Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt

Chương 17: Nhịp tim.

118@-

“......”


Mặt Thịnh Ngộ đỏ lên thường rơi vào hai trường hợp.


Ngại ngùng hoặc xấu hổ.


Lần này lại là kiểu thứ ba —— nhịn cười đến phát nghẹn.


“...Tôi chỉ nghĩ tới mấy chuyện vui vẻ thôi.”


Tai cậu đỏ đến mức mắt thường cũng nhìn thấy được, giống như sự kết hợp giữa ngại ngùng và xấu hổ?


Thế nhưng biểu cảm vẫn rất bình tĩnh, như thể chỉ cần cậu không bộc lộ cảm xúc, thì chẳng ai có thể phá tan lớp mặt nạ không cảm xúc này.


Lộ Dữ Chu hơi nhướng mày, rõ ràng là không tin.


Nhưng chuyện riêng của người khác, anh cũng không có hứng thú tìm hiểu sâu. Chỉ "ừ" một tiếng, rồi cúi đầu tiếp tục làm bài tập.


Thấy anh không truy hỏi, Thịnh Ngộ cũng buông cảnh giác. Không đến hai phút sau, cái ghế của cậu lại lắc qua lắc lại đầy vui vẻ.


Lộ Dữ Chu: “……”


Người bàn trước điên thật rồi.


Buổi sáng có tiết thể dục, trời vừa mưa xong, mặt sân nhựa vẫn còn ẩm ướt, thầy giáo điểm danh xong thì để học sinh tự do hoạt động.


Thịnh Ngộ trốn ra sau khán đài sân thể dục, nhìn quanh không có ai, cậu liền lôi điện thoại ra, đeo tai nghe lên bắt đầu học online.


Chỗ này khá kín đáo, Hạ Dương mò hồi lâu mới tìm được tới, ném một lon nước ngọt xuống đất bên cạnh cậu, nhíu mày hỏi:


“Không đùa đấy chứ? Cậu mang điện thoại ra đây chỉ để làm cái này á?”


Thịnh Ngộ: “Chứ không thì làm gì?”


Hạ Dương: “Tất nhiên là làm những hoạt động giúp nâng cao sức khỏe thể xác và tinh thần chứ còn gì.”


Thịnh Ngộ vặn nắp chai, uống một ngụm rồi đáp, ánh mắt vẫn dõi theo khóa học trên điện thoại:


“Thế này không khỏe mạnh à? Não tôi đang giãn ra đây này, y như đi bộ trong rừng ấy.”


Với kiểu người đầu óc toàn học như cậu thì Hạ Dương không thể có tiếng nói chung, đành quay ra cổ vũ mấy nam sinh đang chơi bóng rổ.


Sau góc sân thể dục lại trở về với sự yên tĩnh.



Chỉ một lát sau, có tiếng bước chân không nhanh không chậm vang lên.


Thịnh Ngộ không nghe thấy, nhưng bắt gặp thấy bóng người. Tâm trí phân tâm rời khỏi màn hình, trong tầm mắt rất nhanh xuất hiện một đôi giày thể thao trắng đơn giản.


Cậu tháo một bên tai nghe, ngẩng đầu đưa tay về phía Lộ Dữ Chu:


“Đồ ăn của tôi đâu?”


Lộ Dữ Chu và Hạ Dương vừa đi căn-tin, có mấy bạn học lười vận động nhờ mua đồ ăn vặt hộ.


Hạ Dương phải viết nguyên một danh sách dài, mang đi mua hàng.


Thịnh Ngộ cũng gửi gắm vài món, nhưng vừa rồi Hạ Dương đến lại không đưa gì cả, nên cậu đoán phần của mình chắc do Lộ Dữ Chu cầm.


Hôm nay trời hơi lạnh, Lộ Dữ Chu mặc áo sơ mi bên ngoài đồng phục, cổ áo mở rộng, gió thổi làm vạt áo bay nhẹ phía sau eo,  xương vai đỡ lấy thân hình thon gầy.


Nghe Thịnh Ngộ hỏi, Lộ Dữ Chu thò tay vào túi quần lục tìm, rút ra một thanh sô-cô-la.


Học sinh cấp ba tiêu hao năng lượng não rất nhiều, mỗi người trên bàn đều có sẵn một bình cà phê hòa tan, thứ chảy trong huyết quản của họ không phải máu, mà là chảy Americano đá.


Nhưng Thịnh Ngộ thì khác, cậu không thích vị cà phê hòa tan, học mệt rồi lại thèm đồ ngọt.


“Sô-cô-la đen hả? Không còn cái khác à?”


Cậu nhận lấy, mới nhìn bao bì mà cảm giác như đã nếm được vị đắng trong đó:


“Còn đắng hơn số phận của tôi…”


“Đây là thanh sô-cô-la duy nhất còn sót lại. Hiếm khi bán ở căn-tin.”


Lộ Dữ Chu mím môi giải thích, rồi bất ngờ móc thêm một thứ nữa từ túi bên kia: “Cái này được chứ?”


Thịnh Ngộ ngẩng đầu nhìn thấy là mấy viên kẹo sữa.


“Cậu tìm nó từ cái xó xỉnh nào ra vậy?” Thịnh Ngộ kinh ngạc hỏi.


Loại kẹo này cậu chỉ ăn một lần từ khi còn rất nhỏ, sau đó chẳng còn thấy nữa, siêu thị cũng hiếm khi bán loại này.


“Nó ở trên kệ hàng, lúc nào cũng có.” Lộ Dữ Chu đáp.


Thịnh Ngộ bẻ một viên cho vào miệng, rồi bẻ thêm một viên đưa cho anh.


“……” Lộ Dữ Chu thật ra chẳng hứng thú gì với mấy viên kẹo ngọt đó, nhưng nhìn thấy ánh mắt sáng rỡ của Thịnh Ngộ, hai má vì ngậm kẹo mà phồng lên, trông cứ như một con chuột hamster đang phấn khích chia đồ ăn với bạn bè, anh cũng đành bất lực, không nỡ từ chối đưa tay nhận lấy.


Nhai vài viên kẹo sữa, vị sữa thơm ngậy tràn đầy trong miệng, Thịnh Ngộ tháo một bên tai nghe ra đưa cho Lộ Dữ Chu: “Giúp tôi xem thử câu này với.”



Thịnh Ngộ dùng đầu ngón tay kéo thanh tiến độ: “Đây là bài phân tích đề thi chung của của trường năm ngoái, trường phát đề giải rất nhảy cóc, cậu nhìn chỗ này……”


Còn chưa nói hết, vai đã bị ai đó khẽ chạm vào.


Hai người vốn đứng rất gần, Lộ Dữ Chu vì nhìn không rõ màn hình nên nghiêng đầu lại gần hơn, tay còn lại đè nhẹ lên tai nghe để chỉnh âm lượng. Hàng mi đen dài như sắp chạm vào mắt Thịnh Ngộ.


Vạt áo sơ mi không được sơ vin đàng hoàng, theo cử động vung nhẹ lên, lướt qua bàn tay đang buông thõng bên người của Thịnh Ngộ.


Một làn hương thơm mát lạnh lướt qua chóp mũi, là mùi nước xả vải nhẹ nhàng, thoang thoảng.


Ý nghĩ của Thịnh Ngộ hơi rối loạn một chút.


“Đây là đề mở rộng, trong sách không có, nhưng có khả năng sẽ xuất hiện trong đề thi đại học.” Lộ Dữ Chu nhấn vào nút tạm dừng ở góc trái màn hình, trầm ngâm nói: “Nó cũng nằm trong đề thi thử lần thứ sáu của kì thi tuyển sinh đại học năm ngoái.”


Thịnh Ngộ giật mình quay lại thực tại: “…… Trường các cậu còn bắt nhớ hết mấy đề thi à?”


“Không cần đâu, đây là ví dụ điển hình trong tiết học mở rộng. Tôi vừa ôn mấy hôm trước nên còn nhớ.”


Thịnh Ngộ “ừ” một tiếng, nói:


“Vậy đêm nay cậu dạy bù cho tôi nhé.”


Lộ Dữ Chu theo thói quen gật đầu:


“Giờ tự học thì cứ đến tìm tôi.”


Gật xong mới thấy có gì đó không đúng.


Lộ Dữ Chu bất giác ngẩng mi lên, hỏi lại:


“Muốn học à?”


“... Tôi có nói là không muốn đâu.” Thịnh Ngộ vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình, ánh sáng trắng phản chiếu dưới hàng mi khiến gương mặt cậu trở nên dịu dàng lạ thường. Cậu khẽ mím môi, khóe miệng vô thức cong lên như đang cố nín cười:


“Cậu có muốn tôi mua mười hũ cải muối không?”


Ngừng lại một chút, Thịnh Ngộ bổ sung:


“Cậu cũng không có nói phần ưu đãi đó chỉ dành riêng cho tôi.”


Lộ Dữ Chu: “…”


11:12 giờ Bắc Kinh, kẻ xấu hổ nhất thế giới đã ra đời.


Ánh mắt liếc sang, Thịnh Ngộ thấy Lộ Dữ Chu giả vờ bình tĩnh quay mặt đi. Hàng mi rủ xuống run nhẹ như thể đang vắt óc tìm cớ từ chối hợp lý.



Trước đó không lâu, khi học trực tuyến, Thịnh Ngộ có lướt vòng bạn bè của Lộ Dữ Chu. Bài đăng bán nghệ kia đã bị xóa rồi, rõ ràng là do anh thấy phương án này không khả thi, nên đã âm thầm dọn dẹp hiện trường.


Bây giờ bị vạch trần, tất nhiên sẽ không được tự nhiên.


Thịnh Ngộ đổi tư thế, đưa chân đá nhẹ vào giày thể thao của Lộ Dữ Chu. Hai đôi giày gần như cùng cỡ khẽ chạm vào nhau, như hai con quái vật nhỏ thì thầm chuyện gì đó.


“Thương lượng chút nhé, có thể giảm giá không?”


Chân bên kia của Lộ Dữ Chu khựng lại một lúc, không dịch ra xa.


“Giảm bao nhiêu?”


Thịnh Ngộ nói:


“Miễn phí đi. Dù sao nhìn cậu cũng có vẻ rất tha thiết muốn dạy tôi mà.”


Khi nói câu đó, Thịnh Ngộ khẽ ngẩng cằm, đây là thói quen của cậu mỗi khi khoe khoang với người khác, như một con công rực rỡ tự mãn phô trương bộ lông đẹp nhất.


Lộ Dữ Chu từng nhìn thấy dáng vẻ đó rất nhiều lần, nhưng hiếm khi nhìn ở góc chính diện.


Chỉ cần bị nhìn trực diện, Thịnh Ngộ liền thu lại hết thảy sự kiêu ngạo và rực rỡ, trở nên yên tĩnh, rũ mi cụp mắt, nói chuyện cẩn thận dè dặt, như thể biến từ một con công phách lối thành một chú mèo nhỏ đang dò ý chủ nhân.


Cậu dường như đang cố tình giấu đi khí chất kiêu ngạo được nuôi dưỡng trong mười mấy năm ở nhà họ Thịnh.


Lần đầu tiên, Thịnh Ngộ duỗi thẳng người trước mặt anh, thả lỏng đến vậy.


Vì thế, ánh mắt Lộ Dữ Chu không tự giác dừng lại trên mặt cậu lâu hơn một chút. Thấy Thịnh Ngộ mím môi cười, chiếc răng nanh lúc ẩn lúc hiện, đôi mắt cong cong như trăng non, anh cảm thấy có chút gượng gạo, liền vội vã quay mặt đi, nói:


“Không được. Nhiều nhất là giảm 10%.”


“Cũng được.” Thịnh Ngộ không mặc cả nữa, có giảm là tốt rồi. “Lát nữa tôi gửi luôn lì xì bái sư cho cậu.”


Sân thể dục vang lên một hồi còi dài, là tín hiệu tập hợp.


Lộ Dữ Chu nháy mắt thu hết cảm xúc, đứng thẳng người. Thấy Thịnh Ngộ vẫn chưa động đậy, anh giơ tay che màn hình điện thoại của cậu lại, ngón tay xoay một cái, nhanh gọn ấn nút khoá màn hình, nói:


“Đừng xem nữa, không cần vội theo tiến độ. Dạo này Đại Mã Hầu tuần tra khắp nơi, lỡ đụng phải thì phiền lắm.”


Thịnh Ngộ nghe lời thu điện thoại lại, tháo tai nghe cất vào hộp sạc. Thu dọn xong, ngẩng đầu lên thì thấy Lộ Dữ Chu đã đi trước mấy bước, đang đứng cạnh cầu thang đợi mình.


Có lẽ ánh nắng quá chói chang, chiếu lên làn da bên cổ của Lộ Dữ Chu một mảng hơi ửng hồng, ngay cả vành tai cũng nhuộm một màu hồng nhạt.


Thịnh Ngộ đột nhiên cảm thấy thật thú vị, như thể một tấm bản đồ phiêu lưu đang dần mở ra trước mắt.


Con người Lộ Dữ Chu ấy, rất muộn tao*. Phần lớn người ta khi mới gặp đều thấy anh lạnh lùng, nhưng Thịnh Ngộ lại nghĩ, so với ‘lạnh’, trong xương cốt anh nhiều hơn là ‘nhạt’.



Sau khi mất cha mẹ từ nhỏ, anh trở thành người cô độc. Hành vi bắt chước quan trọng nhất của thời thơ ấu là sự trống rỗng, khiến anh trở thành một người cô đơn về mặt tâm lý.


Hạ Dương từng nói, Lộ Dữ Chu trông như kiểu chẳng bao giờ thật sự dựa dẫm vào ai. Tuy trên giấy tờ có dì là người giám hộ, nhưng từ sau khi sòng bạc làm ăn ổn định, anh đã dọn về sống một mình trong căn nhà cũ, lặng lẽ lớn lên.


So với kết bạn, Lộ Dữ Chu giống như thành thạo hơn trong việc sống một mình. Một mình đi, một mình về, lặng lẽ, nhạt nhẽo mà tiếp tục đi tới cuối đời.


Cả đời anh nhìn một cái là thấy được điểm cuối.


Thịnh Ngộ cảm thấy như thế quá đỗi nhàm chán.


Trên sân thể dục, thầy giáo đang thổi còi thúc giục học sinh bước nhanh hơn, mấy bạn học từ các góc sân lục tục ngẩng đầu như thây ma, cả đám trông cứ như chuột chũi bị đánh thức giữa ban ngày.


Lộ Dữ Chu đột nhiên cảm thấy sau lưng có gió ập tới, chưa kịp phản ứng thì đã bị một cánh tay lành lạnh siết lấy cổ ——


“Không giảm giá thì tôi giết con tin.”


Âm thanh sát bên tai, giọng đè thấp như đang trêu chọc, nhưng lại kìm không nổi ý cười.


Lộ Dữ Chu thẳng người lên, lông mi vừa cụp xuống đã thấy cái kẻ gây chuyện kia không nhịn nổi mà ló đầu ra từ phía sau lưng anh.


Đầu tóc bù xù, như bồ công anh bị gió thổi tung, Thịnh Ngộ vẫn vậy, lúc muốn chụp lấy thứ gì, ngón tay lúc nào cũng nhanh hơn đầu óc, đụng cái này, chạm cái kia, bộ đồng phục mới mặc được mấy ngày đã bị cậu vò cho nhăn nhúm.


Lộ Dữ Chu:


“Giữa ban ngày ban mặt, bên ngoài...”


Thịnh Ngộ:


“Thì sao, cậu đi tố cáo tôi đi?”


Đây là tư thế rất đỗi bình thường, con trai trong lớp vẫn hay bá vai bá cổ đùa giỡn như thế.


Nhưng Lộ Dữ Chu không quen kiểu đụng chạm chân tay này, quay đầu chẳng buồn đáp, trực tiếp sải bước đi thẳng, ý đồ tỏ rõ rằng mình không hề dao động, để Thịnh Ngộ biết điều mà rút lui.


Ai ngờ ngay giây tiếp theo, người phía sau lại tung lực, nhẹ như gió nhảy vọt lên lưng anh ——


Đây cũng là một tư thế bình thường.


Con trai tuổi này hay có những hành vi mà chẳng ai hiểu nổi.


Bỗng chốc đầu óc Lộ Dữ Chu trống rỗng mất một giây.


—----------


Chuột: ỏ ỏ, bình thường với mọi người, chứ bất thường với anh nha~


Tui tính chương sau đổi thành cậu - tớ, mà thấy tôi - cậu thấy cũm tình, cũm đặc biệt nên khi nào yêu nhau rồi đổi luôn he.


Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt Truyện Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt Story Chương 17: Nhịp tim.
10.0/10 từ 50 lượt.
loading...