Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt
Chương 16: Cúi đầu
134@-
Chương 16. Cúi đầu.
Thịnh Ngộ suy nghĩ cả đêm, vẫn không hiểu Lộ Dữ Chu muốn làm gì.
Gấp một con thuyền nhỏ rồi đưa bí mật như thế, chỉ để hỏi cậu có muốn học bù không?
Trong môi trường áp lực cao như bây giờ, ai mà chẳng muốn cải thiện điểm số chứ.
—— Nhưng cách này của Lộ Dữ Chu thì thật sự có phần giống tẩu hỏa nhập ma rồi.
Thịnh Ngộ đem tờ giấy ghi chú đó nhét vào góc phòng, lấy hai cái đĩa trò chơi đè lên trên, sợ bản thân bị lây nhiễm.
Thế mà hôm sau, khi mang cặp chuẩn bị đi, cậu vẫn bị tờ giấy kia níu lại mất nửa phút. Cậu đứng ở cửa, do dự hồi lâu, rồi cuối cùng vẫn quay lại nhặt tờ ‘tâm ý’ kia của Lộ Dữ Chu mang theo.
Trước khi tới trường, cậu ghé qua căn nhà cũ một chuyến. Tầng hai đã khô ráo, dù sao cũng là mùa hè, hơi nước bốc hơi nhanh.
Không chắc đồ điện và đồ gỗ có bị ngấm nước hỏng không, Thịnh Ngộ chưa dám bật điện, chỉ dọn sơ lớp bẩn trên sàn, rồi lên xe buýt tranh thủ đặt lịch kiểm tra mạch điện vào buổi tối qua một app đáng tin.
Cậu đến trường khá sớm, lớp học chưa có nhiều người lắm.
Học sinh trực nhật đang quét dọn; mấy học sinh chăm chỉ ngồi đầu lớp cắm cúi luyện đề; phía sau có vài nam sinh đang bàn nhau đáp án phần đọc hiểu môn tiếng anh hôm qua.
Chỗ ngồi của Hạ Dương vẫn trống không, không cần phải nói, tám phần Lộ Dữ Chu cũng chưa đến.
Thịnh Ngộ kéo khóa cặp ra, lấy một xấp bài tập mang từ nhà đến đặt lên bàn. Sau đó cất cặp vào hộc bàn, cầm quyển tuyển tập truyện ngắn tiếng Anh mở ra, tay còn lại chống khuỷu lên bàn Lộ Dữ Chu, người hơi nghiêng dựa vào tường, hai chân cũng duỗi hẳn ra lối đi.
Tư thế này là học từ Hạ Dương, cái người lúc nào cũng kêu chân dài quá, chỗ ngồi thì chật, nên khi tự học thường chống hai tay lên bàn, duỗi thẳng chân ra tới lối đi nhỏ.
Chỉ là kiểu ngồi này cũng có nhược điểm, nếu rụt chân chậm một nhịp thì rất dễ bị bạn học đi ngang qua giẫm trúng.
Thịnh Ngộ rút kinh nghiệm từ bài học của Hạ Dương, mỗi lần đọc sách là dựng thẳng hai lỗ tai. Chỉ cần hành lang có động tĩnh là lập tức thu chân về.
Hôm nay, chỉnh tư thế vừa mới xong, bên chân đã có một bóng người đi tới.
Thịnh Ngộ liếc mắt nhìn, lập tức rút chân về.
Đợi vài giây, người kia vẫn chưa đi, cũng chẳng nói gì.
Thịnh Ngộ ngẩng đầu nhìn —
“Cậu nhìn cái gì đó?!” — Sài Hàn giận dữ dựng tóc.
Ồ, nhận nhầm người rồi.
Thịnh Ngộ vội vàng đưa ánh mắt xuống dưới.
Ngày thường ngẩng đầu là gặp Lộ Dữ Chu hay Hạ Dương, đã quen với tầm nhìn cao như vậy. Giờ bỗng dưng thấy một người phiên bản mini, cậu nhất thời không kịp phản ứng lại.
“Có chuyện gì sao?” — Trí nhớ của Thịnh Ngộ khá tốt, liếc qua gương mặt đối phương là nhớ ra, từng gặp ở lễ chào cờ. “Bạn học Sài Hàn.”
“Cậu nói chuyện gì mà nghiêm túc thế.” — Sài Hàn khoa trương xoa cánh tay, lôi ghế ngồi xuống bên cạnh.
“Kêu tớ là Sài Hàn được rồi. Tớ đến là để hỏi ngươi chuyện này, lần trước cậu bảo… khung xương tớ chưa phát triển hết, nên có thể một ngày nào đó sẽ đột nhiên lớn vụt lên đúng không? Chuyện này có căn cứ khoa học không vậy?”
Sài Hàn chờ mong nhìn cậu.
Thịnh Ngộ: “Không có.”
Sài Hàn: “…Tức là bịa đặt à?”
Thịnh Ngộ: “Chỉ là đoán thôi.”
Sài Hàn lập tức suy sụp. Nhìn cậu ta như vậy, Thịnh Ngộ cũng hơi áy náy, đành nói thêm: “Khung xương chưa phát triển hết là thật. Ăn nhiều thịt, trứng với sữa chắc chắn cũng có ích.”
Sài Hàn chống cằm suy nghĩ một lúc, bỗng dưng bừng tỉnh: “Không đúng, không đơn giản thế được.”
Cậu ta đột ngột đứng bật dậy, nghiêng người luồn qua chỗ ngồi phía trước, chen một đường đi tới. Giữa đường còn gặp một bạn trực nhật đang bê xô nước vào, Sài Hàn chẳng nói chẳng rằng cúi người chui luôn qua dưới nách người ta.
Thịnh Ngộ: “…”
Anh bạn, thân thủ cậu thế này sao không đi thi làm đặc công?
Sài Hàn đúng là cùng một dạng với Hạ Dương, không đi theo con đường bình thường.
Lớp một có 50 học sinh, theo luật bất thành văn thì mỗi người có thể chiếm riêng một khoảng nhỏ quanh chỗ ngồi để đặt sách vở, nhưng khu vực hoạt động thực sự chỉ chiếm khoảng 50%. Thêm bục giảng, bàn giáo viên, vài bạn chiếm chỗ linh tinh… bình thường trong lớp đúng là một bước khó đi.
Nhưng với Sài Hàn thì mấy quy tắc đó vô nghĩa.
Cậu ta từ chỗ Thịnh Ngộ vòng về chỗ ngồi phía trước, lại quay lại, tất cả chưa đến mười giây.
“Cậu từng chơi trượt tuyết chưa?” Đợi Sài Hàn ngồi xuống, Thịnh Ngộ mới không nhịn được hỏi.
“Trượt tuyết hả? Tớ chỉ từng trượt patin, loại giày sáu bánh ấy.” Sài Hàn không ngẩng đầu, nhanh chóng rút một tờ giấy nháp trắng: “Tôi hỏi cậu trả lời, rõ chưa?”
Thịnh Ngộ gật đầu, thầm tiếc nuối.
Cái cảm giác thăng bằng đó, phản xạ đó…
Đúng là thiên tài trượt ván bị bỏ lỡ rồi.
Trượt tuyết thật sự không hợp với người cao.
“Xin hỏi ngài hôm qua sáng, trưa, chiều lần lượt ăn gì?”
Thịnh Ngộ vừa định trả lời, đột nhiên nghẹn lại, nghi hoặc nhìn cậu ta: “Cậu hỏi cái này làm gì?”
Sài Hàn đáp: “Nghiên cứu thực đơn một tuần của cậu.”
“…… Sau đó thì sao?”
“So sánh rồi tìm cách bắt chước.”
“Tớ nghiên cứu rồi, thử nửa năm, vô dụng.” Sài Hàn không hề thấy ngại, dõi theo ánh mắt cậu, bỗng nhớ trong lớp còn một người cao nữa, vừa lật sang trang giấy nháp khác vừa nói: “À đúng rồi, còn có Lộ Dữ Chu. Phiền cậu báo luôn thực đơn của cậu ấy giúp với.”
Câu này nghe cứ thấy sai sai.
Thịnh Ngộ quay đầu lại, khó hiểu nói: “Tớ làm sao mà biết thực đơn của Lộ Dữ Chu.”
Sài Hàn: “Hai người không phải thân lắm à?”
Thịnh Ngộ càng khó hiểu hơn: “Mắt nào của cậu nhìn ra thế?”
“Cả hai mắt.” Sài Hàn giơ hai ngón tay lên, chỉ chỉ vào tròng mắt mình.
Thịnh Ngộ không muốn đôi co chuyện vô nghĩa này, bèn lái sang chuyện khác: “Thế sao cậu không tự đi hỏi cậu ấy?”
“Tớ không dám.” Sài Hàn rất thản nhiên, nói đến đúng lý hợp tình: “Tớ không dám nói chuyện với Lộ Dữ Chu.”
“……”
Được rồi.
Thực ra Thịnh Ngộ vẫn luôn không hiểu vì sao mấy bạn cùng lớp cứ thích gán cho Lộ Dữ Chu cái danh lạnh lùng khó gần, như thể giữa họ có rào chắn vô hình gì đó. Dù là lớp luân chuyển, học với nhau cũng ít nhất nửa năm, sao lại không thân nổi?
Như thể trong mắt mọi người, Lộ Dữ Chu luôn đồng nghĩa với khó gần.
Nếu là như vậy thì có phần quá đáng rồi.
Lộ Dữ Chu thuộc kiểu người ngoài lạnh trong nóng, dù vào giai đoạn lạnh nhạt nhất giữa hai người, Thịnh Ngộ cũng chưa từng cảm thấy anh khó gần.
Cùng lắm thì là hơi khắt khe chút thôi.
“Vậy cậu đi mua cải bẹ cho Lộ Dữ Chu đi.”
Suy nghĩ có phần lạc trôi, Thịnh Ngộ ngửa đầu tựa vào tường, vừa miên man suy nghĩ vừa tùy tiện bày kế cho Sài Hàn:
“Mấy hôm trước cậu ấy không phải đăng vòng bạn bè à, bảo ai mua mười vại cải bẹ thì sẽ được tặng một buổi học phụ đạo? Cậu đi mua, nhờ cậu ấy dạy cậu tăng chiều cao đi.”
“Cậu đang nói nhảm gì thế?” Sài Hàn nói: “Cậu ấy mấy ngày nay có đăng gì đâu, lần cuối đăng là cái ảnh con chó kia ấy. Mà cái vụ cải bẹ đó là chuyện của hai tháng trước rồi.”
Thịnh Ngộ cầm quyển từ điển của Lộ Dữ Chu đặt lót đầu, lông mi rũ xuống biếng nhác:
“Cậu nhớ vòng bạn bè của cậu ấy rõ vậy cơ à?”
Sài Hàn hậm hực: “Nghe nói cậu ấy thích đăng vào lúc sắp đi ngủ, tôi còn canh giờ sinh hoạt của cậu ấy để tiện theo dõi.”
“Vậy cậu mở lên xem lại đi, mới cách đây hai ngày thôi, hơn 10 giờ tối ấy, tớ còn thả thích mà, cái bài đấy chỉ có tôi bấm…”
Lời còn chưa dứt, giọng Thịnh Ngộ đột nhiên khựng lại. Hàng mi dài khẽ run, rồi cậu đột ngột mở mắt.
Cậu nhìn vào khoảng không, như thể có vị tiên nào đó vừa gõ nhẹ l*n đ*nh đầu, trong nháy mắt thông suốt mọi chuyện.
Sài Hàn gọi thử: “Thịnh Ngộ?”
Vẻ mặt cố nén cười ấy khác hẳn ngày thường, khóe môi khẽ nhếch, cúi đầu, hàng mi giao nhau che kín ánh mắt, ngược lại khiến người ta có cảm giác có chút khó chịu.
Sài Hàn tưởng mình hỏi nhiều làm phiền người ta:
“Thế… tớ về trước đây, để hôm khác nói tiếp.”
Chờ Sài Hàn đi xa, Thịnh Ngộ tiện tay cầm đại một quyển sách trên bàn Lộ Dữ Chu, mở ra, vùi mặt thật sâu vào trong.
Cậu chửi thề bằng giọng khàn khàn:
“Đồ thần kinh.”
-
Hôm nay tâm trạng Thịnh Ngộ khá tốt.
Ngay cả Hạ Dương cũng nhận ra điều đó.
Tiếng chuông tiết một vừa vang lên, Hạ Dương xoa xoa trán đang hơi choáng vì thiếu ngủ, chuẩn bị ra rót nước nóng pha cà phê. Trước khi đi, cậu ta tiện tay gõ nhẹ hai cái lên mặt bàn Thịnh Ngộ:
“Muốn uống nước không? Tớ mang cho.”
“Ừ, chờ chút.” Thịnh Ngộ nhanh chóng ghi nốt dòng cuối cùng, thở phào nhẹ nhõm, khe khẽ ngân nga vài câu dân ca, lục lọi hộc bàn hai cái, moi ra một chai nhựa, “Cậu còn cà phê hòa tan không?”
“…Hả? Cậu muốn uống hả?”
“Pha cho tớ một ly đi.” Thịnh Ngộ xoay xoay bút trong tay, đưa chai nước nhựa vào lòng Hạ Dương, cong mắt cười, “Cảm ơn nhiều nha~”
Hạ Dương vội ngẩng đầu liếc nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lộ Dữ Chu bị cử động của cậu ta làm động tới sách trên bàn, khó chịu ngẩng đầu: “Cậu làm gì đấy?”
Hạ Dương nói: “Xem thử trời có mưa máu không.”
Lộ Dữ Chu: “...Có bệnh thì uống thuốc đi.”
“Có bệnh chính là tên này nè!” Hạ Dương chỉ ngay vào Thịnh Ngộ, khoa trương nói: “Tiết đầu tiên cậu ta cứ lắc lư cái ghế mãi, còn ngân nga nữa! Hơn nữa! Cậu ta lại bảo tớ pha cà phê hòa tan cho cậu ta! Trời ơi! Cậu ta trước giờ có bao giờ uống mấy thứ đó đâu!”
Thịnh Ngộ đang ngồi rung ghế thì đột nhiên khựng lại.
Lộ Dữ Chu nâng mắt lên, thấy cái lưng phía trước có hơi co lại mất tự nhiên, liền lấy trong hộc bàn ra một chai nhựa khác đưa cho Hạ Dương: “Pha cho tớ một ly luôn.”
“...” Bảo mẫu Hạ Dương thở dài.
Hạ Dương vừa đi, Lộ Dữ Chu liền dùng bút chọc vào lưng Thịnh Ngộ: “Quay đầu lại đây.”
Sườn eo Thịnh Ngộ là chỗ nhạy cảm, cứ bị chọc một cái là giật nảy người như chim sợ cành cong. Lần này cũng vậy, nhưng vừa giật lên liền cúi đầu xuống bàn. Một tay gập lên để che mặt, tay còn lại che phía sau lưng đề phòng bị đánh úp tiếp: “Gì vậy.”
Giọng nói cậu nghèn nghẹn, không rõ là đang cố nhịn cười hay nhịn ngượng.
Lộ Dữ Chu hỏi: “Sáng giờ cậu vui cái gì vậy?”
Thật ra chỉ đơn giản là thấy rất thú vị.
Không hiểu não ai nghĩ ra được ý tưởng như vậy.
Thịnh Ngộ hít sâu điều chỉnh lại hơi thở, quay đầu lại làm bộ như không có chuyện gì: “Cái tờ giấy cậu đưa tôi hôm qua, tôi xem rồi.”
“...” Lộ Dữ Chu hơi thu lại bút, mắt cụp xuống giả vờ không để ý: “Ừ, có ý kiến gì không?”
Trên mặt Thịnh Ngộ hằn hai vệt đỏ do úp xuống bàn, cậu chống cằm suy nghĩ một chút: “Sao tự dưng cậu lại quan tâm tiến độ học của tôi vậy?”
Đây là điều mà cậu thắc mắc nhất.
Lần trước còn vì chuyện ở văn phòng mà cả hai không vui, sao tự dưng bây giờ lại gấp gáp đòi giúp cậu học bù?
“Không thể nói là quan tâm.” Lộ Dữ Chu sửa lại chồng sách vở bị đẩy lệch, giọng nhàn nhạt:
“Chỉ là sợ cậu cứ giận mãi, giận đến mức học hành sa sút.”
Thịnh Ngộ: “……”
Lời thì nghe chẳng dễ chịu gì, nhưng cậu lập tức hiểu ra.
Lộ Dữ Chu là người đi trên đường mà má trái như viết chữ ‘Liên quan gì tới cậu’, má phải viết ‘Liên quan gì tới tôi’, một vẻ xa cách lạnh lùng ai cũng nhìn ra. Nhưng vị này lại giống Đại Hắc, bên ngoài như chiến thần đầy thù hận, sâu trong xương tủy lại là người cẩn thận, và rất để tâm đến người khác.
Có lẽ sau chuyện lần trước trong văn phòng, thấy cậu bực bội, nên anh đoán ra được mấy phần. Ở cái tuổi này, con trai coi thể diện như trời, đã mất mặt thì nhất định phải tìm lại bằng được.
Ngoài mặt thì bảo là học bù, chứ kỳ thực lại giống như đang cúi đầu xin lỗi.
Người khác mà nhận sai thì thường là mời ăn một bữa, nói lời xin lỗi, rồi hòa giải cho xong.
Còn Lộ Dữ Chu thì đặc biệt hơn.
Anh chẳng mời gì cũng chẳng nói gì, chỉ thỉnh thoảng thả một vài dấu hiệu mơ hồ, khi thì để cậu nhìn thấy bài đăng trên vòng bạn bè của anh, lúc thì lén nhét vào cặp cậu mẩu giấy nhỏ, như những cái xúc tu vụng về của một con thú to xác, cứ thò ra chọc chọc, chờ cậu tự đọc lấy lời nhắn trên đó.
Thịnh Ngộ không hiểu rõ vì sao thái độ Lộ Dữ Chu lại mềm mỏng như thế, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc cậu cảm thấy mấy hành động ấy đáng yêu đến buồn cười.
Cậu mím chặt môi, cố gắng không để lộ bất cứ biểu cảm nào trước mặt anh.
Dù sao thì, chơi cái trò tỏ thái độ qua lại giữa hai người cũng giống như một ván cược cậu đem toàn bộ lưng mình phơi bày ra, mà chỉ một cái chạm tay của đối phương cũng có thể khiến cậu run rẩy.
“À, cái kia…”
Ánh chiều ngoài cửa sổ vừa hay chiếu vào, Lộ Dữ Chu chống trán, nửa híp mắt, trong con ngươi có ánh sáng nhè nhẹ phản chiếu.
Anh nhìn Thịnh Ngộ chăm chú hai giây, đột nhiên nheo mắt lại:
“Thịnh Ngộ, tai cậu đỏ rồi.”
—------
Chuột: ét o ét, nhìn thì cũng cũng đó chớ, nhưng mà tui đọc được bài rv thấy tác giả không cho yêu sớm, ⅔ truyện biết đối phương quan trọng nhưng mà vẫn là tình huynh đệ, chưa có mập mờ!!
Thui đại đại đi, tui đọc chương sau thấy 2 ảnh cũng dễ thương ó~
Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt
Chương 16. Cúi đầu.
Thịnh Ngộ suy nghĩ cả đêm, vẫn không hiểu Lộ Dữ Chu muốn làm gì.
Gấp một con thuyền nhỏ rồi đưa bí mật như thế, chỉ để hỏi cậu có muốn học bù không?
Trong môi trường áp lực cao như bây giờ, ai mà chẳng muốn cải thiện điểm số chứ.
—— Nhưng cách này của Lộ Dữ Chu thì thật sự có phần giống tẩu hỏa nhập ma rồi.
Thịnh Ngộ đem tờ giấy ghi chú đó nhét vào góc phòng, lấy hai cái đĩa trò chơi đè lên trên, sợ bản thân bị lây nhiễm.
Thế mà hôm sau, khi mang cặp chuẩn bị đi, cậu vẫn bị tờ giấy kia níu lại mất nửa phút. Cậu đứng ở cửa, do dự hồi lâu, rồi cuối cùng vẫn quay lại nhặt tờ ‘tâm ý’ kia của Lộ Dữ Chu mang theo.
Trước khi tới trường, cậu ghé qua căn nhà cũ một chuyến. Tầng hai đã khô ráo, dù sao cũng là mùa hè, hơi nước bốc hơi nhanh.
Không chắc đồ điện và đồ gỗ có bị ngấm nước hỏng không, Thịnh Ngộ chưa dám bật điện, chỉ dọn sơ lớp bẩn trên sàn, rồi lên xe buýt tranh thủ đặt lịch kiểm tra mạch điện vào buổi tối qua một app đáng tin.
Cậu đến trường khá sớm, lớp học chưa có nhiều người lắm.
Học sinh trực nhật đang quét dọn; mấy học sinh chăm chỉ ngồi đầu lớp cắm cúi luyện đề; phía sau có vài nam sinh đang bàn nhau đáp án phần đọc hiểu môn tiếng anh hôm qua.
Chỗ ngồi của Hạ Dương vẫn trống không, không cần phải nói, tám phần Lộ Dữ Chu cũng chưa đến.
Thịnh Ngộ kéo khóa cặp ra, lấy một xấp bài tập mang từ nhà đến đặt lên bàn. Sau đó cất cặp vào hộc bàn, cầm quyển tuyển tập truyện ngắn tiếng Anh mở ra, tay còn lại chống khuỷu lên bàn Lộ Dữ Chu, người hơi nghiêng dựa vào tường, hai chân cũng duỗi hẳn ra lối đi.
Tư thế này là học từ Hạ Dương, cái người lúc nào cũng kêu chân dài quá, chỗ ngồi thì chật, nên khi tự học thường chống hai tay lên bàn, duỗi thẳng chân ra tới lối đi nhỏ.
Chỉ là kiểu ngồi này cũng có nhược điểm, nếu rụt chân chậm một nhịp thì rất dễ bị bạn học đi ngang qua giẫm trúng.
Thịnh Ngộ rút kinh nghiệm từ bài học của Hạ Dương, mỗi lần đọc sách là dựng thẳng hai lỗ tai. Chỉ cần hành lang có động tĩnh là lập tức thu chân về.
Hôm nay, chỉnh tư thế vừa mới xong, bên chân đã có một bóng người đi tới.
Thịnh Ngộ liếc mắt nhìn, lập tức rút chân về.
Đợi vài giây, người kia vẫn chưa đi, cũng chẳng nói gì.
Thịnh Ngộ ngẩng đầu nhìn —
“Cậu nhìn cái gì đó?!” — Sài Hàn giận dữ dựng tóc.
Ồ, nhận nhầm người rồi.
Thịnh Ngộ vội vàng đưa ánh mắt xuống dưới.
Ngày thường ngẩng đầu là gặp Lộ Dữ Chu hay Hạ Dương, đã quen với tầm nhìn cao như vậy. Giờ bỗng dưng thấy một người phiên bản mini, cậu nhất thời không kịp phản ứng lại.
“Có chuyện gì sao?” — Trí nhớ của Thịnh Ngộ khá tốt, liếc qua gương mặt đối phương là nhớ ra, từng gặp ở lễ chào cờ. “Bạn học Sài Hàn.”
“Cậu nói chuyện gì mà nghiêm túc thế.” — Sài Hàn khoa trương xoa cánh tay, lôi ghế ngồi xuống bên cạnh.
“Kêu tớ là Sài Hàn được rồi. Tớ đến là để hỏi ngươi chuyện này, lần trước cậu bảo… khung xương tớ chưa phát triển hết, nên có thể một ngày nào đó sẽ đột nhiên lớn vụt lên đúng không? Chuyện này có căn cứ khoa học không vậy?”
Sài Hàn chờ mong nhìn cậu.
Thịnh Ngộ: “Không có.”
Sài Hàn: “…Tức là bịa đặt à?”
Thịnh Ngộ: “Chỉ là đoán thôi.”
Sài Hàn lập tức suy sụp. Nhìn cậu ta như vậy, Thịnh Ngộ cũng hơi áy náy, đành nói thêm: “Khung xương chưa phát triển hết là thật. Ăn nhiều thịt, trứng với sữa chắc chắn cũng có ích.”
Sài Hàn chống cằm suy nghĩ một lúc, bỗng dưng bừng tỉnh: “Không đúng, không đơn giản thế được.”
Cậu ta đột ngột đứng bật dậy, nghiêng người luồn qua chỗ ngồi phía trước, chen một đường đi tới. Giữa đường còn gặp một bạn trực nhật đang bê xô nước vào, Sài Hàn chẳng nói chẳng rằng cúi người chui luôn qua dưới nách người ta.
Thịnh Ngộ: “…”
Anh bạn, thân thủ cậu thế này sao không đi thi làm đặc công?
Sài Hàn đúng là cùng một dạng với Hạ Dương, không đi theo con đường bình thường.
Lớp một có 50 học sinh, theo luật bất thành văn thì mỗi người có thể chiếm riêng một khoảng nhỏ quanh chỗ ngồi để đặt sách vở, nhưng khu vực hoạt động thực sự chỉ chiếm khoảng 50%. Thêm bục giảng, bàn giáo viên, vài bạn chiếm chỗ linh tinh… bình thường trong lớp đúng là một bước khó đi.
Nhưng với Sài Hàn thì mấy quy tắc đó vô nghĩa.
Cậu ta từ chỗ Thịnh Ngộ vòng về chỗ ngồi phía trước, lại quay lại, tất cả chưa đến mười giây.
“Cậu từng chơi trượt tuyết chưa?” Đợi Sài Hàn ngồi xuống, Thịnh Ngộ mới không nhịn được hỏi.
“Trượt tuyết hả? Tớ chỉ từng trượt patin, loại giày sáu bánh ấy.” Sài Hàn không ngẩng đầu, nhanh chóng rút một tờ giấy nháp trắng: “Tôi hỏi cậu trả lời, rõ chưa?”
Thịnh Ngộ gật đầu, thầm tiếc nuối.
Cái cảm giác thăng bằng đó, phản xạ đó…
Đúng là thiên tài trượt ván bị bỏ lỡ rồi.
Trượt tuyết thật sự không hợp với người cao.
“Xin hỏi ngài hôm qua sáng, trưa, chiều lần lượt ăn gì?”
Thịnh Ngộ vừa định trả lời, đột nhiên nghẹn lại, nghi hoặc nhìn cậu ta: “Cậu hỏi cái này làm gì?”
Sài Hàn đáp: “Nghiên cứu thực đơn một tuần của cậu.”
“…… Sau đó thì sao?”
“So sánh rồi tìm cách bắt chước.”
“Tớ nghiên cứu rồi, thử nửa năm, vô dụng.” Sài Hàn không hề thấy ngại, dõi theo ánh mắt cậu, bỗng nhớ trong lớp còn một người cao nữa, vừa lật sang trang giấy nháp khác vừa nói: “À đúng rồi, còn có Lộ Dữ Chu. Phiền cậu báo luôn thực đơn của cậu ấy giúp với.”
Câu này nghe cứ thấy sai sai.
Thịnh Ngộ quay đầu lại, khó hiểu nói: “Tớ làm sao mà biết thực đơn của Lộ Dữ Chu.”
Sài Hàn: “Hai người không phải thân lắm à?”
Thịnh Ngộ càng khó hiểu hơn: “Mắt nào của cậu nhìn ra thế?”
“Cả hai mắt.” Sài Hàn giơ hai ngón tay lên, chỉ chỉ vào tròng mắt mình.
Thịnh Ngộ không muốn đôi co chuyện vô nghĩa này, bèn lái sang chuyện khác: “Thế sao cậu không tự đi hỏi cậu ấy?”
“Tớ không dám.” Sài Hàn rất thản nhiên, nói đến đúng lý hợp tình: “Tớ không dám nói chuyện với Lộ Dữ Chu.”
“……”
Được rồi.
Thực ra Thịnh Ngộ vẫn luôn không hiểu vì sao mấy bạn cùng lớp cứ thích gán cho Lộ Dữ Chu cái danh lạnh lùng khó gần, như thể giữa họ có rào chắn vô hình gì đó. Dù là lớp luân chuyển, học với nhau cũng ít nhất nửa năm, sao lại không thân nổi?
Như thể trong mắt mọi người, Lộ Dữ Chu luôn đồng nghĩa với khó gần.
Nếu là như vậy thì có phần quá đáng rồi.
Lộ Dữ Chu thuộc kiểu người ngoài lạnh trong nóng, dù vào giai đoạn lạnh nhạt nhất giữa hai người, Thịnh Ngộ cũng chưa từng cảm thấy anh khó gần.
Cùng lắm thì là hơi khắt khe chút thôi.
“Vậy cậu đi mua cải bẹ cho Lộ Dữ Chu đi.”
Suy nghĩ có phần lạc trôi, Thịnh Ngộ ngửa đầu tựa vào tường, vừa miên man suy nghĩ vừa tùy tiện bày kế cho Sài Hàn:
“Mấy hôm trước cậu ấy không phải đăng vòng bạn bè à, bảo ai mua mười vại cải bẹ thì sẽ được tặng một buổi học phụ đạo? Cậu đi mua, nhờ cậu ấy dạy cậu tăng chiều cao đi.”
“Cậu đang nói nhảm gì thế?” Sài Hàn nói: “Cậu ấy mấy ngày nay có đăng gì đâu, lần cuối đăng là cái ảnh con chó kia ấy. Mà cái vụ cải bẹ đó là chuyện của hai tháng trước rồi.”
Thịnh Ngộ cầm quyển từ điển của Lộ Dữ Chu đặt lót đầu, lông mi rũ xuống biếng nhác:
“Cậu nhớ vòng bạn bè của cậu ấy rõ vậy cơ à?”
Sài Hàn hậm hực: “Nghe nói cậu ấy thích đăng vào lúc sắp đi ngủ, tôi còn canh giờ sinh hoạt của cậu ấy để tiện theo dõi.”
“Vậy cậu mở lên xem lại đi, mới cách đây hai ngày thôi, hơn 10 giờ tối ấy, tớ còn thả thích mà, cái bài đấy chỉ có tôi bấm…”
Lời còn chưa dứt, giọng Thịnh Ngộ đột nhiên khựng lại. Hàng mi dài khẽ run, rồi cậu đột ngột mở mắt.
Cậu nhìn vào khoảng không, như thể có vị tiên nào đó vừa gõ nhẹ l*n đ*nh đầu, trong nháy mắt thông suốt mọi chuyện.
Sài Hàn gọi thử: “Thịnh Ngộ?”
Vẻ mặt cố nén cười ấy khác hẳn ngày thường, khóe môi khẽ nhếch, cúi đầu, hàng mi giao nhau che kín ánh mắt, ngược lại khiến người ta có cảm giác có chút khó chịu.
Sài Hàn tưởng mình hỏi nhiều làm phiền người ta:
“Thế… tớ về trước đây, để hôm khác nói tiếp.”
Chờ Sài Hàn đi xa, Thịnh Ngộ tiện tay cầm đại một quyển sách trên bàn Lộ Dữ Chu, mở ra, vùi mặt thật sâu vào trong.
Cậu chửi thề bằng giọng khàn khàn:
“Đồ thần kinh.”
-
Hôm nay tâm trạng Thịnh Ngộ khá tốt.
Ngay cả Hạ Dương cũng nhận ra điều đó.
Tiếng chuông tiết một vừa vang lên, Hạ Dương xoa xoa trán đang hơi choáng vì thiếu ngủ, chuẩn bị ra rót nước nóng pha cà phê. Trước khi đi, cậu ta tiện tay gõ nhẹ hai cái lên mặt bàn Thịnh Ngộ:
“Muốn uống nước không? Tớ mang cho.”
“Ừ, chờ chút.” Thịnh Ngộ nhanh chóng ghi nốt dòng cuối cùng, thở phào nhẹ nhõm, khe khẽ ngân nga vài câu dân ca, lục lọi hộc bàn hai cái, moi ra một chai nhựa, “Cậu còn cà phê hòa tan không?”
“…Hả? Cậu muốn uống hả?”
“Pha cho tớ một ly đi.” Thịnh Ngộ xoay xoay bút trong tay, đưa chai nước nhựa vào lòng Hạ Dương, cong mắt cười, “Cảm ơn nhiều nha~”
Hạ Dương vội ngẩng đầu liếc nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lộ Dữ Chu bị cử động của cậu ta làm động tới sách trên bàn, khó chịu ngẩng đầu: “Cậu làm gì đấy?”
Hạ Dương nói: “Xem thử trời có mưa máu không.”
Lộ Dữ Chu: “...Có bệnh thì uống thuốc đi.”
“Có bệnh chính là tên này nè!” Hạ Dương chỉ ngay vào Thịnh Ngộ, khoa trương nói: “Tiết đầu tiên cậu ta cứ lắc lư cái ghế mãi, còn ngân nga nữa! Hơn nữa! Cậu ta lại bảo tớ pha cà phê hòa tan cho cậu ta! Trời ơi! Cậu ta trước giờ có bao giờ uống mấy thứ đó đâu!”
Thịnh Ngộ đang ngồi rung ghế thì đột nhiên khựng lại.
Lộ Dữ Chu nâng mắt lên, thấy cái lưng phía trước có hơi co lại mất tự nhiên, liền lấy trong hộc bàn ra một chai nhựa khác đưa cho Hạ Dương: “Pha cho tớ một ly luôn.”
“...” Bảo mẫu Hạ Dương thở dài.
Hạ Dương vừa đi, Lộ Dữ Chu liền dùng bút chọc vào lưng Thịnh Ngộ: “Quay đầu lại đây.”
Sườn eo Thịnh Ngộ là chỗ nhạy cảm, cứ bị chọc một cái là giật nảy người như chim sợ cành cong. Lần này cũng vậy, nhưng vừa giật lên liền cúi đầu xuống bàn. Một tay gập lên để che mặt, tay còn lại che phía sau lưng đề phòng bị đánh úp tiếp: “Gì vậy.”
Giọng nói cậu nghèn nghẹn, không rõ là đang cố nhịn cười hay nhịn ngượng.
Lộ Dữ Chu hỏi: “Sáng giờ cậu vui cái gì vậy?”
Thật ra chỉ đơn giản là thấy rất thú vị.
Không hiểu não ai nghĩ ra được ý tưởng như vậy.
Thịnh Ngộ hít sâu điều chỉnh lại hơi thở, quay đầu lại làm bộ như không có chuyện gì: “Cái tờ giấy cậu đưa tôi hôm qua, tôi xem rồi.”
“...” Lộ Dữ Chu hơi thu lại bút, mắt cụp xuống giả vờ không để ý: “Ừ, có ý kiến gì không?”
Trên mặt Thịnh Ngộ hằn hai vệt đỏ do úp xuống bàn, cậu chống cằm suy nghĩ một chút: “Sao tự dưng cậu lại quan tâm tiến độ học của tôi vậy?”
Đây là điều mà cậu thắc mắc nhất.
Lần trước còn vì chuyện ở văn phòng mà cả hai không vui, sao tự dưng bây giờ lại gấp gáp đòi giúp cậu học bù?
“Không thể nói là quan tâm.” Lộ Dữ Chu sửa lại chồng sách vở bị đẩy lệch, giọng nhàn nhạt:
“Chỉ là sợ cậu cứ giận mãi, giận đến mức học hành sa sút.”
Thịnh Ngộ: “……”
Lời thì nghe chẳng dễ chịu gì, nhưng cậu lập tức hiểu ra.
Lộ Dữ Chu là người đi trên đường mà má trái như viết chữ ‘Liên quan gì tới cậu’, má phải viết ‘Liên quan gì tới tôi’, một vẻ xa cách lạnh lùng ai cũng nhìn ra. Nhưng vị này lại giống Đại Hắc, bên ngoài như chiến thần đầy thù hận, sâu trong xương tủy lại là người cẩn thận, và rất để tâm đến người khác.
Có lẽ sau chuyện lần trước trong văn phòng, thấy cậu bực bội, nên anh đoán ra được mấy phần. Ở cái tuổi này, con trai coi thể diện như trời, đã mất mặt thì nhất định phải tìm lại bằng được.
Ngoài mặt thì bảo là học bù, chứ kỳ thực lại giống như đang cúi đầu xin lỗi.
Người khác mà nhận sai thì thường là mời ăn một bữa, nói lời xin lỗi, rồi hòa giải cho xong.
Còn Lộ Dữ Chu thì đặc biệt hơn.
Anh chẳng mời gì cũng chẳng nói gì, chỉ thỉnh thoảng thả một vài dấu hiệu mơ hồ, khi thì để cậu nhìn thấy bài đăng trên vòng bạn bè của anh, lúc thì lén nhét vào cặp cậu mẩu giấy nhỏ, như những cái xúc tu vụng về của một con thú to xác, cứ thò ra chọc chọc, chờ cậu tự đọc lấy lời nhắn trên đó.
Thịnh Ngộ không hiểu rõ vì sao thái độ Lộ Dữ Chu lại mềm mỏng như thế, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc cậu cảm thấy mấy hành động ấy đáng yêu đến buồn cười.
Cậu mím chặt môi, cố gắng không để lộ bất cứ biểu cảm nào trước mặt anh.
Dù sao thì, chơi cái trò tỏ thái độ qua lại giữa hai người cũng giống như một ván cược cậu đem toàn bộ lưng mình phơi bày ra, mà chỉ một cái chạm tay của đối phương cũng có thể khiến cậu run rẩy.
“À, cái kia…”
Ánh chiều ngoài cửa sổ vừa hay chiếu vào, Lộ Dữ Chu chống trán, nửa híp mắt, trong con ngươi có ánh sáng nhè nhẹ phản chiếu.
Anh nhìn Thịnh Ngộ chăm chú hai giây, đột nhiên nheo mắt lại:
“Thịnh Ngộ, tai cậu đỏ rồi.”
—------
Chuột: ét o ét, nhìn thì cũng cũng đó chớ, nhưng mà tui đọc được bài rv thấy tác giả không cho yêu sớm, ⅔ truyện biết đối phương quan trọng nhưng mà vẫn là tình huynh đệ, chưa có mập mờ!!
Thui đại đại đi, tui đọc chương sau thấy 2 ảnh cũng dễ thương ó~
Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt
Đánh giá:
Truyện Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt
Story
Chương 16: Cúi đầu
10.0/10 từ 50 lượt.