Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt
Chương 12: Máy giặt.
125@-
Sáng sớm, Thịnh Ngộ vừa ngồi xuống ghế, Hạ Dương quay qua liền hỏi:
“Hôm qua cậu hỏi sòng bạc nhà tớ ở đâu làm gì thế? Cậu nghiện đánh bài à?”
Thịnh Ngộ mở miệng nói ngay:
“Đúng rồi đó, không được chơi bài là tớ sẽ treo cổ trước cổng trường.”
Cậu vừa đặt cặp xuống, vừa liếc nhìn phía sau một cái:
“Người kia đâu rồi? Không phải hai người các cậu ở chung sao?”
Chỗ ngồi phía sau trống không, chỉ có chiếc cặp màu đen cô đơn đặt trên bàn.
“À, sáng nay bị chị Lưu bắt đi rồi, chắc lại bị lôi đi thi cái gì đó…” Hạ Dương đang nói nửa chừng thì sực nhớ ra:
“Mà khoan, sao cậu biết hai bọn tớ ở cùng nhau?”
Thịnh Ngộ cầm cây bút chì, mở nắp bút ra, mặt không đổi sắc nói dối:
“Đoán, hai cậu tan học toàn thấy đi chung mà.”
Hạ Dương không phải kiểu người thích suy nghĩ phức tạp, Thịnh Ngộ nói sao thì tin vậy, gật đầu nói:
“Bọn tớ là họ hàng, nhà cũng gần nhau. Nhưng mà cậu nói đúng, dạo này cậu ấy đúng là đang ở chung với tớ, không biết nhà cũ lại bị hồ ly tinh nào chiếm mất mà chạy sang chen phòng với tớ.”
Hồ ly tinh - Thịnh Ngộ:
“Hai người là họ hàng hả?”
Hạ Dương:
“Ừ, tớ là anh họ cậu ta.”
“……”
Thịnh Ngộ ngừng nói.
Hạ Dương liếc mắt nhìn cậu một cái, bĩu môi:
“Nhìn kiểu nhìn gì đấy? Tớ là anh cậu ấy, chứ đâu phải là anh cậu đâu.”
Học sinh cấp ba có cái lý riêng về tuổi tác. Chỉ những người năng lực mạnh mẽ mới là anh, còn loại quan hệ huyết thống này không được xem trọng. Hạ Dương khi nói chuyện với người ngoài đều bảo rằng hắn và Lộ Dữ Chu là bạn chơi thân từ nhỏ, vì vậy trong lớp không có mấy người biết hai người thật ra là anh em họ.
Khi Thịnh gia điều tra thông tin chỉ có hai tờ, Thịnh Ngộ chỉ xem qua một lần, hoàn toàn không biết Lộ Dữ Chu còn có một người anh họ. Ngay cả chuyện dì của cậu, cũng là do chính Lộ Dữ Chu nhắc mới biết.
Cái này gọi là gì?
Cái này gọi là gặp nhau ngay trước mặt mà chẳng hay biết gì về nhau.
Thịnh Ngộ: “Anh à~”
Hạ Dương: “Cút.”
Thịnh Ngộ đảo mắt, quay đầu đi, trong bụng thầm nghĩ, sau này đừng có mong tôi gọi nữa.
Tiết đầu tiên là toán của cô Lưu Dung. Hôm nay cô đến muộn vài phút, sợ cô cố tình đến muộn để xem học sinh có lười biếng hay vi phạm gì không, rồi bắt quả tang. Trong lớp ngược lại yên tĩnh đến kỳ lạ, ai nấy đều cắm đầu làm bài tập.
Thịnh Ngộ đang xem lại tài liệu ôn thi quan trọng của lớp 12, thì nghe tiếng cửa sau mở. Lưu Dung vừa đi ngang qua cậu để lên bục giảng.
Theo phản xạ, cậu liếc nhìn ra cửa sau. Từ khóe mắt, cậu thấy hàng ghế sau có thêm một bóng người, hình như Lộ Dữ Chu đã quay lại.
Cậu còn đang định quay lại nhìn kỹ hơn thì trên bục giảng, cô Lưu Dung đã bật mic:
“Rồi, tất cả lấy bài thi tháng ra nào ——”
Phía sau vang lên tiếng sột sột soạt soạt, tiết tấu chậm rãi khiến người nghe cảm thấy người phía sau đang có tâm trạng không tốt. Thịnh Ngộ vừa mới chuẩn bị xoay người thì Lưu Dung đã gõ mạnh lên bục giảng.
“Có mấy người, bị ghi tên hôm chào cờ, nhưng lại không rút ra được bài học. Cô không muốn nói tên đâu nhé, kiểu tóc đó trông y như chuẩn bị đi đóng phim truyền hình. Trán thì để mái che lấp hết cả, em sợ mắt không nhìn thấy bảng đen à? Bạn học nào đó, em thấy cô nói có đúng không?"
Nói là không nói tên, chứ thật ra chỉ thiếu mỗi chỉ tên gọi họ, bị ghi tên lúc chào cờ thì cũng chỉ có hai người, lại còn đang ngồi cạnh nhau.
Trong phút chốc, cả lớp đổ dồn ánh mắt về hàng ghế phía sau.
Thịnh Ngộ cũng bối rối, lập tức ngồi thẳng người, chỉ thiếu điều hô lên ‘Quan lớn minh giám!'
“Không nói em. Em không phải cố ý, tan học tới văn phòng cô nhận đồng phục.” Lưu Dung nhìn chéo qua Thịnh Ngộ.
Sau đó giọng cô đổi sang lạnh hơn:
“Còn có người, hình như đang cố gắng kéo luôn danh dự cả lớp xuống cho bằng được, đúng không, bạn học ngồi cuối bàn bên đó?”
Cả lớp lại quay đầu nhìn về phía Lộ Dữ Chu, người đang ngồi lặng im với gương mặt đẹp trai lạnh lùng, không nhịn được mà bật cười xem náo nhiệt.
Thịnh Ngộ phản ứng chậm một nhịp, tới khi tiếng cười đã nhỏ dần mới quay đầu lại. Cậu lập tức ngẩn người — cảm giác có gì đó không giống nhau.
Lưu Dung tiếp tục nói:
“Chắc mấy em cũng nghe tin rồi, đài truyền hình sắp về phỏng vấn. Nhưng lần này không như mọi khi đâu. Danh sách phỏng vấn gồm học sinh từ mười sáu trường trung học phổ thông lớn trên cả nước, mà trường Nhất Trung của mình xếp hạng đầu. Chuyện này như khi lên bìa tạp chí, hiểu chưa? Nên từ giờ đến nửa tháng tới, mấy em nhớ cảnh giác, không biết chừng người hỏi đường các em lại là phóng viên. Nâng cao cảnh giác nhé, nếu các em thật sự lên TV, cô không cần mấy em phải mang vinh quang về, chỉ cần đừng làm mất mặt là được. Rõ chưa?”
Bên dưới có tiếng xôn xao râm ran.
“Đừng la hét, đặc biệt là đám con trai các em, dạo này tóc dài quá thì tự giác đi cắt đi. Nào, đại diện môn toán, em đứng dậy cho các bạn nhìn xem mẫu tóc chuẩn như thế nào.”
Ghế dựa vang lên tiếng ken két do bị kéo mạnh, Lộ Dữ Chu đứng dậy.
Hôm nay anh mặc đúng đồng phục mùa hè, áo polo tay ngắn, cổ áo gọn gàng, vai lưng thẳng tắp, dáng người ngay ngắn giống như một cây tùng.
Mọi người lúc đầu tưởng cô Lưu chỉ nhắc đến đồng phục, hàng ghế trước có Sài Hàn giơ tay phản đối:
“Báo cáo cô, em cũng mặc đồng phục mà!”.
Cô Lưu tiện tay ném viên phấn về phía cậu ta:
“Cô đang đồng phục à! Cô nói là mái tóc nhé! Lấy độ dài ấy mà làm chuẩn!”
Thế là cả lớp lại quay sang nhìn Lộ Dữ Chu, từ trên xuống dưới đánh giá ít nhất cả chục lần, cuối cùng cũng có người như bừng tỉnh ngộ:
“A… Chị Lưu bắt trai đẹp nhất lớp chúng ta đi cắt tóc à.”
Thật ra là cắt tỉa một chút cho gọn.
Trước kia tóc Lộ Dữ Chu dài tới gần xương quai xanh, phần mái cũng hơi che mắt, sau khi bị cô Lưu nhắc nhở, tóc phía sau chỉ còn tới cổ, phần mái vừa chạm lông mi, trở thành kiểu tóc vừa đủ ngắn, không quá dài chuẩn mực.
Bình thường cả lớp bị bài vở đè tới hoa mắt chóng mặt, ai mà rảnh để ý tóc tai người khác, với lại tóc Lộ Dữ Chu cũng không thay đổi quá rõ rệt, nhiều lắm là trông gọn gàng hơn trước một ít.
“Đừng nói như thể cô ép bạn ấy cắt tóc vậy,” cô Lưu nhướng mày không vui nói: “Lộ Dữ Chu, em tự nói xem?”
Lộ Dữ Chu quay mặt sang hướng khác:
“Em tự nguyện.”
Cô Lưu hài lòng gật đầu:
“Đấy, có ý thức như vậy làm gì cũng sẽ thành công.”
Miệng thì nói là tự nguyện, nhưng cả người đều toát lên vẻ miễn cưỡng vô cùng.
Lộ Dữ Chu rõ ràng không thích bị ép buộc, nếu không phải lần trước bị trừ điểm quy định lớp đến phát mệt, thì tuyệt đối anh đã chẳng ngoan ngoãn đứng đây làm vật trang trí cho cả lớp ngắm nghía.
Thịnh Ngộ quay đầu sang nhìn cậu bạn mặt thối đang đứng kia một lúc, bỗng dưng không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
“À đúng rồi, bạn ngồi phía trước đại diện môn toán kia.” Lưu Dung lập tức quay sang nói, “Em đừng cười, cũng đứng lên cho cả lớp xem kiểu tóc mẫu luôn.”
Thịnh Ngộ: “…”
Lộ Dữ Chu quay mặt đi, im lặng nhếch môi.
Thấy cả hai cùng đứng dậy, Lưu Dung chỉ vào bọn họ, nói với cả lớp:
“Về sau nếu mấy em không biết nên cắt tóc thế nào, sợ cắt xấu, thì lấy hình hai bạn này ra làm mẫu, bảo thợ cắt tóc copy-paste y chang.”
“Trời đất ——”
Hạ Dương bên cạnh đã cười đến gần chết.
Cậu ta giơ tay, đập đập vào lưng ghế:
“Cô ơi, bọn em không theo kịp bản thiết kế xuất xưởng đâu!”
Lưu Dung: “Thiết kế gì cơ?”
Hạ Dương đáp: “Mặt ấy ạ!”
Cả lớp phá lên cười.
Tiết học kéo dài 45 phút, cô Lưu là giáo viên chủ nhiệm, nên 15 phút đầu dành luôn để nói chuyện về ngoại hình. Thịnh Ngộ và Lộ Dữ Chu cứ thế như thể là hai con gấu trúc quý hiếm bị lôi ra trưng bày, trở thành đối tượng bị cả lớp vây xem.
Thịnh Ngộ thì không sao, cậu vốn dĩ dễ thích nghi với mọi hoàn cảnh.
Nhưng đại diện môn toán ở hàng ghế sau thì không trụ nổi, đầu gục vào tường, chỉ chưa tới hai phút đã nửa sống nửa chết, chỉ thiếu nước hồn lìa khỏi xác.
Cuối cùng Lưu Dung cũng chịu tha cho, hai con gấu trúc được đặc xá ngồi xuống. Lộ Dữ Chu kéo ghế, chuẩn bị bước vào chế độ tự bế trong một chốc.
Người ngồi phía trước bất ngờ quay đầu lại, lấy bài thi che nửa khuôn mặt, khoé môi vẫn còn cong cong, lộ ra chiếc răng nanh trắng như tuyết.
“Đẹp trai lắm.” Thịnh Ngộ vội vàng nói một câu.
Từ góc độ của Lộ Dữ Chu nhìn sang, có thể thấy cậu cười cong cả đuôi mắt, hàng mi dài và thẳng, đôi mắt lấp lánh ánh sáng.
-
Tiết tự học buổi tối, Thịnh Ngộ không ở lại học, cậu định về nhà xem khóa học online.
Chân trước Thịnh Ngộ vừa đi khỏi, sau lưng Lộ Dữ Chu cũng đứng dậy, lôi cặp sách ra bắt đầu thu dọn đồ.
“Ê, cậu đi đâu đấy?”
Hạ Dương ló đầu vào từ cửa sau.
Tên này vừa từ nhà ăn về, trong tay còn xách phần cơm dành cho thằng bạn thân, thấy Lộ Dữ Chu đang cất đồ thì không khỏi buồn bực hỏi:
“Mẹ tớ đâu có ở nhà, cậu về ăn không khí à? Nè, tớ mới ghé quầy mua cho cậu sáu hạt óc chó, ăn nhiều cho bổ não!”
Đồ ăn đựng trong túi ni lông, nhìn sơ qua cứ giống đồ nôn, Lộ Dữ Chu không nhận, lười biếng đáp:
“Không phải bảo là không cần mang cho tớ sao.”
“Ai ya~ Hôm nay nhà ăn hiếm lắm mới mở món mặn, có thịt kho tàu đó! Tớ mang cho cậu một phần để mở mang tầm mắt!”
Lộ Dữ Chu đeo cặp lên vai, thản nhiên đáp:
“Không cần đâu, tớ xuống dưới nhà ăn sau.”
“Cậu không ở lại học tiết tự học tối à?” Hạ Dương hỏi.
“Có việc khác.”
Thấy Lộ Dữ Chu sắp đi ra cửa, Hạ Dương vội túm lấy sáu hạt óc chó trên bàn, hét theo:
“Mang theo đi, tớ mua cho cậu đó!”
Giọng của Lộ Dữ Chu vọng lại từ ngoài cửa, vừa xa vừa lạnh nhạt:
“Tớ mà còn cần bổ não? Tự cậu ăn đi.”
Hạ Dương: “....”
Chết tiệt, tôi ghét nhất là mấy người ra vẻ như cậu.
Vừa về đến nhà, việc đầu tiên Thịnh Ngộ làm là lôi bộ đồng phục mới nhận về ra, chuẩn bị giặt qua một lần. Cậu thật sự không muốn lại bị người ta vây xem như khỉ nữa.
Trong nhà có máy giặt, đặt ở ban công tầng hai, phía trên phủ một tấm vải chống bụi. Không phải loại máy giặt lồng ngang hiện đại thường thấy ở thành phố, mà là kiểu lồng đứng mở nắp trên cũ kỹ đến mức vỏ ngoài đã ngả vàng, thoạt nhìn như mang đầy “niên đại huy hoàng”.
Hơn nữa không hiểu là do hệ thống nước hay bộ phận nào đó bị hỏng, mỗi lần giặt đều phải tự tay đổ nước vào, cực kỳ phiền phức.
Mới dọn nhà mấy hôm, việc ngập đầu, Thịnh Ngộ không có tâm sức tranh đấu với cái máy giặt già cỗi ấy. Quần áo quan trọng thì cậu chịu khó giặt tay, còn mấy bộ linh tinh thì cứ ném vào sọt đồ dơ.
Thời gian lúc này vẫn còn sớm, Thịnh Ngộ quyết định lôi cả đống quần áo bẩn tích lại mấy ngày ra, nhét đầy lồng giặt, rồi xách một cái xô nhựa vào nhà tắm múc nước.
Đổ tới xô thứ ba thì máy đầy.
Cậu cắm điện, loay hoay không xác định nổi nút nào là nút khởi động, vì mặt máy đã quá cũ, ký hiệu trên nút bấm gần như bong tróc hết, đành phải mò theo cảm giác.
Cậu ấn đại một nút.
Máy giặt kêu tích một tiếng, có vẻ như đã khởi động thành công.
Thịnh Ngộ yên tâm, ngồi xổm xuống, cầm điện thoại định chụp lại logo còn sót lại góc bên trái phía trên của máy để sau này tra trên mạng hoặc nhờ nhân viên chăm sóc khách hàng gửi cho bản hướng dẫn sử dụng.
Vừa chụp xong một tấm, máy giặt đột nhiên rung mạnh một cái.
Thịnh Ngộ lập tức ngẩng đầu.
Chuyện gì vậy? Động đất?!
Căn nhà cũ chìm vào tĩnh lặng.
Thịnh Ngộ bất an nhìn quanh, đợi gần nửa phút mà vẫn không thấy dư chấn nào, tim mới dần dần hạ xuống trở lại lồng ngực.
Cậu vừa định đứng dậy, thì máy giặt trước mặt đột nhiên bắt đầu rung bần bật, kêu như muốn bung ra từng mảnh.
Giữa con hẻm yên bình Hỉ Thước, chợt vang lên một tiếng động kinh thiên động địa.
------
Editor: Sắp đến đoạn ngoài văn án roàiii
Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt
Sáng sớm, Thịnh Ngộ vừa ngồi xuống ghế, Hạ Dương quay qua liền hỏi:
“Hôm qua cậu hỏi sòng bạc nhà tớ ở đâu làm gì thế? Cậu nghiện đánh bài à?”
Thịnh Ngộ mở miệng nói ngay:
“Đúng rồi đó, không được chơi bài là tớ sẽ treo cổ trước cổng trường.”
Cậu vừa đặt cặp xuống, vừa liếc nhìn phía sau một cái:
“Người kia đâu rồi? Không phải hai người các cậu ở chung sao?”
Chỗ ngồi phía sau trống không, chỉ có chiếc cặp màu đen cô đơn đặt trên bàn.
“À, sáng nay bị chị Lưu bắt đi rồi, chắc lại bị lôi đi thi cái gì đó…” Hạ Dương đang nói nửa chừng thì sực nhớ ra:
“Mà khoan, sao cậu biết hai bọn tớ ở cùng nhau?”
Thịnh Ngộ cầm cây bút chì, mở nắp bút ra, mặt không đổi sắc nói dối:
“Đoán, hai cậu tan học toàn thấy đi chung mà.”
Hạ Dương không phải kiểu người thích suy nghĩ phức tạp, Thịnh Ngộ nói sao thì tin vậy, gật đầu nói:
“Bọn tớ là họ hàng, nhà cũng gần nhau. Nhưng mà cậu nói đúng, dạo này cậu ấy đúng là đang ở chung với tớ, không biết nhà cũ lại bị hồ ly tinh nào chiếm mất mà chạy sang chen phòng với tớ.”
Hồ ly tinh - Thịnh Ngộ:
“Hai người là họ hàng hả?”
Hạ Dương:
“Ừ, tớ là anh họ cậu ta.”
“……”
Thịnh Ngộ ngừng nói.
Hạ Dương liếc mắt nhìn cậu một cái, bĩu môi:
“Nhìn kiểu nhìn gì đấy? Tớ là anh cậu ấy, chứ đâu phải là anh cậu đâu.”
Học sinh cấp ba có cái lý riêng về tuổi tác. Chỉ những người năng lực mạnh mẽ mới là anh, còn loại quan hệ huyết thống này không được xem trọng. Hạ Dương khi nói chuyện với người ngoài đều bảo rằng hắn và Lộ Dữ Chu là bạn chơi thân từ nhỏ, vì vậy trong lớp không có mấy người biết hai người thật ra là anh em họ.
Khi Thịnh gia điều tra thông tin chỉ có hai tờ, Thịnh Ngộ chỉ xem qua một lần, hoàn toàn không biết Lộ Dữ Chu còn có một người anh họ. Ngay cả chuyện dì của cậu, cũng là do chính Lộ Dữ Chu nhắc mới biết.
Cái này gọi là gì?
Cái này gọi là gặp nhau ngay trước mặt mà chẳng hay biết gì về nhau.
Thịnh Ngộ: “Anh à~”
Hạ Dương: “Cút.”
Thịnh Ngộ đảo mắt, quay đầu đi, trong bụng thầm nghĩ, sau này đừng có mong tôi gọi nữa.
Tiết đầu tiên là toán của cô Lưu Dung. Hôm nay cô đến muộn vài phút, sợ cô cố tình đến muộn để xem học sinh có lười biếng hay vi phạm gì không, rồi bắt quả tang. Trong lớp ngược lại yên tĩnh đến kỳ lạ, ai nấy đều cắm đầu làm bài tập.
Thịnh Ngộ đang xem lại tài liệu ôn thi quan trọng của lớp 12, thì nghe tiếng cửa sau mở. Lưu Dung vừa đi ngang qua cậu để lên bục giảng.
Theo phản xạ, cậu liếc nhìn ra cửa sau. Từ khóe mắt, cậu thấy hàng ghế sau có thêm một bóng người, hình như Lộ Dữ Chu đã quay lại.
Cậu còn đang định quay lại nhìn kỹ hơn thì trên bục giảng, cô Lưu Dung đã bật mic:
“Rồi, tất cả lấy bài thi tháng ra nào ——”
Phía sau vang lên tiếng sột sột soạt soạt, tiết tấu chậm rãi khiến người nghe cảm thấy người phía sau đang có tâm trạng không tốt. Thịnh Ngộ vừa mới chuẩn bị xoay người thì Lưu Dung đã gõ mạnh lên bục giảng.
“Có mấy người, bị ghi tên hôm chào cờ, nhưng lại không rút ra được bài học. Cô không muốn nói tên đâu nhé, kiểu tóc đó trông y như chuẩn bị đi đóng phim truyền hình. Trán thì để mái che lấp hết cả, em sợ mắt không nhìn thấy bảng đen à? Bạn học nào đó, em thấy cô nói có đúng không?"
Nói là không nói tên, chứ thật ra chỉ thiếu mỗi chỉ tên gọi họ, bị ghi tên lúc chào cờ thì cũng chỉ có hai người, lại còn đang ngồi cạnh nhau.
Trong phút chốc, cả lớp đổ dồn ánh mắt về hàng ghế phía sau.
Thịnh Ngộ cũng bối rối, lập tức ngồi thẳng người, chỉ thiếu điều hô lên ‘Quan lớn minh giám!'
“Không nói em. Em không phải cố ý, tan học tới văn phòng cô nhận đồng phục.” Lưu Dung nhìn chéo qua Thịnh Ngộ.
Sau đó giọng cô đổi sang lạnh hơn:
“Còn có người, hình như đang cố gắng kéo luôn danh dự cả lớp xuống cho bằng được, đúng không, bạn học ngồi cuối bàn bên đó?”
Cả lớp lại quay đầu nhìn về phía Lộ Dữ Chu, người đang ngồi lặng im với gương mặt đẹp trai lạnh lùng, không nhịn được mà bật cười xem náo nhiệt.
Thịnh Ngộ phản ứng chậm một nhịp, tới khi tiếng cười đã nhỏ dần mới quay đầu lại. Cậu lập tức ngẩn người — cảm giác có gì đó không giống nhau.
Lưu Dung tiếp tục nói:
“Chắc mấy em cũng nghe tin rồi, đài truyền hình sắp về phỏng vấn. Nhưng lần này không như mọi khi đâu. Danh sách phỏng vấn gồm học sinh từ mười sáu trường trung học phổ thông lớn trên cả nước, mà trường Nhất Trung của mình xếp hạng đầu. Chuyện này như khi lên bìa tạp chí, hiểu chưa? Nên từ giờ đến nửa tháng tới, mấy em nhớ cảnh giác, không biết chừng người hỏi đường các em lại là phóng viên. Nâng cao cảnh giác nhé, nếu các em thật sự lên TV, cô không cần mấy em phải mang vinh quang về, chỉ cần đừng làm mất mặt là được. Rõ chưa?”
Bên dưới có tiếng xôn xao râm ran.
“Đừng la hét, đặc biệt là đám con trai các em, dạo này tóc dài quá thì tự giác đi cắt đi. Nào, đại diện môn toán, em đứng dậy cho các bạn nhìn xem mẫu tóc chuẩn như thế nào.”
Ghế dựa vang lên tiếng ken két do bị kéo mạnh, Lộ Dữ Chu đứng dậy.
Hôm nay anh mặc đúng đồng phục mùa hè, áo polo tay ngắn, cổ áo gọn gàng, vai lưng thẳng tắp, dáng người ngay ngắn giống như một cây tùng.
Mọi người lúc đầu tưởng cô Lưu chỉ nhắc đến đồng phục, hàng ghế trước có Sài Hàn giơ tay phản đối:
“Báo cáo cô, em cũng mặc đồng phục mà!”.
Cô Lưu tiện tay ném viên phấn về phía cậu ta:
“Cô đang đồng phục à! Cô nói là mái tóc nhé! Lấy độ dài ấy mà làm chuẩn!”
Thế là cả lớp lại quay sang nhìn Lộ Dữ Chu, từ trên xuống dưới đánh giá ít nhất cả chục lần, cuối cùng cũng có người như bừng tỉnh ngộ:
“A… Chị Lưu bắt trai đẹp nhất lớp chúng ta đi cắt tóc à.”
Thật ra là cắt tỉa một chút cho gọn.
Trước kia tóc Lộ Dữ Chu dài tới gần xương quai xanh, phần mái cũng hơi che mắt, sau khi bị cô Lưu nhắc nhở, tóc phía sau chỉ còn tới cổ, phần mái vừa chạm lông mi, trở thành kiểu tóc vừa đủ ngắn, không quá dài chuẩn mực.
Bình thường cả lớp bị bài vở đè tới hoa mắt chóng mặt, ai mà rảnh để ý tóc tai người khác, với lại tóc Lộ Dữ Chu cũng không thay đổi quá rõ rệt, nhiều lắm là trông gọn gàng hơn trước một ít.
“Đừng nói như thể cô ép bạn ấy cắt tóc vậy,” cô Lưu nhướng mày không vui nói: “Lộ Dữ Chu, em tự nói xem?”
Lộ Dữ Chu quay mặt sang hướng khác:
“Em tự nguyện.”
Cô Lưu hài lòng gật đầu:
“Đấy, có ý thức như vậy làm gì cũng sẽ thành công.”
Miệng thì nói là tự nguyện, nhưng cả người đều toát lên vẻ miễn cưỡng vô cùng.
Lộ Dữ Chu rõ ràng không thích bị ép buộc, nếu không phải lần trước bị trừ điểm quy định lớp đến phát mệt, thì tuyệt đối anh đã chẳng ngoan ngoãn đứng đây làm vật trang trí cho cả lớp ngắm nghía.
Thịnh Ngộ quay đầu sang nhìn cậu bạn mặt thối đang đứng kia một lúc, bỗng dưng không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
“À đúng rồi, bạn ngồi phía trước đại diện môn toán kia.” Lưu Dung lập tức quay sang nói, “Em đừng cười, cũng đứng lên cho cả lớp xem kiểu tóc mẫu luôn.”
Thịnh Ngộ: “…”
Lộ Dữ Chu quay mặt đi, im lặng nhếch môi.
Thấy cả hai cùng đứng dậy, Lưu Dung chỉ vào bọn họ, nói với cả lớp:
“Về sau nếu mấy em không biết nên cắt tóc thế nào, sợ cắt xấu, thì lấy hình hai bạn này ra làm mẫu, bảo thợ cắt tóc copy-paste y chang.”
“Trời đất ——”
Hạ Dương bên cạnh đã cười đến gần chết.
Cậu ta giơ tay, đập đập vào lưng ghế:
“Cô ơi, bọn em không theo kịp bản thiết kế xuất xưởng đâu!”
Lưu Dung: “Thiết kế gì cơ?”
Hạ Dương đáp: “Mặt ấy ạ!”
Cả lớp phá lên cười.
Tiết học kéo dài 45 phút, cô Lưu là giáo viên chủ nhiệm, nên 15 phút đầu dành luôn để nói chuyện về ngoại hình. Thịnh Ngộ và Lộ Dữ Chu cứ thế như thể là hai con gấu trúc quý hiếm bị lôi ra trưng bày, trở thành đối tượng bị cả lớp vây xem.
Thịnh Ngộ thì không sao, cậu vốn dĩ dễ thích nghi với mọi hoàn cảnh.
Nhưng đại diện môn toán ở hàng ghế sau thì không trụ nổi, đầu gục vào tường, chỉ chưa tới hai phút đã nửa sống nửa chết, chỉ thiếu nước hồn lìa khỏi xác.
Cuối cùng Lưu Dung cũng chịu tha cho, hai con gấu trúc được đặc xá ngồi xuống. Lộ Dữ Chu kéo ghế, chuẩn bị bước vào chế độ tự bế trong một chốc.
Người ngồi phía trước bất ngờ quay đầu lại, lấy bài thi che nửa khuôn mặt, khoé môi vẫn còn cong cong, lộ ra chiếc răng nanh trắng như tuyết.
“Đẹp trai lắm.” Thịnh Ngộ vội vàng nói một câu.
Từ góc độ của Lộ Dữ Chu nhìn sang, có thể thấy cậu cười cong cả đuôi mắt, hàng mi dài và thẳng, đôi mắt lấp lánh ánh sáng.
-
Tiết tự học buổi tối, Thịnh Ngộ không ở lại học, cậu định về nhà xem khóa học online.
Chân trước Thịnh Ngộ vừa đi khỏi, sau lưng Lộ Dữ Chu cũng đứng dậy, lôi cặp sách ra bắt đầu thu dọn đồ.
“Ê, cậu đi đâu đấy?”
Hạ Dương ló đầu vào từ cửa sau.
Tên này vừa từ nhà ăn về, trong tay còn xách phần cơm dành cho thằng bạn thân, thấy Lộ Dữ Chu đang cất đồ thì không khỏi buồn bực hỏi:
“Mẹ tớ đâu có ở nhà, cậu về ăn không khí à? Nè, tớ mới ghé quầy mua cho cậu sáu hạt óc chó, ăn nhiều cho bổ não!”
Đồ ăn đựng trong túi ni lông, nhìn sơ qua cứ giống đồ nôn, Lộ Dữ Chu không nhận, lười biếng đáp:
“Không phải bảo là không cần mang cho tớ sao.”
“Ai ya~ Hôm nay nhà ăn hiếm lắm mới mở món mặn, có thịt kho tàu đó! Tớ mang cho cậu một phần để mở mang tầm mắt!”
Lộ Dữ Chu đeo cặp lên vai, thản nhiên đáp:
“Không cần đâu, tớ xuống dưới nhà ăn sau.”
“Cậu không ở lại học tiết tự học tối à?” Hạ Dương hỏi.
“Có việc khác.”
Thấy Lộ Dữ Chu sắp đi ra cửa, Hạ Dương vội túm lấy sáu hạt óc chó trên bàn, hét theo:
“Mang theo đi, tớ mua cho cậu đó!”
Giọng của Lộ Dữ Chu vọng lại từ ngoài cửa, vừa xa vừa lạnh nhạt:
“Tớ mà còn cần bổ não? Tự cậu ăn đi.”
Hạ Dương: “....”
Chết tiệt, tôi ghét nhất là mấy người ra vẻ như cậu.
Vừa về đến nhà, việc đầu tiên Thịnh Ngộ làm là lôi bộ đồng phục mới nhận về ra, chuẩn bị giặt qua một lần. Cậu thật sự không muốn lại bị người ta vây xem như khỉ nữa.
Trong nhà có máy giặt, đặt ở ban công tầng hai, phía trên phủ một tấm vải chống bụi. Không phải loại máy giặt lồng ngang hiện đại thường thấy ở thành phố, mà là kiểu lồng đứng mở nắp trên cũ kỹ đến mức vỏ ngoài đã ngả vàng, thoạt nhìn như mang đầy “niên đại huy hoàng”.
Hơn nữa không hiểu là do hệ thống nước hay bộ phận nào đó bị hỏng, mỗi lần giặt đều phải tự tay đổ nước vào, cực kỳ phiền phức.
Mới dọn nhà mấy hôm, việc ngập đầu, Thịnh Ngộ không có tâm sức tranh đấu với cái máy giặt già cỗi ấy. Quần áo quan trọng thì cậu chịu khó giặt tay, còn mấy bộ linh tinh thì cứ ném vào sọt đồ dơ.
Thời gian lúc này vẫn còn sớm, Thịnh Ngộ quyết định lôi cả đống quần áo bẩn tích lại mấy ngày ra, nhét đầy lồng giặt, rồi xách một cái xô nhựa vào nhà tắm múc nước.
Đổ tới xô thứ ba thì máy đầy.
Cậu cắm điện, loay hoay không xác định nổi nút nào là nút khởi động, vì mặt máy đã quá cũ, ký hiệu trên nút bấm gần như bong tróc hết, đành phải mò theo cảm giác.
Cậu ấn đại một nút.
Máy giặt kêu tích một tiếng, có vẻ như đã khởi động thành công.
Thịnh Ngộ yên tâm, ngồi xổm xuống, cầm điện thoại định chụp lại logo còn sót lại góc bên trái phía trên của máy để sau này tra trên mạng hoặc nhờ nhân viên chăm sóc khách hàng gửi cho bản hướng dẫn sử dụng.
Vừa chụp xong một tấm, máy giặt đột nhiên rung mạnh một cái.
Thịnh Ngộ lập tức ngẩng đầu.
Chuyện gì vậy? Động đất?!
Căn nhà cũ chìm vào tĩnh lặng.
Thịnh Ngộ bất an nhìn quanh, đợi gần nửa phút mà vẫn không thấy dư chấn nào, tim mới dần dần hạ xuống trở lại lồng ngực.
Cậu vừa định đứng dậy, thì máy giặt trước mặt đột nhiên bắt đầu rung bần bật, kêu như muốn bung ra từng mảnh.
Giữa con hẻm yên bình Hỉ Thước, chợt vang lên một tiếng động kinh thiên động địa.
------
Editor: Sắp đến đoạn ngoài văn án roàiii
Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt
Đánh giá:
Truyện Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt
Story
Chương 12: Máy giặt.
10.0/10 từ 50 lượt.