Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt

Chương 15: Có quỷ,

151@-

Mười giờ rưỡi, sau khi bận rộn giúp Đại Hắc tắm rửa rồi sấy khô lông, Lộ Dữ Chu trở lại phòng, vừa mở khóa điện thoại liền thấy tin nhắn kia, huyệt thái dương lập tức giật giật từng hồi.


Anh đứng tại chỗ rất lâu, trong lòng thầm nghĩ, nếu tình hình này cứ tiếp diễn, ngày nào đó nghe tin cả hẻm Hỉ Thước nổ tung e là cũng chẳng bất ngờ.


Cùng lúc đó, Hạ Dương xách hai chai nước khoáng từ dưới nhà lên. Vừa đến đầu hành lang đã thấy Lộ Dữ Chu lướt qua, người anh em tốt của hắn cầm chùm chìa khóa trong tay, gió lùa vạt áo bay phần phật, gương mặt lạnh lùng, chẳng rõ ai đã đắc tội với anh.


“Đêm hôm rồi mà cậu còn định đi đâu ——” Hạ Dương vịn tay lên lan can cầu thang, gọi với theo.


Nhưng người anh em tốt của hắn đã biến mất, chỉ còn vạt áo thấp thoáng qua cổng lớn trong đêm.



Ống nước bị vỡ đã được dán tạm, không còn tiếng nước phun dữ dội nữa. Nhưng tiếng nước nhỏ tí tách vẫn đều đều rơi xuống theo vách tường, như từng nhịp gõ vào màng tai Thịnh Ngộ.


Cậu nhét hai cục bông bịt kín tai, cuối cùng mới có thể khiến thế giới xung quanh yên tĩnh lại một chút.


Mười giờ rưỡi, cả hẻm Hỉ Thước đều chìm vào tĩnh lặng. Lộ Dữ Chu ấn chuông cửa hai lần, chuông cũ kêu lên hai tiếng nhưng bên trong không có ai đáp lời, tin nhắn gửi đi mười phút trước cũng không có hồi âm.


Chờ thêm hai phút nữa, anh mất kiên nhẫn, bật ra một tiếng “Chậc.” rồi bước tới bên tường, thành thạo tìm đúng vị trí, chuẩn bị leo vào như mọi lần. Nhưng vừa kéo tay áo lên, anh bỗng sờ thấy hai vật lạnh lạnh, cứng cứng trong túi quần.


—— Chìa khóa nhà.


Dưới ánh trăng, Lộ Dữ Chu đứng im lặng hồi lâu, gương mặt không biểu cảm. Anh lặng lẽ kéo tay áo xuống, che đi hành động vừa rồi, lùi về sau hai bước, làm ra vẻ đang ngắm hoa cẩm tú cầu. 


Khóe mắt khẽ liếc về phía lầu hai, xác định không ai đang nhìn lén mình mới nhẹ nhàng thở phào một hơi.


Sự thật chứng minh, anh đã đánh giá Thịnh Ngộ quá cao.


Tiếng cửa sắt cũ kêu ken két? Không nghe thấy. Tiếng đóng cửa sau loảng xoảng? Cũng không nghe thấy. Vô tình đá trúng cái ghế, tiếng kéo chói tai đinh tai nhức óc? Vẫn không một chút động tĩnh… Mãi đến khi anh lên tầng hai, cả căn nhà cũng không hề có chút động tĩnh.


… Đây mà là ngủ sao? Rõ ràng là chết rồi.


Thịnh Ngộ đã tắt hết âm thông báo ứng dụng, chỉ giữ chuông điện thoại. Vừa mới chợp mắt không bao lâu, chuông điện thoại dồn dập vang lên khiến cậu bị kéo khỏi giấc ngủ một cách hoảng hốt.


Cậu giật mình mở to mắt, lồng ngực phập phồng liên tục.


Đợi một chút mới bình tĩnh lại, cậu cầm điện thoại lên nhìn, màn hình hiển thị người gọi: Lộ Dữ Chu.


Hả?


Sao đêm khuya thế này gọi điện thoại làm gì?


Thịnh Ngộ nửa tỉnh nửa mê, vừa bực bội ngáp vừa dí mặt vào gối, ấn nút nghe máy, giọng khàn khàn ồm ồm:


“...Alo?”


Giọng nói từ đầu dây bên kia phá lệ trầm ấm, chậm rãi kéo dài, như thể mang theo hàm ý gì sâu xa:


“Cậu có nghe thấy tiếng gì không?”


…?


Chuyện quái gì thế?


Thịnh Ngộ đầu óc mơ màng, nhưng cũng dựng tai lên nghe thử, tĩnh lặng, chẳng nghe thấy gì.


Rồi cậu sực nhớ ra, mình đang bịt tai bằng bông gòn.



Cậu giơ tay lấy bông ra khỏi tai, lại yên lặng lắng nghe một lúc nữa.


“…À, có tiếng nước chảy.”


Cậu đá chân một cái, vén tấm chăn mỏng dưới chân lên, kẹp lại giữa đầu gối, mặt cọ cọ vào gối, lười nhác nói tiếp:


“Cậu đang đi biển à?”


Loa điện thoại vọng ra một tiếng cười khẽ, như thể đang khen ngợi sự bình tĩnh của cậu.


Lộ Dữ Chu nói: “Thịnh Ngộ, quay đầu lại đi.”


Thịnh Ngộ hơi rời điện thoại ra khỏi tai, bán tín bán nghi quay đầu lại. Hướng phòng ngủ này không đón được ánh trăng, chỉ có tia sáng nghiêng nghiêng hắt vào, chiếu lên nền nhà ướt nhẹp, phản chiếu từng lớp sóng nước lấp lánh.


Ánh mắt đầu tiên cậu nhìn thấy là nền nhà đầy nước, ánh mắt thứ hai… là đôi giày bên cạnh cửa.


Nhìn lên theo đôi giày đó, Lộ Dữ Chu đứng tựa vào khung cửa, một tay đỡ tay nắm, một tay cầm điện thoại. Cửa phòng hé một nửa, toàn thân anh chìm trong bóng tối, chỉ có phần cằm lộ ra ngoài góc cạnh lạnh lẽo, căng thẳng.


Hai người cứ thế giằng co trong im lặng suốt một lúc lâu.


Thịnh Ngộ bình tĩnh nói vào điện thoại:


“Lộ Dữ Chu, nhà cậu có thứ đồ gì bẩn ấy.”


Lộ Dữ Chu: “…”


Thịnh Ngộ:


“Nó đứng cạnh cửa, nhìn chằm chằm tôi, trông y chang cậu.”


Lộ Dữ Chu: “Xuống giường rửa mặt trước đi.”


Thịnh Ngộ: “Nó còn nói chuyện với tôi nữa!”


Lộ Dữ Chu: “…”


-


Ống thoát nước ở nhà cũ thoát chậm, nước tràn cả tầng hai, may mà hành lang có xử lý chống thấm, tạm thời chưa lan xuống tầng dưới. Cả nền gợn sóng những mảnh trăng, cao cỡ hai ba phân.


Tiếng bì bõm mà Thịnh Ngộ nghe thấy là do Lộ Dữ Chu dẫm nước đi vào.


“… Ngại quá, muộn vậy rồi còn phiền cậu.”


 Thịnh Ngộ xấu hổ xoa xoa mặt, quay đầu nhìn hành lang tối om:


“Tôi đi bật đèn trước đã—”


Vừa dứt lời, cổ tay liền bị ai đó nắm lấy.


Ngón tay Lộ Dữ Chu lạnh lạnh, mí mắt hơi mỏng cụp xuống. Anh như khẽ thở dài, nhẹ đến mức gần như không nghe thấy:


“Đứng đó đi, để tôi.”


Chẳng mấy chốc vang lên tiếng lục lọi đồ đạc. Không lâu sau, Thịnh Ngộ nghe thấy anh hỏi:
“Cái đèn pin lần trước đưa cậu để đâu rồi?”


“Đèn pin?” Thịnh Ngộ suy nghĩ một chút, ống quần ướt sũng nhỏ nước tong tỏng, cậu lê lết tới mép hành lang. “…Không nhớ nữa.” 


Lộ Dữ Chu: “…”



Thịnh Ngộ tuy không rành mấy chuyện sinh hoạt vặt, nhưng đầu óc vẫn còn dùng được. Biết Lộ Dữ Chu không cho bật đèn chắc chắn là có lý do, cậu nghĩ một lúc rồi nói: “Hay tôi bật đèn flash điện thoại cho cậu nhé?”


Cũng chỉ còn cách đó.


Lộ Dữ Chu một lần nữa dùng keo dán nước bịt kín phần ống vỡ. Sau đó anh hất nhẹ mái tóc bị nước làm ướt, hỏi:


“Chỗ này tối nay không ở được, cậu có chỗ nào khác để ngủ không?”


Thịnh Ngộ ngẩn ra một lúc, nói: “Tôi chịu được mà, chỉ một đêm thôi.”


Lộ Dữ Chu cau mày, lắc đầu: “Rất nguy hiểm.”


Khu này mạch điện ngầm đều đã cũ, trước kia từng có nhà vì nước rò rỉ chạm mạch mà bị điện giật. Vừa rồi xuống lầu, việc đầu tiên anh làm là ngắt toàn bộ cầu dao, nhưng vẫn không dám chắc hoàn toàn an toàn.


Thịnh Ngộ nghe vậy thì không cố chấp nữa: “Vậy tôi lên dọn ít đồ đã.”


Cậu lên lầu, gom mấy bài thi cần dùng ngày mai, thêm hai bộ quần áo với đồ vệ sinh cá nhân, nhét vào chiếc cặp nặng trĩu rồi chạy chậm xuống.


Lộ Dữ Chu lúc này đang cúi đầu xem điện thoại trong phòng khách. Đèn flash điện thoại đã tắt, nhưng trên tay anh lại cầm một thứ khác phát sáng, rọi lên bức tường, khiến nửa phòng khách sáng bừng như ban ngày.


Thịnh Ngộ ngạc nhiên, đi tới: 


“Cậu tìm được đèn pin rồi? Ở đâu thế? Chính tôi còn không nhớ nó ở đâu nữa kia.”


Lộ Dữ Chu đứng thẳng dậy, hơi nghiêng đầu, hờ hững chỉ về phía cửa ra vào.


Thịnh Ngộ lầm bầm:


“Lúc nãy vào nhà sao tôi có thấy nó đâu…”


Lộ Dữ Chu lại chỉ tay, nhưng lần này không phải vào khu cửa ra vào, mà là thùng rác ngay cạnh cửa.


Thịnh Ngộ: “…Hả?”


Lộ Dữ Chu nói rất bình tĩnh:


“Tìm thấy trong thùng rác.”


Biểu cảm của Thịnh Ngộ trống rỗng, chậm rãi hỏi:


“Tôi vứt nó vào thùng rác để làm gì cơ chứ?”


“Cái này thì phải hỏi cậu rồi.” 


Lộ Dữ Chu nhướng mày, giọng điệu dù bận vẫn ung dung, anh nói tiếp:


“Có khi là đề phòng trộm. Ăn trộm lẻn vào nhà, lục tung một lượt xong tay trắng bỏ về.”


-


Cuối cùng, Thịnh Ngộ không quay về Thịnh gia, mà thuê một phòng khách sạn gần đó.


Đưa Phật thì đưa đến tận Tây Thiên, Lộ Dữ Chu tiện đường đưa cậu đến khách sạn luôn.


Mấy con hẻm quanh Hỉ Thước nhỏ hẹp, âm u. Hai người sóng vai đi qua, bóng đổ dài trên bức tường cũ kỹ, nhìn như hai sợi dây leo vướng víu lấy nhau.


Thịnh Ngộ vừa đi vừa cúi đầu nhắn tin với lễ tân trên app đặt phòng, mười ngón tay gõ phím thành thạo, tốc độ nhanh như bay.


Lộ Dữ Chu thì cụp mắt, nhìn ánh đèn pin quét thành một vòng sáng trước mặt. Người bên cạnh bước chậm rì rì, chỉ đi dép lê, mắt cá chân trắng mảnh lúc ẩn lúc hiện trong ánh đèn.



Giữa màn đêm yên ắng, Lộ Dữ Chu lên tiếng:


“Cậu không tính chuyển về Thịnh gia à?”


Mắt cá chân vừa mới nhấc lên đột ngột khựng lại, người đi cạnh cũng dừng bước.


Thịnh Ngộ xoay mặt lại, hơi bất ngờ:


“Cậu còn quan tâm chuyện này à? Không sao, tôi ở nhà cũ sống cũng ổn mà.”


Cậu thì thấy ổn.


Chứ nhà cũ kia, chưa chắc đã ổn.


Lộ Dữ Chu thật sự lo lắng. Thứ nhất là sợ nhà bị cậu làm nổ tung, thứ hai là lo cho sự an toàn của cậu.


Kinh nghiệm sống của Thịnh Ngộ gần như bằng không, còn cái nhà kia thì chẳng khác gì một quả bom hẹn giờ. Nếu hai bên va chạm, bất cứ lúc nào cũng có thể bùm một tiếng mà nổ tung.


“Tốt nhất là cậu nên dọn về.”


Lộ Dữ Chu từ trước tới nay nói chuyện chẳng mấy khi dịu dàng, mí mắt cụp xuống, mở miệng là nói lời cay nghiệt:


“Nơi này không chứa nổi Phật sống như cậu đâu.”


“…”


Thịnh Ngộ há hốc miệng, không tin nổi vào tai mình. Miệng người này rõ ràng 37 độ, sao nói ra lời lại lạnh đến thế?


Cậu tức giận nghiến răng ken két, cuối cùng chỉ hừ một tiếng, hậm hực bước lên vài bậc cầu thang:


“Cảm ơn ý tốt của cậu nhé, tôi sẽ suy nghĩ…”


Lộ Dữ Chu chiếu đèn pin theo phía sau, bước đều không nhanh không chậm.


Một phút sau.


Lộ Dữ Chu hỏi: “Suy nghĩ xong chưa?”


Thịnh Ngộ nghẹn họng: “…… Xong rồi. Tôi quyết định ở lại chỗ này.”


Lộ Dữ Chu nhàn nhạt nói:


“Đi mua bảo hiểm tai nạn cá nhân đi, cho đảm bảo.”


Thịnh Ngộ càng tức, oán giận lẩm bẩm:


“Tấm lòng con người giờ đây đúng là ngọn núi khó vượt……”


Gần khu Hỉ Thước có một khách sạn hạng sang có điểm đánh giá khá cao, lúc hai người tới nơi, nhân viên tiếp tân đang nằm gục trên sofa ở đại sảnh hình chữ X, có vẻ đang ngủ gà ngủ gật. Nghe tiếng chuông cửa vang lên, nhân viên lập tức lau nước miếng, bật dậy với nụ cười công nghiệp:


“Hoan nghênh quý khách tới khách sạn Tân Lai! Xin cứ tự nhiên như nhà mình nhé ——”


Vì Thịnh Ngộ là trẻ vị thành niên, nên quầy lễ tân yêu cầu kiểm tra thông tin và xác minh giấy tờ đầy đủ. Thủ tục rườm rà mất một lúc mới xong.


Vừa xoay người lại, Thịnh Ngộ thấy Lộ Dữ Chu đang uể oải nghiêng người trên sofa, tay kẹp một xấp giấy ghi chú không rõ lấy ở đâu ra.


Hiện giờ, trong lòng Thịnh Ngộ có chút... bất mãn nhẹ với người này.


Nói chuyện quá phũ.



EQ thì không có.


Mang chút oán khí mỏng manh, cậu đi tới.


Lộ Dữ Chu thấy vậy cũng đứng dậy, mắt cụp xuống, ngón tay kẹp một con thuyền giấy nhỏ gấp từ giấy ghi chú.


“Xong hết thủ tục rồi à?”


“Ừ.”


Lộ Dữ Chu đưa cái ba lô đặt trên ghế sofa cho cậu, nói:


“Không còn sớm nữa, tôi về trước đây.”


Thịnh Ngộ bỗng thấy hơi ngại.


“Để tôi tiễn cậu một đoạn.”


“Thôi khỏi.” Lộ Dữ Chu lười biếng nâng nhẹ mí mắt, nói:


“Cứ tiễn qua tiễn lại như vậy, đến bao giờ mới xong? Không cần khách sáo.”


Nói xong, anh tiện tay đưa cho Thịnh Ngộ tờ giấy ghi chú, dặn:


“Đưa lại cho lễ tân giúp tôi.”


Thịnh Ngộ theo phản xạ cúi đầu nhìn tờ giấy, rồi liếc sang tay còn lại của đối phương —— trống không, con thuyền giấy lúc nãy không thấy đâu.


Đại khái là người này có sở thích gấp đồ, gấp xong lại vứt đi.


Thịnh Ngộ không để tâm lắm.


Mãi đến khi vào phòng, cậu theo thói quen định nhét món quà nhỏ quầy lễ tân tặng vào túi bên của balô, lại sờ trúng một vật làm từ giấy, có cạnh có góc.


Lôi ra nhìn, là chiếc thuyền giấy ban nãy.


Phản ứng đầu tiên của cậu là, rác.


—— Tên khốn Lộ Dữ Chu này lại nhét rác vào balô mình à!


Thịnh Ngộ nhanh chóng tìm được cái thùng rác sát tường, vừa định vứt, thuyền giấy nghiêng đi theo ngón tay, ánh đèn hắt xuống làm nổi bật hàng chữ trên mặt giấy:


Tốt nhất đừng mở ra.


Thịnh Ngộ: “……”


Thế thì tôi càng muốn mở.


Không chút do dự mở thuyền giấy ra, giấy ghi chú được trải phẳng theo từng nếp gấp, trên mặt giấy hiện thêm một hàng chữ khá bắt mắt:


Không khuyến khích tiếp tục xem tiếp.


Cứ như là ma chú.


Thịnh Ngộ chẳng những xem, mà còn xem tới cùng — ở góc phải bên dưới, cậu phát hiện thêm một hàng chữ nhỏ xíu, ngụy trang kỹ như mật mã gián điệp:


Muốn học bù không.


Thịnh Ngộ: ?


Đây là… bản đồ dụ người đi học bù dài dằng dặc của nước Yến cổ đại à?


Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt Truyện Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt Story Chương 15: Có quỷ,
10.0/10 từ 50 lượt.
loading...