Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt
Chương 18: Lộ lão sư.
132@-
Lộ Dữ Chu và Thịnh Ngộ một trước một sau rời đi, lúc trở về lại như hai món đồ trang trí gắn liền với nhau, sống chết phải dính lấy đối phương mà kề sát không rời.
Cả lớp nhìn thấy cảnh này đều cảm thấy lạ lẫm, nhưng không ai dám mở miệng hỏi. Học sinh chuyển trường mới tới thì đúng là dễ gần, nói chuyện với ai cũng tươi cười, nhưng Lộ Dữ Chu thì khác. Trong mắt không ít người, vị đại lão này chẳng khác nào một vạt tuyết trên đỉnh Everest, ai muốn nói chuyện với anh thì trước tiên phải leo l*n đ*nh núi cao nhất Trung Quốc.
Hai người họ toàn thân đều toát ra mùi vị như có chuyện xưa, thế mà cả đám văn võ bá quan trong lớp lại chẳng ai dám hó hé một câu.
“Buông ra.” Lộ Dữ Chu hạ giọng.
“Không buông, hiện tại tôi đang nghèo, không đủ tiền học bù.” Thịnh Ngộ cũng bĩu môi, dứt khoát từ chối.
Câu nói này không biết chọc trúng điểm cười nào của Lộ Dữ Chu, anh đột nhiên quay mặt đi, yết hầu khẽ động, có thể thấy rõ ràng lăn lên hai cái.
Thịnh Ngộ: “Xem kịch cũng nên được thưởng chứ, tôi chọc cậu cười rồi, miễn học phí cho tôi đi, nhanh lên!”
Lộ Dữ Chu lập tức quay lại, nét mặt bình thản:
“Không cười.”
Thịnh Ngộ: “……”
Cứ giằng co như vậy một lúc, ngay lúc Thịnh Ngộ không chịu nổi định buông tay thì Hạ Dương quay lại.
Cậu ta cùng mấy đứa bạn trở về, vốn còn đang cười hi hi ha ha vui vẻ, vừa quay mặt lại nhìn thấy cảnh này thì tiếng cười lập tức im bặt.
Hạ Dương nhìn Lộ Dữ Chu, rồi lại nhìn Thịnh Ngộ, không thể tin được, nói: “Hai người các cậu thành một nhóm nhỏ rồi à?!”
Thịnh Ngộ: “……”
Lộ Dữ Chu: “……”
Nửa tiết học giằng co bỗng chốc như vô nghĩa. Thịnh Ngộ bình tĩnh buông tay, còn tốt bụng vỗ vỗ lên bờ vai bị cậu siết đến nhăn nhúm của Lộ Dữ Chu, nói:
“Lúc đầu tôi không thấy mất mặt, giờ thì có hơi đấy.”
Lộ Dữ Chu nghiêng đầu đi, nhắm mắt lại, dáng vẻ an nhiên như không muốn tranh cãi với đời:
“Cậu ta là như vậy, quen rồi thì ổn thôi.”
-
Lộ Dữ Chu ngoài miệng nói thu tiền, nhưng khi Thịnh Ngộ gửi bao lì xì, anh một xu cũng không nhận.
Tan học tiết tự học buổi tối, Thịnh Ngộ bật đèn pin điện thoại, chậm rì rì bước đi trong con hẻm nhỏ gần khu Hỉ Thước, vừa đi vừa nhìn chằm chằm vào đoạn trò chuyện có dòng Đã về rồi, rồi gửi tin nhắn:
Thầy Lộ à, làm người không thể quá thanh liêm, thỉnh thoảng nhận chút hối lộ cũng chẳng sao đâu.
Lộ Dữ Chu và Hạ Dương đều có xe đạp địa hình, về nhà nhanh hơn cậu nửa tiếng. Bên này cậu còn đang chen chúc trên xe buýt, bên kia chắc họ đã ngâm mình trong bồn nước nóng.
Quả nhiên, vừa về đến nhà, tốc độ mạng của thầy Lộ lập tức tăng vọt:
Không dám, tôi sợ cậu quay đầu lại tố cáo tôi đấy.
Con hẻm yên tĩnh vang lên tiếng cười khẽ của thiếu niên.
Thịnh Ngộ giả vờ ngây thơ:
Oan uổng quá đi, đại lão gia, tôi không phải loại người như vậy đâu mà.
Lộ Dữ Chu: Bao lì xì.
Thịnh Ngộ tò mò mở ra xem, ô, là số may mắn, 88 tệ.
Lộ Dữ Chu:
Đừng có gửi cho tôi nữa, phát rồi thì cầm đi. Có tiền thì tỉnh táo lên, đem mà đi mua sách Ngũ Tam.
Thịnh Ngộ:
Không nhận thật à?
Lộ Dữ Chu:
Tan xương nát thịt cũng không sợ, nhất định phải giữ mình trong sạch giữa chốn hồng trần.
Không nhịn nổi nữa, Thịnh Ngộ dừng bước, nhìn chằm chằm dòng tin nhắn cuối, bật cười đến cong cả mắt.
Ai nói Lộ Dữ Chu không có khiếu hài hước chứ?
Người này đúng là thú vị ghê.
Mọi người hiểu về Lộ Dữ Chu chắc chỉ chiếm chưa đến 1%.
Vui vẻ một lúc, cậu lại tiếp tục bước về phía trước.
Đèn đường dần thưa thớt, ánh đèn pin yếu ớt chiếu sáng lên con đường trước mặt.
Đây là con đường cậu nhất định phải đi qua để về nhà, có một cái đèn đường bị hỏng, cả đoạn hẻm tối đen như mực, sâu hun hút không thấy cuối đường.
Trước kia cậu không học tiết tự học buổi tối, về nhà sớm nên cũng không thấy gì đặc biệt.
Nhưng mấy hôm nay, thầy dạy vật lý như bị lên cơn, tiết học tăng thêm, toàn là bài mới, Thịnh Ngộ chẳng dám vắng mặt. Thế nên thời gian cậu đi ngang qua con hẻm này, từ 6 rưỡi tối bị kéo dài đến tận 10 rưỡi đêm.
Sau 10 giờ, hẻm Hỉ Thước trong phạm vi 500 mét như bước vào một kết giới, tĩnh lặng đến đáng sợ.
Cuộc trò chuyện với Lộ Dữ Chu vừa hay kết thúc đúng lúc này, Thịnh Ngộ bừng tỉnh, lập tức chú ý đến hai bên là những cánh cửa tối om, cùng tiếng bản lề cũ kĩ rung lên khe khẽ trong gió đêm…
—— Hẻm Hỉ Thước thường có mấy căn nhà cũ mục nát như thế này, không biết bị bỏ hoang bao nhiêu năm rồi, gỗ đều đã mục rỗng.
Thịnh Ngộ theo phản xạ dừng bước, nhìn về con đường tối đen phía trước, lòng bàn tay bắt đầu toát mồ hôi lạnh.
Cậu không sợ nhiều thứ, nhưng một trong số đó lại là bóng tối.
Chín tuổi gặp tai nạn ngoài ý muốn, từ đó không dám ở một mình trong những nơi tối tăm và kín mít. Hai năm gần đây, trò thoát khỏi mật thất rất thịnh hành trong giới trẻ, mà Thịnh Ngộ luôn thích náo nhiệt lại chưa từng đi thử một lần.
Chuyện này cậu cũng hiếm khi nói ra, coi như một tật xấu nhỏ, phần lớn lúc thì ráng chịu đựng cho qua, nói ra thì lại thấy giống ra vẻ.
“Hô……”
Hít sâu hai hơi, Thịnh Ngộ đè tay lên lồng ngực đang trống rỗng, ép mình phải bình tĩnh lại. Cậu thu hồi ánh mắt, mở ứng dụng nghe nhạc, bật một bản nhạc chiến đấu máu lửa cho mình.
Giai điệu mạnh mẽ và dồn dập vừa vang lên, Thịnh Ngộ lập tức cảm thấy lòng bình tĩnh hơn nhiều, lưng cũng tự động ưỡn thẳng, vừa cúi đầu lẩm bẩm hát theo ca từ, vừa sải bước đôi chân dài, chạy như bay xuyên qua con hẻm tối tăm.
Khi ánh đèn đường hiện ra trên đỉnh đầu, Thịnh Ngộ cuối cùng cũng lấy lại nhịp thở bình thường. Lúc này mới phát hiện điện thoại có một tin nhắn mới chưa lâu.
Lộ Dữ Chu: Về đến nhà chưa?
Thịnh Ngộ nắm lấy gấu áo, lau khô mồ hôi trong lòng bàn tay, bình tĩnh trả lời: Vừa tới.
-
Mối quan hệ giữa hai người rõ ràng đã tiến thêm một bước, Thịnh Ngộ đương nhiên ghi công lao này cho sự thông minh và tinh tế của bản thân.
Nếu không nhờ cậu nhanh trí, vừa nhìn đã hiểu ngay mấu chốt vấn đề, thì chỉ với cái đầu gỗ của Lộ Dữ Chu, không biết phải mất mấy trăm năm mới nói được cho rõ ý mình.
Ngoài cậu ra, còn ai có thể thông minh như thế? Nhìn mầm biết cây.
“...Cậu lại cười cái gì thế?”
Đang tự thưởng thức chính mình thì bất ngờ bị cắt ngang, tay Thịnh Ngộ cầm bút cũng khựng lại một chút, tiện tay vẽ loạn vài ký hiệu lên giấy nháp: “Không có gì, tôi đang suy nghĩ.”
Hạ Dương bưng ly nước bước vào, nghe vậy thì lại gần bàn học liếc mắt nhìn một cái, không nhịn được cười: “Báo cáo thầy Lộ, cái đề này cậu ta nhìn cả nửa tiếng rồi. Lúc nãy cậu nấu mì cho hai bọn tôi, cậu ta cũng đang nhìn đúng trang này.”
Phản đồ!
Thịnh Ngộ túm lấy tờ giấy nháp trên bàn ném về phía Hạ Dương: “Uống nước của cậu đi!”
‘Thầy Lộ’ thì chỉ nhẹ nhàng xoay cây bút trong tay, tựa lưng vào ghế, với hai tên nhóc đang trêu đùa kia cũng không có phản ứng gì lớn.
Chương trình học lớp 11 vẫn còn tương đối nhẹ nhàng, ít nhất cuối tuần cũng được nghỉ một ngày, thầy dạy thể dục cũng chưa đến mức ‘bệnh tật ốm yếu’. Hôm nay là thứ bảy, buổi chiều chỉ có tiết tự học, học sinh có thể xin nghỉ.
Lớp Một phần lớn học sinh đều khá tự giác, thời gian tự học cũng có thể linh hoạt một chút. Vài hôm trước trong tiết tự học buổi tối, Thịnh Ngộ thử hỏi Lộ Dữ Chu hai câu hỏi, người xung quanh cũng chẳng nói gì, nhưng bản thân cậu thì cảm thấy đang làm phiền mọi người.
Vậy nên hai người quyết định đổi chỗ học, tan học buổi chiều xách cặp cùng nhau chạy tới sòng bạc làm bài tập.
Trước giờ đều là cùng học dưới ánh đèn bàn, mỗi người chiếm nửa cái bàn. Không trao đổi gì nhiều, nói là học bù, thực chất chỉ là thay đổi không gian để tự học. Thịnh Ngộ có logic học tập riêng, cũng không thích bị làm phiền. Cậu chỉ tìm đến Lộ Dữ Chu khi gặp những bài toán thật sự khó, còn phần lớn thời gian đều tự mình suy nghĩ làm.
Lộ Dữ Chu cũng không phải kiểu người thích quản ai, nên cũng chẳng đụng tới Thịnh Ngộ. Chỉ lặng lẽ sắp xếp lại đống tài liệu ôn tập buổi tối, cùng với mấy quyển ghi chép do Lưu Dung gửi, đặt chung một chỗ. Lúc Thịnh Ngộ cần thì tiện tay đưa ra.
Hôm nay hiếm khi ban ngày có nắng, ánh sáng rọi qua cửa kính, nhuộm sáng cả căn phòng. Đèn bàn bị đẩy vào một góc, tạm thời thất nghiệp.
Hạ Dương bị hai người bỏ rơi suốt hai ngày, đến ngày thứ ba thì bắt đầu gào lên: “Tớ không phải bạn thân nhất của hai cậu sao! tiểu Chu! tiểu Ngộ ! Chờ tớ với ——”
Thế là cứ mặt dày chen vào giờ học bù của hai người.
Lộ Dữ Chu rút bài thi bị Thịnh Ngộ đè dưới tay ra, lướt qua một cái trong ánh mắt chột dạ của đối phương, giọng điệu nhàn nhạt:
“Ừm, vẽ hai bông hoa hướng dương rất sống động.”
Hạ Dương: “Phụt ——”
Thịnh Ngộ vội vàng giật bài thi về:
“Mới ăn xong cơm mà, bị no quá nên đầu óc mơ hồ thôi, có phải không biết làm đâu.”
Câu này thì Lộ Dữ Chu tin.
Thịnh Ngộ trong chuyện học hành cũng không để ý hơn thua, không hiểu thì là không hiểu. Nếu thực sự không làm được, chỉ nửa tiếng sau đã đảo mắt tìm người cầu cứu.
Cậu là kiểu học sinh giỏi khác thường, bài càng khó lại càng hứng thú suy nghĩ, ngược lại mấy bài dễ, hiểu ngay trong lòng rồi, ngồi nửa tiếng cũng lười đặt bút làm.
Có lẽ đây là bệnh chung của những người nhạy bén.
Học gì cũng nhanh, nhưng cũng dễ bị xao nhãng bất cứ lúc nào bởi những thứ mới mẻ.
Thịnh Ngộ với Hạ Dương — hai người này vừa gặp mặt là như chó hoang thấy đồng loại, đúng kiểu ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.
Ở trường học còn có chút không khí học hành nghiêm túc, chứ ở chỗ này…
Chỉ thiếu lật tung cả mái nhà lên.
“Cậu bận gì không?” — Lộ Dữ Chu bỗng dưng quay sang hỏi Hạ Dương.
Hạ Dương đang nằm trên giường, gác chân đọc truyện tranh, lười biếng trả lời:
“Không bận nha, sao thế? Nói trước là tớ không hứng thú chơi ba người đâu nhé, hai đứa các cậu muốn tận hưởng thế giới hai người thì cứ việc, coi như tớ không tồn tại là được.”
Hạ Dương xưa nay nói chuyện chẳng bao giờ nghiêm túc, cả hai người kia cũng chẳng buồn để tâm.
Lộ Dữ Chu cầm điện thoại gõ mấy cái.
Hạ Dương cầm lấy điện thoại nhìn, thắc mắc ngồi bật dậy:
“Bao lì xì? Gì đây?”
Lộ Dữ Chu nói thản nhiên:
“Khát. Ra ngoài mua giúp tớ hai ly tàu phớ đá.”
Hạ Dương chậc một tiếng, dịch người ra mép giường, gác một chân lên cầu thang, nói:
“Sao cậu vô tâm quá vậy? Ở đây có ba người, cậu lại chỉ mua cho hai đứa mình, để Thịnh Ngộ nghĩ sao?”
“……”
Lộ Dữ Chu im lặng mất một lúc.
“Là tôi quên mất cậu.” —— kiểu câu này không nên nói ra, tổn hại tình anh em. Lộ Dữ Chu lại cầm điện thoại, gửi thêm một bao lì xì khác:
“Ba ly, mỗi người một ly.”
Lúc này Hạ Dương mới chịu nhận cả hai bao, hận rèn sắt không thành thép chỉ vào Lộ Dữ Chu, rồi đẩy cửa ra ngoài.
Người ồn ào vừa đi, trong phòng ngủ liền yên tĩnh hẳn, cuối cùng cũng có chút không khí học hành.
Thịnh Ngộ lau đi mấy nét bút chì, tiện tay cầm bút mực, viết bài giải vào phần trống.
Ghế bên cạnh bỗng xê dịch, Thịnh Ngộ quay đầu chậm nửa nhịp, thì thấy Lộ Dữ Chu đã đi tới cửa, vặn chốt, khóa trái cửa lại.
“……”
Thịnh Ngộ: “Tôi chỉ vẽ hai bông hoa hướng dương to thôi mà, có cần phải nhốt tôi lại không vậy?”
Lộ Dữ Chu khóa trái cửa, yết hầu khẽ động, hình như còn khẽ bật cười. Gần đây anh cười ngày một nhiều, nhưng lần nào cũng quay mặt đi, chẳng cho ai thấy rõ.
Thịnh Ngộ nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh vang lên:
“Nếu như chỉ cần vậy mà cậu chịu ngoan ngoãn làm bài, thì tôi không ngại ra ngoài thêm một lớp sắt cách âm nữa, bịt kín căn phòng này luôn.”
Còn không phải do suy nghĩ của cậu không chịu ngồi yên, lại nói nhiều sao.
Thịnh Ngộ bĩu môi, ấm ức nói:
“Học hành khiến đầu óc mệt mỏi, nghỉ ngơi một chút thì sao chứ… Cậu có thể nhốt thân thể tôi, nhưng không thể nhốt được linh hồn tôi đâu.”
Lộ Dữ Chu: “……”
Không buồn cãi nhau với cậu nữa, Lộ Dữ Chu im lặng quay lại bàn, kéo ghế ngồi xuống, rút ra một tập đề nâng cao có in hình năm ngôi sao.
“Nhân lúc Hạ Dương chưa về, làm nốt tập đề này đi, giới hạn hai tiếng.”
Thịnh Ngộ nhào tới nhìn lướt qua, lập tức muốn mắng người:
“…… Tuy rằng tôi thực sự rất thông minh, nhưng cậu cũng đừng nóng vội thế chứ. Hơn phân nửa đề ở đây tôi còn chưa từng thấy qua.”
“Toàn là dạng đề biến thể thôi, không khó.”
Lộ Dữ Chu tháo đồng hồ trên tay xuống, chuyển sang giao diện hẹn giờ đếm ngược rồi nhấn bắt đầu.
“Làm đạt yêu cầu sẽ có thưởng.”
Trên cổ tay anh lúc đầu đeo một chiếc đồng hồ thể thao đơn giản và một chuỗi hạt gỗ. Khi đồng hồ được tháo ra, chỉ còn lại chuỗi hạt đơn độc phập phồng theo chuyển động của tay, làm nổi bật khớp xương nơi cổ tay.
Thịnh Ngộ nhìn chằm chằm chuỗi hạt đó, hơi ngẩn ra rồi hỏi:
“Thưởng gì cơ?”
“Cậu cứ làm trước đi.”
Thịnh Ngộ lại bĩu môi, kéo ghế ngồi ngay ngắn lại, lướt qua đề, rồi ở câu trắc nghiệm đầu tiên chọn luôn đáp án C.
Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt
Lộ Dữ Chu và Thịnh Ngộ một trước một sau rời đi, lúc trở về lại như hai món đồ trang trí gắn liền với nhau, sống chết phải dính lấy đối phương mà kề sát không rời.
Cả lớp nhìn thấy cảnh này đều cảm thấy lạ lẫm, nhưng không ai dám mở miệng hỏi. Học sinh chuyển trường mới tới thì đúng là dễ gần, nói chuyện với ai cũng tươi cười, nhưng Lộ Dữ Chu thì khác. Trong mắt không ít người, vị đại lão này chẳng khác nào một vạt tuyết trên đỉnh Everest, ai muốn nói chuyện với anh thì trước tiên phải leo l*n đ*nh núi cao nhất Trung Quốc.
Hai người họ toàn thân đều toát ra mùi vị như có chuyện xưa, thế mà cả đám văn võ bá quan trong lớp lại chẳng ai dám hó hé một câu.
“Buông ra.” Lộ Dữ Chu hạ giọng.
“Không buông, hiện tại tôi đang nghèo, không đủ tiền học bù.” Thịnh Ngộ cũng bĩu môi, dứt khoát từ chối.
Câu nói này không biết chọc trúng điểm cười nào của Lộ Dữ Chu, anh đột nhiên quay mặt đi, yết hầu khẽ động, có thể thấy rõ ràng lăn lên hai cái.
Thịnh Ngộ: “Xem kịch cũng nên được thưởng chứ, tôi chọc cậu cười rồi, miễn học phí cho tôi đi, nhanh lên!”
Lộ Dữ Chu lập tức quay lại, nét mặt bình thản:
“Không cười.”
Thịnh Ngộ: “……”
Cứ giằng co như vậy một lúc, ngay lúc Thịnh Ngộ không chịu nổi định buông tay thì Hạ Dương quay lại.
Cậu ta cùng mấy đứa bạn trở về, vốn còn đang cười hi hi ha ha vui vẻ, vừa quay mặt lại nhìn thấy cảnh này thì tiếng cười lập tức im bặt.
Hạ Dương nhìn Lộ Dữ Chu, rồi lại nhìn Thịnh Ngộ, không thể tin được, nói: “Hai người các cậu thành một nhóm nhỏ rồi à?!”
Thịnh Ngộ: “……”
Lộ Dữ Chu: “……”
Nửa tiết học giằng co bỗng chốc như vô nghĩa. Thịnh Ngộ bình tĩnh buông tay, còn tốt bụng vỗ vỗ lên bờ vai bị cậu siết đến nhăn nhúm của Lộ Dữ Chu, nói:
“Lúc đầu tôi không thấy mất mặt, giờ thì có hơi đấy.”
Lộ Dữ Chu nghiêng đầu đi, nhắm mắt lại, dáng vẻ an nhiên như không muốn tranh cãi với đời:
“Cậu ta là như vậy, quen rồi thì ổn thôi.”
-
Lộ Dữ Chu ngoài miệng nói thu tiền, nhưng khi Thịnh Ngộ gửi bao lì xì, anh một xu cũng không nhận.
Tan học tiết tự học buổi tối, Thịnh Ngộ bật đèn pin điện thoại, chậm rì rì bước đi trong con hẻm nhỏ gần khu Hỉ Thước, vừa đi vừa nhìn chằm chằm vào đoạn trò chuyện có dòng Đã về rồi, rồi gửi tin nhắn:
Thầy Lộ à, làm người không thể quá thanh liêm, thỉnh thoảng nhận chút hối lộ cũng chẳng sao đâu.
Lộ Dữ Chu và Hạ Dương đều có xe đạp địa hình, về nhà nhanh hơn cậu nửa tiếng. Bên này cậu còn đang chen chúc trên xe buýt, bên kia chắc họ đã ngâm mình trong bồn nước nóng.
Quả nhiên, vừa về đến nhà, tốc độ mạng của thầy Lộ lập tức tăng vọt:
Không dám, tôi sợ cậu quay đầu lại tố cáo tôi đấy.
Con hẻm yên tĩnh vang lên tiếng cười khẽ của thiếu niên.
Thịnh Ngộ giả vờ ngây thơ:
Oan uổng quá đi, đại lão gia, tôi không phải loại người như vậy đâu mà.
Lộ Dữ Chu: Bao lì xì.
Thịnh Ngộ tò mò mở ra xem, ô, là số may mắn, 88 tệ.
Lộ Dữ Chu:
Đừng có gửi cho tôi nữa, phát rồi thì cầm đi. Có tiền thì tỉnh táo lên, đem mà đi mua sách Ngũ Tam.
Thịnh Ngộ:
Không nhận thật à?
Lộ Dữ Chu:
Tan xương nát thịt cũng không sợ, nhất định phải giữ mình trong sạch giữa chốn hồng trần.
Không nhịn nổi nữa, Thịnh Ngộ dừng bước, nhìn chằm chằm dòng tin nhắn cuối, bật cười đến cong cả mắt.
Ai nói Lộ Dữ Chu không có khiếu hài hước chứ?
Người này đúng là thú vị ghê.
Mọi người hiểu về Lộ Dữ Chu chắc chỉ chiếm chưa đến 1%.
Vui vẻ một lúc, cậu lại tiếp tục bước về phía trước.
Đèn đường dần thưa thớt, ánh đèn pin yếu ớt chiếu sáng lên con đường trước mặt.
Đây là con đường cậu nhất định phải đi qua để về nhà, có một cái đèn đường bị hỏng, cả đoạn hẻm tối đen như mực, sâu hun hút không thấy cuối đường.
Trước kia cậu không học tiết tự học buổi tối, về nhà sớm nên cũng không thấy gì đặc biệt.
Nhưng mấy hôm nay, thầy dạy vật lý như bị lên cơn, tiết học tăng thêm, toàn là bài mới, Thịnh Ngộ chẳng dám vắng mặt. Thế nên thời gian cậu đi ngang qua con hẻm này, từ 6 rưỡi tối bị kéo dài đến tận 10 rưỡi đêm.
Sau 10 giờ, hẻm Hỉ Thước trong phạm vi 500 mét như bước vào một kết giới, tĩnh lặng đến đáng sợ.
Cuộc trò chuyện với Lộ Dữ Chu vừa hay kết thúc đúng lúc này, Thịnh Ngộ bừng tỉnh, lập tức chú ý đến hai bên là những cánh cửa tối om, cùng tiếng bản lề cũ kĩ rung lên khe khẽ trong gió đêm…
—— Hẻm Hỉ Thước thường có mấy căn nhà cũ mục nát như thế này, không biết bị bỏ hoang bao nhiêu năm rồi, gỗ đều đã mục rỗng.
Thịnh Ngộ theo phản xạ dừng bước, nhìn về con đường tối đen phía trước, lòng bàn tay bắt đầu toát mồ hôi lạnh.
Cậu không sợ nhiều thứ, nhưng một trong số đó lại là bóng tối.
Chín tuổi gặp tai nạn ngoài ý muốn, từ đó không dám ở một mình trong những nơi tối tăm và kín mít. Hai năm gần đây, trò thoát khỏi mật thất rất thịnh hành trong giới trẻ, mà Thịnh Ngộ luôn thích náo nhiệt lại chưa từng đi thử một lần.
Chuyện này cậu cũng hiếm khi nói ra, coi như một tật xấu nhỏ, phần lớn lúc thì ráng chịu đựng cho qua, nói ra thì lại thấy giống ra vẻ.
“Hô……”
Hít sâu hai hơi, Thịnh Ngộ đè tay lên lồng ngực đang trống rỗng, ép mình phải bình tĩnh lại. Cậu thu hồi ánh mắt, mở ứng dụng nghe nhạc, bật một bản nhạc chiến đấu máu lửa cho mình.
Giai điệu mạnh mẽ và dồn dập vừa vang lên, Thịnh Ngộ lập tức cảm thấy lòng bình tĩnh hơn nhiều, lưng cũng tự động ưỡn thẳng, vừa cúi đầu lẩm bẩm hát theo ca từ, vừa sải bước đôi chân dài, chạy như bay xuyên qua con hẻm tối tăm.
Khi ánh đèn đường hiện ra trên đỉnh đầu, Thịnh Ngộ cuối cùng cũng lấy lại nhịp thở bình thường. Lúc này mới phát hiện điện thoại có một tin nhắn mới chưa lâu.
Lộ Dữ Chu: Về đến nhà chưa?
Thịnh Ngộ nắm lấy gấu áo, lau khô mồ hôi trong lòng bàn tay, bình tĩnh trả lời: Vừa tới.
-
Mối quan hệ giữa hai người rõ ràng đã tiến thêm một bước, Thịnh Ngộ đương nhiên ghi công lao này cho sự thông minh và tinh tế của bản thân.
Nếu không nhờ cậu nhanh trí, vừa nhìn đã hiểu ngay mấu chốt vấn đề, thì chỉ với cái đầu gỗ của Lộ Dữ Chu, không biết phải mất mấy trăm năm mới nói được cho rõ ý mình.
Ngoài cậu ra, còn ai có thể thông minh như thế? Nhìn mầm biết cây.
“...Cậu lại cười cái gì thế?”
Đang tự thưởng thức chính mình thì bất ngờ bị cắt ngang, tay Thịnh Ngộ cầm bút cũng khựng lại một chút, tiện tay vẽ loạn vài ký hiệu lên giấy nháp: “Không có gì, tôi đang suy nghĩ.”
Hạ Dương bưng ly nước bước vào, nghe vậy thì lại gần bàn học liếc mắt nhìn một cái, không nhịn được cười: “Báo cáo thầy Lộ, cái đề này cậu ta nhìn cả nửa tiếng rồi. Lúc nãy cậu nấu mì cho hai bọn tôi, cậu ta cũng đang nhìn đúng trang này.”
Phản đồ!
Thịnh Ngộ túm lấy tờ giấy nháp trên bàn ném về phía Hạ Dương: “Uống nước của cậu đi!”
‘Thầy Lộ’ thì chỉ nhẹ nhàng xoay cây bút trong tay, tựa lưng vào ghế, với hai tên nhóc đang trêu đùa kia cũng không có phản ứng gì lớn.
Chương trình học lớp 11 vẫn còn tương đối nhẹ nhàng, ít nhất cuối tuần cũng được nghỉ một ngày, thầy dạy thể dục cũng chưa đến mức ‘bệnh tật ốm yếu’. Hôm nay là thứ bảy, buổi chiều chỉ có tiết tự học, học sinh có thể xin nghỉ.
Lớp Một phần lớn học sinh đều khá tự giác, thời gian tự học cũng có thể linh hoạt một chút. Vài hôm trước trong tiết tự học buổi tối, Thịnh Ngộ thử hỏi Lộ Dữ Chu hai câu hỏi, người xung quanh cũng chẳng nói gì, nhưng bản thân cậu thì cảm thấy đang làm phiền mọi người.
Vậy nên hai người quyết định đổi chỗ học, tan học buổi chiều xách cặp cùng nhau chạy tới sòng bạc làm bài tập.
Trước giờ đều là cùng học dưới ánh đèn bàn, mỗi người chiếm nửa cái bàn. Không trao đổi gì nhiều, nói là học bù, thực chất chỉ là thay đổi không gian để tự học. Thịnh Ngộ có logic học tập riêng, cũng không thích bị làm phiền. Cậu chỉ tìm đến Lộ Dữ Chu khi gặp những bài toán thật sự khó, còn phần lớn thời gian đều tự mình suy nghĩ làm.
Lộ Dữ Chu cũng không phải kiểu người thích quản ai, nên cũng chẳng đụng tới Thịnh Ngộ. Chỉ lặng lẽ sắp xếp lại đống tài liệu ôn tập buổi tối, cùng với mấy quyển ghi chép do Lưu Dung gửi, đặt chung một chỗ. Lúc Thịnh Ngộ cần thì tiện tay đưa ra.
Hôm nay hiếm khi ban ngày có nắng, ánh sáng rọi qua cửa kính, nhuộm sáng cả căn phòng. Đèn bàn bị đẩy vào một góc, tạm thời thất nghiệp.
Hạ Dương bị hai người bỏ rơi suốt hai ngày, đến ngày thứ ba thì bắt đầu gào lên: “Tớ không phải bạn thân nhất của hai cậu sao! tiểu Chu! tiểu Ngộ ! Chờ tớ với ——”
Thế là cứ mặt dày chen vào giờ học bù của hai người.
Lộ Dữ Chu rút bài thi bị Thịnh Ngộ đè dưới tay ra, lướt qua một cái trong ánh mắt chột dạ của đối phương, giọng điệu nhàn nhạt:
“Ừm, vẽ hai bông hoa hướng dương rất sống động.”
Hạ Dương: “Phụt ——”
Thịnh Ngộ vội vàng giật bài thi về:
“Mới ăn xong cơm mà, bị no quá nên đầu óc mơ hồ thôi, có phải không biết làm đâu.”
Câu này thì Lộ Dữ Chu tin.
Thịnh Ngộ trong chuyện học hành cũng không để ý hơn thua, không hiểu thì là không hiểu. Nếu thực sự không làm được, chỉ nửa tiếng sau đã đảo mắt tìm người cầu cứu.
Cậu là kiểu học sinh giỏi khác thường, bài càng khó lại càng hứng thú suy nghĩ, ngược lại mấy bài dễ, hiểu ngay trong lòng rồi, ngồi nửa tiếng cũng lười đặt bút làm.
Có lẽ đây là bệnh chung của những người nhạy bén.
Học gì cũng nhanh, nhưng cũng dễ bị xao nhãng bất cứ lúc nào bởi những thứ mới mẻ.
Thịnh Ngộ với Hạ Dương — hai người này vừa gặp mặt là như chó hoang thấy đồng loại, đúng kiểu ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.
Ở trường học còn có chút không khí học hành nghiêm túc, chứ ở chỗ này…
Chỉ thiếu lật tung cả mái nhà lên.
“Cậu bận gì không?” — Lộ Dữ Chu bỗng dưng quay sang hỏi Hạ Dương.
Hạ Dương đang nằm trên giường, gác chân đọc truyện tranh, lười biếng trả lời:
“Không bận nha, sao thế? Nói trước là tớ không hứng thú chơi ba người đâu nhé, hai đứa các cậu muốn tận hưởng thế giới hai người thì cứ việc, coi như tớ không tồn tại là được.”
Hạ Dương xưa nay nói chuyện chẳng bao giờ nghiêm túc, cả hai người kia cũng chẳng buồn để tâm.
Lộ Dữ Chu cầm điện thoại gõ mấy cái.
Hạ Dương cầm lấy điện thoại nhìn, thắc mắc ngồi bật dậy:
“Bao lì xì? Gì đây?”
Lộ Dữ Chu nói thản nhiên:
“Khát. Ra ngoài mua giúp tớ hai ly tàu phớ đá.”
Hạ Dương chậc một tiếng, dịch người ra mép giường, gác một chân lên cầu thang, nói:
“Sao cậu vô tâm quá vậy? Ở đây có ba người, cậu lại chỉ mua cho hai đứa mình, để Thịnh Ngộ nghĩ sao?”
“……”
Lộ Dữ Chu im lặng mất một lúc.
“Là tôi quên mất cậu.” —— kiểu câu này không nên nói ra, tổn hại tình anh em. Lộ Dữ Chu lại cầm điện thoại, gửi thêm một bao lì xì khác:
“Ba ly, mỗi người một ly.”
Lúc này Hạ Dương mới chịu nhận cả hai bao, hận rèn sắt không thành thép chỉ vào Lộ Dữ Chu, rồi đẩy cửa ra ngoài.
Người ồn ào vừa đi, trong phòng ngủ liền yên tĩnh hẳn, cuối cùng cũng có chút không khí học hành.
Thịnh Ngộ lau đi mấy nét bút chì, tiện tay cầm bút mực, viết bài giải vào phần trống.
Ghế bên cạnh bỗng xê dịch, Thịnh Ngộ quay đầu chậm nửa nhịp, thì thấy Lộ Dữ Chu đã đi tới cửa, vặn chốt, khóa trái cửa lại.
“……”
Thịnh Ngộ: “Tôi chỉ vẽ hai bông hoa hướng dương to thôi mà, có cần phải nhốt tôi lại không vậy?”
Lộ Dữ Chu khóa trái cửa, yết hầu khẽ động, hình như còn khẽ bật cười. Gần đây anh cười ngày một nhiều, nhưng lần nào cũng quay mặt đi, chẳng cho ai thấy rõ.
Thịnh Ngộ nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh vang lên:
“Nếu như chỉ cần vậy mà cậu chịu ngoan ngoãn làm bài, thì tôi không ngại ra ngoài thêm một lớp sắt cách âm nữa, bịt kín căn phòng này luôn.”
Còn không phải do suy nghĩ của cậu không chịu ngồi yên, lại nói nhiều sao.
Thịnh Ngộ bĩu môi, ấm ức nói:
“Học hành khiến đầu óc mệt mỏi, nghỉ ngơi một chút thì sao chứ… Cậu có thể nhốt thân thể tôi, nhưng không thể nhốt được linh hồn tôi đâu.”
Lộ Dữ Chu: “……”
Không buồn cãi nhau với cậu nữa, Lộ Dữ Chu im lặng quay lại bàn, kéo ghế ngồi xuống, rút ra một tập đề nâng cao có in hình năm ngôi sao.
“Nhân lúc Hạ Dương chưa về, làm nốt tập đề này đi, giới hạn hai tiếng.”
Thịnh Ngộ nhào tới nhìn lướt qua, lập tức muốn mắng người:
“…… Tuy rằng tôi thực sự rất thông minh, nhưng cậu cũng đừng nóng vội thế chứ. Hơn phân nửa đề ở đây tôi còn chưa từng thấy qua.”
“Toàn là dạng đề biến thể thôi, không khó.”
Lộ Dữ Chu tháo đồng hồ trên tay xuống, chuyển sang giao diện hẹn giờ đếm ngược rồi nhấn bắt đầu.
“Làm đạt yêu cầu sẽ có thưởng.”
Trên cổ tay anh lúc đầu đeo một chiếc đồng hồ thể thao đơn giản và một chuỗi hạt gỗ. Khi đồng hồ được tháo ra, chỉ còn lại chuỗi hạt đơn độc phập phồng theo chuyển động của tay, làm nổi bật khớp xương nơi cổ tay.
Thịnh Ngộ nhìn chằm chằm chuỗi hạt đó, hơi ngẩn ra rồi hỏi:
“Thưởng gì cơ?”
“Cậu cứ làm trước đi.”
Thịnh Ngộ lại bĩu môi, kéo ghế ngồi ngay ngắn lại, lướt qua đề, rồi ở câu trắc nghiệm đầu tiên chọn luôn đáp án C.
Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt
Đánh giá:
Truyện Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt
Story
Chương 18: Lộ lão sư.
10.0/10 từ 50 lượt.