Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt

Chương 21: Hỏa hoạn (1).

138@-

“……”


Lộ Dữ Chu chậm chạp đứng yên không nhúc nhích, Thịnh Ngộ đoán chắc là anh dậy sớm quá, còn chưa tỉnh ngủ, bèn giơ tay búng một cái trước mặt anh:


“Tỉnh chưa ——”


Sân nhỏ không lớn, phía sau Thịnh Ngộ là bức tường phủ đầy hoa cẩm tú cầu nở rộ, từng chùm từng chùm hoa rực rỡ chen chúc, nhưng cũng không sáng bằng đôi mắt trước mặt này.


Lộ Dữ Chu rũ mắt xuống, cảm thấy chắc phải tranh thủ thời gian đi bệnh viện kiểm tra, tim đập nhanh thế này không phải là chuyện bình thường.


“Tỉnh rồi.”


Anh giơ tay lên,  tay cầm quai túi nilon đưa ra trước mặt Thịnh Ngộ.


“Có mang tào phớ đá, muốn ăn không?”


Thịnh Ngộ lập tức bị hấp dẫn, mắt sáng rực:


“Ăn! Mỗi người một ly à? Cậu không ăn sao?”


Lộ Dữ Chu cúi đầu thay giày:


“Tôi không thích đồ ngọt.”


Căn nhà vẫn giữ nguyên trạng thái từ lúc anh chuyển đi, gần như không thay đổi gì. Đổi xong giày, Lộ Dữ Chu đứng ở huyền quan, ngón tay nắm quai cặp, hiếm khi thất thần vài giây.


Trước đó cũng từng quay lại vài lần, nhưng phần lớn đều là vào buổi tối, ánh sáng không quá rõ ràng.


Chỉ đến lúc này, dưới ánh sáng ban ngày, anh mới thật sự cảm nhận được mình từng sống ở đây. Cảm giác như chỉ là ra ngoài vài hôm, giờ quay lại, mọi thứ vẫn như cũ.


Ngôi nhà cũ vẫn ở đây chờ anh, mọi ngóc ngách đều cất giữ những ký ức mơ hồ thuở nhỏ.


Thịnh Ngộ đi trước lên lầu, đứng trên hành lang gọi vọng xuống:


“Sao tào phớ không có muỗng thế? Lấy giúp tôi một cái với.”


“Tự đi lấy đi.” 


Lộ Dữ Chu quen miệng buông một câu, giây sau vẫn thành thật xách cặp đi về phía nhà bếp.


Cầm lấy một cái muỗng inox, lúc anh lên đến nơi thì Thịnh Ngộ đã kê được cái ghế mới ở cạnh bàn học. Chiều dài bàn không đủ, đặt hai cái ghế có hơi chật chội.


Thịnh Ngộ thấy thế  kéo ghế mình sang mé bên, tựa trán vào tay, tay kia vẫn đang xoay cây bút. Ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu nghiêng vào, viền quanh sườn mặt cậu một lớp ánh vàng mềm mại, như phủ một tầng tơ mịn.


Lộ Dữ Chu đặt cái muỗng xuống trước mặt cậu, rồi quay đầu nhìn một cái: “Cậu mở cửa phòng tôi ra làm gì?”


Thịnh Ngộ không buồn ngẩng đầu, thuận miệng đáp: “Cậu cũng nói là phòng của cậu rồi đấy thôi.”


“Tôi có ở đây đâu.”


“Thì nghỉ trưa có thể dùng mà.”



Thịnh Ngộ vừa lật sách đến phần đáp án ở cuối, vừa hài lòng tự cho mình điểm tuyệt đối, rồi ném luôn cây bút.


“Mở ra cho cậu để cậu muốn ngủ thì ngủ, không muốn ngủ thì không ngủ.”


Lộ Dữ Chu: “Cậu không cảm thấy...”


“Thấy cái gì?” Thịnh Ngộ đẩy tập bài qua một bên,  tay bóc nắp ly tào phớ, xong múc một muỗng đưa vào miệng, gật gù ăn ngon lành, bộ dạng hết sức mãn nguyện.


“…Không có gì.”


Cậu không thấy... ranh giới này hơi nhạt nhòa quá sao?


Cậu đưa tôi chìa khóa nhà, để tôi có một góc riêng trong căn nhà vốn là không gian an toàn thuộc về cậu, giữa bạn học với nhau, không phải hơi vượt giới hạn rồi à?


Nói trắng ra thì…


Thứ này, giống quan hệ người yêu hơn là bạn cùng lớp.


Nhưng thấy Thịnh Ngộ vô tư ăn tào phớ, bộ dạng hồn nhiên như không nghĩ ngợi gì, Lộ Dữ Chu lại nhịn không nói ra, đem cảm giác mẫn cảm không đúng lúc đó giấu xuống.


-


Kỳ thi cuối kỳ đang đến gần. Lưu Dung đã công bố lịch thi sơ bộ, để học sinh trong lớp có thể sắp xếp thời gian ôn tập hợp lý.


Thịnh Ngộ trước giờ chưa bao giờ đếm ngược đến ngày thi, bây giờ vừa đếm liền thấy căng thẳng tăng vọt.


Thời gian tự học kéo dài gấp đôi. Sân sau đầy hoa cẩm tú cầu, đèn trong phòng chỉ sáng lờ mờ, trở thành nơi cậu và người nào đó miệt mài ôn tập.


Lộ Dữ Chu thì vẫn như mọi khi, không nhanh không chậm. Với anh, các kỳ thi học kỳ chẳng qua chỉ là món ăn khai vị. Món chính thực sự là các cuộc thi học sinh giỏi toán lý.


Hạ Dương toàn để nước đến chân rồi mới nhảy, hắn không có thời gian chen chân vào ‘thế giới hai người’ của Thịnh Ngộ và Lộ Dữ Chu nữa. Có nghe nói hai người cùng nhau tự học, cũng chỉ hô lên vài câu “Tình bạn ba người, sao cứ thiếu tôi hoài vậy?” rồi lại nhanh chóng quên béng đi.


Hôm đó sau giờ học, Thịnh Ngộ đeo tai nghe, một thân một mình lê bước đến trạm dừng. Cả trạm xe buýt cũng chỉ có mình cậu, bóng đổ dài trên thảm cỏ xanh, tiếng ve hè vỡ òa, ồn ào náo nhiệt.


Lộ Dữ Chu vừa đúng lúc đi ngang qua. Chân anh chống xuống đất, bánh trước hơi nghiêng dừng ngay trước mặt cậu.


Lộ Dữ Chu xuống xe đạp, hỏi:


“Cậu về bằng xe buýt à?”


“Ừ.” Thịnh Ngộ tháo một bên tai nghe xuống, nguyên một ngày học hành đã vắt kiệt tinh thần cậu, hai mắt như không có tiêu cự, trông chẳng khác gì bị zombie ăn mất não:


“Sao cậu còn chưa về? Hạ Dương đâu?”


“…Chúng ta tan học cùng nhau.” Lộ Dữ Chu đáp: “Cậu ta muốn ăn khuya, tôi lười chờ.”


“…À.” Thịnh Ngộ xoa xoa mặt, mệt mỏi nói: “Giờ tôi còn chẳng biết mình đang nói cái gì nữa, học đến ngốc cả người rồi.”


Lộ Dữ Chu quay đầu nhìn ra con đường vắng xe, nói:


“Chuyến cuối tuyến 25 là mười giờ rưỡi.”


Tuyến 25 là tuyến xe Thịnh Ngộ hay bắt để về hẻm Hỉ Thước.



Màn hình đồng hồ tối om.


Một bóng tay từ đâu che ngang tầm mắt, ngón tay thon dài có đốt rõ ràng chạm vào mặt đồng hồ.


Lộ Dữ Chu nhẹ giọng nói: “Đồng hồ điện tử đời cũ, phải ấn vào mới sáng.”


Trên mặt đất hắt ra một cái bóng nghiêng, là Lộ Dữ Chu đang cúi người giúp cậu chỉnh lại đồng hồ.


Đêm hè oi ả, nhưng đầu ngón tay của Lộ Dữ Chu lại mát lạnh như một ly nước đá chạm vào da, lạnh thấm từ cổ tay lan khắp cơ thể, khiến Thịnh Ngộ thấy tỉnh táo hơn không ít.


“…À.”


Cậu hoàn hồn, cúi đầu nhìn đồng hồ:


“Bây giờ là 11 giờ 12 phút… Vậy là…”


?


11 giờ 12 phút?


Thì còn chuyến cuối nào nữa chứ.


“Tỉnh chưa?” Lộ Dữ Chu dựng lại xe đạp địa hình, liếc mắt nhìn cậu.


Thịnh Ngộ thở ra một hơi, ngẩng đầu:


“Thương lượng chút nhé, chở tôi về một đoạn được không?”


“…”


Lộ Dữ Chu ngồi thẳng lưng, chỉ tay ra sau ý bảo cậu nhìn:


“Không có yên sau đâu.”


Xe đạp địa hình không giống xe thường, tuy cùng là xe đạp, nhưng tốc độ nhanh hơn, thao tác linh hoạt hơn, nên một số chức năng cũng bị lược bỏ, ví dụ như chỗ ngồi phía sau.


Thịnh Ngộ đứng dậy, do ngồi lâu nên hơi chậm chạp, loạng choạng đi đến bên cạnh xe, duỗi tay gõ gõ thanh ngang phía trước yên:


“Tôi thấy người khác vẫn ngồi ở đây mà.”


“…” Lộ Dữ Chu càng thêm im lặng.


Ngồi được thì đúng là ngồi được thật…


Không phải anh nói quá, nhưng nghe nói nếu ngồi xuống phần khung này có thể khiến xương cụt chịu lực đến mức gãy luôn.


Lộ Dữ Chu tay đặt lên tay lái, theo phản xạ siết nhẹ phanh, nói:


“Chỗ đó không phải để người ngồi, không đúng quy định, ngã một phát là người nhà khóc ra hai hàng nước mắt đấy.”


Thịnh Ngộ: “……”


Bị từ chối hai lần liền, hỏi thêm nữa thì thành không lễ phép rồi.



Thịnh Ngộ gật đầu:


“Vậy thôi, để tôi đi bắt xe ——”


Vừa quay người bước đi, cổ tay đã bị ai đó nắm lại, tay người kia hơi dùng lực, khiến cậu mất thăng bằng lùi về sau hai bước, suýt nữa thì đập hẳn vào người Lộ Dữ Chu.


Thậm chí còn kéo theo một luồng gió nhẹ.


Không ngờ Thịnh Ngộ hôm nay lại mong manh yếu ớt đến vậy, Lộ Dữ Chu rõ ràng cũng hơi bất ngờ, khẽ nhướng mày, nhưng phản ứng cực nhanh, lập tức đỡ lấy eo cậu. Lòng bàn tay vừa chạm vào làn vải mỏng, nhanh chóng cảm nhận được đường cong thon gầy ở thắt lưng.


“……”


Tư thế kỳ quặc đến khó tả.


Hai người đối diện một chốc, ánh mắt vội vàng dời đi.


“……Ngồi cũng được, thấy khó chịu thì đừng trách.” Lộ Dữ Chu đỡ cậu đứng vững, ngón tay co quắp rút về nhét vào túi áo, cúi đầu nhìn xuống mặt đường như chẳng có gì xảy ra, rồi nói:


“Tôi có thể đưa cậu đến cửa.”


“Ừ…”


Suy nghĩ một chút, Thịnh Ngộ có hơi mơ hồ hỏi:
“Xe đi sai quy định… Nếu bị cảnh sát bắt thì sao?”


“……”
Lộ Dữ Chu đáp:


“Vậy thì cùng nhau vào tù thôi.”


Cảm xúc rung động vụt lên trong khoảnh khắc bối rối ấy nhanh chóng lắng xuống, tựa như chuồn chuồn khẽ chạm mặt hồ, chẳng lưu lại gì ngoài một vòng gợn nước mỏng manh lan dần.


Khi ngồi lên chiếc xe đạp địa hình màu đen này, Thịnh Ngộ vẫn còn nhớ lời dặn ‘thấy khó chịu thì đừng trách’, ban đầu còn cười cười cho qua.


Năm phút sau.


Thịnh Ngộ mặt mày đơ cứng, chẳng còn chút vui vẻ nào, giọng nói như rút hết sức lực bị gió cuốn theo đến tai Lộ Dữ Chu:


“Còn —— bao lâu —— nữa —— mới tới ——”


Tiếng gió rít lớn làm âm thanh méo mó, nhưng rõ ràng là cậu đang gào lên, cộng với cái giọng sống không bằng chết, nghe cực kỳ buồn cười.


Dù sao thì Lộ Dữ Chu cũng không nhịn được, lồng ngực khẽ rung lên, bật cười thành tiếng.


Thịnh Ngộ: “……”


Buồn cười chỗ nào chứ?


Ngồi trước xe đạp địa hình rất vất vả, phải ngồi nghiêng người ép sát vào lồng ngực người lái, chỉ dựa vào mỗi thanh ngang mà phải chống đỡ cả cơ thể.


Nếu cậu là con gái nhỏ nhắn xinh xắn, chuyện này còn có chút khả thi. Đáng tiếc Thịnh Ngộ lại là một nam sinh vóc dáng cao lớn, phát triển đầy đủ, dinh dưỡng dư dả.


Sáu bảy chục ký đè lên một thanh xà ngang nhỏ… Cái mông của cậu nghĩ kiểu gì cũng toang rồi.


“Mười phút nữa thôi……”



“Tôi sẽ cố giữ thăng bằng, không làm cậu ngã đâu.”


Ra khỏi con đường lớn, phía trước là mấy ngõ nhỏ ngoằn ngoèo. Đến con hẽm tối thì xe dừng lại, Lộ Dữ Chu đưa tay lục túi bên cặp sách, lấy ra một cái đèn pin đưa cho Thịnh Ngộ:


“Chiếu đường giúp tôi.”


Thịnh Ngộ đang khom người xuống cố giữ thăng bằng. Hai người chen chung một khoảng không gian nhỏ bé, nếu cậu không cúi đủ thấp, lưng sẽ chạm phải ngực Lộ Dữ Chu... Gần tới mức cảm nhận được hơi thở lên xuống đều đều phía sau.


Chỗ này mà gọi là đường tắt à? Rõ ràng là hình thức trừng phạt công khai luôn rồi.


“Còn bao xa nữa?”


Thịnh Ngộ chẳng thèm ngoái đầu lại, nhận đèn pin rồi bật công tắc. Giọng cậu uể oải ỉu xìu nghe rõ vẻ buồn bực.


“Sắp tới rồi.”


Lộ Dữ Chu kéo khóa cặp lại, mắt lướt qua đường lưng uốn cong của Thịnh Ngộ, không hiểu sao trong lòng như có một con thỏ Bắc Cực đang chạy loạn.


Người ngồi phía trước nhỏ nhỏ, người phía sau thì cao to - trông vừa buồn cười lại vừa đáng yêu.


Trên đường tắt, Thịnh Ngộ giống như vừa nuốt thuốc an thần, yên lặng lạ thường.


Lối đi trước mặt tối đen như mực, ánh đèn pin bắt đầu nghiêng lệch, chiếu trật mục tiêu, lúc thì soi vách tường bên này, khi lại lạc sang bên kia.


Lộ Dữ Chu đi chậm lại, nghiêng đầu nhìn thoáng qua, phát hiện Thịnh Ngộ đã nhắm hai mắt.


“…Cậu sợ bóng tối à?”


Giọng nói bất thình lình vang lên giữa con đường yên tĩnh khiến Thịnh Ngộ giật bắn mình.


Tuyệt kỹ giả chết bị phá tan tành.


“Có một chút.”


Sợ bóng tối có chút mất mặt, nhưng mạnh miệng chối thì càng mất mặt hơn.


Thịnh Ngộ hé mở mắt, chỉnh lại hướng đèn pin, chiếu đúng đường đi trước mặt.


“Lúc nhỏ cậu cũng vậy sao?”


“Không hẳn. Tầm tám chín tuổi mới bắt đầu. Hồi nhỏ tôi chẳng sợ cái gì cả.”


Thịnh Ngộ hơi đổi tư thế ngồi. Cảm giác hơi thở Lộ Dữ Chu phả nhẹ sau gáy khiến cậu nhột người phải nghiêng đầu đi, nhưng nhịp tim lại vì cảm giác có ‘người phía sau’ ấy mà ổn định một cách lạ thường.


Lộ Dữ Chu rũ mắt, khẽ hỏi:


“Tại sao lại là tám chín tuổi?”


“Tám chín tuổi… bắt đầu hiểu chuyện, mà hiểu chuyện rồi thì mới biết sợ.”


Lý do nghe cũng hợp lý đấy.


Lộ Dữ Chu không hỏi lại.


-


Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt Truyện Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt Story Chương 21: Hỏa hoạn (1).
10.0/10 từ 50 lượt.
loading...