học sinh, thường ngày có ai làm gì không tốt với em không? Với tình trạng thế này, em nên kịp thời báo với thầy cô hoặc phụ huynh để được giúp đỡ…”


Những vết thương xanh trắng đan xen cứ thế chồng chất trên cổ tay gầy gò của Tống Lâm Du. Có vết còn chưa lành, có vết đã thành sẹo cũ, nhìn vào chỉ thấy rợn người.


Tống Lâm Du nhìn người đang lải nhải trước mặt, phải dồn hết sức mới gỡ tay ra được, sau đó kéo tay áo xuống, nhảy khỏi giường, nghiến răng lạnh lùng đáp: “Không cần thầy quan tâm.”


Nói cho người khác biết cũng chẳng ích gì.

   
Hắn ghét phải thấy vẻ mặt thương hại kia. Với hắn, thương xót không mang lại chút trợ giúp thực tế nào, ngược lại chỉ càng khiến hắn nhớ rõ cơn ác mộng mà mình không thể thoát ra.


“Sao có thể nói chuyện với người lớn kiểu đó được?” Thầy giáo thả nhíp xuống, không vui trách mắng: “Đây là vì muốn tốt cho em! Em bây giờ nên —”


“Thầy ơi, xử lý xong vết thương trên mặt là được. Để em đưa cậu ấy đi.” Phó Yến Dung lên tiếng, chen vào cắt ngang cuộc đối thoại giữa hai người.


Tống Lâm Du quay đầu lại đã thấy anh đứng dậy, đang đợi ở cửa yên lặng nhìn mình. Khuôn mặt không mang biểu cảm, như thể chuyện vừa rồi chẳng hề liên quan đến mình. Chính sự bình thản đó lại khiến Tống Lâm Du bất ngờ cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.


Phó Yến Dung hơi giơ cằm, trông có vẻ hơi thiếu kiên nhẫn, thúc giục: “Nhanh lên một chút giúp em.”



Thầy giáo trực ban không nói thêm gì nữa. Tống Lâm Du quay đầu liếc anh một cái rồi chậm rãi bước tới đứng cạnh Phó Yến Dung, cùng nhau đi ra khỏi phòng.


Lần này không bị kéo tay nữa, chỉ cần lặng lẽ đi sát theo bên cạnh anh như một cái bóng.


Băng gạc dán trên mặt Tống Lâm Du gần như che hết nửa khuôn mặt, khiến hắn trông càng thêm tái nhợt và gầy yếu.


Phó Yến Dung cúi mắt nhìn xuống, vừa vặn bắt gặp ánh mắt Tống Lâm Du đang ngẩng lên nhìn thẳng vào mình. Anh phát hiện đôi mắt đối phương có sắc nâu thiên cọ, nhìn người lại toát ra vẻ lạnh lùng và bướng bỉnh khó tả, nói chung không phải kiểu trẻ ngoan dễ bảo.

   
Phó thiếu gia ở tuổi này đang trong giai đoạn cái tôi cực kỳ mạnh mẽ, nhiều lắm cũng chỉ có thể miễn cưỡng chấp nhận kiểu “tuỳ tùng biết nghe lời”. Mà loại trẻ ranh phiền phức như Tống Lâm Du, anh thật sự không muốn quản.


Nghĩ vậy, anh ngẫm một chút rồi dừng bước, lấy trong túi đồng phục học sinh ra một chiếc thẻ đưa cho Tống Lâm Du, chỉ về hướng cầu thang: “Xuống lầu đi thẳng là ra cổng, tới nơi quét thẻ này là được.”


Tống Lâm Du hơi sững người, đưa tay nhận lấy tấm thẻ mỏng ấy. Đầu ngón tay tái nhợt đặt lên cạnh chiếc thẻ, đúng chỗ khung ảnh nhỏ in hình Phó Yến Dung. Trong ảnh, đôi mắt anh cong cong, khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp như đang nhìn thẳng vào hắn.


Trước đây hắn đã nghe người ta gọi anh là “Yến Dung”, bây giờ cuối cùng cũng biết đầy đủ họ tên gồm những chữ nào. Hắn khẽ cọ lòng bàn tay lên ảnh, nhìn tên phía dưới, theo bản năng gọi khẽ, giọng khàn có phần khó khăn: “Phó Yến Dung.”


Bị gọi tên luôn khiến chính chủ có chút phản ứng. Phó Yến Dung cũng theo bản năng đáp lại, liền nghe Tống Lâm Du hỏi: “Tôi phải trả lại thế nào?”


“Không cần đâu.” Phó Yến Dung đáp nhẹ như không: “Sắp tốt nghiệp rồi, với lại ai ở đây cũng biết tôi là ai, không cần thẻ vẫn vào được.”


Tống Lâm Du không nói gì thêm, chỉ siết nhẹ tấm thẻ rồi bỏ vào túi. Lúc này, các học sinh vừa học xong bên ngoài cũng bắt đầu lục tục quay lại lớp. Phó Yến Dung đã hẹn bạn hoạt động tiết sau, cũng không định vòng đường xa để đưa người ra tận cổng.


“Rồi, ngoan một chút nào.” Phó Yến Dung có phần bất đắc dĩ nâng tay lên xoa nhẹ đầu Tống Lâm Du, sau đó cúi người xuống, cười cười rất có trình tự, nói tiếp: “Lần sau gặp lại rồi trả cũng được. Đi về cẩn thận, tạm biệt.”

   
Tống Lâm Du không quen tiếp xúc tay chân với người khác, nhưng mỗi lần Phó Yến Dung ra tay đều khiến hắn không kịp phản ứng. Cuối cùng, ai kia chỉ có thể vội vã kéo giãn khoảng cách với anh, sau đó siết chặt tấm thẻ học sinh trong tay, mãi một lúc lâu sau mới khẽ nói một tiếng: “Cảm ơn.”


Ấn tượng của Phó Yến Dung về Tống Lâm Du cũng chỉ dừng lại ở đó.



Nhiều năm sau, người đàn ông đã không còn nhớ rõ mẩu chuyện nhỏ quá mức vụn vặt này, càng không nhớ nổi đã đưa chiếc thẻ học sinh ấy cho ai. Anh hoàn toàn không biết rằng, suốt quãng thời gian sau đó luôn có một người âm thầm dõi theo mình từ xa, bởi vì lời hứa “Lần sau gặp lại” mà chỉ một người còn nhớ.


Người ấy đã mang theo tâm tình gì khi nhìn anh? Ganh ghét, chán ghét, biết ơn hay chỉ đơn giản là tò mò? Ngay cả Tống Lâm Du cũng không rõ.


Còn tấm thẻ học sinh kia, rốt cuộc khi nào mới được trả lại… tạm thời không ai biết.


***


Phần câu hỏi của Phó Yến Dung kết thúc ở đây, chỉ là Tống Lâm Du đã lược bỏ phần sau của câu chuyện về lần hai người từng gặp nhau.


Câu hỏi của Phó Yến Dung thực ra rất khéo léo, chỉ đơn thuần hỏi Tống Lâm Du quen Tô Đường từ khi nào, lúc đó có mang theo tâm sự gì không.


Nghe Tống Lâm Du kể rằng mình từng bị cô lập, còn thầy cô thì làm ngơ, Phó Yến Dung cũng hiểu đại khái rằng hẳn là Tô Đường từ nhỏ đã có cái gọi là “ngoại quái” gì gì đó, hơn nữa trước kia còn thường xuyên sử dụng.

   
Tất nhiên bây giờ cậu ta vẫn dùng, nhưng rõ ràng số lần bị Phó Yến Dung làm cho tức giận cũng không ít. Với tính cách của Tô Đường, việc học được tính nhẫn nại không dễ, cho nên theo thời gian hẳn là đã bị hạn chế số lần, và đến một lúc nào đó sẽ hoàn toàn biến mất.


Những phỏng đoán trước đây một lần nữa được xác thực. Sau khi tắt điện thoại, anh phát hiện Tống Lâm Du đang cúi đầu rúc vào góc giường, trông không khác gì biểu hiện của một người đang cảm thấy thiếu an toàn.


Nhận ra đối phương đã đọc xong tin nhắn mình gửi lúc trước, Tống Lâm Du ngẩng đầu lên, có phần bất an hỏi: “Anh ơi, em trả lời như vậy… đã được chưa?”


Phó Yến Dung gật đầu, xác nhận lại thời gian rồi đứng dậy, trực tiếp đỡ hắn từ trên giường lên. Ngay sau đó, anh rất bình tĩnh nói: “Cậu có thể quay về rồi… nhưng trước tiên phải làm xong chuyện đã đồng ý với tôi.”


Tống Lâm Du còn chưa kịp hỏi “Rốt cuộc anh muốn em làm gì” thì cả người đã theo phản xạ nghiêng về phía lồng ngực Phó Yến Dung. Hắn thấy anh đẩy cửa phòng ngủ, đi về phía phòng chứa đồ, rồi cúi mắt, thản nhiên nói.


“Cậu có thể ôm tôi.”


Còn chưa kịp nghĩ ngợi thêm, Tống Lâm Du đã đưa tay ôm lấy vai người đàn ông. Mái tóc dài có phần ẩm ướt của Phó Yến Dung xõa qua tay hắn, khiến ai kia bỗng dưng thấy tim mình đập hơi nhanh.



“Anh muốn em làm gì…?” Tống Lâm Du khẽ l**m môi, lặp lại câu hỏi.


“Đối diễn.”

   
Phó Yến Dung đưa ra câu trả lời vô cùng dứt khoát gọn gàng, đồng thời động tác trên tay cũng chuẩn xác đến mức hoàn hảo. Ngay sau đó, Tống Lâm Du cảm thấy lưng mình bị đẩy mạnh vào cánh cửa gỗ lạnh ngắt, kế tiếp là vô số nụ hôn không ngừng rơi xuống.


Anh hôn rất mạnh. Ngay từ đầu Tống Lâm Du đã không còn chút sức lực nào để chống đỡ nên chỉ có thể cẩn thận dùng đầu lưỡi l**m môi đối phương, giống như đang lấy lòng mà cầu xin anh chậm lại một chút. Nhưng rõ ràng điều đó chẳng có tác dụng gì. Đầu lưỡi nhanh chóng bị cuốn lấy rồi m*t chặt, môi lưỡi lạnh như băng lại nóng rực như lửa thiêu, ép cho cơ thể gần như tan chảy.


Hai tay Tống Lâm Du siết chặt lấy sau cổ Phó Yến Dung, nhưng cả người lại không thể đứng vững, chỉ biết gắng gượng cuộn tròn, run rẩy trong lòng anh. Thắt lưng mềm nhũn đáng thương bị ép giữ lấy, đôi chân vô thức bám vào người kia để mượn lực, trông cứ như ngơ ngẩn, vô hồn cả người.


Ở một mức độ nào đó, một nụ hôn còn khiến Tống Lâm Du choáng váng hơn cả việc ân ái. Mỗi lần bị Phó Yến Dung yêu thương như thế, nước mắt hắn lại trào ra. Giữa cơn hỗn loạn, mỗi lần mở mắt, điều khiến hắn đau lòng nhất là đôi mắt đẹp đẽ kia vẫn bình thản, lạnh lùng đến không chút gợn sóng.


Khi cọ xát qua lại, biểu cảm của Phó Yến Dung gần như không thay đổi. Tống Lâm Du vội vàng đáp lại nụ hôn, nhưng vừa kết thúc thì anh đã ngừng động tác, rồi kề sát bên tai hắn, thì thầm lời thoại trong phim: “Giang Diễm này, cậu ti tiện đến thế cơ à? Bị đá còn nhào vào nài xin người ta chơi mình? Cậu thích làm chó vậy sao? Hay là thật sự yêu tôi rồi?”


Người đàn ông nói rất nhẹ, không phải kiểu gào khàn giọng đặc sệt quy cách hình thức, nhưng sự khinh miệt và mỉa mai trong giọng điệu lại dội thẳng vào lòng người. Nốt ruồi lệ nơi khóe mắt cong cong như đang cười, nhưng cái cười ấy chứa đầy nhục nhã, khiến người khác không cách nào trốn tránh.

   
Thật ra Phó Yến Dung đâu hề cố ý muốn làm khó Tống Lâm Du. Anh chỉ muốn mượn hắn một chút để đi tiếp cốt truyện liên quan đến Tô Đường, cho nên cũng chẳng cần Tống Lâm Du phải đáp lại đúng theo kịch bản như một diễn viên chuyên nghiệp thật sự.


Hôn cũng hôn rồi, địa điểm cũng đúng chỗ, âm thanh ám muội cũng có, lời thoại đã nói đủ. Phó Yến Dung tính toán lại mức độ hoàn thành rồi kéo Tống Lâm Du lên một chút, ôm vào lòng mình, chuẩn bị khách sáo nói với hắn một câu “Cảm ơn”.


Nhưng Tống Lâm Du lại bất ngờ hôn lên lần nữa.


Nụ hôn này không dài nhưng sâu đến mức khó quên. Phó Yến Dung theo bản năng định đẩy người ra một chút, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của Tống Lâm Du, anh vẫn để mặc hắn vượt quá giới hạn thêm một lần.


Thời điểm tách ra, giữa môi hai người còn vương một sợi chỉ bạc ái muội. Cánh môi Phó Yến Dung bị ai kia nghiêm túc l**m khẽ một cái, sau đó Tống Lâm Du mới như chó con làm nũng với chủ nhân, rụt về một chút. Đôi mắt nâu ươn ướt ánh lên màu đỏ, bên trong tràn ngập hình bóng của một mình Phó Yến Dung.


Ngay sau đó, người đàn ông nghe thấy Tống Lâm Du dùng giọng điệu vô cùng nghiêm túc đối đáp bằng lời thoại vốn không thuộc về mình: “Thích lắm.”


Rồi giống như đang thề thốt, hắn lặp lại một lần nữa: “Em mãi mãi thích anh, Phó Yến Dung.”


Ảnh Đế Từ Chối Tình Tay Ba
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Ảnh Đế Từ Chối Tình Tay Ba Truyện Ảnh Đế Từ Chối Tình Tay Ba Story Chương 27
10.0/10 từ 10 lượt.
loading...