Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt
Chương 22: Hỏa hoạn (2).
263@-
Thịnh Ngộ đầu óc mơ hồ, vừa lên lầu đã nhào thẳng lên giường, cửa chính còn là do Lộ Dữ Chu tiện tay đóng giúp cậu.
Ngày hôm sau tỉnh dậy, Thịnh Ngộ mới phát hiện ở huyền quan có thêm một cái đèn pin. Dưới cái đèn pin còn đè một tờ giấy:
Bỏ vào ngăn kéo, đừng có vứt vào thùng rác.
...Phiền muốn chết!
Chỉ lỡ làm rơi một thôi mà, rốt cuộc cậu ta định lải nhải bao nhiêu lần nữa!
Trong lòng thì càm ràm vậy, nhưng Thịnh Ngộ lại cảm thấy tâm trạng hôm nay khá tốt. Cậu nhét đèn pin vào cặp, vừa huýt sáo vừa ra cửa đi học.
Bởi vì hôm nay giáo viên dạy lý không có mặt, nên đèn pin tạm thời không có tác dụng. Thầy lý phải đi dự giờ ở trường khác, cả lớp thực nghiệm mừng rơi nước mắt, ôm mặt khóc ròng chúc mừng, cuối cùng cũng được một buổi tự học trọn vẹn vào buổi tối.
Đến 6 giờ tan học, bình thường thì Thịnh Ngộ đã về nhà và nghỉ ngơi.
Đáng tiếc là hôm nay cậu phải trực nhật, bị kẹt ở trường nửa tiếng, nếu không đã về nhà sớm hơn rồi.
Hiếm khi tan học còn sớm như vậy, Thịnh Ngộ tiện tay mua hai ly trà sữa ở cổng trường, vừa đi vừa nhắn tin cho Lộ Dữ Chu:
Thầy Lộ, hẹn gặp nha.
Lộ Dữ Chu: …. Hẹn cái gì? Tôi không muốn dính vào tệ nạn xã hội đâu.
Thịnh Ngộ cắn ống hút, bật cười nho nhỏ.
Từ hôm đó, quan hệ hai người bắt đầu thân thiết hơn. Tin nhắn giữa bọn họ dần trở nên không còn giữ kẽ, nếu để người khác nhìn thấy chắc phải báo cảnh sát mạng bắt cả hai về mới chịu.
Thịnh Ngộ:
A ( T^T ) quá đáng ghê, tôi chỉ muốn hẹn thầy học bài thôi mà, thầy nghĩ đi đâu thế!
Lộ Dữ Chu: Tới nhà cậu à?
Thịnh Ngộ: Chẳng lẽ chỉ để học bài mà cũng phải ra khách sạn mở phòng sao? ( T^T )
Lộ Dữ Chu:……
Thịnh Ngộ nhanh nhẹn chụp ảnh ly trà sữa trong tay gửi qua, nhắn thêm một câu:
Thầy Lộ, tôi mang học phí tới dâng này.
Khung trò chuyện im lặng một lúc, rồi Lộ Dữ Chu gửi một bức ảnh.
Đó là một con đường vắng không một bóng người, trông khá quen mắt.
Lộ Dữ Chu: Xuất phát rồi. Trên đường sẽ ghé mua hương cho cậu.
Thịnh Ngộ:....
Anh tính toán từ đây đến nhà sẽ khoảng 7 giờ, vừa đúng giờ ăn tối. Trên đường, Lộ Dữ Chu còn đặt trước hai phần cơm hộp ở một quán nhỏ gần nhà, hẹn 7 giờ giao đến.
Thịnh Ngộ thấy anh ở nhà một mình mà vẫn rảnh rỗi quá mức, không còn vẻ kiềm chế dè dặt như mấy ngày trước nữa. Vậy là cậu lại gửi thêm nhiệm vụ:
Thịnh Ngộ:Thầy Lộ thân ái có bận không? Không bận thì tiện đường ghé quầy đồ vặt lấy hộ tôi một kiện hàng nhé.
Lộ Dữ Chu: Cậu về nhà chẳng phải cũng đi ngang qua quầy đó sao?
Thịnh Ngộ: Tôi lười
Lộ Dữ Chu: ....
Thành thật quá nhỉ.
Lộ Dữ Chu bảo cậu gửi mã đơn hàng. Thịnh Ngộ trực tiếp gửi luôn số điện thoại để thầy Lộ tra trên máy tự động cho nhanh. Cậu vốn hay đặt mấy thứ linh tinh vô dụng, cụ thể là gì cậu cũng chẳng nhớ rõ.
Sau đoạn trò chuyện ấy, Lộ Dữ Chu không nhắn lại nữa.
Trên đường đi xe buýt, Thịnh Ngộ còn chủ động nhắn thêm:
Thịnh Ngộ: Học trò nhỏ của ngài đã đến trạm xe buýt rồi đó~
Nhưng vẫn không nhận được hồi âm của Lộ Dữ Chu. Không rõ anh đang bận chuyện gì.
Hôm nay hẻm Hỉ Thước đặc biệt náo nhiệt. Đầu ngõ ba lớp trong ba lớp ngoài chen kín người. Thịnh Ngộ bị kẹt ở lề đường, nghe mấy cô chú đứng xung quanh bàn tán. Hình như có một ngôi nhà bị cháy, còn có người mắc kẹt bên trong, lính cứu hỏa đang gấp rút cứu hộ.
Tiếng còi hú vang vọng khắp con hẻm nhỏ.
Nghe nửa câu đầu, tim Thịnh Ngộ lập tức thắt lại. Cậu túm đại một người hỏi:
“Nhà nào cháy vậy ạ? Số mấy?”
Người đó không phải dân ở đây, đi bộ cả cây số chỉ để hóng chuyện, nên cũng không biết rõ số nhà.
“Không rõ lắm, nghe nói trong đó có nhiều người đang chơi mạt chược, nhà đó còn bán đồ nữa.”
Nghe miêu tả hình như giống cái quầy bán đồ vặt.
Thịnh Ngộ thở phào nhẹ nhõm —— may quá, không liên quan đến mình.
Dù sao thì, trước tai họa, con người thường ích kỷ như vậy.
Cậu lại hỏi: “Có ai bị thương không ạ?”
“Cũng không rõ nữa. Hình như phát hiện sớm nên đa số người đã chạy thoát. Nhưng có một nam sinh bị kẹt dưới kệ hàng, không biết có cứu ra được không.”
Đám đông đông nghịt như nước lũ, chắn hết lối đi. Cháy lớn ở đây, người xem cũng chỉ biết đứng đó mà chẳng giúp được gì. Thịnh Ngộ nhìn một lát, thấy đầu người lúc nhúc, bèn vòng đường xa để về nhà.
Nhà cũ của nhà họ Lộ và tiệm đồ vặt thực sự rất gần nhau, chỉ cách nhau hai ba hộ dân, hàng rào cảnh giới của lính cứu hỏa vừa vặn giăng đến tận nhà kế bên.
Lửa đã được dập tắt, nhưng trong không khí vẫn còn vương mùi tro tàn ngột ngạt.
Thịnh Ngộ mang theo cảm giác may mắn xen lẫn nặng nề mà mở cửa bước vào nhà. Việc đầu tiên cậu làm là cất tiếng gọi:
“Thầy Lộ?”
Cậu muốn tìm người chia sẻ tâm trạng rối bời sau khi tận mắt chứng kiến vụ hỏa hoạn này.
Không ai trả lời.
Chỉ có âm vang từ sâu trong nhà vọng lại, càng làm bầu không khí thêm yên ắng đáng sợ.
Thịnh Ngộ bỗng nhiên có một dự cảm không lành.
Thịnh Ngộ sửng sốt trước cửa vài giây, bất chợt ném phăng cặp sách xuống, hai ba bước vọt chạy lên lầu.
Hai phòng ngủ đều đóng cửa. Trong căn phòng thuộc về cậu, có một chiếc cặp sách màu đen để trên bàn. Bên cạnh cặp là hai ly tào phớ bỏ trong túi nilon trong suốt, hơi nước vẫn còn đọng lại mờ mờ.
Mà căn phòng còn lại, căn phòng dành cho Lộ Dữ Chu —
Cửa sổ mở hé một cánh. Bức rèm vải màu xám xanh bị gió lùa bay phần phật, quấn lấy khung cửa sổ.
Trên tủ đầu giường đặt một chiếc điện thoại màu đen.
Không có ai trong phòng.
Trong tiếng gió lạnh lùa qua cửa sổ, Thịnh Ngộ như bị đóng băng cả suy nghĩ lẫn hơi thở.
Một lúc lâu sau, cậu đột nhiên tự tát mình một cái thật mạnh. Cơn đau khiến cả linh hồn rung lên như chuông báo động. Hai tai ù đi, trong mớ suy nghĩ hỗn loạn cậu chỉ còn một ý nghĩ.
Không kịp nghĩ thêm điều gì, Thịnh Ngộ như một cỗ máy nhỏ được kích hoạt đột ngột, lao ra ngoài như bay —
—
Nếu cậu thật sự là người máy, thì toàn bộ năng lượng lúc này chắc chắn đã được dồn hết cho chức năng chạy.
Bởi vì đầu óc cậu hoàn toàn trống rỗng.
Dây cảnh giới được giăng ra xa, không thể thấy rõ bên trong. Thịnh Ngộ vòng theo một con hẻm nhỏ khác, chạy đến trước cửa tiệm đồ vặt.
Gian nhà hai tầng cũ kỹ từng ồn ào tiếng cười kia giờ đã cháy đen thui.
Bên ngoài miễn cưỡng còn nguyên vẹn, nhưng bên trong chỉ còn là đống tro tàn. Tựa như một con quái vật bị thiêu cháy sạch, chỉ còn trơ lại bộ xương đen.
Lửa lan rộng ra ngoài, đốt sạch đám cỏ dại xung quanh, để lại một vùng cháy xém hình bán nguyệt giống như một vết sẹo lớn.
Thịnh Ngộ chen lên hàng đầu, kéo dây cảnh giới định lao vào bên trong, nhưng mới chạy được vài bước, một người nồng nặc mùi bụi tro từ bên trong lao ra giữ chặt lấy cậu.
“Thằng ngốc từ đâu ra đây! Trong đó toàn vật dễ cháy, vào là chết cháy luôn đó, cậu muốn chết à?!”
Thịnh Ngộ quay đầu lại —
Là bà chủ tiệm.
Tóc bị cháy xém, mặt mũi đầy bụi đen, nhưng mắt bà chủ vẫn rất sáng. Bà mắng người khí thế y như trước, chẳng yếu ớt chút nào:
“Biến! Mau biến về cho bà!”
Thịnh Ngộ ngã ngồi xuống đất, đầu gối đau âm ỉ. Cậu cố ổn định hơi thở, bất ngờ túm lấy tay bà chủ, lớn tiếng nói:
“Bạn cháu còn đang ở trong —- Cậu ấy có ra ngoài chưa? Là một nam sinh rất cao, ở căn nhà có hoa cẩm tú cầu treo trước cửa ấy! Tên cậu ấy là Lộ Dữ Chu, chắc bác đã gặp qua mà ——”
“Cậu nói cái gì? Lộ gì, phố gì?”
Xung quanh ồn ào hỗn loạn, tiếng cháy, tiếng còi xe cứu thương vang vọng khắp nơi. Bên ngoài hàng rào chắn có một đám người đang nhốn nháo tụ tập. Bà chủ chẳng nghe rõ nổi lời nào, đẩy vai cậu ra, lớn tiếng quát:
“Ra ngoài mau! Bạn cậu chắc chắn không sao đâu!”
“Chờ đã ——”
Thịnh Ngộ lảo đảo lăn một vòng trên đất, bụi tro bám đầy người. Tóc dính lên gương mặt đẫm mồ hôi. Cậu ngửa đầu nhìn bà, vành mắt bỗng chốc đỏ hoe:
“Bác chắc chắn nhớ rõ cậu ấy. Cậu ấy lớn lên ở con phố này mà. Mới hôm nay còn giúp cháu đi lấy chuyển phát nhanh……”
Lời kể đến bên miệng liền im lặng, hốc mắt thiếu niên ướt át nhỏ giọng nói:
“Nghe nói có người bị kệ hàng đè phải đúng không? Cho cháu nhìn một cái đi, để cháu xem có phải bạn cháu không……”
“Thịnh Ngộ?”
Một giọng gọi trầm ổn, quen thuộc vang lên sau lưng.
Cả thế giới như ngừng lại trong khoảnh khắc ấy.
Thịnh Ngộ ngỡ ngàng. Cậu lập tức quay đầu.
Lộ Dữ Chu đang đứng cách đó không xa, tay xách một xô nước. Trông cả người lấm lem chẳng kém gì cậu, vẻ mặt còn đầy khó hiểu.
“…… Không sao rồi.” Thịnh Ngộ thì thào, rồi buông tay bà chủ ra cố gắng đứng dậy.
Nhưng đứng không nổi, chân mềm nhũn.
Cậu đành ngồi bệt luôn xuống, hai tay chống ra sau mà th* d*c từng hơi một. Đầu ngửa lên trời cố gắng ép nước mắt vào trong.
“…… Cậu ta là mạng sống của cậu chắc!” Bà chủ mắng một câu rồi quay lưng đi hỗ trợ.
Không.
Lộ Dữ Chu không phải mạng sống của cậu.
Nhưng… khoảnh khắc đó, cậu thật sự đã nghĩ như vậy.
Cứ như bản thân cũng vừa đi qua một chuyến ở quỷ môn quan vậy.
Trong đám đông náo loạn xung quanh, Lộ Dữ Chu đi về phía cậu, ngồi xổm xuống, bóng dáng cao lớn đổ bóng che phủ lấy Thịnh Ngộ.
“Không cẩn thận bị đẩy vào.” Thịnh Ngộ khàn giọng đáp, cúi đầu, không còn sự trong trẻo thường ngày.
“Cậu ở đây làm gì?”
Lộ Dữ Chu quay đầu lại liếc nhìn phía sau: “Lúc nãy thiếu người, tôi vào giúp dập lửa.”
Thịnh Ngộ “à” một tiếng.
“…… Gọi cho cậu không được, tôi có hơi lo, nên đến xem thử.”
“Xin lỗi.” Lộ Dữ Chu cụp mắt nhìn xoáy tóc rối của cậu, nói: “Ở gần đây nên tôi không mang điện thoại, cứ nghĩ sẽ về sớm.”
“Có gì mà phải xin lỗi.” Thịnh Ngộ lau mặt thật mạnh, khi ngẩng lên, trên mặt đã không còn cảm xúc gì khác lạ, chỉ là viền mắt hơi đỏ, giọng mũi vẫn nặng.
“Còn cần thêm người không? Tôi có thể giúp được.”
Lộ Dữ Châu: “Chắc là không cần nữa, tôi cũng chuẩn bị về rồi.”
Thịnh Ngộ đáp một tiếng, cơ thể lung lay đứng dậy.
“Vậy thì mình về nhà thôi.”
-
[Tin tức trong nhóm cộng đồng cư dân khu phố]:
— Nguyên nhân ban đầu được xác định do chập điện vì đường dây đã hư. Những sự cố tương tự thường xảy ra ở khu nhà chung cư cũ. Đây là vấn đề lâu năm để lại, chính quyền địa phương phải chịu trách nhiệm trực tiếp… Còn về người sử dụng căn phòng, hai cá nhân họ Triệu và họ Tôn có khả năng bị truy cứu trách nhiệm…
— Vụ cháy lần này không có người thiệt mạng, chỉ có một người bị thương. Nạn nhân được đưa đến bệnh viện kịp thời, bị gãy xương nhẹ ở chân và bỏng độ hai ở hai chỗ… Theo thông tin hiện tại, vết thương không ảnh hưởng đến sinh hoạt sau này…
Thịnh Ngộ lướt đọc từng dòng trong thông báo mới nhất trên diễn đàn khu phố.
Cậu tắm rửa qua loa xong nằm phơi người trên giường, ly tào phớ để trên bàn cả tiếng đồng hồ cũng chưa đụng tới. Thấy vậy, Lộ Dữ Chu mang xuống để vào tủ lạnh dưới lầu.
Chiếc quạt đầu giường kêu lạch cạch không ngừng, có làn gió cũng chẳng làm dịu đi chút đau nhức nào ở đầu gối.
Cả hai đầu gối Thịnh Ngộ đều trầy một mảng da lớn. Lúc c** q**n ra, cậu suýt thì bật dậy vì đau, nhưng vẫn ráng tỏ ra bình thường trước mặt Lộ Dữ Chu:
“Không biết va phải lúc nào, tôi hiện tại không có sợ đau đâu ——”
Cái rắm.
Cậu đau đến mức muốn khóc luôn ấy chứ.
Lăn qua lăn lại trên giường như cái bánh rán bị lật tới lật lui, nghe thấy cửa phòng bị người ta gõ ba cái cậu lập tức nằm bất động, duỗi người thẳng đơ như xác chết, cố làm ra vẻ bình tĩnh:
“Vào đi.”
Lộ Dữ Chu cầm vài loại thuốc ngoài da bước vô.
Thịnh Ngộ nhanh chóng liếc nhìn, nhưng ánh mắt vẫn dán chặt vào màn hình điện thoại, giả vờ như mình đang tập trung chơi game:
“Không sao đâu, mấy vết thương nhỏ kiểu này để một lúc là tự lành, không cần phải bôi thuốc đâu… Á—!”
Còn chưa nói xong đã hét lên một tiếng, cậu bật người dậy như con cá mắc cạn, trừng mắt nhìn Lộ Dữ Chu với vẻ không thể tin nổi.
“Hét cái gì?” Thầy Lộ mặt không đổi sắc, cầm miếng bông thấm đầy povidone đè lên vết thương của cậu, giọng nhàn nhạt:
“Cũng đâu phải cồn, chẳng phải chính cậu bảo là mình không sợ đau nữa sao? Chỉ là bôi povidone thôi mà, phản ứng lớn như vậy làm gì.”
“Nhưng mà cậu…”
Thịnh Ngộ cứng họng, vẻ mặt tủi thân:
“Cũng không cần phải mạnh tay như vậy chứ…”
Lộ Dữ Chu không nói gì, nhưng lực tay khi thấm bông lại nhẹ nhàng hơn nhiều.
Thịnh Ngộ ngoan ngoãn nằm yên trở lại.
Tuy hai người là bạn, nhưng nằm im để người ta bôi thuốc thế này vẫn thấy hơi ngại ngùng. Cậu vươn tay ôm lấy cái gối hình vịt vàng ở mép giường vào lòng để tránh ánh mắt Lộ Dữ Chu.
Sắc trời đã tối dần, bên ngoài cửa sổ lác đác vài ngôi sao không rõ lắm. Trong phòng ngủ không bật đèn trần, chỉ có chiếc đèn bàn tỏa ánh sáng dịu dàng, ánh hoàng hôn cuối cùng hắt lên sàn nhà vài vệt sáng mờ nhạt.
Tiếng ve kêu vang ngoài cửa sổ.
Lộ Dữ Chu nói:
“Không lấy hàng được, chắc là bị thiêu sạch rồi.”
Nhắc đến chuyện đó, lòng Thịnh Ngộ lại trùng xuống.
“Không sao.” Cậu siết chặt con vịt vàng trong tay, giơ điện thoại lên:
“Lửa bùng lên trong bán kính trăm mét, chúng ta chỉ bị cháy mất mấy gói hàng thôi. Vẫn là may mắn rồi.”
Lộ Dữ Chu mở một lọ thuốc mỡ khác, bôi lớp kem mát lạnh lên da khiến Thịnh Ngộ rùng mình vì lạnh.
“……”
Lộ Dữ Chu khựng lại, ánh mắt dừng trên con vịt vàng trong tay cậu. Thịnh Ngộ vội trốn mặt sau lưng vịt, bình thường chỉ thấy nó rất lớn, bây giờ còn có công dụng che được cả khuôn mặt.
“Cậu lúc nào cũng như thế sao?” Lộ Dữ Chu hỏi.
Thịnh Ngộ không hiểu gì, đưa con vịt xuống một chút, lộ ra đôi mắt sáng ngời nghi hoặc.
“Cứ hấp tấp, bốc đồng. Gặp chuyện là lao vào, cảm xúc lên là chẳng thèm nghĩ gì… đến cháy nhà cũng dám xông thẳng vào.”
Nghe chẳng giống lời hay ý đẹp gì.
May mà tính tình Thịnh Ngộ rộng lượng, tự động hiểu lời kia thành ‘miệng thì chê chứ thật ra đang lo lắng’, trở mình nói:
“Không phải quan tâm quá dễ bị loạn sao, người bình thường ai nghe xong chẳng dễ liên tưởng chứ. Trùng hợp kiểu gì quầy bán đồ vặt lại có mấy nam sinh bị chặn lại, lúc đó cậu lại không ở đây… Nếu tôi không chạy đi tìm, mà thật sự có chuyện gì xảy ra, chắc nửa đời sau tôi cũng không ngủ yên được.”
Lộ Dữ Chu cụp mắt, xé một miếng băng cá nhân mỏng, dán lên vết thương.
“Nếu thật sự xảy ra chuyện, thì là do số phận. Có liên quan gì đến cậu.”
“Sao lại không liên quan được.”
Thịnh Ngộ siết chặt tay, chiếc gối ôm hình vịt vàng bị bóp đến in hằn mấy nếp gấp. Cậu nhìn trần nhà, nói khẽ:
“Chính tôi là người nhờ cậu đi lấy hàng, cũng là tôi bảo cậu đến nhà học bù. Thêm mấy chuyện nữa trước đó… Cậu vốn không nên lớn lên ở đây, chỉ bởi vì tôi mà bị kéo vào. Nghĩ kỹ lại, nếu trên đời này không có tôi, cậu căn bản sẽ chẳng gặp phải trận cháy này.”
Đúng là chuyện vớ vẩn.
Lộ Dữ Chu nói:
“Thịnh Ngộ, cậu bị ngốc à? Việc đó thì liên quan gì đến cậu.”
“... Đúng vậy.”
“Chuyện này chẳng liên quan gì đến tôi cả.”
Thịnh Ngộ oan ức muốn chết, ôm gối che kín mắt, chỉ để lộ cái cằm căng cứng:
“Tôi cũng biết là chẳng liên quan gì, nhưng sự thật là như vậy mà.”
Sự thật là… cậu đã được lợi.
Sự thật là… cậu đã chiếm tiện nghi của anh.
Sự thật là… vì cậu mà Lộ Dữ Chu bị thiệt thòi.
Ngay từ lần đầu gặp, cậu nên thấp hơn người ta một bậc rồi.
Bởi vì phải sắp xếp tương lai cho thiếu gia thật, cậu đành phải chen chân vào một vùng đất xa lạ mà bản thân chẳng hề quen biết.
Tất cả những điều đó đều là đúng, đều hợp lý.
—— Nhưng mà, cậu vẫn thấy tủi thân.
“Rõ ràng tôi chẳng làm gì cả, sao lại thành nợ cậu rồi? Tôi nghĩ mãi cũng không hiểu…” Trời dần tối, ánh chiều tà mơ hồ phủ xuống. Hô hấp của Thịnh Ngộ rối loạn mà gấp gáp, lồng ngực cậu phập phồng liên tục, giọng mũi cũng lẫn vào trong âm điệu nghèn nghẹn.
Lộ Dữ Chu lấy chiếc gối ôm ra khỏi tay cậu.
Sau gối là một khuôn mặt thấm đẫm nước mắt. Lông mi ướt đẫm rũ xuống, chẳng còn sức sống như ngày thường, trông thật đáng thương.
Thịnh Ngộ đang khóc.
“Nếu muốn khóc thì cứ khóc đi.” Lộ Dữ Chu im lặng một lúc, nói: “Muốn nói gì thì nói ra.”
Anh biết, Thịnh Ngộ chắc chắn không dễ dàng chấp nhận thân phận mới của mình như vẻ ngoài. Có lẽ chỉ vì cậu chưa tìm được cơ hội trút hết ra, nên cứ gắng gượng giả vờ như chẳng có chuyện gì, chôn hết cảm xúc vào lòng.
Nếu không, lần đầu tiên gặp Thịnh Ngộ, sao trông cậu lại ủy khuất đến thế?
“... Tôi sợ muốn chết.” Có lẽ vì giọng Lộ Dữ Chu quá vững vàng lại đang trấn an cậu, Thịnh Ngộ không kìm được nữa, nước mắt rơi càng nhanh. Cậu đưa tay che mắt, im lặng bật khóc.
“Khoảnh khắc bước vào nhà mà không thấy cậu, tôi đã nghĩ, xong đời rồi. Tôi hối hận, tại sao lại nhờ cậu đi lấy chuyển phát nhanh, tại sao lại để cậu tới hẻm Hỉ Thước, tại sao lại làm bạn với cậu —- Giống như tôi mắc nợ cậu vậy, món nợ này có khi cả kiếp sau cũng không trả hết được.”
Lộ Dữ Chu không đáp, vì anh biết lúc này Thịnh Ngộ chẳng cần lời giải thích nào cả, mà chỉ cần một người yên lặng lắng nghe.
“Cuộc sống này như bị ma ám, cứ như đang diễn kịch vậy… Nhưng ai cho tôi cái kịch bản này? Ai bảo tôi diễn? Ai bảo tôi phải làm cái ‘thiếu gia’ đáng chết này? Rõ ràng tôi chỉ muốn sống một cuộc đời đơn giản, yên ổn, không phải lo nghĩ gì. Vậy mà ai lại cho tôi cái kết cuc rối tung này?”
“Tại sao tôi phải chuyển đến trường Nhất Trung…? Môn học thì khó đến phát điên, nhìn đề toán là thấy phiền, ở nhà cũ thì chẳng quen thuộc, con chó đen cũng ghét tôi, còn có cả cậu nữa… Lộ Dữ Chu, cậu là người khó ở nhất mà tôi từng gặp.”
“Tôi chưa từng thấy người nào khó chiều như cậu. Trước kia tôi người gặp người thích, Vậy mà cậu thì—thật sự đáng ghét chết đi được…”
“Ghét muốn chết… Nếu cậu mà thực sự có chuyện gì, cả đời này tôi cũng sẽ không tha thứ được cho bản thân.”
Không khí trong phòng như bị nén chặt.
Tiếng nức nở bị đè nén của thiếu niên rơi vào bóng tối.
Kịch cạch —
Lộ Dữ Chu cúi người, bật đèn đầu giường.
Ánh sáng rọi lên, càng khiến dáng vẻ của Thịnh Ngộ thêm nhếch nhác. Cậu dùng tay che mắt, nhưng không thể che hết nửa khuôn mặt đang đỏ lên vì khóc.
“Tôi biết rồi, tôi hứa sẽ sống lâu trăm tuổi, được chưa?” Lộ Dữ Chu nói: “Tôi đã nói sống trăm tuổi rồi, cậu có thể thoải mái hơn một chút không. ”
Tiếng nức nở lập tức im bặt ——
Chỉ vài giây sau, thiếu niên trên giường run lên càng dữ dội, giọng nói nghẹn ngào bật ra không thể giấu nổi.
“Lộ Dữ Chu, cậu nói thế làm gì ——”
“Thế cậu muốn tôi phải nói sao đây?”
Cậu muốn anh lạnh nhạt, tàn nhẫn, không nể tình...
Vậy mà anh lại dịu dàng như thế.
Không phải cố ý khiến người ta muốn khóc sao?”
Có lẽ là vì cuối cùng cũng nói được hết những điều trong lòng, Thịnh Ngộ sau đó không khóc lâu nữa, giọng nói khản đặc, so với ngày thường khàn hẳn xuống không dễ nghe thấy:
“Lộ Dữ Chu, cậu thật sự sẽ sống đến trăm tuổi à?”
“Ừm.”
“Vậy thì tôi cũng muốn sống đến trăm tuổi.”
Thịnh Ngộ lau nước mắt, cuối cùng cũng mở tay ra. Gương mặt cậu lấm lem, nhưng lại mang theo nét nghiêm túc trẻ con:
“Tôi không thích cái kết quả này. Tôi muốn vẻ vang mà sống đến trăm tuổi. Cậu cũng phải vậy. Cậu phải cùng tôi sống vẻ vang đến lúc chết."
Khoảnh khắc đồng ý lời hứa đó, trái tim Lộ Dữ Chu chợt hẫng nhịp.
Rõ ràng là anh trả lời, nhưng người bị lay động lại giống như là anh vậy.
Dưới ánh sáng, anh lặng lẽ nhìn Thịnh Ngộ — khuôn mặt cậu vẫn còn đẫm nước, tóc bên mai cũng ướt, anh nhiều lần muốn đưa tay lau giúp một chút, lại thấy kì quặc, cuối cùng chỉ có thể vỗ nhẹ lên vai cậu, xem như trấn an.
Bọn họ còn quá trẻ.
Chưa đủ để hiểu, việc đưa tay ra rồi kìm xuống có ý nghĩa gì.
-
Hẻm Hỉ Thước nhanh chóng lên báo vì vụ cháy. Trước cả khi hai người họ kịp đọc tin tức, điện thoại của Thịnh Ngộ và Lộ Dữ Chu đã nổ tung vì đủ loại cuộc gọi.
Trong đó, Thịnh gia là gọi nhiều nhất.
“Alô? Bà nội, con không sao đâu ạ. Vâng, lửa không lan tới chỗ con…”
“Chuyển nhà? Không cần đâu ba, con ổn mà, quen chỗ này rồi… Không, con nói là không cần, ba tới đây làm gì ——”
“Xin chào, ai vậy? Cháu là Thịnh Ngộ, bây giờ đang ở hẻm Hỉ Thước, chưa bị cháy lan tới đâu. Có chuyện gì không ạ?”
……
Ngay cả Lưu Dung cũng gọi đến ân cần hỏi han, xem hai người có cần xin nghỉ học một hôm không.
Thịnh Ngộ phiền muộn: “Cái ‘chúng ta’ mà cô nói là chỉ… em với Lộ Dữ Chu sao?”
“Đúng vậy.”
Nhắc đến chuyện này, Lưu Dung cũng đầy hoang mang:
“Ba em mới gọi cho tôi, nói em bị hoảng loạn nên muốn xin nghỉ một ngày… Sau đó ông ấy nói Lộ Dữ Chu cũng cần xin nghỉ. Cô mới hỏi ông ấy với Lộ Dữ Chu có quan hệ gì, ông ấy nói ông là ba của Lộ Dữ Chu.”
Lưu Dung: “Ừm, cho cô mạo muội hỏi một câu… em với Lộ Dữ Chu là quan hệ kiểu gì vậy ——”
Thịnh Ngộ: “……”
Cúp điện thoại, cậu mở cửa sổ chat với người tên chủ tịch Thịnh, bật chế độ chặn tin nhắn làm phiền.
Cậu biết rõ chuyện này chẳng thể thật sự gây tổn thương gì cho chủ tịch Thịnh, nhưng chỉ cần học cùng một trường, không dám đứng trước mặt mắng thẳng Đại Mã Hầu, thì sau lưng nói xấu hai câu để xả tức cũng được.
Ném điện thoại sang một bên, Thịnh Ngộ nhìn đồng hồ.
Đã hơn mười một giờ đêm.
Còn chưa ăn tối nữa, cậu chắc tu tiên được rồi.
Đi dép lê ra ngoài kiếm gì lót dạ, vừa mở cửa phòng, Thịnh Ngộ liền chú ý thấy cửa phòng đối diện khép hờ, ánh đèn le lói hắt dài xuống hành lang.
— À, Lộ Dữ Chu vẫn chưa về.
Có lẽ vì bị cậu trút cảm xúc níu bước chân, nên Lộ Dữ Chu mãi vẫn chưa rời đi. Lúc Thịnh Ngộ ra nhà vệ sinh rửa mặt, còn nghe thấy giọng Lộ Dữ Chu đang nói chuyện điện thoại với dì ở ban công:
“Vâng… Cháu đang ở với bạn… Tối nay ngủ lại nhà cậu ấy…”
Chuyện sau đó là cả hai bên cùng bị nã điện thoại tới tấp. Họ mỗi người tìm một góc, gọi cho người nhà để báo bình an.
Chần chừ hai giây, Thịnh Ngộ trước mắt vẫn gạt đi suy nghĩ về đồ ăn đang lởn vởn trong đầu, tiến đến gõ cửa phòng đối diện.
“Vào đi.”
Cánh cửa cũ kỹ mở ra kêu kẽo kẹt, đóng vào cũng vẫn kêu kẽo kẹt như vậy.
Lộ Dữ Chu đang ngồi trước bàn học quay lưng lại với cậu. Anh nghe tiếng mở cửa nhưng không quay đầu.
Phòng ngủ của anh không có bàn học đàng hoàng, chỉ có một chiếc bàn đơn lẻ kiểu học sinh, không biết lôi ở đâu ra. Có lẽ từng dùng như bàn đầu giường để chất mấy món linh tinh.
Lúc này đống linh tinh đó đã được dọn sạch. Bàn được kéo sát gần cửa sổ, bên hông treo cặp sách màu đen của Lộ Dữ Chu, đèn bàn kiểu cũ bật lên chiếu thành một vệt sáng hẹp xuống người đang ngồi.
Thịnh Ngộ lần đầu nhìn thấy căn phòng này có hơi người như vậy, đứng ở cửa ngắm nghía một lúc, giọng điệu không khỏi thả nhẹ hơn hỏi:
“Tôi định xuống ăn cơm, cậu đi cùng không?”
“Được.” Lộ Dữ Chu không quay đầu, đáp: “Đợi tôi hai phút.”
Thịnh Ngộ có chút tò mò, bước tới gần:
“Cậu đang bận cái gì thế?”
Trên bàn có một cái nhíp, vài sợi dây mảnh, còn có mấy thứ Thịnh Ngộ không biết công dụng của nó là gì.
“Sống lâu trăm tuổi.” Lộ Dữ Chu đáp lại bằng một câu trả lời rất mơ hồ.
Nhưng Thịnh Ngộ nhìn kỹ mấy giây, lại kỳ lạ hiểu được phần nào ý anh muốn nói.
“Chuỗi hạt gỗ đàn hương này là sau khi mẹ tôi mất, ba tôi đến chùa xin cho tôi, nói là đeo vào thì có thể sống lâu trăm tuổi, tránh bệnh tật —— có một thời gian ông ấy rất tin mấy thứ này.”
Hai chuỗi vòng tay hạt gỗ giống hệt nhau đang nằm giữa các ngón tay của Lộ Dữ Chu. Anh nhẹ nhàng phủi bụi trên mặt chuỗi hạt, soi dưới ánh đèn nhìn nó, đôi mi rũ xuống dưới ánh sáng vàng nhạt, gương mặt trông dịu dàng hoài niệm khó thấy.
Thịnh Ngộ nhìn anh thất thần vài giây, rồi mới dời ánh mắt về chuỗi hạt:
“Đây là di vật của ba cậu, sao cậu tháo ra làm gì?”
Ban đầu, chuỗi hạt này là đàn hương tự nhiên, đưa lên gần còn có thể ngửi thấy mùi thơm nhè nhẹ, màu gỗ mộc mạc, từng hạt từng hạt đều nhau, không nhiều cũng không ít.
Bây giờ bị tách làm đôi, ở chỗ trống còn chêm thêm vài viên ngọc nhỏ màu xanh nhạt.
“Không phải cậu muốn sống lâu trăm tuổi sao?”
Lộ Dữ Chu tháo một chuỗi xuống, đặt lên mép bàn.
Chuỗi ngọc chạm vào bàn gỗ phát ra âm thanh thanh thúy, trong trẻo.
“Chia cho cậu một nửa.”
Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt
Thịnh Ngộ đầu óc mơ hồ, vừa lên lầu đã nhào thẳng lên giường, cửa chính còn là do Lộ Dữ Chu tiện tay đóng giúp cậu.
Ngày hôm sau tỉnh dậy, Thịnh Ngộ mới phát hiện ở huyền quan có thêm một cái đèn pin. Dưới cái đèn pin còn đè một tờ giấy:
Bỏ vào ngăn kéo, đừng có vứt vào thùng rác.
...Phiền muốn chết!
Chỉ lỡ làm rơi một thôi mà, rốt cuộc cậu ta định lải nhải bao nhiêu lần nữa!
Trong lòng thì càm ràm vậy, nhưng Thịnh Ngộ lại cảm thấy tâm trạng hôm nay khá tốt. Cậu nhét đèn pin vào cặp, vừa huýt sáo vừa ra cửa đi học.
Bởi vì hôm nay giáo viên dạy lý không có mặt, nên đèn pin tạm thời không có tác dụng. Thầy lý phải đi dự giờ ở trường khác, cả lớp thực nghiệm mừng rơi nước mắt, ôm mặt khóc ròng chúc mừng, cuối cùng cũng được một buổi tự học trọn vẹn vào buổi tối.
Đến 6 giờ tan học, bình thường thì Thịnh Ngộ đã về nhà và nghỉ ngơi.
Đáng tiếc là hôm nay cậu phải trực nhật, bị kẹt ở trường nửa tiếng, nếu không đã về nhà sớm hơn rồi.
Hiếm khi tan học còn sớm như vậy, Thịnh Ngộ tiện tay mua hai ly trà sữa ở cổng trường, vừa đi vừa nhắn tin cho Lộ Dữ Chu:
Thầy Lộ, hẹn gặp nha.
Lộ Dữ Chu: …. Hẹn cái gì? Tôi không muốn dính vào tệ nạn xã hội đâu.
Thịnh Ngộ cắn ống hút, bật cười nho nhỏ.
Từ hôm đó, quan hệ hai người bắt đầu thân thiết hơn. Tin nhắn giữa bọn họ dần trở nên không còn giữ kẽ, nếu để người khác nhìn thấy chắc phải báo cảnh sát mạng bắt cả hai về mới chịu.
Thịnh Ngộ:
A ( T^T ) quá đáng ghê, tôi chỉ muốn hẹn thầy học bài thôi mà, thầy nghĩ đi đâu thế!
Lộ Dữ Chu: Tới nhà cậu à?
Thịnh Ngộ: Chẳng lẽ chỉ để học bài mà cũng phải ra khách sạn mở phòng sao? ( T^T )
Lộ Dữ Chu:……
Thịnh Ngộ nhanh nhẹn chụp ảnh ly trà sữa trong tay gửi qua, nhắn thêm một câu:
Thầy Lộ, tôi mang học phí tới dâng này.
Khung trò chuyện im lặng một lúc, rồi Lộ Dữ Chu gửi một bức ảnh.
Đó là một con đường vắng không một bóng người, trông khá quen mắt.
Lộ Dữ Chu: Xuất phát rồi. Trên đường sẽ ghé mua hương cho cậu.
Thịnh Ngộ:....
Anh tính toán từ đây đến nhà sẽ khoảng 7 giờ, vừa đúng giờ ăn tối. Trên đường, Lộ Dữ Chu còn đặt trước hai phần cơm hộp ở một quán nhỏ gần nhà, hẹn 7 giờ giao đến.
Thịnh Ngộ thấy anh ở nhà một mình mà vẫn rảnh rỗi quá mức, không còn vẻ kiềm chế dè dặt như mấy ngày trước nữa. Vậy là cậu lại gửi thêm nhiệm vụ:
Thịnh Ngộ:Thầy Lộ thân ái có bận không? Không bận thì tiện đường ghé quầy đồ vặt lấy hộ tôi một kiện hàng nhé.
Lộ Dữ Chu: Cậu về nhà chẳng phải cũng đi ngang qua quầy đó sao?
Thịnh Ngộ: Tôi lười
Lộ Dữ Chu: ....
Thành thật quá nhỉ.
Lộ Dữ Chu bảo cậu gửi mã đơn hàng. Thịnh Ngộ trực tiếp gửi luôn số điện thoại để thầy Lộ tra trên máy tự động cho nhanh. Cậu vốn hay đặt mấy thứ linh tinh vô dụng, cụ thể là gì cậu cũng chẳng nhớ rõ.
Sau đoạn trò chuyện ấy, Lộ Dữ Chu không nhắn lại nữa.
Trên đường đi xe buýt, Thịnh Ngộ còn chủ động nhắn thêm:
Thịnh Ngộ: Học trò nhỏ của ngài đã đến trạm xe buýt rồi đó~
Nhưng vẫn không nhận được hồi âm của Lộ Dữ Chu. Không rõ anh đang bận chuyện gì.
Hôm nay hẻm Hỉ Thước đặc biệt náo nhiệt. Đầu ngõ ba lớp trong ba lớp ngoài chen kín người. Thịnh Ngộ bị kẹt ở lề đường, nghe mấy cô chú đứng xung quanh bàn tán. Hình như có một ngôi nhà bị cháy, còn có người mắc kẹt bên trong, lính cứu hỏa đang gấp rút cứu hộ.
Tiếng còi hú vang vọng khắp con hẻm nhỏ.
Nghe nửa câu đầu, tim Thịnh Ngộ lập tức thắt lại. Cậu túm đại một người hỏi:
“Nhà nào cháy vậy ạ? Số mấy?”
Người đó không phải dân ở đây, đi bộ cả cây số chỉ để hóng chuyện, nên cũng không biết rõ số nhà.
“Không rõ lắm, nghe nói trong đó có nhiều người đang chơi mạt chược, nhà đó còn bán đồ nữa.”
Nghe miêu tả hình như giống cái quầy bán đồ vặt.
Thịnh Ngộ thở phào nhẹ nhõm —— may quá, không liên quan đến mình.
Dù sao thì, trước tai họa, con người thường ích kỷ như vậy.
Cậu lại hỏi: “Có ai bị thương không ạ?”
“Cũng không rõ nữa. Hình như phát hiện sớm nên đa số người đã chạy thoát. Nhưng có một nam sinh bị kẹt dưới kệ hàng, không biết có cứu ra được không.”
Đám đông đông nghịt như nước lũ, chắn hết lối đi. Cháy lớn ở đây, người xem cũng chỉ biết đứng đó mà chẳng giúp được gì. Thịnh Ngộ nhìn một lát, thấy đầu người lúc nhúc, bèn vòng đường xa để về nhà.
Nhà cũ của nhà họ Lộ và tiệm đồ vặt thực sự rất gần nhau, chỉ cách nhau hai ba hộ dân, hàng rào cảnh giới của lính cứu hỏa vừa vặn giăng đến tận nhà kế bên.
Lửa đã được dập tắt, nhưng trong không khí vẫn còn vương mùi tro tàn ngột ngạt.
Thịnh Ngộ mang theo cảm giác may mắn xen lẫn nặng nề mà mở cửa bước vào nhà. Việc đầu tiên cậu làm là cất tiếng gọi:
“Thầy Lộ?”
Cậu muốn tìm người chia sẻ tâm trạng rối bời sau khi tận mắt chứng kiến vụ hỏa hoạn này.
Không ai trả lời.
Chỉ có âm vang từ sâu trong nhà vọng lại, càng làm bầu không khí thêm yên ắng đáng sợ.
Thịnh Ngộ bỗng nhiên có một dự cảm không lành.
Thịnh Ngộ sửng sốt trước cửa vài giây, bất chợt ném phăng cặp sách xuống, hai ba bước vọt chạy lên lầu.
Hai phòng ngủ đều đóng cửa. Trong căn phòng thuộc về cậu, có một chiếc cặp sách màu đen để trên bàn. Bên cạnh cặp là hai ly tào phớ bỏ trong túi nilon trong suốt, hơi nước vẫn còn đọng lại mờ mờ.
Mà căn phòng còn lại, căn phòng dành cho Lộ Dữ Chu —
Cửa sổ mở hé một cánh. Bức rèm vải màu xám xanh bị gió lùa bay phần phật, quấn lấy khung cửa sổ.
Trên tủ đầu giường đặt một chiếc điện thoại màu đen.
Không có ai trong phòng.
Trong tiếng gió lạnh lùa qua cửa sổ, Thịnh Ngộ như bị đóng băng cả suy nghĩ lẫn hơi thở.
Một lúc lâu sau, cậu đột nhiên tự tát mình một cái thật mạnh. Cơn đau khiến cả linh hồn rung lên như chuông báo động. Hai tai ù đi, trong mớ suy nghĩ hỗn loạn cậu chỉ còn một ý nghĩ.
Không kịp nghĩ thêm điều gì, Thịnh Ngộ như một cỗ máy nhỏ được kích hoạt đột ngột, lao ra ngoài như bay —
—
Nếu cậu thật sự là người máy, thì toàn bộ năng lượng lúc này chắc chắn đã được dồn hết cho chức năng chạy.
Bởi vì đầu óc cậu hoàn toàn trống rỗng.
Dây cảnh giới được giăng ra xa, không thể thấy rõ bên trong. Thịnh Ngộ vòng theo một con hẻm nhỏ khác, chạy đến trước cửa tiệm đồ vặt.
Gian nhà hai tầng cũ kỹ từng ồn ào tiếng cười kia giờ đã cháy đen thui.
Bên ngoài miễn cưỡng còn nguyên vẹn, nhưng bên trong chỉ còn là đống tro tàn. Tựa như một con quái vật bị thiêu cháy sạch, chỉ còn trơ lại bộ xương đen.
Lửa lan rộng ra ngoài, đốt sạch đám cỏ dại xung quanh, để lại một vùng cháy xém hình bán nguyệt giống như một vết sẹo lớn.
Thịnh Ngộ chen lên hàng đầu, kéo dây cảnh giới định lao vào bên trong, nhưng mới chạy được vài bước, một người nồng nặc mùi bụi tro từ bên trong lao ra giữ chặt lấy cậu.
“Thằng ngốc từ đâu ra đây! Trong đó toàn vật dễ cháy, vào là chết cháy luôn đó, cậu muốn chết à?!”
Thịnh Ngộ quay đầu lại —
Là bà chủ tiệm.
Tóc bị cháy xém, mặt mũi đầy bụi đen, nhưng mắt bà chủ vẫn rất sáng. Bà mắng người khí thế y như trước, chẳng yếu ớt chút nào:
“Biến! Mau biến về cho bà!”
Thịnh Ngộ ngã ngồi xuống đất, đầu gối đau âm ỉ. Cậu cố ổn định hơi thở, bất ngờ túm lấy tay bà chủ, lớn tiếng nói:
“Bạn cháu còn đang ở trong —- Cậu ấy có ra ngoài chưa? Là một nam sinh rất cao, ở căn nhà có hoa cẩm tú cầu treo trước cửa ấy! Tên cậu ấy là Lộ Dữ Chu, chắc bác đã gặp qua mà ——”
“Cậu nói cái gì? Lộ gì, phố gì?”
Xung quanh ồn ào hỗn loạn, tiếng cháy, tiếng còi xe cứu thương vang vọng khắp nơi. Bên ngoài hàng rào chắn có một đám người đang nhốn nháo tụ tập. Bà chủ chẳng nghe rõ nổi lời nào, đẩy vai cậu ra, lớn tiếng quát:
“Ra ngoài mau! Bạn cậu chắc chắn không sao đâu!”
“Chờ đã ——”
Thịnh Ngộ lảo đảo lăn một vòng trên đất, bụi tro bám đầy người. Tóc dính lên gương mặt đẫm mồ hôi. Cậu ngửa đầu nhìn bà, vành mắt bỗng chốc đỏ hoe:
“Bác chắc chắn nhớ rõ cậu ấy. Cậu ấy lớn lên ở con phố này mà. Mới hôm nay còn giúp cháu đi lấy chuyển phát nhanh……”
Lời kể đến bên miệng liền im lặng, hốc mắt thiếu niên ướt át nhỏ giọng nói:
“Nghe nói có người bị kệ hàng đè phải đúng không? Cho cháu nhìn một cái đi, để cháu xem có phải bạn cháu không……”
“Thịnh Ngộ?”
Một giọng gọi trầm ổn, quen thuộc vang lên sau lưng.
Cả thế giới như ngừng lại trong khoảnh khắc ấy.
Thịnh Ngộ ngỡ ngàng. Cậu lập tức quay đầu.
Lộ Dữ Chu đang đứng cách đó không xa, tay xách một xô nước. Trông cả người lấm lem chẳng kém gì cậu, vẻ mặt còn đầy khó hiểu.
“…… Không sao rồi.” Thịnh Ngộ thì thào, rồi buông tay bà chủ ra cố gắng đứng dậy.
Nhưng đứng không nổi, chân mềm nhũn.
Cậu đành ngồi bệt luôn xuống, hai tay chống ra sau mà th* d*c từng hơi một. Đầu ngửa lên trời cố gắng ép nước mắt vào trong.
“…… Cậu ta là mạng sống của cậu chắc!” Bà chủ mắng một câu rồi quay lưng đi hỗ trợ.
Không.
Lộ Dữ Chu không phải mạng sống của cậu.
Nhưng… khoảnh khắc đó, cậu thật sự đã nghĩ như vậy.
Cứ như bản thân cũng vừa đi qua một chuyến ở quỷ môn quan vậy.
Trong đám đông náo loạn xung quanh, Lộ Dữ Chu đi về phía cậu, ngồi xổm xuống, bóng dáng cao lớn đổ bóng che phủ lấy Thịnh Ngộ.
“Không cẩn thận bị đẩy vào.” Thịnh Ngộ khàn giọng đáp, cúi đầu, không còn sự trong trẻo thường ngày.
“Cậu ở đây làm gì?”
Lộ Dữ Chu quay đầu lại liếc nhìn phía sau: “Lúc nãy thiếu người, tôi vào giúp dập lửa.”
Thịnh Ngộ “à” một tiếng.
“…… Gọi cho cậu không được, tôi có hơi lo, nên đến xem thử.”
“Xin lỗi.” Lộ Dữ Chu cụp mắt nhìn xoáy tóc rối của cậu, nói: “Ở gần đây nên tôi không mang điện thoại, cứ nghĩ sẽ về sớm.”
“Có gì mà phải xin lỗi.” Thịnh Ngộ lau mặt thật mạnh, khi ngẩng lên, trên mặt đã không còn cảm xúc gì khác lạ, chỉ là viền mắt hơi đỏ, giọng mũi vẫn nặng.
“Còn cần thêm người không? Tôi có thể giúp được.”
Lộ Dữ Châu: “Chắc là không cần nữa, tôi cũng chuẩn bị về rồi.”
Thịnh Ngộ đáp một tiếng, cơ thể lung lay đứng dậy.
“Vậy thì mình về nhà thôi.”
-
[Tin tức trong nhóm cộng đồng cư dân khu phố]:
— Nguyên nhân ban đầu được xác định do chập điện vì đường dây đã hư. Những sự cố tương tự thường xảy ra ở khu nhà chung cư cũ. Đây là vấn đề lâu năm để lại, chính quyền địa phương phải chịu trách nhiệm trực tiếp… Còn về người sử dụng căn phòng, hai cá nhân họ Triệu và họ Tôn có khả năng bị truy cứu trách nhiệm…
— Vụ cháy lần này không có người thiệt mạng, chỉ có một người bị thương. Nạn nhân được đưa đến bệnh viện kịp thời, bị gãy xương nhẹ ở chân và bỏng độ hai ở hai chỗ… Theo thông tin hiện tại, vết thương không ảnh hưởng đến sinh hoạt sau này…
Thịnh Ngộ lướt đọc từng dòng trong thông báo mới nhất trên diễn đàn khu phố.
Cậu tắm rửa qua loa xong nằm phơi người trên giường, ly tào phớ để trên bàn cả tiếng đồng hồ cũng chưa đụng tới. Thấy vậy, Lộ Dữ Chu mang xuống để vào tủ lạnh dưới lầu.
Chiếc quạt đầu giường kêu lạch cạch không ngừng, có làn gió cũng chẳng làm dịu đi chút đau nhức nào ở đầu gối.
Cả hai đầu gối Thịnh Ngộ đều trầy một mảng da lớn. Lúc c** q**n ra, cậu suýt thì bật dậy vì đau, nhưng vẫn ráng tỏ ra bình thường trước mặt Lộ Dữ Chu:
“Không biết va phải lúc nào, tôi hiện tại không có sợ đau đâu ——”
Cái rắm.
Cậu đau đến mức muốn khóc luôn ấy chứ.
Lăn qua lăn lại trên giường như cái bánh rán bị lật tới lật lui, nghe thấy cửa phòng bị người ta gõ ba cái cậu lập tức nằm bất động, duỗi người thẳng đơ như xác chết, cố làm ra vẻ bình tĩnh:
“Vào đi.”
Lộ Dữ Chu cầm vài loại thuốc ngoài da bước vô.
Thịnh Ngộ nhanh chóng liếc nhìn, nhưng ánh mắt vẫn dán chặt vào màn hình điện thoại, giả vờ như mình đang tập trung chơi game:
“Không sao đâu, mấy vết thương nhỏ kiểu này để một lúc là tự lành, không cần phải bôi thuốc đâu… Á—!”
Còn chưa nói xong đã hét lên một tiếng, cậu bật người dậy như con cá mắc cạn, trừng mắt nhìn Lộ Dữ Chu với vẻ không thể tin nổi.
“Hét cái gì?” Thầy Lộ mặt không đổi sắc, cầm miếng bông thấm đầy povidone đè lên vết thương của cậu, giọng nhàn nhạt:
“Cũng đâu phải cồn, chẳng phải chính cậu bảo là mình không sợ đau nữa sao? Chỉ là bôi povidone thôi mà, phản ứng lớn như vậy làm gì.”
“Nhưng mà cậu…”
Thịnh Ngộ cứng họng, vẻ mặt tủi thân:
“Cũng không cần phải mạnh tay như vậy chứ…”
Lộ Dữ Chu không nói gì, nhưng lực tay khi thấm bông lại nhẹ nhàng hơn nhiều.
Thịnh Ngộ ngoan ngoãn nằm yên trở lại.
Tuy hai người là bạn, nhưng nằm im để người ta bôi thuốc thế này vẫn thấy hơi ngại ngùng. Cậu vươn tay ôm lấy cái gối hình vịt vàng ở mép giường vào lòng để tránh ánh mắt Lộ Dữ Chu.
Sắc trời đã tối dần, bên ngoài cửa sổ lác đác vài ngôi sao không rõ lắm. Trong phòng ngủ không bật đèn trần, chỉ có chiếc đèn bàn tỏa ánh sáng dịu dàng, ánh hoàng hôn cuối cùng hắt lên sàn nhà vài vệt sáng mờ nhạt.
Tiếng ve kêu vang ngoài cửa sổ.
Lộ Dữ Chu nói:
“Không lấy hàng được, chắc là bị thiêu sạch rồi.”
Nhắc đến chuyện đó, lòng Thịnh Ngộ lại trùng xuống.
“Không sao.” Cậu siết chặt con vịt vàng trong tay, giơ điện thoại lên:
“Lửa bùng lên trong bán kính trăm mét, chúng ta chỉ bị cháy mất mấy gói hàng thôi. Vẫn là may mắn rồi.”
Lộ Dữ Chu mở một lọ thuốc mỡ khác, bôi lớp kem mát lạnh lên da khiến Thịnh Ngộ rùng mình vì lạnh.
“……”
Lộ Dữ Chu khựng lại, ánh mắt dừng trên con vịt vàng trong tay cậu. Thịnh Ngộ vội trốn mặt sau lưng vịt, bình thường chỉ thấy nó rất lớn, bây giờ còn có công dụng che được cả khuôn mặt.
“Cậu lúc nào cũng như thế sao?” Lộ Dữ Chu hỏi.
Thịnh Ngộ không hiểu gì, đưa con vịt xuống một chút, lộ ra đôi mắt sáng ngời nghi hoặc.
“Cứ hấp tấp, bốc đồng. Gặp chuyện là lao vào, cảm xúc lên là chẳng thèm nghĩ gì… đến cháy nhà cũng dám xông thẳng vào.”
Nghe chẳng giống lời hay ý đẹp gì.
May mà tính tình Thịnh Ngộ rộng lượng, tự động hiểu lời kia thành ‘miệng thì chê chứ thật ra đang lo lắng’, trở mình nói:
“Không phải quan tâm quá dễ bị loạn sao, người bình thường ai nghe xong chẳng dễ liên tưởng chứ. Trùng hợp kiểu gì quầy bán đồ vặt lại có mấy nam sinh bị chặn lại, lúc đó cậu lại không ở đây… Nếu tôi không chạy đi tìm, mà thật sự có chuyện gì xảy ra, chắc nửa đời sau tôi cũng không ngủ yên được.”
Lộ Dữ Chu cụp mắt, xé một miếng băng cá nhân mỏng, dán lên vết thương.
“Nếu thật sự xảy ra chuyện, thì là do số phận. Có liên quan gì đến cậu.”
“Sao lại không liên quan được.”
Thịnh Ngộ siết chặt tay, chiếc gối ôm hình vịt vàng bị bóp đến in hằn mấy nếp gấp. Cậu nhìn trần nhà, nói khẽ:
“Chính tôi là người nhờ cậu đi lấy hàng, cũng là tôi bảo cậu đến nhà học bù. Thêm mấy chuyện nữa trước đó… Cậu vốn không nên lớn lên ở đây, chỉ bởi vì tôi mà bị kéo vào. Nghĩ kỹ lại, nếu trên đời này không có tôi, cậu căn bản sẽ chẳng gặp phải trận cháy này.”
Đúng là chuyện vớ vẩn.
Lộ Dữ Chu nói:
“Thịnh Ngộ, cậu bị ngốc à? Việc đó thì liên quan gì đến cậu.”
“... Đúng vậy.”
“Chuyện này chẳng liên quan gì đến tôi cả.”
Thịnh Ngộ oan ức muốn chết, ôm gối che kín mắt, chỉ để lộ cái cằm căng cứng:
“Tôi cũng biết là chẳng liên quan gì, nhưng sự thật là như vậy mà.”
Sự thật là… cậu đã được lợi.
Sự thật là… cậu đã chiếm tiện nghi của anh.
Sự thật là… vì cậu mà Lộ Dữ Chu bị thiệt thòi.
Ngay từ lần đầu gặp, cậu nên thấp hơn người ta một bậc rồi.
Bởi vì phải sắp xếp tương lai cho thiếu gia thật, cậu đành phải chen chân vào một vùng đất xa lạ mà bản thân chẳng hề quen biết.
Tất cả những điều đó đều là đúng, đều hợp lý.
—— Nhưng mà, cậu vẫn thấy tủi thân.
“Rõ ràng tôi chẳng làm gì cả, sao lại thành nợ cậu rồi? Tôi nghĩ mãi cũng không hiểu…” Trời dần tối, ánh chiều tà mơ hồ phủ xuống. Hô hấp của Thịnh Ngộ rối loạn mà gấp gáp, lồng ngực cậu phập phồng liên tục, giọng mũi cũng lẫn vào trong âm điệu nghèn nghẹn.
Lộ Dữ Chu lấy chiếc gối ôm ra khỏi tay cậu.
Sau gối là một khuôn mặt thấm đẫm nước mắt. Lông mi ướt đẫm rũ xuống, chẳng còn sức sống như ngày thường, trông thật đáng thương.
Thịnh Ngộ đang khóc.
“Nếu muốn khóc thì cứ khóc đi.” Lộ Dữ Chu im lặng một lúc, nói: “Muốn nói gì thì nói ra.”
Anh biết, Thịnh Ngộ chắc chắn không dễ dàng chấp nhận thân phận mới của mình như vẻ ngoài. Có lẽ chỉ vì cậu chưa tìm được cơ hội trút hết ra, nên cứ gắng gượng giả vờ như chẳng có chuyện gì, chôn hết cảm xúc vào lòng.
Nếu không, lần đầu tiên gặp Thịnh Ngộ, sao trông cậu lại ủy khuất đến thế?
“... Tôi sợ muốn chết.” Có lẽ vì giọng Lộ Dữ Chu quá vững vàng lại đang trấn an cậu, Thịnh Ngộ không kìm được nữa, nước mắt rơi càng nhanh. Cậu đưa tay che mắt, im lặng bật khóc.
“Khoảnh khắc bước vào nhà mà không thấy cậu, tôi đã nghĩ, xong đời rồi. Tôi hối hận, tại sao lại nhờ cậu đi lấy chuyển phát nhanh, tại sao lại để cậu tới hẻm Hỉ Thước, tại sao lại làm bạn với cậu —- Giống như tôi mắc nợ cậu vậy, món nợ này có khi cả kiếp sau cũng không trả hết được.”
Lộ Dữ Chu không đáp, vì anh biết lúc này Thịnh Ngộ chẳng cần lời giải thích nào cả, mà chỉ cần một người yên lặng lắng nghe.
“Cuộc sống này như bị ma ám, cứ như đang diễn kịch vậy… Nhưng ai cho tôi cái kịch bản này? Ai bảo tôi diễn? Ai bảo tôi phải làm cái ‘thiếu gia’ đáng chết này? Rõ ràng tôi chỉ muốn sống một cuộc đời đơn giản, yên ổn, không phải lo nghĩ gì. Vậy mà ai lại cho tôi cái kết cuc rối tung này?”
“Tại sao tôi phải chuyển đến trường Nhất Trung…? Môn học thì khó đến phát điên, nhìn đề toán là thấy phiền, ở nhà cũ thì chẳng quen thuộc, con chó đen cũng ghét tôi, còn có cả cậu nữa… Lộ Dữ Chu, cậu là người khó ở nhất mà tôi từng gặp.”
“Tôi chưa từng thấy người nào khó chiều như cậu. Trước kia tôi người gặp người thích, Vậy mà cậu thì—thật sự đáng ghét chết đi được…”
“Ghét muốn chết… Nếu cậu mà thực sự có chuyện gì, cả đời này tôi cũng sẽ không tha thứ được cho bản thân.”
Không khí trong phòng như bị nén chặt.
Tiếng nức nở bị đè nén của thiếu niên rơi vào bóng tối.
Kịch cạch —
Lộ Dữ Chu cúi người, bật đèn đầu giường.
Ánh sáng rọi lên, càng khiến dáng vẻ của Thịnh Ngộ thêm nhếch nhác. Cậu dùng tay che mắt, nhưng không thể che hết nửa khuôn mặt đang đỏ lên vì khóc.
“Tôi biết rồi, tôi hứa sẽ sống lâu trăm tuổi, được chưa?” Lộ Dữ Chu nói: “Tôi đã nói sống trăm tuổi rồi, cậu có thể thoải mái hơn một chút không. ”
Tiếng nức nở lập tức im bặt ——
Chỉ vài giây sau, thiếu niên trên giường run lên càng dữ dội, giọng nói nghẹn ngào bật ra không thể giấu nổi.
“Lộ Dữ Chu, cậu nói thế làm gì ——”
“Thế cậu muốn tôi phải nói sao đây?”
Cậu muốn anh lạnh nhạt, tàn nhẫn, không nể tình...
Vậy mà anh lại dịu dàng như thế.
Không phải cố ý khiến người ta muốn khóc sao?”
Có lẽ là vì cuối cùng cũng nói được hết những điều trong lòng, Thịnh Ngộ sau đó không khóc lâu nữa, giọng nói khản đặc, so với ngày thường khàn hẳn xuống không dễ nghe thấy:
“Lộ Dữ Chu, cậu thật sự sẽ sống đến trăm tuổi à?”
“Ừm.”
“Vậy thì tôi cũng muốn sống đến trăm tuổi.”
Thịnh Ngộ lau nước mắt, cuối cùng cũng mở tay ra. Gương mặt cậu lấm lem, nhưng lại mang theo nét nghiêm túc trẻ con:
“Tôi không thích cái kết quả này. Tôi muốn vẻ vang mà sống đến trăm tuổi. Cậu cũng phải vậy. Cậu phải cùng tôi sống vẻ vang đến lúc chết."
Khoảnh khắc đồng ý lời hứa đó, trái tim Lộ Dữ Chu chợt hẫng nhịp.
Rõ ràng là anh trả lời, nhưng người bị lay động lại giống như là anh vậy.
Dưới ánh sáng, anh lặng lẽ nhìn Thịnh Ngộ — khuôn mặt cậu vẫn còn đẫm nước, tóc bên mai cũng ướt, anh nhiều lần muốn đưa tay lau giúp một chút, lại thấy kì quặc, cuối cùng chỉ có thể vỗ nhẹ lên vai cậu, xem như trấn an.
Bọn họ còn quá trẻ.
Chưa đủ để hiểu, việc đưa tay ra rồi kìm xuống có ý nghĩa gì.
-
Hẻm Hỉ Thước nhanh chóng lên báo vì vụ cháy. Trước cả khi hai người họ kịp đọc tin tức, điện thoại của Thịnh Ngộ và Lộ Dữ Chu đã nổ tung vì đủ loại cuộc gọi.
Trong đó, Thịnh gia là gọi nhiều nhất.
“Alô? Bà nội, con không sao đâu ạ. Vâng, lửa không lan tới chỗ con…”
“Chuyển nhà? Không cần đâu ba, con ổn mà, quen chỗ này rồi… Không, con nói là không cần, ba tới đây làm gì ——”
“Xin chào, ai vậy? Cháu là Thịnh Ngộ, bây giờ đang ở hẻm Hỉ Thước, chưa bị cháy lan tới đâu. Có chuyện gì không ạ?”
……
Ngay cả Lưu Dung cũng gọi đến ân cần hỏi han, xem hai người có cần xin nghỉ học một hôm không.
Thịnh Ngộ phiền muộn: “Cái ‘chúng ta’ mà cô nói là chỉ… em với Lộ Dữ Chu sao?”
“Đúng vậy.”
Nhắc đến chuyện này, Lưu Dung cũng đầy hoang mang:
“Ba em mới gọi cho tôi, nói em bị hoảng loạn nên muốn xin nghỉ một ngày… Sau đó ông ấy nói Lộ Dữ Chu cũng cần xin nghỉ. Cô mới hỏi ông ấy với Lộ Dữ Chu có quan hệ gì, ông ấy nói ông là ba của Lộ Dữ Chu.”
Lưu Dung: “Ừm, cho cô mạo muội hỏi một câu… em với Lộ Dữ Chu là quan hệ kiểu gì vậy ——”
Thịnh Ngộ: “……”
Cúp điện thoại, cậu mở cửa sổ chat với người tên chủ tịch Thịnh, bật chế độ chặn tin nhắn làm phiền.
Cậu biết rõ chuyện này chẳng thể thật sự gây tổn thương gì cho chủ tịch Thịnh, nhưng chỉ cần học cùng một trường, không dám đứng trước mặt mắng thẳng Đại Mã Hầu, thì sau lưng nói xấu hai câu để xả tức cũng được.
Ném điện thoại sang một bên, Thịnh Ngộ nhìn đồng hồ.
Đã hơn mười một giờ đêm.
Còn chưa ăn tối nữa, cậu chắc tu tiên được rồi.
Đi dép lê ra ngoài kiếm gì lót dạ, vừa mở cửa phòng, Thịnh Ngộ liền chú ý thấy cửa phòng đối diện khép hờ, ánh đèn le lói hắt dài xuống hành lang.
— À, Lộ Dữ Chu vẫn chưa về.
Có lẽ vì bị cậu trút cảm xúc níu bước chân, nên Lộ Dữ Chu mãi vẫn chưa rời đi. Lúc Thịnh Ngộ ra nhà vệ sinh rửa mặt, còn nghe thấy giọng Lộ Dữ Chu đang nói chuyện điện thoại với dì ở ban công:
“Vâng… Cháu đang ở với bạn… Tối nay ngủ lại nhà cậu ấy…”
Chuyện sau đó là cả hai bên cùng bị nã điện thoại tới tấp. Họ mỗi người tìm một góc, gọi cho người nhà để báo bình an.
Chần chừ hai giây, Thịnh Ngộ trước mắt vẫn gạt đi suy nghĩ về đồ ăn đang lởn vởn trong đầu, tiến đến gõ cửa phòng đối diện.
“Vào đi.”
Cánh cửa cũ kỹ mở ra kêu kẽo kẹt, đóng vào cũng vẫn kêu kẽo kẹt như vậy.
Lộ Dữ Chu đang ngồi trước bàn học quay lưng lại với cậu. Anh nghe tiếng mở cửa nhưng không quay đầu.
Phòng ngủ của anh không có bàn học đàng hoàng, chỉ có một chiếc bàn đơn lẻ kiểu học sinh, không biết lôi ở đâu ra. Có lẽ từng dùng như bàn đầu giường để chất mấy món linh tinh.
Lúc này đống linh tinh đó đã được dọn sạch. Bàn được kéo sát gần cửa sổ, bên hông treo cặp sách màu đen của Lộ Dữ Chu, đèn bàn kiểu cũ bật lên chiếu thành một vệt sáng hẹp xuống người đang ngồi.
Thịnh Ngộ lần đầu nhìn thấy căn phòng này có hơi người như vậy, đứng ở cửa ngắm nghía một lúc, giọng điệu không khỏi thả nhẹ hơn hỏi:
“Tôi định xuống ăn cơm, cậu đi cùng không?”
“Được.” Lộ Dữ Chu không quay đầu, đáp: “Đợi tôi hai phút.”
Thịnh Ngộ có chút tò mò, bước tới gần:
“Cậu đang bận cái gì thế?”
Trên bàn có một cái nhíp, vài sợi dây mảnh, còn có mấy thứ Thịnh Ngộ không biết công dụng của nó là gì.
“Sống lâu trăm tuổi.” Lộ Dữ Chu đáp lại bằng một câu trả lời rất mơ hồ.
Nhưng Thịnh Ngộ nhìn kỹ mấy giây, lại kỳ lạ hiểu được phần nào ý anh muốn nói.
“Chuỗi hạt gỗ đàn hương này là sau khi mẹ tôi mất, ba tôi đến chùa xin cho tôi, nói là đeo vào thì có thể sống lâu trăm tuổi, tránh bệnh tật —— có một thời gian ông ấy rất tin mấy thứ này.”
Hai chuỗi vòng tay hạt gỗ giống hệt nhau đang nằm giữa các ngón tay của Lộ Dữ Chu. Anh nhẹ nhàng phủi bụi trên mặt chuỗi hạt, soi dưới ánh đèn nhìn nó, đôi mi rũ xuống dưới ánh sáng vàng nhạt, gương mặt trông dịu dàng hoài niệm khó thấy.
Thịnh Ngộ nhìn anh thất thần vài giây, rồi mới dời ánh mắt về chuỗi hạt:
“Đây là di vật của ba cậu, sao cậu tháo ra làm gì?”
Ban đầu, chuỗi hạt này là đàn hương tự nhiên, đưa lên gần còn có thể ngửi thấy mùi thơm nhè nhẹ, màu gỗ mộc mạc, từng hạt từng hạt đều nhau, không nhiều cũng không ít.
Bây giờ bị tách làm đôi, ở chỗ trống còn chêm thêm vài viên ngọc nhỏ màu xanh nhạt.
“Không phải cậu muốn sống lâu trăm tuổi sao?”
Lộ Dữ Chu tháo một chuỗi xuống, đặt lên mép bàn.
Chuỗi ngọc chạm vào bàn gỗ phát ra âm thanh thanh thúy, trong trẻo.
“Chia cho cậu một nửa.”
Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt
Đánh giá:
Truyện Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt
Story
Chương 22: Hỏa hoạn (2).
10.0/10 từ 50 lượt.