Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt
Chương 19: Nghiêm khắc.
145@-
Chương 19. Nghiêm khắc.
Khi Hạ Dương trở về phát hiện cửa phòng đóng chặt, lập tức cảm thấy có gì đó không ổn.
Anh em chí cốt của hắn lại bắt đầu lập nhóm nhỏ rồi! Hai người kia hợp lực cô lập hắn!
Hạ Dương xách mấy cốc tào phớ nước đường, vừa giơ tay định gõ cửa, cửa đã cạch một tiếng bị ai đó mở từ bên trong.
Lộ Dữ Chu đứng ngay cửa, vẻ mặt bình thản, dáng người thẳng tắp đúng lúc che khuất hoàn toàn cảnh tượng phía sau.
Hạ Dương nghiêng người nhìn vào trong, hỏi:
“Giữa ban ngày ban mặt đóng cửa làm gì? Tớ mua tàu hũ về nè, ăn cùng nhau ——”
Nhưng động tác muốn bước vào liền bị người anh em tốt của hắn cản lại.
Lộ Dữ Chu dùng lực không nhẹ ấn lên vai hắn, hơi hất cằm về phía ngoài cửa.
Ngăn Hạ Dương lại xong, Lộ Dữ Chu cũng bước ra, nhẹ tay khép cửa lại, đứng trước cửa, giọng điệu chậm rãi:
“Dù sao cậu cũng không học, ra ngoài chơi một lát đi. Nhưng mà đừng dắt Đại Hắc theo về, đừng để nó lại lăn lộn đầy bùn.”
Hạ Dương: “Tớ có bị gì đâu! Trời thì nóng như thiêu, không ở nhà bật điều hòa đọc truyện tranh, ra ngoài làm gì cho khổ!”
Lộ Dữ Chu: “...Không biết là ai từng nói thích nhất mùa hè.”
Hạ Dương: “Bởi vì mẹ tớ hay mua kem que cho ăn thôi mà... Dù sao cũng là chuyện quá khứ rồi, đừng nhắc lại nữa.”
Lộ Dữ Chu: “Vậy thì nhớ lại cái cảm giác hồi đó đi.”
“……” Hạ Dương nghe hiểu, rõ ràng là không cho mình vào phòng. Hắn ngẫm nghĩ một lúc, suy nghĩ lập tức rõ ràng:
“À, là ngại tớ ở đây làm phiền Thịnh Ngộ học bài à? Ngại thì nói thẳng ra đi, cần gì phải lòng vòng. Tào phớ cho cậu đấy, tớ xuống phòng dưới ngồi, vừa hay có phòng đánh bài trống.”
Lộ Dữ Chu nhận lấy tào phớ, cụp mắt xuống, quay đầu khóa cửa lại.
Vừa bước xuống được hai bậc cầu thang, Hạ Dương đột nhiên quay đầu lại:
“Hai cậu dạo này…”
Lộ Dữ Chu lỏng tay đang cầm chìa khóa, cứ đứng đó như một vị thần giữ cửa, chờ hắn nói xong.
“… Sao lại thành ra như vậy rồi, ừm… kiểu thân thiết hơn ấy?”
Hạ Dương nghiêng đầu khó hiểu, chẳng tìm được từ nào phù hợp để diễn tả mối quan hệ hiện tại của hai người kia, đành gượng ép dùng từ ‘thân thiết’.
Nhưng thực tế thì mối quan hệ kia còn vượt xa cái gọi là ‘thân thiết’.
Cảm giác như ở nơi người khác không nhìn thấy, đã có điều gì đó âm thầm gắn chặt hai người lại với nhau. Khiến hai kẻ rõ ràng chỉ mới quen nhau không bao lâu, lại vô thức xem đối phương như người mình tin tưởng nhất.
Thịnh Ngộ dựa vào Lộ Dữ Chu trong những việc nhỏ nhặt hằng ngày; còn Lộ Dữ Chu dựa vào Thịnh Ngộ… là điều càng mơ hồ.
Hạ Dương không biết phải miêu tả cái cảm giác này ra sao, ví dụ như nếu hôm nay Lộ Dữ Chu đạt được thành tích lớn gì đó, thì người đầu tiên anh gọi điện thoại có khi không phải là cậu ta – mà là Thịnh Ngộ.
Cảm giác thật là quái lạ.
Cậu ta hỏi với giọng ngập ngừng, mà Lộ Dữ Chu nghe xong cũng ngập ngừng chẳng kém. Anh cau mày nghĩ một lúc rồi đáp:
“Chỉ là quan hệ bạn học bình thường thôi, không biết cậu đang nói cái gì. Lo mà học lại ngữ văn đi, môn đó vẫn chiếm tỉ lệ điểm cao trong kỳ thi đại học đấy.”
Hạ Dương lười hỏi tiếp, cái câu kia tự nhiên lóe lên trong đầu hắn, bản thân cũng chẳng hiểu vì sao mình lại buột miệng hỏi như thế, còn chờ tên ngốc kia cho mình câu trả lời.
“Ăn phần của cậu đi, ông tự đi chơi đây.”
Hạ Dương phất tay, quay người bước xuống cầu thang.
Lộ Dữ Chu trở lại phòng ngủ. Thịnh Ngộ đang loay hoay với mặt thứ hai của bài kiểm tra
Tai cậu đeo một cặp tai nghe Bluetooth màu trắng, ánh mắt liếc thấy bóng dáng của Lộ Dữ Chu liền tháo tai nghe bên trái xuống, hỏi:
“Hạ Dương về rồi à? Vừa nãy tôi nghe hai cậu nói chuyện.”
Lộ Dữ Chu đặt tào phớ lên cạnh bàn, nói:
“Ừ, cậu đừng cử động, làm bài đi.”
Thịnh Ngộ đặt bút xuống, mở lớp nilon ra lấy tào phớ, nói: “Tôi ăn trước, ăn xong làm tiếp…”
Cốp ——
Mu bàn tay cậu bị đuôi bút nhẹ nhàng gõ một cái.
“Làm xong rồi ăn.”
Thịnh Ngộ: “……”
Cuộc sống này thật sự không thể sống nổi.
Khi cậu làm đến trang cuối của đề, mặt trời dần ngả về tây, trời cũng có dấu hiệu tối đi.
Viết xong đáp án cuối cùng, Thịnh Ngộ lật bài thi lại kiểm tra một lượt, chắc chắn những câu không biết thật sự là không biết, sau đó ném bút qua một bên, cầm lấy chiếc đồng hồ đếm giờ mà Lộ Dữ Chu đặt trên bàn.
1 giờ 43 phút.
Hơn một tiếng rưỡi.
Dù sao thì cậu cũng đã cố hết sức rồi.
Ghế bên cạnh trống không, Lộ Dữ Chu không còn ở đó.
Lúc đang làm bài, Thịnh Ngộ quá mức tập trung, hoàn toàn không để ý đến mọi chuyển động xung quanh. Dù có người chết ngay dưới chân, có khi cậu cũng không biết.
Đèn bàn sáng lên, tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ màu vàng nhạt. Có lẽ là do Lộ Dữ Chu bật lên cho cậu.
Thịnh Ngộ vươn vai, nghe thấy tiếng khớp xương vang lên ‘răng rắc’ nhỏ, rồi đứng dậy.
Cậu đeo chiếc đồng hồ kia vào tay trái, chuẩn bị ra ngoài tìm Lộ Dữ Chu để tính sổ.
Mở cửa ra, tiếng ồn ào hỗn tạp của cả đám nam nữ đang hò hét cười đùa lập tức xộc vào tai, giống như bị ai đó tát một phát bằng tấm thớt to, đầu óc Thịnh Ngộ ong cả lên.
Cậu đứng ở cửa, ngây người mấy giây, đầu óc trống rỗng.
“Làm xong rồi à?”
Giữa lúc cậu còn đang chết lặng, Lộ Dữ Chu bưng một cốc nước đi tới, vì tiếng ồn bên ngoài quá lớn nên giọng anh cũng phải nâng cao theo, cau mày nói:
“Vào phòng trước đi.”
Mới bước ra ngoài được vài bước, tiểu thiếu gia Thịnh lập tức bị lùa trở lại phòng.
Thịnh Ngộ đóng cửa phòng lại, tiếng ồn ào náo nhiệt bên ngoài vẫn chưa tắt. Cậu xoa nhẹ hai bên tai, ngạc nhiên hỏi:
“Hôm nay sao lại ồn ào vậy?”
“Không phải chỉ hôm nay đâu, ngày nào cũng ồn.” Lộ Dữ Chu đặt cốc nước xuống, nói: “So với hôm nay gày nghỉ còn ồn hơn, sòng bạc này là như vậy. Dì về quê thăm người thân, đóng cửa nghỉ mấy hôm, mấy ngày nay yên tĩnh mới là chuyện lạ.”
Yên tĩnh cũng là một loại tài sản.
Mà không phải ai cũng có tư cách hưởng thụ thứ tài sản này.
Thịnh Ngộ vẫn xoa tai, cúi đầu xuống, Lộ Dữ Chu đoán ra cậu đang nghĩ gì, bèn kéo hộp tào phớ đến gần: “Ăn chút gì đi.”
Đừng nghĩ lung tung nữa.
Con phố nơi có sòng bạc Suốt Đêm nằm trên đường Phong Lăng Bắc. Trước kia Thịnh Ngộ thấy cái tên này đặc biệt nghệ thuật, sau mới biết quanh đây còn có đường Phong Lăng Nam, Phong Lăng Đông, Phong Lăng Tây.
Mà mấy con đường này đều từ một đường chính được gọi là đường Phong Lăng.
(* = Phong Lăng Bắc → dịch sát nghĩa là Chuông Gió Bắc hoặc Gió và Chuông phía Bắc.)
Trên đường Phong Lăng Bắc có một tiệm tào phớ khá nhỏ tên là ‘Tào phớ của Nương Nương’, rất nổi tiếng trong vùng. Lộ Dữ Chu từng ăn vài lần, không thấy gì đặc biệt, nhưng trên mạng thì tiệm này rất được ưa chuộng vì có nhiều blogger đến ăn.
Tào phớ ở đây vị ngọt rất rõ, hình như đúng vị mà Thịnh Ngộ sẽ thích.
“Ngon ghê!”
Quả nhiên—
Tay đang cầm bút dừng lại một chút, để lại trên trang giấy một vết đỏ không lớn không nhỏ. Lộ Dữ Chu đẩy thêm một bát tào phớ khác tới trước mặt Thịnh Ngộ, tay cầm bút chống cằm, che đi khóe môi hơi cong của anh:
“Ăn đi, tôi không thích vị này.”
Thịnh Ngộ vừa ăn vừa khe khẽ ngâm nga. Tào phớ đá đã hơi tan nhưng vẫn giữ được hương vị. Vừa cho một thìa vào miệng là tan ra. Trong tào phớ còn có các loại topping như nho khô, đậu đỏ, trân châu khoai... mỗi miếng ăn vào đều là một sự bất ngờ.
“Chỗ này có giao tận nơi không?” Cậu hỏi.
Lộ Dữ Chu đã chấm xong bài thi, viết lên trang đầu số 112 điểm, rồi nói:
“Không có đâu, phải tới nơi ăn.”
Thịnh Ngộ có hơi tiếc nuối:
“Vậy thì thôi, tôi lười ra ngoài lắm.”
Cậu lại ghé mắt nhìn bài thi của mình, giọng đều đều nói: “Haiz, điểm thấp quá, làm mất mặt lớp thực nghiệm rồi.”
Đề lần này rất khó, thực ra 112 điểm đã là không tệ, ở lớp thực nghiệm đã thuộc trung bình khá và trên trung bình toàn khối.
Chưa đến một tháng, mà tiến bộ được như vậy có thể nói là nhanh như tên bắn.
Hơn nữa, Thịnh Ngộ làm bài rất có kế hoạch, không làm bừa, sai đâu cũng có lý do. Nếu cô Lưu Dung mà thấy chắc sẽ khen từ đầu đến cuối.
Lộ Dữ Chu biết rõ điều đó, mà bản thân Thịnh Ngộ cũng biết.
Cậu nói ‘mất mặt với lớp’ nhưng mặt vẫn bình thản như không, chỉ là thiếu nước khua chiêng gõ trống, vẫy hai cái cờ nhỏ ngoài hành lang, bên trái viết “Tôi được 112 điểm”, bên phải viết “Mau khen tôi đi!”
“.... Được rồi.”
Thịnh Ngộ không thể nào chấp nhận đánh giá bình thường như thế, khoa trương nói:
“Thầy Lộ nói gì cơ? Được rồi á? Ừm, cũng đúng, tôi là một học sinh tư chất bình thường…”
Lộ Dữ Chu nhanh chóng quay mặt đi, rồi lại quay về nhìn cậu, ý cười vẫn chưa kịp giấu:
“Lải nhải mãi không xong à?”
Thịnh Ngộ ngậm thìa tào phớ, thở dài một hơi:
“Haiz, thật là không thể tin nổi! Tuy rằng còn nhiều kiến thức chưa học tới mà tôi đã có thể làm được 112 điểm, còn dư tới mười lăm phút, nhưng tôi vẫn thấy không thể tự tin nổi —— ai ya!”
Còn chưa nói hết câu, sau gáy đã bị ai đó tóm lấy. Mấy ngón tay mang theo vết chai nhẹ nhàng áp lên cổ cậu. Cả người Thịnh Ngộ run rẩy, lập tức rụt cổ lại.
Cậu cảm nhận rõ ràng bàn tay trên cổ mình siết chặt hơn, nhưng không hề bóp mạnh. Sau khi dừng lại vài giây, lại chỉ như đang uy h**p mà v**t v* nhẹ, rồi mới buông ra.
“Tôi nói cậu giỏi lắm.” – Lộ Dữ Chu mím môi, không nhìn ra là đang cười hay không, nhưng đuôi mắt lại hơi cong lên:
“Nghe rõ chưa?”
Thịnh Ngộ nghe rõ rồi. Nghe cực kỳ rõ.
Đến mức cậu bắt đầu muốn vênh mặt đắc ý.
-
Sòng bạc vừa mở cửa, việc tự học của bọn họ lập tức rơi vào trạng thái trì trệ ngắn hạn.
Ảnh hưởng đến Thịnh Ngộ thì đặc biệt lớn.
Dưới lầu ai đó vừa hét “Hồ!”, Thịnh Ngộ liền buông bút, ngoái đầu nhìn quanh. Dưới lầu có tiếng ồn ào, cậu liền ngồi đực ra trên ghế. Vài người tính tiền không xong đứng cãi nhau trước cửa sòng bạc, Thịnh Ngộ ôm trán, ánh mắt cũng lơ mơ không tập trung nổi.
Mà điều quan trọng nhất là, dì đã về.
Lần thứ n Thịnh Ngộ đứng dậy đi rót nước, Lộ Dữ Chu buông bút, dùng ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, chỉ vào một hàng ly nhựa còn chưa uống hết trước mặt:
“Cậu định uống đến khi thành người khổng lồ luôn à?”
“……”
Thịnh Ngộ vừa đi tới cửa liền dừng lại, tay cầm chốt cửa hơi buông lỏng, gương mặt lộ vẻ xấu hổ xen lẫn luống cuống.
“Dì đang bận, không có thời gian gặp cậu đâu.” – Lộ Dữ Chu theo phản xạ ngẩng cổ tay lên xem đồng hồ, nhưng cổ tay trống trơn, anh đảo mắt nhìn quanh bàn cũng không thấy đồng hồ đâu, bèn cầm điện thoại lên ấn sáng màn hình.
“Bảy rưỡi là giờ cơm tối của bọn tôi, tôi đã nói với dì rồi, tối nay cậu sẽ ở lại cọ cơm.”
Thịnh Ngộ: “……Ừ.”
Biết được một mốc thời gian cụ thể, Thịnh Ngộ lại thấy đỡ căng thẳng hơn không ít.
Dù gì thì cũng là trưởng bối, tuy hiện tại chưa có cơ hội thích hợp để nói thẳng, nhưng sẽ có một ngày cậu phải gọi một tiếng “dì”. Đã như vậy, cậu vẫn hy vọng có thể để lại một ấn tượng tốt đẹp.
Cảm giác hồi hộp này, có thể xem như là ‘sợ ra mắt người nhà’ cũng được.
Chưa đến bảy giờ, trên lầu hai vang lên âm thanh lách cách của đồ dùng nhà bếp.
Rất nhanh sau đó, Thịnh Ngộ đã ngửi thấy mùi đồ ăn thơm lừng tỏa ra.
Ghế ngồi bên cạnh trống không, cửa phòng chỉ khép hờ một chút.
—— Lộ Dữ Chu ra ngoài rồi.
Thịnh Ngộ kẹp bút vào giữa các ngón tay, gian nan làm nốt bài thực hành vật lý cuối tuần, cuối cùng không ngồi được nữa. Cậu ném bút, đứng dậy bước ra ngoài.
Vừa kéo cửa phòng, cậu lập tức chạm mặt một người phụ nữ cao gầy, mặc đồ ở nhà hoa hoè lòe loẹt, khoác thêm chiếc tạp dề đỏ sậm trước ngực, vừa đi vừa hướng vào bếp hét to:
“Nhớ rửa sạch ớt trên thớt cho mẹ! Lột hai tép tỏi nữa! Trông cái nồi cho kỹ vào đấy!”
Từ xa nghe vọng lại tiếng Hạ Dương:
“Biết rồi mà ——”
Người phụ nữ ấy vừa đi vừa chẳng nhìn đường, suýt chút nữa đụng ngay Thịnh Ngộ đang đứng ngẩn người ở cửa. “Ai u má ơi——”
Không biết hồn Thịnh Ngộ trôi đi đâu, cứ đứng đó đơ ra, không nói nổi lời nào.
Lộ Dữ Chu từng kể, dì tên đầy đủ là Văn Tú, hồi còn đi học thì gia cảnh khó khăn, nhà chỉ đủ tiền cho một người theo đuổi việc học. Dì tự thấy thành tích không bằng em gái nên từ bỏ, tiểu học còn chưa tốt nghiệp đã ra ngoài làm thuê kiếm sống.
Thịnh Ngộ từng mơ hồ tưởng tượng về người phụ nữ ấy, nhưng hôm nay gặp mặt mới thấy…. bản thân dì khác xa hình dung trong đầu cậu.
Nhưng cũng hợp lý.
Đúng vậy.
Một người phụ nữ ở cái thời ấy, có thể gồng gánh nuôi cả một gia đình, còn dạy dỗ ra được hai đứa con ưu tú như vậy, đương nhiên phải là người lanh lợi, tháo vát và có phần dữ dằn như thế này.
“Cháu là bạn học của tiểu Lộ, Thịnh Ngộ phải không? Vậy dì cứ gọi cháu là tiểu Ngộ nhé……”
Dì nhìn cậu từ trên xuống dưới, ánh mắt mang theo vẻ hài lòng của người lớn khi thấy đứa trẻ cao ráo khôi ngô. Dì vỗ vỗ vai cậu, nói:
“Tiểu Lộ đi mua xì dầu rồi, chắc lát nữa mới về, cháu cứ vào phòng ngồi chơi một lúc, đợi dì gọi ra ăn cơm.”
Thịnh Ngộ theo bản năng bước theo một bước, hỏi:
“Có gì cháu giúp được không ạ?”
Dì đang lúi húi lặt hành bên chậu cây ngoài ban công, mấy ngón tay thô ráp khều nhẹ từng cọng hành non, như sực nhớ ra điều gì đó, quay lưng lại cười khanh khách hai tiếng.
“Làm gì có chuyện bắt khách đến nhà phải động tay động chân chứ. Huống hồ tiểu Lộ còn dặn ——”
Thịnh Ngộ bỗng có cảm giác chẳng lành.
“—— nó nói cháu là vua phá bếp, nếu mà vào bếp thì kiểu gì cũng nổ nhà, dặn bằng được là đừng có sai cháu làm gì hết.”
Thịnh Ngộ: “……”
Vu khống!
Cái này là vu oan giá hoạ!
Rõ ràng cậu chỉ mới làm cháy một cái nồi thôi mà!!
Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt
Chương 19. Nghiêm khắc.
Khi Hạ Dương trở về phát hiện cửa phòng đóng chặt, lập tức cảm thấy có gì đó không ổn.
Anh em chí cốt của hắn lại bắt đầu lập nhóm nhỏ rồi! Hai người kia hợp lực cô lập hắn!
Hạ Dương xách mấy cốc tào phớ nước đường, vừa giơ tay định gõ cửa, cửa đã cạch một tiếng bị ai đó mở từ bên trong.
Lộ Dữ Chu đứng ngay cửa, vẻ mặt bình thản, dáng người thẳng tắp đúng lúc che khuất hoàn toàn cảnh tượng phía sau.
Hạ Dương nghiêng người nhìn vào trong, hỏi:
“Giữa ban ngày ban mặt đóng cửa làm gì? Tớ mua tàu hũ về nè, ăn cùng nhau ——”
Nhưng động tác muốn bước vào liền bị người anh em tốt của hắn cản lại.
Lộ Dữ Chu dùng lực không nhẹ ấn lên vai hắn, hơi hất cằm về phía ngoài cửa.
Ngăn Hạ Dương lại xong, Lộ Dữ Chu cũng bước ra, nhẹ tay khép cửa lại, đứng trước cửa, giọng điệu chậm rãi:
“Dù sao cậu cũng không học, ra ngoài chơi một lát đi. Nhưng mà đừng dắt Đại Hắc theo về, đừng để nó lại lăn lộn đầy bùn.”
Hạ Dương: “Tớ có bị gì đâu! Trời thì nóng như thiêu, không ở nhà bật điều hòa đọc truyện tranh, ra ngoài làm gì cho khổ!”
Lộ Dữ Chu: “...Không biết là ai từng nói thích nhất mùa hè.”
Hạ Dương: “Bởi vì mẹ tớ hay mua kem que cho ăn thôi mà... Dù sao cũng là chuyện quá khứ rồi, đừng nhắc lại nữa.”
Lộ Dữ Chu: “Vậy thì nhớ lại cái cảm giác hồi đó đi.”
“……” Hạ Dương nghe hiểu, rõ ràng là không cho mình vào phòng. Hắn ngẫm nghĩ một lúc, suy nghĩ lập tức rõ ràng:
“À, là ngại tớ ở đây làm phiền Thịnh Ngộ học bài à? Ngại thì nói thẳng ra đi, cần gì phải lòng vòng. Tào phớ cho cậu đấy, tớ xuống phòng dưới ngồi, vừa hay có phòng đánh bài trống.”
Lộ Dữ Chu nhận lấy tào phớ, cụp mắt xuống, quay đầu khóa cửa lại.
Vừa bước xuống được hai bậc cầu thang, Hạ Dương đột nhiên quay đầu lại:
“Hai cậu dạo này…”
Lộ Dữ Chu lỏng tay đang cầm chìa khóa, cứ đứng đó như một vị thần giữ cửa, chờ hắn nói xong.
“… Sao lại thành ra như vậy rồi, ừm… kiểu thân thiết hơn ấy?”
Hạ Dương nghiêng đầu khó hiểu, chẳng tìm được từ nào phù hợp để diễn tả mối quan hệ hiện tại của hai người kia, đành gượng ép dùng từ ‘thân thiết’.
Nhưng thực tế thì mối quan hệ kia còn vượt xa cái gọi là ‘thân thiết’.
Cảm giác như ở nơi người khác không nhìn thấy, đã có điều gì đó âm thầm gắn chặt hai người lại với nhau. Khiến hai kẻ rõ ràng chỉ mới quen nhau không bao lâu, lại vô thức xem đối phương như người mình tin tưởng nhất.
Thịnh Ngộ dựa vào Lộ Dữ Chu trong những việc nhỏ nhặt hằng ngày; còn Lộ Dữ Chu dựa vào Thịnh Ngộ… là điều càng mơ hồ.
Hạ Dương không biết phải miêu tả cái cảm giác này ra sao, ví dụ như nếu hôm nay Lộ Dữ Chu đạt được thành tích lớn gì đó, thì người đầu tiên anh gọi điện thoại có khi không phải là cậu ta – mà là Thịnh Ngộ.
Cảm giác thật là quái lạ.
Cậu ta hỏi với giọng ngập ngừng, mà Lộ Dữ Chu nghe xong cũng ngập ngừng chẳng kém. Anh cau mày nghĩ một lúc rồi đáp:
“Chỉ là quan hệ bạn học bình thường thôi, không biết cậu đang nói cái gì. Lo mà học lại ngữ văn đi, môn đó vẫn chiếm tỉ lệ điểm cao trong kỳ thi đại học đấy.”
Hạ Dương lười hỏi tiếp, cái câu kia tự nhiên lóe lên trong đầu hắn, bản thân cũng chẳng hiểu vì sao mình lại buột miệng hỏi như thế, còn chờ tên ngốc kia cho mình câu trả lời.
“Ăn phần của cậu đi, ông tự đi chơi đây.”
Hạ Dương phất tay, quay người bước xuống cầu thang.
Lộ Dữ Chu trở lại phòng ngủ. Thịnh Ngộ đang loay hoay với mặt thứ hai của bài kiểm tra
Tai cậu đeo một cặp tai nghe Bluetooth màu trắng, ánh mắt liếc thấy bóng dáng của Lộ Dữ Chu liền tháo tai nghe bên trái xuống, hỏi:
“Hạ Dương về rồi à? Vừa nãy tôi nghe hai cậu nói chuyện.”
Lộ Dữ Chu đặt tào phớ lên cạnh bàn, nói:
“Ừ, cậu đừng cử động, làm bài đi.”
Thịnh Ngộ đặt bút xuống, mở lớp nilon ra lấy tào phớ, nói: “Tôi ăn trước, ăn xong làm tiếp…”
Cốp ——
Mu bàn tay cậu bị đuôi bút nhẹ nhàng gõ một cái.
“Làm xong rồi ăn.”
Thịnh Ngộ: “……”
Cuộc sống này thật sự không thể sống nổi.
Khi cậu làm đến trang cuối của đề, mặt trời dần ngả về tây, trời cũng có dấu hiệu tối đi.
Viết xong đáp án cuối cùng, Thịnh Ngộ lật bài thi lại kiểm tra một lượt, chắc chắn những câu không biết thật sự là không biết, sau đó ném bút qua một bên, cầm lấy chiếc đồng hồ đếm giờ mà Lộ Dữ Chu đặt trên bàn.
1 giờ 43 phút.
Hơn một tiếng rưỡi.
Dù sao thì cậu cũng đã cố hết sức rồi.
Ghế bên cạnh trống không, Lộ Dữ Chu không còn ở đó.
Lúc đang làm bài, Thịnh Ngộ quá mức tập trung, hoàn toàn không để ý đến mọi chuyển động xung quanh. Dù có người chết ngay dưới chân, có khi cậu cũng không biết.
Đèn bàn sáng lên, tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ màu vàng nhạt. Có lẽ là do Lộ Dữ Chu bật lên cho cậu.
Thịnh Ngộ vươn vai, nghe thấy tiếng khớp xương vang lên ‘răng rắc’ nhỏ, rồi đứng dậy.
Cậu đeo chiếc đồng hồ kia vào tay trái, chuẩn bị ra ngoài tìm Lộ Dữ Chu để tính sổ.
Mở cửa ra, tiếng ồn ào hỗn tạp của cả đám nam nữ đang hò hét cười đùa lập tức xộc vào tai, giống như bị ai đó tát một phát bằng tấm thớt to, đầu óc Thịnh Ngộ ong cả lên.
Cậu đứng ở cửa, ngây người mấy giây, đầu óc trống rỗng.
“Làm xong rồi à?”
Giữa lúc cậu còn đang chết lặng, Lộ Dữ Chu bưng một cốc nước đi tới, vì tiếng ồn bên ngoài quá lớn nên giọng anh cũng phải nâng cao theo, cau mày nói:
“Vào phòng trước đi.”
Mới bước ra ngoài được vài bước, tiểu thiếu gia Thịnh lập tức bị lùa trở lại phòng.
Thịnh Ngộ đóng cửa phòng lại, tiếng ồn ào náo nhiệt bên ngoài vẫn chưa tắt. Cậu xoa nhẹ hai bên tai, ngạc nhiên hỏi:
“Hôm nay sao lại ồn ào vậy?”
“Không phải chỉ hôm nay đâu, ngày nào cũng ồn.” Lộ Dữ Chu đặt cốc nước xuống, nói: “So với hôm nay gày nghỉ còn ồn hơn, sòng bạc này là như vậy. Dì về quê thăm người thân, đóng cửa nghỉ mấy hôm, mấy ngày nay yên tĩnh mới là chuyện lạ.”
Yên tĩnh cũng là một loại tài sản.
Mà không phải ai cũng có tư cách hưởng thụ thứ tài sản này.
Thịnh Ngộ vẫn xoa tai, cúi đầu xuống, Lộ Dữ Chu đoán ra cậu đang nghĩ gì, bèn kéo hộp tào phớ đến gần: “Ăn chút gì đi.”
Đừng nghĩ lung tung nữa.
Con phố nơi có sòng bạc Suốt Đêm nằm trên đường Phong Lăng Bắc. Trước kia Thịnh Ngộ thấy cái tên này đặc biệt nghệ thuật, sau mới biết quanh đây còn có đường Phong Lăng Nam, Phong Lăng Đông, Phong Lăng Tây.
Mà mấy con đường này đều từ một đường chính được gọi là đường Phong Lăng.
(* = Phong Lăng Bắc → dịch sát nghĩa là Chuông Gió Bắc hoặc Gió và Chuông phía Bắc.)
Trên đường Phong Lăng Bắc có một tiệm tào phớ khá nhỏ tên là ‘Tào phớ của Nương Nương’, rất nổi tiếng trong vùng. Lộ Dữ Chu từng ăn vài lần, không thấy gì đặc biệt, nhưng trên mạng thì tiệm này rất được ưa chuộng vì có nhiều blogger đến ăn.
Tào phớ ở đây vị ngọt rất rõ, hình như đúng vị mà Thịnh Ngộ sẽ thích.
“Ngon ghê!”
Quả nhiên—
Tay đang cầm bút dừng lại một chút, để lại trên trang giấy một vết đỏ không lớn không nhỏ. Lộ Dữ Chu đẩy thêm một bát tào phớ khác tới trước mặt Thịnh Ngộ, tay cầm bút chống cằm, che đi khóe môi hơi cong của anh:
“Ăn đi, tôi không thích vị này.”
Thịnh Ngộ vừa ăn vừa khe khẽ ngâm nga. Tào phớ đá đã hơi tan nhưng vẫn giữ được hương vị. Vừa cho một thìa vào miệng là tan ra. Trong tào phớ còn có các loại topping như nho khô, đậu đỏ, trân châu khoai... mỗi miếng ăn vào đều là một sự bất ngờ.
“Chỗ này có giao tận nơi không?” Cậu hỏi.
Lộ Dữ Chu đã chấm xong bài thi, viết lên trang đầu số 112 điểm, rồi nói:
“Không có đâu, phải tới nơi ăn.”
Thịnh Ngộ có hơi tiếc nuối:
“Vậy thì thôi, tôi lười ra ngoài lắm.”
Cậu lại ghé mắt nhìn bài thi của mình, giọng đều đều nói: “Haiz, điểm thấp quá, làm mất mặt lớp thực nghiệm rồi.”
Đề lần này rất khó, thực ra 112 điểm đã là không tệ, ở lớp thực nghiệm đã thuộc trung bình khá và trên trung bình toàn khối.
Chưa đến một tháng, mà tiến bộ được như vậy có thể nói là nhanh như tên bắn.
Hơn nữa, Thịnh Ngộ làm bài rất có kế hoạch, không làm bừa, sai đâu cũng có lý do. Nếu cô Lưu Dung mà thấy chắc sẽ khen từ đầu đến cuối.
Lộ Dữ Chu biết rõ điều đó, mà bản thân Thịnh Ngộ cũng biết.
Cậu nói ‘mất mặt với lớp’ nhưng mặt vẫn bình thản như không, chỉ là thiếu nước khua chiêng gõ trống, vẫy hai cái cờ nhỏ ngoài hành lang, bên trái viết “Tôi được 112 điểm”, bên phải viết “Mau khen tôi đi!”
“.... Được rồi.”
Thịnh Ngộ không thể nào chấp nhận đánh giá bình thường như thế, khoa trương nói:
“Thầy Lộ nói gì cơ? Được rồi á? Ừm, cũng đúng, tôi là một học sinh tư chất bình thường…”
Lộ Dữ Chu nhanh chóng quay mặt đi, rồi lại quay về nhìn cậu, ý cười vẫn chưa kịp giấu:
“Lải nhải mãi không xong à?”
Thịnh Ngộ ngậm thìa tào phớ, thở dài một hơi:
“Haiz, thật là không thể tin nổi! Tuy rằng còn nhiều kiến thức chưa học tới mà tôi đã có thể làm được 112 điểm, còn dư tới mười lăm phút, nhưng tôi vẫn thấy không thể tự tin nổi —— ai ya!”
Còn chưa nói hết câu, sau gáy đã bị ai đó tóm lấy. Mấy ngón tay mang theo vết chai nhẹ nhàng áp lên cổ cậu. Cả người Thịnh Ngộ run rẩy, lập tức rụt cổ lại.
Cậu cảm nhận rõ ràng bàn tay trên cổ mình siết chặt hơn, nhưng không hề bóp mạnh. Sau khi dừng lại vài giây, lại chỉ như đang uy h**p mà v**t v* nhẹ, rồi mới buông ra.
“Tôi nói cậu giỏi lắm.” – Lộ Dữ Chu mím môi, không nhìn ra là đang cười hay không, nhưng đuôi mắt lại hơi cong lên:
“Nghe rõ chưa?”
Thịnh Ngộ nghe rõ rồi. Nghe cực kỳ rõ.
Đến mức cậu bắt đầu muốn vênh mặt đắc ý.
-
Sòng bạc vừa mở cửa, việc tự học của bọn họ lập tức rơi vào trạng thái trì trệ ngắn hạn.
Ảnh hưởng đến Thịnh Ngộ thì đặc biệt lớn.
Dưới lầu ai đó vừa hét “Hồ!”, Thịnh Ngộ liền buông bút, ngoái đầu nhìn quanh. Dưới lầu có tiếng ồn ào, cậu liền ngồi đực ra trên ghế. Vài người tính tiền không xong đứng cãi nhau trước cửa sòng bạc, Thịnh Ngộ ôm trán, ánh mắt cũng lơ mơ không tập trung nổi.
Mà điều quan trọng nhất là, dì đã về.
Lần thứ n Thịnh Ngộ đứng dậy đi rót nước, Lộ Dữ Chu buông bút, dùng ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, chỉ vào một hàng ly nhựa còn chưa uống hết trước mặt:
“Cậu định uống đến khi thành người khổng lồ luôn à?”
“……”
Thịnh Ngộ vừa đi tới cửa liền dừng lại, tay cầm chốt cửa hơi buông lỏng, gương mặt lộ vẻ xấu hổ xen lẫn luống cuống.
“Dì đang bận, không có thời gian gặp cậu đâu.” – Lộ Dữ Chu theo phản xạ ngẩng cổ tay lên xem đồng hồ, nhưng cổ tay trống trơn, anh đảo mắt nhìn quanh bàn cũng không thấy đồng hồ đâu, bèn cầm điện thoại lên ấn sáng màn hình.
“Bảy rưỡi là giờ cơm tối của bọn tôi, tôi đã nói với dì rồi, tối nay cậu sẽ ở lại cọ cơm.”
Thịnh Ngộ: “……Ừ.”
Biết được một mốc thời gian cụ thể, Thịnh Ngộ lại thấy đỡ căng thẳng hơn không ít.
Dù gì thì cũng là trưởng bối, tuy hiện tại chưa có cơ hội thích hợp để nói thẳng, nhưng sẽ có một ngày cậu phải gọi một tiếng “dì”. Đã như vậy, cậu vẫn hy vọng có thể để lại một ấn tượng tốt đẹp.
Cảm giác hồi hộp này, có thể xem như là ‘sợ ra mắt người nhà’ cũng được.
Chưa đến bảy giờ, trên lầu hai vang lên âm thanh lách cách của đồ dùng nhà bếp.
Rất nhanh sau đó, Thịnh Ngộ đã ngửi thấy mùi đồ ăn thơm lừng tỏa ra.
Ghế ngồi bên cạnh trống không, cửa phòng chỉ khép hờ một chút.
—— Lộ Dữ Chu ra ngoài rồi.
Thịnh Ngộ kẹp bút vào giữa các ngón tay, gian nan làm nốt bài thực hành vật lý cuối tuần, cuối cùng không ngồi được nữa. Cậu ném bút, đứng dậy bước ra ngoài.
Vừa kéo cửa phòng, cậu lập tức chạm mặt một người phụ nữ cao gầy, mặc đồ ở nhà hoa hoè lòe loẹt, khoác thêm chiếc tạp dề đỏ sậm trước ngực, vừa đi vừa hướng vào bếp hét to:
“Nhớ rửa sạch ớt trên thớt cho mẹ! Lột hai tép tỏi nữa! Trông cái nồi cho kỹ vào đấy!”
Từ xa nghe vọng lại tiếng Hạ Dương:
“Biết rồi mà ——”
Người phụ nữ ấy vừa đi vừa chẳng nhìn đường, suýt chút nữa đụng ngay Thịnh Ngộ đang đứng ngẩn người ở cửa. “Ai u má ơi——”
Không biết hồn Thịnh Ngộ trôi đi đâu, cứ đứng đó đơ ra, không nói nổi lời nào.
Lộ Dữ Chu từng kể, dì tên đầy đủ là Văn Tú, hồi còn đi học thì gia cảnh khó khăn, nhà chỉ đủ tiền cho một người theo đuổi việc học. Dì tự thấy thành tích không bằng em gái nên từ bỏ, tiểu học còn chưa tốt nghiệp đã ra ngoài làm thuê kiếm sống.
Thịnh Ngộ từng mơ hồ tưởng tượng về người phụ nữ ấy, nhưng hôm nay gặp mặt mới thấy…. bản thân dì khác xa hình dung trong đầu cậu.
Nhưng cũng hợp lý.
Đúng vậy.
Một người phụ nữ ở cái thời ấy, có thể gồng gánh nuôi cả một gia đình, còn dạy dỗ ra được hai đứa con ưu tú như vậy, đương nhiên phải là người lanh lợi, tháo vát và có phần dữ dằn như thế này.
“Cháu là bạn học của tiểu Lộ, Thịnh Ngộ phải không? Vậy dì cứ gọi cháu là tiểu Ngộ nhé……”
Dì nhìn cậu từ trên xuống dưới, ánh mắt mang theo vẻ hài lòng của người lớn khi thấy đứa trẻ cao ráo khôi ngô. Dì vỗ vỗ vai cậu, nói:
“Tiểu Lộ đi mua xì dầu rồi, chắc lát nữa mới về, cháu cứ vào phòng ngồi chơi một lúc, đợi dì gọi ra ăn cơm.”
Thịnh Ngộ theo bản năng bước theo một bước, hỏi:
“Có gì cháu giúp được không ạ?”
Dì đang lúi húi lặt hành bên chậu cây ngoài ban công, mấy ngón tay thô ráp khều nhẹ từng cọng hành non, như sực nhớ ra điều gì đó, quay lưng lại cười khanh khách hai tiếng.
“Làm gì có chuyện bắt khách đến nhà phải động tay động chân chứ. Huống hồ tiểu Lộ còn dặn ——”
Thịnh Ngộ bỗng có cảm giác chẳng lành.
“—— nó nói cháu là vua phá bếp, nếu mà vào bếp thì kiểu gì cũng nổ nhà, dặn bằng được là đừng có sai cháu làm gì hết.”
Thịnh Ngộ: “……”
Vu khống!
Cái này là vu oan giá hoạ!
Rõ ràng cậu chỉ mới làm cháy một cái nồi thôi mà!!
Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt
Đánh giá:
Truyện Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt
Story
Chương 19: Nghiêm khắc.
10.0/10 từ 50 lượt.