Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt
Chương 24: Trở về Thịnh gia.
157@-
Mấy quán bán đồ ăn sáng đầu hẻm đều đã dọn, lúc hai người đi tới, chỉ còn mỗi quầy bán bánh quẩy của lão Vương là còn mở.
Thịnh Ngộ nói:
“Cho cháu hai cái bánh quẩy, hai ly sữa đậu nành. Một ly có đường, một ly không đường.”
Lão Vương mở một tiệm đồ ăn sáng nhỏ, tuy thường hay bày quầy trước cửa để bán, nhưng căn phòng phía sau, nơi đầy bàn ghế và chỗ ngồi cũng là của ông.
Tiệm ăn sáng này không có tên, thậm chí bảng hiệu cũng không có. Người dân trong hẻm Hỉ Thước quen gọi là tiệm ăn sáng của lão Vương. Có khi mua bánh quẩy xong chưa muốn đi vội, người ta sẽ vào trong ngồi một lúc, từ tốn uống sữa đậu nành hoặc ăn cháo kê.
Hôm nay hiếm khi Thịnh Ngộ không bận, quét mã thanh toán xong thì vén rèm bước vào trong.
Hai bên tường gắn vài chiếc quạt máy quay chầm chậm, góc phòng có đặt một chiếc điều hòa cũ hoạt động rề rà như một công nhân già run rẩy, chạy thì ồn như sấm, nhưng mát chẳng bao nhiêu, gồng hết sức cũng chỉ hạ được đúng hai độ.
Dù sao thì còn đỡ hơn là không có tí mát nào ——
Thịnh Ngộ tùy tiện chọn một bàn trống ngồi xuống, vừa đúng lúc chạm mắt với người phụ nữ từ sau bếp đi ra.
Bà chủ quầy hôm nay trông có vẻ tỉnh táo hơn hôm qua, tóc búi gọn ra sau gáy, vừa nhìn thấy Thịnh Ngộ liền nhướng cặp lông mày đậm chất gây sự.
“Này, đồ ngốc.” Bà ta chào hỏi Thịnh Ngộ.
Giây tiếp theo, Lộ Dữ Chu cũng bước vào sau, bà lại nhướng thêm cái mày nữa, đặt biệt danh: “Mạng của đồ ngốc.”
Thịnh Ngộ: “……”
“Gì cơ?” Lộ Dữ Chu không hiểu ý tứ trong lời đó, nhíu mày hỏi:
“Mạng gì?”
Bà chủ hừ mũi cười, không trả lời, xoay người ôm khay quay lại sau bếp.
Lần trước xông vào đám cháy đúng là có chút ngu ngốc, Thịnh Ngộ đã bị mất mặt một lần, giờ không muốn nhắc lại chuyện cũ nữa, vội đổi đề tài:
“Bà ấy sao lại ở đây?”
Đúng lúc lão Vương từ ngoài cửa quay vào sau khi dọn sạp, mang theo mấy cái bánh quẩy còn thừa, tươi cười nói:
“Bọn họ thuê lầu hai nhà bác ở. Bác không vợ không con, cha mẹ cũng chẳng còn, cho ai thuê cũng như nhau thôi.”
Gần giữa trưa, quán ăn sáng kết thúc sớm, lão Vương rảnh rỗi không có việc gì làm, cầm cây quạt bồ phe phẩy ngồi vào bàn bên cạnh trò chuyện với hai người Thịnh Ngộ.
Bà chủ họ Tôn, tên Tôn Hiểu Hồng, vốn là người nơi khác lấy chồng rồi chuyển về đây. Hai vợ chồng đều xuất thân bình thường, mấy năm nay cùng nhau buôn bán quầy đồ vặt trong hẻm Hỉ Thước, cuộc sống coi như ổn định.
Họ chẳng có nhà nào khác, chỉ có mỗi gian quán đó. Ăn uống sống qua ngày đều dựa vào căn nhà này. Vụ cháy lần này đã thiêu rụi tất cả tài sản tích góp bao năm của hai người, không còn lại một mảnh.
“Ngày hôm qua bên chính quyền có người tới, nói tuy bọn họ là nạn nhân, phát hiện đám cháy cũng kịp thời sơ tán, sau đó vẫn luôn phối hợp xử lý hậu quả… Nhưng vì là chủ sở hữu cũng như người trực tiếp sử dụng nhà, nên vẫn phải chịu trách nhiệm pháp lý.” – lão Vương nói.
Thịnh Ngộ nghe hiểu đại khái, cau mày lại.
Lộ Dữ Chu thì chỉ cúi đầu uống sữa đậu nành, lặng lẽ nghe, không lên tiếng.
Lão Vương thở dài:
“Bác cũng không học hành gì, nghe người ta nói thì đại khái ý là: chuyện này không thể đổ lỗi cho người khác, hai vợ chồng họ chỉ còn biết chấp nhận số phận thôi. May là không có ai thiệt mạng, coi như còn may mắn. Hiện giờ phương án xử lý cụ thể vẫn chưa đưa ra, nhưng mà hai người đó không còn chỗ ở, bác nghĩ trên lầu vẫn còn phòng trống, cũng chẳng dùng tới nên cho họ tá túc tạm.”
Bà chủ tính vốn cũng không phải kiểu người thật thà gì, nhưng vẫn còn biết giữ đạo lý cơ bản. Người ta giúp mình lúc hoạn nạn, bà ấy cũng không chơi xấu, cả đêm suy nghĩ, cuối cùng vẫn xoay sở tiền theo đúng giá thị trường để thuê nhà của lão Vương.
Không chỉ thuê tầng trên ở, mà còn thuê luôn quyền sử dụng mặt bằng tầng dưới từ chiều đến tối.
Chồng bà trước kia từng làm đầu bếp, tay nghề nấu nướng cũng ổn. Giờ hai người họ chỉ còn mấy cái nồi niêu, bát đũa, định mở bán thêm cơm hộp vào buổi chiều, chủ yếu lấy mùi thơm cơm nóng và lòng người ấm áp để sống qua ngày.
Số phận trêu ngươi là thật, nhưng họ không khuất phục.
Nghe xong, Thịnh Ngộ có chút khó chịu, đứng dậy đi vào sau bếp, nói một câu:
“Bác nén bi thương.”
Cậu vốn định an ủi bà chủ một chút, tiện thể hỏi xem có gì cần giúp đỡ không. Ai ngờ bà chủ vừa vén rèm lên, trừng mắt nhìn cậu một cái rồi nói:
“Nén bi thương cái khỉ gì, mắt nào của cậu thấy tôi đang khóc?”
Thịnh Ngộ: “……”
Lộ Dữ Chu đang buồn chán uống sữa đậu nành bật cười thành tiếng, hiển nhiên đã sớm đoán được sẽ thế này.
Bà Tôn đeo tạp dề, ôm một thau lớn rau dưa đi ra cửa, vừa đi vừa nói:
“Hai người nếu thật sự rảnh rỗi, đợi tôi khai trương lại, hai đứa một trái một phải đứng giúp tôi nguyên ngày. Ai vào tiệm thì khom lưng cúi đầu, tươi cười chào đón kiểu ‘Hoan nghênh quý khách’ —— Ấy khoan đã!”
Không rõ là chạm phải dây thần kinh nào, bà bỗng đặt mạnh thau rau lên bàn, dùng ánh mắt kiểu như đang định giá hàng hóa, từ trên xuống dưới đánh giá hai cậu thiếu niên.
Thịnh Ngộ bỗng thấy tim đập thình thịch.
“Làm sao vậy?”
“Hai đứa các cậu trông thế này, chắc ở trường được nữ sinh theo đuổi dữ lắm ha?” Tôn Hiểu Hồng vuốt cằm đánh giá, “Nếu tôi bán cơm hộp giao tận cổng trường... Bên trái một soái ca... Bên phải một soái ca... Treo thêm cái biểu ngữ phía trên, ‘Sắc đẹp cũng có thể ăn được’...”
Thịnh Ngộ: “……”
Lộ Dữ Chu: “……”
Tôn Hiểu Hồng: “Má ơi! Con phát tài rồi!”
Bà chủ rõ ràng nói chơi mà như thật, còn kéo họ ngồi thảo luận chuyện trả lương nửa ngày trời, hai người suýt thì bị dắt mũi đi cày luôn.
May mà chú Vương nhìn thấy hai cậu khó xử nên mở miệng ngăn cản giúp.
Nhưng bà chủ vẫn chưa chịu bỏ cuộc, lúc tiễn họ ra cửa còn lải nhải:
“Cân nhắc một chút —— cân nhắc đi —— nhớ ghé lại!”
-
Không thể cân nhắc nổi.
Bà chủ đúng là có dã tâm làm ăn, chuyện mở quán mới chỉ là bước đầu, bước tiếp theo là muốn đem hai người họ đóng mác thành “Mỹ nam bán cơm hộp”.
Chỉ vừa nghe thấy cái tên này, mặt Lộ Dữ Chu đã tê rần rồi, còn Thịnh Ngộ thì suýt cắn trúng răng. Con trai 17-18 tuổi, lòng tự trọng cao, ai mà chịu nổi cái danh hào rêu rao đó chứ!
Từ chối thì cũng phải nói khéo, nhưng trên đường về, Thịnh Ngộ càng nghĩ càng thấy buồn cười.
“Nè.” cậu gặm kem, lấy khuỷu tay huých nhẹ Lộ Dữ Chu bên cạnh.
“Người ở hẻm Hỉ Thước mấy cậu ai cũng thế à? Nghĩ gì là nói cái đó?”
Lộ Dữ Chu đút tay túi quần, bị huých cũng chẳng nhúc nhích:
“Cậu nói ai vậy? Bản thân cậu không phải cũng thế à?”
(* Ở đây Lộ Dữ Chu muốn nói tới sự bốc đồng lao vào đám cháy của em Ngộ.)
Thịnh Ngộ đúng là không ưa nổi cái vẻ trầm ổn đến chết của đối phương, cố ý tụt lại vài bước, sau đó bất ngờ xông lên kẹp cổ anh:
“Thầy Lộ à, cậu mà không xỉa xói người ta một ngày là chịu không nổi hả ——”
Không giống với Thịnh Ngộ, Lộ Dữ Chu rất không quen việc thân thiết đụng chạm người khác, thường thì ai vừa quàng cổ là anh lập tức đứng thẳng, dựa vào chiều cao vượt chuẩn của mình mà khiến người ta phải biết điều.
Lần này cũng vậy, chỉ là giằng co một giây, anh lại bất ngờ hơi cúi người xuống một chút.
Thịnh Ngộ kẹp cổ Lộ Dữ Chu không thoải mái cho lắm. Nhưng chẳng được lâu, thân thể cứng nhắc của đối phương dần mềm ra, giống như một quả bóng khí có thể tùy ý nhào nặn, lúc tròn lúc méo, rất dễ trêu đùa.
Lộ Dữ Chu bị cậu kéo nghiêng đầu xuống, giọng nói đầy ý cười:
“Không biết là ai nửa đêm còn đếm sao……”
Thịnh Ngộ:
“Cậu nhắc tôi mới nhớ, tôi còn nợ cậu một bữa cơm đó. Muốn ăn gì? Tôi bao.”
Mặt trời chói chang len lỏi qua kẽ lá, đổ bóng lốm đốm lên con đường nhỏ. Hai người sóng bước đi dọc dưới ánh sáng, bóng họ dính liền đong đưa nhẹ nhàng, nhìn qua như có thể ngã vào nhau bất cứ lúc nào.
“Ăn gì cũng được.”
Thịnh Ngộ nghe hai chữ đó, lập tức nảy ra một ý:
“Hay để tôi tự nấu?”
Lộ Dữ Chu lập tức đứng thẳng người.
“Cơm hộp của bà chủ quán cũng không tệ, hay mình về mua cơm hộp ăn?”
“Bà ấy chưa khai trương mà!” – Thịnh Ngộ buông tay khỏi cổ anh, bước nhanh vài bước rồi quay lại chắn trước mặt, chắp tay nài nỉ với giọng điệu mềm mỏng:
“Cho tôi thử một lần thôi, tôi đảm bảo sẽ không thiêu rụi nhà cậu đâu.”
Có một số người rất bướng, mà Thịnh Ngộ chính là đỉnh cao trong số đó.
Nếu Lộ Dữ Chu chủ động để cậu vào bếp, cậu còn biết tự lượng sức, chẳng dám động vào. Nhưng càng bị cấm, cậu lại càng nóng lòng muốn thử.
“Cậu chưa từng nấu à?” Lộ Dữ Chu cực kỳ hứng thú.
“Cậu từng làm cháy một cái nồi, còn bị người ta lừa tận năm nghìn.”
“Thì cũng mới cháy có một cái nồi thôi mà. Ít ra tôi cũng chưa gây ra đại họa kiểu thiêu rụi cả căn nhà.”
Lộ Dữ Chu: “Cậu cũng biết vậy là rắc rối à.”
Hai người vừa đi vừa trò chuyện, bóng cây đổ xuống gương mặt và dáng người trẻ trung tràn đầy sức sống của họ.
Nhưng chẳng bao lâu sau, tiếng nói cười im bặt, bầu không khí hài hòa tan biến thành hư không—
Ngay ngã rẽ phía trước, một chiếc xe Lincoln dừng chắn lối, thân xe dài chiếm hơn nửa lòng đường. Giữa trưa vắng người qua lại nên không gây nhiều sự chú ý, nhưng Thịnh Ngộ và Lộ Dữ Chu chỉ liếc qua từ xa liền lập tức đứng lại.
Không cần nhìn kỹ, cả hai đều nhận ra chiếc xe đó.
Người trong xe dường như cũng đã để ý đến họ. Rất nhanh, cửa xe mở ra, một trợ lý trẻ tuổi bước xuống, đi tới trước mặt họ, giơ dù che nắng lên.
“Thiếu gia, Lộ Dữ Chu thiếu gia.” Trợ lý hơi cúi đầu chào hai người, thái độ không kiêu ngạo cũng chẳng siểm nịnh nói:
“Nghe nói hẻm Hỉ Thước bị cháy, chủ tịch đã hủy hội nghị ở nước ngoài, lập tức bay về nước. Chiều 1 giờ rưỡi sẽ đến sân bay. Ngài ấy phái tôi đến đón trước, hy vọng hai vị thiếu gia có thể về biệt thự cũ, cùng dùng bữa trưa.”
Thịnh Ngộ và Lộ Dữ Chu liếc nhìn nhau.
Gần đây công việc ở tập đoàn rất bận rộn, Thịnh Khải Cơ bận tới mức chân không chạm đất. Thịnh Ngộ thật sự không ngờ rằng, chỉ vì một chuyện nhỏ thế này mà ông ấy lại có thể lập tức bay về nước ngay trong đêm.
Hai người họ ngồi ở hàng ghế sau xe Lincoln, cả hai đều mang vẻ mặt hơi mơ hồ, chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Thịnh Ngộ ngây người vài giây rồi mới hoàn hồn, lấy điện thoại ra nhắn tin cho Thịnh Gia Trạch:
Anh đang ở đâu?
Thịnh Gia Trạch là tuyển thủ lướt sóng 8G, trả lời rất nhanh:
Ở quán bar.
Không có chuyện gì rồi.
Thịnh Ngộ nhắn lại:
Chơi vui vẻ.
Không có thông báo gì cho Thịnh Gia Trạch, chứng tỏ không phải chuyện lớn. Thịnh Ngộ yên tâm hơn phần nào.
Tắt màn hình điện thoại, cậu vừa ngẩng đầu lên thì thấy Lộ Dữ Chu đã chọn được chỗ ngồi thoải mái, đang cầm một cuốn tạp chí mới lật xem.
Thịnh Ngộ tiến lại gần, ngồi xuống bên cạnh anh, liếc mắt nhìn qua cuốn tạp chí, hỏi:
“Cậu không phải rất ghét về nhà cũ sao? Lần này sao lại bình tĩnh thế?”
“Quen rồi.” Lộ Dữ Chu lật sang một trang khác, trả lời:
“Ông ta thường như vậy.”
Thịnh Ngộ nhớ mang máng tài xế từng nói rằng, mỗi lần Thịnh Khải Cơ gặp Lộ Dữ Chu đều là ở trên xe.
Nghe ý trong lời nói của Lộ Dữ Chu, chuyện ‘mời lên’ xe như thế này đã xảy ra không chỉ một lần.
Người lớn bận rộn, lúc nào cũng là con cháu phải nhường thời gian cho họ. Thịnh Ngộ cũng đã sớm quen rồi.
Nhưng không hiểu sao, nghe Lộ Dữ Chu nói vậy, trong lòng cậu lại thấy hơi áy náy. Cảm giác giống như cha mình làm ra chuyện có lỗi bên ngoài, mà bản thân thì không sao ngăn cản được.
“Muốn nghe nhạc không?” Để che đi sự lúng túng, Thịnh Ngộ lấy tai nghe Bluetooth ra khỏi túi.
“Không có hứng thú.” Lộ Dữ Chu trả lời.
“Ừ.”
Thịnh Ngộ lấy ra hai bên tai nghe, vừa mới đeo lên một bên thì đột nhiên bàn tay bên cạnh lọt vào tầm mắt, nhẹ nhàng gạt ngón tay cậu ra, mò một vòng trong lòng bàn tay rồi lấy mất tai nghe còn lại.
“...” Thịnh Ngộ quay đầu nhìn người bên cạnh.
“Cậu không phải nói không nghe sao?”
Sắc mặt Lộ Dữ Chu nhàn nhạt lười nhác, mắt cụp xuống, hiển nhiên rất phiền vì bị kéo đi đột ngột như vậy, nhưng lại không muốn tỏ thái độ khó chịu với Thịnh Ngộ. Anh nghiêng đầu đi với biên độ nhỏ, nói:
“Chuyến đi này mất hơn một tiếng, không tìm việc gì làm thì lát nữa tôi nhảy khỏi xe đấy.”
Thịnh Ngộ không nhịn được, mím môi bật cười.
Cậu mở điện thoại, kết nối Bluetooth, rồi dùng vai huých nhẹ vào Lộ Dữ Chu, cười tủm tỉm hỏi:
“Tôi có cả đống bài hát, cậu muốn nghe thể loại nào?”
Lộ Dữ Chu cúi đầu chỉnh lại tai nghe, thuận miệng đáp:
“Cậu thích gì thì chọn đi.”
Ngay khi quyền lựa chọn rơi vào tay Thịnh Ngộ, cậu liền nổi tính nghịch ngợm, muốn chọn gì đó thật quái gở để quấy rầy anh.
Nhưng nghĩ đến lát nữa sẽ phải ăn cơm với Chủ tịch Thịnh, mà điều đó chẳng khác gì một trận chiến khốc liệt.
Ý xấu đang ngo ngoe rục rịch bị đè xuống, Thịnh Ngộ dời ngón tay định mở nhạc rock nặng, tùy tiện chọn một bài nhạc tiếng Anh nhẹ nhàng.
-
Tối qua ngủ muộn, mới lên xe chưa được mười phút, Thịnh Ngộ đã ngửa đầu ngủ gục.
Chỗ ngồi sau nằm ngang, tuy rộng rãi nhưng vẫn là ngồi xe, chẳng mấy chốc cậu đã ngủ nghiêng ngả thành hình chữ X.
Trong trí nhớ, cậu luôn nghĩ mình ngủ rất đoan trang. Nhưng khi mở mắt ra, thứ đầu tiên đập vào mắt lại là cổ áo trắng tinh của Lộ Dữ Chu.
Lúc đó Lộ Dữ Chu cũng đang ngủ, người nghiêng tựa vào lưng ghế, đầu nghiêng về phía Thịnh Ngộ, tóc mái hơi rối.
Thịnh Ngộ dụi dụi mắt, định ngồi dậy, lại thấy hai tay bị cản lại, không thể nhúc nhích được —
Cậu cúi xuống nhìn thì phát hiện, trên khuỷu tay mình nhiều hơn một bàn tay.
Năm ngón tay của Lộ Dữ Chu ôm hờ lấy cánh tay cậu, nhưng khi Thịnh Ngộ cử động, bàn tay ấy lập tức siết chặt lại, mu bàn tay trắng lạnh lộ rõ mấy đường gân xanh.
Thịnh Ngộ: “…”
Gì thế, cậu bị bắt à?
Cậu vừa động thì Lộ Dữ Chu cũng tỉnh. Mí mắt khẽ nhíu lại, sau đó mở ra. Hầu kết anh chuyển động hai cái, đôi mắt vẫn tràn đầy vẻ mệt mỏi.
Thịnh Ngộ kiên nhẫn đợi ‘quý ngài’ này tỉnh táo lại.
Khó khăn lắm mới mở được mắt ra, Lộ Dữ Chu còn chưa thấy rõ cảnh vật thì đã nghe một giọng điệu âm dương quái khí vang bên tai:
“Vừa nãy tôi đánh cậu à?”
Lộ Dữ Chu lúc này mới tỉnh hẳn, ánh mắt dừng vài giây trên mặt Thịnh Ngộ, trả lời:
“Không có.”
Thịnh Ngộ bật cười “ha” một tiếng, rồi chợt sầm mặt xuống, khó chịu hỏi:
“Vậy cậu ôm chặt tôi như thế làm gì!”
Bị cậu lên án, ánh mắt Lộ Dữ Chu rũ xuống.
Đánh người thì không có.
Chỉ là trên xe ngủ không thoải mái, Thịnh Ngộ cứ lăn qua lăn lại, đầu nghiêng trái nghiêng phải, cuối cùng lăn thẳng lên vai anh.
Lấy anh làm gối đầu thì thôi đi, đằng này còn cứ nghiêng nghiêng về phía trước, suýt nữa đập mặt xuống sàn mấy lần. Lộ Dữ Chu đã phải đỡ vài lần, phiền quá nên dứt khoát siết tay lại, cố định người kia vào đúng chỗ.
Lúc đang ngủ thì không thấy gì, nhưng giờ tỉnh dậy nhìn lại thì tư thế này có hơi kỳ quái.
Giống như anh cố ý ôm người kia vào lòng vậy.
Lộ Dữ Chu bỗng chốc thả lỏng ngón tay, có chút giấu đầu lòi đuôi mà quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, qua vài giây mới quay lại, vừa xoa mi tâm vừa nói:
“Đi đến đâu rồi?”
Vừa dứt lời, xe đột ngột phanh lại. Âm thanh từ hệ thống truyền đến giọng của trợ lý phía trước:
“Thiếu gia, đến nơi rồi.”
Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt
Mấy quán bán đồ ăn sáng đầu hẻm đều đã dọn, lúc hai người đi tới, chỉ còn mỗi quầy bán bánh quẩy của lão Vương là còn mở.
Thịnh Ngộ nói:
“Cho cháu hai cái bánh quẩy, hai ly sữa đậu nành. Một ly có đường, một ly không đường.”
Lão Vương mở một tiệm đồ ăn sáng nhỏ, tuy thường hay bày quầy trước cửa để bán, nhưng căn phòng phía sau, nơi đầy bàn ghế và chỗ ngồi cũng là của ông.
Tiệm ăn sáng này không có tên, thậm chí bảng hiệu cũng không có. Người dân trong hẻm Hỉ Thước quen gọi là tiệm ăn sáng của lão Vương. Có khi mua bánh quẩy xong chưa muốn đi vội, người ta sẽ vào trong ngồi một lúc, từ tốn uống sữa đậu nành hoặc ăn cháo kê.
Hôm nay hiếm khi Thịnh Ngộ không bận, quét mã thanh toán xong thì vén rèm bước vào trong.
Hai bên tường gắn vài chiếc quạt máy quay chầm chậm, góc phòng có đặt một chiếc điều hòa cũ hoạt động rề rà như một công nhân già run rẩy, chạy thì ồn như sấm, nhưng mát chẳng bao nhiêu, gồng hết sức cũng chỉ hạ được đúng hai độ.
Dù sao thì còn đỡ hơn là không có tí mát nào ——
Thịnh Ngộ tùy tiện chọn một bàn trống ngồi xuống, vừa đúng lúc chạm mắt với người phụ nữ từ sau bếp đi ra.
Bà chủ quầy hôm nay trông có vẻ tỉnh táo hơn hôm qua, tóc búi gọn ra sau gáy, vừa nhìn thấy Thịnh Ngộ liền nhướng cặp lông mày đậm chất gây sự.
“Này, đồ ngốc.” Bà ta chào hỏi Thịnh Ngộ.
Giây tiếp theo, Lộ Dữ Chu cũng bước vào sau, bà lại nhướng thêm cái mày nữa, đặt biệt danh: “Mạng của đồ ngốc.”
Thịnh Ngộ: “……”
“Gì cơ?” Lộ Dữ Chu không hiểu ý tứ trong lời đó, nhíu mày hỏi:
“Mạng gì?”
Bà chủ hừ mũi cười, không trả lời, xoay người ôm khay quay lại sau bếp.
Lần trước xông vào đám cháy đúng là có chút ngu ngốc, Thịnh Ngộ đã bị mất mặt một lần, giờ không muốn nhắc lại chuyện cũ nữa, vội đổi đề tài:
“Bà ấy sao lại ở đây?”
Đúng lúc lão Vương từ ngoài cửa quay vào sau khi dọn sạp, mang theo mấy cái bánh quẩy còn thừa, tươi cười nói:
“Bọn họ thuê lầu hai nhà bác ở. Bác không vợ không con, cha mẹ cũng chẳng còn, cho ai thuê cũng như nhau thôi.”
Gần giữa trưa, quán ăn sáng kết thúc sớm, lão Vương rảnh rỗi không có việc gì làm, cầm cây quạt bồ phe phẩy ngồi vào bàn bên cạnh trò chuyện với hai người Thịnh Ngộ.
Bà chủ họ Tôn, tên Tôn Hiểu Hồng, vốn là người nơi khác lấy chồng rồi chuyển về đây. Hai vợ chồng đều xuất thân bình thường, mấy năm nay cùng nhau buôn bán quầy đồ vặt trong hẻm Hỉ Thước, cuộc sống coi như ổn định.
Họ chẳng có nhà nào khác, chỉ có mỗi gian quán đó. Ăn uống sống qua ngày đều dựa vào căn nhà này. Vụ cháy lần này đã thiêu rụi tất cả tài sản tích góp bao năm của hai người, không còn lại một mảnh.
“Ngày hôm qua bên chính quyền có người tới, nói tuy bọn họ là nạn nhân, phát hiện đám cháy cũng kịp thời sơ tán, sau đó vẫn luôn phối hợp xử lý hậu quả… Nhưng vì là chủ sở hữu cũng như người trực tiếp sử dụng nhà, nên vẫn phải chịu trách nhiệm pháp lý.” – lão Vương nói.
Thịnh Ngộ nghe hiểu đại khái, cau mày lại.
Lộ Dữ Chu thì chỉ cúi đầu uống sữa đậu nành, lặng lẽ nghe, không lên tiếng.
Lão Vương thở dài:
“Bác cũng không học hành gì, nghe người ta nói thì đại khái ý là: chuyện này không thể đổ lỗi cho người khác, hai vợ chồng họ chỉ còn biết chấp nhận số phận thôi. May là không có ai thiệt mạng, coi như còn may mắn. Hiện giờ phương án xử lý cụ thể vẫn chưa đưa ra, nhưng mà hai người đó không còn chỗ ở, bác nghĩ trên lầu vẫn còn phòng trống, cũng chẳng dùng tới nên cho họ tá túc tạm.”
Bà chủ tính vốn cũng không phải kiểu người thật thà gì, nhưng vẫn còn biết giữ đạo lý cơ bản. Người ta giúp mình lúc hoạn nạn, bà ấy cũng không chơi xấu, cả đêm suy nghĩ, cuối cùng vẫn xoay sở tiền theo đúng giá thị trường để thuê nhà của lão Vương.
Không chỉ thuê tầng trên ở, mà còn thuê luôn quyền sử dụng mặt bằng tầng dưới từ chiều đến tối.
Chồng bà trước kia từng làm đầu bếp, tay nghề nấu nướng cũng ổn. Giờ hai người họ chỉ còn mấy cái nồi niêu, bát đũa, định mở bán thêm cơm hộp vào buổi chiều, chủ yếu lấy mùi thơm cơm nóng và lòng người ấm áp để sống qua ngày.
Số phận trêu ngươi là thật, nhưng họ không khuất phục.
Nghe xong, Thịnh Ngộ có chút khó chịu, đứng dậy đi vào sau bếp, nói một câu:
“Bác nén bi thương.”
Cậu vốn định an ủi bà chủ một chút, tiện thể hỏi xem có gì cần giúp đỡ không. Ai ngờ bà chủ vừa vén rèm lên, trừng mắt nhìn cậu một cái rồi nói:
“Nén bi thương cái khỉ gì, mắt nào của cậu thấy tôi đang khóc?”
Thịnh Ngộ: “……”
Lộ Dữ Chu đang buồn chán uống sữa đậu nành bật cười thành tiếng, hiển nhiên đã sớm đoán được sẽ thế này.
Bà Tôn đeo tạp dề, ôm một thau lớn rau dưa đi ra cửa, vừa đi vừa nói:
“Hai người nếu thật sự rảnh rỗi, đợi tôi khai trương lại, hai đứa một trái một phải đứng giúp tôi nguyên ngày. Ai vào tiệm thì khom lưng cúi đầu, tươi cười chào đón kiểu ‘Hoan nghênh quý khách’ —— Ấy khoan đã!”
Không rõ là chạm phải dây thần kinh nào, bà bỗng đặt mạnh thau rau lên bàn, dùng ánh mắt kiểu như đang định giá hàng hóa, từ trên xuống dưới đánh giá hai cậu thiếu niên.
Thịnh Ngộ bỗng thấy tim đập thình thịch.
“Làm sao vậy?”
“Hai đứa các cậu trông thế này, chắc ở trường được nữ sinh theo đuổi dữ lắm ha?” Tôn Hiểu Hồng vuốt cằm đánh giá, “Nếu tôi bán cơm hộp giao tận cổng trường... Bên trái một soái ca... Bên phải một soái ca... Treo thêm cái biểu ngữ phía trên, ‘Sắc đẹp cũng có thể ăn được’...”
Thịnh Ngộ: “……”
Lộ Dữ Chu: “……”
Tôn Hiểu Hồng: “Má ơi! Con phát tài rồi!”
Bà chủ rõ ràng nói chơi mà như thật, còn kéo họ ngồi thảo luận chuyện trả lương nửa ngày trời, hai người suýt thì bị dắt mũi đi cày luôn.
May mà chú Vương nhìn thấy hai cậu khó xử nên mở miệng ngăn cản giúp.
Nhưng bà chủ vẫn chưa chịu bỏ cuộc, lúc tiễn họ ra cửa còn lải nhải:
“Cân nhắc một chút —— cân nhắc đi —— nhớ ghé lại!”
-
Không thể cân nhắc nổi.
Bà chủ đúng là có dã tâm làm ăn, chuyện mở quán mới chỉ là bước đầu, bước tiếp theo là muốn đem hai người họ đóng mác thành “Mỹ nam bán cơm hộp”.
Chỉ vừa nghe thấy cái tên này, mặt Lộ Dữ Chu đã tê rần rồi, còn Thịnh Ngộ thì suýt cắn trúng răng. Con trai 17-18 tuổi, lòng tự trọng cao, ai mà chịu nổi cái danh hào rêu rao đó chứ!
Từ chối thì cũng phải nói khéo, nhưng trên đường về, Thịnh Ngộ càng nghĩ càng thấy buồn cười.
“Nè.” cậu gặm kem, lấy khuỷu tay huých nhẹ Lộ Dữ Chu bên cạnh.
“Người ở hẻm Hỉ Thước mấy cậu ai cũng thế à? Nghĩ gì là nói cái đó?”
Lộ Dữ Chu đút tay túi quần, bị huých cũng chẳng nhúc nhích:
“Cậu nói ai vậy? Bản thân cậu không phải cũng thế à?”
(* Ở đây Lộ Dữ Chu muốn nói tới sự bốc đồng lao vào đám cháy của em Ngộ.)
Thịnh Ngộ đúng là không ưa nổi cái vẻ trầm ổn đến chết của đối phương, cố ý tụt lại vài bước, sau đó bất ngờ xông lên kẹp cổ anh:
“Thầy Lộ à, cậu mà không xỉa xói người ta một ngày là chịu không nổi hả ——”
Không giống với Thịnh Ngộ, Lộ Dữ Chu rất không quen việc thân thiết đụng chạm người khác, thường thì ai vừa quàng cổ là anh lập tức đứng thẳng, dựa vào chiều cao vượt chuẩn của mình mà khiến người ta phải biết điều.
Lần này cũng vậy, chỉ là giằng co một giây, anh lại bất ngờ hơi cúi người xuống một chút.
Thịnh Ngộ kẹp cổ Lộ Dữ Chu không thoải mái cho lắm. Nhưng chẳng được lâu, thân thể cứng nhắc của đối phương dần mềm ra, giống như một quả bóng khí có thể tùy ý nhào nặn, lúc tròn lúc méo, rất dễ trêu đùa.
Lộ Dữ Chu bị cậu kéo nghiêng đầu xuống, giọng nói đầy ý cười:
“Không biết là ai nửa đêm còn đếm sao……”
Thịnh Ngộ:
“Cậu nhắc tôi mới nhớ, tôi còn nợ cậu một bữa cơm đó. Muốn ăn gì? Tôi bao.”
Mặt trời chói chang len lỏi qua kẽ lá, đổ bóng lốm đốm lên con đường nhỏ. Hai người sóng bước đi dọc dưới ánh sáng, bóng họ dính liền đong đưa nhẹ nhàng, nhìn qua như có thể ngã vào nhau bất cứ lúc nào.
“Ăn gì cũng được.”
Thịnh Ngộ nghe hai chữ đó, lập tức nảy ra một ý:
“Hay để tôi tự nấu?”
Lộ Dữ Chu lập tức đứng thẳng người.
“Cơm hộp của bà chủ quán cũng không tệ, hay mình về mua cơm hộp ăn?”
“Bà ấy chưa khai trương mà!” – Thịnh Ngộ buông tay khỏi cổ anh, bước nhanh vài bước rồi quay lại chắn trước mặt, chắp tay nài nỉ với giọng điệu mềm mỏng:
“Cho tôi thử một lần thôi, tôi đảm bảo sẽ không thiêu rụi nhà cậu đâu.”
Có một số người rất bướng, mà Thịnh Ngộ chính là đỉnh cao trong số đó.
Nếu Lộ Dữ Chu chủ động để cậu vào bếp, cậu còn biết tự lượng sức, chẳng dám động vào. Nhưng càng bị cấm, cậu lại càng nóng lòng muốn thử.
“Cậu chưa từng nấu à?” Lộ Dữ Chu cực kỳ hứng thú.
“Cậu từng làm cháy một cái nồi, còn bị người ta lừa tận năm nghìn.”
“Thì cũng mới cháy có một cái nồi thôi mà. Ít ra tôi cũng chưa gây ra đại họa kiểu thiêu rụi cả căn nhà.”
Lộ Dữ Chu: “Cậu cũng biết vậy là rắc rối à.”
Hai người vừa đi vừa trò chuyện, bóng cây đổ xuống gương mặt và dáng người trẻ trung tràn đầy sức sống của họ.
Nhưng chẳng bao lâu sau, tiếng nói cười im bặt, bầu không khí hài hòa tan biến thành hư không—
Ngay ngã rẽ phía trước, một chiếc xe Lincoln dừng chắn lối, thân xe dài chiếm hơn nửa lòng đường. Giữa trưa vắng người qua lại nên không gây nhiều sự chú ý, nhưng Thịnh Ngộ và Lộ Dữ Chu chỉ liếc qua từ xa liền lập tức đứng lại.
Không cần nhìn kỹ, cả hai đều nhận ra chiếc xe đó.
Người trong xe dường như cũng đã để ý đến họ. Rất nhanh, cửa xe mở ra, một trợ lý trẻ tuổi bước xuống, đi tới trước mặt họ, giơ dù che nắng lên.
“Thiếu gia, Lộ Dữ Chu thiếu gia.” Trợ lý hơi cúi đầu chào hai người, thái độ không kiêu ngạo cũng chẳng siểm nịnh nói:
“Nghe nói hẻm Hỉ Thước bị cháy, chủ tịch đã hủy hội nghị ở nước ngoài, lập tức bay về nước. Chiều 1 giờ rưỡi sẽ đến sân bay. Ngài ấy phái tôi đến đón trước, hy vọng hai vị thiếu gia có thể về biệt thự cũ, cùng dùng bữa trưa.”
Thịnh Ngộ và Lộ Dữ Chu liếc nhìn nhau.
Gần đây công việc ở tập đoàn rất bận rộn, Thịnh Khải Cơ bận tới mức chân không chạm đất. Thịnh Ngộ thật sự không ngờ rằng, chỉ vì một chuyện nhỏ thế này mà ông ấy lại có thể lập tức bay về nước ngay trong đêm.
Hai người họ ngồi ở hàng ghế sau xe Lincoln, cả hai đều mang vẻ mặt hơi mơ hồ, chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Thịnh Ngộ ngây người vài giây rồi mới hoàn hồn, lấy điện thoại ra nhắn tin cho Thịnh Gia Trạch:
Anh đang ở đâu?
Thịnh Gia Trạch là tuyển thủ lướt sóng 8G, trả lời rất nhanh:
Ở quán bar.
Không có chuyện gì rồi.
Thịnh Ngộ nhắn lại:
Chơi vui vẻ.
Không có thông báo gì cho Thịnh Gia Trạch, chứng tỏ không phải chuyện lớn. Thịnh Ngộ yên tâm hơn phần nào.
Tắt màn hình điện thoại, cậu vừa ngẩng đầu lên thì thấy Lộ Dữ Chu đã chọn được chỗ ngồi thoải mái, đang cầm một cuốn tạp chí mới lật xem.
Thịnh Ngộ tiến lại gần, ngồi xuống bên cạnh anh, liếc mắt nhìn qua cuốn tạp chí, hỏi:
“Cậu không phải rất ghét về nhà cũ sao? Lần này sao lại bình tĩnh thế?”
“Quen rồi.” Lộ Dữ Chu lật sang một trang khác, trả lời:
“Ông ta thường như vậy.”
Thịnh Ngộ nhớ mang máng tài xế từng nói rằng, mỗi lần Thịnh Khải Cơ gặp Lộ Dữ Chu đều là ở trên xe.
Nghe ý trong lời nói của Lộ Dữ Chu, chuyện ‘mời lên’ xe như thế này đã xảy ra không chỉ một lần.
Người lớn bận rộn, lúc nào cũng là con cháu phải nhường thời gian cho họ. Thịnh Ngộ cũng đã sớm quen rồi.
Nhưng không hiểu sao, nghe Lộ Dữ Chu nói vậy, trong lòng cậu lại thấy hơi áy náy. Cảm giác giống như cha mình làm ra chuyện có lỗi bên ngoài, mà bản thân thì không sao ngăn cản được.
“Muốn nghe nhạc không?” Để che đi sự lúng túng, Thịnh Ngộ lấy tai nghe Bluetooth ra khỏi túi.
“Không có hứng thú.” Lộ Dữ Chu trả lời.
“Ừ.”
Thịnh Ngộ lấy ra hai bên tai nghe, vừa mới đeo lên một bên thì đột nhiên bàn tay bên cạnh lọt vào tầm mắt, nhẹ nhàng gạt ngón tay cậu ra, mò một vòng trong lòng bàn tay rồi lấy mất tai nghe còn lại.
“...” Thịnh Ngộ quay đầu nhìn người bên cạnh.
“Cậu không phải nói không nghe sao?”
Sắc mặt Lộ Dữ Chu nhàn nhạt lười nhác, mắt cụp xuống, hiển nhiên rất phiền vì bị kéo đi đột ngột như vậy, nhưng lại không muốn tỏ thái độ khó chịu với Thịnh Ngộ. Anh nghiêng đầu đi với biên độ nhỏ, nói:
“Chuyến đi này mất hơn một tiếng, không tìm việc gì làm thì lát nữa tôi nhảy khỏi xe đấy.”
Thịnh Ngộ không nhịn được, mím môi bật cười.
Cậu mở điện thoại, kết nối Bluetooth, rồi dùng vai huých nhẹ vào Lộ Dữ Chu, cười tủm tỉm hỏi:
“Tôi có cả đống bài hát, cậu muốn nghe thể loại nào?”
Lộ Dữ Chu cúi đầu chỉnh lại tai nghe, thuận miệng đáp:
“Cậu thích gì thì chọn đi.”
Ngay khi quyền lựa chọn rơi vào tay Thịnh Ngộ, cậu liền nổi tính nghịch ngợm, muốn chọn gì đó thật quái gở để quấy rầy anh.
Nhưng nghĩ đến lát nữa sẽ phải ăn cơm với Chủ tịch Thịnh, mà điều đó chẳng khác gì một trận chiến khốc liệt.
Ý xấu đang ngo ngoe rục rịch bị đè xuống, Thịnh Ngộ dời ngón tay định mở nhạc rock nặng, tùy tiện chọn một bài nhạc tiếng Anh nhẹ nhàng.
-
Tối qua ngủ muộn, mới lên xe chưa được mười phút, Thịnh Ngộ đã ngửa đầu ngủ gục.
Chỗ ngồi sau nằm ngang, tuy rộng rãi nhưng vẫn là ngồi xe, chẳng mấy chốc cậu đã ngủ nghiêng ngả thành hình chữ X.
Trong trí nhớ, cậu luôn nghĩ mình ngủ rất đoan trang. Nhưng khi mở mắt ra, thứ đầu tiên đập vào mắt lại là cổ áo trắng tinh của Lộ Dữ Chu.
Lúc đó Lộ Dữ Chu cũng đang ngủ, người nghiêng tựa vào lưng ghế, đầu nghiêng về phía Thịnh Ngộ, tóc mái hơi rối.
Thịnh Ngộ dụi dụi mắt, định ngồi dậy, lại thấy hai tay bị cản lại, không thể nhúc nhích được —
Cậu cúi xuống nhìn thì phát hiện, trên khuỷu tay mình nhiều hơn một bàn tay.
Năm ngón tay của Lộ Dữ Chu ôm hờ lấy cánh tay cậu, nhưng khi Thịnh Ngộ cử động, bàn tay ấy lập tức siết chặt lại, mu bàn tay trắng lạnh lộ rõ mấy đường gân xanh.
Thịnh Ngộ: “…”
Gì thế, cậu bị bắt à?
Cậu vừa động thì Lộ Dữ Chu cũng tỉnh. Mí mắt khẽ nhíu lại, sau đó mở ra. Hầu kết anh chuyển động hai cái, đôi mắt vẫn tràn đầy vẻ mệt mỏi.
Thịnh Ngộ kiên nhẫn đợi ‘quý ngài’ này tỉnh táo lại.
Khó khăn lắm mới mở được mắt ra, Lộ Dữ Chu còn chưa thấy rõ cảnh vật thì đã nghe một giọng điệu âm dương quái khí vang bên tai:
“Vừa nãy tôi đánh cậu à?”
Lộ Dữ Chu lúc này mới tỉnh hẳn, ánh mắt dừng vài giây trên mặt Thịnh Ngộ, trả lời:
“Không có.”
Thịnh Ngộ bật cười “ha” một tiếng, rồi chợt sầm mặt xuống, khó chịu hỏi:
“Vậy cậu ôm chặt tôi như thế làm gì!”
Bị cậu lên án, ánh mắt Lộ Dữ Chu rũ xuống.
Đánh người thì không có.
Chỉ là trên xe ngủ không thoải mái, Thịnh Ngộ cứ lăn qua lăn lại, đầu nghiêng trái nghiêng phải, cuối cùng lăn thẳng lên vai anh.
Lấy anh làm gối đầu thì thôi đi, đằng này còn cứ nghiêng nghiêng về phía trước, suýt nữa đập mặt xuống sàn mấy lần. Lộ Dữ Chu đã phải đỡ vài lần, phiền quá nên dứt khoát siết tay lại, cố định người kia vào đúng chỗ.
Lúc đang ngủ thì không thấy gì, nhưng giờ tỉnh dậy nhìn lại thì tư thế này có hơi kỳ quái.
Giống như anh cố ý ôm người kia vào lòng vậy.
Lộ Dữ Chu bỗng chốc thả lỏng ngón tay, có chút giấu đầu lòi đuôi mà quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, qua vài giây mới quay lại, vừa xoa mi tâm vừa nói:
“Đi đến đâu rồi?”
Vừa dứt lời, xe đột ngột phanh lại. Âm thanh từ hệ thống truyền đến giọng của trợ lý phía trước:
“Thiếu gia, đến nơi rồi.”
Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt
Đánh giá:
Truyện Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt
Story
Chương 24: Trở về Thịnh gia.
10.0/10 từ 50 lượt.