Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt

Chương 20: Chào mừng về nhà.

146@-

Chương 20. Chào mừng về nhà.


Trên bàn ăn, Thịnh Ngộ cứ nhìn chằm chằm vào Lộ Dữ Chu.


Cậu cố ý tránh ánh mắt hai người khác trên bàn, vì thế dì và Hạ Dương không phát hiện điều gì bất thường. Chỉ có Lộ Dữ Chu nhận ra rõ ràng ánh nhìn đầy ‘đe dọa và cảnh cáo’ kia của cậu.


“Lão Lộ?” Hạ Dương nhìn theo ánh mắt Lộ Dữ Chu về phía mảng tường đã ố vàng lần thứ ba, khó hiểu hỏi:


“Cái tường đó có gì buồn cười à? Tết còn chẳng thấy cậu cười nhiều vậy đâu nha.”


Thịnh Ngộ: “……”


Cậu ta còn dám cười?


Dì gắp cho cậu một miếng sườn, hiếm khi thấy ngạc nhiên:


“Con cười gì một mình thế? Tiểu Dương, quay mặt nó lại đây cho mẹ coi thử.”


Vừa dứt lời, Lộ Dữ Chu đã xoay đầu, chẳng để lộ biểu cảm gì trên mặt.


“Cháu đang nghĩ về đề toán, không có cười. Hạ Dương nói bậy đấy.”


Dì gật đầu đồng ý. Lộ Dữ Chu xưa nay không phải kiểu người hay cười, mà Hạ Dương thì đúng là hay bốc phét thật.


“Đừng có nhìn người ta nữa, lo ăn cơm đi!” Dì không khách khí gõ ‘cốc’ vào bát Hạ Dương.


Hạ Dương: ……


Sớm muộn gì hắn cũng bị oan chết trong cái nhà này cho coi.


Bầu không khí ở bàn ăn nhà dì khác hoàn toàn với nhà họ Thịnh. Họ vừa ăn vừa trò chuyện rôm rả, đa số nói về những chuyện vụn vặt hằng ngày như chuyện buôn bán ở sòng bạc gần đây; kể mấy chuyện lặt vặt ở trường; rồi cả phân công ai dọn nhà, ai nấu ăn; đến cả chuyện đồ ăn hôm nay có nhạt hay không…


Ngay cả Lộ Dữ Chu, người mà Lưu Dung từng nói là 'đánh tám gậy tre cũng không moi ra một câu' cũng thỉnh thoảng đáp vài lời.


Thịnh Ngộ thấy khá lạ lẫm, nhưng do bản thân không quen kiểu nói chuyện thế này nên không biết xen vào chỗ nào, đành im lặng ăn cơm.


Ăn xong, dì từ chối đề nghị rửa chén của Thịnh Ngộ, bảo Lộ Dữ Chu và Hạ Dương đưa cậu về phòng, đừng ở đây nữa.


Đây đã là cách nói uyển chuyển rồi, thật ra ý dì là  ‘Đừng ở đây làm vướng chân vướng tay.’


Dù dì làm gì, bạn học ngỏ kia đều nhìn chằm chằm theo sau mông của dì chạy vòng vòng, rửa chén cũng đi chung, uống nước cũng muốn đi chung, vào nhà vệ sinh... ôi, cái này thì không có.


Trông thì là một cậu nhóc đẹp trai, sao lại ngốc nghếch như vậy chứ.


Lộ Dữ Chu và Thịnh Ngộ cùng quay về phòng ngủ, còn Hạ Dương thì ở lại tầng dưới, bảo là có chuyện lớn phải làm.


Thịnh Ngộ ngồi lại vào bàn học, tiện tay bấm mở một cái nhóm chat, gác một chân lên thanh ngang ghế, mắt dán chặt vào màn hình điện thoại mà thất thần.


Lộ Dữ Chu sau khi đi rót nước trở về, giao diện vẫn dừng ở nhóm chat kia.


Anh nhìn kỹ hơn một chút.Nhóm hỗ trợ kỳ thi lớn


Trời biết cậu đã làm gì mà lại thêm được mấy cái nhóm kỳ lạ thế này.


“Cậu ổn không?” Lộ Dữ Chu đặt ly nước lọc xuống trước mặt cậu.



“Hử? À…” Thịnh Ngộ buông điện thoại xuống, nhận lấy ly nước nhấp một ngụm rồi hỏi: “Hạ Dương đâu?”


Lộ Dữ Chu kéo ghế ngồi xuống, đáp: “Đi trộm kem.”


Thịnh Ngộ: “?”


“Là nghĩa đen.” Lộ Dữ Chu nói: “Dưới lầu có hai cái tủ đông, một cái để nước ngọt, một cái để kem. Hạ Dương thích ăn kem, mà toàn chọn đồ đắt tiền, dì sợ nó phá của nên đã khóa tủ lại.”


Thịnh Ngộ: “……”


“Thèm quá thì cậu ta chỉ còn cách lén lúc dì không để ý mà trộm hai cây.”


“……”


Quá trừu tượng, Thịnh Ngộ nhất thời cũng không biết nên phản ứng thế nào.


May mà Lộ Dữ Chu cũng không nói tiếp chuyện này, anh quay sang rút một quyển sách tham khảo từ giá, nói: “Tôi đọc sách đây, có gì không hiểu thì hỏi tôi.”


Thịnh Ngộ vội hoàn hồn, dọn lại đống sách vở trên bàn cho ngăn nắp.


Lộ Dữ Chu thuận miệng hỏi: “Viết xong hết chưa?”


Thịnh Ngộ làm ra vẻ mặt rất thâm trầm: “Ngữ văn, tiếng anh, hóa học…”


Lộ Dữ Chu: “…… Sao rồi?”


“Vẫn chưa viết.”


Lộ Dữ Chu khẽ thở ra một hơi, đặt bút xuống, ngón tay vô thức gõ gõ mấy cái, nói: “Mai đổi chỗ học đi.”


Thịnh Ngộ: “Đi đâu?”


Lộ Dữ Chu: “Thư viện trường.”


...


Thư viện Nhất Trung là nơi nổi tiếng có nhiều chuyện ma quái, ngày thường chẳng ai bén mảng tới, mỗi lần có người vào lại thêm một giai thoại truyền kỳ của trường. Dù Thịnh Ngộ mới chuyển đến không lâu, nhưng cũng nghe mọi người xung quanh nói đến.


Cậu biết Lộ Dữ Chu là vì mình mà tính đến chuyện đổi chỗ, sòng bạc quá ồn ào, dù đã đeo tai nghe thì vẫn nghe tiếng xung quanh. Cậu đúng thật không quá quen với hoàn cảnh như vậy.


Thịnh Ngộ ngửa đầu nhìn trần nhà một lúc, rồi cúi đầu xuống, cánh tay cong lại, đem mặt úp lên đó, định thông qua mấy hành động ngớ ngẩn này để tìm dũng khí:


“Ừm… Hay là đi hẻm Hỉ Thước đi?”


Lộ Dữ Chu liếc mắt nhìn cậu.


Thịnh Ngộ gãi đầu, nghiêng mặt sang bên, chiếc đồng hồ đen trên tay tạo thành một đường cong cộm dưới gương mặt. Có lẽ hơi khó chịu, cậu nhúc nhích cổ tay mấy lần, rồi nói tiếp:


“Thư viện xa lắm, hay qua nhà tôi luôn đi, cũng gần sòng bạc, cậu với tôi đều tiện.”


Lộ Dữ Chu không nói được hay không, chỉ giơ tay lên, giống như nhắc nhở, gõ nhẹ ngón tay lên cái cổ tay đang cong của cậu:


“Trả đồng hồ cho tôi trước.”


“A!” Thịnh Ngộ ngồi bật dậy, nhưng đang cúi đầu cởi dây đồng hồ thì bỗng ngừng lại.


“... Thế còn phần thưởng của tôi thì sao?”



Lộ Dữ Chu: “Hửm?”


Thịnh Ngộ bĩu môi một cái, nói: “Phần thưởng cho điểm đạt, chính cậu nói mà.”


Cậu vớ lấy tờ bài kiểm tra đạt 112 điểm chìa ra trước mặt anh, dư hơn hai mươi điểm so với tiêu chuẩn đề ra!


“... Không quên, cậu muốn cái đồng hồ này à?”


Thịnh Ngộ thật ra cũng không thực sự cần cái đồng hồ, nhưng vì là Lộ Dữ Chu chủ động nói, nên có cũng chẳng sao.


“Đúng vậy.”


Lộ Dữ Chu quay mặt sang chỗ khác, giọng hiếm khi mang theo chút cảm xúc ngượng ngùng khác thường:


“Chỉ là cái đồng hồ cũ, không đáng tiền, cậu lấy làm gì.”


“Không sao đâu, phần thưởng mà, có cho vui.”


Lộ Dữ Chu nghĩ một chút, chìa tay ra:  “Dây đồng hồ hơi cũ rồi, để tôi thay dây mới cho cậu. Vài hôm nữa đưa.”


Thịnh Ngộ lại lười biếng nằm sấp xuống, đẩy tay anh về.


“Đã bảo rồi, chỉ cần có cho vui thôi.”


Hạ Dương chưa kịp gây dựng ‘sự nghiệp’ đã bị tóm giữa chừng, một cây kem cũng chưa trộm được, còn bị mẹ cho ăn trận đánh.


Gần đây thành tích của cậu ta lên xuống thất thường, sắp bị chuyển khỏi lớp thực nghiệm rồi. Dì gần như mất hết kiên nhẫn, nhìn thấy là đau đầu, đúng lúc trong quán hết thuốc lá, liền đuổi cậu ra ngoài đi mua.


Lúc Lộ Dữ Chu tiễn Thịnh Ngộ ra cửa, Hạ Dương vẫn chưa về.


Khách khứa bắt đầu đông hơn, tầng một bị mùi khói thuốc ám đầy. Thịnh Ngộ đi theo sau Lộ Dữ Chu, xuyên qua đại sảnh mờ mịt khói, hắt hơi liên tục mấy cái.


Mãi cho đến khi ra khỏi cửa, cậu vẫn còn thấy mùi thuốc quanh quẩn trong mũi, còn cổ họng ngứa ngáy khó chịu.


“Ngày mai đừng đến đây nữa.” Lộ Dữ Chu đưa cây đèn pin công suất lớn đã bật sẵn cho cậu, “Để tôi qua nhà cậu.”


Thời điểm Thịnh Ngộ đề nghị như vậy, Lộ Dữ Chu không lập tức đồng ý. Căn nhà cũ của nhà họ Lộ gần như đã đổi chủ, từ chỗ của anh, giờ thành của Thịnh Ngộ, nhưng dù là trước kia hay hiện tại, nơi ấy vẫn luôn giống như một vòng an toàn đặc biệt, không có người lớn, chỉ có những cậu thiếu niên.


'Học tập cùng nhau' khác với 'thỉnh thoảng giúp đỡ', việc anh thường xuyên lui tới khiến anh có cảm giác như hai người đang cùng nhau trú ngụ trong một vòng an toàn. Cảm giác... khá kỳ lạ.


"Được." Thịnh Ngộ vừa nói vừa quay đầu hắt xì hai cái, đưa tay dụi mũi: "Mai là cuối tuần, cậu không phải đến trường đúng không? Trước khi đến thì nhắn cho tôi một tiếng, tôi sẽ chờ."


Dứt lời, cậu nhận lấy đèn pin Lộ Dữ Chu đưa, ánh sáng mạnh mẽ kéo dài thành một vệt dài trên mặt đường, mãi đến tận cuối con phố.


Thịnh Ngộ bỗng nhớ đến con hẻm nhỏ hẹp trên con đường sau khi tan học, trong đầu nảy ra một ý nghĩ kỳ quái:


 —— Giá mà cậu luôn có cái đèn pin này thì tốt biết mấy.


"Cho tôi giữ cái đèn này được không?"


Lộ Dữ Chu: "Để cậu giữ rồi đem vứt vào thùng rác sao?"


"..."


Cái miệng này đúng là khiến người ta tức điên mà.


"Biết rồi biết rồi, mai trả cậu." Thịnh Ngộ không vui đá vào một cục đá ven đường: "Cậu vào nhà đi, nhớ mai phải đến đấy nhé."



Lộ Dữ Chu vẫn giữ thói quen đứng ở cửa tiễn cậu. Thịnh Ngộ thỉnh thoảng quay đầu lại, thấy anh vẫn còn đứng đó thì trong lòng cảm thấy yên tâm lạ thường.


Trước khi đi ngủ, Thịnh Ngộ nhận được tin nhắn của Lộ Dữ Chu.


Nhìn là biết anh đã suy nghĩ rất cẩn thận, từng con chữ đều toát lên vẻ thận trọng:


Chuyện ôm nhầm con, hai ngày này tôi sẽ nói chuyện với dì một chút. Dì ấy nóng tính, chắc là sẽ phản ứng hơi quá, cậu chuẩn bị tinh thần trước một chút.


Thịnh Ngộ hoàn toàn không thấy buồn ngủ, suy nghĩ một hồi rồi nhắn lại:


Nhà họ Thịnh không cử ai tới à?


Lộ Dữ Chu trả lời:


Không có ai đến gặp dì.


Khung trò chuyện im lặng trong giây lát.


Xét về mặt tình cảm, Thịnh Ngộ hoàn toàn hiểu được cho Lộ Dữ Chu. Chuyện nhà họ Thịnh xử lý quá đột ngột, vẫn là kiểu làm việc quen thuộc của chủ tịch Thịnh, không hề nói chuyện cho rõ ràng, chỉ ném một tờ giấy xét nghiệm ADN trước mặt người ta rồi bảo: "Cậu là con trai tôi."


Bất kể là ai nghe cũng phải chết lặng tại chỗ.


Thịnh Ngộ: Làm thế liệu dì có cho rằng cậu thần kinh có vấn đề không? Tìm một người lớn trong Thịnh gia ra mặt thì độ tin cậy sẽ cao hơn chút.


Khung chat phía trên hiện lên chữ ‘Đang nhập…’, nhưng Lộ Dữ Chu vẫn chưa gửi tin tiếp theo.


Thịnh Ngộ tri kỷ nhắn tiếp: Vì mối quan hệ thầy trò của chúng ta, việc này để tôi lo. Đảm bảo khiến người nhà Thịnh gia chịu xuất đầu lộ diện.


Lộ Dữ Chu: Ba cậu mà đến thì nhiệt độ phòng chắc xuống ba độ mất.


Không cần đâu.


Thịnh Ngộ sửa lại: Dù gì thì cũng là ba của cậu. Tính cách hai người giống nhau như đúc, không nhận ra sao? Yên tâm đi, tôi giỏi nhất là đối phó với những người như cậu.


Lộ Dữ Chu: …… Xin miễn đi.


Chỉ cần nhắc đến chủ tịch Thịnh, Lộ Dữ Chu liền trưng ra vẻ mặt như ăn phải thứ gì khó nuốt, giọng điệu cũng trở nên khô khốc thiếu sức sống.


Thật đúng là nghiệt duyên.


Cố tình hai người giống nhau nhất lại là hai người không ưa nhau nhất.


Thịnh Ngộ tiếp tục nói: Ông ấy là người cuồng công việc, gần đây chắc không rảnh đâu. Dù sao tình hình cũng như vậy rồi, không cần gấp. Khoảng nửa tháng nữa tôi sẽ đưa ông ấy đến cho cậu.


Muốn xác nhận lại mối quan hệ huyết thống thì thủ tục cũng khá lằng nhằng, cần người giám hộ của hai bên ra mặt. Đến lúc đó làm thủ tục luôn thì mọi chuyện mới được xem là ổn định.


Thịnh Ngộ ôm điện thoại, bỗng cảm thấy chuyện này thật thú vị.


Cậu nói: Cậu có cảm thấy bây giờ chúng ta giống như đang cùng ở trên một con thuyền không?


Người lớn lúc nào cũng lo họ không hòa hợp.


Nhưng thực tế, họ đã lén thiết lập liên minh từ sớm, trốn trong chăn nhắn tin bàn cách đối phó với đám người lớn cứng nhắc kia.


Điều này thật sự thú vị.


Dùng một phép ẩn dụ không phù hợp lắm —— giống như đang yêu đương vụng trộm mà giấu cả thế giới vậy.



Lộ Dữ Chu: Ừ.


Lần đầu tiên anh nhanh chóng hiểu được ý của cậu.


Vậy chúng ta có nên giả vờ diễn như đang đối đầu không? Miễn cho họ nghi ngờ, đầu óc người lớn với chúng ta không giống nhau.


Thịnh Ngộ trong chăn cười ra tiếng ngỗng.


Không cần đến mức đấy, nhưng nếu tỏ ra thân thiết quá chắc chắn họ sẽ thấy lạ, hay là bọn mình giả vờ không thân.


Lộ Dữ Chu: 


Giả vờ kiểu gì?


Thịnh Ngộ: Cái đó đơn giản thôi, ít nói chuyện với nhau là được.


Lộ Dữ Chu hình như định nhắn gì đó, rồi lại thôi, Thịnh Ngộ liếc nhìn một cái, không nghĩ gì nhiều.


Cậu cứ như vậy ôm điện thoại rồi ngủ mất.



Sáng hôm sau, Thịnh Ngộ dậy rất sớm.


Cậu chăm chỉ quét dọn những chỗ nhìn thấy được, tuy Lộ Dữ Chu không tính là khách, nhưng cũng phải làm tròn lễ nghĩa tiếp đãi.


Quét xong thì lau, làm không sạch cũng chẳng sao, dù gì sàn nhà còn lấm tấm nước, nhìn một cái là biết ngay cậu vừa mới lau xong.


Việc này gọi là để lại dấu vết làm việc.


Lau xong, cậu lên tầng hai, lục tung tất cả ngăn kéo tủ trong hành lang, cuối cùng cũng tìm thấy chiếc chìa khóa đã tiện tay ném đi trong ngày đầu tiên chuyển đến.


Tầng hai có hai phòng, một phòng là phòng ngủ của Lộ Dữ Chu, phòng còn lại làm thư phòng. Sau khi Lộ Dữ Chu chuyển đi, Thịnh Ngộ khóa lại phòng ngủ ấy, rồi bê vài món đồ từ gác mái vào thư phòng,  cứ thế sống tạm bợ ở đó tới giờ.


Ngoài việc hơi chật một chút, thì cũng không đến mức quá tệ.


Nếu Lộ Dữ Chu muốn quay lại ở...


Căn phòng kia cuối cùng cũng được thấy ánh mặt trời lần nữa.


Ổ khóa kiểu cũ hơi kẹt, Thịnh Ngộ loay hoay mãi mới cắm được chìa vào, cửa vừa mở, một mùi ẩm ướt nhè nhẹ liền thoảng ra.


Trên giường đệm kẻ caro vẫn được trải gọn gàng, bên tường còn có vài món đồ gỗ cũ kỹ, rèm cửa được kéo một nửa, bụi bay lấp lánh trong ánh nắng.


Tiếng chuông cửa tầng dưới vang lên đánh vỡ khung cảnh yên tĩnh.


Tay vẫn còn đang nắm tay nắm cửa, Thịnh Ngộ lập tức hoàn hồn, không kịp lấy cả điện thoại, ba bước gộp thành hai lao thẳng xuống.


Lộ Dữ Chu vốn chỉ định ấn chuông tượng trưng, rồi lấy chìa khóa trong túi ra tự mở cửa.


— Tiểu thiếu gia họ Thịnh chẳng có tí nề nếp kia gửi tin nhắn cả buổi không chịu trả lời, không biết đến giờ đã chưa dậy.


Lộ Dữ Chu đã chuẩn bị tinh thần để phải đánh thức người ta dậy rồi.


Chìa khóa còn chưa kịp c*m v** ổ, cánh cửa sắt màu xanh rêu đã “kẹo kẹt” mở ra. Nam sinh mặc áo thun rộng, lộ ra xương quai xanh thanh mảnh, tóc bị gió hất tung, khuôn mặt tươi sáng hiện ra dưới ánh mặt trời, giọng nói còn giòn vang hơn cả chim khách mùa xuân:


“Chào mừng về nhà ——”


Thịnh Ngộ hai tay bám vào khung cửa, như thể đang dang tay chuẩn bị một cái ôm thật nồng nhiệt dành cho Lộ Dữ Chu.


Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt Truyện Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt Story Chương 20: Chào mừng về nhà.
10.0/10 từ 50 lượt.
loading...