Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt
Chương 23: Sống chung.
223@-
Chương 22. Sống chung.
Cái này có thể tùy tiện chia cho người khác sao?
Thịnh Ngộ cau mày, nói thẳng:
"Tôi không cần, cậu tự giữ lấy đi. Loại vòng tay cầu bình an này mà bị phá thì còn tác dụng gì nữa."
"Tôi đã phá nó rồi."
Lộ Dữ Chu quả nhiên xứng danh ‘người cố chấp số một’ được Lưu Dung công nhận, anh căn bản không thèm nghe người khác nói. Ngón tay anh hơi thả ra, chiếc vòng còn lại lướt theo cổ tay đeo vào. Còn cái kia thì lẻ loi nằm trên mặt bàn.
"Nếu thấy phiền, cậu cứ vứt nó đi."
Hiếm khi Thịnh Ngộ cứng đầu như thế, cậu nắm lấy tay Lộ Dữ Chu đeo vòng tay vào.
"Vậy đeo cả đi. Dù sao tôi không cần. Những thứ thế này không thể tùy tiện đổi chủ được —-"
"Ba tôi không phải là ba cậu à?"
Lộ Dữ Chu cụp mắt xuống, giọng đầy ẩn ý:
"Chiếc vòng này vốn dĩ là nên dành cho cậu. Giữa hai chúng ta, từ sớm đã không thể phân rõ nữa rồi. Nếu ngày nào đó chết, ngay cả Hắc Bạch Vô Thường cũng chẳng biết nên gọi hồn ai."
"….."
Phi.
Đen đủi.
Thịnh Ngộ khảy chuỗi hạt, nhất thời không biết nên đáp lại thế nào. Có một số chuyện trong lòng, cậu vốn định giấu kín cả đời, để mặc thời gian bào mòn, rồi một ngày nào đó khi nhắc lại sẽ vui vẻ nói đùa.
— “Ờ, chuyện đó à, thật ra lúc ấy tôi hận mấy người muốn chết.”
Có thể thốt ra như vậy, cậu mới coi như thật sự buông bỏ.
Nhưng hôm nay chuyện cũ cứ nối đuôi nhau kéo đến, cảm xúc cậu cũng không còn khống chế được nữa, tất cả lại trút hết lên người Lộ Dữ Chu.
Mới quen không lâu đã phải nghe cậu than thở.
"Mấy lời lúc nãy tôi nói, cậu đừng để trong lòng…"
Lộ Dữ Chu đang cúi đầu thu dọn mớ công cụ trên bàn, hỏi:
"Câu nào?"
Thịnh Ngộ nghẹn lời:
"Tất cả câu."
Lộ Dữ Chu:
"Tôi nhìn giống người hay quên à?"
Đột nhiên Thịnh Ngộ không còn thấy ngượng nữa, cầm vòng tay ngồi phịch lên bàn, duỗi chân đá nhẹ cái chân ghế trước mặt:
"Để làm gì? Cậu định nhớ tôi cả đời luôn à?”
Lộ Dữ Chu không phủ nhận, hơi nâng mắt liếc nhìn cậu, lạnh nhạt nói:
"Nhớ đến khi nào cậu ngán thì thôi."
"…"
Quả nhiên không nên nói thật với cái tên quỷ hẹp hòi này.
Tuy người này vẫn khiến người ta muốn đánh cho một trận, nhưng không thể phủ nhận sau chuyện trước đó, cả hai đều tìm lại được trạng thái thoải mái nhất.
Lớp ngăn cách mong manh giữa họ như chiếc cánh ve mỏng đã bị xé toạc, những ranh giới mơ hồ cũng bị xóa sạch.
Hai người bọn họ giờ mới đúng thật là chung thuyền.
Trong phòng ngủ lặng lẽ chảy trôi bầu không khí yên tĩnh khiến người ta an tâm. Hai người im lặng rất lâu, không ai mở lời.
Một lúc sau, Thịnh Ngộ như thoát khỏi cõi thần tiên, quay sang nhìn Lộ Dữ Chu nói:
“Cô Lưu vừa gọi cho tôi, hỏi mai bọn mình có muốn xin nghỉ không. Tôi thuận miệng xin luôn rồi. Ngày mai cậu không có việc gì quan trọng chứ?”
Lộ Dữ Chu nhíu mày:
“Tin tức lan nhanh thế?”
“Không phải tin tức.” Thịnh Ngộ hả hê khi người gặp họa.
“Là chủ tịch Thịnh gọi thẳng cho nhà trường.”
“……”
Gương mặt tuấn tú của Lộ Dữ Chu lập tức đen lại.
Thịnh Ngộ bỗng có cảm giác như vừa hòa nhau với anh, tay đeo chiếc vòng như thể chiến lợi phẩm, bắt chước dáng vẻ của Lộ Dữ Chu đeo lên cổ tay, vòng gỗ đàn hương xanh lục phối với đồng hồ đen trông lại càng thêm đẹp đẽ.
“Tôi đói rồi, đi ăn gì đi.” Thịnh Ngộ gõ gõ lên mặt bàn, miệng cười toe toét: “Tôi có quà cho cậu đó.”
Lộ Dữ Chu đang thu dọn đồ đạc, lười nhìn cậu, lạnh nhạt hỏi:
“Quà gì cơ?”
“Xuống nhìn là biết.”
Đúng lúc thu dọn xong, Lộ Dữ Chu đứng dậy, nói:
“Mong là kinh hỉ chứ không phải kinh hoàng.”
“Đương nhiên, đương nhiên, đương nhiên——”
Phòng bếp.
Thịnh Ngộ giơ một cái chảo có cái đáy còn to hơn cả mặt mình lên, từ phía sau ló đầu ra, giọng điệu phấn khích nói với Lộ Dữ Chu:
“Lần đó lỡ tay làm hỏng cái nồi của cậu, tôi đi quầy đồ vặt mua cái mới. Vừa hay nay cậu ăn cơm ở đây, thử xem nhé?”
Không hiểu cậu đang hào hứng vì cái gì, Lộ Dữ Chu nhận lấy cái chảo, ước lượng trong tay hai cái, đánh giá:
“Nhìn thì đẹp, chứ không dùng được.”
“Sao mà không dùng được.” Thịnh Ngộ cúi người lấy thêm một cái nồi lẩu khác từ trong tủ ra, vừa đưa cái nắp ra vừa nói:
“Bà chủ quầy nói cái này là hàng tốt nhất đấy, tôi tốn hẳn năm nghìn tệ mới mua được.”
Cậu gỡ lớp nilon bọc ngoài, chợt phía sau anh đưa điện thoại trên tay đeo vòng hạt qua.
“Báo công an đi.”
Thịnh Ngộ quay đầu lại.
Chỉ thấy Lộ Dữ Chu mặt mày nghiêm túc, lạnh lùng nói:
“Đây rõ ràng là lừa đảo, ai bán cho cậu? Để người đó ngồi tù mau.”
“......”
Thịnh thiếu gia từ trước đến giờ không có khái niệm rõ ràng về tiền bạc trầm mặc.
“… Bà chủ quầy đồ vặt.” Do dự hai giây, cậu thành thật khai báo:
“Bà ấy còn cho tôi lên hạng VIP.”
Lộ Dữ Chu mặt tối sầm lại, như muốn mắng mà không biết nên mắng thế nào.
Bà chủ kia là tay lão luyện, gặp dịp là chém. Nhưng nhà bà ấy vừa mới cháy xong, Lộ Dữ Chu cũng không thể tìm bà làm lớn chuyện lúc này.
“… Cứ để đó.” Anh bực bội nhét lại cái chảo vào tủ, mặt lạnh tanh nói:
“Chờ bà ấy ổn định lại rồi, tôi sẽ đi đòi tiền.”
Thịnh Ngộ không có ý định tính toán chuyện này.
Tuy nhiên nhìn dáng vẻ bực bội như thể muốn cho nổ cả thế giới của Lộ Dữ Chu thật sự khó nhịn cười. Thịnh Ngộ không kìm được, cong mắt nhìn anh, còn thổi gió bên tai:
“Được, chúng ta cùng kiện bà ấy ra toà, để bà ấy biết học sinh cấp ba chúng ta rất lợi hại!”
-
Trong nhà có thêm một người, dù chỉ ở tạm một đêm, nhưng hiển nhiên cả hai đều chưa quen.
Ba giờ sáng, Thịnh Ngộ vừa trả lời xong hết tin nhắn, còn đăng bài trấn an cả nhóm cô dì chú bác có thể thấy được động thái của mình:
Trực nhật… Về nhà muộn, Không đụng phải hiện trường cháy, may hơn là chỗ ở không bị lan tới.
Kèm theo là một bức ảnh đáng yêu kiểu emo: Vịt Koduck lao đến.jpg
Đăng xong, theo thói quen cậu lướt vòng bạn bè, kéo xuống dưới thả tim vài bài than thở của mấy đứa cú đêm. Lướt thêm vài bài nữa, cậu phát hiện một trạng thái có phong cách hoàn toàn khác biệt.
Một avatar đen thui cực kỳ nổi bật.
Lộ Dữ Chu: Còn sống.
Vừa nhìn đã biết là bị hỏi tới phát phiền mới đăng.
Ngoài cửa sổ tiếng ve kêu râm ran. Thịnh Ngộ nghiêng người dựa vào ghế, chống cằm cười khẽ một tiếng, ấn mở khung trò chuyện, gõ thử một dòng: Cậu vẫn chưa ngủ à
Gõ được một nửa, cậu bỗng nhớ ra Lộ Dữ Chu đang ở ngay phòng bên cạnh.
Có lẽ vì đối diện trực tiếp sẽ khó giấu giếm cảm xúc thật, quá dễ bị nhìn thấu khiến người ta thấy bất an.
Liếc nhìn đồng hồ, Thịnh Ngộ đặt điện thoại xuống, định xuống lầu lấy nước uống rồi đi ngủ.
Vừa mở cửa phòng, cánh cửa nhà vệ sinh đối diện cũng mở ra. Nam sinh tóc còn đọng nước, khăn tắm khoác hờ trên vai, tay đang ấn nút quạt hút hơi nước. Hơi ẩm lượn lờ quanh người, rồi ánh mắt hai người chạm nhau trong hành lang.
“Cậu chưa ngủ à?” Lộ Dữ Chu ngẩn ra một chút, đưa tay vuốt mái tóc ướt ra sau đầu.
“Ừm,” Thịnh Ngộ đáp.
“Qua giờ tôi ngủ rồi nên không quen.”
Khoảng cách giữa hai người không tính là gần nhưng cũng không xa.
Thịnh Ngộ có thể ngửi thấy hương sữa tắm thoang thoảng trong hơi nước.
Là mùi quýt mật.
Mấy món đồ dùng cá nhân như sữa tắm vốn ít ai thích dùng chung với người khác. Lúc Lộ Dữ Chu dọn đi, anh đã mang theo hầu hết mọi thứ. Còn lọ sữa tắm này là Thịnh Ngộ mua sau đó.
Thời điểm ấy siêu thị quảng cáo rầm rộ rằng ‘mùi thơm thanh nhẹ, lưu hương lâu dài’.
Thịnh Ngộ dùng suốt cả tháng, cũng chẳng thấy có gì đặc biệt.
Vậy mà giờ đây, bỗng nhiên từ người khác lại có thể cảm nhận rõ mùi hương đó.
“Muốn làm vài đề không?” Lộ Dữ Chu vừa lau tóc bằng khăn vừa hỏi, vẻ mặt phảng phất ý cười, miệng lại đưa ra đề nghị ác quỷ:
“Dù sao mai cũng nghỉ, đêm nay làm suốt đêm luôn đi.”
Khuôn mặt Thịnh Ngộ lập tức sa sầm.
“Tôi đâu có bệnh.” Cậu tức giận:
“Khó khăn lắm mới được một ngày nghỉ, mà còn phải giải đề, sách vở này sao chưa giết tôi luôn đi?”
Cậu quay đầu muốn về phòng:
“Muốn làm thì tự mà làm, tôi không rảnh hầu cậu làm loạn đâu ——”
Cạch ——
Khớp ngón tay rõ ràng móc vào tay nắm cửa, động tác dứt khoát đóng cửa lại.
Mùi hương quýt mật thoang thoảng trong không khí, gần ngay trước mặt.
Lộ Dữ Chu hơi nghiêng người dựa vào tường, một tay chốt cửa, tay còn lại lấy ly thủy tinh từ tay Thịnh Ngộ. Hơi nước hòa với mùi hương sữa tắm bao trùm lấy cậu, giọng anh mang theo ý cười:
“Giỡn thôi mà, tôi xin lỗi. Trong tủ lạnh có sữa, muốn tôi hâm cho cậu một ly giúp dễ ngủ không?”
-
Trước khi lò vi sóng ra đời, người ta đã có cách riêng để hâm nóng đồ ăn.
Lộ Dữ Chu đun một nồi nước ấm, đổ ra bát rồi đặt ly sữa bò vào. Hơi nóng chậm rãi tràn nhẹ trên miệng ly thủy tinh.
“Hâm năm phút là được.”
Anh quay lại nói: “Canh giờ giúp tôi nhé.”
Từ sau khi tháo đồng hồ, có một thời gian Lộ Dữ Chu không quen, hay nhìn tay trống không rồi ngẩn người . Nhưng anh nhanh chóng thích nghi, lại còn hình thành thói quen mới – hỏi Thịnh Ngộ.
Thịnh Ngộ chính là ‘đồng hồ’ của anh.
Thịnh Ngộ lấy một chai nước khoáng trong tủ lạnh, đưa tay ra: “Tự cậu xem đi.”
Lộ Dữ Chu cũng không khách sáo, nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cậu, xoay nhẹ mấy cái tìm góc dễ nhìn:
“Ba giờ mười bảy phút rồi, hy vọng sáng mai cậu còn dậy nổi.”
Thịnh Ngộ mở chai tu liền hai ngụm lớn. Lúc nãy chỉ thấy mất ngủ nhẹ, giờ đúng là khỏi ngủ thật rồi.
“Không sao cả, mai cũng đâu đi học. Cậu có bí quyết gì giúp ngủ nhanh không?”
Lộ Dữ Chu cúi đầu nghĩ ngợi.
“Hạ Dương có một cách.”
“Xin được chỉ giáo.”
“Xem sách luyện thi, ngủ ngay trong năm phút.”
“… Tình trạng không giống nhau.” Thịnh Ngộ uyển chuyển từ chối.
“Tôi mà không làm được bài thì mất ngủ đấy.”
Lộ Dữ Chu gật đầu: “Vậy đếm sao đi.”
Thịnh Ngộ rầu rĩ cau nhẹ mày.
“Nghe qua rồi, nhưng có ích gì không?”
“Thử xem sao.”
Chỉ thuận miệng đưa ra một ý tưởng, Lộ Dữ Chu cũng chẳng để tâm. Chờ anh pha xong sữa bò mang qua thì Thịnh Ngộ đã dựa vào bồn rửa tay trong bếp, nhìn chằm chằm ra bầu trời ngoài cửa sổ, đếm tới ngôi sao thứ 26.
“..…”
Lộ Dữ Chu giơ tay, bất ngờ “đánh lén”, gõ một cái thật mạnh l*n đ*nh đầu đen nhánh của cậu:
“Không cho cậu tính logarit (*), đếm sao kiểu này, ai mà đếm theo kịp cậu?”
(*Logarit: ẩn dụ việc tính toán phức tạp, trêu đùa việc đếm sao kiểu học sinh chuyên toán.)
Đổi lại ngày thường, Thịnh Ngộ đã “A—!” một tiếng mà nhảy dựng lên rồi, đêm nay hiếm thấy cậu không nổi nóng, chỉ khẽ cúi đầu né khỏi ‘độc thủ’ của Lộ Dữ Chu, ánh mắt vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng có vài phần mới lạ:
“Tôi biết chứ, nhưng… hôm nay sao đẹp thật.”
Lộ Dữ Chu nhìn theo ánh mắt cậu ra ngoài cửa sổ.
Quả thật là rất đẹp.
Trời đêm buông xuống, những vì sao lấp lánh như rải khắp thiên hà, lấp lánh sáng ngời, tựa như dải ngân hà vừa rực rỡ vừa dịu dàng.
“Chắc mai sẽ là một ngày đẹp trời.”
Lộ Dữ Chu đặt ly sữa ấm xuống trước mặt cậu, nói:
“Ngủ sớm một chút đi.”
Sự thật chứng minh, sữa bò vô dụng.
Nó chẳng giúp gì cho việc ngủ cả.
Rạng sáng bốn giờ, Thịnh Ngộ vẫn trằn trọc trên giường, không sao chợp mắt được. Cậu ngồi bật dậy, kéo rèm mở cửa sổ ra, rồi lại bắt đầu đếm sao.
Đếm được một nửa, cậu gửi tin nhắn cho Lộ Dữ Chu:
Thi đếm sao không? Xem ai đếm được tới một nghìn trước.
Khi gửi tin nhắn này, cậu là có ý xấu, nếu họ Lộ kia chưa ngủ say thì cậu có thể kéo người ta cùng thức trắng với mình.
Đáng tiếc, âm mưu thất bại.
Lộ Dữ Chu trả lời:
Đặt cược cái gì?
Thịnh Ngộ nghiêng người dựa vào khung cửa sổ, hơi đưa đầu ra ngoài, cảm nhận làn gió đêm và mái tóc bị thổi tung:
Cậu còn chưa ngủ à?
Lộ Dữ Chu:
Ừm, quá giờ rồi, mất ngủ.
Thịnh Ngộ cười nhẹ một tiếng:
Chưa nghĩ ra phần thưởng, cậu muốn gì?
Lộ Dữ Chu:
Cũng chưa nghĩ ra.
Thịnh Ngộ:
Không được đâu, lỡ tôi thua, cậu đòi gì tôi cũng phải đưa thì sao. Phải chốt trước từ bây giờ.
Yên tâm đi.
Dù chỉ qua màn hình, Thịnh Ngộ cũng có thể tưởng tượng ra giọng điệu lười nhác kia của Lộ Dữ Chu:
Tôi đâu phải cướp, không giống ai đó, thứ gì cũ cũng muốn giữ.
Lời mang hàm ý rõ ràng, nhưng Thịnh Ngộ lại bật cười ra tiếng.
Thịnh Ngộ:
Vậy thì mời cơm đi, ai thua người đó mời.
Lộ Dữ Chu:
Bây giờ bắt đầu?
Thịnh Ngộ suy nghĩ một chút, bước nhanh hai ba bước đến cửa phòng, tay giữ lấy cánh cửa rồi kéo ra một khe nhỏ, hướng về hành lang yên tĩnh gọi:
“Tôi đếm một hai ba nhé……?”
“Một, hai……”
Mới hô hai tiếng, Thịnh Ngộ đã nhanh chân rút lui về phòng, tranh thủ bắt đầu trước.
Đợi mãi chẳng thấy tiếng ‘ba’ vang lên, Lộ Dữ Chu liền biết người kia lại giở trò, anh gửi sang một tin nhắn:
Cậu còn có thể vô liêm sỉ thêm chút nữa không.
Vô liêm sỉ thì sao chứ.
Dù sao thì mỗi lần cậu vô liêm sỉ đều có thể thắng.
Càng cố gắng tập trung ngược lại càng dễ buồn ngủ, có lẽ đây là một loại định luật.
Chưa đếm đến một trăm, Thịnh Ngộ đã díp cả mắt lại, ôm gối ngủ say sưa.
Tin tốt là, đêm nay cậu ngủ rất ngon.
Tin xấu là, cậu thua rồi.
Tin nhắn cuối cùng trong lịch sử trò chuyện là Lộ Dữ Chu gửi tới.
Đầu tiên là một tấm ảnh bầu trời đầy sao, chắc chụp từ phòng ngủ bên cạnh.
Kèm theo dòng chữ:1001 ngôi sao, tôi thắng.
Thời gian gửi, 5 giờ sáng.
-
Có những lúc, Lộ Dữ Chu thực sự giống như một đứa trẻ nghịch ngợm, chẳng hiểu lấy đâu ra nhiều năng lượng thừa đến vậy.
Khi Thịnh Ngộ bò dậy lúc này mặt trời đã lên cao, người kia thì đã rửa mặt xong, còn đang tự mình bón phân cho giàn hoa cẩm tú cầu.
Thịnh Ngộ xoa mặt đến đỏ lên mới tỉnh táo được một chút, lết hai cánh tay mềm oặt như xác sống ra khỏi phòng đi bộ đến sân vườn, cậu nhìn thấy Lộ Dữ Chu đang mặc một chiếc áo ba lỗ, ngồi xổm bên bồn hoa chăm sóc cây cỏ.
“Dậy rồi à?” Lộ Dữ Chu nghe tiếng quay đầu lại, đầu ngón tay anh còn dính bùn đất, vẻ mặt vẫn y như thường ngày, chỉ có quầng mắt hơi sẫm, gần như chẳng nhìn ra là ngủ không đủ giấc.
“……Có phải cậu đã lén cho tôi ăn đại bổ hoàn (*) không vậy?” Thịnh Ngộ nghi ngờ hỏi.
(* "Đại bổ hoàn" (): trong y học cổ truyền là loại thuốc bổ tăng cường sinh lực, bổ khí huyết, bổ thận tráng dương, thường dành cho người bị suy nhược, mệt mỏi.)
“Ngày nào ngủ cũng không dậy nổi mới thật sự là có vấn đề đấy.” Lộ Dữ Chu phủi tay đứng lên, đường nét cánh tay rõ ràng săn chắc, cơ bắp mảnh nhưng bao trùm lấy xương cốt, nhìn có vẻ gầy nhưng lại tràn đầy sức mạnh.
“Cậu nên đến bệnh viện khám thử đi, thận yếu thế này không phải chuyện nhỏ đâu.”
Thịnh Ngộ: “……”
Cậu lười đôi co với Lộ Dữ Chu, dù sao thì cãi nhau cũng chẳng bao giờ thắng nổi, bèn quay người vào nhà, vừa ngậm bàn chải đánh răng vừa lầm bầm nói:
“Trên người cậu tám phần là có vấn đề, chứ tôi chưa từng thấy học sinh cấp ba nào giống cậu hết……”
Lộ Dữ Chu đang đứng trước bồn nước rửa tay, dòng nước xối xả cuốn trôi lớp bùn đất, sau đó anh cúi người, hứng nước rửa mặt, vừa rửa vừa nói:
“Thành thói quen rồi.”
Thi học sinh giỏi không phải ai cũng chịu nổi cường độ ấy.
Hai năm trước, anh được chọn vào đội huấn luyện cấp thành phố, cả đội chỉ có mỗi anh là học sinh lớp mười, người nào người nấy đều luyện đề còn khắt khe hơn cả quân đội huấn luyện ngựa chiến.
Tuy nhỏ tuổi, nhưng Lộ Dữ Chu lại có lòng tự trọng cao ngất, chưa đầy hai ngày đã biến thành kiểu người theo chế độ sinh hoạt ma quỷ —— không, phải nói là còn tàn khốc hơn thế.
Thiếu kinh nghiệm thì phải lấy thời gian và rèn luyện để bù đắp. Thế giới này thiên tài nhiều vô số, nhưng người có thể trụ lại đến cuối cùng, vĩnh viễn là những kẻ nỗ lực nhất.
Khoảng thời gian ấy, mỗi ngày anh đều thức tới sáng, chỉ tranh thủ rửa mặt trong WC rồi quay lại học, tám giờ sáng còn phải lên lớp như thường.
Cứ thế rèn luyện suốt một kỳ nghỉ đông, đầu óc Lộ Dữ Chu cũng hoạt động hết công suất, nhưng anh lại quen dần với cường độ ấy.
Đáng tiếc lúc đó anh mới tiếp xúc với mô hình thi đấu chưa đến nửa năm, kinh nghiệm quá ít, cuối cùng vẫn không thể lọt vào vòng bán kết.
“Giờ này chắc không có bữa sáng đâu.” Lộ Dữ Chu túm vạt áo lau mặt, lông mi ướt sũng, cả người lại trông đặc biệt bình thản.
“Rửa mặt nhanh lên rồi ra ngoài kiếm vận may, biết đâu lại nhặt được mấy cọng lá cải thì sao.”
Ánh mắt Thịnh Ngộ khẽ dịch chuyển, vô tình liếc thấy phần bụng để lộ ra của anh, đường cong cơ bụng săn chắc rõ ràng, phần lưng dưới còn đổ một lớp mồ hôi mỏng, chỉ nhìn thôi đã biết là kiểu người có thể làm hàng trăm cái gập bụng mỗi ngày.
Thịnh Ngộ vội vàng sờ thử bụng mình.
Cũng tạm, có chút cơ bụng.
Tuy không rõ ràng như người kia, nhưng ít ra cũng có, Thịnh Ngộ cảm thấy mình chưa đến mức thua.
Cậu ngậm bàn chải đánh răng, vừa đi tới bồn nước vừa hàm hồ trả lời một câu:
“Biết rồi.”
-------------
Chuột: Lộ Dữ Chu là ma quỷ cmnr :_)
Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt
Chương 22. Sống chung.
Cái này có thể tùy tiện chia cho người khác sao?
Thịnh Ngộ cau mày, nói thẳng:
"Tôi không cần, cậu tự giữ lấy đi. Loại vòng tay cầu bình an này mà bị phá thì còn tác dụng gì nữa."
"Tôi đã phá nó rồi."
Lộ Dữ Chu quả nhiên xứng danh ‘người cố chấp số một’ được Lưu Dung công nhận, anh căn bản không thèm nghe người khác nói. Ngón tay anh hơi thả ra, chiếc vòng còn lại lướt theo cổ tay đeo vào. Còn cái kia thì lẻ loi nằm trên mặt bàn.
"Nếu thấy phiền, cậu cứ vứt nó đi."
Hiếm khi Thịnh Ngộ cứng đầu như thế, cậu nắm lấy tay Lộ Dữ Chu đeo vòng tay vào.
"Vậy đeo cả đi. Dù sao tôi không cần. Những thứ thế này không thể tùy tiện đổi chủ được —-"
"Ba tôi không phải là ba cậu à?"
Lộ Dữ Chu cụp mắt xuống, giọng đầy ẩn ý:
"Chiếc vòng này vốn dĩ là nên dành cho cậu. Giữa hai chúng ta, từ sớm đã không thể phân rõ nữa rồi. Nếu ngày nào đó chết, ngay cả Hắc Bạch Vô Thường cũng chẳng biết nên gọi hồn ai."
"….."
Phi.
Đen đủi.
Thịnh Ngộ khảy chuỗi hạt, nhất thời không biết nên đáp lại thế nào. Có một số chuyện trong lòng, cậu vốn định giấu kín cả đời, để mặc thời gian bào mòn, rồi một ngày nào đó khi nhắc lại sẽ vui vẻ nói đùa.
— “Ờ, chuyện đó à, thật ra lúc ấy tôi hận mấy người muốn chết.”
Có thể thốt ra như vậy, cậu mới coi như thật sự buông bỏ.
Nhưng hôm nay chuyện cũ cứ nối đuôi nhau kéo đến, cảm xúc cậu cũng không còn khống chế được nữa, tất cả lại trút hết lên người Lộ Dữ Chu.
Mới quen không lâu đã phải nghe cậu than thở.
"Mấy lời lúc nãy tôi nói, cậu đừng để trong lòng…"
Lộ Dữ Chu đang cúi đầu thu dọn mớ công cụ trên bàn, hỏi:
"Câu nào?"
Thịnh Ngộ nghẹn lời:
"Tất cả câu."
Lộ Dữ Chu:
"Tôi nhìn giống người hay quên à?"
Đột nhiên Thịnh Ngộ không còn thấy ngượng nữa, cầm vòng tay ngồi phịch lên bàn, duỗi chân đá nhẹ cái chân ghế trước mặt:
"Để làm gì? Cậu định nhớ tôi cả đời luôn à?”
Lộ Dữ Chu không phủ nhận, hơi nâng mắt liếc nhìn cậu, lạnh nhạt nói:
"Nhớ đến khi nào cậu ngán thì thôi."
"…"
Quả nhiên không nên nói thật với cái tên quỷ hẹp hòi này.
Tuy người này vẫn khiến người ta muốn đánh cho một trận, nhưng không thể phủ nhận sau chuyện trước đó, cả hai đều tìm lại được trạng thái thoải mái nhất.
Lớp ngăn cách mong manh giữa họ như chiếc cánh ve mỏng đã bị xé toạc, những ranh giới mơ hồ cũng bị xóa sạch.
Hai người bọn họ giờ mới đúng thật là chung thuyền.
Trong phòng ngủ lặng lẽ chảy trôi bầu không khí yên tĩnh khiến người ta an tâm. Hai người im lặng rất lâu, không ai mở lời.
Một lúc sau, Thịnh Ngộ như thoát khỏi cõi thần tiên, quay sang nhìn Lộ Dữ Chu nói:
“Cô Lưu vừa gọi cho tôi, hỏi mai bọn mình có muốn xin nghỉ không. Tôi thuận miệng xin luôn rồi. Ngày mai cậu không có việc gì quan trọng chứ?”
Lộ Dữ Chu nhíu mày:
“Tin tức lan nhanh thế?”
“Không phải tin tức.” Thịnh Ngộ hả hê khi người gặp họa.
“Là chủ tịch Thịnh gọi thẳng cho nhà trường.”
“……”
Gương mặt tuấn tú của Lộ Dữ Chu lập tức đen lại.
Thịnh Ngộ bỗng có cảm giác như vừa hòa nhau với anh, tay đeo chiếc vòng như thể chiến lợi phẩm, bắt chước dáng vẻ của Lộ Dữ Chu đeo lên cổ tay, vòng gỗ đàn hương xanh lục phối với đồng hồ đen trông lại càng thêm đẹp đẽ.
“Tôi đói rồi, đi ăn gì đi.” Thịnh Ngộ gõ gõ lên mặt bàn, miệng cười toe toét: “Tôi có quà cho cậu đó.”
Lộ Dữ Chu đang thu dọn đồ đạc, lười nhìn cậu, lạnh nhạt hỏi:
“Quà gì cơ?”
“Xuống nhìn là biết.”
Đúng lúc thu dọn xong, Lộ Dữ Chu đứng dậy, nói:
“Mong là kinh hỉ chứ không phải kinh hoàng.”
“Đương nhiên, đương nhiên, đương nhiên——”
Phòng bếp.
Thịnh Ngộ giơ một cái chảo có cái đáy còn to hơn cả mặt mình lên, từ phía sau ló đầu ra, giọng điệu phấn khích nói với Lộ Dữ Chu:
“Lần đó lỡ tay làm hỏng cái nồi của cậu, tôi đi quầy đồ vặt mua cái mới. Vừa hay nay cậu ăn cơm ở đây, thử xem nhé?”
Không hiểu cậu đang hào hứng vì cái gì, Lộ Dữ Chu nhận lấy cái chảo, ước lượng trong tay hai cái, đánh giá:
“Nhìn thì đẹp, chứ không dùng được.”
“Sao mà không dùng được.” Thịnh Ngộ cúi người lấy thêm một cái nồi lẩu khác từ trong tủ ra, vừa đưa cái nắp ra vừa nói:
“Bà chủ quầy nói cái này là hàng tốt nhất đấy, tôi tốn hẳn năm nghìn tệ mới mua được.”
Cậu gỡ lớp nilon bọc ngoài, chợt phía sau anh đưa điện thoại trên tay đeo vòng hạt qua.
“Báo công an đi.”
Thịnh Ngộ quay đầu lại.
Chỉ thấy Lộ Dữ Chu mặt mày nghiêm túc, lạnh lùng nói:
“Đây rõ ràng là lừa đảo, ai bán cho cậu? Để người đó ngồi tù mau.”
“......”
Thịnh thiếu gia từ trước đến giờ không có khái niệm rõ ràng về tiền bạc trầm mặc.
“… Bà chủ quầy đồ vặt.” Do dự hai giây, cậu thành thật khai báo:
“Bà ấy còn cho tôi lên hạng VIP.”
Lộ Dữ Chu mặt tối sầm lại, như muốn mắng mà không biết nên mắng thế nào.
Bà chủ kia là tay lão luyện, gặp dịp là chém. Nhưng nhà bà ấy vừa mới cháy xong, Lộ Dữ Chu cũng không thể tìm bà làm lớn chuyện lúc này.
“… Cứ để đó.” Anh bực bội nhét lại cái chảo vào tủ, mặt lạnh tanh nói:
“Chờ bà ấy ổn định lại rồi, tôi sẽ đi đòi tiền.”
Thịnh Ngộ không có ý định tính toán chuyện này.
Tuy nhiên nhìn dáng vẻ bực bội như thể muốn cho nổ cả thế giới của Lộ Dữ Chu thật sự khó nhịn cười. Thịnh Ngộ không kìm được, cong mắt nhìn anh, còn thổi gió bên tai:
“Được, chúng ta cùng kiện bà ấy ra toà, để bà ấy biết học sinh cấp ba chúng ta rất lợi hại!”
-
Trong nhà có thêm một người, dù chỉ ở tạm một đêm, nhưng hiển nhiên cả hai đều chưa quen.
Ba giờ sáng, Thịnh Ngộ vừa trả lời xong hết tin nhắn, còn đăng bài trấn an cả nhóm cô dì chú bác có thể thấy được động thái của mình:
Trực nhật… Về nhà muộn, Không đụng phải hiện trường cháy, may hơn là chỗ ở không bị lan tới.
Kèm theo là một bức ảnh đáng yêu kiểu emo: Vịt Koduck lao đến.jpg
Đăng xong, theo thói quen cậu lướt vòng bạn bè, kéo xuống dưới thả tim vài bài than thở của mấy đứa cú đêm. Lướt thêm vài bài nữa, cậu phát hiện một trạng thái có phong cách hoàn toàn khác biệt.
Một avatar đen thui cực kỳ nổi bật.
Lộ Dữ Chu: Còn sống.
Vừa nhìn đã biết là bị hỏi tới phát phiền mới đăng.
Ngoài cửa sổ tiếng ve kêu râm ran. Thịnh Ngộ nghiêng người dựa vào ghế, chống cằm cười khẽ một tiếng, ấn mở khung trò chuyện, gõ thử một dòng: Cậu vẫn chưa ngủ à
Gõ được một nửa, cậu bỗng nhớ ra Lộ Dữ Chu đang ở ngay phòng bên cạnh.
Có lẽ vì đối diện trực tiếp sẽ khó giấu giếm cảm xúc thật, quá dễ bị nhìn thấu khiến người ta thấy bất an.
Liếc nhìn đồng hồ, Thịnh Ngộ đặt điện thoại xuống, định xuống lầu lấy nước uống rồi đi ngủ.
Vừa mở cửa phòng, cánh cửa nhà vệ sinh đối diện cũng mở ra. Nam sinh tóc còn đọng nước, khăn tắm khoác hờ trên vai, tay đang ấn nút quạt hút hơi nước. Hơi ẩm lượn lờ quanh người, rồi ánh mắt hai người chạm nhau trong hành lang.
“Cậu chưa ngủ à?” Lộ Dữ Chu ngẩn ra một chút, đưa tay vuốt mái tóc ướt ra sau đầu.
“Ừm,” Thịnh Ngộ đáp.
“Qua giờ tôi ngủ rồi nên không quen.”
Khoảng cách giữa hai người không tính là gần nhưng cũng không xa.
Thịnh Ngộ có thể ngửi thấy hương sữa tắm thoang thoảng trong hơi nước.
Là mùi quýt mật.
Mấy món đồ dùng cá nhân như sữa tắm vốn ít ai thích dùng chung với người khác. Lúc Lộ Dữ Chu dọn đi, anh đã mang theo hầu hết mọi thứ. Còn lọ sữa tắm này là Thịnh Ngộ mua sau đó.
Thời điểm ấy siêu thị quảng cáo rầm rộ rằng ‘mùi thơm thanh nhẹ, lưu hương lâu dài’.
Thịnh Ngộ dùng suốt cả tháng, cũng chẳng thấy có gì đặc biệt.
Vậy mà giờ đây, bỗng nhiên từ người khác lại có thể cảm nhận rõ mùi hương đó.
“Muốn làm vài đề không?” Lộ Dữ Chu vừa lau tóc bằng khăn vừa hỏi, vẻ mặt phảng phất ý cười, miệng lại đưa ra đề nghị ác quỷ:
“Dù sao mai cũng nghỉ, đêm nay làm suốt đêm luôn đi.”
Khuôn mặt Thịnh Ngộ lập tức sa sầm.
“Tôi đâu có bệnh.” Cậu tức giận:
“Khó khăn lắm mới được một ngày nghỉ, mà còn phải giải đề, sách vở này sao chưa giết tôi luôn đi?”
Cậu quay đầu muốn về phòng:
“Muốn làm thì tự mà làm, tôi không rảnh hầu cậu làm loạn đâu ——”
Cạch ——
Khớp ngón tay rõ ràng móc vào tay nắm cửa, động tác dứt khoát đóng cửa lại.
Mùi hương quýt mật thoang thoảng trong không khí, gần ngay trước mặt.
Lộ Dữ Chu hơi nghiêng người dựa vào tường, một tay chốt cửa, tay còn lại lấy ly thủy tinh từ tay Thịnh Ngộ. Hơi nước hòa với mùi hương sữa tắm bao trùm lấy cậu, giọng anh mang theo ý cười:
“Giỡn thôi mà, tôi xin lỗi. Trong tủ lạnh có sữa, muốn tôi hâm cho cậu một ly giúp dễ ngủ không?”
-
Trước khi lò vi sóng ra đời, người ta đã có cách riêng để hâm nóng đồ ăn.
Lộ Dữ Chu đun một nồi nước ấm, đổ ra bát rồi đặt ly sữa bò vào. Hơi nóng chậm rãi tràn nhẹ trên miệng ly thủy tinh.
“Hâm năm phút là được.”
Anh quay lại nói: “Canh giờ giúp tôi nhé.”
Từ sau khi tháo đồng hồ, có một thời gian Lộ Dữ Chu không quen, hay nhìn tay trống không rồi ngẩn người . Nhưng anh nhanh chóng thích nghi, lại còn hình thành thói quen mới – hỏi Thịnh Ngộ.
Thịnh Ngộ chính là ‘đồng hồ’ của anh.
Thịnh Ngộ lấy một chai nước khoáng trong tủ lạnh, đưa tay ra: “Tự cậu xem đi.”
Lộ Dữ Chu cũng không khách sáo, nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cậu, xoay nhẹ mấy cái tìm góc dễ nhìn:
“Ba giờ mười bảy phút rồi, hy vọng sáng mai cậu còn dậy nổi.”
Thịnh Ngộ mở chai tu liền hai ngụm lớn. Lúc nãy chỉ thấy mất ngủ nhẹ, giờ đúng là khỏi ngủ thật rồi.
“Không sao cả, mai cũng đâu đi học. Cậu có bí quyết gì giúp ngủ nhanh không?”
Lộ Dữ Chu cúi đầu nghĩ ngợi.
“Hạ Dương có một cách.”
“Xin được chỉ giáo.”
“Xem sách luyện thi, ngủ ngay trong năm phút.”
“… Tình trạng không giống nhau.” Thịnh Ngộ uyển chuyển từ chối.
“Tôi mà không làm được bài thì mất ngủ đấy.”
Lộ Dữ Chu gật đầu: “Vậy đếm sao đi.”
Thịnh Ngộ rầu rĩ cau nhẹ mày.
“Nghe qua rồi, nhưng có ích gì không?”
“Thử xem sao.”
Chỉ thuận miệng đưa ra một ý tưởng, Lộ Dữ Chu cũng chẳng để tâm. Chờ anh pha xong sữa bò mang qua thì Thịnh Ngộ đã dựa vào bồn rửa tay trong bếp, nhìn chằm chằm ra bầu trời ngoài cửa sổ, đếm tới ngôi sao thứ 26.
“..…”
Lộ Dữ Chu giơ tay, bất ngờ “đánh lén”, gõ một cái thật mạnh l*n đ*nh đầu đen nhánh của cậu:
“Không cho cậu tính logarit (*), đếm sao kiểu này, ai mà đếm theo kịp cậu?”
(*Logarit: ẩn dụ việc tính toán phức tạp, trêu đùa việc đếm sao kiểu học sinh chuyên toán.)
Đổi lại ngày thường, Thịnh Ngộ đã “A—!” một tiếng mà nhảy dựng lên rồi, đêm nay hiếm thấy cậu không nổi nóng, chỉ khẽ cúi đầu né khỏi ‘độc thủ’ của Lộ Dữ Chu, ánh mắt vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng có vài phần mới lạ:
“Tôi biết chứ, nhưng… hôm nay sao đẹp thật.”
Lộ Dữ Chu nhìn theo ánh mắt cậu ra ngoài cửa sổ.
Quả thật là rất đẹp.
Trời đêm buông xuống, những vì sao lấp lánh như rải khắp thiên hà, lấp lánh sáng ngời, tựa như dải ngân hà vừa rực rỡ vừa dịu dàng.
“Chắc mai sẽ là một ngày đẹp trời.”
Lộ Dữ Chu đặt ly sữa ấm xuống trước mặt cậu, nói:
“Ngủ sớm một chút đi.”
Sự thật chứng minh, sữa bò vô dụng.
Nó chẳng giúp gì cho việc ngủ cả.
Rạng sáng bốn giờ, Thịnh Ngộ vẫn trằn trọc trên giường, không sao chợp mắt được. Cậu ngồi bật dậy, kéo rèm mở cửa sổ ra, rồi lại bắt đầu đếm sao.
Đếm được một nửa, cậu gửi tin nhắn cho Lộ Dữ Chu:
Thi đếm sao không? Xem ai đếm được tới một nghìn trước.
Khi gửi tin nhắn này, cậu là có ý xấu, nếu họ Lộ kia chưa ngủ say thì cậu có thể kéo người ta cùng thức trắng với mình.
Đáng tiếc, âm mưu thất bại.
Lộ Dữ Chu trả lời:
Đặt cược cái gì?
Thịnh Ngộ nghiêng người dựa vào khung cửa sổ, hơi đưa đầu ra ngoài, cảm nhận làn gió đêm và mái tóc bị thổi tung:
Cậu còn chưa ngủ à?
Lộ Dữ Chu:
Ừm, quá giờ rồi, mất ngủ.
Thịnh Ngộ cười nhẹ một tiếng:
Chưa nghĩ ra phần thưởng, cậu muốn gì?
Lộ Dữ Chu:
Cũng chưa nghĩ ra.
Thịnh Ngộ:
Không được đâu, lỡ tôi thua, cậu đòi gì tôi cũng phải đưa thì sao. Phải chốt trước từ bây giờ.
Yên tâm đi.
Dù chỉ qua màn hình, Thịnh Ngộ cũng có thể tưởng tượng ra giọng điệu lười nhác kia của Lộ Dữ Chu:
Tôi đâu phải cướp, không giống ai đó, thứ gì cũ cũng muốn giữ.
Lời mang hàm ý rõ ràng, nhưng Thịnh Ngộ lại bật cười ra tiếng.
Thịnh Ngộ:
Vậy thì mời cơm đi, ai thua người đó mời.
Lộ Dữ Chu:
Bây giờ bắt đầu?
Thịnh Ngộ suy nghĩ một chút, bước nhanh hai ba bước đến cửa phòng, tay giữ lấy cánh cửa rồi kéo ra một khe nhỏ, hướng về hành lang yên tĩnh gọi:
“Tôi đếm một hai ba nhé……?”
“Một, hai……”
Mới hô hai tiếng, Thịnh Ngộ đã nhanh chân rút lui về phòng, tranh thủ bắt đầu trước.
Đợi mãi chẳng thấy tiếng ‘ba’ vang lên, Lộ Dữ Chu liền biết người kia lại giở trò, anh gửi sang một tin nhắn:
Cậu còn có thể vô liêm sỉ thêm chút nữa không.
Vô liêm sỉ thì sao chứ.
Dù sao thì mỗi lần cậu vô liêm sỉ đều có thể thắng.
Càng cố gắng tập trung ngược lại càng dễ buồn ngủ, có lẽ đây là một loại định luật.
Chưa đếm đến một trăm, Thịnh Ngộ đã díp cả mắt lại, ôm gối ngủ say sưa.
Tin tốt là, đêm nay cậu ngủ rất ngon.
Tin xấu là, cậu thua rồi.
Tin nhắn cuối cùng trong lịch sử trò chuyện là Lộ Dữ Chu gửi tới.
Đầu tiên là một tấm ảnh bầu trời đầy sao, chắc chụp từ phòng ngủ bên cạnh.
Kèm theo dòng chữ:1001 ngôi sao, tôi thắng.
Thời gian gửi, 5 giờ sáng.
-
Có những lúc, Lộ Dữ Chu thực sự giống như một đứa trẻ nghịch ngợm, chẳng hiểu lấy đâu ra nhiều năng lượng thừa đến vậy.
Khi Thịnh Ngộ bò dậy lúc này mặt trời đã lên cao, người kia thì đã rửa mặt xong, còn đang tự mình bón phân cho giàn hoa cẩm tú cầu.
Thịnh Ngộ xoa mặt đến đỏ lên mới tỉnh táo được một chút, lết hai cánh tay mềm oặt như xác sống ra khỏi phòng đi bộ đến sân vườn, cậu nhìn thấy Lộ Dữ Chu đang mặc một chiếc áo ba lỗ, ngồi xổm bên bồn hoa chăm sóc cây cỏ.
“Dậy rồi à?” Lộ Dữ Chu nghe tiếng quay đầu lại, đầu ngón tay anh còn dính bùn đất, vẻ mặt vẫn y như thường ngày, chỉ có quầng mắt hơi sẫm, gần như chẳng nhìn ra là ngủ không đủ giấc.
“……Có phải cậu đã lén cho tôi ăn đại bổ hoàn (*) không vậy?” Thịnh Ngộ nghi ngờ hỏi.
(* "Đại bổ hoàn" (): trong y học cổ truyền là loại thuốc bổ tăng cường sinh lực, bổ khí huyết, bổ thận tráng dương, thường dành cho người bị suy nhược, mệt mỏi.)
“Ngày nào ngủ cũng không dậy nổi mới thật sự là có vấn đề đấy.” Lộ Dữ Chu phủi tay đứng lên, đường nét cánh tay rõ ràng săn chắc, cơ bắp mảnh nhưng bao trùm lấy xương cốt, nhìn có vẻ gầy nhưng lại tràn đầy sức mạnh.
“Cậu nên đến bệnh viện khám thử đi, thận yếu thế này không phải chuyện nhỏ đâu.”
Thịnh Ngộ: “……”
Cậu lười đôi co với Lộ Dữ Chu, dù sao thì cãi nhau cũng chẳng bao giờ thắng nổi, bèn quay người vào nhà, vừa ngậm bàn chải đánh răng vừa lầm bầm nói:
“Trên người cậu tám phần là có vấn đề, chứ tôi chưa từng thấy học sinh cấp ba nào giống cậu hết……”
Lộ Dữ Chu đang đứng trước bồn nước rửa tay, dòng nước xối xả cuốn trôi lớp bùn đất, sau đó anh cúi người, hứng nước rửa mặt, vừa rửa vừa nói:
“Thành thói quen rồi.”
Thi học sinh giỏi không phải ai cũng chịu nổi cường độ ấy.
Hai năm trước, anh được chọn vào đội huấn luyện cấp thành phố, cả đội chỉ có mỗi anh là học sinh lớp mười, người nào người nấy đều luyện đề còn khắt khe hơn cả quân đội huấn luyện ngựa chiến.
Tuy nhỏ tuổi, nhưng Lộ Dữ Chu lại có lòng tự trọng cao ngất, chưa đầy hai ngày đã biến thành kiểu người theo chế độ sinh hoạt ma quỷ —— không, phải nói là còn tàn khốc hơn thế.
Thiếu kinh nghiệm thì phải lấy thời gian và rèn luyện để bù đắp. Thế giới này thiên tài nhiều vô số, nhưng người có thể trụ lại đến cuối cùng, vĩnh viễn là những kẻ nỗ lực nhất.
Khoảng thời gian ấy, mỗi ngày anh đều thức tới sáng, chỉ tranh thủ rửa mặt trong WC rồi quay lại học, tám giờ sáng còn phải lên lớp như thường.
Cứ thế rèn luyện suốt một kỳ nghỉ đông, đầu óc Lộ Dữ Chu cũng hoạt động hết công suất, nhưng anh lại quen dần với cường độ ấy.
Đáng tiếc lúc đó anh mới tiếp xúc với mô hình thi đấu chưa đến nửa năm, kinh nghiệm quá ít, cuối cùng vẫn không thể lọt vào vòng bán kết.
“Giờ này chắc không có bữa sáng đâu.” Lộ Dữ Chu túm vạt áo lau mặt, lông mi ướt sũng, cả người lại trông đặc biệt bình thản.
“Rửa mặt nhanh lên rồi ra ngoài kiếm vận may, biết đâu lại nhặt được mấy cọng lá cải thì sao.”
Ánh mắt Thịnh Ngộ khẽ dịch chuyển, vô tình liếc thấy phần bụng để lộ ra của anh, đường cong cơ bụng săn chắc rõ ràng, phần lưng dưới còn đổ một lớp mồ hôi mỏng, chỉ nhìn thôi đã biết là kiểu người có thể làm hàng trăm cái gập bụng mỗi ngày.
Thịnh Ngộ vội vàng sờ thử bụng mình.
Cũng tạm, có chút cơ bụng.
Tuy không rõ ràng như người kia, nhưng ít ra cũng có, Thịnh Ngộ cảm thấy mình chưa đến mức thua.
Cậu ngậm bàn chải đánh răng, vừa đi tới bồn nước vừa hàm hồ trả lời một câu:
“Biết rồi.”
-------------
Chuột: Lộ Dữ Chu là ma quỷ cmnr :_)
Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt
Đánh giá:
Truyện Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt
Story
Chương 23: Sống chung.
10.0/10 từ 50 lượt.