Ảnh Đế Từ Chối Tình Tay Ba

Chương 28


“Mãi mãi” là một từ rất kỳ diệu, khi nói ra từ miệng những người khác nhau thì giá trị và thời hạn hiệu lực của nó cũng hoàn toàn khác nhau. Là một diễn viên, Phó Yến Dung rất giỏi nhìn thấu những lớp nghĩa mờ ám và vẻ ngoài hoa mỹ ẩn sau từng câu thoại, cũng như diễn giải chúng một cách đầy đủ và chính xác.


Nhưng hễ liên quan đến Tống Lâm Du, anh lại luôn cảm thấy khó phân biệt. Không phải bởi nghi ngờ lời nói đó là thật hay giả, mà là vì hắn chọn tạm thời gác lại tất cả những ý nghĩa mà nó bao hàm, đồng thời từ chối đưa ra bất kỳ câu trả lời nào.


Tiếng gõ cửa dồn dập vẫn vang lên không ngừng. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, thế giới giữa hai người họ như rơi vào khoảng chân không. Phó Yến Dung ngừng lại một nhịp, rồi mới nói khẽ: “Bây giờ chưa phải lúc để nói những chuyện này.”


Tống Lâm Du không trả lời, chỉ khẽ run hàng mi rồi nhẹ nhàng gật đầu.


Phó Yến Dung nới lỏng vòng tay, ra hiệu để hắn xuống, sau đó đưa tay định vặn chốt cửa. Nhưng người vốn đang cuộn tròn trong lòng anh lại giơ tay cản động tác đó, còn níu lấy không cho anh rời đi.


Tống Lâm Du bất an cuộn ngón tay lại, nhỏ giọng hỏi: “Anh ơi… Trễ thế này rồi, ai còn đến tìm anh chứ…”


“Hẳn là cậu không muốn biết đâu.” Phó Yến Dung liếc hắn bằng ánh mắt không rõ ý vị, nói tiếp: “Tránh ra, không tôi ném cậu xuống bây giờ.”

   
Tống Lâm Du mím môi, nắm lấy tay anh, rồi giống như đang lấy lòng mà từ từ rút khỏi lòng ngực người đàn ông, ngoan ngoãn đáp: “Biết rồi mà, biết rồi…”


Phó Yến Dung chỉ tay về phía phòng bên trong, ra hiệu cho hắn vào đó. Tống Lâm Du do dự chốc lát, nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn bước hai bước.


Nhưng đúng lúc đó, hắn chợt nghe thấy một giọng nói quen thuộc.


Người đứng ngoài cửa dường như bắt đầu mất kiên nhẫn, đập mạnh hai cái lên cửa rồi cất tiếng gọi: “Anh Phó à! Thầy Phó ơi! Anh đâu rồi? Tôi đến tìm anh đây!”


Giọng điệu chói tai ấy có chết Tống Lâm Du cũng không nhận nhầm, ngoài Tô Đường ra thì còn là ai.


Mà đúng vào lúc này, tay Phó Yến Dung đã đặt lên chốt cửa, thậm chí còn kéo cánh cửa gỗ nặng nề ra thành một khe hở nhỏ.


“Kẽo kẹt” Tiếng động nhỏ đến mức khó nhận ra vang lên. Nhưng ngay sau đó, một lực mạnh bất ngờ từ bên trong đè chặt cánh cửa lại, khiến nó không sao mở ra được lần nữa.


Phó Yến Dung nhìn xuống, thấy Tống Lâm Du đang cố gắng dùng toàn bộ sức lực đè lên mép cửa. Vì quá vội vàng, đầu ngón trỏ của hắn đã bị cạnh sắc của khung cửa cọ rớm máu.


Tống Lâm Du dùng sức chống tay lên mép cửa, đầu ngón tay trắng bệch. Hắn hít sâu một hơi, chậm rãi ngẩng đầu nhìn thẳng Phó Yến Dung, thấp giọng hỏi: “Anh, chẳng phải anh đã hứa với em là sẽ giữ khoảng cách với Tô Đường sao?”

   

Âm lượng của hắn rất nhỏ, có lẽ là vì sợ người ngoài cửa nghe thấy, nhưng từng chữ lại gằn rất rõ ràng, thậm chí còn run nhẹ vì phải kìm nén cơn giận.


“Anh nói sẽ làm được. Sao lại lừa em? Trước giờ anh chưa từng lừa em mà.”


Tống Lâm Du nhìn chằm chằm đôi mắt Phó Yến Dung. Dáng vẻ dịu dàng ngoan ngoãn ban đầu gần như đã biến mất, nhưng hắn vẫn không thể thực sự nặng lời với người trước mặt, chỉ có thể yếu ớt trách móc.


“Rõ ràng là cậu cầu xin tôi trước, Tống Lâm Du.” Phó Yến Dung điềm tĩnh chỉ ra sơ hở trong cuộc trò chuyện hôm ấy. “Tôi chưa từng hứa sẽ đồng ý, chỉ nói là sẽ suy nghĩ.”


“Vậy thì giờ anh đồng ý đi. Anh nói sẽ không còn liên quan gì đến cậu ta nữa.” Tống Lâm Du vội vàng bước lên vài bước, nói một hơi liền mạch: “Ở phim trường cũng không cần nói chuyện với cậu ta, không cần ở riêng với cậu ta. Quan trọng nhất là, nhất định đừng bao giờ ——”


“Thế cậu còn tiếp xúc với cậu ta làm gì?” Phó Yến Dung khom lưng, bình tĩnh cắt ngang, “Muốn người khác làm được thì trước tiên bản thân mình phải làm gương trước.”


“Tống Lâm Du, tôi đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi, cách cậu xử lý mọi chuyện thật sự khiến người ta phát bực.” Người đàn ông giơ tay chỉ vào căn phòng phía sau, giọng lạnh hẳn xuống: “Tôi nói lần cuối. Không muốn bị nhìn thấy thì mau vào đi.”


“Đồng ý với em đi, đừng như vậy mà…” Giọng Tống Lâm Du trở nên dồn dập, hắn bước sang bên cạnh Phó Yến Dung hai bước, rồi như thể không còn đường lui mà nhắm mắt lại, vươn tay ôm lấy eo đối phương, nhón chân cố gắng dùng một nụ hôn để lấp kín bờ môi.

   
Dù Phó Yến Dung theo bản năng muốn đẩy người ra, nhưng Tống Lâm Du không chịu buông, thậm chí còn cố chấp dùng cách này để ngăn cản anh mở cửa.


Ngoài cửa, Tô Đường vẫn tiếp tục gọi, giọng dò hỏi lặp đi lặp lại, sau đó thậm chí lấy điện thoại ra, tìm ảnh đại diện của Phó Yến Dung trong nhóm chung, gửi liên tục vài tin nhắn yêu cầu kết bạn.


Chờ lâu không thấy hồi đáp, ai kia bắt đầu cằn nhằn, tỏ vẻ khó chịu.


Nếu cứ dùng dằng nữa, cảnh quay của Phó Yến Dung chắc chắn sẽ bị lỡ mất. Vì vậy, người đàn ông cúi đầu nhìn Tống Lâm Du, sau đó bất ngờ hé môi, chủ động tiếp nhận nụ hôn kia.


Sự hợp tác bất ngờ khiến Tống Lâm Du hoàn toàn sững người. Nhân lúc khoảng cách ấy còn chưa tan, Phó Yến Dung nhẹ nhàng nhéo cằm hắn, kéo người ra rồi dịu dàng nói: “Tống Lâm Du, cậu nói xem vì sao tôi phải đồng ý với cậu? Vì sao tôi phải nói được là làm được? Cậu trách tôi không giữ lời… nhưng cậu là người lừa dối trước, đúng không?”


Khi câu đó vang lên, Tống Lâm Du gần như không kịp phản ứng, trong đầu chỉ vang lên những tiếng “ong ong ong” không dứt. Phải mất vài giây sau, ai kia mới miễn cưỡng nhận thức được hàm ý trong lời nói ấy, sắc máu trên gương mặt lập tức rút sạch, làn da trắng bệch như thể trong suốt.


“Nếu muốn thuyết phục tôi thì hãy đưa ra lý do.” Phó Yến Dung chậm rãi nói. “Sau này chúng ta sẽ còn nhiều cơ hội trao đổi, hoặc là, có thể cho tôi câu trả lời ngay bây giờ. Nhưng rõ ràng cậu không làm được, đúng không?”


Yết hầu Tống Lâm Du nghẹn ứ, không thốt nên lời. Đến cả một lý do để phản bác cũng không tìm được. Người lừa dối là hắn, thủ đoạn cũng là do hắn bày ra. Cho nên khi đối mặt với Phó Yến Dung, hắn đã hoàn toàn không còn bất cứ lợi thế nào.

   
Phó Yến Dung muốn một câu trả lời và một hành động thực tiễn. Có lẽ hắn hiểu điều đó, nhưng có những chuyện dù biết cũng không dễ gì thực hiện được.



Ở một mức độ nào đó, đây mới thật sự là điều khiến người ta tuyệt vọng nhất trên đời.


Sau đó hắn lặng lẽ bước vào phòng hai bước, không nói thêm một lời nào.


***


Có vẻ lời Tống Lâm Du nói vẫn còn chút tác động.


Phó Yến Dung thầm nghĩ như vậy, khẽ thở dài rồi mở cửa phòng.


Thực ra phần còn lại của cảnh quay hôm nay khá đơn giản. Chỉ cần mở cửa, tìm một cái cớ rồi đuổi Tô Đường về là xong. Chẳng qua, chính cái thái độ “tự mình gánh hết” mọi chuyện kia của Tống Lâm Du đã khiến anh bực đến mức nổi cáu ban nãy.


Khi Tô Đường thấy Phó Yến Dung, ánh mắt cậu ta thật sự khiến người ta khó chịu. Đầu tiên đánh giá từ trên xuống dưới một lượt, sau đó nhìn chằm chằm chiếc áo choàng tắm nhăn nhúm trên người đối phương hồi lâu, cuối cùng mới nghi ngờ hỏi: “Thầy Phó à, vừa rồi trong phòng là tiếng gì vậy? Nãy giờ ở bên trong làm gì mà lâu thế?”


Phó Yến Dung điềm nhiên trả lời: “Không có gì. Xin lỗi, hôm nay tôi hơi mệt, cảnh đối diễn để mai quay ở phim TSu nhé.”

   
“?” Tô Đường rõ ràng không tin cái cớ đó, cau mày hỏi lại: “Thật chứ…?”


“Tôi cũng không định đứng ngoài cửa cả đêm đâu, Cậu Tô, mời cậu về cho.” Phó Yến Dung dựa lưng vào khung cửa, giọng nhàn nhạt, thái độ lãnh đạm như thể hoàn toàn không có ý định hợp tác.


Nụ cười trên mặt Tô Đường cuối cùng cũng không giữ được nữa. Dưới ánh đèn hành lang, sắc mặt ai kia cứng lại: “Không phải, tôi chỉ là lo cho anh thôi… Vậy chúng ta để mai nói tiếp nhé?”


Phó Yến Dung không trả lời, chỉ hơi cong môi, cười như không cười nhìn hắn một cái. Áo choàng dài thả lỏng bên người, một tay tựa cửa, trông thì có vẻ lười biếng nhưng lại mang theo áp lực khiến người khác khó thở.


“Để xem đã.” Giọng người đàn ông lười nhác, “Chưa chắc mai đã ổn đâu.”


Tô Đường há miệng, th* d*c vì tức giận, trong chốc lát không thốt nên lời.


Theo thói quen, cậu định gọi hệ thống ra để dùng điểm tích lũy giải quyết lý do thoái thác của Phó Yến Dung đêm nay, nhưng nó chỉ im lặng một lúc rồi đưa ra đề nghị: “Đường Đường, tuy bên này chưa ghi nhận cảnh báo nào quá nghiêm trọng do lệch khỏi cốt truyện, nhưng dựa trên tiến độ hiện tại, cậu đúng là rất khó tích góp đủ điểm trong thời gian ngắn. Hơn nữa, tình tiết tai nạn xe sau này quan trọng hơn nhiều, đạo cụ vẫn nên để dành đến lúc đó dùng thì hợp lý hơn.”


“……”


Tô Đường bực bội gãi đầu, không nói thêm một lời, xoay người giận dữ bỏ đi.

   

Tức thật, rõ ràng tối nay còn cố tình trang điểm lộng lẫy, vậy mà hóa ra lại là vứt mị nhãn cho người mù xem. Chán ngắt! Vô vị! Đếch có tí giá trị nào!


***


Khó khăn lắm mới tiễn được Tô Đường đi, Phó Yến Dung đóng cửa lại, tiện thể liếc nhìn vào phòng, phát hiện Tống Lâm Du đã thay xong quần áo, lặng lẽ đứng đợi một chỗ suốt một lúc lâu.


Mãi đến khi quay đầu lại, Tống Lâm Du mới dời ánh mắt, giọng rất nhỏ: “Vậy em đi trước, anh ngủ ngon nhé.”


Phó Yến Dung không nói gì, mà Tống Lâm Du cũng chẳng biết mình còn có thể nói thêm điều gì. Chỉ đến khi bước tới gần cửa, hắn mới bất chợt dừng lại, do dự một lát rồi lấy điện thoại từ trong túi ra.


“Đinh” một tiếng, Phó Yến Dung nhận được một tin nhắn mới.


pesce: “Em không phải cố ý gây phiền phức, cũng không muốn khiến anh thấy mệt mỏi.”


pesce: “Chuyện lúc trước, em sẽ tiếp tục cố gắng trả lời, anh có thể… thất vọng chậm một chút thôi được không?”


pesce: “Em sẽ không nhắc lại chuyện của Tô Đường nữa, sẽ tự tìm cách giải quyết.”


pesce: “Anh có thể… đừng ghét em quá mức được không? Xin hãy em một chút cơ hội…nhé?”

   
pesce: “Hoặc là… nếu không thể cho em cơ hội cũng không sao, chỉ là… đừng cho người khác, đừng trao nó cho người khác…”


Sau mấy tin nhắn là một chuỗi sticker chó nhỏ rúc rúc làm nũng mà Tống Lâm Du đã ngàn chọn vạn chọn mới dám gửi. Thực ra, ngay khoảnh khắc bấm gửi, hắn cũng tự cảm thấy hơi ngu, bởi vì nhìn qua chẳng khác nào đang làm nũng với bạn trai.


Nhưng sự thật là, đến cả lời xin lỗi cũng không dám nói trực tiếp, chỉ bởi hắn sợ phải đối mặt với nét mặt thất vọng của Phó Yến Dung. Tống Lâm Du im lặng vài giây. Tuy không nhận được hồi âm, nhưng lại thở phào nhẹ nhõm, bởi ít nhất điều đó chứng minh kết quả vẫn chưa quá tệ.


Vì vậy hắn đẩy cửa rời đi, tiếng bước chân dần xa trong hành lang yên ắng.


Dáng vẻ khi rời đi của Tống Lâm Du khiến người ta nhìn thế nào cũng thấy đáng thương. Phó Yến Dung thu hồi ánh mắt, giơ tay tìm một cái dây, vén những sợi tóc rũ trước trán đang che khuất tầm nhìn ra sau rồi chậm rãi ấn giữ đoạn sticker mà Tống Lâm Du vừa gửi.


Khung thông báo màu đen hiện lên, Phó Yến Dung nhấn vào mục “Thêm mới”, thế là trong kho hình động vốn đã đầy ắp sticker chó con lại có thêm một thành viên mới.


Sau đó hắn lướt lại kho sticker mà Tống Lâm Du từng gửi, suy nghĩ một lúc rồi gõ vài dòng vào khung chat.



Tống Lâm Du lập tức khựng lại giữa hành lang, siết chặt điện thoại trong tay, nhanh chóng trả lời: “Em biết rồi, em thật sự sẽ cố gắng sửa đổi, em…”

   
acqua: “Sticker đó từ đâu ra vậy?”


Người đang vụng về biên tập bài văn cam kết hứa hẹn dài 1000 chữ nào đó bị câu hỏi đột ngột kia làm cho hoảng sợ. Hắn nhìn kỹ ba lần cũng chẳng thấy biểu cảm kia có gì sai, lại căng thẳng đứng giữa hành lang nghĩ ngợi một hồi, cuối cùng dè dặt hỏi lại: “Trên mạng có mà… Anh không thích cái đó ạ?”


acqua: “Vậy nên, bình thường Tổng giám đốc Tống cũng hay nhắn tin kiểu này à?”


Vừa thấy dòng đó, Tống Lâm Du vội vàng thanh minh. Thậm chí không thèm gõ chữ mà đã nhấn giữ nút ghi âm, cuống quýt nói: “Không phải, em để dành gửi cho mỗi anh thôi, chưa từng gửi ai khác hết, thật sự không có.”


Phó Yến Dung nhấn mở tin nhắn thoại, nghe một lát rồi chậm rãi đáp: “Không cần giải thích, tôi không có ý gì khác.”


Tống Lâm Du thoáng ngẩn người, mãi đến lúc này mới nhận ra câu nói trước đó của Phó Yến Dung… rất có thể khiến người ta hiểu nhầm là đang ghen.


Một làn nước mỏng hiện lên trong mắt hắn. Sau vài lần gõ rồi xóa, chỉnh sửa liên tục, cuối cùng hắn gửi đi tin nhắn:


pesce: “Vậy… em có thể tự tiện hiểu thành ý khác được không……”


pesce: “Chó con nước mắt lưng tròng.jpg”


Tống Lâm Du từng gửi sticker này rất nhiều lần trước đây nên Phó Yến Dung cũng thấy quen mắt. Thế là ai kia không lưu thêm sticker mới nữa, chỉ lười biếng gửi lại một gif mèo con giả vờ đắc ý, sau đó vẫn vô cùng “xấu tính” mà trả lời: “Không được.”

   
Tống Lâm Du hơi hụt hẫng chạm nhẹ vào màn hình, nhưng chẳng bao lâu sau đã lại mỉm cười vì dòng tin nhắn kia. Nhìn biểu cảm gif con mèo kia đang nhe răng đầy đắc ý, ai kia bất giác cong nhẹ khóe môi. Chờ một lúc không thấy tin nhắn nào nữa, thầm nghĩ cuộc trò chuyện đến đây là kết thúc, bèn tắt điện thoại, đi vào thang máy bấm tầng cần đến.


Thế nhưng rất nhanh, âm báo tin nhắn đặc biệt lại vang lên.


Tống Lâm Du lập tức nín thở, mở màn hình.


acqua: “Ngủ đi. Nhân tiện nhắc một chuyện: nếu chưa hết sốt thì về nhớ uống thuốc. Dù chỉ là bệnh nhẹ cũng đừng chủ quan, càng không nên khiến người thân lo lắng.”


“…”


“Dạ… em nhớ rồi.” Tống Lâm Du nhìn dòng tin nhắn, nhỏ giọng mà nghiêm túc đáp lại. Tiếp đó, hắn khẽ cong cong đuôi mắt, đầu ngón tay không kìm được v**t v* hình ảnh mèo con đang chạy tới chạy lui một cách đắc ý trên màn hình, sau đó rất trịnh trọng mà tuyên bố:


“Anh đúng là một con mèo ngoan.”

 

Ảnh Đế Từ Chối Tình Tay Ba
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Ảnh Đế Từ Chối Tình Tay Ba Truyện Ảnh Đế Từ Chối Tình Tay Ba Story Chương 28
10.0/10 từ 10 lượt.
loading...