Ảnh Đế Từ Chối Tình Tay Ba
Chương 26
Năm Tống Lâm Du 10 tuổi là lần đầu tiên hắn gặp Tô Đường.
Lúc đó hắn đang học lớp 5, giáo viên nói đây là giai đoạn then chốt của bậc tiểu học, tất cả mọi người phải cố gắng học hành thật tốt thì mới có thể nâng cao thành tích. Dù năm nào người lớn cũng bảo đây là “năm học quan trọng nhất” nhưng Tống Lâm Du vẫn tin là thật. Hắn cầm cây bút lông sắp hết mực, ngồi nghiêm chỉnh tại chỗ mình, cẩn thận làm bài tập toán Olympic từng nét một.
Dạo ấy thời tiết mấy ngày liền đều không tốt, mưa dầm lất phất không dứt, ngoài cửa sổ mây đen giăng kín, bồn hoa đầy bùn đất nhão nhoẹt, nhăn thành một nhúm như đống giẻ. Tống Lâm Du rất ghét kiểu thời tiết như vậy, vì chỉ cần mưa một chút là chân mẹ hắn lại đau, mà mỗi khi mẹ đau chân thì sẽ khóc, sau đó sẽ đánh hắn.
Nhưng đánh xong rồi, mẹ lại khóc dữ dội hơn, vừa khóc vừa nghẹn ngào xin lỗi: “Nếu như mẹ không sinh con ra trên đời thì tốt rồi, là mẹ có lỗi với con.”
Tống Lâm Du không nói gì, chỉ đưa tay lau nước mắt cho mẹ. Suy nghĩ một lúc, hắn mới nhẹ nhàng đáp: “Không sao đâu ạ.”
Thái độ của hắn với mẹ trước giờ vẫn luôn đơn giản như thế — không sao cả, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Hắn sẽ học thật giỏi, cố gắng kiếm tiền, một ngày nào đó sẽ giải quyết hết những chuyện khiến mẹ khóc.
Tới lúc đó, mẹ sẽ có thể giống như bao người mẹ khác, ôm lấy hắn, gọi tên thân mật để dỗ hắn ngủ, rồi khen rằng con trai mẹ đứng nhất lớp, thật giỏi, thật xuất sắc.
Vì vậy, khi các bạn cùng lớp ôm lấy thành tích vừa đủ để được khen thưởng rồi vui vẻ ùa ra ngoài chơi, thì cậu bé Tống Lâm Du vẫn luôn nghiêm túc học bài, làm đề. Dù là bài kiểm tra lớn hay nhỏ, hắn đều đạt điểm tuyệt đối, được rất nhiều thầy cô khen ngợi.
Hắn không thân thiết lắm với các bạn học, nhưng cũng chẳng xảy ra chuyện gì rắc rối. Với một người không thích thể hiện cảm xúc, lại được thầy cô ưu ái và luôn đứng đầu lớp, cho dù có người thấy tò mò hoặc không hài lòng thì cùng lắm cũng chỉ dám lén lút bàn tán sau lưng vài câu, chứ không ai dại gì công khai gây chuyện.
Thế nhưng, cuộc sống yên bình, đơn giản đó lại kết thúc nhanh đến bất ngờ. Khoảnh khắc Tô Đường chuyển đến, mọi thứ như được tuyên bố đi đến hồi kết.
Trường mà Tống Lâm Du đang học chỉ là một trường tiểu học bình thường, giáo viên giống nhau, sách giáo khoa giống nhau, trong hệ thống giáo dục bắt buộc thì cũng chỉ được xếp loại ở mức tạm ổn. Điểm sáng duy nhất có lẽ là vị trí ở vùng ven, không khí trong lành, môi trường dễ chịu.
Ngay bên cạnh, chỉ cách một mảnh rừng nhỏ là trường tiểu học thực nghiệm hàng đầu của Thân Lan. Từ phía trường của Tống Lâm Du còn có thể nhìn thấy nó. Trường thực nghiệm rộng gấp năm lần. Mỗi sáng sớm, chiếc đồng hồ thạch anh trên tòa nhà màu đỏ sẽ đúng giờ ngân vang, cánh cổng sắt vững chãi từ từ mở ra, thầy cô mặc vest thẳng thớm đứng sẵn ở cổng, chào đón học sinh bước xuống từ những chiếc siêu xe sang trọng.
Với hoàn cảnh của Tô Đường, người kia hoàn toàn có đủ điều kiện để vào học tại ngôi trường danh tiếng kia, nhưng không hiểu sao lại cố tình chọn học ở Nhị Tiểu.
Thế nên so với phần còn lại, sự xuất hiện của Tô Đường ở nơi này chẳng khác gì hạc giữa bầy gà, quá mức chói mắt. Ngày nhập học, cậu ta bước vào lớp với dáng vẻ ngạo nghễ, phía sau còn có quản gia và thư ký đi theo. Dáng người nhỏ nhắn khoác lên bộ vest trẻ con vừa bóng bẩy vừa không hợp tuổi, ngẩng cao đầu bước lên bục giảng, tự tin giới thiệu tên họ.
Việc thứ hai mà Tô Đường làm chính là chỉ tay về phía Tống Lâm Du, nói với giọng ra lệnh đầy ngạo mạn: “Em muốn ngồi cùng bàn với nó.”
Giáo viên mỉm cười gật đầu ngay, nói: “Tốt quá, Tiểu Du là học sinh có thành tích xuất sắc nhất lớp chúng ta, em làm bạn với bạn ấy là điều rất tuyệt.”
Tô Đường ngẩng cằm, liếc xéo về phía Tống Lâm Du đang yên lặng cầm bút làm bài. So với những đứa trẻ mặt mũi còn lộ rõ nét ngây thơ xung quanh, Tống Lâm Du càng giống hạc giữa bầy gà hơn. Hắn có vóc dáng mảnh mai, dáng vẻ nghiêm chỉnh, ngũ quan thanh tú. Dù mặc bộ đồng phục có phần cũ kỹ hơi chật, vẫn không hề toát ra vẻ nghèo khổ hay túng thiếu.
Thế nhưng trong đầu Tô Đường lại không ngừng bắt bẻ, quay sang nói với hệ thống: “Tao nhìn mãi vẫn không thấy tương lai cậu ta sẽ giàu có. Ngoài việc trông cũng tạm được thì chẳng có điểm nào nổi bật cả.”
Hệ thống dỗ dành: “Đường Đường đừng vội, chuyện sau này để sau. Giờ cậu chỉ cần trở thành bạch nguyệt quang của cậu ta là được. Đợi đến khi nhà cậu ta sa sút, bị bắt bước chân vào giới giải trí và gặp lại cậu, lúc đó sẽ tha hồ được hưởng tài nguyên tốt.”
Tô Đường cau mày đầy chán ghét, tuy vậy vẫn giữ dáng vẻ cao ngại, lúc vừa ngồi xuống bên cạnh Tống Lâm Du đã nhỏ giọng nói: “Tôi tên là Tô Đường.”
“……”
Không ai phản ứng.
Tống Lâm Du lật trang bài tập trong tay, dừng bút suy nghĩ trong chốc lát rồi tiếp tục giải toán với tốc độ lưu loát.
Hắn thật sự không nghe thấy Tô Đường nói gì. Khi tập trung giải toán, rất khó để phân tâm nói chuyện với người khác, dù có là “vai chính tiềm năng vạn người mê” cũng không ngoại lệ.
Nhưng rõ ràng thái độ này đã chọc tức Tô Đường. Hệ thống vạn nhân mê đã dựng lên cho cậu ta kịch bản được vô số người yêu thích từ nhỏ, lại còn cho một đống điểm tích lũy để tiêu xài ngay từ khi bắt đầu. Cậu luôn cho rằng tất cả mọi thứ trong thế giới này đều phải xoay quanh mình.
Mọi chuyện đáng lẽ phải phát triển như thế này: Tống Lâm Du ngơ ngác quay đầu lại nhìn, trong lòng trầm trồ thầm nghĩ “Lần đầu tiên gặp một bảo bối đáng yêu, da trắng môi hồng, như ngọc như sáp, xứng đáng được cả vạn người nâng niu”.
Lẽ ra Tống Lâm Du nên ngại ngùng không dám nói chuyện, nhưng lại lặng lẽ chú ý đến cậu ta từng chút một chứ?
Vậy mà sao tên kia vẫn chăm chú giải mấy bài toán chết tiệt kia thế?
Tô Đường thậm chí không cần bàn bạc với hệ thống vạn nhân mê, lập tức “bang” một tiếng đổi điểm tích lũy. Ngay sau đó, đột nhiên Tống Lâm Du cảm thấy sau gáy truyền đến một cơn bỏng rát đau nhức, như thể có con dao nung đỏ bất ngờ gõ mạnh vào da thịt, khiến toàn thân đau đến mức gần như ngất đi.
Trước mắt hắn tối sầm lại, cây bút máy trong tay rơi xuống đất vang lên một tiếng giòn tan. Tống Lâm Du chỉ có thể chống tay vào mép bàn, bị một lực lượng vô hình nào đó ép phải quay đầu, ánh mắt gắt gao dừng lại trên người bạn cùng bàn không biết đã ngồi xuống từ lúc nào.
Tô Đường ung dung vuốt tóc, nghiêng đầu, dùng giọng điệu đầy đắc ý nói với Tống Lâm Du: “Tôi nói rồi, tôi tên là Tô Đường, cậu phải nhớ kỹ.”
Đầu óc Tống Lâm Du rối bời, không biết rốt cuộc mình đang gặp chuyện gì. Là đột nhiên phát bệnh sao? Hay là dị ứng với người tên Tô Đường bị tâm thần này?
Dù sao thì cảm giác đau đớn đó cũng không kéo dài quá lâu, một lúc sau hắn đã có thể hơi ngẩng đầu. Nhưng lúc này, xung quanh chỗ ngồi của hắn và Tô Đường đã bị cả lớp vây kín. Tô Đường đang vắt chéo chân, ném vài viên chocolate cho lũ trẻ rồi hưởng thụ sự nịnh nọt của bọn họ.
Âm thanh bọn trẻ nói chuyện thật sự quá ồn ào. Tống Lâm Du ngồi yên tại chỗ, nhắm mắt lại nhưng vẫn không thể suy nghĩ rõ ràng chuyện vừa xảy ra, đành im lặng cúi người nhặt cây bút dưới đất lên tiếp tục làm bài.
Nhưng khi đầu bút lướt qua trang giấy, mực bị tắc, đường nét viết ra đứt đoạn, cuối cùng hoàn toàn không để lại dấu vết nào, suýt nữa còn làm rách tờ giấy mỏng.
Tống Lâm Du hơi sững người, rồi nhẹ nhàng lắc thử đầu bút.
Vẫn không viết ra chữ.
Hắn khẽ cúi mắt, có chút bực bội tháo nắp một cây bút mới.
Từ ngày hôm đó trở đi, Tô Đường gần như không bao giờ để hắn được yên.
Cậu ta không ngừng dùng giọng điệu hỗn hào nói chuyện với hắn, từ mỉa mai gia cảnh, tính cách, cho đến chê bai mọi điều thuộc về hắn. Tống Lâm Du hoàn toàn không hiểu mình đã làm gì để bị cậu bạn này ghét như vậy.
Điều khiến người ta khó chịu hơn là cả lớp dường như phát điên, thi nhau tâng bốc Tô Đường lên tận trời. Bất kể cậu ta nói gì, dù vô lý hay kỳ quặc đến mấy cũng có người sẵn sàng làm theo, bao gồm cả việc cô lập Tống Lâm Du.
Khi mọi chuyện vừa bắt đầu, Tống Lâm Du đã tìm đến giáo viên chủ nhiệm. Lúc đó, thầy cau mày hỏi kỹ tình hình, còn hắn thì bình tĩnh mở cặp, trình ra hàng loạt bằng chứng: từ bài tập bị xé, hộp bút bị dán kẹo cao su cho đến vết bỏng do nước nóng hắt lên mu bàn tay,… Tất cả đều rõ ràng, không thể chối cãi.
Những vụ bắt nạt học đường kiểu này trong đời dạy học của bất cứ giáo viên nào cũng ít nhất một lần gặp phải. Nhưng một giáo viên có đạo đức nghề nghiệp sẽ không bao giờ khoanh tay đứng nhìn, nhất là khi người bị hại lại là một học sinh có thành tích xuất sắc như Tống Lâm Du.
Giáo viên chủ nhiệm nghiêm túc cam kết sẽ xử lý ổn thỏa vụ việc rồi lập tức cho người gọi Tô Đường đến văn phòng. Tống Lâm Du không vào trong, chỉ đứng dựa lưng vào tường ngoài cửa, lặng lẽ nghe cuộc đối thoại giữa họ.
Hắn nghe thấy thầy chủ nhiệm hỏi Tô Đường với giọng đầy khó hiểu: “Tô Đường, em với Tống Lâm Du có mâu thuẫn gì sao? Cớ sao lại dẫn đầu đi bắt nạt em ấy? Đừng nói là không có, thầy đã thấy hết bằng chứng rồi.”
Nhưng giọng điệu của Tô Đường còn khó hiểu hơn cả thầy giáo. Cậu ta nâng cao giọng, kéo dài từng chữ rồi phẫn nộ phản bác: “Em không bắt nạt cậu ta! Em chỉ muốn giúp cậu ta hòa nhập với tập thể, sống tích cực hơn một chút! Đồ dùng học tập gì của cậu ta em cũng đều ném cái mới qua cho mà! Gì mà bắt nạt, em ở cái nơi quái quỷ này… chẳng phải cũng là vì Tống Lâm Du ——”
Khi nghe đến câu cuối cùng, phản ứng đầu tiên của Tống Lâm Du là nghĩ mình nghe nhầm. Những lời nói trơn tru như thể bôi dầu của Tô Đường lọt thẳng vào tai, cuộn trào như sóng dữ trong thực quản khiến hắn buồn nôn kinh khủng.
“Không thể lấy hành vi như vậy mà ngụy biện là quan tâm được! Tô Đường, ngày mai gọi phụ huynh đến trường ——”
Lời trách cứ của giáo viên chủ nhiệm đột nhiên bị ngắt ngang, như thể có ai ấn nút tạm dừng trên máy ghi âm. Tống Lâm Du nghe thấy Tô Đường khoa trương thở dài, sau đó lẩm bẩm: “Không ngờ lại phải lãng phí điểm tích lũy vào chuyện này… phiền chết mất.”
Lời thì thầm của Tô Đường khiến đầu óc Tống Lâm Du trống rỗng trong một giây. Sau khoảnh khắc im lặng, hắn rõ ràng nghe thấy giọng thầy chủ nhiệm mơ hồ vang lên: “Tiểu Tô? Em đang làm gì ở đây vậy? Tới văn phòng có việc gì sao?”
“Không có gì, em đi nhầm thôi, chào thầy ạ.”
Tô Đường dứt khoát đáp một câu như vậy rồi quay người đẩy cửa rời khỏi văn phòng. Đứng cách một bức tường, Tống Lâm Du chỉ biết cúi đầu im lặng, sống lưng tựa vào lớp gạch men lạnh buốt, mượn cảm giác giá lạnh để xác nhận rằng mình vẫn đang ở trong hiện thực.
Thầy chủ nhiệm ôm giáo án đi ra theo hướng ngược lại, đang trên đường quay lại lớp thì chợt thấy Tống Lâm Du mặt mày tái nhợt đang đứng nép bên hành lang. Thầy vội khom người, nhẹ giọng hỏi: “Tiểu Du? Em thấy không khỏe à? Có cần xin nghỉ hay đến phòng y tế không?”
Đầu ngón tay Tống Lâm Du khẽ run, hắn đưa tay day mạnh huyệt Thái Dương, ngẩn người một lát rồi nhẹ nhàng lắc đầu. Một lúc sau, đôi mắt hắn chậm rãi cụp xuống, cho đến khi đồng tử hoàn toàn bị bóng tối bao phủ.
Từ khi còn nhỏ, Tống Lâm Du luôn tự cho mình là đúng mà tha thiết cầu mong số phận rủ lòng thương. Hắn hy vọng mẹ có thể khỏi bệnh, hy vọng cả gia đình có thể sống yên ổn cùng nhau, không tranh cãi, không giày vò. Nhưng khi lớn hơn một chút, hắn dần hiểu ra: số phận không hề tồn tại, mọi hạnh phúc trên đời đều phải do con người tự tay tạo dựng.
Thì ra số phận không phải là không có, chỉ là nó chưa từng một lần thương xót hắn. Nó thương xót Tô Đường, cho người đó tất cả mọi thứ, còn hắn thì phải sống cuộc đời như bị giam cầm giữa một nhà giam do người khác dựng nên.
Buổi chiều hôm ấy là lần đầu tiên Tống Lâm Du trốn học. Hắn len qua rào chắn quanh ngôi trường rộng lớn, trốn ra ngoài. Thực ra Tống Lâm Du cũng không biết mình muốn đi đâu, chỉ là muốn thoát khỏi Tô Đường, thoát khỏi tất cả những điều vớ vẩn có liên quan đến người đó.
Hắn cứ thế lang thang không mục đích giữa rừng phong đỏ rậm rạp, đi mãi mà vẫn chẳng thấy điểm dừng nơi biển cây vô tận, cuối cùng bị lạc. Hắn vấp phải rễ cây và những tảng đá lồi lõm dưới chân, càng chạy càng hoảng loạn, bước chân cũng bắt đầu chao đảo.
Từ trong rừng vọng lại tiếng nói chuyện, có lẽ là học sinh bên trường học kế bên đang học thực hành trong rừng. Tống Lâm Du vội tránh đi, không muốn để ai nhìn thấy mình, nhưng chưa kịp phản ứng thì đã bị thứ gì đó đâm phải, ngã nhào xuống đất.
“…Xin lỗi, vừa nãy tôi không thấy là ở đây có người.”
Giọng nói trong trẻo và lễ phép vang lên ngay trên đầu hắn. Tống Lâm Du lặng lẽ bò dậy, định rời đi, thì chợt cảm nhận có người vươn tay chạm nhẹ vào cằm hắn.
“Hình như chảy máu rồi… Đau lắm à? Sao lại khóc dữ vậy?”
Bàn tay ấm áp nhẹ nhàng v**t v* nơi khóe mắt chẳng biết đã ướt từ lúc nào. Người đó khom lưng ngồi xuống trước mặt Tống Lâm Du, chăm chú nhìn với vẻ nhẫn nại. Dưới ánh nắng gay gắt, ánh mắt người ấy chạm đến chỗ nước mắt vừa rơi nơi khóe mắt hắn, dịu dàng tựa như một con chim nhỏ nhẹ nhàng bay lướt qua.
“Yến Dung——?”
Từ đằng xa, một thầy giáo gọi với vẻ ngạc nhiên. Phó Yến Dung quay đầu lại trả lời, giọng điềm đạm giải thích: “Có bạn bị thương ạ, em dẫn cậu ấy đi xử lý một chút.”
Tống Lâm Du còn chưa kịp hoàn hồn thì đã bị nắm lấy cổ tay. Người trước mặt tuy giọng nói ôn hòa nhưng lại mang theo chút khí chất khiến người ta khó lòng từ chối, thậm chí có chút quen thuộc với việc ra lệnh khiến người khác nhất thời không thể phản kháng.
Người đó nói: “Đừng chạy lung tung, theo tôi nào.”
Tác giả có lời muốn nói:
Tô: Tuy tôi là đại ka học đường, nhưng vẫn muốn làm ánh trăng sáng tâm địa không xấu!
Anh Phó – ánh trăng sáng hàng thật giá thật:…?
Ảnh Đế Từ Chối Tình Tay Ba
Đánh giá:
Truyện Ảnh Đế Từ Chối Tình Tay Ba
Story
Chương 26
10.0/10 từ 10 lượt.
