Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt

Chương 11: Sòng bạc.

237@-

Trước cửa sòng bạc ‘Suốt Đêm’.


Lộ Dữ Chu cúi mắt nhìn chiếc điện thoại đột ngột cúp nguồn vì hết pin, hoàn toàn cạn lời.


Phía trước sòng bạc là một con đường dân cư bình thường, hai bên lề đường toàn là xe điện có gắn biển số, đối diện có một cửa hàng chuyên sửa xe máy và xe đạp điện. Ông chủ đang loay hoay lắp ráp phụ tùng ngay trước cửa, thỉnh thoảng lại có tia lửa điện sáng lòe lóe lên.


Chính là kiểu con đường mà xe điện chiếm thế thượng phong ấy vậy mà… lại đang đậu một chiếc Lexus bóng loáng như gương.


Có vài người hiểu xe đi ngang qua liếc một cái là nhận ra ngay, giờ phút này đang ngồi đánh bài trong tiệm, vừa chơi vừa sống động miêu tả độ đắt đỏ của chiếc xe đó cho các bạn bài nghe, tán dương xem chủ xe là nhân vật có bao nhiêu “có tiền”, thế nào mới bỏ công lái loại xe này tới đón người.


Cửa ghế lái bên chiếc Lexus bật mở. Tài xế họ Ngô lom khom một hồi rồi lấy ra một sợi dây sạc điện thoại, sải bước đi đến chỗ có mái hiên che mưa, cung kính đưa cho Lộ Dữ Chu:


“Lộ Dữ Chu thiếu gia, lên xe sạc điện thoại đi.”


Người được gọi là Lộ Dữ Chu thiếu gia thì mặt lạnh tanh, cứ như thể muốn cả thế giới nổ tung sau lưng mình.


Chủ sòng bạc hai ngày nay có việc phải ra ngoài, con trai và cháu trai đều đang đi học, không ai trông tiệm. Trong cửa hàng chỉ còn mấy phòng chơi cờ tự phục vụ mở sẵn, nhờ bà bác bên cạnh sang giúp trông coi.


Bà bác họ Tiền đang ngồi ngay cửa nhai hạt dưa, lấy chiếc điện thoại thông minh trong túi ra nhìn đồng hồ:
“A, mới nửa tiếng.”


Chiếc xe kia đã đậu đó được nửa tiếng rồi. Còn chặn cháu trai dì chủ quay lại lấy đồ để quên trong sòng. Hai người nói vài câu trước cửa tiệm, sau đó liền… giằng co một cách kỳ quái.


Bà bác Tiền tự hóa thân thành công nhân quét dọn vệ sinh, vòng tới vòng lui quét xung quanh hai người mấy lần, tranh thủ thăm dò xem quan hệ họ là gì.


Nghe nói, người lái chiếc siêu xe kia đúng là tài xế riêng nổi tiếng. Trước đó, có một nhân vật lớn từng tài trợ tiểu Lộ, lần này muốn mời ăn một bữa cơm nên mới cho người tới đón. Nhưng tiểu Lộ lại không mấy tình nguyện, chỉ muốn quay về trường học tiết tự học buổi tối.


Bà bác Tiền vừa nghe đến đây thì cảm thấy, không đúng, chuyện này chắc chắn có bát quái!


Hai người kia đứng ngoài cửa nửa tiếng, còn bà thì ngồi hóng chuyện ở cửa cũng tròn nửa tiếng, hạt dưa cắn hết nửa cân.


“……Vậy rốt cuộc là mời hay là bắt cóc đây?”


Lộ Dữ Chu lạnh nhạt mở miệng, ánh mắt dừng lại ở sợi dây sạc điện thoại:


“Nếu là mời, tôi hẳn là có quyền từ chối. Còn nếu là bắt cóc thì anh cứ nói thẳng.”


“Tôi không dám.” Tài xế Tiểu Ngô cúi đầu, mồ hôi lạnh túa ra sau lưng. Hai cha con nhà họ Thịnh, ai cũng là dạng cứng đầu vô địch, hắn chẳng dám đắc tội bên nào, lần này quả là nhiệm vụ bất khả thi.


Lộ Dữ Chu đưa tay xoa cổ, tỏ ra hơi phiền, rồi đưa cây dù đang cầm cho Tiểu Ngô:


“Tôi phải về học. Anh cầm dù về đi, nếu chủ tịch Thịnh có hỏi, cứ nói tôi gặp tai nạn xe, đã chết luôn rồi.”


“……” Tiểu Ngô mặt mày nứt toác, nào dám nhận:


“Thiếu gia à, đừng nói mấy lời xui xẻo kiểu đó…”


Lộ Dữ Chu dứt khoát nhét cây dù vào ngực hắn, rồi quay đầu bước thẳng vào màn mưa.


Chưa đi được mấy bước, con đường nhỏ bên cạnh chợt có người lao ra, Lộ Dữ Chu lập tức dừng lại, tránh để hai người đâm sầm vào nhau.


Hai bên lối nhỏ trồng hai cây đại thụ, lúc này tán cây đầy những giọt nước mưa đang rơi lộp độp. Người mới đến vừa dừng chân liền bị mưa hắt lên đầu, rụt cổ lại theo phản xạ. Đôi mắt mở to tròn xoe, biểu cảm như một chú mèo nhỏ bị giật mình.


Thịnh Ngộ cau mày trừng cái cây trên đầu đầy trách móc, sau đó cụp mắt, từ trên xuống dưới đánh giá Lộ Dữ Chu một lượt. Thấy người không thiếu tay cụt chân, cũng không bị thương chỗ nào, lúc này mới cúi gập lưng, chống gối mà thở hổn hển.


Trong tay cậu đang nắm một cái ô, nhưng lại không bung ra. Tóc ướt sũng, lòa xòa dính cả vào má.


“Không sao chứ?”


Đợi hơi thở ổn định lại, Thịnh Ngộ bung ô che lên đầu hai người, lấy mu bàn tay lau nước mưa trên mặt, hỏi tiếp:


“Không gặp phải người nào kỳ lạ đó chứ?”


...Cậu hỏi mới là kỳ lạ đấy.


Lộ Dữ Chu hơi rũ mắt, ánh nhìn đảo qua người trước mặt, áo sơ mi ướt sũng dính sát vào người, phác họa dáng người mảnh khảnh đơn bạc của thiếu niên.


Từ sòng bạc về đến hẻm Hỉ Thước thật ra không xa, chỉ cách ba con phố, đi bộ khoảng 15 phút là tới. Nhưng từ lúc hai người kết thúc cuộc gọi cho tới giờ mới chỉ có 7 phút trôi qua.


(?Bữa kêu chỉ cách hai con phố thôi mà đúng không biết)


Thịnh Ngộ rõ ràng là chạy bộ đến.


“Cậu tìm được chỗ này kiểu gì vậy?” Lộ Dữ Chu hỏi.


Thịnh Ngộ lại lau mặt, tay còn vuốt ngược tóc ướt ra sau:


“Hỏi Hạ Dương. Lần trước đánh bài, cậu chẳng phải ở nhà cậu ấy à?”


Câu trả lời vừa bất ngờ vừa sắc bén khiến Lộ Dữ Chu nhất thời không biết phải đáp gì.


“Vậy tài xế đâu rồi?” Thịnh Ngộ tò mò nhướn mày nhìn quanh, hỏi tiếp.


Lộ Dữ Chu chỉ tay về phía chiếc xe thương vụ đậu cách đó không xa, rồi tiện tay đón lấy chiếc ô mà cậu đang giữ trên đầu hai người.


Thịnh Ngộ nhìn kỹ lại, là người quen, mới yên tâm buông lỏng vai, thở phào:


“Là người nhà họ Thịnh, vậy thì không có việc gì.”


Lộ Dữ Chu nghiêng ô về phía Thịnh Ngộ một chút, giọng chẳng mấy để tâm:


“Cũng không phải trẻ con, giữa ban ngày ban mặt, xã hội pháp luật, còn có thể bị lừa đi à?”



“Nói không chừng còn bị trói lại bắt cóc thật ấy chứ.” Thịnh Ngộ bật thốt một câu.


Tầm nhìn Lộ Dữ Chu hơi cụp xuống, anh nhìn lướt nhanh qua sườn mặt cậu tái nhợt vì bị mưa tạt ướt hết, gần như trắng bệch.


Thịnh Ngộ thì lại chẳng để ý ánh mắt dò xét ấy, còn cố rướn cổ lên nhìn kỹ biển số xe, thấy xong thì hoàn toàn yên tâm:


“Không có gì đâu, đúng là người Thịnh gia. Cậu cứ theo người ta đi đi.”


Lộ Dữ Chu: “……”


Không khí lập tức trầm xuống.


Thịnh Ngộ xưa nay nhạy cảm, nhưng không phải lúc nào cũng đúng lúc đúng chỗ. Ví như bây giờ, não cậu giống như đang bị ngắt mạng. Xung quanh yên tĩnh nửa phút cậu mới ý thức được gì đó, quay đầu nhìn sắc mặt Lộ Dữ Chu, chần chừ nói:


“Đúng rồi, cậu chắc là không muốn đi.”


Lộ Dữ Chu quay mặt sang chỗ khác, tâm trạng rõ ràng cực kỳ tệ.


Chiếc Lexus vẫn đậu nguyên chỗ cũ.Thịnh Ngộ vẫn chưa hiểu rõ tình hình trước mắt, bèn ngập ngừng hỏi lại:


“Cậu không lên xe à?”


“Tôi có việc.”


“Thế sao tài xế không đi?”


“Nói là nhất định phải đưa được tôi lên xe.” Giọng Lộ Dữ Chu nhạt như nước lã, chậm rãi nhắc lại:


“Nguyên văn lời Thịnh chủ tịch nói ‘Trước bữa tối, nhất định phải đón được người.'."


Thịnh Ngộ nhíu mày, lầm bầm một câu.


“…Bò không muốn uống nước, ép đầu cũng vô dụng mà.”


Chủ tịch Thịnh đúng là có chút bá đạo thật, nhưng cũng không đến mức ép người quá đáng. Không ăn một bữa cơm thì sao chứ? Là thịt Đường Tăng à?


“Sao ông ấy cứ nhất định phải kêu cậu về ăn cơm vậy?”


Thịnh Ngộ không nhịn được khẽ nghiêng vai, chạm nhẹ vào vai Lộ Dữ Chu một cái.


Đây là kiểu ngôn ngữ cơ thể mà con trai tuổi này hay dùng để nói chuyện. Có điều, có lẽ không ngờ tới, Lộ Dữ Chu lại hơi lảo đảo một chút, giống như cành trúc bị gió thổi lay động.


“Không biết.” Anh nói, mặt không đổi sắc:


“Chắc ba cậu tới kỳ mãn kinh rồi.”


Thịnh Ngộ: “……”


Miệng Lộ Dữ Châu đúng là không moi ra được lời nào đáng tin. Thịnh Ngộ liếc anh một cái, trợn trắng mắt, rồi bảo anh đợi một lát, sau đó sải bước tới gõ cửa kính xe Lexus.


Cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra gương mặt hiền lành của một chàng trai trẻ. Người này đã làm ở Thịnh gia tám năm rồi, Thịnh Ngộ gọi một tiếng là chú Ngô.


“Chú Ngô, hôm nay có phải ngày gì đặc biệt không ạ?”


Chú Ngô mỉm cười:


“Không có gì đặc biệt đâu, chỉ là chủ tịch hy vọng Lộ Dữ Châu thiếu gia về nhà ăn bữa cơm với lão phu nhân. Đã lâu như vậy rồi, thiếu gia chỉ mới về một lần, bà cụ rất nhớ.”


“?”


Vẻ mặt Thịnh Ngộ trong chớp mắt trở nên trống rỗng.


“Khoan đã.” Cậu hơi không thể tin nổi: “Ý chú là, cậu ấy mới về Thịnh gia có một lần?”


Chú Ngô gật đầu:


“Gặp mặt với chủ tịch đều ở trên xe hết, về nhà cũ thì hiếm lắm. Mỗi lần tôi đến đón, thiếu gia đều bảo ‘tôi có việc’.”


“……”


Chân tướng đã sáng tỏ.


Thịnh Ngộ thầm nghĩ, bảo sao chủ tịch Thịnh lại cư xử kiểu chó cùng rứt giậu, hóa ra là do bị Lộ Dữ Chu ép cho phát điên rồi.


Cậu đứng thẳng dậy một chút, nhất thời cũng không biết phải nói gì. Nhìn sang phía Lộ Dữ Chu, kẻ chủ mưu thì đang uể oải tựa vào tủ đông trước cửa tiệm văn phòng phẩm. Khi bắt gặp ánh mắt cậu, đối phương cũng chẳng hề né tránh, chỉ thản nhiên nhìn lại, sắc mặt bình thản, không chút chột dạ.


Thịnh Ngộ mí mắt giật giật, khẽ thở dài một hơi. Cúi người xuống, nhỏ giọng nói với chú Ngô:


“Chú về trước đi. Hôm nay cậu ấy sẽ không về đâu. Nếu ba cháu có hỏi, chú cứ nói là cậu ấy muốn ở lại giúp cháu học bù. Lần sau muốn cùng ăn cơm, thì cố sắp xếp vào cuối tuần nhé.”


Chú Ngô thật ra cũng đã chuẩn bị rời đi, đâu thể nào bắt trói người ta mà kéo về. Bây giờ tiểu thiếu gia cũng đã cho lý do chính đáng, ông gật đầu, ít nhất lần này không cần phải báo cáo cái kiểu “bị tai nạn xe đã chết” đầy điềm gở nữa…


Chiếc Lexus chậm rãi rời đi.


Thịnh Ngộ băng qua đường, bung dù trở lại trước tiệm văn phòng phẩm. Đúng lúc đó, Lộ Dữ Chu cũng vừa đứng thẳng người, đeo balo lên vai, chuẩn bị rời đi.


Thịnh Ngộ lướt qua hắn, mở tủ đông, lấy ra một chai nước:


“Cậu phải quay lại trường à? Tôi không đi học tiết tự học tối nay đâu, hai đứa mình không cùng đường.”


Bước chân Lộ Dữ Chu đột nhiên khựng lại. Anh quay đầu, chậm nửa nhịp nhìn về phía Thịnh Ngộ.


Thịnh Ngộ ngửa cổ tu mấy ngụm nước, cảm thấy mình như sống lại. Cậu lấy điện thoại ra, quét mã thanh toán dán trên tường.



“Không còn chuyện gì nữa thì tôi về trước nhé. Mai gặp.”


Lộ Dữ Chu:


“…… Tối nay có tiết tiếng Anh nâng cao.”


“Tôi biết.”


Máy báo tích một tiếng xác nhận thanh toán, Thịnh Ngộ cúi đầu, giọng hơi nhỏ lại, như đang lầm bầm:


“Cơ bản còn chưa nắm được, nâng cao cái gì mà nâng cao……”


Hơn nữa, nói hơi không biết khiêm tốn chút,  những môn khác của cậu còn chưa biết thế nào, nhưng riêng tiếng Anh thì… cậu khá tự tin.


Sau khi thanh toán xong, Thịnh Ngộ nhét điện thoại lại vào túi, vừa ngẩng đầu lên thì phát hiện Lộ Dữ Chu đang nhìn chằm chằm cậu không chớp mắt.


“Còn chuyện gì sao?”


Lộ Dữ Chu bị giọng cậu gọi mới hoàn hồn lại, ánh mắt dần chuyển tới đôi môi nhợt nhạt không chút huyết sắc của Thịnh Ngộ.


Không kịp phòng bị, Lộ Dữ Chu đột ngột duỗi tay, sờ lên trán cậu.


“Nhiệt độ hơi thấp.” Anh chỉ chạm nhẹ trong chốc lát rồi rút tay lại, Thịnh Ngộ thậm chí chưa kịp phản ứng, anh nhét tay vào túi quần, tiện tay ấn nút thu ô gấp, tựa như chẳng có chuyện gì, “Vào Sòng bạc ngồi chút đi, tôi pha cho cậu ly thuốc cảm.”


“?”


Thịnh Ngộ ảo giác như mình bị lửa thiêu, nhiệt độ cao đến mức kì lạ.


“Không phải cậu bảo muốn đi học à?”


“Tôi đâu có nói là sẽ đi?”


Thịnh Ngộ nghiêng đầu nhìn cái balo sau lưng hắn:


“Vậy cậu đeo cặp làm gì?”


“Tăng trọng lượng.”


“....”


Đây là lần đầu tiên Thịnh Ngộ cảm thấy kỹ năng nói hươu nói vượn của mình yếu kém đến thế.


Lộ Dữ Chu không thích giải thích nhiều, nói xong liền nghiêng đầu sang chỗ khác, tay cầm ô, mi rũ xuống dính đầy những hạt mưa nhỏ, khiến đôi mắt vốn vô cảm kia trông dịu đi đôi chút.


“Muốn ăn đậu que xào thịt, hay ớt xanh xào thịt?”


“……”


Thịnh Ngộ hơi chần chừ một giây ngắn ngủi, rồi nói nhỏ:


“ Ăn cả hai.”


-


Thực ra, vì không mấy tin tưởng tài nghệ nấu nướng của bạn cùng tuổi, nên trước khi vào sòng bạc, Thịnh Ngộ đã âm thầm chuẩn bị sẵn tinh thần ăn mì gói rồi.


Nhưng ngoài dự đoán, món ‘đậu que xào thịt’ với ‘ớt xanh xào thịt’ mà Lộ Dữ Chu nói… lại thật sự không phải là vị mì gói.


Sòng bạc Suốt Đêm có hai tầng, nằm ngay đoạn kéo dài của hẻm Hỉ Thước. Ở đây toàn là kiểu nhà xây riêng, cao nhất cũng chỉ tầm năm sáu tầng, dây điện giăng như mạng nhện chằng chịt trên đầu.


Ngay phía hiên vào là tấm rèm cao su, đi vào sẽ thấy không gian được chia thành bốn năm khu vực bằng vách ngăn, giống mấy sạp bài tự phục vụ. Phía bên phải có một cái bàn cao ngang người, tạm xem như quầy tiếp tân thô sơ.


Hôm nay tiệm đóng cửa, đại sảnh hiếm khi yên tĩnh như vậy. Bà bác Tiền ngồi sau quầy, đang cắm mặt xem video ngắn. Nhìn thấy hai đứa bước vào, liền tỏ vẻ mình cái gì cũng không biết, giả bộ khó hiểu hỏi:


“Ai u? Tiểu Lộ, mới nãy không phải con ra ngoài rồi sao? Sao giờ lại quay về?”


Thực ra nửa tiếng trước bà ấy đã dán tai nghe lén ở cửa. Chuyện này Lộ Dữ Chu thấy cả.


Nhưng mà bác Tiền cũng không có ác ý gì. Bác lớn tuổi rồi, con trai không quan tâm, con gái cũng chẳng để ý, cả ngày chỉ có thể lấy mấy chuyện hàng xóm ra tiêu khiển. Lúc bình thường ai nhờ giúp gì, dù phiền phức cách mấy cũng chẳng từ chối.


Mấy năm trước, lúc sòng bạc ăn nên làm ra, dì bận túi bụi, chẳng trông được Lộ Dữ Chu với Hạ Dương. Hai người họ từng ăn cơm nhà bác Tiền suốt một học kỳ.


Vậy mà bà chẳng lấy một đồng.


Lộ Dữ Chu biết ơn, nên cũng mắt nhắm mắt mở chuyện nghe lén. Anh đáp:


“Ra ngoài xử lý chút việc, xong rồi. Con đưa bạn học lên lầu trước.”


Phía sau hắn thấp thoáng nửa gương mặt người kia, trắng đến mức như tờ giấy, hơi hơi gật đầu về phía bác gái Tiền, là kiểu gật đầu lễ phép.


Hai người đều cao ráo, chân dài, bước đi lại nhanh, bác gái Tiền còn chưa kịp thấy rõ mặt cậu bạn đi cùng, chỉ cảm thấy một luồng khí thiếu niên tươi mát, mang theo mùi mưa dễ chịu lướt qua trước mặt.


Tầng một là khu đánh bạc, vài phòng ngủ được cải tạo thành phòng chơi bài tự phục vụ. Lúc này vẫn còn đang hoạt động, đi ngang còn nghe được mấy bác trai trong đó đang bàn chuyện thiên hạ, nói năng oang oang.


Tầng hai mới là chỗ nhà Hạ Dương sinh hoạt hằng ngày. Cửa hành lang có lắp khóa, chỉ cần xoay tay là tách biệt hẳn một khoảng trời yên tĩnh.


Lộ Dữ Chu dắt Thịnh Ngộ quẹo vào căn phòng ngủ khuất nhất trong dãy tầng hai.


Phòng không lớn, cấu trúc cũng tương tự như căn cũ ở nhà họ Lộ. Sát tường kê một chiếc giường tầng, bên cạnh đặt chiếc bàn gỗ kiểu cũ có ngăn kéo. Lộ Dữ Chu kéo ghế ra, ra hiệu cho Thịnh Ngộ ngồi tạm, sau đó cầm điều khiển bật điều hòa, nói:


“Đợi chút, tôi đi lấy khăn dùng một lần cho cậu.”


Sòng bạc vốn dĩ cũng tính là cơ sở dịch vụ, thỉnh thoảng có khách ngủ lại qua đêm, quầy phục vụ luôn có sẵn khăn mặt, bàn chải dùng một lần. Cần gì thì chỉ cần nói một tiếng, trả tiền xong là có.



Mình thiếu một bữa cơm này sao? Thịnh Ngộ nghiêm túc chất vấn bản thân.


Chuyện ở văn phòng tuy đã xong, nhưng cơn bực bội trong lòng cậu chưa tiêu tan ngay được. Dù sao cũng là do chính miệng cậu đồng ý...


“Ăn mì nhé?”


Thịnh Ngộ giật nảy mình, suýt nữa thì bật khỏi cửa. Quay đầu nhìn lại, cánh cửa đang khép hờ đã bị đẩy ra, Lộ Dữ Chu dùng một tay giữ khung cửa, tay còn lại cầm một chiếc khăn mặt còn nguyên trong bao gói.


Không nghe thấy tiếng trả lời, Lộ Dữ Chu vô thức cau mày. Nhưng vừa thấy đối phương như chim nhỏ sợ cành cong, biểu cảm lại thả lỏng chút, thậm chí còn lộ ra vài phần hứng thú.


“Ăn mì được không?”


“Được.”


Thôi bỏ đi, tới cũng tới rồi.


Thịnh Ngộ nhận lấy khăn Lộ Dữ Chu đưa, mở bao ra, vừa thuận miệng nói: “Khăn dùng một lần nhà cậu chất lượng tốt thật.”


Lộ Dữ Chu đang định quay đi thì bỗng dừng bước, trở lại nói một câu:


“Không phải khăn dùng một lần, là của tôi, chưa dùng thôi.”


Thịnh Ngộ nghẹn một chút:


“Khăn dùng một lần hết rồi à?”


“Không phải.” Lộ Dữ Chu nói mà chẳng buồn quay đầu lại, giọng tỉnh bơ: “Khăn dùng một lần chất lượng không tốt, cậu mỏng manh yếu ớt, tôi sợ phải đền tiền.”


Thịnh Ngộ: “.....”


Thịnh Ngộ thề là có một ngày nào đó mình sẽ bị cái miệng đáng đánh này của Lộ Dữ Chu làm cho tức chết.


Điều hòa đã bật, trong phòng nhanh chóng ấm lên. Dù gì cũng là đầu tháng Sáu, vừa tắm mưa xong thì người vẫn cảm thấy nóng.


Thịnh Ngộ kéo cổ áo, đứng ngay dưới điều hòa để hong khô người. Sau khi thấy quần áo tạm ổn, cậu tắt điều hòa rồi mở cửa sổ cho thông thoáng.


Căn phòng ngủ này rõ ràng là có hai người ở. Giường tầng phía trên được trải chăn chiếu gọn gàng, hàng giày xếp ngay ngắn dưới chân giường. Còn tầng dưới thì… như vừa trải qua một vụ nổ, gối, chăn, áo thun, vớ tùy tiện vo tròn lại từng cục như ổ rơm.


Chỉ vừa nhìn qua, Thịnh Ngộ đã phân biệt được giường nào là của Lộ Dữ Chu, giường nào là của Hạ Dương.


Cậu đứng bên cửa sổ, nhìn chằm chằm chiếc giường tầng trên nhỏ hẹp được dọn gọn gàng kia một lúc, bỗng dưng cảm thấy hơi ngột ngạt.


Cậu đổ cho điều hoà mở lâu quá nên không khí có chút nóng, xoay người ra khỏi phòng.


Phòng bếp ở cuối hành lang tầng hai, còn có thể nghe thấy tiếng quạt hút mùi đang hoạt động, khá dễ tìm.


Lộ Dữ Chu đang khép hờ cửa, dùng đũa đảo đều mì trong nồi. Thịnh Ngộ tựa vào khung cửa, không lên tiếng quấy rầy. Trên chiếc chảo sắt tỏa ra hơi nước trắng mù mịt, bị cánh quạt màu cam của quạt hút gián tiếp cuốn đi, phần còn lại quẩn quanh bên ngón tay cầm đũa của Lộ Dữ Chu.


Thịnh Ngộ bỗng hỏi:
“Vì sao cậu không về Thịnh gia ở?”


Chiếc đũa cạ vào mép chảo sắt, phát ra một tiếng lách cách khẽ khàng.


Lộ Dữ Chu không quay đầu, gắp một sợi mì lên bẻ thử độ mềm:


“Chuẩn bị cho kỳ thi, từ Thịnh gia đến Tr**ng X* quá.”


Thịnh Ngộ thầm nghĩ, hôm đó tôi cũng có mặt, cô Lưu còn bảo dạo gần đây cậu đâu có ôn thi gì.


Câu trả lời rõ ràng là lấy lệ, chẳng buồn che giấu.


Nhưng cậu không vạch trần, vì trong lòng hiểu rõ hai người vẫn chưa thân đến mức có thể nói thật lòng.


Mì nấu xong rất nhanh, Lộ Dữ Chu mở tủ lạnh lấy ra hai hũ thủy tinh.


Thịnh Ngộ chưa kịp nhìn rõ, nghiêng người lại gần, giây tiếp theo cả người khựng lại:


“……Đây là ‘đậu que xào thịt’ với ‘ớt xanh xào thịt’ thật hả?”


Lộ Dữ Chu: “Không ăn à?”


Thịnh Ngộ: “Cho hai phần, cảm ơn nhiều.”


Hai hũ thuỷ tinh đựng sẵn đồ ăn đã được xào trước đó, bên trên còn một lớp dầu mỡ mịn, rưới lên mì lập tức tan ra, mùi thơm tỏa lên nồng nàn.


Tuy đơn giản, nhưng tốt hơn mì gói.


Trong bếp có sẵn một chiếc bàn xếp đơn giản, Lộ Dữ Chu bê hai tô mì đặt lên đó. Nhân lúc Thịnh Ngộ còn đang nuốt nước miếng, anh quay người đi lấy một cốc thuốc cảm.


“Còn nóng đấy, uống thuốc trước rồi ăn.”


Anh đẩy cốc thủy tinh về phía Thịnh Ngộ.


Trên gương mặt lạnh nhạt, chán chường kia, lại cẩn thận chăm sóc chu đáo.


Thịnh Ngộ âm thầm thêm một dấu cộng cho anh trong lòng, dứt khoát một hơi uống hết thuốc cảm.


Đúng vào giờ cơm, Lộ Dữ Chu cũng tiện tay làm cho mình một tô mì, không bày biện gì cầu kỳ, chỉ có vài cọng rau xanh trên mặt.


Thịnh Ngộ lúc ăn cơm rất yên lặng, lễ nghi gia đình không cho phép cậu nói năng tùy tiện. Nhưng ăn được một nửa, ngẩng đầu lên thì thấy Lộ Dữ Chu đã đặt đũa xuống, cúi đầu lướt điện thoại, yên tĩnh ngồi cùng cậu.


Không hiểu sao, Thịnh Ngộ bỗng thấy rất muốn nói chuyện.


Cậu nuốt xong sợi mì, hỏi:



“Đồ ăn này là cậu xào à?”


Ánh sáng màn hình di động chiếu lên gương mặt Lộ Dữ Chu, anh đáp:


“Không. Là dì làm. Bà ấy sợ chúng tôi nửa đêm đói, trong tủ lạnh luôn có sẵn đồ ăn, có ghi đánh dấu. Chỉ cần nấu mì là có thể ăn luôn.”


“Dì?” Thịnh Ngộ bỗng nhớ ra điều gì, lập tức ngồi thẳng dậy:


“Vậy… tôi có cần chào hỏi một tiếng không?”


Tính theo quan hệ huyết thống, thì người dì trong miệng Lộ Dữ Chu cũng là dì của cậu.


Lộ Dữ Chu dừng động tác lướt điện thoại, ngón tay dài dừng lại giữa màn hình, thấp giọng nói:


“Dì không có ở đây, mấy hôm nay ra ngoài có việc rồi.”


Thịnh Ngộ “à” một tiếng, gắp một đũa mì thổi cho nguội, nói:


“Vậy mấy bữa nữa tôi lại đến thăm.”


Lộ Dữ Chu không hé răng. Một lúc sau, anh mới nói:


“Tôi vẫn chưa nói với dì chuyện Thịnh gia.”


Thịnh Ngộ sững người trong nháy mắt.


“Gì cơ? Ý cậu là vẫn chưa nói?”


Lộ Dữ Chu thờ ơ ngẩng mắt lên:


“Họ vẫn chưa biết tôi có ba mẹ khác.”


Được rồi.


Ý của anh chính là — bên dì vẫn chưa biết Thịnh Ngộ là cháu ruột của họ.


Thịnh Ngộ trong lòng hơi hụt hẫng, nhưng cũng có thể hiểu được. Dù sao bản thân cậu cũng đã từng dây dưa không dứt với nhà họ Thịnh, tình thân hơn mười mấy năm, sao có thể nói dứt là dứt, nói buông là buông.


Cậu cúi đầu, húp một ngụm nước lèo, dịu giọng nói:


“Không sao, đợi khi nào cậu sẵn sàng thì nói.”


-


Cơm nước xong xuôi, Lộ Dữ Chu tiễn Thịnh Ngộ xuống dưới.


Mưa đã tạnh, nhưng sắc trời vẫn tối đen. Thịnh Ngộ nhìn quanh một vòng, chợt hỏi:


“Đại Hắc đâu rồi?”


Lộ Dữ Chu đã không ở Thịnh gia, thì đáng lý Đại Hắc cũng nên theo anh.


“Nó là chó hoang, không biết lại chạy đi đâu chơi rồi.” Lộ Dữ Chu cầm một cái đèn pin kiểm tra sơ qua, xác nhận không vấn đề gì rồi đưa cho cậu, “Cầm cái này đi. Đừng lo cho nó, đến giờ nó sẽ tự về.”


Đèn pin còn vương chút ấm áp từ lòng bàn tay Lộ Dữ Chu. Thịnh Ngộ cầm lấy, do dự nói:


“Thả nó đi như vậy… có sao không?”


Lộ Dữ Chu: “Ví dụ như?”


“Lỡ nó bị mấy con chó khác bắt nạt thì sao?”


Lộ Dữ Chu: “……”


Trong lòng Thịnh Ngộ, Đại Hắc xem như là thú cưng thứ hai. Trước đó, hồi còn rất nhỏ, cậu từng lén nhặt một con mèo mang về nuôi, giấu trong phòng. Sau này con mèo làm khách đến chơi phát hoảng, bị ba cậu – chủ tịch Thịnh – đưa thẳng đến tiệm thú cưng gửi nuôi. Đến tận bây giờ, vẫn còn nằm trong danh sách VIP gửi nuôi dài hạn của tiệm.


Từ sau chuyện đó, ba cậu liền cấm tiệt việc nuôi thú trong nhà.


Dù đại Hắc tính tình tệ, lớn lên xấu xí, mới nuôi được hai hôm, nhưng Thịnh Ngộ vẫn có chút cảm tình, trong lòng như có trách nhiệm làm cha, rất sợ ‘đứa con lớn’ nhà mình bị bắt nạt bên ngoài.


“Cậu thấy nó từng bị con nào bắt nạt chưa?”


Thịnh Ngộ: “Ừm, chưa, nó còn vui khi mắng tôi.”


Lộ Dữ Chu nhướng mày:


“Thế thì cậu lo gì? Miễn là nó không cắn mấy con chó khác là được rồi.”


… Đại ca à, đúng là lời vàng ý ngọc.


Thịnh Ngộ nghe xong lập tức được khai sáng. Cũng đúng, với cái kiểu tính tình ngang ngược như Đại Hắc, trong bán kính trăm mét chắc chẳng ai dám đụng đến nó, toàn phải gọi là đại ca.


Yên tâm rồi, Thịnh Ngộ bật đèn pin, nói:


“Vậy ngủ ngon nhé, mai gặp.”


Xuất phát từ phép lịch sự, Lộ Dữ Chu vẫn đứng trước cửa nhìn theo cậu. Thịnh Ngộ đi xa dần, thỉnh thoảng quay đầu lại, vẫn thấy trước cửa sòng bạc có một dáng người cao gầy, đứng lặng lẽ giữa đêm.


Không biết có tính là dấu hiệu cho quan hệ đang tốt dần không, nhưng tối hôm đó, Thịnh Ngộ lần đầu tiên thấy Lộ Dữ Chu đăng một bài không phải để quảng cáo hay học hành gì cả.


Tên ngốc quay về rồi.


Ảnh kèm theo là Đại Hắc cả người lấm lem bùn đất, miệng còn ngậm một cái chén cơm, trông giống hệt một chú chó hoang xin ăn.


Thịnh Ngộ mở ảnh, phóng to từng chút từng chút một. Đây là lần đầu tiên cậu thấy con chó chết tiệt kia lại có nét mặt hiền lành đến vậy. Trong lòng bỗng thấy hơi không phục. Nhưng cuối cùng vẫn thả một cái like cho bài đăng ấy.


Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt Truyện Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt Story Chương 11: Sòng bạc.
10.0/10 từ 50 lượt.
loading...