Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt
Chương 9: Phạt đứng.
107@-
Trước đó Lâm Gia Gia nói gần đây trường có đài truyền hình đến phỏng vấn.
Loại chuyện liên quan đến hình tượng nhà trường thế này, tất nhiên sẽ đi kèm với một đợt "chỉnh đốn nghiêm ngặt". Một trường trung học không có điểm gì phải chê về học lực, ban giám hiệu đành quay xe, dồn toàn lực vào cái gọi là “nhan sắc tập thể”.
Hiệu trưởng vừa lên tiếng đã nhấn mạnh, trong thời gian sắp tới, trường sẽ tập trung chấn chỉnh tác phong, đặc biệt là ngoại hình và kỷ luật học sinh.
Kết quả là, thông báo còn chưa nguội thì đã có ba học sinh lén lút chuồn khỏi hàng ngũ chào cờ.
Chủ nhiệm giáo dục họ Hầu, mọi người ngầm gọi là “Đại Mã Hầu”, thỉnh thoảng còn gọi đùa là “Bật Mã Ôn”, thân hơn nữa thì gọi là “Hầu ca”.
Đại Mã Hầu mắt tinh chân nhanh, vừa đảo mắt một cái đã phát hiện mấy cái bóng lén lút, lập tức lao ra như gắn bánh xe lửa dưới chân, xông tới bắt sống mấy tên tiểu quỷ.
Đàn ông trung niên nóng tính nổi danh không nói lý, tóm được người là lôi về ngay. Trên đường về tiện thể quét sạch một lượt, hễ đứa nào trong đội hình chào cờ mà tác phong không chỉnh tề là bị kéo thẳng ra trước mặt cả trường.
Thịnh Ngộ và Lộ Dữ Chu đứng ở hàng cuối, không may lại là hai người đầu tiên bị lôi đi.
“……”
Hôm nay, thật sự mọi chuyện đều không thuận.
Bị lôi ra đứng phạt còn chưa kịp nói một câu phân trần, Thịnh Ngộ trong lòng chỉ có thể lặng lẽ thở dài.
Lúc này Đại Mã Hầu không muốn nghe ai nói lý, có nói gì cũng vô ích. Học sinh các lớp bị bắt đều bị bắt theo lớp mà xếp hàng phía trước đội ngũ, trở thành vật hi sinh điển hình. Đội hình chào cờ đông nghìn nghịt ban đầu thoắt cái đã rút lại phân nửa, thậm chí có lớp học sinh bị đứng phạt còn nhiều hơn cả số còn đứng trong hàng.
Lớp 1 vốn có Lưu Dung được xem là người có tầm nhìn xa trông rộng, nam sinh nữ sinh tóc tai đều gọn gàng nghiêm chỉnh —— trừ cái tên lười biếng Lộ Dữ Chu.
Trước kỳ nghỉ, Lưu Dung còn cố tình nhắc anh đi cắt tóc, anh thì chẳng thèm để tâm. Giờ thì hay rồi, bị bắt làm gương luôn.
Đám học sinh bị lôi đi chen chúc về phía trước đội hình lớp mình, đến lớp một thì hàng ngũ phạt đứng chỉ có hai bóng dáng cao lớn, đứng chơ vơ ngay hàng đầu, nhìn kỹ lại, còn thấy có chút hoang vắng.
Không bao lâu sau, Lâm Gia Gia cũng nhân lúc hỗn loạn mà lại gần, nhìn về phía Thịnh Ngộ, ánh mắt như muốn nói gì đó lại thôi; quay sang nhìn Lộ Dữ Chu, vẫn là vẻ muốn nói mà chẳng nói nên lời.
“Tớ thử giải thích rồi, mà Đại Mã Hầu bảo tớ đi ra ngoài…… Các cậu như này vẫn còn nhẹ rồi, thầy dạy vật lý lớp bên cạnh cũng vừa mới bị bắt.”
Lâm Gia Gia chỉ tay về phía gốc cây, hạ giọng nói:
“Nếu không phải thầy ấy có mang thẻ giáo viên, thì giờ chắc cũng đang đứng phạt chung với học sinh rồi.”
Giáo viên vật lý của lớp hai mới đến cách đây nửa tháng, mặt còn búng ra sữa, nhìn không khác gì học sinh cấp ba, mỗi lần ra cổng trường đều bị chặn lại kiểm tra.
Thịnh Ngộ thở dài, bị nắng chiếu thẳng vào đầu, cảm thấy hơi uể oải, liền hỏi: “Cô Lưu đâu? Cô ấy giỏi nói chuyện mà.”
Lâm Gia Gia nghe xong lại nhìn cậu bằng ánh mắt càng thêm thương cảm:
“Cô Lưu đi cùng đoàn đại diện học sinh khối 11 lên thành phố họp rồi… Nhiều nhất mười ngày nữa mới về được.”
Lộ Dữ Chu đứng bên cạnh đang đút túi bỗng mở miệng:
“Tôi có thể đi chưa?”
Lâm Gia Gia đáp:
“Đi đi, cậu lấy được lý do gì thì cứ nói thử xem.”
Lộ Dữ Chu:
“Tôi là giáo viên.”
Lâm Gia Gia:
“... Cậu điên rồi à?”
Sắc mặt Lộ Dữ Chu không hề có chút nào là đang nói đùa:
“Hiệu trưởng cũng không có thẻ hiệu trưởng, tại sao tôi không có thẻ giáo viên thì lại không thể là giáo viên?”
Thịnh Ngộ nghe xong câu đó, bỗng thấy lý lẽ này có chút quen quen.
Lâm Gia Gia trố mắt, há miệng, nửa ngày mới nghẹn ra được một câu:
“Vậy cậu đi đi, cậu cứ mang mấy lời đó đi nói với Hầu ca đi—”
Lộ Dữ Chu vừa nhấc chân liền thật sự tính đi.
Thịnh Ngộ trong lòng giật thót, theo phản xạ túm lấy vạt áo anh kéo lại, giữ tên liều mạng này trở về, quay đầu nói với Lâm Gia Gia:
“Xin lỗi, cậu ấy nói nhảm đấy.”
Đây là lần đầu tiên Lâm Gia Gia thấy Lộ Dữ Chu bị gọi là nói nhảm.
Mỗi năm ở Nhất Trung đều có hai ba lớp thực nghiệm, nói trắng ra chính là lớp trọng điểm. Mỗi học kỳ sẽ điều chỉnh một lần, trong khối, học sinh xếp top 100 thì được vào lớp thực nghiệm, rớt khỏi top 100 thì sẽ bị chuyển xuống lớp thường.
Lâm Gia Gia không phải học lớp thực nghiệm ngay từ đầu, năm nay mới cắn răng bò lên được. Khi cô mới vào lớp một, Lộ Dữ Chu đã ở lớp thực nghiệm được hai năm, là đại lão ai cũng biết. Khi các bạn còn đang vò đầu bứt tai vì bài thi tháng, thì anh đã lên kế hoạch ứng tuyển các chương trình nâng cao và thi học sinh giỏi toán, lý.
Loại đại lão trấn lớp thế này, trong mắt các bạn học ít nhiều đều mang theo chút thần bí. Huống hồ đại lão lại chẳng hứng thú kết giao bạn bè, chơi thân cũng chỉ có vài người, khoảng cách như thế ngược lại lại khiến anh như được bao phủ bởi một tầng kính mờ, càng khiến người ta chỉ dám nhìn từ xa mà không dám tới gần.
Thịnh Ngộ lần này túm anh lại, có thể nói là như nhổ lông trên đầu lão hổ.
Có khoảnh khắc Lâm Gia Gia suýt chút nữa buột miệng hỏi: “Hai người quen nhau à?” Nhưng lý trí kéo cô lại, cô trừng mắt, trông giống như gặp quỷ mà nhìn chằm chằm hai người họ.
Thịnh Ngộ tưởng cô bị ánh nắng chiếu vào nên mắt khó chịu, bèn nói:
“Cậu đi trước đi, bọn tớ không sao đâu.”
Lâm Gia Gia lưu luyến rời đi, vừa đi vừa ngoái đầu lại.
Có thể là vì hôm nay quá xui xẻo, thái độ của Lộ Dữ Chu ngược lại cũng không còn quá lạnh lùng, để mặc Thịnh Ngộ kéo tay, đợi Lâm Gia Gia rời đi mới mở miệng:
“Buông tay.”
Thịnh Ngộ buông tay ra.
Hai người đứng trong nắng chói chang một lúc, Thịnh Ngộ nhịn không được hỏi:
“Vừa nãy nếu tớ không ngăn, cậu thật sự định đi tìm chủ nhiệm gây sự à?”
‘Gây sự’?
Dùng từ gì vậy?
Lộ Dữ Chu nghiêng mắt liếc cậu một cái.
Cái liếc này rất nhạt, Thịnh Ngộ cũng không thấy chút cảm xúc khó chịu nào, ngược lại cảm giác như là bất đắc dĩ.
“Đại Mã Hầu trí nhớ kém,” Lộ Dữ Chu dùng cằm hất về phía chủ nhiệm giáo dục, nói:
“Tôi chỉ muốn hỏi một câu thôi, hỏi xong là đi, ai mà biết ông ấy vừa thấy tôi có bảo lăn đi đâu đó không?”
Thịnh Ngộ: “.....”
Chẳng lẽ cậu ấy là thiên tài à?
“Để tôi đi thử.” Thịnh Ngộ quay lại muốn thử xem.
“Khoan đã.” Lộ Dữ Chu hất cằm về một hướng nào đó.
Nhìn theo ánh mắt anh, chỉ thấy thầy chủ nhiệm Hầu đang chỉ vào một nam sinh chạy trối chết, gào to:
“Đứng yên đấy cho tôi! Tôi không cho em đi ——”
Kế hoạch thiên tài cứ thế tan tành.
Đại Mã Hầu vốn dĩ rất thích cái kiểu đồng cam cộng khổ, đã ghi tên rồi thì không cho ai thoát, nhất quyết phải bắt mấy người bọn họ giống như mấy con khỉ trong vườn thú, cưỡng ép đứng trước bục phát biểu mà phơi nắng. Mãi cho đến khi nghi thức chào cờ kết thúc, đội ngũ các lớp giải tán hết, Đại Mã Hầu mới xách mic quay về, mặt đen như đít nồi mà dạy dỗ bọn họ:
“Các em nhìn lại mình đi! Có chút dáng vẻ học sinh nào không?!”
Câu thoại kinh điển đến mức ngay cả Thịnh Ngộ – kiểu học sinh gương mẫu nghe mãi cũng đã miễn dịch – cũng chẳng thấy đau ngứa gì nữa rồi.
Đại Mã Hầu chỉ định dùng bọn họ để "giết gà dọa khỉ", đưa ra một hình mẫu răn đe, thật ra cũng không định nghiêm khắc xử phạt. Từng người bị ghi tên, sau đó giao cho giáo viên chủ nhiệm dẫn về lớp, giám sát họ chỉnh lại đầu tóc, đồng phục… Nói chung là nhanh chóng biến về dáng vẻ học sinh tiêu chuẩn. Tuần sau sẽ kiểm tra lại khi chào cờ.
Lưu Dung vắng mặt, nên Thịnh Ngộ và Lộ Dữ Chu được lớp trưởng đưa đi.
Còn chưa bước chân vào lớp, hai người đã bị giáo viên cho một trận mắng xối xả — với Thịnh Ngộ thì đây đúng là lần đầu trong đời bị mắng thê thảm đến thế.
Tuy Lưu Dung không có mặt, nhưng mọi việc đều đã sắp xếp ổn thỏa. Khi Thịnh Ngộ vào lớp, chỗ ngồi của cậu đã được phân ở hàng cuối, sách vở chất cao như núi.
Vì trường có chế độ lớp chọn đặc biệt nên học sinh cũng đã quen với chuyện thường xuyên có bạn mới chuyển tới. Ai nấy đều không còn hứng thú với mấy màn giới thiệu bản thân gì nữa.
Lúc Thịnh Ngộ bước vào, dãy ghế phía trước đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn cậu một cái, chưa đến hai giây sau đã đồng loạt cúi xuống, tiếp tục cắm cúi làm bài như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Nhưng trong lớp luôn có vài người ngoại lệ.
“Ê, Thịnh Ngộ!” Vừa mới ngồi xuống, đã có một nam sinh để đầu húi cua chú ý đến cậu, vẫy tay gọi, “Nghe nói hai người bị Đại Mã Hầu bắt à?”
Thịnh Ngộ nhìn theo tiếng gọi, thấy người lên tiếng là Hạ Dương, trông rất nổi bật. Quanh cậu ta còn tụ tập bốn, năm nam sinh đang thảo luận đề bài.
….. Cái hay không nói, cứ phải nói cái dở.
Thịnh Ngộ cầm bình nước đi qua, Hạ Dương muốn cười, nhưng lo tâm trạng cậu không tốt nên đành nhịn.
“Cậu nói mình mới chuyển trường mà sao không mặc đồng phục thế?”
Thịnh Ngộ uống một ngụm nước, bình thản đáp:
“Nếu cậu không mặc đồng phục mà bị Đại Mã Hầu bắt, cậu sẽ nói gì?”
Hạ Dương buột miệng:
“Em mới chuyển tới, chưa có đồng phục.”
“Thế thì cũng vô ích rồi,” Thịnh Ngộ ra chiều đương nhiên, “Lý do học sinh mới chuyển trường bọn tôi đã dùng rồi, giờ không dùng lại được nữa.”
Cậu nói với vẻ mặt cau có, nhưng biểu cảm ấy mang nhiều phần đùa cợt, không giống kiểu mặt lạnh thật sự như Lộ Dữ Chu.
Tiết đầu tiên kết thúc, Lưu Dung vừa họp xong ở thành phố đã vội vã quay về, theo thói quen nhẹ nhàng đẩy cửa sau lớp, tranh thủ nghe ngóng tình hình.
Ghế gần cửa sau vốn do một nam sinh hay nghịch ngợm ngồi, mỗi lần cô đẩy cửa đều có chiến lợi phẩm, nào là điện thoại, nào là truyện tranh. Lần trước đổi chỗ vì kỳ thi tháng, Lộ Dữ Chu chủ động chọn ngồi sát cửa sổ, khiến chỗ gần cửa sau yên ắng như “Silent Hill”.
(*Silent Hill: Đồi im lặng/ câm lặng, là một trò chơi điện tử thuộc thể loại kinh dị sinh tồn trên hệ máy PlayStation được phát hành bởi Konami và phát triển bởi Team Silent, một nhóm trực thuộc của Konami Computer Entertainment Tokyo (KCET)...)
Đại diện môn của cô không hay bày trò, cũng không nói chuyện phiếm, khiến Lưu Dung vừa yên tâm vừa hơi không quen.
Nhưng lần này vừa đẩy cửa ra, cô lại nghe thấy đoạn trò chuyện quen thuộc.
“… Ủa, trường cậu là cấp quốc tế á, thế chuyển về chỗ tụi này làm gì? Trải nghiệm cuộc sống học sinh khổ cực hả?”
“Trải nghiệm cảm giác vắt óc ra cũng không làm nổi đề đó mà.”
“Cảm nhận đủ chưa?”
“Muốn bỏ chạy rồi.”
Lưu Dung đứng ngoài cửa nghe một lúc, lập tức nhận ra giọng trả lời là của học sinh chuyển trường mới tới. Mới chỉ một tiết học thôi mà đã có vẻ rất hòa nhập với các bạn trong lớp rồi.
Ngay sau đó lại có một giọng nữ vang lên:
“Cậu chắc được yêu thích lắm nhỉ? Trường cũ có phải nhiều nữ sinh thích cậu không? Mẫu người lý tưởng của cậu là gì vậy?”
Câu hỏi vừa dứt, không khí bỗng khựng lại vài giây.
EQ của Thịnh Ngộ là do lớn lên trong nhà họ Thịnh mà rèn được, chuyện gì nói ra miệng cũng đều trôi chảy. Nhưng khi phải ứng đối với con gái thì lại hơi luống cuống, kiểu như ông trời mở cho cậu một cánh cửa thì cũng sẽ đóng một cái cửa sổ nào đó — không thể lúc nào cũng thoải mái tung hoành giữa các mối quan hệ.
Bị bao ánh mắt dồn về phía mình, ánh mắt Thịnh Ngộ khẽ tránh đi, làn da trắng dưới tóc đen bên tai bắt đầu ửng hồng, rồi chuyển sang đỏ rực.
Cậu cúi đầu, khẽ dụi mũi, mơ hồ đáp:
“Không rõ lắm… tớ không để ý mấy chuyện đó.”
Ngoài cửa, Lưu Dung nghe tới đó liền hài lòng gật đầu. Nghe lén đủ rồi, cô đẩy cửa bước vào, tay chỉ về phía học sinh mới chuyển tới, rồi tay đảo nhẹ một cái, chỉ luôn cả người đang ngồi phía sau, đại diện môn toán.
“Thịnh Ngộ, Lộ Dữ Chu, hai em lên văn phòng cô một chuyến.”
Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt
Trước đó Lâm Gia Gia nói gần đây trường có đài truyền hình đến phỏng vấn.
Loại chuyện liên quan đến hình tượng nhà trường thế này, tất nhiên sẽ đi kèm với một đợt "chỉnh đốn nghiêm ngặt". Một trường trung học không có điểm gì phải chê về học lực, ban giám hiệu đành quay xe, dồn toàn lực vào cái gọi là “nhan sắc tập thể”.
Hiệu trưởng vừa lên tiếng đã nhấn mạnh, trong thời gian sắp tới, trường sẽ tập trung chấn chỉnh tác phong, đặc biệt là ngoại hình và kỷ luật học sinh.
Kết quả là, thông báo còn chưa nguội thì đã có ba học sinh lén lút chuồn khỏi hàng ngũ chào cờ.
Chủ nhiệm giáo dục họ Hầu, mọi người ngầm gọi là “Đại Mã Hầu”, thỉnh thoảng còn gọi đùa là “Bật Mã Ôn”, thân hơn nữa thì gọi là “Hầu ca”.
Đại Mã Hầu mắt tinh chân nhanh, vừa đảo mắt một cái đã phát hiện mấy cái bóng lén lút, lập tức lao ra như gắn bánh xe lửa dưới chân, xông tới bắt sống mấy tên tiểu quỷ.
Đàn ông trung niên nóng tính nổi danh không nói lý, tóm được người là lôi về ngay. Trên đường về tiện thể quét sạch một lượt, hễ đứa nào trong đội hình chào cờ mà tác phong không chỉnh tề là bị kéo thẳng ra trước mặt cả trường.
Thịnh Ngộ và Lộ Dữ Chu đứng ở hàng cuối, không may lại là hai người đầu tiên bị lôi đi.
“……”
Hôm nay, thật sự mọi chuyện đều không thuận.
Bị lôi ra đứng phạt còn chưa kịp nói một câu phân trần, Thịnh Ngộ trong lòng chỉ có thể lặng lẽ thở dài.
Lúc này Đại Mã Hầu không muốn nghe ai nói lý, có nói gì cũng vô ích. Học sinh các lớp bị bắt đều bị bắt theo lớp mà xếp hàng phía trước đội ngũ, trở thành vật hi sinh điển hình. Đội hình chào cờ đông nghìn nghịt ban đầu thoắt cái đã rút lại phân nửa, thậm chí có lớp học sinh bị đứng phạt còn nhiều hơn cả số còn đứng trong hàng.
Lớp 1 vốn có Lưu Dung được xem là người có tầm nhìn xa trông rộng, nam sinh nữ sinh tóc tai đều gọn gàng nghiêm chỉnh —— trừ cái tên lười biếng Lộ Dữ Chu.
Trước kỳ nghỉ, Lưu Dung còn cố tình nhắc anh đi cắt tóc, anh thì chẳng thèm để tâm. Giờ thì hay rồi, bị bắt làm gương luôn.
Đám học sinh bị lôi đi chen chúc về phía trước đội hình lớp mình, đến lớp một thì hàng ngũ phạt đứng chỉ có hai bóng dáng cao lớn, đứng chơ vơ ngay hàng đầu, nhìn kỹ lại, còn thấy có chút hoang vắng.
Không bao lâu sau, Lâm Gia Gia cũng nhân lúc hỗn loạn mà lại gần, nhìn về phía Thịnh Ngộ, ánh mắt như muốn nói gì đó lại thôi; quay sang nhìn Lộ Dữ Chu, vẫn là vẻ muốn nói mà chẳng nói nên lời.
“Tớ thử giải thích rồi, mà Đại Mã Hầu bảo tớ đi ra ngoài…… Các cậu như này vẫn còn nhẹ rồi, thầy dạy vật lý lớp bên cạnh cũng vừa mới bị bắt.”
Lâm Gia Gia chỉ tay về phía gốc cây, hạ giọng nói:
“Nếu không phải thầy ấy có mang thẻ giáo viên, thì giờ chắc cũng đang đứng phạt chung với học sinh rồi.”
Giáo viên vật lý của lớp hai mới đến cách đây nửa tháng, mặt còn búng ra sữa, nhìn không khác gì học sinh cấp ba, mỗi lần ra cổng trường đều bị chặn lại kiểm tra.
Thịnh Ngộ thở dài, bị nắng chiếu thẳng vào đầu, cảm thấy hơi uể oải, liền hỏi: “Cô Lưu đâu? Cô ấy giỏi nói chuyện mà.”
Lâm Gia Gia nghe xong lại nhìn cậu bằng ánh mắt càng thêm thương cảm:
“Cô Lưu đi cùng đoàn đại diện học sinh khối 11 lên thành phố họp rồi… Nhiều nhất mười ngày nữa mới về được.”
Lộ Dữ Chu đứng bên cạnh đang đút túi bỗng mở miệng:
“Tôi có thể đi chưa?”
Lâm Gia Gia đáp:
“Đi đi, cậu lấy được lý do gì thì cứ nói thử xem.”
Lộ Dữ Chu:
“Tôi là giáo viên.”
Lâm Gia Gia:
“... Cậu điên rồi à?”
Sắc mặt Lộ Dữ Chu không hề có chút nào là đang nói đùa:
“Hiệu trưởng cũng không có thẻ hiệu trưởng, tại sao tôi không có thẻ giáo viên thì lại không thể là giáo viên?”
Thịnh Ngộ nghe xong câu đó, bỗng thấy lý lẽ này có chút quen quen.
Lâm Gia Gia trố mắt, há miệng, nửa ngày mới nghẹn ra được một câu:
“Vậy cậu đi đi, cậu cứ mang mấy lời đó đi nói với Hầu ca đi—”
Lộ Dữ Chu vừa nhấc chân liền thật sự tính đi.
Thịnh Ngộ trong lòng giật thót, theo phản xạ túm lấy vạt áo anh kéo lại, giữ tên liều mạng này trở về, quay đầu nói với Lâm Gia Gia:
“Xin lỗi, cậu ấy nói nhảm đấy.”
Đây là lần đầu tiên Lâm Gia Gia thấy Lộ Dữ Chu bị gọi là nói nhảm.
Mỗi năm ở Nhất Trung đều có hai ba lớp thực nghiệm, nói trắng ra chính là lớp trọng điểm. Mỗi học kỳ sẽ điều chỉnh một lần, trong khối, học sinh xếp top 100 thì được vào lớp thực nghiệm, rớt khỏi top 100 thì sẽ bị chuyển xuống lớp thường.
Lâm Gia Gia không phải học lớp thực nghiệm ngay từ đầu, năm nay mới cắn răng bò lên được. Khi cô mới vào lớp một, Lộ Dữ Chu đã ở lớp thực nghiệm được hai năm, là đại lão ai cũng biết. Khi các bạn còn đang vò đầu bứt tai vì bài thi tháng, thì anh đã lên kế hoạch ứng tuyển các chương trình nâng cao và thi học sinh giỏi toán, lý.
Loại đại lão trấn lớp thế này, trong mắt các bạn học ít nhiều đều mang theo chút thần bí. Huống hồ đại lão lại chẳng hứng thú kết giao bạn bè, chơi thân cũng chỉ có vài người, khoảng cách như thế ngược lại lại khiến anh như được bao phủ bởi một tầng kính mờ, càng khiến người ta chỉ dám nhìn từ xa mà không dám tới gần.
Thịnh Ngộ lần này túm anh lại, có thể nói là như nhổ lông trên đầu lão hổ.
Có khoảnh khắc Lâm Gia Gia suýt chút nữa buột miệng hỏi: “Hai người quen nhau à?” Nhưng lý trí kéo cô lại, cô trừng mắt, trông giống như gặp quỷ mà nhìn chằm chằm hai người họ.
Thịnh Ngộ tưởng cô bị ánh nắng chiếu vào nên mắt khó chịu, bèn nói:
“Cậu đi trước đi, bọn tớ không sao đâu.”
Lâm Gia Gia lưu luyến rời đi, vừa đi vừa ngoái đầu lại.
Có thể là vì hôm nay quá xui xẻo, thái độ của Lộ Dữ Chu ngược lại cũng không còn quá lạnh lùng, để mặc Thịnh Ngộ kéo tay, đợi Lâm Gia Gia rời đi mới mở miệng:
“Buông tay.”
Thịnh Ngộ buông tay ra.
Hai người đứng trong nắng chói chang một lúc, Thịnh Ngộ nhịn không được hỏi:
“Vừa nãy nếu tớ không ngăn, cậu thật sự định đi tìm chủ nhiệm gây sự à?”
‘Gây sự’?
Dùng từ gì vậy?
Lộ Dữ Chu nghiêng mắt liếc cậu một cái.
Cái liếc này rất nhạt, Thịnh Ngộ cũng không thấy chút cảm xúc khó chịu nào, ngược lại cảm giác như là bất đắc dĩ.
“Đại Mã Hầu trí nhớ kém,” Lộ Dữ Chu dùng cằm hất về phía chủ nhiệm giáo dục, nói:
“Tôi chỉ muốn hỏi một câu thôi, hỏi xong là đi, ai mà biết ông ấy vừa thấy tôi có bảo lăn đi đâu đó không?”
Thịnh Ngộ: “.....”
Chẳng lẽ cậu ấy là thiên tài à?
“Để tôi đi thử.” Thịnh Ngộ quay lại muốn thử xem.
“Khoan đã.” Lộ Dữ Chu hất cằm về một hướng nào đó.
Nhìn theo ánh mắt anh, chỉ thấy thầy chủ nhiệm Hầu đang chỉ vào một nam sinh chạy trối chết, gào to:
“Đứng yên đấy cho tôi! Tôi không cho em đi ——”
Kế hoạch thiên tài cứ thế tan tành.
Đại Mã Hầu vốn dĩ rất thích cái kiểu đồng cam cộng khổ, đã ghi tên rồi thì không cho ai thoát, nhất quyết phải bắt mấy người bọn họ giống như mấy con khỉ trong vườn thú, cưỡng ép đứng trước bục phát biểu mà phơi nắng. Mãi cho đến khi nghi thức chào cờ kết thúc, đội ngũ các lớp giải tán hết, Đại Mã Hầu mới xách mic quay về, mặt đen như đít nồi mà dạy dỗ bọn họ:
“Các em nhìn lại mình đi! Có chút dáng vẻ học sinh nào không?!”
Câu thoại kinh điển đến mức ngay cả Thịnh Ngộ – kiểu học sinh gương mẫu nghe mãi cũng đã miễn dịch – cũng chẳng thấy đau ngứa gì nữa rồi.
Đại Mã Hầu chỉ định dùng bọn họ để "giết gà dọa khỉ", đưa ra một hình mẫu răn đe, thật ra cũng không định nghiêm khắc xử phạt. Từng người bị ghi tên, sau đó giao cho giáo viên chủ nhiệm dẫn về lớp, giám sát họ chỉnh lại đầu tóc, đồng phục… Nói chung là nhanh chóng biến về dáng vẻ học sinh tiêu chuẩn. Tuần sau sẽ kiểm tra lại khi chào cờ.
Lưu Dung vắng mặt, nên Thịnh Ngộ và Lộ Dữ Chu được lớp trưởng đưa đi.
Còn chưa bước chân vào lớp, hai người đã bị giáo viên cho một trận mắng xối xả — với Thịnh Ngộ thì đây đúng là lần đầu trong đời bị mắng thê thảm đến thế.
Tuy Lưu Dung không có mặt, nhưng mọi việc đều đã sắp xếp ổn thỏa. Khi Thịnh Ngộ vào lớp, chỗ ngồi của cậu đã được phân ở hàng cuối, sách vở chất cao như núi.
Vì trường có chế độ lớp chọn đặc biệt nên học sinh cũng đã quen với chuyện thường xuyên có bạn mới chuyển tới. Ai nấy đều không còn hứng thú với mấy màn giới thiệu bản thân gì nữa.
Lúc Thịnh Ngộ bước vào, dãy ghế phía trước đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn cậu một cái, chưa đến hai giây sau đã đồng loạt cúi xuống, tiếp tục cắm cúi làm bài như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Nhưng trong lớp luôn có vài người ngoại lệ.
“Ê, Thịnh Ngộ!” Vừa mới ngồi xuống, đã có một nam sinh để đầu húi cua chú ý đến cậu, vẫy tay gọi, “Nghe nói hai người bị Đại Mã Hầu bắt à?”
Thịnh Ngộ nhìn theo tiếng gọi, thấy người lên tiếng là Hạ Dương, trông rất nổi bật. Quanh cậu ta còn tụ tập bốn, năm nam sinh đang thảo luận đề bài.
….. Cái hay không nói, cứ phải nói cái dở.
Thịnh Ngộ cầm bình nước đi qua, Hạ Dương muốn cười, nhưng lo tâm trạng cậu không tốt nên đành nhịn.
“Cậu nói mình mới chuyển trường mà sao không mặc đồng phục thế?”
Thịnh Ngộ uống một ngụm nước, bình thản đáp:
“Nếu cậu không mặc đồng phục mà bị Đại Mã Hầu bắt, cậu sẽ nói gì?”
Hạ Dương buột miệng:
“Em mới chuyển tới, chưa có đồng phục.”
“Thế thì cũng vô ích rồi,” Thịnh Ngộ ra chiều đương nhiên, “Lý do học sinh mới chuyển trường bọn tôi đã dùng rồi, giờ không dùng lại được nữa.”
Cậu nói với vẻ mặt cau có, nhưng biểu cảm ấy mang nhiều phần đùa cợt, không giống kiểu mặt lạnh thật sự như Lộ Dữ Chu.
Tiết đầu tiên kết thúc, Lưu Dung vừa họp xong ở thành phố đã vội vã quay về, theo thói quen nhẹ nhàng đẩy cửa sau lớp, tranh thủ nghe ngóng tình hình.
Ghế gần cửa sau vốn do một nam sinh hay nghịch ngợm ngồi, mỗi lần cô đẩy cửa đều có chiến lợi phẩm, nào là điện thoại, nào là truyện tranh. Lần trước đổi chỗ vì kỳ thi tháng, Lộ Dữ Chu chủ động chọn ngồi sát cửa sổ, khiến chỗ gần cửa sau yên ắng như “Silent Hill”.
(*Silent Hill: Đồi im lặng/ câm lặng, là một trò chơi điện tử thuộc thể loại kinh dị sinh tồn trên hệ máy PlayStation được phát hành bởi Konami và phát triển bởi Team Silent, một nhóm trực thuộc của Konami Computer Entertainment Tokyo (KCET)...)
Đại diện môn của cô không hay bày trò, cũng không nói chuyện phiếm, khiến Lưu Dung vừa yên tâm vừa hơi không quen.
Nhưng lần này vừa đẩy cửa ra, cô lại nghe thấy đoạn trò chuyện quen thuộc.
“… Ủa, trường cậu là cấp quốc tế á, thế chuyển về chỗ tụi này làm gì? Trải nghiệm cuộc sống học sinh khổ cực hả?”
“Trải nghiệm cảm giác vắt óc ra cũng không làm nổi đề đó mà.”
“Cảm nhận đủ chưa?”
“Muốn bỏ chạy rồi.”
Lưu Dung đứng ngoài cửa nghe một lúc, lập tức nhận ra giọng trả lời là của học sinh chuyển trường mới tới. Mới chỉ một tiết học thôi mà đã có vẻ rất hòa nhập với các bạn trong lớp rồi.
Ngay sau đó lại có một giọng nữ vang lên:
“Cậu chắc được yêu thích lắm nhỉ? Trường cũ có phải nhiều nữ sinh thích cậu không? Mẫu người lý tưởng của cậu là gì vậy?”
Câu hỏi vừa dứt, không khí bỗng khựng lại vài giây.
EQ của Thịnh Ngộ là do lớn lên trong nhà họ Thịnh mà rèn được, chuyện gì nói ra miệng cũng đều trôi chảy. Nhưng khi phải ứng đối với con gái thì lại hơi luống cuống, kiểu như ông trời mở cho cậu một cánh cửa thì cũng sẽ đóng một cái cửa sổ nào đó — không thể lúc nào cũng thoải mái tung hoành giữa các mối quan hệ.
Bị bao ánh mắt dồn về phía mình, ánh mắt Thịnh Ngộ khẽ tránh đi, làn da trắng dưới tóc đen bên tai bắt đầu ửng hồng, rồi chuyển sang đỏ rực.
Cậu cúi đầu, khẽ dụi mũi, mơ hồ đáp:
“Không rõ lắm… tớ không để ý mấy chuyện đó.”
Ngoài cửa, Lưu Dung nghe tới đó liền hài lòng gật đầu. Nghe lén đủ rồi, cô đẩy cửa bước vào, tay chỉ về phía học sinh mới chuyển tới, rồi tay đảo nhẹ một cái, chỉ luôn cả người đang ngồi phía sau, đại diện môn toán.
“Thịnh Ngộ, Lộ Dữ Chu, hai em lên văn phòng cô một chuyến.”
Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt
Đánh giá:
Truyện Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt
Story
Chương 9: Phạt đứng.
10.0/10 từ 50 lượt.