Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt
Chương 14: Tương phản.
103@-
Lần đầu tiên trong đời, Thịnh Ngộ thấy Lộ Dữ Chu rất giống trẻ con.
Cậu vừa quay đầu lại, thì thấy Lộ Dữ Chu cũng ngồi thẳng lên một chút, anh chậm rãi nhíu mày, như thể có gì đó muốn nói.
Soạt —— Cửa sổ bỗng bị ai đó kéo mở.
Lưu Dung ló đầu vào bên khung cửa, liếc nhìn Lộ Dữ Chu rồi liếc sang Thịnh Ngộ, nở nụ cười vô cùng ‘thân thiện’, hỏi:
“Cô nhìn hai đứa chằm chằm mười phút rồi đấy. Cuối cùng có gì muốn nói không? Hửm? Nói ra để cô nghe với nào~?”
Lộ Dữ Chu: “……”
Thịnh Ngộ: “……”
Hai người vốn chỉ đang muốn nói vài lời vụn vặt nhưng chưa kịp, tạm thời cô cũng buông tha không làm khó.
Không khí vừa bị chen ngang, Lộ Dữ Chu như mất hứng, cũng không còn chọc phá Thịnh Ngộ thêm nữa.
Tan học buổi chiều, Lộ Dữ Chu lại bị Lưu Dung lôi đi làm công việc của đại diện môn toán. Hạ Dương đành phải đi cùng Thịnh Ngộ về nhà.
“Tối nay cậu không học tiết tự học à?” Thịnh Ngộ đeo ba lô hờ trên một bên vai, bước một phát nhảy luôn hai bậc cầu thang.
“Haiz, dạo này không có thầy cô dạy môn gì, học ở đâu mà chẳng vậy.” Hạ Dương vốn tính hiếu thắng, Thịnh Ngộ nhảy hai bậc thì hắn nhất định phải nhảy ba bậc. Kết quả không cẩn thận sẩy chân, bám lấy lan can, la lên:
“Á á đau quá, hông của tôi, má ơi, chắc tôi đoạn tử tuyệt tôn luôn rồi ——”
Nhân cơ hội Hạ Dương còn đang làm trò, Thịnh Ngộ chạy vọt lên trước, lao nhanh ra khỏi khu dạy học.
Trước dãy phòng học là một khoảng sân trống, gió nam luồn qua đám cây xanh bên đường, từng cành hương chương (cây long não) rung rinh dưới nắng.
Thịnh Ngộ chạy thật xa, rồi bất ngờ đứng khựng lại, làm động tác xuất phát như vận động viên chạy đua, trông cực kỳ… ngốc.
Hạ Dương vừa nhảy ra khỏi khu dạy học vừa che bên hông, quay đầu hét lên phía tầng trên:
“Lão Lộ, xuống đây làm trọng tài đi. Hôm nay bọn tớ nhất định phải phân cao thấp!”
Thịnh Ngộ giật mình, ngẩng đầu nhìn lên, ở hành lang tầng ba, cậu bắt gặp một dáng người quen thuộc.
Lộ Dữ Chu đang đứng cạnh lan can, dùng thành lan can làm bàn, bày ra hai chồng sách bài tập, tay phải cầm bút, tư thế như thể đang chấm bài.
Khoảng cách quá xa nên không thấy rõ vẻ mặt, chỉ lờ mờ nhìn được dung mạo dưới mái tóc đen ngắn bị gió thổi rối.
Anh yên lặng nhìn hai người phía dưới, môi dường như khẽ mấp máy.
Hạ Dương mặc kệ cậu ta có nghe hay không, coi như là đã đồng ý, bèn chạy đến bên Thịnh Ngộ, xoay cổ chân khởi động:
“Tớ đếm một hai ba, ai chạy đến cổng trường trước là thắng.”
Tiết học thứ tám vừa kết thúc, hành lang mỗi tầng còn khá đông học sinh qua lại. Thấy cảnh này, có người huýt sáo một cái, những tốp nhỏ đang tụm năm tụm ba bên hành lang cũng nhanh chóng tụ lại hóng chuyện.
Lứa tuổi này có lòng tự trọng đặc biệt cao, rất ghét bị mất mặt, không muốn làm trò hề trước đám đông, nhưng chỉ cần một lời khiêu chiến vô lý cũng đủ khiến bọn họ sục sôi nhiệt huyết.
Có người gọi đó là khí chất thiếu niên.
Hạ Dương đếm:
“Một, hai——”
Lời còn chưa dứt, Thịnh Ngộ đã như mũi tên rời cung lao thẳng ra ngoài.
“Đệt!!” Hạ Dương chỉ vào bóng lưng Thịnh Ngộ, lớn tiếng la lên với Lộ Dữ Chu:
“Trọng tài! Cậu ta chạy trước!”
Trọng tài thì lại không đứng ở vị trí trọng tài, bị gọi tên mới chịu xuất hiện.
Không biết từ đâu, Lộ Dữ Chu lấy được một cái loa mini, đưa đến bên miệng, nhàn nhạt nói một câu:
“Trọng tài không nhìn thấy.”
Đám học sinh xung quanh:
“Ồ ———”
Hạ Dương giơ hai ngón giữa về phía Lộ Dữ Chu, sau đó quay đầu lại, nhún người một cái liền biến mất tại chỗ.
Hai bóng người nhanh như chớp lao vào đường bạch quả, tốc độ chạy khiến gió cuốn tung từng chiếc lá rơi. Những chiếc lá dính vào giày thể thao trắng tinh, sau đó lại bị xốc tung lên trong làn gió cuối hạ đầu thu.
Dựa vào kỹ thuật không biết xấu hổ mà chơi xấu, Thịnh Ngộ dẫn trước Hạ Dương một đoạn ngắn. Chạy đến cổng trường, cậu dừng lại dưới tán cây, chống đầu gối thở hổn hển.
Hạ Dương chậm hơn một chút mới từ sau chạy tới, còn bị bác bảo vệ ngăn lại vì lo hắn chạy tán loạn trong sân trường dễ đâm vào người khác.
Lúc đến nơi, Thịnh Ngộ khoác vai cậu bạn, bộ dáng như anh em tốt lâu năm, tinh thần phơi phới nói:
“Được rồi được rồi, tớ sai rồi, lần sau tớ nhường cậu trước một giây. Đi thôi, mời cậu uống một lon soda chuộc lỗi.”
Hạ Dương mắng nhẹ một tiếng rồi bật cười:
“Phục cậu rồi.”
“Thế thì trận này tính là tớ thắng.” Thịnh Ngộ nói, rồi nghiêm túc hỏi.
“Hỏi cậu một chuyện, trả lời thành thật nhé, coi như chiến lợi phẩm của tớ.”
Hạ Dương thở không ra hơi, uể oải phẩy tay:
“Hỏi đi, biết gì tớ nói hết.”
Thịnh Ngộ do dự vài giây rồi hỏi:
“Cái vòng bạn bè bán đồ của Lộ Dữ Chu ấy, có phải là vì chuyện kinh tế khó khăn không?”
“Chuyện đó hả?” Hai người đi ngang qua siêu thị nhỏ trước cổng trường, Hạ Dương mở tủ đông lấy một lon nước quýt có ga, ra hiệu cho Thịnh Ngộ trả tiền, rồi nói:
“Chuyện nhỏ như vậy cậu không tự đi hỏi cậu ta à?”
“Cũng hơi đường đột, dù gì cũng là chuyện riêng tư mà.” Thịnh Ngộ cũng lấy một lon, vừa mở điện thoại quét mã trả tiền vừa nói.
Hạ Dương: “Thế cậu hỏi tớ làm gì?”
Thịnh Ngộ:
“Không phải là thấy hai người thân thiết sao, tớ tò mò chút thôi mà.”
Hạ Dương bật nắp lon, ngửa đầu tu một ngụm, rồi nói:
“Giúp mẹ tớ đăng thôi.”
Thịnh Ngộ a một tiếng, lại hỏi: “Sòng bạc làm ăn không tốt hả?”
Hạ Dương đột nhiên cười, nụ cười như thể đang đối diện với một tờ giấy trắng ngây thơ chưa nhiễm bụi trần, “Không liên quan gì đến doanh thu cả… Cũng không phải bí mật gì to tát, thôi được rồi, nói thì hơi dài, để tớ kể từ đầu cho cậu nghe.”
Hai người cứ thế chậm rãi đi về phía trước.
Bên đường, xe điện chạy lướt qua, còi xe liên tục vang lên. Đèn đỏ lóe lên một cái rồi chuyển sang xanh, đường phố dần vắng bóng người. Giữa khung cảnh xô bồ vừa mới lắng xuống ấy, Hạ Dương dường như cũng trầm ngâm lại, vừa bước vừa hồi tưởng:
“Như cậu biết đấy, bọn tớ là anh em họ. Trong nhà cậu ấy không còn ai thân thích, từ nhỏ vẫn sống với nhà tớ. Ba tớ mất để lại một đống nợ, đúng lúc gặp đợt chính sách siết chặt, sòng bạc của ông ấy lại không có giấy phép kinh doanh nên bị buộc phải đóng cửa. Nhà chẳng còn kế sinh nhai, mẹ tớ bèn dẫn bọn tớ – hai đứa con nít ra ngoài bày sạp bán hàng rong."
“Cái gì cũng bán. Mùa hè thì b*n n**c đường, mùa đông bán bao tay, lễ Tết thì kiếm ít đặc sản quê nhà, đóng gói đẹp đẽ nhìn cho sang rồi bán cho mấy người giàu, kiểu người coi tiền như rác ấy."
“Có lẽ là vì từng nghèo quá nên bị ám ảnh, dù sau này sòng bạc mở lại, bọn tớ ăn mặc không đến nỗi, mẹ tớ vẫn nghĩ đủ mọi cách để kiếm tiền. Bà ấy không biết nghe ai xúi, bảo mấy món đồ thủ công bây giờ đáng giá lắm. Lúc rảnh khách, bà lên mạng học làm mấy thứ kiểu ‘cải bẹ cổ truyền’, ‘chao cổ truyền’, ‘bút lông cổ pháp’… rồi còn định giá trên trời nữa.”
Nói đến đây, Hạ Dương lại uống một ngụm nước có ga, như có chút ngượng ngùng, lộ ra vẻ bối rối.
“Hồi đó tớ với Lộ Dữ Chu mới vào cấp hai, cái tuổi đấy cậu biết rồi. Vừa dậy thì, sĩ diện với tự trọng chất đống. Mẹ tớ bắt bọn tớ chia sẻ vòng bạn bè để bán mấy món đó… Mặt mũi đâu mà nhìn ai nữa?
“Giá bà ấy đưa ra thì đúng là chém người. Sau đó đến lớp bọn tớ chẳng dám ngẩng đầu, dù sao thì tớ cũng từ chối. Lộ Dữ Chu ban đầu cũng không chịu. Cậu ấy còn kiêu ngạo hơn tớ nhiều. Nhưng rồi không hiểu sao có một hôm…”
Giọng Hạ Dương nhỏ lại, chậm rãi hơn:
“Hôm đó cậu ấy đi vệ sinh lúc nửa đêm, bắt gặp mẹ tớ đang ngồi một mình trong bếp lau nước mắt.”
“Sau chuyện đó, lão Lộ mới bắt đầu đăng mấy bài bán hàng trong vòng bạn bè. Tớ vẫn không chịu. Qua nhiều năm như vậy, mẹ tớ cuối cùng cũng từ bỏ ý định biến tớ thành tuyến dưới. Cậu ấy thì trái lại, mặt mũi lẫn thể diện đều gạt sang một bên, ít ra cũng cho mẹ tớ một tia hy vọng.”
“Nhưng sau này tớ hỏi thử mấy đứa trong lớp, mấy món đồ hố người đó căn bản chẳng ai mua. Mấy đơn hàng đều là cậu ấy tự bỏ tiền túi ra mua lấy. Lúc đó bọn tớ tuổi tác ngang nhau, vậy mà cậu ấy lại đem lòng tự trọng của mình ném sạch như vậy... Đến giờ tớ vẫn cảm thấy mình nợ cậu ấy.”
Con đường sau cổng phụ của Nhất Trung kéo dài dưới bóng râm dày, như không có điểm kết thúc. Giọng Hạ Dương đều đều, tựa như tiếng ve mùa hè, vang lên lặng lẽ mà dai dẳng bên tai.
Nước có ga phải uống khi còn lạnh mới ngon, vậy mà Thịnh Ngộ chậm chạp vẫn chưa mở lon. Ngón tay cậu phủ một lớp sương mờ mát lạnh.
Hạ Dương như bừng tỉnh khỏi dòng ký ức, nói: “Nói hơi nhiều rồi. Dù gì lão Lộ cũng là nhân vật có tiếng, mấy chuyện này trước kia cũng từng có người hỏi qua. Cậu ấy cứ sống trước mặt mọi người như thế, ai để ý một chút sẽ nghe được, bạn bè thân thiết thì đều hiểu rõ cả. Nhưng lớp mình hay có mấy đứa từ lớp thường bò lên, mỗi lần bọn họ hỏi, phải giải thích cũng phiền. Mà mấy chuyện này cũng không tiện nói sâu. Nên mỗi lần bị hỏi, tớ đều bảo lão Lộ giúp hàng xóm quảng cáo, cậu nhớ đừng lỡ miệng.”
Thịnh Ngộ cụp mắt, nhẹ nhàng cười, ánh mắt lại yên tĩnh như thường: “Vậy xong rồi, tớ với cậu đúng là hai con cá ngốc, quay đầu mà bị lão Lộ phát hiện thì liệu có bị diệt khẩu không?”
“Muốn diệt thì cũng phải diệt tớ trước.” Hạ Dương dõng dạc nói, “Nếu tớ không phải anh em của cậu ấy, chắc bị cậu ấy g**t ch*t nhiều lần lắm rồi...”
Sau đó, Thịnh Ngộ ngồi xe buýt về hẻm Hỉ Thước. Hạ Dương có xe đạp địa hình, nên hai người chia tay ở trạm dừng.
Không hiểu sao, đầu cậu đau như búa bổ. Từ sau khi nghe Hạ Dương kể chuyện xong, càng lúc lại càng đau.
Muốn nói là đồng cảm? Cũng không hẳn.
Cậu và Lộ Dữ Chu thật ra không có bao nhiêu điểm giống nhau cả.
Chỉ là, giữa họ có một dạng kết nối rất kỳ quái, như những sợi dây leo quấn lấy nhau. Sau khi nghe chuyện cũ của Lộ Dữ Chu, Thịnh Ngộ không tránh được cảm giác tội lỗi. Nghĩ đến bản thân, nghĩ đến mười bảy năm sống sung túc nhàn nhã của mình.
Một khi so sánh… thì không khỏi thấy thật khó chịu.
Hiếm khi có một buổi tối không phải thức đêm học bù, Thịnh Ngộ quyết định cho bản thân nghỉ ngơi. Vừa sấy khô tóc, leo lên giường định ngủ sớm, thì bên ngoài chợt vang lên những tiếng động kỳ lạ.
Tiếng ‘kẽo kẹt... kẽo kẹt’ lập lại không dứt, nghe như hiệu ứng âm thanh trong phim ma.
Thịnh Ngộ tặc lưỡi, lật người ngồi dậy, tiện tay vớ lấy cây sào phơi đồ, mặt lạnh đi ra cửa.
Đúng lúc cậu đang bực, nếu có ma quỷ thì càng hay, đánh luôn một trận cho sướng.
Tiếng động phát ra từ phòng tắm. Thịnh Ngộ cau mày đẩy cửa, chưa kịp thấy rõ bên trong thì một dòng nước từ trên đầu đổ ập xuống mặt.
... Quỷ nước?
Cậu lùi lại hai bước, lau mặt, xuyên qua hàng mi ướt đẫm mà nhìn vào trong… hóa ra là ống nước bị vỡ, áp lực nước không nhỏ, phun thẳng vào cửa.
Thịnh Ngộ chống sào, dọc đường vừa đi vừa đảo lục mớ đồ đạc mà Lộ Dữ Chu để lại, cuối cùng tìm được một cuộn băng dán, leo lên lầu quấn tạm mười vòng ở chỗ rò.
Dòng nước tuôn như từ núi Kim Sơn cũng tạm thời dừng lại, chỉ còn vài giọt nước nhỏ vẫn tí tách từ chỗ dán rò rỉ xuống.
Trở về phòng ngủ, cảm giác u uất tích tụ cả đêm trong lòng Thịnh Ngộ dường như cũng theo đó tan biến.
Cũng may là ống nước hỏng, tạm thời giúp cậu tỉnh táo lại một chút.
Phần bạn bè trên app nhảy lên một cái tên quen thuộc, Hạ Dương vừa đăng trạng thái, là một tấm ảnh con chó đen mới tắm xong đang phơi nắng.
Bên cạnh ảnh có một bàn tay, cổ tay đeo đồng hồ đen cùng một chuỗi vòng tay.
Xem ra Lộ Dữ Chu đã về rồi.
Thịnh Ngộ chậm rãi bình tĩnh lại, suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng gửi cho avatar đen kia một tin nhắn:
Ống nước nhà cậu vỡ rồi, không sao, mai tôi gọi thợ đến sửa. Ngủ ngon, ngủ ngon nha ^^
Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt
Lần đầu tiên trong đời, Thịnh Ngộ thấy Lộ Dữ Chu rất giống trẻ con.
Cậu vừa quay đầu lại, thì thấy Lộ Dữ Chu cũng ngồi thẳng lên một chút, anh chậm rãi nhíu mày, như thể có gì đó muốn nói.
Soạt —— Cửa sổ bỗng bị ai đó kéo mở.
Lưu Dung ló đầu vào bên khung cửa, liếc nhìn Lộ Dữ Chu rồi liếc sang Thịnh Ngộ, nở nụ cười vô cùng ‘thân thiện’, hỏi:
“Cô nhìn hai đứa chằm chằm mười phút rồi đấy. Cuối cùng có gì muốn nói không? Hửm? Nói ra để cô nghe với nào~?”
Lộ Dữ Chu: “……”
Thịnh Ngộ: “……”
Hai người vốn chỉ đang muốn nói vài lời vụn vặt nhưng chưa kịp, tạm thời cô cũng buông tha không làm khó.
Không khí vừa bị chen ngang, Lộ Dữ Chu như mất hứng, cũng không còn chọc phá Thịnh Ngộ thêm nữa.
Tan học buổi chiều, Lộ Dữ Chu lại bị Lưu Dung lôi đi làm công việc của đại diện môn toán. Hạ Dương đành phải đi cùng Thịnh Ngộ về nhà.
“Tối nay cậu không học tiết tự học à?” Thịnh Ngộ đeo ba lô hờ trên một bên vai, bước một phát nhảy luôn hai bậc cầu thang.
“Haiz, dạo này không có thầy cô dạy môn gì, học ở đâu mà chẳng vậy.” Hạ Dương vốn tính hiếu thắng, Thịnh Ngộ nhảy hai bậc thì hắn nhất định phải nhảy ba bậc. Kết quả không cẩn thận sẩy chân, bám lấy lan can, la lên:
“Á á đau quá, hông của tôi, má ơi, chắc tôi đoạn tử tuyệt tôn luôn rồi ——”
Nhân cơ hội Hạ Dương còn đang làm trò, Thịnh Ngộ chạy vọt lên trước, lao nhanh ra khỏi khu dạy học.
Trước dãy phòng học là một khoảng sân trống, gió nam luồn qua đám cây xanh bên đường, từng cành hương chương (cây long não) rung rinh dưới nắng.
Thịnh Ngộ chạy thật xa, rồi bất ngờ đứng khựng lại, làm động tác xuất phát như vận động viên chạy đua, trông cực kỳ… ngốc.
Hạ Dương vừa nhảy ra khỏi khu dạy học vừa che bên hông, quay đầu hét lên phía tầng trên:
“Lão Lộ, xuống đây làm trọng tài đi. Hôm nay bọn tớ nhất định phải phân cao thấp!”
Thịnh Ngộ giật mình, ngẩng đầu nhìn lên, ở hành lang tầng ba, cậu bắt gặp một dáng người quen thuộc.
Lộ Dữ Chu đang đứng cạnh lan can, dùng thành lan can làm bàn, bày ra hai chồng sách bài tập, tay phải cầm bút, tư thế như thể đang chấm bài.
Khoảng cách quá xa nên không thấy rõ vẻ mặt, chỉ lờ mờ nhìn được dung mạo dưới mái tóc đen ngắn bị gió thổi rối.
Anh yên lặng nhìn hai người phía dưới, môi dường như khẽ mấp máy.
Hạ Dương mặc kệ cậu ta có nghe hay không, coi như là đã đồng ý, bèn chạy đến bên Thịnh Ngộ, xoay cổ chân khởi động:
“Tớ đếm một hai ba, ai chạy đến cổng trường trước là thắng.”
Tiết học thứ tám vừa kết thúc, hành lang mỗi tầng còn khá đông học sinh qua lại. Thấy cảnh này, có người huýt sáo một cái, những tốp nhỏ đang tụm năm tụm ba bên hành lang cũng nhanh chóng tụ lại hóng chuyện.
Lứa tuổi này có lòng tự trọng đặc biệt cao, rất ghét bị mất mặt, không muốn làm trò hề trước đám đông, nhưng chỉ cần một lời khiêu chiến vô lý cũng đủ khiến bọn họ sục sôi nhiệt huyết.
Có người gọi đó là khí chất thiếu niên.
Hạ Dương đếm:
“Một, hai——”
Lời còn chưa dứt, Thịnh Ngộ đã như mũi tên rời cung lao thẳng ra ngoài.
“Đệt!!” Hạ Dương chỉ vào bóng lưng Thịnh Ngộ, lớn tiếng la lên với Lộ Dữ Chu:
“Trọng tài! Cậu ta chạy trước!”
Trọng tài thì lại không đứng ở vị trí trọng tài, bị gọi tên mới chịu xuất hiện.
Không biết từ đâu, Lộ Dữ Chu lấy được một cái loa mini, đưa đến bên miệng, nhàn nhạt nói một câu:
“Trọng tài không nhìn thấy.”
Đám học sinh xung quanh:
“Ồ ———”
Hạ Dương giơ hai ngón giữa về phía Lộ Dữ Chu, sau đó quay đầu lại, nhún người một cái liền biến mất tại chỗ.
Hai bóng người nhanh như chớp lao vào đường bạch quả, tốc độ chạy khiến gió cuốn tung từng chiếc lá rơi. Những chiếc lá dính vào giày thể thao trắng tinh, sau đó lại bị xốc tung lên trong làn gió cuối hạ đầu thu.
Dựa vào kỹ thuật không biết xấu hổ mà chơi xấu, Thịnh Ngộ dẫn trước Hạ Dương một đoạn ngắn. Chạy đến cổng trường, cậu dừng lại dưới tán cây, chống đầu gối thở hổn hển.
Hạ Dương chậm hơn một chút mới từ sau chạy tới, còn bị bác bảo vệ ngăn lại vì lo hắn chạy tán loạn trong sân trường dễ đâm vào người khác.
Lúc đến nơi, Thịnh Ngộ khoác vai cậu bạn, bộ dáng như anh em tốt lâu năm, tinh thần phơi phới nói:
“Được rồi được rồi, tớ sai rồi, lần sau tớ nhường cậu trước một giây. Đi thôi, mời cậu uống một lon soda chuộc lỗi.”
Hạ Dương mắng nhẹ một tiếng rồi bật cười:
“Phục cậu rồi.”
“Thế thì trận này tính là tớ thắng.” Thịnh Ngộ nói, rồi nghiêm túc hỏi.
“Hỏi cậu một chuyện, trả lời thành thật nhé, coi như chiến lợi phẩm của tớ.”
Hạ Dương thở không ra hơi, uể oải phẩy tay:
“Hỏi đi, biết gì tớ nói hết.”
Thịnh Ngộ do dự vài giây rồi hỏi:
“Cái vòng bạn bè bán đồ của Lộ Dữ Chu ấy, có phải là vì chuyện kinh tế khó khăn không?”
“Chuyện đó hả?” Hai người đi ngang qua siêu thị nhỏ trước cổng trường, Hạ Dương mở tủ đông lấy một lon nước quýt có ga, ra hiệu cho Thịnh Ngộ trả tiền, rồi nói:
“Chuyện nhỏ như vậy cậu không tự đi hỏi cậu ta à?”
“Cũng hơi đường đột, dù gì cũng là chuyện riêng tư mà.” Thịnh Ngộ cũng lấy một lon, vừa mở điện thoại quét mã trả tiền vừa nói.
Hạ Dương: “Thế cậu hỏi tớ làm gì?”
Thịnh Ngộ:
“Không phải là thấy hai người thân thiết sao, tớ tò mò chút thôi mà.”
Hạ Dương bật nắp lon, ngửa đầu tu một ngụm, rồi nói:
“Giúp mẹ tớ đăng thôi.”
Thịnh Ngộ a một tiếng, lại hỏi: “Sòng bạc làm ăn không tốt hả?”
Hạ Dương đột nhiên cười, nụ cười như thể đang đối diện với một tờ giấy trắng ngây thơ chưa nhiễm bụi trần, “Không liên quan gì đến doanh thu cả… Cũng không phải bí mật gì to tát, thôi được rồi, nói thì hơi dài, để tớ kể từ đầu cho cậu nghe.”
Hai người cứ thế chậm rãi đi về phía trước.
Bên đường, xe điện chạy lướt qua, còi xe liên tục vang lên. Đèn đỏ lóe lên một cái rồi chuyển sang xanh, đường phố dần vắng bóng người. Giữa khung cảnh xô bồ vừa mới lắng xuống ấy, Hạ Dương dường như cũng trầm ngâm lại, vừa bước vừa hồi tưởng:
“Như cậu biết đấy, bọn tớ là anh em họ. Trong nhà cậu ấy không còn ai thân thích, từ nhỏ vẫn sống với nhà tớ. Ba tớ mất để lại một đống nợ, đúng lúc gặp đợt chính sách siết chặt, sòng bạc của ông ấy lại không có giấy phép kinh doanh nên bị buộc phải đóng cửa. Nhà chẳng còn kế sinh nhai, mẹ tớ bèn dẫn bọn tớ – hai đứa con nít ra ngoài bày sạp bán hàng rong."
“Cái gì cũng bán. Mùa hè thì b*n n**c đường, mùa đông bán bao tay, lễ Tết thì kiếm ít đặc sản quê nhà, đóng gói đẹp đẽ nhìn cho sang rồi bán cho mấy người giàu, kiểu người coi tiền như rác ấy."
“Có lẽ là vì từng nghèo quá nên bị ám ảnh, dù sau này sòng bạc mở lại, bọn tớ ăn mặc không đến nỗi, mẹ tớ vẫn nghĩ đủ mọi cách để kiếm tiền. Bà ấy không biết nghe ai xúi, bảo mấy món đồ thủ công bây giờ đáng giá lắm. Lúc rảnh khách, bà lên mạng học làm mấy thứ kiểu ‘cải bẹ cổ truyền’, ‘chao cổ truyền’, ‘bút lông cổ pháp’… rồi còn định giá trên trời nữa.”
Nói đến đây, Hạ Dương lại uống một ngụm nước có ga, như có chút ngượng ngùng, lộ ra vẻ bối rối.
“Hồi đó tớ với Lộ Dữ Chu mới vào cấp hai, cái tuổi đấy cậu biết rồi. Vừa dậy thì, sĩ diện với tự trọng chất đống. Mẹ tớ bắt bọn tớ chia sẻ vòng bạn bè để bán mấy món đó… Mặt mũi đâu mà nhìn ai nữa?
“Giá bà ấy đưa ra thì đúng là chém người. Sau đó đến lớp bọn tớ chẳng dám ngẩng đầu, dù sao thì tớ cũng từ chối. Lộ Dữ Chu ban đầu cũng không chịu. Cậu ấy còn kiêu ngạo hơn tớ nhiều. Nhưng rồi không hiểu sao có một hôm…”
Giọng Hạ Dương nhỏ lại, chậm rãi hơn:
“Hôm đó cậu ấy đi vệ sinh lúc nửa đêm, bắt gặp mẹ tớ đang ngồi một mình trong bếp lau nước mắt.”
“Sau chuyện đó, lão Lộ mới bắt đầu đăng mấy bài bán hàng trong vòng bạn bè. Tớ vẫn không chịu. Qua nhiều năm như vậy, mẹ tớ cuối cùng cũng từ bỏ ý định biến tớ thành tuyến dưới. Cậu ấy thì trái lại, mặt mũi lẫn thể diện đều gạt sang một bên, ít ra cũng cho mẹ tớ một tia hy vọng.”
“Nhưng sau này tớ hỏi thử mấy đứa trong lớp, mấy món đồ hố người đó căn bản chẳng ai mua. Mấy đơn hàng đều là cậu ấy tự bỏ tiền túi ra mua lấy. Lúc đó bọn tớ tuổi tác ngang nhau, vậy mà cậu ấy lại đem lòng tự trọng của mình ném sạch như vậy... Đến giờ tớ vẫn cảm thấy mình nợ cậu ấy.”
Con đường sau cổng phụ của Nhất Trung kéo dài dưới bóng râm dày, như không có điểm kết thúc. Giọng Hạ Dương đều đều, tựa như tiếng ve mùa hè, vang lên lặng lẽ mà dai dẳng bên tai.
Nước có ga phải uống khi còn lạnh mới ngon, vậy mà Thịnh Ngộ chậm chạp vẫn chưa mở lon. Ngón tay cậu phủ một lớp sương mờ mát lạnh.
Hạ Dương như bừng tỉnh khỏi dòng ký ức, nói: “Nói hơi nhiều rồi. Dù gì lão Lộ cũng là nhân vật có tiếng, mấy chuyện này trước kia cũng từng có người hỏi qua. Cậu ấy cứ sống trước mặt mọi người như thế, ai để ý một chút sẽ nghe được, bạn bè thân thiết thì đều hiểu rõ cả. Nhưng lớp mình hay có mấy đứa từ lớp thường bò lên, mỗi lần bọn họ hỏi, phải giải thích cũng phiền. Mà mấy chuyện này cũng không tiện nói sâu. Nên mỗi lần bị hỏi, tớ đều bảo lão Lộ giúp hàng xóm quảng cáo, cậu nhớ đừng lỡ miệng.”
Thịnh Ngộ cụp mắt, nhẹ nhàng cười, ánh mắt lại yên tĩnh như thường: “Vậy xong rồi, tớ với cậu đúng là hai con cá ngốc, quay đầu mà bị lão Lộ phát hiện thì liệu có bị diệt khẩu không?”
“Muốn diệt thì cũng phải diệt tớ trước.” Hạ Dương dõng dạc nói, “Nếu tớ không phải anh em của cậu ấy, chắc bị cậu ấy g**t ch*t nhiều lần lắm rồi...”
Sau đó, Thịnh Ngộ ngồi xe buýt về hẻm Hỉ Thước. Hạ Dương có xe đạp địa hình, nên hai người chia tay ở trạm dừng.
Không hiểu sao, đầu cậu đau như búa bổ. Từ sau khi nghe Hạ Dương kể chuyện xong, càng lúc lại càng đau.
Muốn nói là đồng cảm? Cũng không hẳn.
Cậu và Lộ Dữ Chu thật ra không có bao nhiêu điểm giống nhau cả.
Chỉ là, giữa họ có một dạng kết nối rất kỳ quái, như những sợi dây leo quấn lấy nhau. Sau khi nghe chuyện cũ của Lộ Dữ Chu, Thịnh Ngộ không tránh được cảm giác tội lỗi. Nghĩ đến bản thân, nghĩ đến mười bảy năm sống sung túc nhàn nhã của mình.
Một khi so sánh… thì không khỏi thấy thật khó chịu.
Hiếm khi có một buổi tối không phải thức đêm học bù, Thịnh Ngộ quyết định cho bản thân nghỉ ngơi. Vừa sấy khô tóc, leo lên giường định ngủ sớm, thì bên ngoài chợt vang lên những tiếng động kỳ lạ.
Tiếng ‘kẽo kẹt... kẽo kẹt’ lập lại không dứt, nghe như hiệu ứng âm thanh trong phim ma.
Thịnh Ngộ tặc lưỡi, lật người ngồi dậy, tiện tay vớ lấy cây sào phơi đồ, mặt lạnh đi ra cửa.
Đúng lúc cậu đang bực, nếu có ma quỷ thì càng hay, đánh luôn một trận cho sướng.
Tiếng động phát ra từ phòng tắm. Thịnh Ngộ cau mày đẩy cửa, chưa kịp thấy rõ bên trong thì một dòng nước từ trên đầu đổ ập xuống mặt.
... Quỷ nước?
Cậu lùi lại hai bước, lau mặt, xuyên qua hàng mi ướt đẫm mà nhìn vào trong… hóa ra là ống nước bị vỡ, áp lực nước không nhỏ, phun thẳng vào cửa.
Thịnh Ngộ chống sào, dọc đường vừa đi vừa đảo lục mớ đồ đạc mà Lộ Dữ Chu để lại, cuối cùng tìm được một cuộn băng dán, leo lên lầu quấn tạm mười vòng ở chỗ rò.
Dòng nước tuôn như từ núi Kim Sơn cũng tạm thời dừng lại, chỉ còn vài giọt nước nhỏ vẫn tí tách từ chỗ dán rò rỉ xuống.
Trở về phòng ngủ, cảm giác u uất tích tụ cả đêm trong lòng Thịnh Ngộ dường như cũng theo đó tan biến.
Cũng may là ống nước hỏng, tạm thời giúp cậu tỉnh táo lại một chút.
Phần bạn bè trên app nhảy lên một cái tên quen thuộc, Hạ Dương vừa đăng trạng thái, là một tấm ảnh con chó đen mới tắm xong đang phơi nắng.
Bên cạnh ảnh có một bàn tay, cổ tay đeo đồng hồ đen cùng một chuỗi vòng tay.
Xem ra Lộ Dữ Chu đã về rồi.
Thịnh Ngộ chậm rãi bình tĩnh lại, suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng gửi cho avatar đen kia một tin nhắn:
Ống nước nhà cậu vỡ rồi, không sao, mai tôi gọi thợ đến sửa. Ngủ ngon, ngủ ngon nha ^^
Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt
Đánh giá:
Truyện Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt
Story
Chương 14: Tương phản.
10.0/10 từ 50 lượt.