Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt
Chương 13: Bán nghệ.
174@-
Chương 13. Bán nghệ.
Có việc là nói dối, nhưng đi theo Thịnh Ngộ trở về là thật.
Lộ Dữ Chu vặn mở chiếc đèn bàn bảo vệ mắt trên bàn, dùng ngón cái ấn đầu bút bi, liếc nhìn chiếc điện thoại để trong tầm tay, đang suy nghĩ nên mở lời thế nào.
Tối hôm đó đã đồng ý dạy kèm cho Thịnh Ngộ, anh liền lật lại đống tài liệu học trước đây mình từng dùng. Ở trường Nhất Trung, môn vật lý là môn trọng điểm. Ngoài bộ sách giáo khoa cơ bản, giáo viên tổ còn tự biên thêm một bộ tài liệu mở rộng kiến thức chuyên sâu. Nếu chỉ tự học thì chắc chắn không thể nào bao quát được lượng kiến thức lớn đến thế, có những dạng bài khó, thậm chí còn không tìm được ví dụ mẫu trong sách.
Ban đầu anh vốn chẳng định bận tâm, nhưng sau chuyện xảy ra ngày hôm qua, coi như đã nợ Thịnh Ngộ một món ân tình.
Lộ Dữ Chu không giỏi cúi đầu, một phần vì đã quen sống một mình từ lâu, nên chẳng có ai xứng đáng để anh chủ động cúi đầu cả.
Anh vươn tay bóp nhẹ sau cổ, vẻ mặt thoáng chút khó xử.
Đang tính toán trong đầu xem nên bắt đầu từ đâu thì màn hình điện thoại bất ngờ sáng lên. Vừa mở ra xem thì đúng là thủ phạm khiến anh đau đầu kia.
Thịnh Ngộ: Buổi tối tốt lành, cậu ăn cơm chưa ≧≦
Lộ Dữ Chu nhìn chằm chằm vào màn hình, ngẩn ra mất một giây.
Lộ Dữ Chu: Có chuyện gì?
Thịnh Ngộ: Ha ha ha không có gì hết, giờ này chắc cậu đang ở trường làm học bá nhỉ, thôi tôi không làm phiền cậu học bài nữa (=^^)
Đối phương hôm nay nói chuyện lắm lời bất thường, nhắn một đống linh tinh rối rắm, chẳng hiểu rốt cuộc muốn nói cái gì.
Lộ Dữ Chu: Có gì thì nói thẳng.
Thịnh Ngộ: Thật sự không có chuyện gì đâu, à đúng rồi nếu như tôi lỡ làm hỏng đồ của cậu, cậu có giận không? ^_^
Lộ Dữ Chu: Đồ gì cơ.
Thịnh Ngộ: Một món đồ rất quý.
Lộ Dữ Chu: Nói tiếng người.
Thịnh Ngộ: Máy giặt ( ^ v ^ )
“……”
Lộ Dữ Chu nhíu mày, chuyển sang chế độ thoại, đưa micro lên sát miệng, giọng lạnh nhạt: “Cái gì gọi là làm hỏng máy giặt?”
Đầu bên kia im lặng trong chốc lát, rồi gửi tới một video.
Anh mở ra xem, trong video, chiếc máy giặt ngả vàng đang rung lên bần bật như bị động kinh, lắc dữ dội với tần suất cao đến nỗi làm mấy món đồ xung quanh cũng rung theo.
Thịnh Ngộ: Máy giặt nhà cậu điên rồi.
Thịnh Ngộ: Cậu có thể đến cứu nó một chút không?
Lộ Dữ Chu im lặng hai giây, rồi trả lời: Ngắt điện đi.
Lần này đầu bên kia im lặng còn lâu hơn.
Vài phút sau, hộp thoại bật ra một đoạn ghi âm — giọng nói có vẻ đang cười, nhưng xen lẫn là chút tuyệt vọng như phát rồ:
“Dây nguồn nằm ở phía sau máy giặt… tôi không dám đụng vô, ha ha ha… Có cách nào tắt điện từ chỗ tôi không…”
Lộ Dữ Chu: “……”
Hẻm Hỉ Thước.
Thịnh Ngộ liên tục làm mới khung trò chuyện nhưng không thấy tin nhắn mới, trong lòng có chút hối hận.
Sớm biết thế thì đã gọi thợ sửa đến cho nhanh.
Căn nhà cũ cách âm kém, cậu ngồi trong phòng ngủ mà vẫn nghe rõ tiếng máy giặt gào rầm rầm ngoài ban công.
Ngoài cửa sổ là ánh trăng treo lơ lửng, trời đã tối hẳn. Tuy chưa phải đêm khuya, nhưng cả con hẻm Hỉ Thước yên ắng đến mức có thể nghe rõ cả tiếng kim rơi.
Cư dân quanh đây phần lớn là người lớn tuổi, để máy giặt ầm ĩ thêm chút nữa, không chừng sẽ bị hàng xóm sang gõ cửa khiếu nại.
Thịnh Ngộ ném điện thoại sang một bên, xắn hai ống tay áo lên. Trên mặt không có biểu cảm gì, nhưng nhìn kỹ thì rõ ràng đang chuẩn bị quyết tâm chịu chết.
Chỉ là một cái máy giặt thôi —--
Cậu cầm lấy một cây sào phơi đồ có thể rút dài ngắn, kéo ra đến mức dài nhất, đầu còn lại hướng ra phía ngoài như vũ khí.
—— Xem ta đây sẽ chia yêu nghiệt kia ra thành tám mươi mốt khúc!
Vừa mở cửa phòng bước ra, điện thoại để trên giường cũng sáng lên.
Thịnh Ngộ liếc nhìn thấy, nhưng tạm thời không để tâm — việc quan trọng bây giờ là xử lý máy giặt, mấy chuyện lặt vặt để sau.
Xa xa vang lên tiếng chuông xe đạp, chùm ánh sáng từ đèn pin quét ngang qua tầng hai.
Vừa mới ra đến ban công, dưới sân đã vang lên vài tiếng động lạ. Thịnh Ngộ cúi người thăm dò, lập tức nhìn thấy một bóng người đang leo lên bám vào gốc cây đa sát tường, tay vịn lấy mép tường, nhẹ nhàng trèo vào trong sân như thể đi dạo.
Má nó! Có trộm!
Đúng là họa vô đơn chí. Thịnh Ngộ sờ túi trống không. Lại vừa hay để quên điện thoại trên giường.
Không lẽ giờ có cảnh sát đi ngang? Không thì là loài nào cũng được, ít nhất là một con mèo đen cũng được…
Giây tiếp theo, ánh đèn pin từ người kia bất ngờ chiếu thẳng lên tầng hai, rọi thẳng vào ban công.
Thịnh Ngộ nheo mắt lại vì chói, vừa nghe được một giọng nói trầm thấp lạnh lùng vang lên:
“Còn cần cứu viện không?”
Thịnh Ngộ vừa nghe là nhận ra ngay.
—— A.
Là Lộ Dữ Chu.
-
Tầng hai.
Thịnh Ngộ từ xa dùng cây sào phơi đồ chỉ thẳng vào máy giặt, tố cáo:
“Cái máy này mới cắm điện vào đã như vậy rồi. Tôi nghi ngờ trong nhà anh có thứ gì không sạch sẽ đấy. Dù sao chuyện này cũng chẳng liên quan đến tôi, tôi đã làm y như trong hướng dẫn sử dụng rồi…”
Còn việc hướng dẫn sử dụng là ai viết thì cậu đừng có hỏi.
Chiếc máy giặt vẫn tiếp tục rung rền rĩ như sắp nổ đến nơi. Lộ Dữ Chu phớt lờ mấy lời tố cáo của Thịnh Ngộ, bước nhanh đến trước máy giặt, nghiêm túc nhìn chằm chằm vào cái chấm đỏ nhấp nháy đèn báo hiệu.
Một lát sau, anh nói:
“Cậu đã nhấn nút vệ sinh lồng giặt.”
“……?” Thịnh Ngộ ngơ ngác.
“Thế thì đúng rồi còn gì, nó vừa tự làm sạch, vừa giúp tôi giặt đồ luôn.”
Lộ Dữ Chu: “……”
Tự làm sạch, tôi biết phải giải thích sao cho cậu hiểu đây…
Anh không nói nữa, trực tiếp đưa tay rút phích cắm điện ra.
Máy giặt lập tức giảm tốc, âm thanh gầm rú yếu dần, cuối cùng chỉ còn lại tiếng máy chạy lặng lẽ rì rì.
“……” Thật sự chịu hết nổi, Lộ Dữ Chu thở dài lặng lẽ không thành tiếng.
Thịnh Ngộ rướn cổ lên nhìn vào, liếc thấy vẻ mặt anh thì có hơi chột dạ, nhỏ giọng nói:
“Chắc… chắc là chưa hỏng đâu ha?”
“Không hỏng.”
Lộ Dữ Chu duỗi chân kéo lại một cái thau nhựa rỗng, bắt đầu móc quần áo từ trong máy ra, vừa làm vừa nói:
“Máy móc thì không sao, nhưng giặt kiểu vậy thì quần áo dễ hỏng. Lần sau nhớ giặt ít lại.”
Thịnh Ngộ lon ton đi theo phía sau anh, như một cái đuôi nhỏ.
Cậu thấy anh xắn tay áo lên, tách quần áo ra làm hai thau, một thau ngâm, một thau giặt sơ, rồi kiểm tra chỗ nối ống nước, dùng băng keo trắng quấn chặt vài vòng để cố định.
Sau khi máy giặt được cắm điện trở lại, mọi thứ cuối cùng cũng vận hành bình thường.
Tiếng nước chảy rì rào vang lên như bản nhạc thiên đường trong tai Thịnh Ngộ.
“Nhấn cái này để giặt nhanh, cái này là để vắt khô, còn đây là nút tạm dừng.”
Lộ Dữ Chu cầm một cây bút lông dầu, viết ký hiệu ‘α, β, ?’ dưới các nút bấm để đánh dấu cho Thịnh Ngộ dễ nhận biết.
Viết xong, anh đậy nắp bút lại, đứng thẳng dậy nói:
“Nhà này không có máy sấy, giặt xong thì phơi ngoài cửa sổ. Mùa hè rồi, để qua đêm là khô thôi.”
Thịnh Ngộ gật đầu liên tục: “Ừm.”
Làm xong tất cả, kim phút đã trôi qua hơn nửa vòng đồng hồ.
Thịnh Ngộ tiễn Lộ Dữ Chu ra tận cổng, nhìn thấy chiếc xe đạp dựng sát tường trông có vẻ đã lật ngã một lần, liền chợt ý thức được người ta là lao nhanh đến giúp mình. Lập tức cậu thấy xấu hổ, nhỏ giọng nói:
“Ngại quá, chuyện vặt thế này mà còn phải làm phiền cậu chạy qua một chuyến.”
Lộ Dữ Chu dựng xe đạp dậy, lạnh nhạt đáp:
“Cũng ổn, may mà nhà gần.”
“Cậu chờ một chút đã ——”
Thịnh Ngộ bỗng nhớ ra điều gì, bèn cúi đầu rồi chạy vội vào nhà.
Lộ Dữ Chu một chân chống đất, chân kia gác lên bàn đạp, rũ mắt nghe tiếng bước chân trong sân lúc nhanh lúc chậm.
Chờ một lát, tiếng bước chân lẫn tiếng chìa khóa leng keng vang lên. Thịnh Ngộ chạy chậm lại, trong tay cầm theo một chùm chìa khóa.
Cậu đưa chùm chìa khóa ra dưới ánh sáng để phân bệt, sau đó chọn ra hai chiếc:
“Cái này cậu cầm đi, trong nhà còn nhiều đồ của cậu lắm, nếu sau này cần gì thì cứ tự vào lấy.”
Lộ Dữ Chu cúi mắt nhìn xuống. Là chìa khóa cổng chính và chìa khóa cửa nhà.
Anh nhanh chóng quay mặt đi chỗ khác, ngón tay vô thức gõ nhẹ vào ghi đông xe, khóe môi mím lại, giọng nói có chút không tự nhiên:
“Cho tôi làm gì? Đây là nhà của cậu, đâu phải nhà của tôi.”
Người này thật kỳ lạ.
Người ta nhờ giúp thì không thấy ngại, nhưng khi mình tỏ chút thiện ý thì lại bị cậu ta phản ứng một cách kỳ lạ.
Thịnh Ngộ nhìn Lộ Dữ Chu bằng ánh mắt kỳ quái, chần chừ lên tiếng:
“Ờm, sau này cậu đừng trèo tường nữa có được không? Ở hẻm Hỉ Thước nhà mấy cậu có thể là phong tục hay gì đấy, nhưng tôi không quen lắm, ban nãy còn tưởng có trộm…”
“……”
Hắn nhận lấy chìa khóa Thịnh Ngộ đưa, nhét vào túi, chân đạp xuống bàn đạp, vạt áo đồng phục bay theo gió, lặng lẽ phóng vào màn đêm.
Về lại phòng ngủ, Thịnh Ngộ mới nhìn thấy tin nhắn chưa đọc của Lộ Dữ Chu: Mở cửa.
Ai yo… hiểu lầm rồi.
Thì ra là có nhắn trước.
Thịnh Ngộ cầm điện thoại lên, suy nghĩ một hồi lâu rồi mới nhắn lại:
Tôi biết cậu không phải kiểu người như vậy, đừng giận nha. Tối nay cảm ơn cậu nhiều, hôm nào tôi mời cơm nhé.
Nhắn xong thì chẳng buồn đợi hồi âm, quăng điện thoại rồi đi rửa mặt. Kết quả sau khi phơi xong đống đồ, quay về đã thấy trên màn hình lại hiện một tin nhắn mới:
Lộ Dữ Chu: Không cần.
…A?
Hôm nay mặt trời mọc từ phía tây à?
Lộ Dữ Chu phản hồi tin nhắn cũng có quy luật rõ ràng. Câu hỏi thì trả lời, câu kể thì ngó lơ. Mấy tin vô thưởng vô phạt kiểu “Ăn chưa?” thì phải tùy lúc — nếu anh vừa online hoặc mới đăng gì đó, thì có 50% cơ hội sẽ trả lời.
—— Mà mấy quy luật này là do Thịnh Ngộ đã tự rút ra được sau một thời gian dài ‘mặt nóng dán mông lạnh’.
Với Lộ Dữ Chu, chỉ cần một câu nói thôi là đủ. Người này vốn không thích nói những lời vô nghĩa.
Thịnh Ngộ dùng khăn lau tóc, hiếm lạ mà mò vào trang bạn bè của Lộ Dữ Chu xem —— quả nhiên là có một bài đăng mới, xem ra phỏng đoán của cậu cũng tạm đúng.
Nhưng rồi, cậu nhận ra mình đã hơi vội vàng kết luận.
Vì nội dung bài đăng đó lại là:
Mua 3 giảm 5, mua 5 giảm 10, mua 10 hũ được tặng một khoá học phụ đạo môn tuỳ chọn. *Quyền giải thích cụ thể thuộc về cá nhân tôi.
Hình minh họa là… một hũ cải bẹ muối thuần thủ công.
????
Tuy trước giờ Lộ Dữ Chu đúng là rất thích đăng mấy kiểu quảng cáo lên trang cá nhân, bạn bè trong lớp cũng vì nể mặt mà hay vào thả like, nhưng đây là lần đầu tiên Thịnh Ngộ thấy anh… lấy chính mình ra làm ‘quà tặng’ đi kèm sản phẩm.
Tình hình kinh tế hiện giờ đúng là thê thảm đến mức Lộ Dữ Chu cũng phải bắt đầu bán nghệ rồi sao?
Thịnh Ngộ âm thầm than một tiếng, đứng dậy đi sấy tóc. Sau khi sấy xong quay lại nhìn thử bài đăng ấy lần nữa, vẫn chẳng có ai bình luận, thậm chí nút thích cũng chỉ có một — người bấm like lẻ loi duy nhất chính là cậu.
Đúng là thời thế khó khăn.
Lộ Dữ Chu bán nghệ mà vẫn không được ưa chuộng.
Mang theo sự thương cảm cho ‘tình hình kinh tế’ của bạn cùng lớp, Thịnh Ngộ lên giường đi ngủ. Một đêm yên ổn.
-
Hôm sau, trong giờ đọc sách buổi sáng , người ngồi bàn sau hôm nay lại phá lệ ngủ bù.
Vừa đẩy cửa lớp ra, Thịnh Ngộ suýt chút nữa tưởng mình vào nhầm lớp, phải lui ra ngoài nhìn bảng tên xác nhận —— Lớp Thực Nghiệm số 1, không sai mà.
Hạ Dương nghe thấy tiếng động, quay đầu lại chào hỏi:
“Ăn sáng chưa? Tớ mang theo bánh bao nè.”
Thịnh Ngộ lắc đầu.
Hạ Dương để ý thấy cậu đang mặc bộ đồng phục mới tinh, tay vừa xoay bút vừa lẩm bẩm:
“Kỳ quái, sao hai cậu mặc đồng phục lại đẹp đến vậy… Không phải lén lút mang đi chỉnh kích cỡ sau lưng tụi này đó chứ?”
“Cậu nói ai với ai hả?” Thịnh Ngộ kéo khóa cặp, lấy ra hai quyển sách, đáp:
‘Mặt tiền’ ở đây, chính là chỉ mặt của cậu.
Loại lời ba hoa này cũng chỉ có Thịnh Ngộ mới dám mở miệng nói, mà nói ra lại không khiến ai bực mình.
“Đâu có nói cậu.” Hạ Dương vừa cười vừa mắng:
“Bọn anh em mình mặt mũi ra sao tự biết rõ còn gì. Ý tớ là cậu với cái người ngồi phía sau kia, cả trường này mặc đồng phục đẹp nhất cũng chỉ có hai người các cậu.”
Vừa nói, hắn vừa vươn tay ra sờ thử vạt áo của Thịnh Ngộ, ngó nghiêng cẩn thận rồi gật gù:
“Ừm, đúng là không chỉnh sửa gì cả, xem ra là hàng mới may đúng size thật.”
Thịnh Ngộ liếc lên bảng nhìn thời khóa biểu, đang định lôi sách ra học thì nghe thấy Hạ Dương bất ngờ kêu to:
“Khoan đã! Cậu dùng cái gì để giặt quần áo vậy?”
“Sao mùi hương y chang của lão Lộ thế kia!”
“……”
Dường như để xác nhận chắc chắn hơn, Hạ Dương còn rướn nửa người lên, dí mũi lại gần người Thịnh Ngộ hít hít, nghi ngờ nói:
“Không sai! Chính là cái mùi này!”
Thịnh Ngộ theo phản xạ quay đầu nhìn ra sau, vẫn chỉ thấy một gáy tóc đen nhánh, học thần đại nhân vẫn chôn mặt vào khuỷu tay ngủ, một tay còn nắm lấy tóc, đồng hồ và vòng tay xộc xệch tụt lên tận cánh tay.
Làm sao không giống nhau được chứ?
Bột giặt dùng chung một hũ mà.
“Là nước hoa đó, bây giờ kiểu mùi này đầy ngoài đường rồi.”
Sợ Hạ Dương nghi ngờ thêm, Thịnh Ngộ nhanh chóng đánh trống lảng:
“Tối qua cậu ấy làm gì thế? Không lẽ thức cả đêm ôn tập?”
“Làm sao thế? Cảm thấy nguy cơ à?” Hạ Dương rất giỏi hùa theo, lập tức bắt nhịp với Thịnh Ngộ mà nói tiếp:
“Cậu ấy không phải ôn đề, mà là tự dưng chạy đâu mất, rồi sau đó về nhà cày lại toàn bộ kiến thức lớp 12. Gần đây cứ thần thần bí bí, hỏi thì cũng không chịu nói. Haiz, con trai lớn rồi, bắt đầu có suy nghĩ riêng.”
Thịnh Ngộ chống một tay lên bàn Lộ Dữ Chu, chống cằm cười nhẹ:
“Vậy cũng khác gì ôn đề đâu? Đúng là người đã giỏi còn chăm là đáng sợ nhất.”
Hạ Dương bắt chước tư thế của cậu, gật đầu đồng tình sâu sắc: “Đã giỏi còn chăm là phiền phức nhất.”
Lúc hai người đang tám chuyện, chuông đọc sớm vang lên, Hạ Dương quay người lục sách ngữ văn. Thịnh Ngộ vừa định rút tay lại thì cái ót đen nhánh kia khẽ động.
Lộ Dữ Chu ngẩng đầu một chút, nửa tỉnh nửa mê lộ ra sườn mặt. Ngón tay vẫn còn nắm tóc, vô thức siết hơi chặt, chắc là đau nên hắn mới lười biếng hé mắt ngồi thẳng dậy, vừa vặn chạm phải ánh mắt của Thịnh Ngộ, gần trong gang tấc.
“……”
Khoảng cách giữa hai người chỉ ngắn bằng một bàn tay, nhưng chẳng hề ám muội tí nào, vì oán khí của Lộ Dữ Chu còn hơn cả xác chết ba ngày.
Thịnh Ngộ lặng lẽ rút tay về, thầm nghĩ học hành đúng là hại người.
Cậu quay mặt đi, vừa mở sách ngữ văn ra thì cảm giác sau lưng bị chọc một cái.
?
Thịnh Ngộ tưởng mình lỡ đụng trúng đồ của Lộ Dữ Chu nên dịch ghế về phía trước. Nhưng rất nhanh, lưng lại bị chọc tiếp. Rồi đến vai, sống lưng, eo...
Không nhầm đâu, đang bị đuổi theo chọc thật!
Thịnh Ngộ quay phắt lại, bắt tại trận thủ phạm chưa kịp thu vũ khí. Đầu bút vẫn còn chĩa ra phía trước.
Lộ Dữ Chu nửa người trên vẫn giữ nguyên tư thế nằm bò như sắp gục, chẳng ra ngồi cũng chẳng ra nằm. Gương mặt thì vì tì tay lên nên có vài vết hằn, trông vẫn còn chưa tỉnh ngủ hẳn.
Không chỉ học đến phát điên, hình như còn học đến ngốc người luôn rồi.
Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt
Chương 13. Bán nghệ.
Có việc là nói dối, nhưng đi theo Thịnh Ngộ trở về là thật.
Lộ Dữ Chu vặn mở chiếc đèn bàn bảo vệ mắt trên bàn, dùng ngón cái ấn đầu bút bi, liếc nhìn chiếc điện thoại để trong tầm tay, đang suy nghĩ nên mở lời thế nào.
Tối hôm đó đã đồng ý dạy kèm cho Thịnh Ngộ, anh liền lật lại đống tài liệu học trước đây mình từng dùng. Ở trường Nhất Trung, môn vật lý là môn trọng điểm. Ngoài bộ sách giáo khoa cơ bản, giáo viên tổ còn tự biên thêm một bộ tài liệu mở rộng kiến thức chuyên sâu. Nếu chỉ tự học thì chắc chắn không thể nào bao quát được lượng kiến thức lớn đến thế, có những dạng bài khó, thậm chí còn không tìm được ví dụ mẫu trong sách.
Ban đầu anh vốn chẳng định bận tâm, nhưng sau chuyện xảy ra ngày hôm qua, coi như đã nợ Thịnh Ngộ một món ân tình.
Lộ Dữ Chu không giỏi cúi đầu, một phần vì đã quen sống một mình từ lâu, nên chẳng có ai xứng đáng để anh chủ động cúi đầu cả.
Anh vươn tay bóp nhẹ sau cổ, vẻ mặt thoáng chút khó xử.
Đang tính toán trong đầu xem nên bắt đầu từ đâu thì màn hình điện thoại bất ngờ sáng lên. Vừa mở ra xem thì đúng là thủ phạm khiến anh đau đầu kia.
Thịnh Ngộ: Buổi tối tốt lành, cậu ăn cơm chưa ≧≦
Lộ Dữ Chu nhìn chằm chằm vào màn hình, ngẩn ra mất một giây.
Lộ Dữ Chu: Có chuyện gì?
Thịnh Ngộ: Ha ha ha không có gì hết, giờ này chắc cậu đang ở trường làm học bá nhỉ, thôi tôi không làm phiền cậu học bài nữa (=^^)
Đối phương hôm nay nói chuyện lắm lời bất thường, nhắn một đống linh tinh rối rắm, chẳng hiểu rốt cuộc muốn nói cái gì.
Lộ Dữ Chu: Có gì thì nói thẳng.
Thịnh Ngộ: Thật sự không có chuyện gì đâu, à đúng rồi nếu như tôi lỡ làm hỏng đồ của cậu, cậu có giận không? ^_^
Lộ Dữ Chu: Đồ gì cơ.
Thịnh Ngộ: Một món đồ rất quý.
Lộ Dữ Chu: Nói tiếng người.
Thịnh Ngộ: Máy giặt ( ^ v ^ )
“……”
Lộ Dữ Chu nhíu mày, chuyển sang chế độ thoại, đưa micro lên sát miệng, giọng lạnh nhạt: “Cái gì gọi là làm hỏng máy giặt?”
Đầu bên kia im lặng trong chốc lát, rồi gửi tới một video.
Anh mở ra xem, trong video, chiếc máy giặt ngả vàng đang rung lên bần bật như bị động kinh, lắc dữ dội với tần suất cao đến nỗi làm mấy món đồ xung quanh cũng rung theo.
Thịnh Ngộ: Máy giặt nhà cậu điên rồi.
Thịnh Ngộ: Cậu có thể đến cứu nó một chút không?
Lộ Dữ Chu im lặng hai giây, rồi trả lời: Ngắt điện đi.
Lần này đầu bên kia im lặng còn lâu hơn.
Vài phút sau, hộp thoại bật ra một đoạn ghi âm — giọng nói có vẻ đang cười, nhưng xen lẫn là chút tuyệt vọng như phát rồ:
“Dây nguồn nằm ở phía sau máy giặt… tôi không dám đụng vô, ha ha ha… Có cách nào tắt điện từ chỗ tôi không…”
Lộ Dữ Chu: “……”
Hẻm Hỉ Thước.
Thịnh Ngộ liên tục làm mới khung trò chuyện nhưng không thấy tin nhắn mới, trong lòng có chút hối hận.
Sớm biết thế thì đã gọi thợ sửa đến cho nhanh.
Căn nhà cũ cách âm kém, cậu ngồi trong phòng ngủ mà vẫn nghe rõ tiếng máy giặt gào rầm rầm ngoài ban công.
Ngoài cửa sổ là ánh trăng treo lơ lửng, trời đã tối hẳn. Tuy chưa phải đêm khuya, nhưng cả con hẻm Hỉ Thước yên ắng đến mức có thể nghe rõ cả tiếng kim rơi.
Cư dân quanh đây phần lớn là người lớn tuổi, để máy giặt ầm ĩ thêm chút nữa, không chừng sẽ bị hàng xóm sang gõ cửa khiếu nại.
Thịnh Ngộ ném điện thoại sang một bên, xắn hai ống tay áo lên. Trên mặt không có biểu cảm gì, nhưng nhìn kỹ thì rõ ràng đang chuẩn bị quyết tâm chịu chết.
Chỉ là một cái máy giặt thôi —--
Cậu cầm lấy một cây sào phơi đồ có thể rút dài ngắn, kéo ra đến mức dài nhất, đầu còn lại hướng ra phía ngoài như vũ khí.
—— Xem ta đây sẽ chia yêu nghiệt kia ra thành tám mươi mốt khúc!
Vừa mở cửa phòng bước ra, điện thoại để trên giường cũng sáng lên.
Thịnh Ngộ liếc nhìn thấy, nhưng tạm thời không để tâm — việc quan trọng bây giờ là xử lý máy giặt, mấy chuyện lặt vặt để sau.
Xa xa vang lên tiếng chuông xe đạp, chùm ánh sáng từ đèn pin quét ngang qua tầng hai.
Vừa mới ra đến ban công, dưới sân đã vang lên vài tiếng động lạ. Thịnh Ngộ cúi người thăm dò, lập tức nhìn thấy một bóng người đang leo lên bám vào gốc cây đa sát tường, tay vịn lấy mép tường, nhẹ nhàng trèo vào trong sân như thể đi dạo.
Má nó! Có trộm!
Đúng là họa vô đơn chí. Thịnh Ngộ sờ túi trống không. Lại vừa hay để quên điện thoại trên giường.
Không lẽ giờ có cảnh sát đi ngang? Không thì là loài nào cũng được, ít nhất là một con mèo đen cũng được…
Giây tiếp theo, ánh đèn pin từ người kia bất ngờ chiếu thẳng lên tầng hai, rọi thẳng vào ban công.
Thịnh Ngộ nheo mắt lại vì chói, vừa nghe được một giọng nói trầm thấp lạnh lùng vang lên:
“Còn cần cứu viện không?”
Thịnh Ngộ vừa nghe là nhận ra ngay.
—— A.
Là Lộ Dữ Chu.
-
Tầng hai.
Thịnh Ngộ từ xa dùng cây sào phơi đồ chỉ thẳng vào máy giặt, tố cáo:
“Cái máy này mới cắm điện vào đã như vậy rồi. Tôi nghi ngờ trong nhà anh có thứ gì không sạch sẽ đấy. Dù sao chuyện này cũng chẳng liên quan đến tôi, tôi đã làm y như trong hướng dẫn sử dụng rồi…”
Còn việc hướng dẫn sử dụng là ai viết thì cậu đừng có hỏi.
Chiếc máy giặt vẫn tiếp tục rung rền rĩ như sắp nổ đến nơi. Lộ Dữ Chu phớt lờ mấy lời tố cáo của Thịnh Ngộ, bước nhanh đến trước máy giặt, nghiêm túc nhìn chằm chằm vào cái chấm đỏ nhấp nháy đèn báo hiệu.
Một lát sau, anh nói:
“Cậu đã nhấn nút vệ sinh lồng giặt.”
“……?” Thịnh Ngộ ngơ ngác.
“Thế thì đúng rồi còn gì, nó vừa tự làm sạch, vừa giúp tôi giặt đồ luôn.”
Lộ Dữ Chu: “……”
Tự làm sạch, tôi biết phải giải thích sao cho cậu hiểu đây…
Anh không nói nữa, trực tiếp đưa tay rút phích cắm điện ra.
Máy giặt lập tức giảm tốc, âm thanh gầm rú yếu dần, cuối cùng chỉ còn lại tiếng máy chạy lặng lẽ rì rì.
“……” Thật sự chịu hết nổi, Lộ Dữ Chu thở dài lặng lẽ không thành tiếng.
Thịnh Ngộ rướn cổ lên nhìn vào, liếc thấy vẻ mặt anh thì có hơi chột dạ, nhỏ giọng nói:
“Chắc… chắc là chưa hỏng đâu ha?”
“Không hỏng.”
Lộ Dữ Chu duỗi chân kéo lại một cái thau nhựa rỗng, bắt đầu móc quần áo từ trong máy ra, vừa làm vừa nói:
“Máy móc thì không sao, nhưng giặt kiểu vậy thì quần áo dễ hỏng. Lần sau nhớ giặt ít lại.”
Thịnh Ngộ lon ton đi theo phía sau anh, như một cái đuôi nhỏ.
Cậu thấy anh xắn tay áo lên, tách quần áo ra làm hai thau, một thau ngâm, một thau giặt sơ, rồi kiểm tra chỗ nối ống nước, dùng băng keo trắng quấn chặt vài vòng để cố định.
Sau khi máy giặt được cắm điện trở lại, mọi thứ cuối cùng cũng vận hành bình thường.
Tiếng nước chảy rì rào vang lên như bản nhạc thiên đường trong tai Thịnh Ngộ.
“Nhấn cái này để giặt nhanh, cái này là để vắt khô, còn đây là nút tạm dừng.”
Lộ Dữ Chu cầm một cây bút lông dầu, viết ký hiệu ‘α, β, ?’ dưới các nút bấm để đánh dấu cho Thịnh Ngộ dễ nhận biết.
Viết xong, anh đậy nắp bút lại, đứng thẳng dậy nói:
“Nhà này không có máy sấy, giặt xong thì phơi ngoài cửa sổ. Mùa hè rồi, để qua đêm là khô thôi.”
Thịnh Ngộ gật đầu liên tục: “Ừm.”
Làm xong tất cả, kim phút đã trôi qua hơn nửa vòng đồng hồ.
Thịnh Ngộ tiễn Lộ Dữ Chu ra tận cổng, nhìn thấy chiếc xe đạp dựng sát tường trông có vẻ đã lật ngã một lần, liền chợt ý thức được người ta là lao nhanh đến giúp mình. Lập tức cậu thấy xấu hổ, nhỏ giọng nói:
“Ngại quá, chuyện vặt thế này mà còn phải làm phiền cậu chạy qua một chuyến.”
Lộ Dữ Chu dựng xe đạp dậy, lạnh nhạt đáp:
“Cũng ổn, may mà nhà gần.”
“Cậu chờ một chút đã ——”
Thịnh Ngộ bỗng nhớ ra điều gì, bèn cúi đầu rồi chạy vội vào nhà.
Lộ Dữ Chu một chân chống đất, chân kia gác lên bàn đạp, rũ mắt nghe tiếng bước chân trong sân lúc nhanh lúc chậm.
Chờ một lát, tiếng bước chân lẫn tiếng chìa khóa leng keng vang lên. Thịnh Ngộ chạy chậm lại, trong tay cầm theo một chùm chìa khóa.
Cậu đưa chùm chìa khóa ra dưới ánh sáng để phân bệt, sau đó chọn ra hai chiếc:
“Cái này cậu cầm đi, trong nhà còn nhiều đồ của cậu lắm, nếu sau này cần gì thì cứ tự vào lấy.”
Lộ Dữ Chu cúi mắt nhìn xuống. Là chìa khóa cổng chính và chìa khóa cửa nhà.
Anh nhanh chóng quay mặt đi chỗ khác, ngón tay vô thức gõ nhẹ vào ghi đông xe, khóe môi mím lại, giọng nói có chút không tự nhiên:
“Cho tôi làm gì? Đây là nhà của cậu, đâu phải nhà của tôi.”
Người này thật kỳ lạ.
Người ta nhờ giúp thì không thấy ngại, nhưng khi mình tỏ chút thiện ý thì lại bị cậu ta phản ứng một cách kỳ lạ.
Thịnh Ngộ nhìn Lộ Dữ Chu bằng ánh mắt kỳ quái, chần chừ lên tiếng:
“Ờm, sau này cậu đừng trèo tường nữa có được không? Ở hẻm Hỉ Thước nhà mấy cậu có thể là phong tục hay gì đấy, nhưng tôi không quen lắm, ban nãy còn tưởng có trộm…”
“……”
Hắn nhận lấy chìa khóa Thịnh Ngộ đưa, nhét vào túi, chân đạp xuống bàn đạp, vạt áo đồng phục bay theo gió, lặng lẽ phóng vào màn đêm.
Về lại phòng ngủ, Thịnh Ngộ mới nhìn thấy tin nhắn chưa đọc của Lộ Dữ Chu: Mở cửa.
Ai yo… hiểu lầm rồi.
Thì ra là có nhắn trước.
Thịnh Ngộ cầm điện thoại lên, suy nghĩ một hồi lâu rồi mới nhắn lại:
Tôi biết cậu không phải kiểu người như vậy, đừng giận nha. Tối nay cảm ơn cậu nhiều, hôm nào tôi mời cơm nhé.
Nhắn xong thì chẳng buồn đợi hồi âm, quăng điện thoại rồi đi rửa mặt. Kết quả sau khi phơi xong đống đồ, quay về đã thấy trên màn hình lại hiện một tin nhắn mới:
Lộ Dữ Chu: Không cần.
…A?
Hôm nay mặt trời mọc từ phía tây à?
Lộ Dữ Chu phản hồi tin nhắn cũng có quy luật rõ ràng. Câu hỏi thì trả lời, câu kể thì ngó lơ. Mấy tin vô thưởng vô phạt kiểu “Ăn chưa?” thì phải tùy lúc — nếu anh vừa online hoặc mới đăng gì đó, thì có 50% cơ hội sẽ trả lời.
—— Mà mấy quy luật này là do Thịnh Ngộ đã tự rút ra được sau một thời gian dài ‘mặt nóng dán mông lạnh’.
Với Lộ Dữ Chu, chỉ cần một câu nói thôi là đủ. Người này vốn không thích nói những lời vô nghĩa.
Thịnh Ngộ dùng khăn lau tóc, hiếm lạ mà mò vào trang bạn bè của Lộ Dữ Chu xem —— quả nhiên là có một bài đăng mới, xem ra phỏng đoán của cậu cũng tạm đúng.
Nhưng rồi, cậu nhận ra mình đã hơi vội vàng kết luận.
Vì nội dung bài đăng đó lại là:
Mua 3 giảm 5, mua 5 giảm 10, mua 10 hũ được tặng một khoá học phụ đạo môn tuỳ chọn. *Quyền giải thích cụ thể thuộc về cá nhân tôi.
Hình minh họa là… một hũ cải bẹ muối thuần thủ công.
????
Tuy trước giờ Lộ Dữ Chu đúng là rất thích đăng mấy kiểu quảng cáo lên trang cá nhân, bạn bè trong lớp cũng vì nể mặt mà hay vào thả like, nhưng đây là lần đầu tiên Thịnh Ngộ thấy anh… lấy chính mình ra làm ‘quà tặng’ đi kèm sản phẩm.
Tình hình kinh tế hiện giờ đúng là thê thảm đến mức Lộ Dữ Chu cũng phải bắt đầu bán nghệ rồi sao?
Thịnh Ngộ âm thầm than một tiếng, đứng dậy đi sấy tóc. Sau khi sấy xong quay lại nhìn thử bài đăng ấy lần nữa, vẫn chẳng có ai bình luận, thậm chí nút thích cũng chỉ có một — người bấm like lẻ loi duy nhất chính là cậu.
Đúng là thời thế khó khăn.
Lộ Dữ Chu bán nghệ mà vẫn không được ưa chuộng.
Mang theo sự thương cảm cho ‘tình hình kinh tế’ của bạn cùng lớp, Thịnh Ngộ lên giường đi ngủ. Một đêm yên ổn.
-
Hôm sau, trong giờ đọc sách buổi sáng , người ngồi bàn sau hôm nay lại phá lệ ngủ bù.
Vừa đẩy cửa lớp ra, Thịnh Ngộ suýt chút nữa tưởng mình vào nhầm lớp, phải lui ra ngoài nhìn bảng tên xác nhận —— Lớp Thực Nghiệm số 1, không sai mà.
Hạ Dương nghe thấy tiếng động, quay đầu lại chào hỏi:
“Ăn sáng chưa? Tớ mang theo bánh bao nè.”
Thịnh Ngộ lắc đầu.
Hạ Dương để ý thấy cậu đang mặc bộ đồng phục mới tinh, tay vừa xoay bút vừa lẩm bẩm:
“Kỳ quái, sao hai cậu mặc đồng phục lại đẹp đến vậy… Không phải lén lút mang đi chỉnh kích cỡ sau lưng tụi này đó chứ?”
“Cậu nói ai với ai hả?” Thịnh Ngộ kéo khóa cặp, lấy ra hai quyển sách, đáp:
‘Mặt tiền’ ở đây, chính là chỉ mặt của cậu.
Loại lời ba hoa này cũng chỉ có Thịnh Ngộ mới dám mở miệng nói, mà nói ra lại không khiến ai bực mình.
“Đâu có nói cậu.” Hạ Dương vừa cười vừa mắng:
“Bọn anh em mình mặt mũi ra sao tự biết rõ còn gì. Ý tớ là cậu với cái người ngồi phía sau kia, cả trường này mặc đồng phục đẹp nhất cũng chỉ có hai người các cậu.”
Vừa nói, hắn vừa vươn tay ra sờ thử vạt áo của Thịnh Ngộ, ngó nghiêng cẩn thận rồi gật gù:
“Ừm, đúng là không chỉnh sửa gì cả, xem ra là hàng mới may đúng size thật.”
Thịnh Ngộ liếc lên bảng nhìn thời khóa biểu, đang định lôi sách ra học thì nghe thấy Hạ Dương bất ngờ kêu to:
“Khoan đã! Cậu dùng cái gì để giặt quần áo vậy?”
“Sao mùi hương y chang của lão Lộ thế kia!”
“……”
Dường như để xác nhận chắc chắn hơn, Hạ Dương còn rướn nửa người lên, dí mũi lại gần người Thịnh Ngộ hít hít, nghi ngờ nói:
“Không sai! Chính là cái mùi này!”
Thịnh Ngộ theo phản xạ quay đầu nhìn ra sau, vẫn chỉ thấy một gáy tóc đen nhánh, học thần đại nhân vẫn chôn mặt vào khuỷu tay ngủ, một tay còn nắm lấy tóc, đồng hồ và vòng tay xộc xệch tụt lên tận cánh tay.
Làm sao không giống nhau được chứ?
Bột giặt dùng chung một hũ mà.
“Là nước hoa đó, bây giờ kiểu mùi này đầy ngoài đường rồi.”
Sợ Hạ Dương nghi ngờ thêm, Thịnh Ngộ nhanh chóng đánh trống lảng:
“Tối qua cậu ấy làm gì thế? Không lẽ thức cả đêm ôn tập?”
“Làm sao thế? Cảm thấy nguy cơ à?” Hạ Dương rất giỏi hùa theo, lập tức bắt nhịp với Thịnh Ngộ mà nói tiếp:
“Cậu ấy không phải ôn đề, mà là tự dưng chạy đâu mất, rồi sau đó về nhà cày lại toàn bộ kiến thức lớp 12. Gần đây cứ thần thần bí bí, hỏi thì cũng không chịu nói. Haiz, con trai lớn rồi, bắt đầu có suy nghĩ riêng.”
Thịnh Ngộ chống một tay lên bàn Lộ Dữ Chu, chống cằm cười nhẹ:
“Vậy cũng khác gì ôn đề đâu? Đúng là người đã giỏi còn chăm là đáng sợ nhất.”
Hạ Dương bắt chước tư thế của cậu, gật đầu đồng tình sâu sắc: “Đã giỏi còn chăm là phiền phức nhất.”
Lúc hai người đang tám chuyện, chuông đọc sớm vang lên, Hạ Dương quay người lục sách ngữ văn. Thịnh Ngộ vừa định rút tay lại thì cái ót đen nhánh kia khẽ động.
Lộ Dữ Chu ngẩng đầu một chút, nửa tỉnh nửa mê lộ ra sườn mặt. Ngón tay vẫn còn nắm tóc, vô thức siết hơi chặt, chắc là đau nên hắn mới lười biếng hé mắt ngồi thẳng dậy, vừa vặn chạm phải ánh mắt của Thịnh Ngộ, gần trong gang tấc.
“……”
Khoảng cách giữa hai người chỉ ngắn bằng một bàn tay, nhưng chẳng hề ám muội tí nào, vì oán khí của Lộ Dữ Chu còn hơn cả xác chết ba ngày.
Thịnh Ngộ lặng lẽ rút tay về, thầm nghĩ học hành đúng là hại người.
Cậu quay mặt đi, vừa mở sách ngữ văn ra thì cảm giác sau lưng bị chọc một cái.
?
Thịnh Ngộ tưởng mình lỡ đụng trúng đồ của Lộ Dữ Chu nên dịch ghế về phía trước. Nhưng rất nhanh, lưng lại bị chọc tiếp. Rồi đến vai, sống lưng, eo...
Không nhầm đâu, đang bị đuổi theo chọc thật!
Thịnh Ngộ quay phắt lại, bắt tại trận thủ phạm chưa kịp thu vũ khí. Đầu bút vẫn còn chĩa ra phía trước.
Lộ Dữ Chu nửa người trên vẫn giữ nguyên tư thế nằm bò như sắp gục, chẳng ra ngồi cũng chẳng ra nằm. Gương mặt thì vì tì tay lên nên có vài vết hằn, trông vẫn còn chưa tỉnh ngủ hẳn.
Không chỉ học đến phát điên, hình như còn học đến ngốc người luôn rồi.
Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt
Đánh giá:
Truyện Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt
Story
Chương 13: Bán nghệ.
10.0/10 từ 50 lượt.