Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt
Chương 10: Biệt nữu.
144@-
Lưu Dung khí thế bừng bừng, kết quả sau khi gọi bọn họ lên văn phòng, câu đầu tiên nói ra lại là:
“Chuyện này là do cô thiếu sót.”
“?”
Biểu cảm Thịnh Ngộ trống rỗng.
Bộ dạng ngơ ngác của cậu trông buồn cười quá mức, khiến Lưu Dung vốn đang nghiêm túc cũng không nhịn được mà bật cười, gõ nhẹ lên mặt bàn rồi nói tiếp:
“Thẻ học sinh và đồng phục lẽ ra phải được phát cho em vào ngày thông báo nhập học. Thẻ học sinh thì cô còn nhớ, đã nhờ Lộ Dữ Chu mang em đi làm rồi, nhưng đồng phục thì mấy ngày nay bận quá nên cô quên mất. Thế này đi, nhà cô còn mấy quyển sổ ghi chép và tập bài tập của học sinh cũ để lại, tan học cô đưa cho em, coi như là bồi thường vậy.”
“Cô nói quá rồi ạ.” Thịnh Ngộ không nhịn được đưa tay sờ mũi, ngại ngùng nói: “Chỉ là chuyện nhỏ thôi, đâu đến mức phải bồi thường.”
Cùng lắm cũng chỉ phơi nắng dưới trời nắng gắt hơn một tiếng mà thôi.
Lưu Dung nói: “Đừng tưởng cô không biết mấy đứa học sinh các em đang nghĩ gì. Nếu thật sự muốn qua loa cho xong, mấy đứa đã mắng cô rồi. Hơn nữa đừng coi thường mấy quyển sổ ghi chép đó, chúng viết còn rõ ràng hơn cả sách giáo khoa, rất có ích cho việc học bổ sung kiến thức lớp 12 của em đấy.”
Thịnh Ngộ hơi dao động, nhưng nghĩ đến việc đọc ghi chép của người khác sẽ phải làm quen với cách tư duy của họ, nên vẫn lắc đầu từ chối:
“Không cần đâu ạ, mấy tiết bị mất em sẽ tự tìm người học bù lại, sẽ nhanh chóng bắt kịp thôi.”
Những lời này rõ ràng như đang cầm chìa khóa mở ra chiếc hộp Pandora vậy. Lưu Dung hơi nhướng mày, ánh mắt lập tức dừng lại trên người Lộ Dữ Chu nãy giờ vẫn yên tĩnh đứng một bên như phông nền.
“Chuyện này thì dễ thôi, Lộ Dữ Chu, em kiếm thời gian rảnh dạy bù cho em ấy đi.”
??
Trên đầu hai người gần như đồng thời hiện lên hai dấu chấm hỏi.
“Em không rảnh.” Cuối cùng Lộ Dữ Chu cũng lên tiếng, dựa vào cạnh bàn đứng thẳng:
“Gần đây em có việc.”
“Dạo này không có kỳ thi nào, em bận cái gì cơ chứ.” Lưu Dung nói, “Chọn em là vì em quen với tiến độ học hơn cả giáo viên dạy bù, cũng quen thuộc với dạng đề ở trường nhất, còn bày đặt làm bộ làm tịch.”
Lộ Dữ Chu: “Không phải, em thực sự có việc.”
Lưu Dung: “Một hai tiết học mà cũng không rút ra được thời gian?”
Lộ Dữ Chu: “Không tiện.”
Lưu Dung chậm rãi thở ra một hơi.
Cô đâu phải không nghe hiểu, rõ ràng đây là từ chối. Cô tháo kính xuống, ngón tay bóp nhẹ g*** h** ch*n mày, nói:
“Vậy để cô đổi cách hỏi. Bây giờ cô muốn nhờ em giúp một học sinh bị chậm tiến độ học theo kịp, không phải Thịnh Ngộ, em giúp hay không?”
Lộ Dữ Chu im lặng.
Lưu Dung chọn anh cũng có lý do, không chỉ vì anh là đại diện môn toán, mà còn vì thỉnh thoảng có bạn cần hỗ trợ học bù, nhờ anh giúp thì chưa bao giờ bị từ chối.
Chỉ riêng lần này, cứ như gặp thiên địch, vừa nghe là quay ngoắt đi ngay.
Thịnh Ngộ cũng trầm mặc theo.
Tầm mắt của cậu lướt ngang, thấy Lộ Dữ Chu nghiêng mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, khí áp thấp đến đáng sợ, không cần nhìn chính diện cũng đoán được lúc này sắc mặt anh khó coi đến cỡ nào.
Tới mức đó luôn sao?
Một cảm giác nghẹn khuất và khó hiểu mơ hồ dâng lên trong lòng Thịnh Ngộ.
Tôi thiếu cậu hai tiết học này à?
Những lời châm chọc đã lên đến miệng, nhưng cuối cùng vẫn bị nuốt trở vào. Cậu cố nén lại, chỉ muốn xem Lộ Dữ Chu bị ép phải đồng ý thì sẽ trông thế nào.
“Cô không biết giữa hai em có mâu thuẫn gì,” Lưu Dung nói, “Nhưng loại mâu thuẫn này không cần kéo vào chuyện học hành. Những cảm xúc nhất thời đó hoàn toàn không quan trọng bằng tương lai của các em. Đương nhiên, nếu cần người hòa giải, bất cứ lúc nào cũng có thể đến tìm riêng cô.”
Nói đến mức này rồi, nếu còn từ chối thì chẳng khác nào chuyện bé xé to. Huống chi, Lộ Dữ Chu chỉ là không thích giao tiếp với người nhà họ Thịnh, cũng không có thâm cừu đại hận gì với Thịnh Ngộ.
Anh gật đầu.
Lưu Dung đưa mắt nhìn hai người bằng ánh mắt kiểu trẻ con có vấn đề, rồi tiễn họ ra khỏi văn phòng.
Trên đường về lớp, hiếm khi Thịnh Ngộ im lặng, cúi đầu lật xem tài liệu giáo viên chủ nhiệm đưa cho, vẻ mặt nghiêng nghiêng đầy tập trung.
Lộ Dữ Chu vẫn giữ vẻ lạnh nhạt như cũ, rũ mắt không biết đang nghĩ gì. Vừa vào đến cửa lớp, anh mím môi hỏi:
“Cậu muốn học bù phần nào trước—”
Thịnh Ngộ không thèm ngẩng đầu lên, đẩy cửa rồi bước thẳng vào.
Lộ Dữ Chu: “……”
Đúng là cái kiểu kiêu ngạo của tuổi trẻ, chẳng ai muốn cố gắng bắt chuyện với một người rõ ràng đang chán ghét mình cả.
Thịnh Ngộ biết mình đã chiếm cuộc đời thiếu gia của Lộ Dữ Chu, bản thân cậu đuối lý. Trước đây còn từng nghĩ sẽ tìm cơ hội để xoa dịu không khí một chút, cố gắng xây dựng chút quan hệ thân thiện.
Nhưng sau chuyện hôm nay, cậu chẳng muốn nghĩ nhiều nữa.
Cùng lắm thì sau này cứ đi đường vòng mà né Lộ Dữ Chu, chọc không nổi thì chẳng lẽ trốn cũng không xong sao?
Vừa vào lớp, Hạ Dương là người đầu tiên lao đến:
“Sao rồi? chị Lưu gọi mấy cậu đi làm gì thế?”
Thịnh Ngộ ôm chồng tài liệu ngồi xuống, lục lọi trong ngăn bàn tìm bút nước, đáp:
“Không có gì, gọi tớ đi học bù thôi.”
Vừa dứt lời, cửa sau phát ra tiếng kẽo kẹt, phía sau chỗ ngồi vang lên tiếng sột soạt, như thể có người vừa ngồi xuống.
Hạ Dương duỗi chân đá chân bàn của Lộ Dữ Chu một cái, liền bị anh liếc cho một ánh mắt khó chịu.
“Còn cậu? Chị Lưu gọi Thịnh Ngộ đi học bù, lôi cậu theo làm gì? Chẳng lẽ kêu cậu dạy bù cho cậu ấy à?”
Không hổ là học sinh của Lưu Dung, đoán cái là trúng ngay.
Thịnh Ngộ đang mở nắp bút, cúi đầu ghi tên vào sách giáo khoa mới, không rảnh mà để ý Hạ Dương.
Lộ Dữ Chu hơi cụp mắt xuống, ánh nhìn thoáng lướt qua đường cong vai hơi nhô lên của cậu, rồi nói:
“Chào cờ thiếu một người, Đại Mã Hầu đếm số, Lưu Dung hỏi tôi là ai, tôi nói là cậu.”
Lộ Dữ Chu: “Quên rồi.”
Hạ Dương tức đến mức phải ấn huyệt nhân trung để tự trấn tĩnh. Biểu cảm liên quan gì đến tôi của Lộ Dữ Chu đúng là khiến người ta phát cáu. Cậu ta tức quá nên quên mất, những chuyện vặt trong lớp kiểu này vốn dĩ chẳng bao giờ đến lượt cái người mặc kệ tất cả như Lộ Dữ Chu phải báo cáo.
Thịnh Ngộ và Lộ Dữ Chu ngồi một trước một sau, hoàn toàn không có chút giao lưu nào.
Nếu như Hạ Dương giữ lòng hiếu kỳ thêm một chút nữa, có lẽ đã phát hiện ra điều gì đó không đúng. Lúc hai người bị giáo viên chủ nhiệm gọi ra ngoài, họ vừa mới đổi chỗ ngồi với nhau không lâu. Khi đó Thịnh Ngộ còn nói rất nhiều, ánh mắt nhìn Lộ Dữ Chu cũng mang theo một cảm giác quen thuộc khó hiểu.
Lớp một sắp xếp chỗ ngồi theo thành tích, mỗi tháng đổi một lần. Thịnh Ngộ tạm thời chưa có điểm, nên Lưu Dung xếp cậu ngồi ở bàn cuối của dãy đầu tiên, ngay sau lưng Lộ Dữ Chu.
Lộ Dữ Chu vốn ghét có người ngồi sau lưng chen chúc nên mới chủ động chọn chỗ cuối cùng, nhưng Thịnh Ngộ lại ngồi ngay sau, khiến khuôn mặt điển trai kia lập tức trở nên xụ xuống, cả người dựa vào tường nửa sống nửa chết.
Nhận ra sự khác thường, Thịnh Ngộ chủ động đổi chỗ ngồi với anh.
Lộ Dữ Chu giành lại được chỗ ngồi rộng rãi nhất, tuy không đến mức vui mừng ra mặt, nhưng rõ ràng tâm trạng chuyển từ âm u sang nhiều mây.
Lúc hai người sóng vai đi ra ngoài lớp, Hạ Dương còn thấy Thịnh Ngộ lặng lẽ đụng khuỷu tay Lộ Dữ Chu một cái, nhỏ giọng hỏi:
“Làm gì vậy? Không phải bị gọi ra để phạt chúng ta chứ…”
Không rõ trong văn phòng đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết rằng lúc trở về, quanh hai người họ như có thêm một vòng ranh giới Sở – Hán vô hình.
Từ nhiều mây chuyển thành sấm chớp mưa bão.
Người đang mưa chính là Thịnh Ngộ.
Tiết học đầu tiên, cứ như vậy mà trôi qua trong sự im lặng không lời.
Trường Nhất Trung có tiết tự học buổi tối, học sinh ngoại trú có thể không tham gia. Nhưng xét thấy nhiều giáo viên thường bất ngờ dạy thêm trong tiết này, nên hầu như ai cũng ở lại.
Thịnh Ngộ thì khác. Cậu ưu tiên kéo lại tiến độ học đang bị chậm, so với việc ngồi ngơ ngác trong lớp, thà về nhà nghe khóa học online còn hơn.
Trên đường về thì trời lại đổ mưa.
Trong hẻm Hỉ Thước có hai chỗ nhận chuyển phát nhanh, trong đó có một nơi chỉ cách nhà họ Lộ vài chục mét, nằm cạnh một quầy bán đồ vặt. Tiệm này thường có bán thêm chút rau quả, trứng gà. Dựa vào lưu lượng khách từ trạm chuyển phát nhanh bên cạnh, bà chủ tranh thủ bán thêm đủ loại đồ, cái gì có thể kiếm tiền là bán hết.
Bà chủ đúng là cao thủ kinh doanh, còn mở rộng sân trước bằng cách đặt mấy chiếc bàn dài ngoài cửa, mời mọi người đến chơi mạt chược miễn phí. Các bác trai, dì cả trong khu đều thích đến ngồi tán gẫu cho mát. Lâu dần thành thói quen, lượng hạt dưa, đậu phộng, thuốc lá, rượu và Coca tiêu thụ đủ để vòng quanh Trái Đất một vòng.
Hai ngày nay dù trời mưa, nhưng cũng chẳng làm giảm nhiệt huyết đánh mạt chược của các dì. Quầy hàng phía trước được che bạt tránh mưa, trong góc còn bật một chiếc đèn điện mờ mờ.
Thịnh Ngộ né qua đám người, che ô bước vào quầy bán đồ vặt. Cậu nhanh chóng tìm được gói hàng của mình trên giá, rồi đưa đến quầy để quét mã lấy hàng.
Lưu Dung đưa cho cậu một tập tài liệu hoa hòe lòe loẹt, bên trong gồm bài tập cơ bản, đề luyện, cả một tập truyện ngắn tiếng Anh mở rộng theo từng nhóm từ vựng. Những thứ đó rất khó tìm đủ bộ trong nhà sách, chỉ có thể đặt mua online.
Giọng AI nữ vang lên, Thịnh Ngộ kéo gói hàng sang một bên, rồi quay đầu đi sang kệ hàng phía khác.
Quầy bán đồ vặt và điểm nhận chuyển phát nhanh nằm chung, có mấy kệ dùng để để hàng giao nhận, mấy kệ còn lại thì bày bán hàng hóa. Kệ mà cậu đang đứng trước hiện giờ là để bán đồ vật dụng thường ngày.
Lướt mắt qua đại khái một lượt, Thịnh Ngộ lập tức thấy được món mình cần. Cậu ngồi xổm xuống, xách lên một chiếc chảo sắt, dùng tay gõ gõ vào đáy nồi.
“Cậu đang chọn dưa hấu đấy à?”
Không biết từ lúc nào, bà chủ đã bước vào. Bà tầm tuổi trung niên, thân hình hơi tròn chắc khỏe, sắc mặt hồng hào khí huyết dồi dào, lông mày là kiểu chữ nhất, mắt hơi xếch, chỉ nhìn một cái đã thấy không dễ chọc.
Bà đứng chắn trước mặt Thịnh Ngộ, hừ mũi một cái rồi hỏi:
Thịnh Ngộ nghĩ một chút: “Cả hai.”
Bà chủ: “Thế thì cậu rẽ trái ra đầu hẻm nhỏ, cuối hẻm có cái hồ ước nguyện bị bỏ hoang, trong đó có con ba ba, cậu ra nói chuyện với nó đi.”
Thịnh Ngộ: “Cháu mua hai cái, cũng phải đi gặp ba ba sao?”
Bà chủ: “Mua hai cái? Một cái để nấu canh, một cái để xào?”
Thịnh Ngộ gật đầu.
Bà chủ giãn mày, khom lưng xách lên một chiếc chảo chống dính:
“Cái này có lớp chống dính, không bén đáy nồi, hiểu không?”
Thịnh Ngộ vốn không biết chọn nồi, nói thẳng:
“Cháu muốn cái mắc nhất.”
“Bao nhiêu là mắc?”
“Miễn là loại đắt nhất, tốt nhất.”
Cậu làm cháy mất một cái nồi của Lộ Dữ Chu, lần này coi như nhận lỗi, không thể qua loa được.
Bà chủ không chỉ giãn mày, ngay cả sắc mặt cũng dịu hẳn, bước sang bên cạnh tủ đông, rút ra cho cậu một cây kem màu xanh lá tâm trạng vui vẻ:
“Cầm lấy, ông chủ nhỏ, chờ cô một chút.”
Thịnh Ngộ nhận lấy cây kem, thấy bà đi vào hậu viện kéo rèm bước vào.
Chưa tới hai phút, bà chủ ôm ra một thùng giấy lớn, còn cao hơn nửa người trên của bà. Thùng phủ bụi, nhưng đóng gói vẫn rất chỉnh tề, băng keo niêm phong chưa hề bị bóc.
Bà chủ dùng dao rọc giấy bóc lớp băng keo ra, nói:
“Đây là cái nồi tốt nhất trong tiệm chúng ta, inox không gỉ, không có lớp chống dính, nhưng hoàn toàn không dính, đến ruồi đậu lên cũng phải trượt xuống! Còn có cái nồi hầm này, được tráng men, đẹp khỏi bàn ——”
Từng lớp xốp và giấy gói được gỡ ra, bên trong lộ ra một chiếc chảo xào màu đen bóng loáng, tay cầm bằng gỗ mộc mạc. Chỉ riêng vẻ ngoài và độ bóng cũng đã vượt xa mấy cái trên kệ hàng.
Thịnh Ngộ chống đầu gối, khom người ngắm một lúc rồi gật đầu:
“Lấy cái này đi, gói lại giúp cháu.”
Khi trả tiền, cậu mở phần phương thức thanh toán, kéo xuống xem vài dòng.
Mấy tài khoản đầu đều là thẻ phụ của Thịnh Khải Cơ, đến cái cuối cùng là thẻ dự phòng do bà nội lập cho từ trước. Mấy năm qua học bổng lẻ tẻ đều được chuyển vào đó.
Cậu xưa giờ sống khá dư dả, thẻ này từ đầu đến cuối chỉ có tiền vào mà không có tiền ra, cứ như bị bỏ quên trong góc tủ. Giờ nhớ ra mở lại, mới thấy số dư có chút... không nhỏ.
Xét thấy Thịnh Ngộ là khách vip của quầy bán đồ vặt, bà chủ đặc biệt hỗ trợ giao hàng tận nhà, còn đích thân sai ông chủ ra mặt lái chiếc xe ba bánh chỉ dành cho khách vip.
Bên trái chở Thịnh Ngộ, bên phải chất hàng chuyển phát nhanh của Thịnh Ngộ, thùng xe sau chất hai cái nồi vừa mua với tổng giá trị năm nghìn tệ, đồng loạt hướng về số 106 hẻm Hỉ Thước mà đi.
Ông chủ hướng về cậu giơ tay làm tư thế cúi chào, rồi nghênh ngang chạy chiếc xe ba bánh rời đi.
Bầu trời đầy mây, màn đêm buông xuống nhanh một cách lạ thường. Chưa đến 7 giờ mà trời đã tối hẳn.
Cậu mở ra xem, là một người hoàn toàn không ngờ tới.
Lộ Dữ Chu: tài xế nhà cậu
Tin nhắn gõ được nửa chừng thì im bặt.
Thịnh Ngộ gõ một dấu chấm hỏi vào khung thoại:
Gõ xong, cậu lại xóa đi, cảm thấy như vậy có vẻ quá thân mật, rồi đổi thành một cách nói nghe khách sáo hơn: Xảy ra chuyện gì?
Một lúc sau mới có hồi âm.
Lộ Dữ Chu: Không.
Thịnh Ngộ nhíu mày. Trực giác mách bảo rằng có thể Lộ Dữ Chu đang gặp rắc rối gì đó, bằng không với tính cách của anh, sẽ chẳng chủ động nhắn tin cho một người không thân thiết.
Thịnh Ngộ: Cậu đang ở đâu?
Đối phương không trả lời.
Thịnh Ngộ do dự, rồi nhấn nút gọi thoại.
Cuộc gọi được kết nối rất nhanh —
“Alô?”
Đầu bên kia chỉ có tiếng thở đều đều, xen lẫn tiếng mưa rơi lộp độp trên mái hiên, nghe không rõ lắm. Thịnh Ngộ gọi thêm hai tiếng “Alô”, cuối cùng mới nghe Lộ Dữ Chu chậm rãi đáp lại một câu:
“Đây.”
……
Đây cái đầu cậu á, tôi hỏi ba lần rồi mà cậu chỉ đáp đúng một chữ?
Thịnh Ngộ đưa tay xoa mặt, cuối cùng cũng yên tâm được phần nào. Cậu ngả người tựa lưng vào ghế, hỏi:
“Ý cậu là sao? Tài xế gì?”
“Nhà cậu… tài xế.”
Giọng điệu Lộ Dữ Chu nghe cực kỳ kỳ lạ, trong ống nghe còn vang lên tiếng bước chân dội xuống nền gạch, như thể đang từ trong nhà đi ra ngoài. Tiếng mưa trở nên rõ hơn, còn giọng nói của anh thì dần trở nên mơ hồ:
“Hắn đậu xe ngay cửa sòng bạc, nói là ba cậu bảo hắn đến đón tôi đi ăn. Nói là nếu tôi không lên xe thì sẽ thế nào đó…”
……
Ba tôi?
Tài xế nhà tôi?
Thịnh Ngộ ngơ ngác trong giây lát, còn chưa kịp hỏi tiếp thì đầu bên kia đã ngắt máy, để lại tiếng tút tút kéo dài.
Cậu nắm điện thoại ngẩn ra vài giây, rồi đột ngột bật dậy. Ghế dựa phía sau bị đẩy ra phát ra một tiếng chói tai.
Ra cửa, cậu tiện tay cầm lấy cây dù, vừa đi vừa gửi tin nhắn cho Hạ Dương:
Sòng bạc nhà cậu ở đâu?
Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt
Lưu Dung khí thế bừng bừng, kết quả sau khi gọi bọn họ lên văn phòng, câu đầu tiên nói ra lại là:
“Chuyện này là do cô thiếu sót.”
“?”
Biểu cảm Thịnh Ngộ trống rỗng.
Bộ dạng ngơ ngác của cậu trông buồn cười quá mức, khiến Lưu Dung vốn đang nghiêm túc cũng không nhịn được mà bật cười, gõ nhẹ lên mặt bàn rồi nói tiếp:
“Thẻ học sinh và đồng phục lẽ ra phải được phát cho em vào ngày thông báo nhập học. Thẻ học sinh thì cô còn nhớ, đã nhờ Lộ Dữ Chu mang em đi làm rồi, nhưng đồng phục thì mấy ngày nay bận quá nên cô quên mất. Thế này đi, nhà cô còn mấy quyển sổ ghi chép và tập bài tập của học sinh cũ để lại, tan học cô đưa cho em, coi như là bồi thường vậy.”
“Cô nói quá rồi ạ.” Thịnh Ngộ không nhịn được đưa tay sờ mũi, ngại ngùng nói: “Chỉ là chuyện nhỏ thôi, đâu đến mức phải bồi thường.”
Cùng lắm cũng chỉ phơi nắng dưới trời nắng gắt hơn một tiếng mà thôi.
Lưu Dung nói: “Đừng tưởng cô không biết mấy đứa học sinh các em đang nghĩ gì. Nếu thật sự muốn qua loa cho xong, mấy đứa đã mắng cô rồi. Hơn nữa đừng coi thường mấy quyển sổ ghi chép đó, chúng viết còn rõ ràng hơn cả sách giáo khoa, rất có ích cho việc học bổ sung kiến thức lớp 12 của em đấy.”
Thịnh Ngộ hơi dao động, nhưng nghĩ đến việc đọc ghi chép của người khác sẽ phải làm quen với cách tư duy của họ, nên vẫn lắc đầu từ chối:
“Không cần đâu ạ, mấy tiết bị mất em sẽ tự tìm người học bù lại, sẽ nhanh chóng bắt kịp thôi.”
Những lời này rõ ràng như đang cầm chìa khóa mở ra chiếc hộp Pandora vậy. Lưu Dung hơi nhướng mày, ánh mắt lập tức dừng lại trên người Lộ Dữ Chu nãy giờ vẫn yên tĩnh đứng một bên như phông nền.
“Chuyện này thì dễ thôi, Lộ Dữ Chu, em kiếm thời gian rảnh dạy bù cho em ấy đi.”
??
Trên đầu hai người gần như đồng thời hiện lên hai dấu chấm hỏi.
“Em không rảnh.” Cuối cùng Lộ Dữ Chu cũng lên tiếng, dựa vào cạnh bàn đứng thẳng:
“Gần đây em có việc.”
“Dạo này không có kỳ thi nào, em bận cái gì cơ chứ.” Lưu Dung nói, “Chọn em là vì em quen với tiến độ học hơn cả giáo viên dạy bù, cũng quen thuộc với dạng đề ở trường nhất, còn bày đặt làm bộ làm tịch.”
Lộ Dữ Chu: “Không phải, em thực sự có việc.”
Lưu Dung: “Một hai tiết học mà cũng không rút ra được thời gian?”
Lộ Dữ Chu: “Không tiện.”
Lưu Dung chậm rãi thở ra một hơi.
Cô đâu phải không nghe hiểu, rõ ràng đây là từ chối. Cô tháo kính xuống, ngón tay bóp nhẹ g*** h** ch*n mày, nói:
“Vậy để cô đổi cách hỏi. Bây giờ cô muốn nhờ em giúp một học sinh bị chậm tiến độ học theo kịp, không phải Thịnh Ngộ, em giúp hay không?”
Lộ Dữ Chu im lặng.
Lưu Dung chọn anh cũng có lý do, không chỉ vì anh là đại diện môn toán, mà còn vì thỉnh thoảng có bạn cần hỗ trợ học bù, nhờ anh giúp thì chưa bao giờ bị từ chối.
Chỉ riêng lần này, cứ như gặp thiên địch, vừa nghe là quay ngoắt đi ngay.
Thịnh Ngộ cũng trầm mặc theo.
Tầm mắt của cậu lướt ngang, thấy Lộ Dữ Chu nghiêng mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, khí áp thấp đến đáng sợ, không cần nhìn chính diện cũng đoán được lúc này sắc mặt anh khó coi đến cỡ nào.
Tới mức đó luôn sao?
Một cảm giác nghẹn khuất và khó hiểu mơ hồ dâng lên trong lòng Thịnh Ngộ.
Tôi thiếu cậu hai tiết học này à?
Những lời châm chọc đã lên đến miệng, nhưng cuối cùng vẫn bị nuốt trở vào. Cậu cố nén lại, chỉ muốn xem Lộ Dữ Chu bị ép phải đồng ý thì sẽ trông thế nào.
“Cô không biết giữa hai em có mâu thuẫn gì,” Lưu Dung nói, “Nhưng loại mâu thuẫn này không cần kéo vào chuyện học hành. Những cảm xúc nhất thời đó hoàn toàn không quan trọng bằng tương lai của các em. Đương nhiên, nếu cần người hòa giải, bất cứ lúc nào cũng có thể đến tìm riêng cô.”
Nói đến mức này rồi, nếu còn từ chối thì chẳng khác nào chuyện bé xé to. Huống chi, Lộ Dữ Chu chỉ là không thích giao tiếp với người nhà họ Thịnh, cũng không có thâm cừu đại hận gì với Thịnh Ngộ.
Anh gật đầu.
Lưu Dung đưa mắt nhìn hai người bằng ánh mắt kiểu trẻ con có vấn đề, rồi tiễn họ ra khỏi văn phòng.
Trên đường về lớp, hiếm khi Thịnh Ngộ im lặng, cúi đầu lật xem tài liệu giáo viên chủ nhiệm đưa cho, vẻ mặt nghiêng nghiêng đầy tập trung.
Lộ Dữ Chu vẫn giữ vẻ lạnh nhạt như cũ, rũ mắt không biết đang nghĩ gì. Vừa vào đến cửa lớp, anh mím môi hỏi:
“Cậu muốn học bù phần nào trước—”
Thịnh Ngộ không thèm ngẩng đầu lên, đẩy cửa rồi bước thẳng vào.
Lộ Dữ Chu: “……”
Đúng là cái kiểu kiêu ngạo của tuổi trẻ, chẳng ai muốn cố gắng bắt chuyện với một người rõ ràng đang chán ghét mình cả.
Thịnh Ngộ biết mình đã chiếm cuộc đời thiếu gia của Lộ Dữ Chu, bản thân cậu đuối lý. Trước đây còn từng nghĩ sẽ tìm cơ hội để xoa dịu không khí một chút, cố gắng xây dựng chút quan hệ thân thiện.
Nhưng sau chuyện hôm nay, cậu chẳng muốn nghĩ nhiều nữa.
Cùng lắm thì sau này cứ đi đường vòng mà né Lộ Dữ Chu, chọc không nổi thì chẳng lẽ trốn cũng không xong sao?
Vừa vào lớp, Hạ Dương là người đầu tiên lao đến:
“Sao rồi? chị Lưu gọi mấy cậu đi làm gì thế?”
Thịnh Ngộ ôm chồng tài liệu ngồi xuống, lục lọi trong ngăn bàn tìm bút nước, đáp:
“Không có gì, gọi tớ đi học bù thôi.”
Vừa dứt lời, cửa sau phát ra tiếng kẽo kẹt, phía sau chỗ ngồi vang lên tiếng sột soạt, như thể có người vừa ngồi xuống.
Hạ Dương duỗi chân đá chân bàn của Lộ Dữ Chu một cái, liền bị anh liếc cho một ánh mắt khó chịu.
“Còn cậu? Chị Lưu gọi Thịnh Ngộ đi học bù, lôi cậu theo làm gì? Chẳng lẽ kêu cậu dạy bù cho cậu ấy à?”
Không hổ là học sinh của Lưu Dung, đoán cái là trúng ngay.
Thịnh Ngộ đang mở nắp bút, cúi đầu ghi tên vào sách giáo khoa mới, không rảnh mà để ý Hạ Dương.
Lộ Dữ Chu hơi cụp mắt xuống, ánh nhìn thoáng lướt qua đường cong vai hơi nhô lên của cậu, rồi nói:
“Chào cờ thiếu một người, Đại Mã Hầu đếm số, Lưu Dung hỏi tôi là ai, tôi nói là cậu.”
Lộ Dữ Chu: “Quên rồi.”
Hạ Dương tức đến mức phải ấn huyệt nhân trung để tự trấn tĩnh. Biểu cảm liên quan gì đến tôi của Lộ Dữ Chu đúng là khiến người ta phát cáu. Cậu ta tức quá nên quên mất, những chuyện vặt trong lớp kiểu này vốn dĩ chẳng bao giờ đến lượt cái người mặc kệ tất cả như Lộ Dữ Chu phải báo cáo.
Thịnh Ngộ và Lộ Dữ Chu ngồi một trước một sau, hoàn toàn không có chút giao lưu nào.
Nếu như Hạ Dương giữ lòng hiếu kỳ thêm một chút nữa, có lẽ đã phát hiện ra điều gì đó không đúng. Lúc hai người bị giáo viên chủ nhiệm gọi ra ngoài, họ vừa mới đổi chỗ ngồi với nhau không lâu. Khi đó Thịnh Ngộ còn nói rất nhiều, ánh mắt nhìn Lộ Dữ Chu cũng mang theo một cảm giác quen thuộc khó hiểu.
Lớp một sắp xếp chỗ ngồi theo thành tích, mỗi tháng đổi một lần. Thịnh Ngộ tạm thời chưa có điểm, nên Lưu Dung xếp cậu ngồi ở bàn cuối của dãy đầu tiên, ngay sau lưng Lộ Dữ Chu.
Lộ Dữ Chu vốn ghét có người ngồi sau lưng chen chúc nên mới chủ động chọn chỗ cuối cùng, nhưng Thịnh Ngộ lại ngồi ngay sau, khiến khuôn mặt điển trai kia lập tức trở nên xụ xuống, cả người dựa vào tường nửa sống nửa chết.
Nhận ra sự khác thường, Thịnh Ngộ chủ động đổi chỗ ngồi với anh.
Lộ Dữ Chu giành lại được chỗ ngồi rộng rãi nhất, tuy không đến mức vui mừng ra mặt, nhưng rõ ràng tâm trạng chuyển từ âm u sang nhiều mây.
Lúc hai người sóng vai đi ra ngoài lớp, Hạ Dương còn thấy Thịnh Ngộ lặng lẽ đụng khuỷu tay Lộ Dữ Chu một cái, nhỏ giọng hỏi:
“Làm gì vậy? Không phải bị gọi ra để phạt chúng ta chứ…”
Không rõ trong văn phòng đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết rằng lúc trở về, quanh hai người họ như có thêm một vòng ranh giới Sở – Hán vô hình.
Từ nhiều mây chuyển thành sấm chớp mưa bão.
Người đang mưa chính là Thịnh Ngộ.
Tiết học đầu tiên, cứ như vậy mà trôi qua trong sự im lặng không lời.
Trường Nhất Trung có tiết tự học buổi tối, học sinh ngoại trú có thể không tham gia. Nhưng xét thấy nhiều giáo viên thường bất ngờ dạy thêm trong tiết này, nên hầu như ai cũng ở lại.
Thịnh Ngộ thì khác. Cậu ưu tiên kéo lại tiến độ học đang bị chậm, so với việc ngồi ngơ ngác trong lớp, thà về nhà nghe khóa học online còn hơn.
Trên đường về thì trời lại đổ mưa.
Trong hẻm Hỉ Thước có hai chỗ nhận chuyển phát nhanh, trong đó có một nơi chỉ cách nhà họ Lộ vài chục mét, nằm cạnh một quầy bán đồ vặt. Tiệm này thường có bán thêm chút rau quả, trứng gà. Dựa vào lưu lượng khách từ trạm chuyển phát nhanh bên cạnh, bà chủ tranh thủ bán thêm đủ loại đồ, cái gì có thể kiếm tiền là bán hết.
Bà chủ đúng là cao thủ kinh doanh, còn mở rộng sân trước bằng cách đặt mấy chiếc bàn dài ngoài cửa, mời mọi người đến chơi mạt chược miễn phí. Các bác trai, dì cả trong khu đều thích đến ngồi tán gẫu cho mát. Lâu dần thành thói quen, lượng hạt dưa, đậu phộng, thuốc lá, rượu và Coca tiêu thụ đủ để vòng quanh Trái Đất một vòng.
Hai ngày nay dù trời mưa, nhưng cũng chẳng làm giảm nhiệt huyết đánh mạt chược của các dì. Quầy hàng phía trước được che bạt tránh mưa, trong góc còn bật một chiếc đèn điện mờ mờ.
Thịnh Ngộ né qua đám người, che ô bước vào quầy bán đồ vặt. Cậu nhanh chóng tìm được gói hàng của mình trên giá, rồi đưa đến quầy để quét mã lấy hàng.
Lưu Dung đưa cho cậu một tập tài liệu hoa hòe lòe loẹt, bên trong gồm bài tập cơ bản, đề luyện, cả một tập truyện ngắn tiếng Anh mở rộng theo từng nhóm từ vựng. Những thứ đó rất khó tìm đủ bộ trong nhà sách, chỉ có thể đặt mua online.
Giọng AI nữ vang lên, Thịnh Ngộ kéo gói hàng sang một bên, rồi quay đầu đi sang kệ hàng phía khác.
Quầy bán đồ vặt và điểm nhận chuyển phát nhanh nằm chung, có mấy kệ dùng để để hàng giao nhận, mấy kệ còn lại thì bày bán hàng hóa. Kệ mà cậu đang đứng trước hiện giờ là để bán đồ vật dụng thường ngày.
Lướt mắt qua đại khái một lượt, Thịnh Ngộ lập tức thấy được món mình cần. Cậu ngồi xổm xuống, xách lên một chiếc chảo sắt, dùng tay gõ gõ vào đáy nồi.
“Cậu đang chọn dưa hấu đấy à?”
Không biết từ lúc nào, bà chủ đã bước vào. Bà tầm tuổi trung niên, thân hình hơi tròn chắc khỏe, sắc mặt hồng hào khí huyết dồi dào, lông mày là kiểu chữ nhất, mắt hơi xếch, chỉ nhìn một cái đã thấy không dễ chọc.
Bà đứng chắn trước mặt Thịnh Ngộ, hừ mũi một cái rồi hỏi:
Thịnh Ngộ nghĩ một chút: “Cả hai.”
Bà chủ: “Thế thì cậu rẽ trái ra đầu hẻm nhỏ, cuối hẻm có cái hồ ước nguyện bị bỏ hoang, trong đó có con ba ba, cậu ra nói chuyện với nó đi.”
Thịnh Ngộ: “Cháu mua hai cái, cũng phải đi gặp ba ba sao?”
Bà chủ: “Mua hai cái? Một cái để nấu canh, một cái để xào?”
Thịnh Ngộ gật đầu.
Bà chủ giãn mày, khom lưng xách lên một chiếc chảo chống dính:
“Cái này có lớp chống dính, không bén đáy nồi, hiểu không?”
Thịnh Ngộ vốn không biết chọn nồi, nói thẳng:
“Cháu muốn cái mắc nhất.”
“Bao nhiêu là mắc?”
“Miễn là loại đắt nhất, tốt nhất.”
Cậu làm cháy mất một cái nồi của Lộ Dữ Chu, lần này coi như nhận lỗi, không thể qua loa được.
Bà chủ không chỉ giãn mày, ngay cả sắc mặt cũng dịu hẳn, bước sang bên cạnh tủ đông, rút ra cho cậu một cây kem màu xanh lá tâm trạng vui vẻ:
“Cầm lấy, ông chủ nhỏ, chờ cô một chút.”
Thịnh Ngộ nhận lấy cây kem, thấy bà đi vào hậu viện kéo rèm bước vào.
Chưa tới hai phút, bà chủ ôm ra một thùng giấy lớn, còn cao hơn nửa người trên của bà. Thùng phủ bụi, nhưng đóng gói vẫn rất chỉnh tề, băng keo niêm phong chưa hề bị bóc.
Bà chủ dùng dao rọc giấy bóc lớp băng keo ra, nói:
“Đây là cái nồi tốt nhất trong tiệm chúng ta, inox không gỉ, không có lớp chống dính, nhưng hoàn toàn không dính, đến ruồi đậu lên cũng phải trượt xuống! Còn có cái nồi hầm này, được tráng men, đẹp khỏi bàn ——”
Từng lớp xốp và giấy gói được gỡ ra, bên trong lộ ra một chiếc chảo xào màu đen bóng loáng, tay cầm bằng gỗ mộc mạc. Chỉ riêng vẻ ngoài và độ bóng cũng đã vượt xa mấy cái trên kệ hàng.
Thịnh Ngộ chống đầu gối, khom người ngắm một lúc rồi gật đầu:
“Lấy cái này đi, gói lại giúp cháu.”
Khi trả tiền, cậu mở phần phương thức thanh toán, kéo xuống xem vài dòng.
Mấy tài khoản đầu đều là thẻ phụ của Thịnh Khải Cơ, đến cái cuối cùng là thẻ dự phòng do bà nội lập cho từ trước. Mấy năm qua học bổng lẻ tẻ đều được chuyển vào đó.
Cậu xưa giờ sống khá dư dả, thẻ này từ đầu đến cuối chỉ có tiền vào mà không có tiền ra, cứ như bị bỏ quên trong góc tủ. Giờ nhớ ra mở lại, mới thấy số dư có chút... không nhỏ.
Xét thấy Thịnh Ngộ là khách vip của quầy bán đồ vặt, bà chủ đặc biệt hỗ trợ giao hàng tận nhà, còn đích thân sai ông chủ ra mặt lái chiếc xe ba bánh chỉ dành cho khách vip.
Bên trái chở Thịnh Ngộ, bên phải chất hàng chuyển phát nhanh của Thịnh Ngộ, thùng xe sau chất hai cái nồi vừa mua với tổng giá trị năm nghìn tệ, đồng loạt hướng về số 106 hẻm Hỉ Thước mà đi.
Ông chủ hướng về cậu giơ tay làm tư thế cúi chào, rồi nghênh ngang chạy chiếc xe ba bánh rời đi.
Bầu trời đầy mây, màn đêm buông xuống nhanh một cách lạ thường. Chưa đến 7 giờ mà trời đã tối hẳn.
Cậu mở ra xem, là một người hoàn toàn không ngờ tới.
Lộ Dữ Chu: tài xế nhà cậu
Tin nhắn gõ được nửa chừng thì im bặt.
Thịnh Ngộ gõ một dấu chấm hỏi vào khung thoại:
Gõ xong, cậu lại xóa đi, cảm thấy như vậy có vẻ quá thân mật, rồi đổi thành một cách nói nghe khách sáo hơn: Xảy ra chuyện gì?
Một lúc sau mới có hồi âm.
Lộ Dữ Chu: Không.
Thịnh Ngộ nhíu mày. Trực giác mách bảo rằng có thể Lộ Dữ Chu đang gặp rắc rối gì đó, bằng không với tính cách của anh, sẽ chẳng chủ động nhắn tin cho một người không thân thiết.
Thịnh Ngộ: Cậu đang ở đâu?
Đối phương không trả lời.
Thịnh Ngộ do dự, rồi nhấn nút gọi thoại.
Cuộc gọi được kết nối rất nhanh —
“Alô?”
Đầu bên kia chỉ có tiếng thở đều đều, xen lẫn tiếng mưa rơi lộp độp trên mái hiên, nghe không rõ lắm. Thịnh Ngộ gọi thêm hai tiếng “Alô”, cuối cùng mới nghe Lộ Dữ Chu chậm rãi đáp lại một câu:
“Đây.”
……
Đây cái đầu cậu á, tôi hỏi ba lần rồi mà cậu chỉ đáp đúng một chữ?
Thịnh Ngộ đưa tay xoa mặt, cuối cùng cũng yên tâm được phần nào. Cậu ngả người tựa lưng vào ghế, hỏi:
“Ý cậu là sao? Tài xế gì?”
“Nhà cậu… tài xế.”
Giọng điệu Lộ Dữ Chu nghe cực kỳ kỳ lạ, trong ống nghe còn vang lên tiếng bước chân dội xuống nền gạch, như thể đang từ trong nhà đi ra ngoài. Tiếng mưa trở nên rõ hơn, còn giọng nói của anh thì dần trở nên mơ hồ:
“Hắn đậu xe ngay cửa sòng bạc, nói là ba cậu bảo hắn đến đón tôi đi ăn. Nói là nếu tôi không lên xe thì sẽ thế nào đó…”
……
Ba tôi?
Tài xế nhà tôi?
Thịnh Ngộ ngơ ngác trong giây lát, còn chưa kịp hỏi tiếp thì đầu bên kia đã ngắt máy, để lại tiếng tút tút kéo dài.
Cậu nắm điện thoại ngẩn ra vài giây, rồi đột ngột bật dậy. Ghế dựa phía sau bị đẩy ra phát ra một tiếng chói tai.
Ra cửa, cậu tiện tay cầm lấy cây dù, vừa đi vừa gửi tin nhắn cho Hạ Dương:
Sòng bạc nhà cậu ở đâu?
Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt
Đánh giá:
Truyện Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt
Story
Chương 10: Biệt nữu.
10.0/10 từ 50 lượt.